Trời vẫn chưa sáng hẳn, Duyên khoác chiếc áo len trắng mỏng và đi ra phí ban công. Những vòm cây đung đưa lá mang gió về ngang qua Duyên êm đềm. Khép hờ đôi mắt, Duyên lắng nghe chim hót tựa như 1 bài nhạc hay, bao suy tư của đêm qua tan biến nhường chổ cho cảm giác dễ chịu.
- Con dậy rồi sao, sao không ngủ thêm tí nữa huh con. Tiếng mẹ Duyên từ sân ngòai vọng lên.
- Dạ, hôm nay con muốn uống trà buổi sớm cùng mẹ.
- Khéo nói không, vậy xuống đây với mẹ nào.
Mẹ Duyên vừa dứt lời. Duyên chạy ào xuống mẹ.
- Dậy sớm thích thật mẹ hén.
- Vậy mai mốt mẹ gọi con dậy, chịu không
- Mẹ này...
Duyên bỏ lững câu nói nhấp 1 ngụm trà nóng. Tận hưởng hương trà thoang thỏang dịu ấm tâm hồn.
- Mẹ, nhìn kìa mẹ. mẹ có thấy không, 1 dãy mái che uốn cong nhuộm màu đo đỏ của ánh mặt trời.
- Con bé này. Mai dậy sớm tiếp đi. Mà đêm qua sao con thức khuya vậy huh. 2h mẹ còn thấy đèn trong phòng con còn sáng.
- À, con thức xọan cho xong giáo án.
- Phải giữ sức khoẻ chứ con. Mẹ biết con đang lo cho con Khai.
- Mẹ.
- Thôi vào ăn sáng rồi chuẩn bị đi dạy đi con.
- Dạ...
****
Buổi sáng đầu tuần luôn là ngày đặt biệt với Duyên. Đó là 1 ngày khởi đầu cho ngày mới. Ngày nhìn lũ học trò chỉnh tề trong trang phục, cổ thắt khăn quàng đỏ thắm, đứng nghiêm trang xếp hàng thẳng tấp, mắt hướng về lá quốc kỳ hát vang bài quốc ca. Trên vòm cao, các chú chim dường như cũng thôi ríu rít lắng nghe từng nhịp trầm bỗng. Hôm nay là ngày tổng kết năm học, Duyên vào sinh họat với lũ nhóc và thông báo lịch nghĩ hè. Một buổi tiệc liên hoan nhỏ nhỏ được tổ chức. Vừa bước vào lớp Duyên đã thấy ngay biểu ngữ "hè đến rồi, vui chơi thôi". Học trò lớp Duyên thiệt là quậy hết chổ nói, chúng rất nghịch, nhưng cái nghịch rất dí dỏm đáng yêu.
- Nghiêm. Tiếng Phong lớp trưởng lớp Duyên chủ nhiệm hô vang
- Cô mời mấy đứa ngồi xuống. Mai mấy đứa được nghỉ hè. thích hen. Lớp mình có tổ chức đi chơi cùng nhau không.
Phía dưới tiếng lũ học trò bắt đầu lao xao. Dạ có cô ơi, cô đi cũng tụi em chứ.
- Oh, gặp cô hòai không chán sao huh Hải.
Hải gãi gãi đầu trả lời lí nhí: dạ đâu có.
- Cô biết mà, nhưng thôi ta bắt đầu liên hoan đi chứ. Đúng hông nào.
Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên chen lẫn tiếng xì xào.
- Mày lên đưa đi - thôi, mày đưa đi - thôi - mày đi- Mệt mấy ông lộn xộn quá, để tui.
Từ phía dưới lớp cô bé tên Thục với 2 bím tóc đun đưa theo nhịp chân vội vã tiến về phía Duyên.
- Cô ơi, em thay mặt cả lớp tặng cô bó hoa, thay lời cám ơn cô suốt năm qua đã giúp chúng em học tốt.
Đón bó hoa hồng thắm trên tay học trò, lòng Duyên dâng tràn bao xúc động. Duyên hướng về học trò thân thương.
- Cô cám ơn Thục, cám ơn mấy đứa.
- Cô ơi, cho em hỏi
- Gì huh Hải, cô có thích hoa hồng không cô. Bọn em cá với nhau, em cá cô không thích hoa hồng đâu. Hùng thì nói cô thích hoa hồng.
