... Không biết sao câu trả lời của Duyên làm cho Thuận chùng bước, hay nói chung là dường như có cái cảm giác gì đó đang len lén đi nhẹ vào tim, hầu như nó muốn ngăn đi các dòng mạch máu đang cuồn cuộn chảy, khó thở vô cùng, buông ra tiếng thở dài, coi như lấy lại sự an bình cho chính lòng mình... Thận điểm một nụ cười trên khóe môi, giống như nụ cười gượng, Nhưng bất chợt Duyên nhận ra được điều đó, và liền hỏi Thuận...
- Anh nè, anh sao thế, không được vui à?
- Đâu có nè em, Thuận trả lời bằng một cách nhúc nhát
- Thiệt là không có, chứ em thấu nụ cười anh dường như không có được vui, và có chút gì đó đang phiền lòng, Duyên nói như sợ rằng mình ngưng lại sẽ không được nói vậy
- Đâu có đâu em, tại lâu lâu anh hay vậy mà, có gì đâu mà hỏng được vui chứ, được trò chuyện và gặp em là nhất rồi, sao lại không vui, dù cho anh có bao nhiêu phiền muộn, nhưng khi thời gian anh bên em cùng em trò chuyện, thì những lúc đó không gì có thể làm anh ưu phiền đâu, em chính là một phần đời của anh, nên anh cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi được có em đó, em có biết không Khai.
- Những câu nói này, như là một mũi nhọn cắm phập vào tim Duyên, Duyên không ngờ Thuận lại dành cho Khai qu'a nhiều tình cảm như thế, và những thứ tình cảm này, duyên đã đi tìm bao nămnay mà dường như thiên hạ vây xung quanh Duyên chỉ là muốn chiếm lợi gì từ nơi Duyên thì đúng hơn, Duyên có cảm giác như thế, có bao giờ Duyên được nghe những từ chân thành như thế chứ, cho nên từng lời Thuận nói như làm cho duyên thêm đau, và lại còn trân qu'y anh hơn..
- Em, Tiếng Thuận gọi Duyên - Em à... Em ơi... Em
- Dạ, Em đây.. Duyên trả lời, vì Duyên chợt nhận ra mình không để ý nên không nghe tiếng anh gọi
- Em làm gì đó, làm gì mà anh gọi 3-4 lần mà không lên tiếng vậy huh ? đang tâm tình với anh nào phải không ? giọng Thuận như hờn trách tại sao Duyên thấy Duyên trả lời mà để Thuận gọi nhiều lần như thế
- Dạ không, Em đi lấy ly nước, chứ có tâm tình với ai chứ, Duyên tự chống chế cho mình, Thuận được ở một chổ là không bao giờ nghi ngờ ở Khai một điểm nào cả, luôn tin tưởng nàng , nên lời nói của Duyên cũng là cách làm cho Thuận không bận tâm...
- oh, anh tưởng đang tâm tình với chàng nào chứ.
-Dạ đâu có nè, có anh rồi, em đâu còn nghĩ tới ai.. vừa viết xong đôi hàng đó Duyên hòa thêm 2 hình biểu tượng một nụ cười và một nụ hôn.
- Em đó nha, học ai mà cái miệng ngọt sớt và trơn tru à, như thế biểu sao anh không yêu cho được nè... Thuận cười ra mặt, vì Duyên đang nhìn cam của Thuận mà.
- Có Yêu thật thì nói nha, chứ đừng để cho em mừng hụt là em bắt đền cái duyên cho em đó... Duyên tinh nghịch nhõng nhẽo qua từng nét chử
- Thật mà... Em xem nè.. xem cho kỷ nha... mà em xích lại gần tí đi , anh mới nói và thực hiện cho em thấy chứ... Bất chợt một nụ hôn từ web Cam Thuận trao ra, làm cho duyên 1 lần nửa ngở ngàng chóang váng vì nị hôn ấy dường như đang đặt lên môi mắt mình, Duyên biết đó là cho Khai, Nhưng duyên có cảm giác là mình đang và được Thuận âu ếm đó chứ, tự dưng Duyên thấy lòng mình thật là ấm và hạnh phúc lắm, tuy chỉ là sự tạm bợ cho bạn mình
- Anh đó nha, thiệt là khéo dỗ và nịnh đầm qu'a đi thôi à, có biết hôn vậy làm mặt em đỏ và mắc cỡ lắm biết không huh ? Duyên nói với anh, như chính là mình đang nói với người mình yêu vậy
- Thì anh đền cho em đó mà, em có biết không , bao nhiêu ngôn ngữ, cũng sẽ không bao giờ diển đạt được hết lòng anh, nên anh chỉ còn cách gom lại tất cả kết lại những ưu ái, trìu mến, hòa vào nụ hôn này trao đến em mà thôi...
