chuyện của Tôi
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 56 bài trong đề mục
Du Mien 04.05.2008 16:36:57 (permalink)
***

Hành trình sáng thứ 7 là Đồi Mộng Mơ, đúng như cái tên Mộng Mơ, khu đồi với những triền dốc thoai thoải ngợp trời hoa và cỏ lung linh trong ánh mai thập đẹp. Cái đẹp dịu dàng không phô trương hòa lẫn khí trời lành lạnh, lát đác vài giọt mưa. Thuận - Khai thả bước ung dung khắp đồi, chốc chốc lại nghe tiếng cười sảng khoái của Thuận vang lên.

- Anh nè, mình đi lên đó nha. Tay Khai chỉ về hướng dãy Vạn lý trường thành thu nhỏ nằm trong khu vực Đồi Mộng Mơ. Khai thoăng thoắc bước trước. Thình lình Khai trượt chân trên 1 hòn đá, Thuận nắm lấy bàn tay thon nhỏ, trơn tru vì dang nắng, để yên trong tay mình như người ta nắm lấy bàn tay 1 đứa trẻ, bàn tay lướt êm trong lòng bàn tay Thuận. Tim anh chợt nhói lên, 1 cảm giác buồn xâm chiếm hồn anh. Thuận nghĩ thầm "Nếu như mình nói với em rằng mình không phải là người của nơi này, rằng mình sắp phải trở về nhà và rằng.... thì liệu mình còn có em không?.

Quây cuồn với bao suy tư anh nào hay Khai lặng đứng nhìn anh, như chừng cảm nhận ra có điều gì bất an trong Thuận, Khai nép sát vào Thuận và họ đi bên nhau không nói với nhau 1 lời nào nhưng khuôn mặt họ chừng lắng nghe. Chính khí trời, chính khung cảnh mộng mơ phản chiếu điều ấy chăng?

- Em nè, anh... 
- Anh mệt à
- oh không... nơi đây thật đẹp, phải chi mình được ở đây, được tay trong tay như thế này, được bình yên như thế này thì còn gì tuyệt bằng.

Khai cười lém lỉnh nói: Thế anh định không đi làm à,
- ừ hén, phải đi làm kiếm tiền nuôi em hén.
- Ơ hay, em cũng đi làm mà, em kiếm được tiền chứ bộ
- Vậy anh và em cùng kiếm tiền nuôi con chúng mình hén

Khai hứ 1 tiếng rõ dài: "ai thèm làm vợ anh chứ"

- Ủa, anh có nói em làm vợ anh sao.

Thuận bật cười trong khi 2 tay Khai đánh thình thịch vào ngực anh

- Ghét anh quá đi.
- Úi đau.
- Em làm anh đau à. Ở đây à?
- Không... đây này. Thuận nắm lấy tay Khai, đặt nhẹ lên ngực trái mình. - Anh đau nơi đây.
 
 Khai bẽng lẽng, tránh ánh nhìn của Thuận.
 
Thuận choàng tay, khéo sát Khai vào lòng thơm lên má Khai: "Còn ghét anh nữa không cô bé"

Đôi má Khai ửng hồng. Cố tỏ vẽ không mắc cỡ Khai nói: "Còn chứ"

Thuận buông thỏng tay, lùi cách Khai 1 bước vừa cười trêu ghẹo vừa nói:

- Trông kìa, cô bé của anh tham ghê mợi, định vòi anh thơm thêm cái nữa à?

- Em, em đâu có.... anh....

Hai bóng người rượt đuổi nhau in trên sường đồi đầy nắng. Nắng cao cao, nắng ấm áp, nắng lung linh, nắng reo vui ngắm nhìn đôi lứa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2008 16:45:56 bởi Du Mien >
#31
    Hoai Khuc 06.05.2008 11:07:04 (permalink)
    Không gian như lắng động, hoa lá cũng reo vui, dường như đang đón chào đôi tình nhân vừa đặt chân đến nơi này, tay trong tay, để mà tận hưởng những niềm vui, hạnh phúc, Thuận thật vui, có lẻ chưa bao giờ anh được giây phúc thỏai mái như thế này cả, đã lâu, lâu lắm rồi dường như trong anh đã tắt hẳn đi một nụ cười mà đó thật sự là của chính anh, anh thầm cám ơn Khai rất nhiều, Khai đã mang đến cho anh thật chính con người anh, vì bao lâu nay, anh luôn chôn dấu nó ở lại phía sau mình, vì trong cuộc sống hay nói đúng hơn cái hòan cảnh hiện tại, nó đã đánh mất đi con người thật của anh, giờ đây Khai hiện hữu, Khai mang lại cho anh sự nồng nàn, tha thiết, mang đến cho anh một sự sống vui tươi và biết thế nào là hạnh phúc thật sự, trong miên man trong Thuận luôn quay cuồng biết bao nhiêu chuyện, và Thuận lại cũng tự nhủ rằng, được bao lâu khi anh bên em đây huh Khai, và nếu anh nói rằng, anh không phải là người trên mảnh đất thân yêu này, liệu rằng em còn yêu anh và nếu như em hòan tòan biết sự thật về chính con người anh, em có còn bên anh không huh Khai, hay là em phải ra đi, và anh sẽ mãi vĩnh viễn mất em huh Khai, trong đầu Thuận biết bao nhiêu suy nghĩ, anh thật sự không muốn mất em đâu Khai à, tâm tư và cõi lòng Thuận như rướm lệ, nhưng rồi Thuận cũng không thể nào làm cho Khai không được vui trong lúc này được cả, thôi thì mình cùng nhau tận hưởng những hạnh phúc đang có nha em(Khai) Thuận tự nghĩ như thế, rồi anh hòa nhập vào không gian của nơi xứ mát lạnh này...
     
    - Thôi không chạy nửa đâu mợi, mệt qu'a à, cho anh thở tí đi... Thuận vừa ngồi bệch xuống thảm cỏ mà thở dốc, có lẻ lâu rồi chưa từng chạy như thế, nên có sức đâu chứ.
    - Úi trời, đàn ông con trai gì kỳ vậy trời, chạy tí mệt rồi, anh đó nha, nhìn kìa, ngồi kiểu gì mà khó coi qu'a à, thiên hạ nhìn anh kìa, anh xí qu'a đi, Khai vừa nói lại vừa nhéo mũi Thuân và Khai cũng ngồi gần kề Khai có cảm nhận rằng mình thật sự đã yêu anh mất rồi, vì cá tánh anh.
     
    - Em nè, Thuận vừa chòang tay ôm ngang lưng Khai mà hỏi
     
    - Gì vậy anh ? Khai xoay người qua, cũng là lúc môi Khai chạm vào môi Thuận, làm Khai bẽn lẽn vô cùng, Khai cúi xuống lí nhi" trong miệng - Anh thật là khó ưa mà, ghét anh qu'a đi à, nhưng có ai biết đâu đó là sự hạnh phúc đang len lén đi vào tim, cả Thuận lẫn Khai, điều mang cho mình 1 tâm trạng như thế.
    - Thuận nắm lấy tay Khai, khẽ xiết chặt vào, dường như là muốn nói rằng " Anh Yêu Em " lắm Khai à, em có biết không
     
    Bờ Vai 2 người tựa vào nhau, cùng hướng về một phía trời xa thẳm đó, tiếng gió vi vu, bao sắc hoa đang đong đưa trong gió, xung quanh 2 người giờ đây chỉ tòan màu hồng thắm, thế rồi nó có được vĩnh hằng đâu, bất chợt cơn mưa kéo đến, lác đác từng hạt nhỏ li ti, Thuận đứng dậy, mang theo bàn tay nhỏ nhắn của Khai, Mưa rồi em ơi, mình đi nha em...
     
