Đâu phản phất, mưa tình rơi rụng
Hát nắng nhòa, thế cũng hòa tan
Để bao giọt nhớ chứa chan
In sâu lòng đất, sầu mang ngút ngàn
- Úi trời... ngồi đó mà ngâm thơ nửa à - Thuận cất tiếng hỏi thằng bạn
- Ngâm gì mợi , rảnh rổi không biết làm gì, có đôi dòng vu vơ trên báo đọc cho đở chán tí í mà
- Nhưng mà nói thật nha, thơ nó làm còn tệ hơn tao đó , chắc chưa từng đọc thơ tao viết phải không - Thuận nói cùng Đức
- Oh vậy à , nhưng mà đừng có nói phết qu'a nha cha nụi, làm thử coi sao - Đức lên tiếng
- Được mà - xem nè nha
Kia thấp thóang, nàng mưa rủ bóng
Thân liễu quằn, cánh đọng vấn vương
Ngờ đâu chị gió vô thường
Làm rơi những nhớ, mưa dường như đau
Nàng tủi phận, vùi sâu lòng đất
Rồi hòa tan, tiếng nấc lạc lòai
Ai đâu thấu nổi U hòai
Miền xa xứ lạnh, mấi ai mà tường
- Dức - Ơ hay, nghe qua thì không tệ đó chứ
-Thuận , Thật ra thơ chỉ là một cái cớ để giủ đi những tháng ngày dần qua trên xứ lạ trời tây mà thôi , nhưng đôi khi thơ cũng làm cho chính con người mình lại sống thật với chính mình, nó dường như là ảo, mà không ảo, thật thì lại không, pha trộn lẫn vào, thì nó có tí tâm tư mình để nói lên nổi niềm ngày qua tháng năm xứ dần trôi êm ả.
Một năm hơn rồi thì phải, kể từ cái ngày ấy ta xa em, niềm ưu tư canh cách cứ mãi theo ta suốt chặn đường của thời gian qua, không lúc nào nguôi, khi hình bóng em cứ chờn vờn trước mặt, nhớ em thật nhiều, nhưng làm sao đây, cuộc sống, hòan cảnh, đôi khi bó buột ta qu'a nhiều, nhớ chỉ biết để nó chìm sâu vào tận đáy lòng, để rồi khi mưa buông, hay những đêm khi trăng lên, bao nhiêu sự âm ỉ đó, lại cuộn dâng , có lúc nước mắt ta chợt rơi vì nhớ.
- Ê , gì mà con người sửng sờ ra thế huh ? Đức vội cắt đi những miên mang trong tôi đang bất chợt ùa về
- Có gì mà sửng chứ, nhìn mưa của xứ người, sao mà nảo nuột qu'a à, không như quên hương mình, mưa như thế này, mà ngồi quán, úi chu choa ơi, sướng bạo, nhâm nhi ly trà nóng, nghe chút nhạc du vương, thật là tuyệt - Thuận xúyt xoa đôi tay.
- Thôi đi cha nụi, mơ với mộng, nơi đâu theo đó đi, khổ ghê à, cứ sống trời tây, mơ trời nam, hay ngược lại - Đức thanh giọng kể cả ta, nghe qua cũng chả lọt vào tai tí nào
- Nè nè, anh bạn của tôi, mày đừng nói cho tao biết là mày không có muốn về Việt Nam nha - Thuận nói cùng hắn
- Ờ... ờ... thì có... nhưng mà ai như mày thế, dạo này mày hơi khác thường tí đó nha - Đức dường như đang nhìn thấu tim tôi , thật ra đúng vậy, kể từ cái ngày ấy, trong tôi thật là khác, khác mà tôi biết rỏ hơn ai mà, trong lòng luôn luôn nghĩ về em, và ngay cả chỉ cần có cơ hội là tôi sẳn sàng bay về với em ngay, thật ra em có nhớ tôi chăng ? có giống như tôi đang nhớ em không ? bao nhiêu là câu hỏi đang ứ đọng chưa có lời phân giải
Em giờ này em nơi đâu , có đang và nhớ đến người nơi mảnh đất tạm bợ này không em ?
Mưa vẫn cứ rơi, ban đầu lưa thưa, rồi nặng hạt dần, mưa làm nhòa nhạt đi ánh nắng của ngày tươi sáng chỉ còn đọng lại những giòng nước cuồn trôi bên hiên ngòai và cũng như lòng tôi đang dậy sóng vì nhớ vì thương.
-Ê, Thuận chiều nay có làm gì không huh ? cuối tuần đó , ghé nhà tao đi , hình như tao còn chai rượu đỏ thì phải, nhân nhi nói chuyện trần ai mợi - Đức đánh thức hồn tôi tỉnh
- Ok được mà, chiều ghé nhà mày nha - Thuận hòa theo thằng bạn
Thật ra có gọi là thân không thì tôi không biết, nhưng mà hầu như Tôi và Đức thường hay tỉ tê nhau, khi cuối tuần rảnh rổi, nói về đời sống, tương lai, dự định ra sao, và thêm cả chuyện trai gái tình cảm, nói chung thì Đức cũng khá biết về chuyện tình cảm của tôi, và ngược lại tôi cũng thế, nên đôi khi như thế có lẻ thành xích lại gần nhau hơn , vì xứ sở này mà, tìm một người tâm đầu kể lể hơi khó, nhưng ít ra tôi cũng có mà, vì 10 mấy năm qua , khi tôi đặt chân trên mảnh đất tạm bợ này thì đã biết Đức cũng là người qua trước tôi đôi ba tháng, từ đó cùng chung 1 mái trường đi ra, rồi thành thân với nhau.
- Ê , Thuận - cái thằng này có cái tật hơi gọi tổng , chán ghê à
-Gì nửa đây anh bạn - Thuận hỏi lại, không gì , hình như là lúc trước có nghe mày nói về cô bé gì gì đó phải không, chiều nay về kể nghe nha- Đức nói vọng qua
- Được mà , tối về nói - Thuận nói cho qua chuyện
Thế rồi, một ngày làm cũng vội vả đẩy lui thời gian, bên ngòai trời đã tạnh hẳn mưa, chỉ là lại hơi lạnh của từng cơn gió ập đến làm cho người phải rùng mình vì cái lạnh của đông chưa tàn.
- Tôi và Đức đi chung 1 xe, mà là xe tôi, thường thì tôi không thích ai chở mình cả, vì tôi cho rằng mình cầm tay lái, tức là mình điều khiển được sự sống còn của mình, còn để ai chở thì họ quyết định, nên tôi thường chạy xe tôi.
- Ê lên xe đi, đứng đó làm gì huh ? khuya rồi kìa cha nụi - Đức réo khi thấy tôi còn bên ngòai
- Đang hút thuốc mà, ok xong - Tôi vội quăng đi và vào xe, bánh xe lăn bánh đưa tôi trở về mà hằng ngày tôi thường khởi đầu bằng tuyến đường qua lại này, nhưng sau cùng thì cũng về tới nhà Đức...