Tiễn đưa
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 24 của 27 trang, bài viết từ 346 đến 360 trên tổng số 396 bài trong đề mục
Nguyên Thạch 22.09.2014 06:25:50 (permalink)
0

 
Lời Mẹ dạy


Có những lúc biển hiền hòa phẳng lặng
Nhưng đáy sâu chứa triệu đợt sóng ngầm
Đàn con hỡi, hãy nhớ lời mẹ dặn
Con sinh ra, há để bị giam cầm?.

Trong khốn khó?
Đừng bao giờ nản chí
Chí không nung thì ý chí sẽ mòn
Ngọc bất trát?
Thì ngọc kia nào quí
Mất niềm tin?
Thì cuộc sống không còn.

Dẫu chế độ hôm nay nhiều bạo lực
Nhưng ngày mai cục diện sẽ đổi thay
Nếu tất cả cùng chung lòng quyết sức
Cùng đứng lên đạp đổ chế độ này.

Con đừng tưởng hung tàn là sức mạnh
Đấy chỉ là hạ sách, kẻ thất thời
Như con tạo, mùa đông trong giá lạnh
Rồi xuân sang, xuân sưởi ấm cho đời.

Lũ cộng đảng?
Hạ nhân phi chính nghĩa
Sẽ không tồn tại mãi với thời gian
Khi đảng phái, mục tiêu đầy phi nghĩa
Thì dĩ nhiên sẽ phải có ngày tàn.

Trong vạn vật, có chi là vĩnh viễn?
Sự đổi thay, chuyển biến...lẽ bình thường
Hãy là sóng, triệu sóng ngầm của biển
Sóng cuốn trôi cả bè lũ bạo cường.

Hãy nhớ lấy khuôn vàng, câu khuyên bảo
Đừng nhụt tâm
Nuôi dòng máu kiên cường
Không là người, nếu ta mất quê hương
Dân tộc giương chí khí...đó là đường tất thắng.

Nhớ ghi khắc mấy lời Mẹ dặn.

Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2014 06:27:37 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 05.12.2014 05:39:45 (permalink)
0
Vô thường




Một dải mênh mông, một áng trăng
Một gã đi hoang, một cung hằng
Gã cùng vũ trụ lời nhân thế
Gã trút tâm tư, nỗi nhọc nhằn

Gã đến nơi đây, chốn trần đời
Tiền tài danh vọng... lắm dở hơi !
Đời gã không màng chi danh lợi
Tất cả chỉ là... cuộc rong chơi.

Gã thấy đám giòi mà kinh tởm
Lút ngút chen nhau giữa vũng lầy
Cố dẫm lên nhau tranh giành sống
Ăn phân, để chóng biến thành ruồi !

Gã rất khinh thường thằng trống rỗng
Đầu óc rối tung mớ bạc tiền
Gã đã thấy nhiều và thất vọng
Nên chỉ ước mong... gặp thánh hiền

Đời gã cũng từng là triệu phú
Lầu cao gác tía, gã nào mơ
Sá chi hư ảo vòng danh lợi
Gã nhập cõi này chỉ làm thơ…

***
Lỗ thông hơi




Gã mượn vần thơ để chửi đời
Chửi thằng gian dối, kẻ dở hơi
Lòng gã cứ như là ruột ngựa
Chân để đạp đất…đầu đội trời.

Đã trót sinh ra ở thế gian
Mà gã sống như kẻ ngang tàng
Thằng nào láu cá là nghe chửi
Mặc cho chúng gọi...một tên gàn.

Lắm lúc chán đời, mò lên núi
Một mình một cõi với khỉ rừng
Đêm có chị hằng, không đơn độc
Hai kẻ ôm nhau siết quá chừng.

Khi buồn gã lại mò ra biển
Đùa sóng thùy dương, uống nước dừa
Đêm gã gác tai, nghe biển hát
Một cõi êm đềm, gã say sưa.

Việt Nam không khí đầy ngột ngạt
Đảng biến đám dân, một lũ lừa
Bao trùm gian dối và sợ hãi...
Cuộc sống nơi đây…cuộc sống thừa…

Ra phố, cái quần jean rách đít
Một bầy lố ngố ngó xem chơi
Mặc kệ chúng bây, tao cần " thở " !
Bởi đời không đủ lỗ thông hơi.


Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2014 05:46:27 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 20.12.2014 14:42:01 (permalink)
0
Thu điếu
Nguyễn Khuyến

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo
Tầng mây lơ lững, trời xanh ngắt
Ngõ trúc quanh co, khách vắng teo
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo


****  
"Thu điếu" Thời Sản

Tác giả: Nguyên Thạch

(1)
Ngư phủ Việt Nam giờ đói meo
Thuyền của Việt Nam bé tẻo teo
Biển của quê mình, mình đánh cá
Mà sao "tàu lạ" chúng rượt theo?
Trời mây bàng bạc, bờ xa lắc
Biển Đông đêm ngủ, thuyền thả neo
"Tàu lạ" cố đâm thuyền bể nát
Nghèo rớt mồng tơi, nghèo lại nghèo.
 
(2)
Biển đảo của mình chúng lấn qua
Bắn giết ngư phủ, chơi giọng cha
Cá mắm ngư cụ...tịch thâu hết
Điện về kêu cứu nhà nước ta
Nhà nước trả lời: Đường xa lắm
Sợ gặp "tàu lạ" lẫn sợ ma
Thôi thì ngư phủ cứ bám biển
Làm dân phải bảo vệ nước ta.