    Thuận và Khai rời rỏi đồi mộng mơ, đèo nhau trên chiếc xe cà tàng, mà họ thuê từ khách sạn, vừa ra khỏi cổng, thì mưa nặng hạt cũng vừa kéo đến, Khai thì thầm bên tai anh, mình ghé chổ tạp hóa kia mua áo mưa nha anh, Thuận khẽ nghiêng qua nhìn em cười, Thuận ghé mua 2 cái áo mưa, rồi tàng tàng chạy trên xa lộ, dường như là chưa ăn gì phải, Khai chợt nhớ ra khẽ nói vào tai Thuận, em nghe nói là ở đây có quán bánh canh tây đô, nghe nói ngon lắm anh, mình tìm đường tới đó nha anh, Thuận khẽ gật đầu, cứ lái xe còn Khai thì đằng sau xem bản đồ mà chỉ đường, cả 2 cứ thế mà dầm mưa đi miết, mưa thì một ngày một lớn, mà cứ chạy mãi không biết đường tới nơi, cứ lòng vòng mãi trên xa lộ, chạy 3-4 vòng trên đọan đường đó hòai, mà ngặt nổi là quán đó thì nằm trên đường nảy giờ chạy qua lại đó chứ, nhưng mà vì đọan đường bị cắt ngang, nên nào biết đường vào chứ, nhưng mà trời không phụ hảo tâm nhân, sau cùng cũng tìm ra, mừng qu'a trời... kakakakaka... Thuận vội cười to thành tiếng, và nói, tạ ơn chúa, sau cùng cũng tìm được nhà ngươi, Em cũng nở nụ cười thật tươi, để xe vào lề, cởi bỏ áo mưa ra, Thuận và Khai bước vào quán, tìm nơi ngồi xong kêu 2 tô bánh canh tây đô đặc biệt, họ vừa bưng ra xong, Thuận và Khai nhìn tô bánh và cùng ngước lên nhìn nhau như thầm nói, huh ? lọai bánh canh nổi tiếng đây sao trời... kakakakaka... cả hai cùng bật cười, nhưng biết đâu, nhìn không đẹp mắt, mà ăn vào ngon thì sao chứ, vừa để vào miệng... trời... bó tay thiệt mà, chưa bao giờ được ăn bánh canh dở như vậy nè, làm nảy giờ dầm mưa ướt cả mình mảy, chỉ gì món này à , cả hai chỉ nhìn nhau mà cười, hết lời nói luôn....kakakakaka...Thuận thì chịu thua rồi... kakakakaka....
    #32
      Du Mien 29.05.2008 21:24:00 (permalink)
      Rời khỏi quán bánh canh cả 2 lại đèo nhau dưới trời mưa giăng trắng xóa. Bên đường những tàn cây rủ lá ướt đẫm trong mưa. Thuận rùng mình khi 1 cơn gió lớn rít ngang tai,mang theo từng đợt, từng đợt mưa quất vào mặt bỏng rát.
       
      "Em, em lạnh không huh?" - hơi lạnh tí anh à, mà anh ơi... mình đi ăn kem nhé.
       
      Thuận "hả" 1 tiếng rõ to... "em nói gì"
       
      - Em nói mình đi ăn kem anh nhé, trời như thế này ăn kem thì tuyệt lắm anh à.
      - Thiệt là em muốn ăn sao?
      - Thiệt. Khai cười khóai chí trả lời.
      - ok, vậy thì đi. mà ở đâu đây nàng.
      - Em hổng biết nữa chàng ơi, chàng cứ chạy thẳng nhé.
      - Trời ơi.... cứu tôi.
       
      Tiếng kêu trời của Thuận hòa lẫn tiếng mưa và giọng cười khanh khách của Khai. Thuận thật đã yêu cô bé lắm chuyện này sao. Tự hỏi lòng, và tự  tìm cho mình câu trả lời bằng nụ cười hạnh phúc.
       
      Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa 1 quán kem cà phê xinh xinh nằm trên đường Nguyễn Chí Thanh. Quán mang tên 1 lòai hoa "Phượng Tím".
       
       
      "Ngẩn ngơ một cội bên đường
      Bỗng dưng hoa tím bỗng dưng như là
      Một mình ai giữa ngàn hoa
      Với trên tâm với, nhìn xa tầm nhìn
      Phượng về trong cõi tịnh yên
      Tím chi để chạm vào tim con người"
       
      - Wow... xem kìa có người lãng mạng ghê mợi
      - Xì, anh cứ khéo ghẹo em hòai đi.
      - Nhưng thôi em ngừng lãng mạng xí, gọi thức uống đi, chị phục vụ đang chờ kìa
       
      Khai nhìn chị phục vụ nở nụ cười thật tươi và hỏi.
       
      - Chị ơi, ở đây thức uống nào ngon huh chị. Chị chọn giúp em nhé.
      - à, mùa này dâu dầm và bơ dầm là 2 món ngon nhất đó em.
      - Vậy chị cho em 1 ly dâu dầm nhé. Anh, anh đã chọn chưa. Khai hướng mắt sang Thuận hỏi.
      - Trong lúc em thả hồn lang thang, anh chọn rồi là bơ dầm.
      - Chị ơi, vậy chị mang giúp cho em 1 dâu và 1 bơ nhé.
       
      Gọi xong thức uống. Bất chợt Thuận nắm lấy tay Khai.
       
      - Coi nè, tay em lạnh tím cả rồi nè.
       
      Rồi xoa xoa cho đôi bàn tay bé nhỏ ấy ấm lên. Khai nhìn Thuận triều mến, lòng dâng trào niềm hạnh phúc vô biên. Giá mà, giá mà thời gian ngừng trôi Khai nhỉ. Nhưng chỉ là giá mà thôi. Nào ai níu được thời gian đứng yên. Chỉ có lòng người lắng đọng nhớ về từng phút giây hạnh phúc.
       
      - Anh nè, anh đã thấy Phượng Tím chưa anh.
      - Thấy rồi, anh đang ngồi trong quán Phượng Tím nè.
      - oh không, là hoa Phượng tím cơ.
      - Hoa Phượng tím à.
      - ya, là hoa mang sắc tím hoa cà. nó có vẽ giống như là Phượng vĩ. Là 1 lòai hoa hiếm ở Đà Lạt này đó anh. Phượng tím nguyên sản ở Brasil được trồng rộng rãi ở các nước Nam Mỹ, châu Phi và châu Đại Dương, để làm cây cảnh ven đường và trong các công viên. Rồi nó được du nhập vào Đà Lạt từ những năm đầu thập kỷ 70. Em nghe nói ở Đà Lạt hiện còn 4 cây, 1 cây nằm ngay chợ Đà Lạt, 3 cây còn lại nằm trong công viên hoa thành phố,nó trổ hoa hằng năm vào dịp cuối đông đến suốt mùa xuân. Đẹp lắm anh, mai mình ra chợ Đà lạt ngắm nó anh nhé.
       
      - Nghe em nói, anh cũng muốn nhìn thấy nó. Nhưng mà chắc nó không đẹp bằng em rồi.
      - Xì, em hết kẹo rồi. Anh đừng khéo ngọt nữa nhé.
       
      Khai vừa dứt lời, chị phục vụ đem đến 2 ly bơ dầm và dâu dầm. Nhìn ly dâu dầm Khai reo lên.
       