- À, hoa nào do các em tặng cô đều thích cả.
Tiếng nhốn nháo, tiếng cười đùa có cả tiếng la ó của học trò vang lên và 1 chuỗi trò chơi lẫn cái níu kéo chụp vài tấm hình làm kỷ niệm thoắt 1 cái tiếng chuông reng báo hiệu giờ tan lớp. Mọi khi, lũ học trò Duyên chỉ mong giờ phút này thôi, vừa nghe tiếng chuông reng là ba chân bốn cẵng thu xếp tập vỡ chạy ào ra cổng trường ngày. Nhưng hôm nay là ngày cuối của năm học, chúng lại nấn ná như chẵng muốn rời xa. Duyên ôm bó hoa hồng trên tay đi đến phòng giáo viên nhớ lại câu hỏi của Hải "cô thích hoa gì vậy cô". Khi đó hình ảnh anh lại hiện rõ trong tâm trí Duyên, Duyên muốn nói rằng, Duyên thích hoa Cẩm chướng, loài hoa Cẩm chướng trắng. Màu hoa trắng nõn nà tinh khiết. Đó là lòai hoa anh yêu thích.
- Chào cô Duyên, lớp cô liên hoan xong rồi à. Tiếp thầy Phú, đồng nghiệp Duyên kéo Duyên ra khỏi dòng suy tư.
- Dạ, lớp thầy cũng xong rồi huh?
- À, tí nữa cô ở lại liên hoan cùng mọi người chứ.
- Dạ, cũng rất muốn, nhưng ở nhà có việc nên không thể.
- vậy giờ cô về à
- Dạ.
Vào phòng giáo viên, Duyện vội thu xếp đồ ra về. Thật ra Duyên đâu bận việc gì ngòai việc online gặp anh. Lòng Duyên cứ thắc thỏm, không biết hôm qua anh nhìn thấy Khai, anh có nghi ngờ gì không.
Ánh nắng ban trưa dần lộ rõ, nhưng hôm nay nắng có đôi chút nhẹ nhàng, dịu dàng chiếu lên tóc Duyên. Mùi hương dìu dịu của hoa hồng khe khẽ bay.
- Ôi, hoa ở đâu đẹp thế này. Mẹ Duyên cầm bó hoa ngắm nghía
- Của học trò tặng con mẹ à. Mẹ giúp con cắm hoa vào bình mẹ nhé. Con lên phòng đây.
Mở cửa phòng bước vào, Duyên tiếng thẳng đến computer, bật công tắc. rồi vội thay bộ áo dài trên người. Sign in vào yahoo.
- Chào anh
- Em mới về huh
- Dạ, anh đang làm gì đó
- Đang viết vu vơ em ơi
- Là viết gì huh anh
- Em vào KTA thì biết
- KTA là gì huh anh
- trời, room thơ đó nàng.
- Vào đó bằng cách nào huh anh?
- Trời, phải em ko đó
Duyên bắt đầu lúng túng. KTA, room thơ, sao nào giờ Duyên không nghe Khai nhắc đến. Duyên phải làm sao đây. Duyên vội tìm 1 câu nói trớ lại
- Lâu quá em không vào nên quên cách vào, anh chỉ cho em nha.
1 phút, 2 phút trôi qua, màn hình yahoo vẫn chưa xuất hiện câu trả lời từ Thuận. Lòng Duyên càng bồn chồn, âu lo. Phải chăng anh đang nghi ngờ, sao anh không trả lời mình... Duyên click vội biểu tượng Buzzz.
Màn hình yahoo xuất hiện mặt cười đang typing. Liền sau đó là đường link vào room thơ. Duyên lạ lẫm bước vào 1 room thơ. Bao hàng chữ tuôn trào trước mặt Duyên. Duyên rất thích thơ, và làm cũng khá nhiều thơ gửi lên các báo mực tím hay hoa học trò. Nhưng đây là lần đầu Duyên bước vào 1 room thơ.
- Em vào chưa?
- Dạ rồi. nick anh là gì vậy?
- Trời, phải em ko. Anh đang phá làng trong đó em không thấy sao
Duyên đảo mắt nhìn những hàng chữ ào ào chạy nhảy. Có 1 nick vừa viết xong 4 câu thơ. thể thơ song thất lục bát.
