Tưởng rằng sum họp một nhà
Nào ngờ mình lại cách xa muôn trùng
Tưởng rằng đường cũ bước chung
Nào ngờ lạc lối vô cùng khổ đau
Tưởng rằng mãi mãi bên nhau
Nào ngờ hai nẻo nhuộm màu tang thương...
Thế mà lòng vẫn vấn vương
Thế mà vẫn ước chung đường cùng ai
Thế mà vẫn nhớ mong hoài
Thế mà tim vẫn chưa phai bóng hình...
Lòng còn trĩu nặng khối tình
Ra vào ngơ ngẩn một mình bơ vơ!
Thi Nang
Tưởng rằng nối được nhịp cầu
Xi măng mất trộm, sắt đâu chẳng còn
Tưởng rằng chỉ có giận hờn
Ngờ đâu tình đã trắng hơn vôi rồi
Tưởng rằng chỉ có một người
Ngờ đâu bến lạ đã rời thuyền đi
Từ nay tất cả nhưng gì
Gọi là kỷ niệm cất đi tình buồn
T.T.K.2/6/2008
Ngân Hà nối nhịp cầu thơ
Giăng giăng dãy bạc bao giờ mới tan?
Xi măng đâu phải tim vàng!
Bê tông cốt thép được ngàn năm đâu?
Cầu tình xây đắp tình cầu
Dù cho cách trở hai đầu sá chi
Khi về,lúc ở,khi đi
Họp tan tan họp,chia ly thường tình.
Thi Nang