(3)
Biển Đông của mình Tàu đánh qua
Vẽ đường chín đoạn giở giọng cha
Ngàn năm vốn có trong lịch sử
Biển Đông sở hữu thuộc Trung Hoa
Đảng cộng cúi đầu ngầm dâng hiến
Biển đảo Thiên triều qua cứ qua
Tây Nguyên rừng núi cần cứ lấy
Việt Trung hữu nghị...đẹp tình ta.
 
(4)
Đ(ỗ) M (ười) thằng Tàu láu cá ghê!
Hứa với Việt cộng sẽ bảo kê
Đám nào chống đối mày cứ bắt
Hành hạ mười năm mới cho về
Quân nào phản nghịch, mày nhốt hết
Không ai hó hé, sẽ yên bề
Toàn trị, muốn làm gì chả được
Yên tâm, mọi việc tao bảo kê.
 
(5)
Dạ dạ chúng con bẩm quan thầy
Chiếu chỉ của vua...ngẫm quá hay
Có chỗ dựa lưng, con làm tới
Con hứa là con sẽ thẳng tay
Đứa nào rục rịch, con sẽ bắt
Bắt cả những tên có tâm ngay
Con quyết "giết lầm hơn bỏ sót"
Muôn tâu Hoàng Thượng, thực hiện ngay.

 
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2014 14:48:19 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 06.01.2015 15:41:17 (permalink)
0
Những cánh hoa xuân tuyệt vời 


Tôi muốn viết về những cây hoa lạ
Trổ nhánh đơm bông trên vùng đất khô cằn
Trên một Quê Hương khó khăn nối tiếp vạn khó khăn
Nhưng những cánh hoa vẫn căng đầy hương sắc.
 
 
Hoa vẫn cố nở dẫu dưới gót giầy bọn giặc
Vẫn vươn lên dẫu dường tắt ngõ cùng
Dẫu nắng thiêu, dẫu nghiệt ngả, dẫu tàn hung
Hoa vẫn đượm và hòa cùng đất nước.
 
  
Hoa vẫn tươi thắm cho đời, dẫu cuộc đời xuôi ngược
Vẫn ươm niềm mơ...mai đất nước ngàn xanh
Hoa vẫn kết trên vai các chiến sĩ theo nhịp bước quân hành
Lời cương quyết trên con đường đấu tranh cho dân tộc
 
  
Hoa xoa dịu những đau thương tang tóc...
Tỏa thanh tao, nét ngà ngọc anh thư
Hoa tạo niềm tin cho cuộc sống, đem hy vọng cho đời
Xây nền nhân bản khắp nơi tình đậm.
 
  
Trong nghiệt ngả, hoa vẫn tỏa màu sắc thắm
Trong trầm luân vẫn tô đậm tình người
Trong nhọc nhằn gian khó, hoa vẫn nụ tươi
Cao cả quá, những con người huyền dịu.
 
  
Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Phương Uyên, Huỳnh Thục Vy, Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Hồ Thị Bích Khương...những anh thư trung hiếu.
 
Nguyên Thạch


<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2015 15:43:35 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 28.05.2015 14:02:38 (permalink)
0
Xông vào trận đánh


 
Chữ Dân Chủ ...
Đừng vẽ vời trên cát
Sóng cuốn trôi, tan nát những mong chờ
Hãy như Phùng Quán bị bẽ bút gãy thơ
Dùng dao khắc những lời thơ trên đá.

Trôi dạt về mô? Quê Hương nghiêng ngả
Hoàng Trường Sa đâu êm ả Biển Đông
Sáng ra khơi thuyền ta chở nặng nỗi hận lòng
Sóng phương Bắc, sóng phủ ròng, đầu ta bạc.

Đêm trùng khơi, đâu giọng hò câu hát?
Còn lại chăng là chuỗi tan tác lo âu...
Sóng biển Đông sóng cuồng cuộn đỏ mầu
Ta bật khóc
Còn đâu Tổ Quốc !.

Là ngư phủ, ta thương ta, thương những mảnh đời tất bật
Những tâm hồn chân chất của dân quê
Ta không văn thơ thi phú tràn trề
Gởi căm hận, vụng về vài câu chữ.

Tổ Quốc ta, hôm nay ai chế ngự?
Một đám ma vương quỉ dữ lộng hành
Biển của ta từ ngàn xưa lòng biển luôn xanh
Nay Thái Thú đã biến thành máu đỏ.

Bão trùng khơi, bạn ta đã ra đi trong cuồng gió
Bởi đảo yêu đã bị giặc đỏ tiếm quyền
Thuyền ngất ngư trong bão lộng đảo điên
Quê hương mất, thuyền không còn chỗ nấp.
 
Đất quê ta giờ giặc Tàu tràn ngập
Giặc vô đây với đầy ắp những mưu toan...
Việt Nam ơi
Đã mất hay còn ?
Ta vẫn giữ một niềm son trung tín.

Hận trong ta, lòng này thề giữ kín
Mai ra khơi thuyền ta sẽ chở đầy chất nổ đạn bom
Biển là Quê Hương, ta lấy biển làm hòm
Xông vào tàu giặc, chết dưới vòm trời Việt.

