chuyện của Tôi
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 56 bài trong đề mục
Du Mien 15.03.2008 01:28:33 (permalink)
Duyên ngồi một mình giữa sân nhà ngập nắng. Giàn thiên lý trổ hoa trắng muốt, lá xanh mỏng manh giơ tay đón gió. Bao lần ghé nhà Duyên giờ này Khai cũng thấy Duyên tay cầm tập thơ, mắt dõi về phía trời xa, đọng nỗi buồn sâu và dài như con nước sông Mã. Nắng xuyên qua lá đọng thành giọt trên đất.
Giữa nắng, đôi mắt Duyên càng mong lung. Khai cất tiếng gọi, cố tình muốn phá tan đi cái ánh mắt đó.
 
 - Bới Duyên, mi đang thả hồn lang thang theo con gió nào đó.
 
Duyên giật mình quay lại:
 
 - Quỷ nè, mi làm giật mình à.
- Mi mơ gì thế, nhỏ cưng cưng. Có phải là 1 chàng hoàng tử không huh?
 
Duyên cười, nụ cười xa vắng. Khai không biết vì sao Duyên lại hay "thẫn thờ" như vậy.
 
Lam Duyên, cái tên thật hiền dịu, và nét đẹp cũng vậy. Nét đẹp của 1 cô gái thành thị. Da Duyên trắng hồng, chân và tay thon nhỏ. Mắt Duyên đen nháy, chỉ có điều sao nó buồn quá. Nhìn vào đôi mắt ấy ngay lúc này đây người ta không thể không xao lòng
 
- Nè, sao mi sang đây? hôm nay là thứ 7, 10h sáng...
 
Khai vừa cười vừa bẹo má Duyên.
 
- Mi định nói, mấy khi kéo được rồng đến nhà tôm giờ này chứ gì
 
- Thôi đi nàng, nàng lại dỗi chàng phải không? Khai nè, mi có biết mi đang sống trong niềm hạnh phúc không. Đừng làm vậy hoài, nhỡ khi mất đi, mi sẽ hối tiếc. Và rồi...
 
- Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Khai biết Khai quen anh, Khai là người hạnh phúc. Vì Khai là nhỏ hay "tự ti"  Duyên nhỉ.
 
Như là mẹ vẫn hay nhật xét "Con là dạng trung bình khá. Có gì đâu. Khai không dám tin cái "có gì đâu" của mẹ. có chứ sao không có. Này nhé, mắt Khai cũng to nhưng không đen mướt để có thể làm cho 1 gã si tình nào đó có phút bất chợt chóang đi trước ánh nhìn của Khai. Mũi Khai thì cũng cao mà không thanh. Môi Khai vừa vặn nhưng không mọng đỏ chúm chím để có thể làm duyên với anh. Còn anh thì ngược lại, có bờ môi đỏ thiệt đỏ nhất là anh nhìn làm Khai xốn xang và đớn đau. Xốn xang vì rung động và đớn đau vì Khai biết ánh nhìn đó không chỉ riêng dành cho một ai.
 
Tánh Khai , Duyên biết đó, hồn nhiên nói nhiều và thẳng thắn, quen anh Khai nói lia, Duyên có thấy hông. Rồi mấy ngày gần đây càng lúc Khai cảm thấy Khai càng ít nói hơn. Khai cảm thấy lạc lõng trong thế giời tình yêu.
 
- Có chuyện gì phải không?
-  Duyên...- Nếu nhỡ 1 ngày nào đó, Khai muốn nhờ Duyên giúp 1 việc, Duyên sẽ giúp Khai chứ?
- uhm, dĩ nhiên, mà có chuyện gì phải không?
- Duyên nè, Duyên có nghĩ là, giác quan thứ 6 của con người rất nhạy không Duyên, giả sử người ta biết 1 ngày không xa. Cũng như là Khai không còn ngồi bên Duyên nhỏ to tâm sự. Trong tâm thức người ta nhận ra 1 điều gì đó bất an, và người ta cố gắng làm thật nhiều việc ngay khi có thể.
- Khai ...
- Thèm kem quá Duyên ơi, đi ăn kem nhé.
- Khai...
- Nào đi nào....
 
 
 
 
 
#1
    Hoai Khuc 15.03.2008 10:52:00 (permalink)
    Hạt nắng chen chút len vào những bụi mận gai... uốn cong mình lên , thân lá đón nhận... và rồi hạt sương sau cùng của đêm cũng hòa tan theo lòng đất...
     
    Cơn gió từ đâu bất chợt ùa về, làm rung nhành cây... Khai ngã lưng mình trên thành ghế... mà đưa tâm tư mình gửi về tận đâu đâu... bất chợt tiếng ai gọi khẽ...
     
    Khai... Khai... giựt mình thức tỉnh.. thì ra là nhỏ bạn ngồi cạnh mình... Duyên...
     
    Chuyện gì mà mi suy tư ra thế... con người dường như chẳng có hồn gì vậy huh ? Duyên hỏi..
     
    Kêu kem gì kìa.. anh bồi bàn đứng ngó mi nảy tới giờ đó... tự dưng đặt chân vào cái con người mi thẩn thờ ra à...
     
    lúc này Khai mới nhận ra là mình đang ngồi trong quán... suốt đọan đường Duyên chở Khai đi ăn kem mà hồn Khai lạc nơi đâu đó... chợt hòan tỉnh lại... vì Khai chợt bắt gặp ánh mắt của anh bồi đang nhìn Khai... e thẹn đôi ba phút... Khai trở lại chính mình...
     
    Khai lướt nhẹ lên tờ thực đơn... đủ lọai kem đủ sắc màu... và sau cùng thì Khai dừng lại nơi đề hai chữ " Dâu Dầm " hai từ ấy lại làm lòng Khai xao động thêm lần nửa... Phải chi... Khai buông lững câu nói nửa chừng rồi im bặt... sau cùng Khai không chọn cho mình lọai kem đó... chỉ chọn đại khái cho có lệ rồi Khai buông tiếng thở dài tự trong lòng... chỉ mình Khai biết... cảm giác đó ai thấu được đâu...
     
    Nảy giờ Duyên chăm chú nhìn Khai... giờ nàng ta mới lên tiếng... Ê... Mi sao vậy huh ? có gì à...?
    Khai chỉ cười mĩm rồi nhìn Duyên... có gì đâu nàng ơi... chỉ là lâu lâu thơ thẩn tí cho biết rằng mình còn biết buồn tí mà...
     
    Ờ phải mà... mi biết buồn gì đâu... con người gì mà cứ vô tư phát khiếp... Duyên Nói...
    Mà nè.. Lúc nảy mi nói gì đó... định nhờ gì tui huh ?... và lúc đó kem cũng vừa đem ra... lại làm cắt ngang đi câu chuyện đang dỡ dang... nhưng mà Duyên thì vẫn dán đôi mắt mình nhìn về phía Khai.. như là đang chờ đợi một điều gì đó...
     
    Ăn kem đi... Khai nhìn Duyên mà nói...
     
    Cái gì cũng từ từ chứ... ly kem qu'a cở kìa... vừa ăn vừa nói cho nàng nghe nha chịu hông...
    #2
      Du Mien 16.03.2008 08:04:19 (permalink)
      Khai lặng nhìn Duyên nhỏ nhẹ trong từng cử chỉ đầy nữ tính khi Duyên sắn miếng kem đưa lên môi giữ lại ở đó đôi giây như tận hướng cái mát lạnh của kem. Rồi đưa mắt nhìn phố phường.
       
      - Mi nhìn gì ngoài phố vậy Khai? ly kem không hấp dẫn bằng sao
      - Ờ, nhiều cái để nhìn mà.
      - Thế sao kéo đi ăn kem làm chi nè.
      - Ờ hén.
       
      Ly kem tan ra tự lúc nào không hay. Múc vội 1 muỗng đưa vào miệng. Cái mát lạnh của vị kem tan nhanh ngay đầu lưỡi làm Khai tỉnh táo hơn.
       
      Khai mỉm cười, Duyên cũng đáp lại bằng chính cách cười ấy. Nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy bao câu hỏi chực chờ tuôn ra.
       
      - Chuồn chuồn kìa.
      - "Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng bay vừa thì râm..."
      - Không phải. Như vầy mới đúng "Chuồn chuồn bay thấp rồi cao, bay cao rồi thấp, bay vừa rồi.. thôi"
      - Trời, mi thiệt là. Trớt quớt
      - Thì nó bay biểu diễn mà. Bay đủ tầm rồi thôi chứ.
       
      Khai cười ngất trước ánh mắt của Duyên. Và thầm mừng vì ánh mắt đầy câu hỏi kia bị Khai trộm mất không hay.
       