      - oh, nhìn hấp dẫn quá. Rồi múc vội 1 muỗng cho vào miệng.
      - Em thấy thế nào. Chị phục vụ hỏi.
      - Ngon tuyệt chị à, cám ơn chị đã chọn em thức uống ngon nhất. Em mới ra đây, nhìn thấy cô gái Đà Lạt, cô nào cũng dễ thương y như chị vậy.
       
      Chị phục vụ 2 má ưng ửng đỏ nhìn Khai cười e lệ.- Vậy em đã đi được nhiều nơi chưa? - chưa chị à, mới ra đây em đã gặp mưa và mưa. - Hôm nay đã bớt rồi đó em, mấy hôm trước mưa nhiều lắm.- Vậy hả chị, vậy là em được gặp may tí xíu, lúc em ra đây có anh kia nói với em là, cú độ khỏang 3h chiều là trời sẽ mưa - ừ, đúng rồi em, 3h chiều là trời mưa à - oh, thật là đặc biệt - tối em dạo chợđi, vui lắm - cám ơn chị, nhất định em sẽ đi - Chúc 2 em kỳ thật vui -
       
      Khai dạ 1 tiếng rồi quay sang nhìn Thuận. Đưa cái muỗng múc miếng bơ dầm từ ly Thuận.
       
      - Wow cái này cũng ngon.
      - Em nha, giành ăn với anh huh.
      - Đâu em nếm thử coi ngon hông mà.
      - Thôi nè, nếm nữa đi, ngon hông
      - tuyệt, anh của em wá xá là dễ thương.
       
      Cốc... cốc...cốc.... tiếng Má Thuận vang lên: "giờ này mà chưa ngủ hả" - Dạ, con ngủ liền đây- với tay tắt vội đèn. Thuận thầm nói " chúc em 1 ngày vui... nhớ em lắm"
       
       
      #33
        Hoai Khuc 30.05.2008 12:40:37 (permalink)
        Nhưng đó có lẻ chỉ là ảo giác, vì thật tế ra thì Má Thuận đã là 1 người bất động rồi, đâu thể nào mà có thể lên đến phòng Thuận mà gõ cửa, kêu đi ngũ như ngày xưa nửa đâu, bổng dưng từ đâu, nước mắt chợt tuôn trào, khóc cho Má, khóc cho ta, khóc cho sự sống còn của nhân sanh...
         
        Canh 2 đã điểm, nhưng Thuận vẫn còn đó, tuy ngã mình trên nệm, nhưng đôi mắt vẫn chưa có thể nào chợp mắt được cả , rồi bao nhiêu chuyện lại cuộn tròn vây quanh, Thuận buông tiếng thở dài mà dạ nát tan...
         
        Như vậy mà thấm thóat thời gian đã hơn nửa năm rồi, nhớ em , ngày càng nhân đôi lên...
         
        - Trời... thôi đủ rồi em à... em nếm nửa chắc hết ly bơ anh qu'a... nhìn kìa.. còn lại có nửa ly à... Em nói là ly dâu em ngon lắm mà, sao cứ mà chọt muỗng vào ly anh hòai là sao vậy ta... không cho ăn nửa mợi...
         
        -Thuận nói vừa xong, bưng ly bơ nghiêng mình qua nơi khác... nhưng mà có thóat được đâu nè , bị một cái muốn tróc da ra.. nhìn lại thì... bàn tay tí xíu của ai đó, đang kề bên hông...
        - Đưa đây cho em... trời.. nàng vừa nói vừa đưa đôi môi ra khiêu khích nửa chứ...
        - Được rồi... để anh để ly xuống mà... nhưng mà em mút cũng ít ít thôi chứ... làm gì mà mút nhiều mà ăn lẹ vậy... Ly bơ của anh đó... Thuận vừa nói mà tay không ngừng đưa tay cản tay Khai lại... để mà anh ta mút nửa chứ...
         
        - Nhưng mà trể rồi... Khai đã làm gần cạn ly bơ... Thuận chỉ biết ngó Khai mà thôi...
        - ờ, Em ăn nhiều vào đi nha, chút than lạnh đừng nói anh đó , tối mà chạy làng, thì ráng chịu...nhưng Khai nào có nghe, nàng cũng thuộc dạng cứng đầu mà...
        - Kệ em... Em có gì, anh được ngũ yên mới lạ đó chàng à... (huh )... trời... coi như mìnhxong rồi
        - Còn Khai thì cứ cười mĩm miết... nhưng mà sau cùng thì ly bơ và dâu, cũng bị nàng Khai làm gần hết.. còn Thuận thì dường như chỉ đôi, ba muỗn cho có vị...
         
        Bên ngòai mưa vẫn còn lác đác từng hạt nhỏ li ti vô tình rơi rụng... xứ đà lạt đã lạnh, thêm cơn mưa về chiều, làm cho càng lạnh thêm... Thuận thì có lẻ cũng khá quen trong thời tiết gía lạnh, vì Thuận đã ở qua xứ tuyết rồi, nên với Thuận dù sao đi nửacu~ng khá hơi Khai nhiều... Nhìn Khai nhỏ xíu như thế, mà tiết trời lại không đẹp lắm, nên làm Khai lạnh thêm... Thuận có cảm giác như thế...nhưng Khai thì ngược lại , dường như nàng rất thích thú thì đúng hơn...nàngcu*' cười suốt à... làm Thuận cũng vui lây... Thuận là hạnh phúc, khi đi bên nàng...
         
        - Sau cùng thì cũng đèo nhau lướt qua cơn mưa mà đi về... về tới khách sạn, thì Thuận ngã lưng trên giường.. chưa được yên thì Khai lại nói vào tai.... tí mình đi chợ đêm đà lạt nha anh...
         
        - huh... Em không nói chơi chứ em... trời đang còn lâm râm kìa... Thuận trả lời khi Thuận vừa ngồi bật dậy
        - Em không biết đâu - Em muốn đi à...
        - Trời.. xong... coi như không chống thì chày à.. điệu này chắc tối nay con thẳng cẳng qu'a trời.. Thuậm thì thầm , mà vô tình Khai nghe được
        - Anh nói gì đó... Khai hỏi
        - Không.. anh nói là ngồi nghỉ tí anh đưa em đi hén... Thuận trớ câu hỏi Khai đi
        - Anh đó nha... làm sao làm đi à nha... mà khuôn mặt nàng lúc đó... nó dể thương.. làm sao ấy mợi
        -Thuận vờ không biết gì.. gọi Khai lại.. Em nè... Lại nói nhỏ nè em....
        - Chụt... Anh.... Mặt Khai đỏ hồng lên... thiệt là xấu qu'a mà......Anh ăn hiếp em...
        #34
          Du Mien 01.06.2008 12:15:45 (permalink)
          Những giấc, những ký ức hòa lẫn nhau đưa Thuận vào giấc ngủ, bỏ màn đêm trơ trọi. Không gian chung quanh yên ắng đến nỗi nghe rõ từng nhịp thở khò khè của Má Thuận. Một người Mẹ suốt một đời vì chồng vì con nay không còn khỏe nữa. Bà đang đấu tranh từng giây từng phút với bệnh tật với tuổi già. Cố gắng nấn ná nhìn thấy các con mình được hạnh phúc, thấy cháu mình được lớn khôn. Nhưng chẵng thể bỡi đó là 1 quy lụât của sự sống mà ta bắt buộc phải tuân theo cái quy luật đó. Dù cho ta đang ở bất kỳ nơi đâu, 1 xứ sở tự do dân chủ, 1 đất nước văn minh, 1 vùng đất hứa, hay 1 nơi tận cùng của cái khống khổ. tất cả cùng chung 1 vòng quay số phận. Cũng như Khai hay Duyên hay Thuận. Họ đang rơi vào 1 vòng xoáy cuộc đời mà ở nơi đó mỗi người phải tự tìm cho  mình 1 bản ngã. Cái bản ngã đó đưa họ đi đến đâu. đến 1 cái tôi tối cao, hay 1 sự hy sinh ngờ nghệch, hay 1 sự dối trá để được cái mình có hay là sự trốn chạy.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2009 12:50:42 bởi Du Mien >
          #35
            Du Mien 02.06.2008 02:59:31 (permalink)

            Trời vẫn chưa sáng hẳn, Duyên khoác chiếc áo len trắng mỏng và đi ra phí ban công. Những vòm cây đung đưa lá mang gió về ngang qua Duyên êm đềm. Khép hờ đôi mắt, Duyên lắng nghe chim hót  tựa như 1 bài nhạc hay, bao suy tư của đêm qua tan biến nhường chổ cho cảm giác dễ chịu.
             
