Trích đoạn: Uyên Phương Minh Nguyệt
NGƯỜI ĐI RỒI
Đã bao năm người không về thăm nơi phố cũ Tình xưa đành ấp ủ bên gối mộng cô liêu Bước chân buồn tôi lê mãi những buổi chiều Mây cay đắng thả về đây những giọt sầu vời vợi Cột đèn đường vẫn tỏ như hoài ai ngóng đợi Con đưòng xưa nay vắng bóng người chờ Hàng cây khô rụng lá nhớ ngẩn ngơ Dòng đời tẻ tôi xót xa đi mãi ...... Nhớ những chiều tay đan ngây ngô như trẻ dại Nắng rơi trên đầu và cỏ mát dưới chân Đi bên nhau nghe xao động những ngại ngần Sỏi đá khắc ghi chứng cho tình sầu muộn Người đi rồi còn nhớ chăng tình đầy vướng? Chốn xa xôi có ray rức nhớ mảnh trăng thề? Trăng tủi hờn rũ mộng vỡ ê chề Thơ câm lặng bơ vơ sầu chất ngất. Uyên Phương Minh Nguyệt R SẼ CÓ MỘT NGÀY...TÔI TRỞ LẠI
Sẽ có một ngày...tôi hứa người...trở lại
Trả thời gian đã ngơ ngẩn người chờ
Sẽ cùng nhau tôi ươm lại giấc mơ
Ươm hạnh phúc của bao ngày mong nhớ
Sẽ có một ngày, tôi về nơi góc phố
Nơi hàng cây đón bóng nắng hanh vàng
Đi bên người cho ngày mới sang trang
Cho xa xót lùi quên vào dĩ vãng
Người thương ơi!Bao cách xa tâm trạng
Bao đam mê bao yêu dấu mỏi mòn
Tôi vẫn còn như thuở ấy nồng son
Ươm mơ ước một ngày quay trở lại
Dòng đời đấy cứ xô bồ trôi mãi
Trôi vu vơ trôi dằng dẵng thời gian
Xin đau thương với cay đắng ngút ngàn
Người vùi xuống trong sâu tình xa cách
Một thời đam mê, bấy yêu thương vương nặng
Quên làm sao bao ân ái mặn nồng
Kỷ niệm vun đã đắp mộng tơ hồng
Đâu dễ xóa...bởi khắc buồn ngây ngất
Lời thề xưa...tôi đã trao rất thật
Một ngày kia tôi sẽ quay về
Cỏ lại xanh rờn trên những triền đê
Hoa lại nở thắm tươi bốn bề hương gió
Lại nắm tay nhau trong dật dìu hoa cỏ
Giữa hàng cây lá phủ xanh vàng
Đôi tim hồng lại cất tiếng reo vang
Chào ngày mới với muôn tình rộn mới!
HuongTuyet274 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 20:09:50 bởi Viet duong nhan >