Xin góp tiếng với anh, khi những đoàn biểu tình lại tràn ngập những con đường Sài Gòn-Hà Nội và những thành phố khắp năm châu có người Việt lưu lạc đến.
Dòng cảm xúc này đến với tôi sau những cuộc tấn công dã man của bọn công an vào những đoàn biểu tình cuối năm 2007. Hôm nay, vào lại diễn đàn thơ này, đọc lại, tôi vẫn thấy cảm xúc đó còn nguyên như vậy
Đối Diện Ai yêu nước, chớ! chớ đừng nói lớn
cửa nhà giam đảng đang mở và chờ
những ai hòng lập lại lời quyết tâm
của thủ tướng bảo vệ quyền lãnh hải!
Ai yêu nước, chớ! chớ đừng tiến bước
những ngáng chân, quật ngã, vất ngang đường
tấm thân gầy không vũ khí trên tay
dám "ngang ngược" bước qua vùng đất cấm.
Khi tổ quốc bị cắt dần đất, biển
vài ba năm bị phân hóa trăm phần
này núi, rừng, thị trấn, đất cao nguyên
cho thuê mướn, tiền rơi vào túi rỗng.
Đồng ruộng mất còn trơ bàn tay trắng
vợ xa chồng làm đầy tớ phương xa
lũ con thơ lạc lõng nơi xứ người
tuổi mộng mơ làm trò chơi xứ lạ.
Trên quê hương tưởng như vùng đất lạ,
đâu xóm giềng? đầy dẫy dãy chung cư
dòng chữ kia ngoẹo cổ chẳng thành vần
đâm ngọng nghịu phát âm hoài tiếng Việt.
Nhàm, một điệu, cúi đầu ... theo vệt cũ?
chán ... uất/gầm! cho đất lở, trời lung
con đường trước mặt ... ngõ cụt tối tương lai
xé/ xé màn đêm, thao thức hỏi lòng
nhục làm ngơ khi nước mất, nhà tan
khi xuôi tay có ngủ yên trong lòng đất mẹ?
Khi màn đâm buông xuống
nỗi sợ cũng chìm sâu
loài giun dế lặng im
để nghe tiếng thập thình
của triệu con tim không ngủ,
những đôi mắt chong xua đi ngàn ác mộng
châm mặt trời, soi bước những đoàn chân
cùng hòa nhịp đối diện với bạo tàn
chỉ thẳng tay bọn bán nước, buôn dân
khẳng định chủ quyền tổ quốc với giặc ngoại xâm
đừng lâm le
đất Nam ngàn năm bất khuất!
Không cúi đầu, ngước mặt nhìn, đối diện
lựa chọn một tương lai không tăm tối, nhục nhằn.
Khù Khờ