THÁNH ĐỊA MỸ SƠN Gió lạnh rừng thiêng thối vật vờ Ngàn năm lịch sử dấu còn trơ Đài rêu cao vút mây in trắng Tượng đá buồn tênh bụi phủ mờ Ngỡ tiếng quân reo trong tiếng ngựa Như màu kiếm bạc dưới màu cờ Còn đâu một thuở oai hùng đó Đối cảnh lòng này vạn tứ thơ Hàn Phong
LÀM NHƯ THẬT
Cái tật của huynh cứ giả vờ
Và tài đóng kịch mặt trơ trơ.
Nhiều khi trêu tức, rồi còn ghẹo.
Lắm lúc sôi gan, đậm lệ mờ.
Bản mặt tảng lờ như khối tuyết
Tiếng cười sảng khoái cuốn bay cờ.
Nhưng thôi có ghét làm sao được.
Chọc tức người ta lại thả thơ
Thảo My
Tặng đến một người
Thảo My ơi có phải tặng tui không, đừng để tui mừng hụt.
Chuyện bí mật ăn có một tô phở dzới nhau như thế này , mà Thảo My cứ "vô tư" bô bô kể tùm lum như dzậy có chết.
không chứ
TRI KỶ
Chuyện này là thật có chi vờ.
Ăn sáng, cafe bụng cứng trơ
Cảm động thiết tha câu chuyện cũ
Chân tình nồng ấm giọng xa mờ
Là bao nỗi nhớ tuông ra kể
Y hệt tâm tư gió cuốn cờ.
Xa mặt nhưng lòng không cách trở.
Nhớ nhau tình bạn với vần thơ
Trần Mạnh Hùng