Vì Tổ Quốc
Xác thân ta nào tiếc
Cho biển quê xanh biếc ngàn xanh
Cho ngư phủ ta được sống an lành
Vợ con ta được năm canh tròn giấc.

Ta chỉ là đám dân chài nhưng tấm lòng rất thật
Không lầu son không vàng chất đầy nhà
Nhưng ta sẽ sẵn sàng góp xác cho quê cha
Không hèn như bọn thái thú đem sơn hà dâng bán.

Việt Nam ơi ngày mai tươi rạng
Dãi ngọc ngà năm tháng sẽ vươn lên
Ơn núi sông ta nguyện đáp đền
Cho nước Việt tiến lên vững mạnh
Giặc thù hãy nghe đây, ta đã sẵn sàng xông vào trận đánh.

Nguyên Thạch
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2015 14:10:44 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 01.06.2015 04:24:37 (permalink)
0
Truân chuyên nỗi niềm!
- Cảm tác cho bài viết: Lục bình trên dòng kinh đen - Vũ Đông Hà



Ngày mai sánh lễ vu quy
Chị về để tiễn em đi lấy chồng
Chiều mưa mấy dải bòng bong
Em về nhà chồng, mẹ ở với ai?.

Chị đây mang tiếng chị Hai
Bến xưa đò cũ miệt mài ly hương
Xa quê, dài suốt canh trường
Dõi về quê mẹ lòng thương chín lòng.

Tình chị như dải bòng bong
Thoáng hiện rồi vỡ theo dòng nước trôi
Chồng chị bạc trắng như vôi
Nên chị cứ mãi xa xôi không về.

Những ngày trông mắt về quê
Dáng xiêu trong gió, tái tê cõi lòng.
Nay em cũng phải lấy chồng
Dẫu chị ái ngại, vẫn mong yên bề.

Hôm nay chị lén chồng về
Bao năm xa vắng, chưa hề đoàn viên
Chị lén cho mẹ chút tiền
Cho em chiếc nhẫn, mà viền mắt cay...



Chuyện này, chồng chị nào hay
Đừng cho ai biết mà gây buồn lòng
Chị, xưa đã lỡ theo chồng
Nên bỏ mặc mẹ, như không có nhà!.

Chúc em vui với chồng xa
Trăm năm hạnh phúc, mẹ già chị lo
Đời chị đã lỡ chuyến đò
Thì thôi chấp nhận bởi do má đào.


Chiều nay gió thổi hàng cau
Ai hiểu cho chị lao đao nỗi niềm!
Kiếp sau, xin được là chim
Dang đôi cánh rộng đi tìm người thương.

Chúc em mai sớm lên đường
Còn chị, đã chọn con đường về quê
Chúc em trăng nước hẹn thề
Cứ bỏ mặc chị tái tê nỗi lòng.

Coi như chị đã chết chồng
Bởi chị trót phận má hồng truân chuyên
Đất nước chưa được bình yên
Gái Việt trôi nổi khắp miền xa xăm.

Chị về, nuôi nỗi hận căm
Giúp nhóm bè bạn âm thầm đấu tranh
Nay chị đã thấu ngọn ngành
Xã Hội Chủ Nghĩa...trường canh bàng hoàng!.

Nguyên Thạch

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2015 06:37:13 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 17.06.2015 07:02:51 (permalink)
0
Từ Ngày 75

  

Từ ngày bảy lăm
Đời ta giam cầm
Từ ngày bảy lăm
Ngập dòng hận căm...

Bão tố về đây
Trên Quê Hương này
Cuồng lũ đến đây
Gây bao đọa đày.

Từ ngày bảy lăm
Đêm hoang bước thầm
Từ ngày bảy lăm
Hạnh phúc xa xăm.

Ôi tháng ngày buồn
Ngấn lệ sầu tuôn
Dòng trôi xa mãi
Con nước lạc nguồn.

Ôi Quê Hương này
Ngập tràn đắng cay
Giặc kéo đến đây
 Tang thương đọa đày...

 

Việt Nam
Về đâu?
Chìm trong vũng sầu
Về đâu?
Về đâu?
Ngập tràn lo âu.

Về đâu?
Về đâu?
Dân ta nô Tầu!
Hận thù thâm sâu
Rêu phong...một mầu...

Nguyên Thạch
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2015 07:09:08 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 18.06.2015 02:37:45 (permalink)
0
Biết đến bao giờ?

Mẹ Việt Nam ơi
Cơn đau nghẹn lời
Người Việt Nam ơi
Đất mẹ tả tơi
Một dải non sông
Đâu khí Diên Hồng?
Chống giặc ngoại xâm
Thoát nô ngàn năm.

Từ ngày bảy lăm
Đời ta giam cầm
Nay bọn cuồng ngông
Phản bội tổ tông
Nay lũ cuồng ngông
Phản lại cha ông.


Này Việt Nam ơi
Quê Hương ngàn đời
Này Biển Đông ơi
Dòng mặn lệ rơi
Mẹ buồn trăm năm
Con lê bước thầm
Nẻo đường xa xăm
Theo dòng hận căm. 


Hãy góp bàn tay
Cho đất nước này
Hãy cứu dân ta
Thoát cơn đọa đày.

Biết đến bao giờ
Dân ta dựng cờ?
Biết đến bao giờ
Thôi cúi mặt... làm ngơ? .

Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2015 02:46:29 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 21.06.2015 06:04:24 (permalink)
0
Ai lau hộ tôi dòng nước mắt
 

 
Tôi sinh ra trong lòng dân tộc
Dải hình cong, một mảnh đất khô cằn
Đất ngàn năm, khó khăn nối tiếp vạn khó khăn
Nước tôi đó, vẫn nhọc nhằn khốn khó!.
 
Trong họan nạn...đảng đến đây, biến Quê Hương thành đỏ
Áp đặt chủ nghĩa Mác-Lê bởi những con chó ngông cuồng
Đất ngàn năm thêm tơi tã, bởi mây đen trùm phủ màn buông
Ai có biết, những chiều buồn tôi khóc.
 
Tôi lớn lên tuy gian nan khó nhọc...
Miền Nam nhân bản...nên tôi vẫn được học, được hành
Được ươm mơ với hy vọng ngàn xanh
Một nước Việt tung hoành trong bốn bể.
 
Đảng về đây, hôm nay biến dân tôi thành nô lệ
Làm ngựa trâu phục vụ bọn đồ tể lộng hành
Họ siết cổ dân tôi, bày những buổi tiệc máu tanh
Than ôi, vận mệnh quốc gia bị cầm nắm bởi những kẻ học hành chưa hết lớp.
 
Lâu đài xa hoa...rượu bia choáng ngợp
Mặc dân tôi, khối tầng lớp nghèo hèn
Việt Nam ơi, sao chìm ngập mãi dưới mặt trời đen?
Dân ta hỡi, sao đành quen đời trâu ngựa?.
 
Tôi đứng giữa đất trời, khối tâm tư cùng nỗi niềm chan chứa
Lệ lầm than...còn đâu nữa tự hào!
Nắm rún chôn nhao, tôi cào đất, đất dậy nỗi đau
Mẹ Việt Nam hỡi
Con đường nào thoát nạn?.
 
Bạn bè của tôi ơi. chẳng lẽ cúi đầu theo năm tháng?
Sao không vùng lên để tiêu diệt tặc Hán cùng kẻ bán non sông?
Sao không góp tay dựng Hội Diên Hồng?
Giặc đã hiện, ta chờ trông gì nữa?

Sao không nắm tay dựng lại miền đất hứa?.
 
Nguyên Thạch
Nguyên Thạch 25.11.2015 15:13:15 (permalink)
0
Ôi Quê Hương!

- Cảm tác cho ngày 24-11-2015 đảng CSVN giam tù tuổi 15 Nguyễn Mai Trung Tuấn và mai mốt là giam tù tuổi trẻ chúng ta.
 
Tuổi mười lăm, giam cầm buộc tội
Đất nước ơi, quá đỗi nghẹn ngào
Dân tôi gánh vạn nỗi đau
Quê Hương mắt đỏ, oán trào hận căm.
 
Bốn mươi năm?
Xa xăm hạnh phúc!
Bốn mươi năm?
Tù ngục đọa đày!
Dã nhân kéo lũ về đây
Dân tộc tràn ngập tháng ngày khổ đau...
 
Mẹ uất hận... thét gào mất đất
Cha hờn căm vì mất tương lai
Đàn con xơ xác hình hài
Dân tôi nghĩ tới ngày mai?
Giật mình!.
 
Đâu một thuở đượm tình cá nước?
Nay ba miền xuôi ngược đời đau
Tang thương một dải nghẹn ngào
Trông xa mòn mỏi hư hao...Mẹ buồn!
 
Nước lạc nguồn, cuộn cuồng trôi mãi
Mặc giang sơn, biển ải, nước non
Sá chi Tổ Quốc mất còn!
Nhìn quân đốn mạt, lũ con bội tình.
 
Sáu mươi năm?
Nhục vinh ngắn ngủi
Lịch sử ghi tên tuổi ngàn thu
Gieo chi tang tóc hận thù?
Gây chi thảm cảnh ngục tù vong nô?.
 
Ba Đình ơi, nước Hồ vẩn đục
Bạch Đằng Giang ô nhục Mã Nhi
Cửu Long sóng dậy gầm ghì
Sông Hồng Hà Nội , có khi nào buồn?
 
Lũ Tháng Tám, mưa tuôn Hà Nội
Mây Bảy Lăm phủ lối Sài Gòn
Hò ơi...ru điệu nước non
Ngân nga uẩn khúc... mất còn Việt Nam?.
 
Nguyên Thạch
Nguyên Thạch 01.12.2015 07:08:27 (permalink)
0
Chối bỏ sao đành?
 
Xin em đừng hỏi tôi, bao giờ và bao giờ
Mong em đừng chất vấn tôi, sao người dân Việt quá thờ ơ
Nhưng em luôn cứ hỏi tôi sao người dân Việt cứ quay mặt...mãi làm ngơ...
 
Biết trả lời sao?
Tôi cúi mặt cùng giọt lệ thương đau
Biết trả lời sao!
Dòng muối mặn rơi trào.
 
Em yêu hỡi, bên bến bờ vực thẳm
Hãy thương dân tộc trong chìm đắm đau thương
Tôi cũng như em, chúng ta đã mất Quê Hương
Việt Nam ơi, chúng ta đã mất Quê Hương.

 
Đâu ngày dịu êm?
Đâu phố, đâu phường?
Đường lá me bay, hương ngát tình say...
Ôi những nẻo đường giờ đầy khối đau thương
Ôi những nẻo đường giờ là những đau thương.