      - May mà mi không có cánh.
      - Ai nói ta không có cánh. Mi - ta và cả loài người đều có cánh. Chỉ là đôi cánh của chúng ta quá mỏng, mỏng đến nổi ta không nhìn thấy thôi.
      - Vậy có nghĩa là, có ngày mi cũng bay tít đi đâu đó hả Khai.
      - uhm, bay tít mịt mùng khơi xa, và ta biết ta sẽ để lại 1 chàng cổ ngỗng bên bờ đại dương. Khi đó ta nhờ mi chăm sóc hộ nhé.
      - hả? cái gì cổ ngỗng.
      - Chứ gì? cổ thiên nga thì dành cho mi rồi đó. Khai cười khoái trá
       
      Duyên với tay bẹo má bạn, mi thiệt là. đồ tưng tưng mà.
       
      Nắng vẫn trãi đầy mặt phố, hai cô bạn tíu tít nói đủ thứ chuyện cho đến khi Khai nói, ơi cái bụng ta nó biểu tình thì cả 2 mới nhớ ra mình chưa ăn tẹo nào trừ 2 ly kem.
       
      - Về nhà ta đi, ta làm món sushi cho mi ăn, không có gì ngoài món đó đâu. Hôm nay mẹ đi thăm bác hai rồi. Mi nhớ bác hai không. Là người vài tháng trước đem ô mai vào cho tụi mình đó.
       
      - Nhớ chứ, ô mai ngon tuyệt mà.
      - Ờ ngon, mi chỉ nhớ ô mai thôi. Thôi đi về, ta còn khối chuyện muốn hỏi mi.
      - Hỏi chuyện gì? Lòng  Khai bồn chồn.
      - Thì hôm nay mi chưa kể cho ta nghe. Mi và anh nói gì với nhau
      - áh trời. Sao mà mi thích nghe thế huh. Ok, ta sẽ kể, mà mi phải cho bụng ta ăn ngon mới được à.
       
      Cả hai rời quán, cái nắng gay gắt ban trưa khó chịu vô cùng. nó khô hanh và rát bỏng, như thiu đốt con người.
       
       
       
       
       
      #3
        Hoai Khuc 16.03.2008 11:02:24 (permalink)
        Mệt mỏi , rả rời , Khai đặt lưng mình lên giường cả một ngày trời lang thang bên ngòai, thật là sảng khóai khi mình về tới nhà mình, đôi khi cũng có lúc bực bội gì chuyện nhà, Chén trong soóng còn khua, nói chi người với người lời qua tiếng lại, nhưng mà cảm giác ở tại nhà mình vẫn thấy thỏai mái hơn, con người Khai thật là uể ỏai vô cùng, thôi để nhắm mắt ngũ tí đã, để mà tí thức dậy còn tò te chứ.
         
        Khai nhắm đôi mắt lại , cố suy nghĩ lại những gì lúc nảy mình nói cùng Duyên , nhưng không tài nào Khai nhớ được gì cả, hiện tại Khai thật mệt mỏi, thôi thì để ngũ tí , khi dậy chắc nhớ mà
         
        - Anh Ơi - chờ Em với - đi đâu mà lẹ thế huh ?
        - trời ạ - đi vậy mà lẹ - tại em đi chậm thôi , anh nói rồi mà , đừng mang giày cao gót qu'a , túm chân cẳng hết , đi không được , lại đau chân nửa , cứ ham đẹp không à - anh chả biết các phụ nử như em nghĩ sao đó , cứ tự hành hạ mình không à
        - Kệ Em - Khai trề cái miệng ra thấy mà ứa gan à
        - chuyện gì đây nàng của tôi - Anh hỏi
        -Có gì đâu - tại... tại... tại ai bảo anh đi dường như muốn bỏ em vậy đó - lời nói Khai hình như có đượm chút gì đó nghẹn nghẹn , làm cho anh cũng chùng xuống
        - Thôi mà em - anh chỉ nói đùa tí ý mà - anh chợt chòang lấy tay Khai mà song bước, lòng Khai dịu đi , dường như có niềm hạnh phúc pha lẫn sự yêu thương , làm cho Khai bồi hồi , khẽ nghiêng đầu ngó sang anh, thương anh thật nhiều anh có biết không anh - Khai tự nói với lòng.
         
        -Bin.. Bin... Bin... Anh coi chừng xe kìa Anh - Khai thản thốt kêu lên.
         
        Bùm - Khai chợt giựt mình - thì ra cánh tay Khai va phải vào thành vách, Khai mới biết đó chỉ là giấc chiêm bao, Khai phải mất đôi ba phút mới định tâm mình lại được - một giấc mơ làm Khai tưởng rằng mình vĩnh viễn mất đi anh thật rồi, nhưng không chỉ là sự mộng mị vu vơ mà thôi.
         
        - vội đưa mắt ngó đồng hồ, thì ra đã hơn 8 giờ rồi, thế là Khai đã thiếp đi được 3 tiếng, Khai bước xuống giường , đôi chân sọt vào đôi dép mà lê từng bước tới nhà tắm , từng hạt nước mát lạnh ập vào mặt Khai làm Khai tỉnh hẳn lại.
         
        - Bước chân từng bước một tới bàn computer , Khai bật máy lên, và bất chợt câu chuyện giữa ban trưa mà Khai nói với Duyên chợt hiện về từng câu một không sót từ nào cả.
         
        Khi vừa về đến nhà Duyên, cũng hên nhà chẳng ai, chắc là đi đâu hết rồi, Khai và Duyen bắt đầu cho cuộc hành trình làm susi , và rồi bửa ăn cũng dần qua đi , và rồi chuyện gì đến cũng đến , Khai muốn lãng tránh đi câu chuyện như Duyên không buông thạ
         
        - Nè, Mi có nhớ gì không huh? Duyên hất mặt lên hỏi
        -Khai , huh? - Mi nói gì - và nhớ gì ?
        - Thật là phục mi đó chứ - Mi đóng kịch gỉa ngơ hay lắm đó ? Duyên Nói
        - Khai - Gì chứ
        Thôi đi nàng định không kể hay sao mà đánh trống lảng vậy huh ? Mi đừng vờ nhé ? Duyên lập lại lời nói ban nảy trước khi về nhà Duyên.
        -Khai - Oh... được rồi để kể mi nghe.
        - Nhưng mà vào phòng mi đi nha - Khai nheo mắt với Duyên
        -Ờ cũng tiện đó - vào đó đi nha
         
        Thế là Khai và Duyên đi thẳng lên lầu đi vào phòng Duyên , và sau đó yên vị xong xuôi
        -Khai miên man , như là đang gom lại tất cả thành một thể - giọng Khai trầm hẳn lại nói cùng Duyên
        #4
          Du Mien 16.03.2008 16:34:54 (permalink)
          - Duyên, cho xin 500đ nhạc, bài chi cũng được.
          - Trời, mi. Đúng là...
          - Là gì huh nàng.

          Tiếng nhạc trỗi lên bài "Một đêm mưa tháng giêng". Bài chi buồn não nuột - Mi lộn xộn quá nha. Kể nhanh đi- ta kể.

          - Nhưng sao mi thích nghe chuyện giữa ta và anh vậy? - Hôm nay ta và anh gặp nhau, thì cũng như mọi bữa. 2 đứa nói đủ thứ chuyện, nào là chuyện đông tây- nam bắc tứ tung. và tụi này nói đến vấn đề tương lai. Mi biết không, ta và anh cùng vẽ ra 1 tương lai mi à.
          - Tương lai ra sao, chắc là anh sẽ về bên mi, tay trong tay xây 1 tổ ấm.
          - ừa đúng rồi, và tụi mình đã vẽ ra 1 ngôi nhà nữa. Mi biết chức năng doodle rồi đó. tụi mình dùng nó, 2 đứa vẽ nên ngôi nhà. Một ngôi nhà có cảnh cổng hoa hồng, đằng sau cánh cổng là 1 khoảng sân trồng đầy hoa cỏ kèm cái ghế xích đu. Rồi tiến vài bước là 1 cái hồ nước nho nhỏ có nước phun lên. Những đợt phun thâm thấp vừa tầm mắt. tiến vào nữa là ngôi nhà nhỏ...
          - Khai, ta nghĩ thêm vào cái cầu tuột ở ngoài sân nữa cho trẻ con nô đùa.

          Khai ừa rõ to, và bắt gặp ánh mắt long lanh của Duyên. Phải chăng điều Khai cảm nhận là đúng. Một khắc trong Khai ngập ngừng.

          - Rồi sao nữa mi kể tiếp đi chứ
          - Ờ thì tụi mình im lặng không ai nói gì tập trung vào bức vẽ. Những đường nét nghệch ngọac y như trẻ con nhưng ẩn chứa tất cả những gì muốn nói cho nhau nghe. Rồi anh nói: "em nè, kề sát đây..."
          - oh! để làm gì vậy.
          - Ta cũng hỏi như mi đang hỏi đó. Nhưng ta vẫn kề sát dù không có câu trả lời. Thế là, mi đoán thử xem gì nè.
          - Mi nói đi, nói đi, là gì vậy
          - Anh ấy hôn ta. Mi có tin không. 1 nụ hôn từ anh ấy, qua 1 màn hình.
          - ohhhh, là thật.
          - Là thật, mi biết không. lúc đó môi ta có cảm giác nóng bừng.Ta nghĩ môi anh nào có chạm môi ta đâu. Ta...