- Anh đó, khéo biện hộ, và lý sự cho lắm đi, nhưng mà em thích lắm, duyên vừa type mà lòng lại vui vui làm sao ấy
- Em nè... Khai nè... Thuận gọi nàng bằng cả tấm chân tình
- Dạ, em đây
- Bạn em sao huh ? cô ấy giờ có khõe không, hiện tại đang ở nhà huh em, rồi ở nhà có ai lo cho cô ta không ? và cô ấy tên gì , có gần nhà em lắm không, và bác sĩ có nói là khi nào đôima('t cô ta trở lại bình thường không ? em nhớ tới thăm cô ta thường xuyên chút nha em, vì anh biết rất rỏ, những người như thế, lực bất tòng tâm, và sự buồn tẻ luôn mang đến cho cô ta, mà vả lại cô ấy còn rất trẻ nửa chứ, nằm một chổ như vậy, đôi khi khó chịu lắm , em nhớ tới thường chút nha em , hình như trong Thuận có cảm giác rất là xốn xang, khi nhắc tới căn bệnh ấy , vì chính trong thân thuộc Thuận , đã có người như thế mà, nên Thuận cảm nhận ra được sự thể ra sao, bao nhiêu người thân mình đó, muốn giúp hay làm gì đó, nhưng lại không làm được gì, khó chịu lắm, và có lúc tự dưng nước mắtt tuôn chảy, đau lắm, không phải đau thể xác, mà tâm hồn dường như bị xé đi từng đọan , nhưng có ai thấu cho tâm trạng người bất lực như thế chứ.
- Dạ em biết rồi anh, mỗi ngày em điều ghé sang thăm cô ta mà , mà bạn em tên là Duyên , nhà cũng không xa em lắm đâu, nên em thường lui tới lắm anh à , Duyên nói trong nghẹn ngào chua chát
- Được vậy thì nàng ta cũng an ủi được chút, ít ra mình cũng còn có người quan tâm cho mình
- Mà anh nè, em nói cái này anh nghe nha... Duyên thỏ thẻ cùng anh
- Chuyện gì huh em...?
- Dạ chuyện là vậy , Duyên cũng có quen một anh cũng trên mạng nè, giống như tụi mình nè anh, 2 người quen nhau cũng được khá lâu rồi đó..
- oh, vậy à, mà anh chàng đó có biết là Duyên bị tai nạn không huh em ? Thuận hỏi trong sự hiếu kỳ
- Em không rỏ nửa, nhưng không nghe Duyên nói gì cả , chỉ là trong 1 dịp nói chuyện của mấy ngày trước, em vô tình nghe được, vì duyên bị hớ hên, là dường như anh chàng đó không biết , vì duyên không muốn cho anh ấy biết hay sao đó
- Nhưng mà dù cho Duyên không cho anh ta biết, nhưng mà thời gian qua, chắc không thấy Duyên online, anh ta cũng gọi điện và cũng biết mà
- Có gọi điện hay không thì em không biết, vì em không có hỏi Duyên, em sợ là khơi lại cho Duyên sự mặc cảm
- Em nói cũng đúng, thường thì ai bị tai nạn như thế, cũng hay có chút tự ti và mặc cảm là mình không xứng, nhưng em à, trong tình yêu mà em, mình đâu thể nào so đo hay tính tóan, vì tình yêu là sự đồng cảm tương giao, do 2 con tim hòa chung một dịp, chẳng lẻ vì chút mặc cảm ấy, mà đánh rơi hay hủy bỏ đi người mình yêu thương sao em , có dịp nào đó, em nên khuyên bạn em đi, anh không biết là anh chàng kia có biết Duyên bị tai nạn hay không, nhưng dù sao đi nửa thì cho anh ta hay cũng vẫn tốt hơn, vì đó mới thật sự là yêu, khi yêu mình không nên che dấu gì, vì khi yêu nên yêu tất cả những cái đẹp và cái xấu, mà hiện tại thì duyên bị tai nạn giao thông mà, càng nên nói cho anh ta biết, để anh ta còn biết rằng, trong trái tim Duyên, trong tâm tư Duyên, anh ta có một chổ đứng rất là quan trọng, vì bất cứ trong hòan cảnh nào, trong trái tim Duyên luôn có anh ngự trị
- Dạ, để khi nào có dịp em nói cùng Duyên thử xem sao.
- Mà anh nè, em hỏi anh tí nha...
- Em hỏi đi , có gì nè , muốn được hôn nửa à ?
- Xi```, làm như là em ham lắm vậy, cho hôn anh được lợi à.