 
Hãy nắm lấy tay nhau, tay anh, tay chị
Hãy san sẻ cho nhau tình Quê Hương trân quí
Hãy bước xuống đường cùng ý chí đấu tranh
Dân tộc niềm tin...là nhạc khúc quân hành.

Tổ Quốc là của em
Tổ Quốc là của anh
Bốn ngàn năm văn hiến
Đất mẹ thân yêu ơi
Ai chối bỏ!
Sao đành?.
 
Nguyên Thạch
Nguyên Thạch 22.01.2016 03:58:56 (permalink)
0
Hà Nội ơi - "Cụ" Rùa đã chết!
 

Hà Nội ơi, xót xa vạn lời...
Việt Nam ơi, đất mẹ tả tơi...

Thăng Long thành ngàn năm tủi hổ
Đồn Ngọc Hồi không còn là chỗ trú quân
Văn Miếu ơi, đâu chứng tích ân cần?
Ba Đình hỡi, lòng dân đã chết.

Hồ Gươm ơi, Rùa Thần mỏi mệt
Thành cổ Sơn Tây giờ khơi vết nhục xưa
Cổ Loa ơi, đau mấy cho vừa
Cùng dòng chảy Sông Hồng mưa màu máu.
 
Hà Nội đau buồn dưới màu cờ vô đạo
Ba mưới sáu phố phường theo cơm áo mải mê
Hà Nội đớn đau!
Hà Nội ê chề!
Ôi bảy mươi năm, Hà Nội kéo lê cuộc sống.

Tôi về đây, đường chiều lắng đọng
Vẳng âm xưa, rền tiếng trống Mê Linh
Lối ai đi tìm đạo nghĩa ân tình...
Hà Nội hỡi, nhục vinh nào biết!.

Hà Nội giờ đây có còn là quê hương nước Việt?
Lời nguyền xưa "Trụ đồng chiết" (*) Hán nô
Rùa thần ra đi, Hồ Gươm đã bẩn vì nước Hồ
Ô nhục dân tộc do chủ nghĩa Tam Vô oan nghiệt.

Lòng tha thiết, Hà Nội ơi có biết?
Khắp nẻo quê hương, oan nghiệt thương đau
Dòng Cửu Long nước mắt nghẹn trào
Theo tiếng nấc... Đàn Nam Giao vọng khúc.
 
Hà Nội hôm nay?
Nỗi buồn tù ngục!
Hà Nội hôm nay?
Ôi hạnh phúc trong mơ!
Hà Nội yêu ơi, ôi mắt biếc trông chờ
Cùng toàn dân cả nước mau dựng cờ cứu quốc.


Nguyên Thạch
-------------------
(*) Trụ đồng chiết, Giao Chỉ diệt - Mã Viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2016 04:00:01 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 16.04.2016 14:04:13 (permalink)
0
Tháng Tư và những vần thơ "phải giống"  




Nguyên Thạch (Danlambao) - Tháng Tư với vô vàn kỷ niệm dậy lòng. Ôi đau thương thay cho đất nước thống nhất dưới cái gọi là "giải phóng"! Kẻ tăm tối bần cùng giải phóng người đầy đủ sung túc, đám man rợ đi giải phóng lớp người văn minh, gian dối mụ mị đi giải cứu nhân bản hiền hòa để rồi đại đa số thành viên trong xã hội trở thành gian dối hoàn hảo toàn diện!

Bao nhiêu năm, chế độ đã đem dân ra làm thí nghiệm và xem họ như những con vật ngu ngơ chỉ biết vâng lời. Kẻ u mê đần độn, bảo thủ và cực đoan nên chỉ biết dùng nhà tù và nòng súng để cai trị.

Tháng Tư của đất nước có cả khối chuyện buồn để kể, có những chuyện buồn mà cười ra nước mắt từ những tên luôn tự hào là siêu việt tài tình. Những vần thơ ngắn sau đây là một trong vô vàn mẩu chuyện cười ra nước mắt ấy.

*
Những bà mẹ Việt Nam anh hùng!




Nhớ thuở ấy, mẹ mặc áo bà ba đẹp gái 
Quần sa tanh óng ả, bước qua đồn 
Các anh lính nghĩa quân lòng tê tái 
Mặc dù mẹ lúc đó, tuổi sồn sồn.
 
Miền Nam trước 75, dân thư thả 
Sống tự do nhân bản Cộng Hòa 
Mẹ tiếp gạo, thuốc tây cho phía địch 
Bởi hồi xưa, đôi mắt mẹ bị lòa.
 
Mẹ tự mãn, là mẹ nuôi chiến sĩ 
Hố cầu tiêu, ngăn chứa cứt, ngăn giấu người 
Kẻ danh chính, ai chịu ngồi bên cứt! 
Cảnh sát ngờ không ra, nên miệng chỉ mỉm cười. 

Đời tuy khổ nhưng dư tiền nuôi cách mạng 
Còn siêng năng giặt giũ dọn miếng ăn 
Cơm quốc gia, mẹ nuôi ma cộng sản 
Mẹ góp phần gây chính thể vạn khó khăn. 

Mẹ kinh ngạc... cuộc đổi đời quái lạ 
Trước 75 dư dả bỗng te tua 
Tài sản của mẹ bị cách mạng gom lùa 
Miễn phí vào hợp tác không mua, chẳng bán. 