          Khai lại đưa mắt liếc nhìn Duyên, Duyên yên ắng. Má ưng ửng đỏ, mắt nhìn qua khung cửa sổ. 1 sự im lặng tràn về, như thể sự im lặng này không dành cho họ. Những giây phút như vậy họ như là 2 người lạ lẫm, họ đang suy nghĩ điều gì? mỗi người đang chìm trong 1 thế giới riêng cho chính mình chăng. Nhạc vẫn du dương "xa nhau em mới hiểu rằng thương anh xiết bao. Đã biết mất rồi sao em muốn gọi...."

          - Nè, chắc ta về Duyên à.
          - Khai về à.
          - Uhm về.
          - Khai chưa kể vì sao Khai không nói chuyện tiếp với anh mà lại sang Duyên.
          - Ừa thì, ngay phút đó Khai thấy lòng Khai nghèn nghẹn. Và Khai đi, thế thôi. Thôi về đây. Ta cần phải ngủ hehehhe.
          - Ở đây ngủ đi.
          - Không, ta phải trả lại cho mi khoảng trời riêng chứ. Cứ ì đùng ở đây ngủ thì không được à
          - Khoảng trời riêng gì chứ?
          - Thôi ta về...

          Khai bước vội xuống cầu thang, theo sau là Duyên. Từng bước Khai ra về nặng nề như khi tới. Khai nhớ lúc sáng, Khai đã đi bộ đến nhà Duyên vì Khai muốn có khoảng thời gian suy tư cho chính mình trên lối đi ấy. Giờ về, Khai lại phải đi qua lối ấy, lại phải suy tư những điều na ná như lúc sáng. Đó là điều Khai không muốn. Khai chọn 1 bài hát làm bạn đồng hành cho mình: " Tôi như con kiến xanh trên giậu bìm leo 1 hôm hỏi giếng sâu bầu trời như thế nào. Tôi như giấc mơ riêng lạc vào cơn gió hỏi đường về trên nếp mắt. Thế nào là một ngày thức dậy?... "

          ***

          Cuối tuần trời mưa, không gian buồn ảm đạm. Ngoài đường lưa thưa người qua lại, vắng những cặp tình nhân, những gánh hàng rong của các bà các chị tụ lại sau 1 ngày vất vả, vắng cả tiếng nô đùa của lũ trẻ trong xóm.

          Khai đứng lặng dõi theo mưa. Khai lại nhớ anh. Nhớ lần gặp anh, nhớ những cơn mưa. Những hạt nhỏ li ti vừa đủ níu bao nỗi niềm trĩu nặng lòng người. Mà có phải tại mưa đâu? Bởi lòng đa cảm đấy thôi!. Bởi có lần, 1 người đã thổ lộ với Khai rằng: "Tình cờ thấy em đùa với bong bóng mưa", mà em vẫn gọi là hoa mưa, người ta "chợt nhận ra cái mình đang thiếu". Khai không hiểu rõ lắm, mà cũng chẳng muốn biết. Chỉ biết từ hôm trú mưa vô tình ấy lại xuất hiện bao cái tình cờ nối tiếp.

          Rồi một chiều thứ 7, cũng mưa như đêm nay, anh đón Khai đưa Khai đến 1 buổi tiệc, vừa tới cổng.... "Ôi sao mà nhiều xe cộ đến thế, Khai ngỡ chỉ có mình anh và Khai. Thôi kệ, cứ vào... Cuối cùng buổi tiệc cũng bắt đầu. Anh đứng đó giữa các bạn và nói: "Ngày mai, mình lại phải xa quê hương VN, xa các bạn để trở về gia đình. mong sao bữa tiệc hôm nay thật là vui và hy vọng sẽ còn gặp lại các bạn."  tiếng vỗ tay cùng những tiếng chúc bình an vang lên quanh khai... nhưng sao Khai nghe lùng bùng cái lỗ tai.

          Cái gì...? Khai có nghe nhầm không. Anh về Mỹ. tách mình khỏi đám bạn của anh, Khai lặng ra góc sân. Tại sao? tại sao? bao câu hỏi sao cứ vây quanh đầu Khai, Khai chẳng còn biết phải làm gì. Sao anh không cho Khai biết, sao đợi đến hôm nay, mai anh đi, Khai mới biết điều đó. Anh không phải là người của nơi này.

          Chiều, bữa chiều tiễn anh ra sân bay trong đầu Khai không nghĩ được gì. Dù huyên thuyên nói. Anh dắt tay Khai đi như đứa trẻ. Không biết bao giờ Khai mới được gặp anh. Không biết nơi đất lạ quê người, anh ra sao. Rõ khờ, đâu phải ngày đầu anh mới sang đó đâu. Nhưng Khai vẫn mải miết theo đuổi ý nghĩ mông lung mà Khai quên rằng nước mắt chảy dài trên má. và anh đi, anh đi được 1 khỏang, tự dưng anh quay người lại, nhìn Khai tiễn biệt lần cuối. Và bất chợt anh chạy nhanh đến bên ôm chặt lấy Khai.

          Bánh xe thời gian vẫn quay. Khai cứ ngỡ mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra. Nào ngờ đã hơn 1 năm rồi.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 23:25:27 bởi Du Mien >
          #5
            Hoai Khuc 18.03.2008 11:58:30 (permalink)
            Đâu phản phất, mưa tình rơi rụng
            Hát nắng nhòa, thế cũng hòa tan
            Để bao giọt nhớ chứa chan
            In sâu lòng đất, sầu mang ngút ngàn
             
            - Úi trời... ngồi đó mà ngâm thơ nửa à - Thuận cất tiếng hỏi thằng bạn
            - Ngâm gì mợi , rảnh rổi không biết làm gì, có đôi dòng vu vơ trên báo đọc cho đở chán tí í mà
            - Nhưng mà nói thật nha, thơ nó làm còn tệ hơn tao đó , chắc chưa từng đọc thơ tao viết phải không - Thuận nói cùng Đức
            - Oh vậy à , nhưng mà đừng có nói phết qu'a nha cha nụi, làm thử coi sao - Đức lên tiếng
            - Được mà - xem nè nha
             
            Kia thấp thóang, nàng mưa rủ bóng
            Thân liễu quằn, cánh đọng vấn vương
            Ngờ đâu chị gió vô thường
            Làm rơi những nhớ, mưa dường như đau
             
            Nàng tủi phận, vùi sâu lòng đất
            Rồi hòa tan, tiếng nấc lạc lòai
            Ai đâu thấu nổi U hòai
            Miền xa xứ lạnh, mấi ai mà tường
             
            - Dức - Ơ hay, nghe qua thì không tệ đó chứ
            -Thuận , Thật ra thơ chỉ là một cái cớ để giủ đi những tháng ngày dần qua trên xứ lạ trời tây mà thôi , nhưng đôi khi thơ cũng làm cho chính con người mình lại sống thật với chính mình, nó dường như là ảo, mà không ảo, thật thì lại không, pha trộn lẫn vào, thì nó có tí tâm tư mình để nói lên nổi niềm ngày qua tháng năm xứ dần trôi êm ả.
             
            Một năm hơn rồi thì phải, kể từ cái ngày ấy ta xa em, niềm ưu tư canh cách cứ mãi theo ta suốt chặn đường của thời gian qua, không lúc nào nguôi, khi hình bóng em cứ chờn vờn trước mặt, nhớ em thật nhiều, nhưng làm sao đây, cuộc sống, hòan cảnh, đôi khi bó buột ta qu'a nhiều, nhớ chỉ biết để nó chìm sâu vào tận đáy lòng, để rồi khi mưa buông, hay những đêm khi trăng lên, bao nhiêu sự âm ỉ đó, lại cuộn dâng , có lúc nước mắt ta chợt rơi vì nhớ.
             
            - Ê , gì mà con người sửng sờ ra thế huh ? Đức vội cắt đi những miên mang trong tôi đang bất chợt ùa về
            - Có gì mà sửng chứ, nhìn mưa của xứ người, sao mà nảo nuột qu'a à, không như quên hương mình, mưa như thế này, mà ngồi quán, úi chu choa ơi, sướng bạo, nhâm nhi ly trà nóng, nghe chút nhạc du vương, thật là tuyệt - Thuận xúyt xoa đôi tay.
            - Thôi đi cha nụi, mơ với mộng, nơi đâu theo đó đi, khổ ghê à, cứ sống trời tây, mơ trời nam, hay ngược lại - Đức thanh giọng kể cả ta, nghe qua cũng chả lọt vào tai tí nào
            - Nè nè, anh bạn của tôi, mày đừng nói cho tao biết là mày không có muốn về Việt Nam nha - Thuận nói cùng hắn
            - Ờ... ờ... thì có... nhưng mà ai như mày thế, dạo này mày hơi khác thường tí đó nha - Đức dường như đang nhìn thấu tim tôi , thật ra đúng vậy, kể từ cái ngày ấy, trong tôi thật là khác, khác mà tôi biết rỏ hơn ai mà, trong lòng luôn luôn nghĩ về em, và ngay cả chỉ cần có cơ hội là tôi sẳn sàng bay về với em ngay, thật ra em có nhớ tôi chăng ? có giống như tôi đang nhớ em không ? bao nhiêu là câu hỏi đang ứ đọng chưa có lời phân giải
             
            Em giờ này em nơi đâu , có đang và nhớ đến người nơi mảnh đất tạm bợ này không em ?
             