            - Con dậy rồi sao, sao không ngủ thêm tí nữa huh con. Tiếng mẹ Duyên từ sân ngòai vọng lên.
            - Dạ, hôm nay con muốn uống trà buổi sớm cùng mẹ.
            - Khéo nói không, vậy xuống đây với mẹ nào.
             
            Mẹ Duyên vừa dứt lời. Duyên chạy ào xuống mẹ.
             
            - Dậy sớm thích thật mẹ hén.
            - Vậy mai mốt mẹ gọi con dậy, chịu không
            - Mẹ này...
             
            Duyên bỏ lững câu nói nhấp 1 ngụm trà nóng. Tận hưởng hương trà thoang thỏang dịu ấm tâm hồn.
             
            - Mẹ, nhìn kìa mẹ. mẹ có thấy không, 1 dãy mái che uốn cong nhuộm màu đo đỏ của ánh mặt trời.
            - Con bé này. Mai dậy sớm tiếp đi. Mà đêm qua sao con thức khuya vậy huh. 2h mẹ còn thấy đèn trong phòng con còn sáng.
            - À, con thức xọan cho xong giáo án.
            - Phải giữ sức khoẻ chứ con. Mẹ biết con đang lo cho con Khai.
            - Mẹ.
            - Thôi vào ăn sáng rồi chuẩn bị đi dạy đi con.
            - Dạ...
             
            ****
             
            Buổi sáng đầu tuần luôn là ngày đặt biệt với Duyên. Đó là 1 ngày khởi đầu cho ngày mới. Ngày nhìn lũ học trò chỉnh tề trong trang phục, cổ thắt khăn quàng đỏ thắm, đứng nghiêm trang xếp hàng thẳng tấp, mắt hướng về lá quốc kỳ hát vang bài quốc ca. Trên vòm cao, các chú chim dường như cũng thôi ríu rít lắng nghe từng nhịp trầm bỗng. Hôm nay là ngày tổng kết năm học, Duyên vào sinh họat với lũ nhóc và thông báo lịch nghĩ hè. Một buổi tiệc liên hoan nhỏ nhỏ được tổ chức. Vừa bước vào lớp Duyên đã thấy ngay biểu ngữ "hè đến rồi, vui chơi thôi". Học trò lớp Duyên thiệt là quậy hết chổ nói, chúng rất nghịch, nhưng cái nghịch rất dí dỏm đáng yêu.
             
            - Nghiêm. Tiếng Phong lớp trưởng lớp Duyên chủ nhiệm hô vang
            - Cô mời mấy đứa ngồi xuống. Mai mấy đứa được nghỉ hè. thích hen. Lớp mình có tổ chức đi chơi cùng nhau không.
             
            Phía dưới tiếng lũ học trò bắt đầu lao xao. Dạ có cô ơi, cô đi cũng tụi em chứ.
             
            - Oh, gặp cô hòai không chán sao huh Hải.
             
            Hải gãi gãi đầu trả lời lí nhí: dạ đâu có.
             
            - Cô biết mà, nhưng thôi ta bắt đầu liên hoan đi chứ. Đúng hông nào.
             
            Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên chen lẫn tiếng xì xào.
             
            - Mày lên đưa đi - thôi, mày đưa đi - thôi - mày đi- Mệt mấy ông lộn xộn quá, để tui.
             
            Từ phía dưới lớp cô bé tên Thục với 2 bím tóc đun đưa theo nhịp chân vội vã tiến về phía Duyên.
             
            - Cô ơi, em thay mặt cả lớp tặng cô bó hoa, thay lời cám ơn cô suốt năm qua đã giúp chúng em học tốt.
             
            Đón bó hoa hồng thắm trên tay học trò, lòng Duyên dâng tràn bao xúc động. Duyên hướng về học trò thân thương.
             
            - Cô cám ơn Thục, cám ơn mấy đứa.
            - Cô ơi, cho em hỏi
            - Gì huh Hải, cô có thích hoa hồng không cô. Bọn em cá với nhau, em cá cô không thích hoa hồng đâu. Hùng thì nói cô thích hoa hồng.
            - À, hoa nào do các em tặng cô đều thích cả.
             
             
            Tiếng nhốn nháo, tiếng cười đùa có cả tiếng la ó của học trò vang lên và 1 chuỗi trò chơi lẫn cái níu kéo chụp vài tấm hình làm kỷ niệm thoắt 1 cái tiếng chuông reng báo hiệu giờ tan lớp.  Mọi khi, lũ học trò Duyên chỉ mong giờ phút này thôi, vừa nghe tiếng chuông reng là ba chân bốn cẵng thu xếp tập vỡ chạy ào ra cổng trường ngày. Nhưng hôm nay là ngày cuối của năm học, chúng lại nấn ná như chẵng muốn rời xa. Duyên ôm bó hoa hồng trên tay đi đến phòng giáo viên nhớ lại câu hỏi của Hải "cô thích hoa gì vậy cô". Khi đó hình ảnh anh lại hiện rõ trong tâm trí Duyên, Duyên muốn nói rằng, Duyên thích hoa Cẩm chướng, loài hoa Cẩm chướng trắng. Màu hoa trắng nõn nà tinh khiết. Đó là lòai hoa anh yêu thích.
             
            - Chào cô Duyên, lớp cô liên hoan xong rồi à. Tiếp thầy Phú, đồng nghiệp Duyên kéo Duyên ra khỏi dòng suy tư.
            - Dạ, lớp thầy cũng xong rồi huh?
            - À, tí nữa cô ở lại liên hoan cùng mọi người chứ.
            - Dạ, cũng rất muốn, nhưng ở nhà có việc nên không thể.
            - vậy giờ cô về à
            - Dạ.
             
            Vào phòng giáo viên, Duyện vội thu xếp đồ ra về. Thật ra Duyên đâu bận việc gì ngòai việc online gặp anh. Lòng Duyên cứ thắc thỏm, không biết hôm qua anh nhìn thấy Khai, anh có nghi ngờ gì không.
             
            Ánh nắng ban trưa dần lộ rõ, nhưng hôm nay nắng có đôi chút nhẹ nhàng, dịu dàng chiếu lên tóc Duyên. Mùi hương dìu dịu của hoa hồng khe khẽ bay.
             
            - Ôi, hoa ở đâu đẹp thế này. Mẹ Duyên cầm bó hoa ngắm nghía
            - Của học trò tặng con mẹ à. Mẹ giúp con cắm hoa vào bình mẹ nhé. Con lên phòng đây.
             
            Mở cửa phòng bước vào, Duyên tiếng thẳng đến computer, bật công tắc. rồi vội thay bộ áo dài trên người. Sign in vào yahoo.
             
