Chiếc lá thời gian
- Váy đình bảng buông chùng cửa võng
Chị thẫn thờ -
(Hoàng Cầm)
chị ơi đừng vội lấy chồng
đợi em tìm lá diêu bông
mùa nào về mà bến sông rét mướt
cỏ hanh khô mặc tình sương sũng ướt
váy đình bảng nào
chùng võng giết hồn em
ngày thờ thẫn đi qua miền ký ức
chị mĩm cười
hạnh phúc ấn trôn kim
may áo cưới bỏ quên tà váy cũ
rũ thời trai trẻ
tuổi mơ em
...
mùa đông sau bên bờ sông vắng
tội khô gầy chiếc lá thời gian
chị cười tươi với hạnh phúc màu vàng
khẽ chớp mắt - lắc đầu...
nào đâu phải diêu bông
em ơi chị sẽ lấy chồng
đừng mòn mõi hoài công tìm lá
tuổi chị già với miệng đời mặc cả
em.
hãy sống tròn với mơ ước màu xanh
...
ba năm sau
ngày em vừa mười chín.
mãi quên lời chị nói ở triền sông
cõng yêu thương đi qua tuổi màu hồng
thầm gọi khẽ
chị ơi,
em tìm thấy lá
đứa con thơ thỏ thẻ
mẹ.
lá màu xanh.
...
chị ba con em tìm thấy lá
nét hao gầy
bên chiếc gióng thời gian
gánh tuổi xuân đi qua nỗi bẽ bàng
ôm mặt khóc
trốn nét đời qua màu xanh của lá
từ đó...
em chẳng về với đồng chiếu cuống rạ
bỏ mặc tình gió rít ở bến sông
tay em cầm chiếc lá diêu bông
lang thang tìm
váy đình bảng của ngày xưa
đem về mắc võng ru đưa
con thơ của chị
với lời đùa xưa trao
...
Mười năm sau
chiếc lá củ
rũ màu tang
có muộn màng không hỡi ngày xưa cổ tích?
P/S: hôm nay con đọc lại bài thơ của của Người (Hoàng Cầm)
xin thông cảm cho nỗi nghiện thơ của kẻ hậu sinh
- 13/04/2008 -
Xanh Rêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2008 22:28:58 bởi Xanh Rêu >