            Mưa vẫn cứ rơi, ban đầu lưa thưa, rồi nặng hạt dần, mưa làm nhòa nhạt đi ánh nắng của ngày tươi sáng chỉ còn đọng lại những giòng nước cuồn trôi bên hiên ngòai và cũng như lòng tôi đang dậy sóng vì nhớ vì thương.
             
            -Ê, Thuận chiều nay có làm gì không huh ? cuối tuần đó , ghé nhà tao đi , hình như tao còn chai rượu đỏ thì phải, nhân nhi nói chuyện trần ai mợi - Đức đánh thức hồn tôi tỉnh
            - Ok được mà, chiều ghé nhà mày nha - Thuận hòa theo thằng bạn
             
            Thật ra có gọi là thân không thì tôi không biết, nhưng mà hầu như Tôi và Đức thường hay tỉ tê nhau, khi cuối tuần rảnh rổi, nói về đời sống, tương lai, dự định ra sao, và thêm cả chuyện trai gái tình cảm, nói chung thì Đức cũng khá biết về chuyện tình cảm của tôi, và ngược lại tôi cũng thế, nên đôi khi như thế có lẻ thành xích lại gần nhau hơn , vì xứ sở này mà, tìm một người tâm đầu kể lể hơi khó, nhưng ít ra tôi cũng có mà, vì 10 mấy năm qua , khi tôi đặt chân trên mảnh đất tạm bợ này thì đã biết Đức cũng là người qua trước tôi đôi ba tháng, từ đó cùng chung 1 mái trường đi ra, rồi thành thân với nhau.
             
            - Ê , Thuận - cái thằng này có cái tật hơi gọi tổng , chán ghê à
            -Gì nửa đây anh bạn - Thuận hỏi lại, không gì , hình như là lúc trước có nghe mày nói về cô bé gì gì đó phải không, chiều nay về kể nghe nha- Đức nói vọng qua
            - Được mà , tối về nói - Thuận nói cho qua chuyện
             
            Thế rồi, một ngày làm cũng vội vả đẩy lui thời gian, bên ngòai trời đã tạnh hẳn mưa, chỉ là lại hơi lạnh của từng cơn gió ập đến làm cho người phải rùng mình vì cái lạnh của đông chưa tàn.
             
            - Tôi và Đức đi chung 1 xe, mà là xe tôi, thường thì tôi không thích ai chở mình cả, vì tôi cho rằng mình cầm tay lái, tức là mình điều khiển được sự sống còn của mình, còn để ai chở thì họ quyết định, nên tôi thường chạy xe tôi.
             
            - Ê lên xe đi, đứng đó làm gì huh ?  khuya rồi kìa cha nụi - Đức réo khi thấy tôi còn bên ngòai
            - Đang hút thuốc mà, ok xong - Tôi vội quăng đi và vào xe, bánh xe lăn bánh đưa tôi trở về mà hằng ngày tôi thường khởi đầu bằng tuyến đường qua lại này, nhưng sau cùng thì cũng về tới nhà Đức...
            #6
              Du Mien 18.03.2008 22:39:40 (permalink)
              Xe dừng lại trước sân. Căn nhà chìm lẫn trong sương đêm. Từ khi Đức dọn ra ở riêng, sống 1 cuộc sống độc lập thì đây là lần thứ 4 tôi đến nhà Đức. Lần đầu là Đức dọn nhà, lần 2 mừng căn nhà mới, lần 3 là lần mà để đời với tôi. Đó là lần Đức uống say cự cãi, quýnh nhau với 1 đám du côn. Tôi đưa Đức về với bộ mặt tím bầm trong tình trạng say không biết gì. Còn cuối tuần rãnh rỗi tôi và Đức gặp nhau ở quán billar là chính.
               
              - Nè, kiếm gì vậy cha nụi? sao không vào nhà, lạnh thấy tía.
               
              Đức sờ soạn cặp xách, túi áo, túi quần. Miệng lẫm bẫm câu gì đó.
               
              - Mày kiếm gì?
              - Chìa khóa cửa. Tao nhớ tao để trong túi. Nó đâu rồi kà.
              - Trời, nhớ kỹ coi cha nụi.
              - Hồi nãy, lúc tao về mày có thấy trên tay tao cầm chìa khóa không
              - Ới trời, sao tao biết được.
              - Để coi, trước khi về... ờ mà không... lúc sáng khi tao khóa cửa, thường khóa xong tao cho chìa khóa vào cặp xách.
               
              Đức im lặng vài giây mặt cau lại ra chiều chú tâm nhớ mọi sự việc.
               
              - Rồi tao có điện thoại, rồi mày tới... a, coi lại trên xe mày coi.
               
              2 đứa lao nhanh tới chiếc xe, thầm nghĩ. Lạy ông địa cho con thầy chìa khóa.
               
              - haha mày đây, nằm đó mà không chịu lên tiếng hả.
              - Tao thua mày rồi, thấy điện thọai em là hồn vía mày bay lên mây hết.
               
              Đức khoác vai bạn, thôi vào. Hôm nay tao đãi mày món "Mì gói". Tôi chỉ kịp kêu lên trờii. Nhưng phải công nhận Đức nấu cho tôi tô mì ngon tuyệt, hay do cái bụng tôi quá đói, tôi cũng không rõ nữa. Khi 2 thằng no nê, Đức đem ra chai rượu, kèm 1 đĩa tôm khô. Cái mùi tôm khô xông lên mũi làm tôi nhớ quê hương đến nao lòng. Dường như Đức biết hay sao đó, tay vừa rót rượu vừa nói:
               
              - Của cô bạn vừa về Việt Nam biếu tao đó. Tôm từ bển đem về ăn ngọt hơn bên này, mày ăn đi. Nè, cụng 1 cái coi, mày thiệt pó tay, hễ nghe ai đi về bển hay vừa từ bển sang là mày thẫn ra. Tao không biết cô bé đó trong ra sao mà làm mày thây đổi hơi nhiều đó.
               
              - Thôi uống. Thuận nói.
              - Mai đi xuống dưới chơi không, có con bé nó nói nó nhớ mày đó. Hỏi sao lâu rồi mày không ghé.
              - Để coi sao đã, mà giờ mấy giờ rồi mậy. Tao mượn cái computer tí.
               
              Vừa nói Thuận vừa tiến lại cái máy, với tay bật computer lên. Đức nhìn bạn. Buông 1 câu.
               
              - Phải tao cũng có người hẹn hò cuối tuần dù trên mạng net cũng vui.
              - kakaka, mày nói chơi hả. Mày thiếu gì em bao quanh.
              - Nhưng đó có phải tình yêu không, tao không cảm nhận được. Nhiều khi tao muốn được như mày đó chứ. Cứ cặp kè mãi tao cũng không còn thú. Mày cũng biết cái xứ này rồi. Khi cặp kè, đâu có cái gì là thi vị. Kết thúc 1 cuộc hẹn hò là ở đâu mày biết mà.
               
              Thuận im lặng mắt hướng nhìn màn hình,
               
              - Cô bé đang online hả?
              - Ừa, tao nói tao đang ở nhà mày. Cô bé gửi lời hỏi thăm mày nè. Thấy không?
               
              Đức vội chen vào, tao nói với cô bé tí:
               
              "- Hi em, anh là Đức bạn của Thuận. Em cho anh coi webcam nha.
              - Dạ em chào anh,
               
              Ê, để tao nói chuyện mày. Thuận nói.
               
              - Em, anh với Đức có việc phải bàn, tí nữa anh gọi em nhé. Chúc em cuối tuần vui vẻ.
              - uhm, 2 anh uống vui vẻ nha. Nhớ uống rượu ít thôi đó - anh Đức ơi, bibi anh nha muzz.
              - anh đâu có uống rượu.
              - hehehe, thôi anh nói chuyện với anh Đức đi. Em đi chơi cờ xí. bibi anh"
               
              - Xong, Thuận nói.
              - Mày nha, có ý không cho tao coi webcam cô bé nha
              - Kakkaka, thôi dzô cái, tao tự phạt tao cạn hết ly này
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
              #7
                Hoai Khuc 19.03.2008 11:35:40 (permalink)
                Uống qua uống lại, vậy mà thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngòai khung trời đã gần qu'a nửa đêm , không gian như chìm lặng sau một ngày bon chen trong cuộc sống, hơi gió lành lạnh thổi tạt vào khung cửa nhỏ, làm Thuận phải chòang mình tỉnh lại, rượu không say, nhưng lòng lại đã say, say cho những ngày bên em, say cho hiện tại đang có em , hạnh phúc không ? đôi khi mình không dám khẳng định, nhưng có thể cho đó là niềm hạnh phúc, vì Thuận đang có em, và ngược lại.
                 