            - Chào anh
            - Em mới về huh
            - Dạ, anh đang làm gì đó
            - Đang viết vu vơ em ơi
            - Là viết gì huh anh
            - Em vào KTA thì biết
            - KTA là gì huh anh
            - trời, room thơ đó nàng.
            - Vào đó bằng cách nào huh anh?
            - Trời, phải em ko đó
             
            Duyên bắt đầu lúng túng. KTA, room thơ, sao nào giờ Duyên không nghe Khai nhắc đến. Duyên phải làm sao đây. Duyên vội tìm 1 câu nói trớ lại
             
            - Lâu quá em không vào nên quên cách vào, anh chỉ cho em nha.
             
            1 phút, 2 phút trôi qua, màn hình yahoo vẫn chưa xuất hiện câu trả lời từ Thuận. Lòng Duyên càng bồn chồn, âu lo. Phải chăng anh đang nghi ngờ, sao anh không trả lời mình... Duyên click vội biểu tượng Buzzz.
             
            Màn hình yahoo xuất hiện mặt cười đang typing. Liền sau đó là đường link vào room thơ. Duyên lạ lẫm bước vào 1 room thơ. Bao hàng chữ tuôn trào trước mặt Duyên. Duyên rất thích thơ, và làm cũng khá nhiều thơ gửi lên các báo mực tím hay hoa học trò. Nhưng đây là lần đầu Duyên bước vào 1 room thơ.
             
            - Em vào chưa?
            - Dạ rồi. nick anh là gì vậy?
            - Trời, phải em ko. Anh đang phá làng trong đó em không thấy sao
             
            Duyên đảo mắt nhìn những hàng chữ ào ào chạy nhảy. Có 1 nick vừa viết xong 4 câu thơ. thể thơ song thất lục bát.
             
            - À, 7768. Duyên gõ vội vài chữ. im lặng chờ đợi Thuận lên tiếng
            - Chứ em muốn gì 68 tưng tưng như em huh cô bé. Em lấy nick gì thế
            - Dạ, nick cõi mơ
            - Trời..
             
            Duyên click 1 mặt cười. Ngồi thỡ phào nhẹ nhõm. Lòng nhủ thầm, may mắn quá, anh không nghi ngờ. Nhưng tiếp đó bao câu hỏi xuất hiện trong đầu Duyên. Khai thích thơ, Duyên biết là Khai thích thơ. Nhưng Duyên không nghĩ Khai thích nhiều đến thế. Và kia những dòng thơ của anh. Duyên đã đọc rất nhiều nhưng đây là lần đầu  Duyên được tận mắt nhìn anh suy tư làm thơ qua webcam.
             
             
            "Ngoảnh nhìn lại , cơn mưa chiều đã tắt
            Bóng hoàng hôn , đã ôm chặt chân trời
            Còn riêng tôi , một bóng , mắt xa vời
            Tìm gì hỡi , khi hương người xa vắng

            Giết thời gian , bằng men nồng cay đắng
            Xua ưu tư , bằng khói trắng canh tàn
            Tựa bên song , nghe hạt nhớ dâng tràn
            Niềm ưu uất , còn nặng mang khắc khoải
            ......
            và:
            Đêm cuộn lấy , đọa đày trăn trở
            Gió dỗi hờn , buông lở câu thương
            Lở rồi tình đã nhiễu nhương
            Nên tình giá lạnh , đẩm sương lạnh lùng

            Xoay giấc mộng , theo vùng băng giá
            Lệ ướt mi , buông ngã giữa đời
            Níu tay ôm lấy tình hời
            Đời phô triển vọng , để lơi chử tình

            ......
            "
            Hương dĩ vãng , nhuộm đầy từng kỷ niệm
            Bóng dáng em chiếm trọn cả tim anh
            Dẫu hôm nay giấc mộng cũ buông mành
            Niềm khao khát vẫn từng canh réo rọi

            Anh tự hỏi , có phẳi chăng tợ khói
            Anh ôm hoài , mà vẫn chỉ tay không
            Biển nhân gian nhiều lúc qúa mênh mông
            Tìm kiếm mãi , mà lòng anh vẫn trống
            .....
             
            Những dòng thơ mang đến cho Duyên bao cảm xúc, bất chợt Duyên buông dòng thơ
             
            "Mưa tí tách , bên hiên quạnh vắng
            Gió u buồn , tím lặng hiên qua
            Một mình tựa cửa nhìn xa
            Trông mong vời vợi , người ta phương nào
             
            .....
            Phương xa ấy , anh tường anh hiểu
            Cho nơi này , nặng trĩu nhớ mong
            Thơ này gói trọn tình nồng
            Mượn cơn gió thoảng , mây hồng trao tay "
             
             

             
            - oh, nàng của anh hôm nay biết làm 7768 ta ơi. Em học khi nào vậy huh. Cũng ok đó chứ
            - Thì em biết anh thích 7768 nên cố học mà.
            - Em nè, em đi nghỉ đi, tí còn đi làm nữa.
             
            Duyên, muốn nói với Thuận rằng hôm nay bắt đầu vào hè, Duyên sẽ được nghĩ ở nhà, sẽ được trò chuyện cùng anh nhiều hơn và sẽ bắt đầu làm thơ cùng anh, Duyên cảm thấy rất thích. Nhưng chợt nhớ Khai đi làm mà, đâu được nghĩ hè như Duyên. Duyên chúc Thuận ngủ ngon và thóat khỏi yahoo, Duyên không quên copy lại tất cả những dòng thơ của Thuận, copy cả những dòng Duyên viết. Duyên mỉm cười ngồi đọc lại. và bất chợt Duyên nhận ra, những dòng thơ mình viết tràn ngập những yêu thương chờ mong khắc khỏai, đó là tiếng lòng thật của Duyên, ngôn ngữ của Duyên không phải do Duyên vay mượn của Khai. Bậm môi thật chặt, Duyên gượng người kềm nén bao suy nghĩ. Duyên muốn gặp Khai, ngay lúc này Duyên muốn gặp Khai.
             
            - mẹ ơi, con sang nhà Khai nha mẹ.
            - Đi đâu giữa trưa nắng thế này. đợi chiều rồi đi.
             
            Bỏ lại tiếng mẹ gọi với phía sau lưng, Duyên đến nhà Khai. Vẫn là mẹ Khai, đón Duyên như thường lệ.
             
            - Duyên đó hả con, lên chơi với Khai đi con. Có mấy đứa bạn nó trên đó.
            - Dạ,
             
            Vừa lại gần phòng Khai, Duyên đã nghe thấy tiếng cười đùa vang ra. Lâu rồi Duyên mới nghe lại được tiếng cười của Khai. Chắc hẳn Khai đang vui. Cửa không đóng, Duyên bước vào gặp ngay anh nhìn của Ngọc và Thủy. Duyên mở lời trước:
             
            - Thủy với Ngọc đến lâu chưa
            - Tụi này đến được 1 lúc rồi. Duyên mới dạy ra hả?
            - Ừa về ghé nhà tí rồi chạy sang đây luôn. mà có chuyện gì vui vậy Thủy
            - Chuyện bạn Khai nhà ta sắp lên phá chùa. Ngọc chen vào nói.
            - Là sao?
            - à, bạn Khai sắp lên Lâm đồng.
             
            Duyên ngồi xuống bên Khai hỏi: mi đi Lâm đồng thật sao?
             