- À, 7768. Duyên gõ vội vài chữ. im lặng chờ đợi Thuận lên tiếng
- Chứ em muốn gì 68 tưng tưng như em huh cô bé. Em lấy nick gì thế
- Dạ, nick cõi mơ
- Trời..
Duyên click 1 mặt cười. Ngồi thỡ phào nhẹ nhõm. Lòng nhủ thầm, may mắn quá, anh không nghi ngờ. Nhưng tiếp đó bao câu hỏi xuất hiện trong đầu Duyên. Khai thích thơ, Duyên biết là Khai thích thơ. Nhưng Duyên không nghĩ Khai thích nhiều đến thế. Và kia những dòng thơ của anh. Duyên đã đọc rất nhiều nhưng đây là lần đầu Duyên được tận mắt nhìn anh suy tư làm thơ qua webcam.
"Ngoảnh nhìn lại , cơn mưa chiều đã tắt
Bóng hoàng hôn , đã ôm chặt chân trời
Còn riêng tôi , một bóng , mắt xa vời
Tìm gì hỡi , khi hương người xa vắng
Giết thời gian , bằng men nồng cay đắng
Xua ưu tư , bằng khói trắng canh tàn
Tựa bên song , nghe hạt nhớ dâng tràn
Niềm ưu uất , còn nặng mang khắc khoải
......
và:
Đêm cuộn lấy , đọa đày trăn trở
Gió dỗi hờn , buông lở câu thương
Lở rồi tình đã nhiễu nhương
Nên tình giá lạnh , đẩm sương lạnh lùng
Xoay giấc mộng , theo vùng băng giá
Lệ ướt mi , buông ngã giữa đời
Níu tay ôm lấy tình hời
Đời phô triển vọng , để lơi chử tình
......
"
Hương dĩ vãng , nhuộm đầy từng kỷ niệm
Bóng dáng em chiếm trọn cả tim anh
Dẫu hôm nay giấc mộng cũ buông mành
Niềm khao khát vẫn từng canh réo rọi
Anh tự hỏi , có phẳi chăng tợ khói
Anh ôm hoài , mà vẫn chỉ tay không
Biển nhân gian nhiều lúc qúa mênh mông
Tìm kiếm mãi , mà lòng anh vẫn trống
.....
Những dòng thơ mang đến cho Duyên bao cảm xúc, bất chợt Duyên buông dòng thơ
"Mưa tí tách , bên hiên quạnh vắng
Gió u buồn , tím lặng hiên qua
Một mình tựa cửa nhìn xa
Trông mong vời vợi , người ta phương nào
.....
Phương xa ấy , anh tường anh hiểu
Cho nơi này , nặng trĩu nhớ mong
Thơ này gói trọn tình nồng
Mượn cơn gió thoảng , mây hồng trao tay "
- oh, nàng của anh hôm nay biết làm 7768 ta ơi. Em học khi nào vậy huh. Cũng ok đó chứ
- Thì em biết anh thích 7768 nên cố học mà.
- Em nè, em đi nghỉ đi, tí còn đi làm nữa.
Duyên, muốn nói với Thuận rằng hôm nay bắt đầu vào hè, Duyên sẽ được nghĩ ở nhà, sẽ được trò chuyện cùng anh nhiều hơn và sẽ bắt đầu làm thơ cùng anh, Duyên cảm thấy rất thích. Nhưng chợt nhớ Khai đi làm mà, đâu được nghĩ hè như Duyên. Duyên chúc Thuận ngủ ngon và thóat khỏi yahoo, Duyên không quên copy lại tất cả những dòng thơ của Thuận, copy cả những dòng Duyên viết. Duyên mỉm cười ngồi đọc lại. và bất chợt Duyên nhận ra, những dòng thơ mình viết tràn ngập những yêu thương chờ mong khắc khỏai, đó là tiếng lòng thật của Duyên, ngôn ngữ của Duyên không phải do Duyên vay mượn của Khai. Bậm môi thật chặt, Duyên gượng người kềm nén bao suy nghĩ. Duyên muốn gặp Khai, ngay lúc này Duyên muốn gặp Khai.
- mẹ ơi, con sang nhà Khai nha mẹ.
- Đi đâu giữa trưa nắng thế này. đợi chiều rồi đi.