                - Nè , Đức gọi
                - Gì nửa đây cha nụi, Thuận lên tiếng - oh không gì, đỉnh hỏi mai có làm gì không, nếu không thì thôi ở nhà tao ngũ luôn đi, chứ về chi giờ này khuya lắm rồi , vả lại có rượu trong người lái xe không được an tòan lắm  - Đức đánh tiếng là muốn Thuận ở lại chơi , nhưng có lẻ không là thói quen của Thuận, vì chưa bao giờ Thuận bỏ nhà qua đêm cả , dù 2-3 giờ sáng, cũng phải đi về , vì Thuận biết rằng Má luôn trông chờ Thuận về, chưa thấy bóng dáng là không bao giờ Má ngũ vào được, dù cho có nói là đi đậu
                 
                - Thôi mợi, tao phải về, mày cũng biết mà , tánh bà gìa tao đó, tao mà không về thì coi như cả đêM Má tao khỏi ngũ luôn - Thuận nói thế
                _ Ờ hén, tao lại quên, bà gìa mày lúc nào cũng thế, vì mày là con út đó mà, sợ mỹ đen bắt cóc mà hén ,  kakakakaka , cha nụi này cười ớn thật đó...
                - Chắc vậy mợi, nhưng mà ai bảo mình đáng yêu và đáng được thương chứ , chịu thôi à, đôi khi không muốn đâu, nhưng biết làm sao hơn, Thuận nói 1 câu chọt ngay bạ sường thằng bạn, nó nghe mà chỉ lắc đầu , kakakakaka
                 
                - Thôi Đủ rồi mợi, tao về, trời cũng qu'a khuya rồi - Thuận vội đứng dậy, mang giày vào
                - Đức cũng ra theo, ok vậy mày về đi , kẽo bà gìa mày trông nửa - ok man , có gì mai rảnh không làm gì tao gọi mày.
                 
                Thế là Thuận bước chân ra ngòai, trời bên ngòai đã se lạnh hẳn lên, gió từ đâu chợt ùa về, úi trời, lạnh bạo, vội kéo bâu áo lên che ngang cổ, cho bớt đi chút lạnh của đêm động
                 
                Bước chân lên xe, có lẻ rượu cũng đủ vừa thấm cơ thể, nhưng không, nó không làm Thuận chóang váng, cái lạnh ban nảy cũng đủ để xoa dịu đi đôi ba phần rồi, bánh xe từ từ lăn bánh, từ nhà đức về nhà Thuận, cách nhau chỉ 3 cái đèn xanh mà thôi, rồi sau cùng cũng về tới nhà rồi, thường thì có ai đi chơi khuya , Má ít khi nào khóa cửa, chỉ đóng hờ thôi, Thuận đẩy nhẹ cửa bước vào, mà lạ có một điều, dù cho Thuận có say, có sỉn ra sao, nhưng tới nhà thì vẫn tỉnh queo, nhẹ nhẹ bước chân vào, không muốn gây tiếng động cho ai, nhưng mà Thuật giựt thót người lên vì trong bóng đêm của nhà có tiếng nói phát ra gần kề bên
                 
                - Chị về rồi huh con - Má tôi Thuận lên tiếng
                - hihihi - một nụ cười khõa lấp mà Thuận hay dùng cho Má.
                - Đi cho dữ đó nha, đi làm về không về nhà tắm rữa gì ráo trọi, đi suốt cho tới chừng này, mày sỉn rồi phải không ? Má Thuận hỏi
                - Không phải Má Thuận biết đâu, nhưng mà là gì đó là cái tật của Thuận, khi sỉn thì dể biết lắm, bước chân về nhà làm gì cũng nhẹ cả, còn hơn đi ăn trộm mà, còn như tỉnh thì, làm gì cũng ồn ào cả, nên Má biết rất rỏ bản tánh con trai mình
                - hihihi, lại nụ cười này, đâu có nè Má, uống với thằng Đức có tí à, mà vả lại mai cuối tuần mà Má, con đâu có uống nhiều nè, Má biết tánh con mà, đâu ưa rượu bia chứ, Thuận vội bào chửa cho mình tí í mà.
                - Ờ thì tao chỉ hỏi vậy thôi, chứ tao biết mày có uống rượu không mà, thôi lên thay đồ tắm rữa đi, xuống ăn cơm nè, tao hâm đồ ăn lại cho - Má tôi vừa nói vừa đi
                 
                Có lẻ, Thuận cũng rất hảnh diện về Má, một người Mẹ hết lòng tận tụy về chồng và con, chưa một lần thiếu sót, lo cho từng chút một, dù còn tấm bé, hay đã trưởng thành lập gia thất cũng vậy, Má thương con vô giới hạn, mà Thuận lại là út nửa, được cưng nhiều nhất đó chứ, đồ ăn thức uống, bất cứ gì đi chăng nửa, Thuận được 3 phần, các anh chị , chỉ được 2 thôi, mà Má lại có thói quen , dù cho đi đâu, làm gì bên ngòai, Má vẫn chừa đồ ăn lại cho con, sợ rằng về nhà con không có mà ăn, đói đi ngũ tội nghiệp, riết rồi như thế, Thuận cũng thành thói quen, ăn gì ăn bên ngòai, cũng chừa bụng về nhà ăn cơm, để Má được vui.
                 
                Tắm vội đôi chút, Thuận lê chân mình xuống nhà, thì cơm nước Má dọn sẳn cho Thuận rồi và còn ngồi ngay bàn đó nửa chứ, ngó con mình ăn cho hết tất cả mình dành lại , nhưng rồi cũng qua một bửa.
                 
                - Thôi Má đi ngũ đi , con cũng về phòng ngũ - Thuận vừa nói chân vừa bước lên bậc thang lầu
                - ờ , đi ngũ trước đi, tao dọn xong rồi sẽ đi mà, Má cũng đánh tiếng lại
                 
                Thế rồi ai về phòng nấy, nhưng có ai biết đâu, Thuận lại chợt mắt không được, vì khi càng về đêm thì Thuận lại càng nhớ em vô vàn, vội châm điếu thuốc, mở tung cửa sổ lên, đưa mắt ngó về phương trời xa xăm nào đó đang có em, và thầm ước cho riêng mình...
                 
                Phải chi giờ này em bên mình nhỉ , nhưng rồi đâu đó, cái lạnh vội tạt vào mặt Thuận, làm cho dòng suy nghĩ bị cuốn theo cơn gió vừa qua, và để lại một nỗi buồn man mác, lòng thầm gọi tên em
                #8
                  Du Mien 19.03.2008 23:39:38 (permalink)
                  - Trầm Khai... em...

                  Nghe nhung nhớ , bên thềm hoang vắng
                  Ngấn suy tư , thấm mặn cõi lòng
                  Bóng giai nhân , mãi trời trong
                  Còn anh ôm nỗi , tình đông lạnh lùng

                  Hương gió thoảng , mịt mùng phố la.
                  Chợt nhớ người , tâm dạ nát tan
                  Bồi hồi xếp lệ bẽ bàng
                  Dang tay đón nhận , những làn sương rơi

                  Nghe đâu đấy , ngàn khơi vọng lại
                  Tiếng nỉ non , đậm mãi ân tình
                  Về đâu một cõi tâm linh
                  Hòa trong gió lạnh , bóng hình hoang vu

                  Vọng tưởng mãi , tiếng ru hờn khúc
                  Âm thanh trầm , từng lúc hợp tan
                  Thân si ôm điệu lỡ làng
                  Theo cơn gió mộng , mênh mang biệt sầu

                  Bao tất dạ , nhạt màu sương khói
                  Kiếp liêu trai , tăm tối từ đây
                  Giăng giăng mây tím mưa vây
                  Phủ trùm phận số , đắng cay si cuồng

                  .......

                  *******

                  Ngồi mãi Khai vẫn không thấy Duyên sang. Nhỏ này lạ, nói 3h qua mà giờ  đã 5h vẫn không tâm hơi đâu. Khai lững thững đi xuống nhà.

                  - Mẹ ơi, con đi sang rùa nha mẹ. Mẹ, tí nữa Duyên có ghé mượn con mấy cuốn truyện mẹ chỉ chổ cho nhỏ lấy dùm con nha.
                  - Đi chừng nào về đó, có ăn cơm không huh?
                  - Hôm nay cuối tuần mà mẹ. Khai vừa câu cổ mẹ vừa nói.
                  - Đi cho lắm vào nha cô 2, mai mốt tui cắt cơm đừng có la là bị bỏ đói nhé.
                  - Mẹ, con thương mẹ nhất. Khai cười ranh mãnh.