            - uhm, cuối tuần này ta sẽ đi
            - Sao mi không ở đây huh Khai, ta thấy ở đây tốt hơn trên đó mà  Khai, mi đang ở Sài gòn, nơi tập trung các phương pháp điều trị tốt nhất nước mình. Lên chi tận đó xa xôi. Rồi ai, ai sẽ chăm sóc cho mi. Mi nói mi không muốn mọi người bận tâm, nhưng mi đi lên đó chẳng khác nào mi làm mọi người rối lên. Ba mẹ và mọi người sẽ rất lo nhiều về mi còn anh nữa, anh sẽ ra sao nếu không thấy mi, sẽ ra sao nếu đột nhiên mi biến mất. mi nói với ta mi rất lo cho anh ấy cơ mà. Mi nghĩ lại đi Khai, mi giờ đâu như trước, đừng trẻ con nữa.
             
            Duyên dứt lời, nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người trong phòng, sự im lặng bao trùm. Đến nỗi nghe thật rõ tiếng thở dài từ Thủy. Ngọc lên tiếng.
             
            - Để nó đi đi, nó biết làm thế nào cho cuộc sống nó tốt hơn. Ta không phải là nó, ta không biết rõ nó trãi qua những gì, và chịu đựng những gì. Ở nơi đó tuy điều kiện vật chất hay phương pháp chữa trị không bằng nơi đây. Nhưng ít ra nó không phải mang 1 bộ mặt giả tạo như đang ngồi trước mặt chúng ta đây.
             
            - Ngọc... Khai gằng tiếng gọi tên bạn, nhưng Ngọc bỏ ngòai tai vẫn tiếp tục nói cho trọn ý.
             
            - Ngọc nghĩ 2 bác cũng nhận ra điều đó, nên đã đồng ý và an tâm với sự chăm sóc của các sư nơi đó. Vậy thì không lý do gì mà mình không ủng hộ, phải không Duyên.
             
            Ngọc nắm lấy tay Khai thật chặt:  Khai nè, làm gì thì làm, ta biết mi không làm ni cô được đâu, mi ác lắm, sao làm ni cô được, và ko có ni cô nào phá như mi đâu.
             
            - Gì chứ, ta hiền lắm nha.
            - Coi sao đã. Thủy chêm vào, mới nãy có đứa nói đứa nào không lên thăm là uống nước mắc nghẹn, nhớ không.
             
            Tiếng cười lại vang lên, như bỏ Duyên trơ trọi với chính mình, Duyên hết nhìn Khai rồi Ngọc, Thủy. mà lòng không nói nên được lời nào.
             
            Lại đây nói nghe nè, ta sẽ ổn mà Duyên, thật đó, rãnh mi cùng 2 nhỏ này lên thăm ta. rồi Khai quay sang Ngọc và Thủy nói: "ê, 2 nhỏ, đến giờ phải về đi làm kìa, xin nghỉ buổi sớm chứ có nghĩ cuổi chiều đâu nè"
             
            - Khỏi đuổi, tự về nè. Thủy bẹo má Khai. cầm túi xách cùng Ngọc ra về.
            - Có phải mi có chuyện muốn nói riêng với ta không Duyên.
            - Phải
            - Hôm nay liên hoan với bọn nhóc chắc vui lắm huh
            - uhm vui lắm
             
             
            #36
              Du Mien 07.06.2008 19:37:59 (permalink)
              - Thật là Khai quyết định đi sao? vậy còn anh thì sao huh Khai?
              -  Khai sẽ nói rõ mọi chuyện cùng anh.
              - Khai sẽ nói với anh như thế nào? rồi chuyện gì sẽ xảy ra, sao mình không tiếp tục giấu đến khi nào anh phát hiện mình sẽ giải thích sau. Như lúc trước Khai nói với Duyên vậy đó. Khai sẽ có 1 khỏang thời gian để bình phục, rồi 2 người sẽ trở lại như xưa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Duyên sẽ cố gắng giúp Khai mà.

              - Khai biết Duyên là 1 người bạn tốt. Khai cám ơn Duyên nhiều lắm vì những việc Duyên đã làm giúp Khai trong thời gian qua. Nhưng sẽ không thể giấu hòai được, nên Khai chọn cách đối mắt cùng nó. Và nhất là Khai không thể chỉ biết có mình Khai mà Khai quên bẵng đi cảm xúc của Duyên, Duyên à. Khai sai rồi, sai khi kéo Duyên vào cuộc.

              - Khai nói gì Duyên không hiểu? vào cuộc gì? và Khai đã làm sai gì?

              Bao câu hỏi Duyên đặt ra như rơi vào thinh không, Khai ngồi đó trầm ngâm không nói. Không gian yên ắng lại kéo về, rất nhiều lần cái không gian như thế hiện diện giữa cuộc nói chuyện của đôi bạn. Nó như một nốt lặng trong 1 phiên khúc đồng thời như là 1 bước nghỉ để tiếp nối những chuỗi câu chuyện tiếp theo. Vẫn là Khai, người kéo cái yên ắng về và cũng chính là người phá tan sự yên ắng đó lên tiếng.

              - Mấy ngày qua, Duyên có cảm thấy vui và thỏai mái không khi Duyên là Khai?

              1 thóang hỏan lọan trong tâm hồn Duyên, bấc giác Duyên buông lỏng bàn tay Khai. Bàn tay mà từ lúc còn Thủy, Ngọc... Duyên đã nắm chặt thể hiện nỗi sẽ chia yêu thương.

              - Là sao huh Khai?
              - Không gì? Mi biết ko, những người khuyết tật, hay những người như ta đây, thình lình mất đi 1 giác quan. Thì những giác quan còn lại rất nhạy cảm mi à. Như lúc này đây, ta không thể nhìn thấy mi, nhưng ta có thể cảm ra được khuôn mặt mi ra sao, cũng như nỗi lòng của mi, mi đang giấu ta 1 điều gì đó, và bao đêm mi đã suy tư trằn trọc chính vì điều đó - đó là anh Thuận phải không Duyên.

              - Khai.... - hãy để ta nói, tiếng Khai nhỏ nhẹ đầy rắn rõi nói cùng Duyên.

              Đừng lo, đừng cảm thấy có lỗi với ta, ta biết sẽ như vậy mà. Ta quý mi lắm. chúng mình là bạn thân. Ta mong  điều tốt nhất sẽ đến với người bạn thân của ta. Và sẽ vui biết bao khi người bạn đó thật sự là họ. như Lam Duyên là Lam Duyên không phải là Trầm Khai. Cho ta xin lại quyển nhật ký cùng vài món đồ ta đã gửi mi nhé. Ta sẽ viết tiếp nhật ký dù chỉ bằng tâm khảm

              - Khai, Duyên.... Duyên....
              - Đừng nói thêm gì nữa, ta hiểu mà. Ta ôm mi 1 cái được chứ.

              Khai dang đôi tay, đón chờ Duyên, ôm chặt Duyên vào lòng. Mùi hoa Thiên lý thoang thỏang còn vươn trên tóc Duyên đây mà. Nước mắt Khai rơi trên má lăn dài rồi khô hẳn. Hít 1 hơi thật dài, như kéo mình thật bình tĩnh. Khai vừa cười vừa nói.

              - Thôi lâm li như thế đủ rồi, giờ mi còn muốn biết ta sẽ nói gì với anh không huh.

              - Mi sẽ nói gì huh Duyên.
              - Ta sẽ nói, nói là... Khai bỏ lưng câu cố tạo sự tò mò nơi Duyên.
              - Nói gì huh?
              - Công nhận là ta quý mi thật, nhưng trước mặt anh ta sẽ ko nhắc gì có lợi cho mi đâu. Vì chúng ta đang cạnh tranh nhau công bằng mà.
              - Ờ, ta đâu ý gì đâu chứ. Mi sẽ nói gì, nói ta nghe đi
              - Ta sẽ nói vầy nè.... sẽ có 1 màn như vậy.