Bốn mươi năm dài lê thê ngày tháng 
Đôi mắt đui ngày xưa, giờ tự nó sáng ra 
Bốn mươi năm, mẹ không còn đất, không còn nhà 
Cầu cứu kêu ca, mặc kệ mẹ, những đứa con nuôi ngày xưa xa lánh mặt. 

Mẹ hận tủi bởi chẳng còn chi nên tuột quần phơi bày tên tặc
Trỏ ngón tay ngay chỗ đặt “bác Hồ” 
Mẹ nói rằng đây là những gương mặt hôi tanh lừa mị bỉ thô… 
Một đảng cướp cạn, một đảng Hồ Đồ phản trắc… 

Tiên trách kỷ... xin mẹ đừng quá quắc 
Do mẹ ngày xưa nuôi giặc trong nhà 
Nên hôm nay thân mẹ cũng như đất nước mới thành bãi tha ma 
Đáng đời mẹ bởi mẹ muốn mà, nên chẳng có gì là đáng tiếc.
 
Bốn mươi năm… 
Đã sáng mắt, sáng lòng chưa hỡi những bà mẹ anh hùng nước Việt?!. 

*
Biệt Kinh Kỳ!
(Lời tâm tình của một Mẹ Chiến Sĩ Anh Hùng)


Chiến trường trông thật thất kinh
nguyệt soi máu đỏ còn in thân gầy
biết bao cây súng hăng say
đạn thù trực chỉ ghim ngay cửa mình
em về y viện nhà binh
Bác sĩ cộng sản tận tình cứu nguy
đạn không sâu lắm, sá chi
nhưng mà cũng biệt kinh kỳ vài năm.

*



- Mến tặng những người đồng chí mà tôi đã từng yêu (*)

Ta về đây giữa lòng phố thị
vẫn chưa quên một thuở ở rừng
ta quen sống cuộc đời hoang dã
quên được sao?
Vì đã khắc trên lưng...

Người đừng quá khắt khe và đòi hỏi
Vượn làm người!
Tránh sao khỏi lạc sai!
bảy mươi năm ta đã miệt mài
thì ngàn năm nữa, nếu sai cứ sửa.

Ta đã hứa... rồi ta sẽ hứa
xóa bớt phần nửa ngợm, để văn minh
Ngợm ở đây là ta đã vô tình
mặc thống khổ dân sinh lầm lạc.

Văn minh ở đây là vẫn giương cao tiếng hát
Việt Nam mau gánh vác đại đồng
Chủ nghĩa siêu vời
dân đợi, dân mong 
xây lũy thép, dựng thành đồng cách mạng.

Bên cạnh ta có Cu Ba, Bắc Hàn, Đại Hán
"Tiên tiến văn minh" ta phải ráng theo 
dẫu bảy mươi năm, đất nước còn nghèo
vài trăm năm nữa, ta theo vẫn kịp.

Ta luôn hận và trách cho số kiếp
nhưng cũng vì sự nghiệp phải về đây
chốn thành đô là cõi đọa đày!
nên ta phải "giải phóng" chúng bây thành vượn tất.

Nhớ rừng xưa
một đời rất thật
đói thì ăn
nứng đ. tự nhiên
chớ có đâu lắm muộn nhiều phiền
ngoại giao luật lệ... đảo điên ta quá!.

Trí của vượn thì làm sao đùm đề tất cả ?
ta đã quen cây lá núi rừng
ta sinh ra, được giáo dục trong bưng
nên quen tật: Cứ luật rừng mà xử...

Xin nhân loại hãy thông cảm cho ta mà tha thứ
Vượn nghìn năm, một chữ học vẫn quên
mà thế nhân, đường học hỏi rộng mông mênh
ta óc khỉ... thì tiến như tên sao được?.

Quốc gia đại sự
chuyện dân
việc nước
ta lom khom từng bước mà đi
thủng thỉnh lon ton
hối hả mà chi?
Vượn tập bước lắm khi té ngã.

Ta luôn tiếc... rừng xưa hoang dã
giờ uy quyền, nên tất cả buộc phải theo
đồng chí ta, dẫu cọp dẫu heo
hay chó sói gấu beo cũng được
Xin loài người hãy cho ta từng bước.
Một triệu năm, sẽ đến được... quang vinh.
---------------
(*) Nguyễn Tấn Dũng - Tự 3 Ếch
*
Cộng sản mà em!




Này em gái, nằm im nghe anh kể 
Chuyện ngày xưa, nhắc lại để… mà thương 
Anh bộ đội cụ hồ quân "phải giống" 
Vì miền Nam đói rét... phải lên đường. 

Bác đã bảo dân miền Nam ruột thịt 
Cứu anh em dẫu đốt cả trường sơn 
Giặc kềm kẹp... dân Nam như xác lá 
Mỹ xâm lăng, cả nước phải căm hờn. 

Qua vĩ tuyến nón anh rơi lộp độp 
Vì ngước cao chót vót nhìn lầu cao 
Anh chính ủy bảo miền Nam nghèo lắm 
Nên hiểu rằng: Lời cộng sản mà em! 

Vào Sài Gòn, giữa đường anh bật khóc 
Như trẻ thơ lạc mẹ giữa phố phường 
Dăm kẻ lạ, tò mò giương đôi mắt 
Có lẽ anh đã lạc cõi thiên đường. 