Bỏ lại tiếng mẹ gọi với phía sau lưng, Duyên đến nhà Khai. Vẫn là mẹ Khai, đón Duyên như thường lệ.
- Duyên đó hả con, lên chơi với Khai đi con. Có mấy đứa bạn nó trên đó.
- Dạ,
Vừa lại gần phòng Khai, Duyên đã nghe thấy tiếng cười đùa vang ra. Lâu rồi Duyên mới nghe lại được tiếng cười của Khai. Chắc hẳn Khai đang vui. Cửa không đóng, Duyên bước vào gặp ngay anh nhìn của Ngọc và Thủy. Duyên mở lời trước:
- Thủy với Ngọc đến lâu chưa
- Tụi này đến được 1 lúc rồi. Duyên mới dạy ra hả?
- Ừa về ghé nhà tí rồi chạy sang đây luôn. mà có chuyện gì vui vậy Thủy
- Chuyện bạn Khai nhà ta sắp lên phá chùa. Ngọc chen vào nói.
- Là sao?
- à, bạn Khai sắp lên Lâm đồng.
Duyên ngồi xuống bên Khai hỏi: mi đi Lâm đồng thật sao?
- uhm, cuối tuần này ta sẽ đi
- Sao mi không ở đây huh Khai, ta thấy ở đây tốt hơn trên đó mà Khai, mi đang ở Sài gòn, nơi tập trung các phương pháp điều trị tốt nhất nước mình. Lên chi tận đó xa xôi. Rồi ai, ai sẽ chăm sóc cho mi. Mi nói mi không muốn mọi người bận tâm, nhưng mi đi lên đó chẳng khác nào mi làm mọi người rối lên. Ba mẹ và mọi người sẽ rất lo nhiều về mi còn anh nữa, anh sẽ ra sao nếu không thấy mi, sẽ ra sao nếu đột nhiên mi biến mất. mi nói với ta mi rất lo cho anh ấy cơ mà. Mi nghĩ lại đi Khai, mi giờ đâu như trước, đừng trẻ con nữa.
Duyên dứt lời, nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người trong phòng, sự im lặng bao trùm. Đến nỗi nghe thật rõ tiếng thở dài từ Thủy. Ngọc lên tiếng.
- Để nó đi đi, nó biết làm thế nào cho cuộc sống nó tốt hơn. Ta không phải là nó, ta không biết rõ nó trãi qua những gì, và chịu đựng những gì. Ở nơi đó tuy điều kiện vật chất hay phương pháp chữa trị không bằng nơi đây. Nhưng ít ra nó không phải mang 1 bộ mặt giả tạo như đang ngồi trước mặt chúng ta đây.
- Ngọc... Khai gằng tiếng gọi tên bạn, nhưng Ngọc bỏ ngòai tai vẫn tiếp tục nói cho trọn ý.
- Ngọc nghĩ 2 bác cũng nhận ra điều đó, nên đã đồng ý và an tâm với sự chăm sóc của các sư nơi đó. Vậy thì không lý do gì mà mình không ủng hộ, phải không Duyên.
Ngọc nắm lấy tay Khai thật chặt: Khai nè, làm gì thì làm, ta biết mi không làm ni cô được đâu, mi ác lắm, sao làm ni cô được, và ko có ni cô nào phá như mi đâu.
- Gì chứ, ta hiền lắm nha.
- Coi sao đã. Thủy chêm vào, mới nãy có đứa nói đứa nào không lên thăm là uống nước mắc nghẹn, nhớ không.
Tiếng cười lại vang lên, như bỏ Duyên trơ trọi với chính mình, Duyên hết nhìn Khai rồi Ngọc, Thủy. mà lòng không nói nên được lời nào.
Lại đây nói nghe nè, ta sẽ ổn mà Duyên, thật đó, rãnh mi cùng 2 nhỏ này lên thăm ta. rồi Khai quay sang Ngọc và Thủy nói: "ê, 2 nhỏ, đến giờ phải về đi làm kìa, xin nghỉ buổi sớm chứ có nghĩ cuổi chiều đâu nè"
- Khỏi đuổi, tự về nè. Thủy bẹo má Khai. cầm túi xách cùng Ngọc ra về.
- Có phải mi có chuyện muốn nói riêng với ta không Duyên.
- Phải
- Hôm nay liên hoan với bọn nhóc chắc vui lắm huh
- uhm vui lắm