              Duyên như ngừng thở lắng nghe Khai nó. Còn Khai, với cái điệu giọng lên xuống nhát gừng.


              "
              - em nghĩ em đã sai khi cho rằng anh có đầu !
              - Tại sao em lại nói như vậy?
              - Vì anh chẳng hiểu gì cả?
              - Hiểu điều gì?
              - Em yêu anh!
              - Trời... cô bé
              - anh không tin? không yêu em nên anh không tin
              - Anh ... rất yêu em!
              - Sao em không thấy?
              - Chụt... thấy chưa cô bé
              - Thấy rồi, anh hôn em.
              - anh hôn người con gái anh yêu, là em đó.
              - Nhưng em không muốn là cô gái anh yêu nữa
              - Tại sao?
              - Vì em không yêu anh nữa rồi 1
              - Tại sao, em có chuyện gì à
              - Không chuyện gì cả, chỉ  vì anh yêu em!
              - Khó hiểu quá!
              - Em chỉ yêu những người nào không yêu em thôi, như vậy mới là thử thách!
              - Em không muốn tận hưởng hạnh phúc khi có được nó sao?
              - Như vậy thì quá yếu đuối!
              - Em thật ỳ lạ, em không khỏe huh? thôi em đi ngủ sớm đi
              - Em khỏe, khỏe hơn bất kỳ bao giờ, và rất tỉnh táo. Em không yêu anh nữa.
              - Được mà
              - Em muốn gặp anh
              - Không
              - Em muốn thấy mặt anh
              - Để làm gì?
              - Làm khổ anh!
              - Em có vấn đề à
              - Em muốn nhìn 1 gương mặt bị bỏ rơi sẽ như thế nào?
              - Em bắt đầu làm phiền anh đấy cô bé ạ!
              - trước đây anh đâu có nghĩ là phiền?
              - Nhưng không nghĩ em lại trơ trẽ đến vậy
              - Anh không nên chua chát với em như vậy!
              - Nếu như cô không quá bốc đồng!
              - Anh muốn em phải làm sao
              .......

              "

              Thôi ngừng câu chuyện của Khai lại đi, Duyên lớn tiếng nói. Khai định dùng câu chuyện này để nói với anh à, không được đâu. Như thế không được đâu. - Tại sao không? vậy Duyên chỉ Khai nói hén. Khai nhe răng cười thât tươi với bạn.

              - Ta không chỉ được đâu?
              - Ừa, vậy thì để ta ngủ 1 giấc dậy rùi tính
              - Vậy mi ngủ cho khỏe, ta về phụ mẹ nấu cơm.
              - Khoan đã Duyên - Khai gọi với theo Duyên.
              - Gì vậy?
              - Mi lấy dùm ta tờ giấy và cây bút trên bàn. Ghi giúp ta cái này nhé.
               
              Duyên trở vào đi thật nhanh về phía bàn học của Khai, cầm tờ giấy và viết đến kề bên Khai hỏi:
              - Ghi gì nè?
              - 126... 96....  Đó là số của anh Thuận.
              - Mi có ý gì huh?
              - Hãy là Lam Duyên, đừng là Trầm Khai. Mi về đi trễ rồi đó

              Căn phòng nhỏ còn lại mình Khai bao quanh là 1 màu đen u tối, ngày cũng như đêm, đêm cũng như ngày, đến bao giờ Khai mới thấy được sớm mai bình yên. Và phải lựa lời nói với anh ra sao. Không thể nói rằng Khai hết yêu anh, hay Khai yêu 1 ai khác ngòai anh. Như thế chẳng khác nào Khai dùng thanh gươm đâm vào chính trái tim mình mà trái tim Khai đâu còn lành lặn.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:45:37 bởi Du Mien >
              #37
                Du Mien 22.06.2008 11:55:45 (permalink)
                ... nước mắt Khai tuôn trào ướt dẫm 1 bên gối.
                 
                " Giấu một điều chẳng thể nói với anh
                là ánh mắt và hình môi đã khác
                nếu ai cho tôi một điều ước
                tôi ước rằng hạnh phúc sẽ lên ngôi
                 
                sẽ là gì... hãnh tiến phía đơn côi
                nếu chẳng biết phương nào giông tố
                chưa nói tiếng yêu đã dập dồn đau khổ
                tim nhói đau... mắt khắc khỏai mong tìm.
                 
                Thế giới giờ, chỉ là chuỗi trắng mắt đêm
                chừ mỏi mệt phía tận cùng... câu hỏi
                tình có đẹp khi chỉ chờ và đợi?
                vết thời gian có hẫng dấu một người ???
                 
                 
                #38
                  Hoai Khuc 22.06.2008 14:20:10 (permalink)
                  Canh chưa tận, mà hồn xóay động
                  Tình chưa xa, âm vọng lại về
                  Đưa tay đón hạt nhớ về
                  Mà nghe tấc dạ, tái tê từng hồi
                   
                  Thuận chợt giựt mình thức giấc, nhìn lên bức tường để đồng hồ, thấy mơ màng chỉ là 1 giờ hơn, đã từ lâu rồi, Thuận luôn không bao giờ được tròn giấc cả, đêm không thức, thì tối cũng giựt mình lúc nửa đêm mà thôi. Nhưng mà khi thức giấc, thì khó mà dỗ lại giấc ngủ, nên Thuận đành phải lần mò tới comp để mà online.... Giờ này chắc hẳn là Khai đã đi làm rồi, Khai đâu còn đó để mà cho Thuận chuyện trò chứ, nửa tháng nay hơn rồi, bóng dáng Khai cứ mập mờ tợ như tia nắng, vừa đổ tràn lên vệ đường rồi lại kéo thân mình về.... Cũng như những ngày qua, Khai không thường online như thuở xưa, mà dường như là trong cả lời nói khi trò chuyện có điều khác khác, mà Thuận chưa nhận định rỏ là ở nơi nào...
                   
                  Bên ngòai gió của đêm mát lạnh, cứ từng đợt một lùa vào bên song, cũng làm cho Thuận dể chịu chút, nửa đêm hiu hắt canh dài, ta mang bóng lẻ, gọi hòai cố nhân....
                   
                  Gió bởn cợt, nô nùa liễu thắm
                  Ánh trăng sầu, gởi tạm trong mây
                  Còn anh lại nhớ em đây
                  Bao ngôn ngữ vụn, cuồng vây trong lòng
                   
                  Khai... em có biết rằng, ngày tháng tuy dần trôi qua êm ả, nhưng trong lòng anh, tin yêu mỗi ngày cứ thế mà nhân lên theo từng khắc , Khai ơi.. em có hiểu cho lòng anh chăng hỡi Khai...?
                   
                  Chỉ còn lại âm vang của tiếng lòng Thuận thổn thức, ngày qua ngày, đêm sang đêm , chỉ là làm cho Thuận thêm nhớ về Khai , nhưng Khai có thấu được không , nếu Khai hiểu được , thì Khai đâu có bao giờ nói lên rằng... Anh à, nếu một ngày nào đó, em thật sự xa anh, anh đừng buồn nha anh, và hãy đón nhận một tình yêu mớ, hòan hảo hơn, lành mạnh hơn nha em... mà em chỉ nói là nếu như có ngày đó thôi à.... có phải đây là sự bắt đầu hay là một biểu ngữ cho sự sắp lìa tan chăng ? nhưng mà Khai nào biết được rằng, con tim đâu thể nào lấp vá lại được bằng hai từ lành mạnh cho vật thể vì nó đã nát tan pha lẫn sự trầy sướt rướm máu hồng tin yêu của con tim, chỉ thổn thức vì yêu em...
                   