- Không cho thì thôi làm gì ghê vậy nè , mà có chuyện gì hỏi nè cưng ? Thuận hỏi
- Duyên.. nếu một ngày nào đó, trong tương lai mà anh, đâu ai biết được chuyện gì xảy ra đúng không nè, nhưng mà em chỉ thí dzụ thôi nha, nếu ngày nào đó, em bị tai nạn như duyên vậy, anh có còn yêu thương em như bây giờ không huh anh ? Duyên hỏi Thuận câu này, như là Duyên đang hỏi cho bạn mình, và cũng muốn biết tình cảm Thuận dành cho Khai được bao nhiêu...
- Thuận.. nếu như thật sự có ngày đó hay trong một rủi ro nào đó, em bị như thế, thật lòng anh nói, thì....
- Duyên hồi hợp chờ anh trả lời... Thì sao huh anh ?
- Thì anh vẫn là anh, vẫn yêu em như thuở nào, dù cho em không được lành lặn, vì sao , vì anh yêu đó chính là tâm hồn em, đúng là thể xác nó cũng chiếm 1 phần quan trọng thật, nhưng không đâu, vì anh yêu, anh yêu tất cả những gì của em, xấu hay đẹp lòng anh vẫn như thuở ban đầu, dù anh không biết sao này có bao nhiêu đổi thay, có lẻ vạn vật, mọi thứ điều xoay chuyển theo thời gian, nhưng con tim anh chỉ đập 1 dịp, và nó vẫn ở vị trí bất di bất dịch, và cũng cái bất di bất dịch đó, thì tình yêu anh cũng không di dời, dù cho anh có trút hơi thở sau cùng, anh vẫn mang theo bóng hình em...
- tự dưng môi Duyên có vị mặn, Duyên cảm động, hay là Duyên đang tủi cho phận mình, và thầm ngưỡng mộ Khai , tìm ra được 1 người tình mà hầu như bao nhiêu người con gái điều mong muốn được xảy ra trên con chính mình, giọt lệ thấm dài, lòng duyên uất nghẹn, dường như cơ hồ muốn bật thành tiếng
- Em cám ơn anh, cám ơn anh rất nhiều, em không đòi hỏi vì nhiều , chỉ mong có bao nhiêu đó thôi, em thật cám ơn anh nhiều lắm, và em cũng thật là yêu anh, em thật là hạnh phúc, khi có được anh, và em cũng cám ơn Cha Mẹ tạo ra anh, tạo ra một con người để mà em được và có, để mà yêu và được anh yêu...hình như Duyên đang quên rằng mình chỉ là thế thân của Khai , khi nói xong câu đó, Duyên chợt tỉnh, mặt mình nóng bừng lên , nhưng mà đã muộn rồi, con chử đã gửi về Thuận rồi.......
Cuộc chuyện tròn qua lại giữa 2 người, thì Duyên nhìn lại đồng hồ thì đã gần 3 giờ sáng, Duyên bắt đầu luống cuống lên
- Anh à, khuya rồi kìa anh, anh còn đi ngũ mai còn đi làm đó
- lúc này Thuận mới nhìn lại thì... hihihihi.. gần 3 giờ sáng, cứ lo mãi mê chuyện trò cùng Duyên mà giờ giấc lại quên đi, thường là thế, khi gặp Khai chưa bao giờ Thuận nói hết chuyện cả, dù biết rằng chỉ là vu vơ đó chứ, mà sao cứ thao thao bất tận, chắc có lẻ bên Khai Thuận luôn có cảm giác rằng, emla` tất cả đời anh, và bất cứ buồn phiền gì cũng lui về hết, chỉ còn có Khai , chi biết có Khai, Khai luôn chiếm trọn thời gian và làm cho tất cả điều ngưng đọng lại, và Thuận chỉ biết, thời khắc ấy chỉ còn mõi Khai mà thôi.
ờ hén, mãi mê lo nói chuyện cùng em, mà đã gần sáng rồi, thôi anh cũng đi ngũ sáng còn bò dậy đi cày, em cũng nghỉ ngơi đi nha em, à mà còn nửa nè, em tí chiều có ghé Duyên, cho anh gửi lời thăm hỏi và chúc cho nàng ấy mau bình phục, và luôn có nghị lực vượt qua chướng ngại đang có nha em
- Dạ, chút em ghé, em nhắn lại lời anh cùng Duyên
- Anh ngũ đi nha , ngũ ngoan nha Anh...
- Mà khoan đã.... Chụp.... được rồi chứ gì.... Thuận hôn Duyên.... làm nàng giựt mình, và thấy vui vui, vì nàng chưa nói hết câu mà Thuận đã hiểu ý nàng... Em nghỉ ngơi nha em...
- Dạ, anh ngũ ngoan
Sau khi Thuận tắt máy, để lại cho Duyên một sự lẻ loi bao trùm, và cũng làm cho lòng Duyên có một thứ gì đó, đang len nhẹ vào con tim.... Phải chăng là Duyên đã....