Ở Sài Gòn, dân thành thường xỏ lá 
Bộ đội ơi, miền Bắc có cà rem? 
Nét hớn hở, tỉnh bơ như Hà Nội 
Ồ thiếu gì, ăn không hết phải phơi khô!. 

Ở ngoài Bắc, Ti Vi ai cũng có 
Sáng sớm ra thì nó chạy đầy đường 
Anh nhìn chiếc đồng hồ hai người lái 
Mắt thèm thuồng, cứ nom thấy là thương. 

Anh tự mãn quê anh nhiều cà chớn 
Còn cà phê thì uống chẳng cần tem 
Ghé vào tiệm mua một bên nịt vú 
Lọc cà phê, ngáo cộng sản mà em!.

Gái miền Nam, thức ăn dư thừa quá
Nên đứa nào mông đít cũng nổi gân!
Trai miền Nam tàn dư tiểu tư sản
Khi ra đường là nịt áo vô quần.

Và cứ thế, các anh lên lãnh đạo 
Sửa rồi sai, sai sửa vẫn cứ sai! 
Bốn chục năm nướng dân làm thí nghiệm 
Cộng sản mà em, siêu việt thiên tài! 

Bước tiệm tiến... Hoàng Trường Sa dâng bán 
Vì ân tình Trung-Việt nghĩa anh em 
Để kết cuộc chúng ta cùng Tổ Quốc 
Xin chớ buồn...vì cộng sản mà em! 


Nguyên Thạch


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2016 14:05:42 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 04.05.2016 14:58:30 (permalink)
0
Xin em đừng hỏi
 
 

Hôm nay BIỂN CHẾT, mai đâu nhà, đâu phố
Những tấm hình hài loang lổ như những bong ma
Người Việt  Nam  sẽ không còn Tổ Quốc và đã mất sơn hà
4.000 năm giữ nước, nay quê cha đâu một cõi!.

*

Em đừng hỏi vì sao cá chết
Vì Việt  Nam  nay là của Tàu Chệt mất rồi
Đảng cộng sản Việt  Nam  đã nguyện lòng làm một bầy tôi
Và chúng đã dốc tâm dâng biển đồi thác ải…
 
Chúng chẳng khác gì hơn là một bọn thương lái
Đất nước, Dân tộc, với chúng chẳng là gì nên chẳng ngại bán buôn
Khi đã nhận ra sự thật thì em cũng đừng buồn
Quốc Tế Vô Sản thì nào cần cội nguồn dân tộc.
 
Chúng tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lê thì đâu cần nguồn gốc
Cũng chẳng cần gấm vóc giang sơn
Chúng chẳng quan tâm, mặc dân oán…dân hờn
Với chúng là hẳng có gì quan trọng hơn quyền chức.
 
Đã hơn 70 năm, thời gian quá đủ để tỏ tường, nên xin em đừng ngờ vực
Hãy xóa sạch đi một ký ức thiên đường
Hãy nhìn thật rõ để nhận thấy Quê Hương
Đất nước và Dân tộc đang trên đường tiệt lộ!.


 
Hôm nay BIỂN CHẾT, mai đâu nhà, đâu phố
Những tấm hình hài loang lổ như những bong ma
Người Việt  Nam  sẽ không còn Tổ Quốc và đã mất sơn hà
4.000 năm giữ nước, nay quê cha đâu một cõi!.
 
Ta nhìn nhau, mắt nhuốm lệ buồn... nhưng xin em đừng hỏi
Đừng mở lời bằng những câu nói: Tại sao và tại sao
Bởi tôi cũng như em, dòng tâm tư tràn uất hận nghẹn ngào…
Tim vời vợi nhói niềm đau thế kỷ…
 
 
Nguyên Thạch

<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2016 15:00:02 bởi Nguyên Thạch >
Nguyên Thạch 05.05.2016 13:54:21 (permalink)
0
Họa nhân tai!


Cá đã chết hàng hàng lớp lớp
Vì cộng Tàu thải chất độc làm ô nhiễm môi sinh
Nay cá chết, mai sẽ đến lượt chúng mình
Chết hàng loạt, không kịp cho và sẽ thối sình như cá.

Đất nước Việt Nam giờ được cai trị bằng những người "nước lạ"
Họ sẽ xem dân Việt Nam cũng như cá, giống nhau
Mặc cho dân ta thán kêu gào
Đảng ngoảnh mặt trước niềm đau dân tộc.


Đảng cộng sản Việt Nam là những tên mất gốc
Đã đan tâm làm nô bộc cho Tàu
Dâng Biển Đông để giặc làm ao
Bán đất, bán biển để chia nhau vàng khối.

Bộ chính trị, Trung ương đảng, một tập đoàn phản bội
Hơn 70 năm lừa dối điêu ngoa
Một tập đoàn ngu si, tăm tối, mù lòa
Du thủ du thực, chăn trâu chăn bò làm lãnh đạo!.

Dẫn đầu là Hồ Chí Minh một tên chồn cáo
Một tên gian dâm, một tên đại láo, đại hề
Giết hại dân tộc này bằng thứ chủ nghĩa Mác-Lê
Dìm đất nước tứ bề tận tiệt.