                  -----
                  Ngoài hiên có tiếng chó sủa inh ỏi.
                  - Duyên hả con?... người quen mà ngoan đừng sủa. Con ki ki ngoe ngẩy đi ra phía sau bếp.
                  - Dạ con chào bác.
                  - Vào đây con, Khai nó vừa đi ra ngoài.
                  - Dạ... bác đang xem hài à.
                  - uhm, hài này vui lắm, Con uống nước đi. À, con sang mượn truyện gì đó phải hông? con Khai nó có nói với bác. Uống nước đi con, rồi muốn mượn gì thì lên phòng nó mà lấy giúp bác nhé.
                  - Dạ

                  Duyên bước từng bước lên phòng Khai. Căn phòng được bài trí với tông màu hồng nhạt. Kệ sách được đặt ngay cạnh cửa sổ. Kề đó là chiếc giường đầy những thú nhồi bông mà như lời Khai nói mỗi con thú là đánh dấu 1 ngày quan trọng trong năm từ anh ấy. Trên trần thì gắng đầy sao dạ quang. Duyên nhớ, Khai hay nói: " Ta thách đố ông trời mi à, dù trời nắng hay mưa, ban ngày hay chiều tối, ta vẫn có thể ngắm sao khi ta muốn."  Vắng Khai, căn phòng yên ắng lạ. Duyên lướt mắt dọc kệ sách tìm cuốn "Hội chợ phù hoa". Nhưng bất chợ thấy "Cuốn theo chiều gió" Duyên khựng lại. Với tay lấy cuốn truyện. Đó là tập 1, tập 2 hay hơn thì phải. Với Duyên tập 2 là tập cao trào của câu chuyện. Khai để nó ở đâu nhỉ?... Rảo mắt vòng quanh phòng. Duyên nhận ra nó nằm trên chiếc bàn con nơi đầu giường.  Duyên xoay người sang phải, tiến vài bước ngồi xuống giường. Mỉm cười cầm quyển truyện Duyên đưa tay lướt từng trang sách. Thình lình Duyên bắt gặp 1 lá thư, tên người gửi... là anh ấy. Thường khi nhận được thư Khai bao giờ cũng khỏe với Duyên và đọc cho Duyên nghe. Nhưng Duyên biết có những đoạn Khai tránh không đọc và điều đó làm lòng Duyên có cảm giác ngột ngạt. Và đó là nguyên nhân khiến Duyên muốn đọc. Nhưng sẽ ra sao nếu Duyên đọc lá thư này? sẽ nói sao nếu Khai biết điều đó?... Bao câu hỏi đặt ra và Duyên quyết định đóng quyển truyện lại.
                  Nhưng giờ Duyên đọc và đặt nó lại y như trạng thái ban đầu thì đâu ai biết, Khai đi vắng, trong phòng chỉ mình Duyên. Tay Duyên run lên và cảm giác xấu hổ khi nhận ra mình đang lén đọc thư của đứa bạn thân xâm chiếm tâm trí Duyên. Nhưng nó không mạnh bằng cái mong muốn được tận mắt nhìn những dòng chữ của Thuận, những lời lẽ yêu thương thật nồng nàn mà Thuận dành cho Khai.

                  Duyên cẩn thận mở thư ra.
                  Những nét chữ của Thuận đập ngay vào mắt Duyên "Em xa nhớ! " Trái tim Duyên bỗng run lên những nhịp lạ kỳ và rồi như ngừng thở khi đọc tiếp những dòng sau. Duyên đóng quyển sách lại thật mạnh. Quay lưng bước ra khỏi phòng, sực nhớ mình vào đây để mượn truyện. Duyên trở vào lấy 1 quyển trên kệ sách.

                  - Thưa bác
                  - Con kiếm được quyển con cần rồi à
                  - Dạ, thưa bác con về
                  - Rãnh sang đây chơi nha con.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 23:49:53 bởi Du Mien >
                  #9
                    Hoai Khuc 20.03.2008 11:48:44 (permalink)
                    - Duyên chỉ trả lời được tiếng Dạ, rồi bước thẳng ra cửa, chân Duyên cứ bước điều, nhưng mà hồn Duyên thì đang để đâu đâu, lời lẻ trong thư tợ như ngàn mũi kim châm xuyến thấu con tim Duyên, từng nổi đau, uất nghẹn cứ mãi đang cấu xé nhau từng phút từng giây, và trong đầu lại tự hỏi tại sao.. tạo sao... tại sao lại như thế
                     
                    - Bin...bin... bin... tiếng còi xe làm Duyên bừng tỉnh, Duyên đi như người vô hồn, và chợt nhận ra rằng mình tới nhà tự bao giờ không hay biết, mở khóa, Duyên đi thẳng lên phòng, đóng cửa lại, thân ngã nhòai trên nệm, mà nước mắt đã tự rơi từ lúc nào không hay biết, và tự hỏi rằng, mình khóc cho ai đây , Duyên miên man suy nghĩ biết bao nhiêu là chuyện cứ lởn vởn trong đầu , mệt mỏi , rả rời, Duyên thiếp đi tự lúc nào không hay biết.
                     
                    - Mẹ à, lúc chiều Duyên có ghé lấy truyện không Mẹ ? Khai vừa bước chân vào nhà đã hỏi
                    - Ờ , có , nhưng mà không biết nó có sao không, khi nó lên phòng mày độ chút trở xuống, trên tay cầm quyển gì đó, mà tao thấy mặt mày nó hơi tái chút, không biết là nó có bị bệnh không, và rồi chào hỏi xong, nó đi thẳng ra cửa à.
                    - Khai lắng nghe Mẹ nói, mà lòng lại không biết có chuyện gì mà Duyên sao lạ vậy, mới sáng còn thấy nhỏ mạnh khõe và hồn nhiên vui tươi lắm mà
                    - Khai lắc đầu chịu thua
                    - Thôi con đi thay đồ, có gì chút nửa con gọi Duyên xem có gì không, Khai vừa nói vừa bước về hướng phòng mình, và bất chợt, Khai nhận ra dường như cuốn sách đầu giường mình có người di chuyển, vì Khai nhớ không lầm là Khai kế hơi sát vào đầu gối thì phải, có lẻ là lúc nảy duyên quýnh qua quýnh quáng qu'a, nên không để ý rằng mình đã để lệch đi vị trí ban đầu của quyển sách
                    - Khai đi đến, cầm lên xem, thì đúng y như rằng, nơi trang để bức thư đã lệch đi, và Khai nhận ra rằng tại sao Duyên lại như thế
                    - Khai buông tiếng thở dài...
                    #10
                      Du Mien 20.03.2008 13:01:33 (permalink)
                      Nhìn ra khoảng không bao la trước mắt, gắng gượng 1 nụ cười. Sao đêm nay nhiều thật, những đóm sáng li ti lập lòe như những con mắt bé con cười. Một trăm? một ngàn? vài ngàn? Khai dốt thiên văn bẩm sinh nên chỉ biết đếm sao, chẳng tài nào phân biệt nổi đâu là sao Hôm, đâu là sao Bắc Đẩu. Nhưng kể ra cũng hay. Cái gì rõ ràng quá đôi khi cũng không tốt. Mặc kệ đi. Mặc kệ tất cả, miễn là chúng chớp mắt cười với Khai là được. Hãy cười với Khai mãi nhé, để Khai biết rằng 1 ngày được sống là 1 ngày hạnh phúc. Chẵng hiểu sao, dạo này Khai luôn nghĩ đến ranh giới của sự sống và cái chết. Cứ như là Khai tự mình đào cho mình 1 cái huyệt hay là trở thành kẻ mộng du, Khai lang thang trên con đường ngày nào anh và Khai đi dạo. Kỷ niệm lại quay về gợi nhớ theo từng bước chân. Nhìn con đường dài hun hút phía trước Khai bỗng thấy hụt hẫng và sợ hãi khi không có anh bên cạnh.
                       
                      Nhắm mắt lại, khai nhớ đến cháy lòng từng ánh mắt, nụ cười và giọng nói của anh. Khai tự nói với mình trong đêm:
                      - Anh à, lúc này đây anh có biết em thèm được gục đầu vào vai anh để nũng nịu, được trêu chọc để anh lại phát cáu lên như ngày mình bên nhau. Em đã tin và chờ vào 1 điều thật giản dị thật gần gủi nhưng liệu có được không.
                       
                      Tay chân Khai bỗng run lên, tim nghẹt thở khi nhìn thấy bóng dáng thân yêu. Đang nhìn Khai mỉm cười. Khai bật dậy chạy đến bên anh, ôm chầm lấy anh thật chặt. Nhưng không chỉ là Khai ôm lấy chính thân mình. Khai ôm mặt òa khóc nức nở như trẻ con. Cảm giác nhìn thấy mà không được chạm tay vào thật khổ sở.
                       
                      "Hey, Babe, come over here. There's a secret i wanna whisper in your ear. I've waited so long, too long but i can't deny it any more. It's just too strong. It's special kind of feeling..."
                       
                      Anh sẽ về, quê hương anh vẫn còn đó. Khai biết anh sẽ về. Khi anh về Khai sẽ cho anh biết ngày không anh của Khai ra sao, khai sẽ chỉ cho anh thấy con mèo ướt bé nhỏ ẩn trong- cô bé ngang ngạnh. Khai sẽ... bởi Khai biết lòng anh chẳng bình yên, nó luôn cuộn sóng như chính Khai. Nhưng có kịp không? Khai chìm dần vào giấc ngủ.
                       
                       
                       
                       
                      #11
                        Hoai Khuc 21.03.2008 11:14:49 (permalink)
                        Một giấc ngũ miên man trong mộng mị, bóng đêm cũng gì thế mà nhạt dần vào khõang trời xa hun hút heo mây
                         
                        Đêm trở giấc, nghe dư hương đâu lạ
                        Bao u hòai, giờ dần đã còn đây
                        Ôm sâu một mối duyên đầu
                        Nên đành câm lặng, nghe đau những chiều
                         
                        Gió lang bạt đó đây, mây thênh thang ngàn hướng, tia nắng lan tỏa vạn phương, và có biết rằng anh của Khai nơi đâu chăng ? biết chứ, biết rất rỏ ràng, nhưng sao anh lại không lên tiếng, để cho mình Khai nơi đây ươm đầy những hạt lệ lòng, anh à, Thuận ơi, Anh có biết là Khai - Em nhớ anh thật nhiều không huh Thuận, tiếng lòng Khai thổn thức, khi giấc mộng đã không còn, và làm cho Khai chòang tỉnh, Khai nhớ anh muôn vàn, nhưng anh nào có hay có biết lòng Khai
                         
                        Đêm thao thức, tiếng lòng em thầm gọi
                        Tên của anh, này anh hỡi có hay
                        Nhớ anh, đêm lẫn cùng ngày
                        Anh thời có thấu, đọa đày tim khô
                         
                        Nấc thời gian, có bao giờ quay trở lại bao giờ đâu, cứ thế mà dần trôi đi êm ả, cũng như là khỏang khắc thời gian bên anh ngày ấy cũng đã qua rồi, giờ đây chỉ còn mình em, thầm lặng đếm những vì sao đêm, mà tưởng nhớ về anh, Thuận ơi, Anh à, đây anh, em vẫn nơi quê nhà trông chờ từng phút một để hai ta tay cùng tay bên nhau...
                         
                        Gió đêm làm cho Khai trở về hiện tại, ngó trên tay thì đã qu'a canh ba rồi, Khai nghe tiếng chân ai bước khẽ và có tiếng cất lên
                        - Sao giờ này còn thức, mai đi làm đó  - thì ra là tiếng của Mẹ , Mẹ dạo này khó ngũ, nên nửa đêm Mẹ hay thức giấc
                        - Dạ không, Con bị giựt mình, ngũ lại hơi khó, nên ra đứng ở ban công tí cho mát thôi à Mẹ - Khai hồi trả cho Mẹ
                        - Thôi vào ngũ thêm tí nửa đi, mai còn đi làm - Mẹ nhắc Khai thêm lần nửa
                        - Dạ - Khai đáp khẽ, và bước chân đi vào phòng mình
                         
                        Đặt lưng xuống giường, mà Khai chưa chợt mắt được, bóng dáng anh vẫn còn phản phất nơi đây, anh ơi, Thuận ơi, em nhớ anh thật nhiều...
                        #12
                          Du Mien 21.03.2008 21:52:34 (permalink)
                          Tôi tin mỗi người trong chúng ta ai cũng có 1 giác quan hay 1 tâm linh biết trước 1 điều gì đó chẵng lành sẽ xảy ra với mình nhất là giữa sự sống và cái chết. Nhân vật Khai cũng thế. Hai ngày sau Khai gặp 1 tai nạn. Người đi đường kể rằng 2 chiếc xe ôtô và xe máy lách nhau, chệch tay lái, xe ôtô lao sang phần đường phía bên trái, đâm xầm vào nhiều xe. Khai là 1 trong những nạn nhân của vụ tai nạn đó. Họ thấy 1 cô gái bị hất tung khỏi xe, 1 người đàn ông đậu xe bên đường lao ra đỡ cô gái, nhưng ông chưa đến bên thì cô gái đó lảo đão đứng vậy. Mắt nhìn quanh quẩn, miệng nói đôi câu gì đó và cô ngã. cô nằm sóng xoài giữa mặt đường đầy bụi, xăng và...
                           
                          Duyên hay tin, vội chạy vào bệnh viện. Trên đường đi Duyên tự nhủ:  an tâm, sẽ không có gì, chỉ là trầy tí thôi, Khai hay bị vậy mà. Mới chiều nay Khai còn ghé nhà tặng Duyên món quà mà. Duyên chưa tính sổ Khai vì món quà đó mà. Duyên sẽ chờ Khai đi học về đi rồi biết tay Duyên, thế mà khi Duyên gọi điện sang nhà Khai. Tin Khai bất tỉnh như sét đánh ngang tai.
                           
                          - Dạ, chị ơi, làm ơn cho em hỏi. Phòng cấp cứu nằm ở đâu vậy chị? Duyên hớt hải hỏi chị y tá.
                          - Bị gì mới được.
                          - Tai nạn giao thông.
                          - Đây này, quẹo phải là gặp.
                           
                          Chị y tá vừa dứt câu Duyên lao đi, quên cả lời cám ơn như thường lệ.
                           
                          - Bác, Khai sao rồi bác. Duyên nhìn vẽ thất thần trên khuôn mặt ba Khai, người luôn nghiêm nghị cứng rắn, nay đã tiều tụy chỉ trong vài giờ trước sự sống và cái chết của đứa con gái ông cưng quý nhất.
                           
                          - Chưa biết con à, nó chưa tỉnh.
                          - Bác gái đang bên trong hả bác?
                          - Bác sĩ không cho người nhà vào. Mẹ nó vừa ngất con à, con cũng biết mẹ nó bệnh mà, nghe tin chạy vào vừa nhìn nó là mẹ nó ngất. giờ nằm bên dãy phòng bên kia.
                           
                          Duyên hướng mắt theo cánh tay ba Khai chỉ.
                           
                          1h, 2h trôi qua.... không khí cuồn cuộc sự nghẹt thỡ. Cứ mỗi lần thấy cửa phòng cấp cứu mỡ là Duyên thót tim.
                           
                          - Thưa bác sĩ con tôi sao rồi bác sĩ.
                          - Tôi chưa thể nói được gì, hiện giờ máu ứ trong não sẽ phải phẫu thuật, nhưng nhịp tim của cô ấy không ổn định. sẽ gặp rũi ro rất lớn nếu tiến hành phẩu thuật. Nhưng gia đình nên chuẩn bị tinh thần. Cô ấy bị chấn thương khá nặng.
                          - Cám ơn bác sĩ, mong bác sĩ cứu lấy con tôi. Tay ba Khai run rung nắm chặt bàn tay người bác sĩ, như đặt trọn lòng tin, đặt trọn cả sức sống của chính ông vào bàn tay đó.
                          - Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình cứu cô ấy.
                           
                          Bàn tay vẫn nắm, và ông khóc. Duyên đứng kề bên, ôm lấy vai ông thật chặt. Sẽ không sao đâu bác, tí nữa Khai nó tĩnh lại ngay mà. Rồi nó lại ngang bướng nói qua nói lại với bác như ngày hôm qua. người bác sĩ lặng lẽ quay lưng hướng sang phòng khác.
                           
                          Trời hừng sáng. Duyên mệt mõi bất thần trở về. Mẹ Duyên ngồi chờ ở ngạch cửa từ khi nào không biết. Vừa thấy Duyên về mẹ Duyện lao ngay ra hỏi. Con Khai nó ra sao hả con, nó sao rồi. Sao tối qua không đem điện thọai theo. Mẹ gọi con hoài không được, mới hay con để điện thoại ở nhà.
                           
                          -  Mẹ.... Duyên khóc ngất lên khi gọi.
                           
                          Bà ôm Duyên vào lòng vỗ nhè nhẹ lên vai. Khóc đi con, con cứ khóc. Rồi Bà ôm con gái mình vào lòng vỗ về, dìu từng bước về phòng. Bà ru Duyên ngủ.
                           
                          Nữa đêm Duyên giật mình ngồi bật dậy. Mở chiếc hộp, quà Khai tặng Duyên. Và đó cũng là lần cuối Duyên thấy nụ cười nở trên đôi môi ấy. Chiếc hộp màu đỏ thẩm. thắt 1 đây rubăng cùng tông màu. Bên trong đủ thứ lỉnh khỉnh, trên cùng là bức thư. Cầm bức thư trên tay Duyên áp nó vào lòng. Nước mắt lại tuôn trào không thôi. Tất cả trước mắt Duyên nhoè đi những con chữ trong bức thư như đang nhảy múa.
                           