4.000 năm, các vua Hùng dựng nên đất Việt
Cùng gương hy sinh của hào kiệt bao đời
Đảng đã xem tiền đồ như những thứ trò chơi
Trao đổi buôn bán với giá hời rẻ mạt!.

Chúng cai trị dân bằng nhà tù AK giáo mác
Tàn phá quê hương tan tác thê lương
Cờ đỏ mưa sa...rũ phố ngập phường
Dìm dân tộc vào đau thương vô tận.

Toàn dân ơi, hãy mau dứng lên dồn căm hận
Quyết quét sạch tà quyền trong chiến trận hôm nay
Mau cứu dân sớm thoát cảnh đọa đày
Vận mệnh dân tộc đang trong tay các anh các chị.

Tất cả hãy siết tay nguyện lòng quyết chí
Đừng đợi chờ, đừng lãng phí thời gian
Vì đảng cộng sản đã bán đất nước cho bọn giặc ngoại bang
2020 Việt Nam sẽ thuộc về tay tặc Hán hung tàn bạo ngược.

Tất cả hãy vùng lên góp tay giữ nước.


*

Những câu hỏi dành cho Côn An VN



Các anh có phải là đứa con dân tộc?
Hay là các anh đã mất gốc theo Tàu?
Trong tâm tư của anh chị có còn cảm nhận được nỗi đau...
Khi nghe người dân Việt kêu gào mất nước.

Anh có hận khi thấy đảng là loài thú hoang đi ngược
70 năm đã làm cho đất nước tụt lùi...
Khi đảng quì lạy giặc Tàu thì anh chị cảm thấy buồn hay vui?
Anh hớn hở hay cúi đầu hận tủi?.

Là thanh niên, anh chị có trách nhiệm gì với hồn thiêng sông núi?
Anh vào côn an để được tham nhũng và cướp bóc dân nghèo để bỏ túi riêng?
Anh vì nhân dân hay vì quyền chức bạc tiền?
Anh có thấy vô vàn thứ đảo điên của xã hội?.

Có bao giờ các anh nghĩ hùa theo với đảng là mang trọng tội
Tra tấn, đánh đập người yêu nước là phản bội lại quê hương
Trong thâm tâm của anh có còn nhân bản, còn tình thương?
Hay cũng như đảng là một phường phản bội?.



Có bao giờ anh tự vấn... và thấy lương tâm anh sám hối?
Có cảm thông những nỗi nhọc nhằn
Của muôn dân chìm ngập trong vạn nỗi khó khăn
Trong cuộc sống, có khi nào anh chị ăn năn hối cải?.

Là con người thì phải biết nhận ra phải trái
Đừng như là ma quái yêu tinh
Là nam nhi thì phải nhận thức được NHỤC - VINH
Đừng như con rô-bốt không tình không nghĩa.

Nghĩ cho cùng mấy câu hỏi trên có làm cho chị, cho anh thấm thía?
Là con dân, phải đứng về phía nhân dân
60 năm, anh chỉ sống một lần
Vinh hay nhục...tự bản thân quyết định.

Cũng là con người, đừng để ô danh, khiến dân căm ghét rủa khinh.


*
Xin em đừng hỏi
 
Hôm nay BIỂN CHẾT, mai đâu nhà, đâu phố
Những tấm hình hài loang lổ như những bong ma
Người Việt  Nam  sẽ không còn Tổ Quốc và đã mất sơn hà
4.000 năm giữ nước, nay quê cha đâu một cõi!.

*

Em đừng hỏi vì sao cá chết
Vì Việt Nam nay là của Tàu Chệt mất rồi
Đảng cộng sản Việt Nam đã nguyện lòng làm một bầy tôi
Và chúng đã dốc tâm dâng biển đồi thác ải…
 
Chúng chẳng khác gì hơn là một bọn thương lái
Đất nước, Dân tộc, với chúng chẳng là gì nên chẳng ngại bán buôn
Khi đã nhận ra sự thật thì em cũng đừng buồn
Quốc Tế Vô Sản thì nào cần cội nguồn dân tộc.
 
Chúng tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lê thì đâu cần nguồn gốc
Cũng chẳng cần gấm vóc giang sơn
Chúng chẳng quan tâm, mặc dân oán…dân hờn
Với chúng là hẳng có gì quan trọng hơn quyền chức.
 
Đã hơn 70 năm, thời gian quá đủ để tỏ tường, nên xin em đừng ngờ vực
Hãy xóa sạch đi một ký ức thiên đường
Hãy nhìn thật rõ để nhận thấy Quê Hương
Đất nước và Dân tộc đang trên đường tiệt lộ!.


 
Hôm nay BIỂN CHẾT, mai đâu nhà, đâu phố
Những tấm hình hài loang lổ như những bong ma
Người Việt Nam sẽ không còn Tổ Quốc và đã mất sơn hà
4.000 năm giữ nước, nay quê cha đâu một cõi!.
 
Ta nhìn nhau, mắt nhuốm lệ buồn... nhưng xin em đừng hỏi
Đừng mở lời bằng những câu nói: Tại sao và tại sao
Bởi tôi cũng như em, dòng tâm tư tràn uất hận nghẹn ngào…
Tim vời vợi nhói niềm đau thế kỷ…
 
 
Nguyên Thạch


<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2016 13:55:40 bởi Nguyên Thạch >
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 24 của 27 trang, bài viết từ 346 đến 360 trên tổng số 396 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9