                          " Duyên, ta biết mi sẽ bất ngờ trước món qua này. Chính ta cũng bất ngờ với cái ý định của ta nữa mi à. Mi đừng khóc khi đọc lá thư này mi biết không? khi mi khóc nước mắt nhỏ xuống sẽ làm nhoè hết con chữ của ta bây giờ và khi ấy mi đâu có đọc rõ những gì ta xấp viết đâu.
                           
                          Mi nè, cả 2 tuần qua ta luôn có cảm giác ta sẽ đi về 1 nơi xa lắm mi à, nên ta đã làm những thứ mình có thể. và cả mi nữa, không có ta chuyện trò mi cũng phải vui chứ. Đừng tự mình rào chắn mình 1 cái vỏ bọc mi có biết không. Ta thấy mi xinh đẹp, dễ thương, rất dễ kết bạn với mọi người đó chứ. Nhưng có điều mi phải tháo cái mặt u buồn, rồi ngồi ngó mong lung của mi đi. Biết là cô giáo dạy văn hay mơ, nhưng mơ vừa thôi. Và giờ tới  cái điều quan trọng nhất ta muốn nói cùng mi nè.
                           
                          Duyên, ta không biết nên bắt đầu từ đâu những điều ta nói. cứ như thể ta biết rõ mình sẽ đi mãi không về. Nếu có ngày đó, mi giúp ta 1 việc đừng cho anh ấy hay. ta biết mi hiểu ta nói ai mà. và, ta biết ta nhỏ mọn, ta nhẫn tâm hay đại lọai là 1 người tệ. Nhưng mi hãy giúp ta điều đó. xin giấu kín tất cả. Giấu được chừng nào tốt chừng đó. Trong này là quyển tập thơ dang dỡ, đó là thơ của anh ấy. Mi giúp ta sưu tập tiếp nhé. 1 quyển nhật ký của ta, có pw trong đó. Mi hiểu ý ta không. hãy đọc nhật ký ta, đăng nhập nick ta, và xin hãy là ta đến khi nào anh ấy biết ta không còn. Ta biết làm thế thì không phải với mi. Ta là đứa ích kỷ chỉ biết cho riêng mình. mi có trách có nghĩ ta là lọai người nào cũng được chỉ cần ta có thể đổi được 1 nụ cười, 1 giấc ngủ ngon từ anh ấy. Anh ấy là tất cả của ta. Ta không muốn thấy anh ấy vì ta mà bi lụy và mất hướng đi. lần đầu và cũng là lần sau cùng Khai nhờ Duyên giúp. Duyên sẽ giúp Khai mà. Phải không Duyên. Bạn của tôi.
                          #13
                            Hoai Khuc 24.03.2008 12:00:07 (permalink)
                            Bức thư đã nhòa nhạt đi những hạt nước mắt mà Duyên khóc cho bạn, một người bạn mà Duyên có thể trút đi những rút mắc trong lòng, hay nói đúng hơn là một người bạn có thể chia sẽ hết những vui buồn, mà nay người bạn của duyên đang trong một hòan cảnh nguy kịch, không đâu Duyên tự nói là Không đâu... Mi không thể ra đi như vậy được đâu mi biết không huh Khai...
                             
                            Ánh trăng đêm nay cũng khuyết đi nửa mảnh, không đủ soi sáng màn đêm, tiếng gió rỉ rít đong đưa trên dàn hoa thắm, tợ như tiếng lòng Duyên đang thổn thức Duyên thầm gọi tên bạn trong đêm khuya
                             
                            - Con nè, uống thêm tí sữa đi con, nhìn kìa mới có 2 hôm thôi mà tiều tụy qu'a à, nhìn sao mà xấu xí qu'a đi thôi - tiếng Mẹ Khai trách nhẹ đứa con mình
                            - Con biết mà, con có đẹp đâu nè, lở xấu rồi, thêm tí nửa có sao đâu chứ - Khai nhìn mẹ mà bướng bỉnh trả lời
                            - Thôi, uống đi, Mẹ gọt cam con ăn nha - Mẹ khai trìu mến chăm sóc cho đứa con mình, lòng Khai dường như có cảm giác thật là hạnh phúc, mà bao lâu nay Khai không nhận ra được một tình thương bao la như thế, Khai tự nhủ lòng rằng, sau chyện tai nạn xảy ra này, vì gia đình, vì Cha Mẹ Khai phải sống cho tốt hơn, và không làm buồn lòng ai nửa cả lẫn người Khai đang yêu.
                             
                            - Ê, thấy khõe chưa nào, nhưng mà nói mi nghe nha, nhìn mi đội cái gì đó trên đầu trông xinh ghê mợi - Duyên ghẹo Khai
                            - Ờ mà, đẹp chứ, nói mi nghe nha, dù đội cái gì, thì ta vẫn đẹp mà, tại ta đẹp bẩm sinh rồi, ta biết mi ganh tị mà, nhưng chịu thôi nàng của ta ơi - Khai đùa lại Duyên.
                            - thế nào, bác sỉ nói sao huh ? Duyên hỏi
                            - Oh, không gì, ông ta nói là không sao đâu, chỉ là máu ứ thôi, coi như cũng lấy ra hết rồi, ở lại ít ngày để theo dỗi, rồi có thể xuất viện à - Khai nói với Duyên
                             - Vậy thì tốt rồi, Duyên cầm tay bạn như là đang truyền thêm nghị lực cho bạn mình, hay cũng có thể cho mình, đè nén đi sự bức xúc đang chợt trào tuông.
                             
                             
                             
                            #14
                              Du Mien 24.03.2008 13:12:58 (permalink)
                              - Mẹ ơi, con muốn uống nước. Tiếng Khai gọi nhỏ.
                               
                              Duyên vội với tay lấy ly nước trên bàn thì Mẹ Khai ngăn lại.
                               
                              - Để bác cho nó uống.
                              - Mẹ à, giờ mấy giờ rồi mẹ.
                              - 10h hơn rồi con à. Không uống nữa hả con.
                              - Dạ không.
                              - Duyên nè, anh ấy có khỏe không Duyên
                              - a`, ta... mấy bữa nay ta chưa vào mạng nên ta không biết. Duyên nhe răng cười với bạn.
                              - Mi vào giúp ta đi, xem anh ấy có khỏe không. Chứ ta mà biến lâu quá, anh sẽ lo.
                              - Thì để khi nào mi khỏe, mi về nhà rồi gặp anh ấy hén.
                              - Ta nhờ mi mà Duyên. Không khí trong phòng chùn xuống
                               
                              Tiếng lộc cộc của xe đẩy thuốc vang lên. Cô y tá bước vào phòng.
                               
                              - Đến giờ bác sĩ khám bệnh.
                               
                              Mẹ Khai nói khẽ. Con ra ngoài chờ chút nha con. Tí vào lại chơi với nó nha.
                               
                              - Hôm nay cô thấy trong người sao cô Khai. Đỡ nhức đầu chưa. Vừa nói bác sĩ vừa soi đèn vào mắt Khai
                              - Thưa bác sĩ, khi nào mắt tôi nhìn lại được.
                               
                              Mẹ Khai nhìn con, nước mắt trãi dài trên khuôn mặt hốc hác.
                               
                              - Sẽ sớm bình phục thôi.
                              - Vậy còn chân tôi. Từ phía gối chân trái trở xuống nó nặng trịch, tôi không còn cảm giác.
                               
                              Người bác sĩ ngồi xuống cạnh giường Khai, nắm thật chặt bàn tay Khai. Giọng ông trầm trầm nói.
                              - Chân trái cô rất yếu, trong vài ngày tới chúng tôi sẽ  theo dõi và cố gắng điều trị. Phần lớn những trường hợp như cô, ý chí và quyết tâm của bệnh nhân rất quan trọng. Chân cô có trở lại bình thường hay không phụ thuộc vào sự hợp tác của cô. Mong cô hiểu rõ bệnh trạng của mình. Những mũi thuốc tiêm sẽ làm cô rất đau, nhưng cô phải cố gắng chịu đựng. và cô sẽ có những bài tập cho đôi chân. Tôi mong cô sớm bình phục. Giờ  thì cô y tá sẽ xoay ngươì giúp cô, tôi sẽ tiêm thuốc vào đốt sống. Sẽ đau, cô ráng chịu đựng.
                               
                              - Bác sĩ, con tôi sẽ trở lại như trước chứ. Mẹ Khai chạy theo sau khi người bác sĩ rời phòng.
                               
                              Cô ấy có nguy cơ bị liệt chân trái. Bác sĩ bảo:
                              - Dù sao thế này cũng là may! Có trường hợp bị liệt cả người.
                              - Còn đôi mắt nó.
                              - Bà đừng lo lắng, cô ấy sẽ sớm bình phục. Hiện giờ chúng tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc để tan phần máu bầm còn lại.
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 56 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9