                  Ai... ai có thể thay thế được em đây... không... không ai đâu Khai à... dù cho người con gái đó có hòan thiện trong mọi khía cạnh, nhưng con tim anh chưa một lần rung động, thì làm sao có thể lấp vá cho đầy, mảnh vụn của con tim đang từng hồi từng chút vụn vở đây em... dù có đi chăng nửa, nó được trọn vẹn không em... không đâu em... không bao giờ đâu Khai à...
                   
                  Tâm tư Thuận dường như bị bất lọan, ý niệm, cả ý từ, cả vật thể điều nhòa nhạt trong làn nước mỏng manh của giọt lệ đang từ từ lưng đọng để rồi bất chợt rớt vụn trên cánh tay sạm nắng của gió đời... Ta không khóc, sao lệ cứ rơi....Hồn không đau, sao tim ta nhói.... cành liễu đang lả lướt, cơn gió cứ nô đùa... để mặc một mình Thuận suy tư, bao nhiêu ngỗn ngang đang cuồng quấn cứ siết chặt tâm hồn, Nhói... Tim Thuận lại đau... lòng ngực đang muốn vở tung ra... giọt nước vô hồn trên cánh tay lại chẻ hai nửa lưng đọng lại , nửa rới ngòai mái hiên... như là ý niệm rằng... em đang định rời ra anh.... Đừng nha Khai... Đừng nha em... đừng vì một sự thể nào mà xa anh nha em... nha Khai... anh cần em... như là con tim đang cần từng giọt máu để nuôi sống từng nhịp đập...
                   
                  Hiu hắt tàn canh...gió lạnh ùa về... Thuận vội khép khung cửa nhỏ lại..thì không gian lại bao trùm cả màn đêm u tối... mắt lại đối diện với không gian tịch lặng u buồn... Em có biết rằng, anh đang nhớ em lắm không Khai... rồi Thuận chìm vào giấc ngũ tự bao giờ... và mang theo nổi buồn man mác đi vào mộng mị  ......   Một giấc mộng mà Thuận không bao giờ muốn nó xảy ra và đến cho mình.... Nhưng mong... và hy vọng những gì đã và đang chỉ là ảo giác.... Khai vẫn bên Thuận... vẫn không lìa xa Thuận.... chỉ mong rằng.. những gì Khai nói là một thóang qua rồi thôi.... Khai mãi mãi bên Thuận... và Thuận vẫn mãi còn có Khai...
                   
                  #39
                    Du Mien 23.06.2008 00:56:43 (permalink)
                    Trời dần sáng, Khai chòang tỉnh dậy trong tay vẫn còn ôm khư khư quyển nhật ký tối qua Duyên ghé đưa Khai trong vội vã. Mà có thật Duyên có điều gì vội chăng, sao ra về gấp gấp như thế.
                     
                    - Khai ơi, dậy chưa con, có sư Trúc Tịnh lên thăm con nè. Tiếng mẹ Khai vọng từ dưới nhà vọng lên, tiếp đến là nhịp nhẹ nhàng của tiếng chân.
                     
                    - Dạ, con dậy lâu rồi mẹ.
                    - Sư Trúc Tịnh lên thăm con nè. Mẹ Khai nhỏ nhẹ chừng báo cho con mình biết, sư đang đứng kề bên Khai. Rồi bà khẽ khàng lấy ghế mời Sư ngồi 1 cách kính trọng. Đúng như cách của những vị phật tử nhà Phật.
                     
                    - Con khoẻ không Trầm Khai. Bàn tay Sư âm ấm nắn nhè nhè dọc cánh tay Khai.
                    - Dạ con khoẻ, Trúc Tịnh lên thăm con, có đem wa` cho con hông vậy.
                    - Khai, hổn con. Mẹ Khai chau mày nhìn con gái.
                    - Cứ để cho Khai gọi vậy con à, ở đây chỉ có ta và Khai, không cần câu nệ.
                     
                    Rồi quay sang Khai, Sư hỏi tiếp, đêm qua con ngủ ngon không Khai.
                     
                    - Dạ ngon, con nằm mơ.
                    - Con thấy... uhm...
                     
                    Mẹ Khai và Sư nhìn nhau, trao đổi ý tứ bằng mắt. Tiếng chân bà nhất nhẹ nhàng, kèm tiến khép cửa hờ.
                     
                    - Con mơ gì Khai?
                    - Con mơ thấy mình đứng giữa cái khỏang sân nhỏ dưới kia, tuổi thơ của con lớn lên ở đó. Không có bông lài bông lựu, chỉ những trò nghịch đất cát bẩn và chơi nhảy lò cò. Vào những ngày mưa to, con cùng mấy đứa bạn trong xóm rồng rắn nhảy trên nền sân ngập nước ấy. Hồi đó, con không thấy nó bé tí tẹo như bây giờ. Con nhớ, con tưởng tượng ra 1 hạm đội tàu bằng lá tre. Cứ mưa xuống, con lấp chổ thóat nước đó Trúc Tịnh. Mặt nước nhấp nhô đầy chiến hạm bằng tre, bằng giấy đậu không hết chổ. Được sống trong tuổi thơ thật ngọt ngào, phải không Trúc Tịnh? Nhưng lúc ấy con không ý thức được điều đó, chỉ khi con bắt đầu nghĩ về tuổi thơ của mình, như hôm nay đây thì tuổi thơ đã mất. Rồi một đám mây nữa chạm vào người con, khi con lướt qua tuổi thơ, đám mây đó trắng mịn màng, mềm mại. Con ngỡ con như chú mèo con đang cuộn tròn trong chăn ấm, mà đó là vòng tay mẹ vòng tay ba. Rồi trời chuyển lạnh, mùa đông kéo về giữa đêm hè, Mùa đông huênh hoang sức mạnh của nó bằng mưa và gió. Nó làm mọi vật đều đông đặc lại. Con nghe mùi bắp nướng mà cứ dịp sài gòn có mưa phùn, cả bọn bạn con ùa xuống phố, vui nhiều cười nhiều mặc ngòai trời là gió rét....
                     
                    Khai ngừng lại, hít 1 hơi thật sâu, Sư Trúc Tịnh vẫn im lặng lắng nghe.
                     
                    - Hôm nay Trúc Tịnh lên thăm con, con vui lắm.
                    - Giấc mơ con ngừng ở đó huh Khai, nếu chưa con nói cho ta nghe tiếp đi.
                    - Con...
                    - Nói đi Trầm Khai
                     
                    Khai lựng khưng trong lời nói, ngập ngừng kể tiếp.
                     
                    Rồi con thấy 1 cánh bướm đầy sắc, đẹp lắm Trúc Tịnh, nó lượn chao nghiêng phía xa là 1 vòm trời ngủ sắc. Con nhón gót, xoè tay ra đón cánh bướm. cánh bướm đậu vào giữa lòng bàn tay con. Bấc giác, con khép hờ tay, và từ từ khép chặt. Khi con mở tay ra cánh bướm nằm im lìm. Nó ko còn sự sống.
                     
                    - và con khóc, phải không Khai, mi mắt con còn mọng nước.
                    - Con đã cướp mất 1 sự sống, bàn tay con cướp mất 1 sự sống.
                    - Phải, nhưng con có kịp nhận ra điều gì không Khai
                    - Con... con đã giữ cánh bướm đó quá lâu, đã để thời gian lướt qua tầm tay mình mà không hay.
                    - Cánh bướm đó tượng trưng cho điều gì, ta nghĩ con rõ hơn ta. Tại sao con lại muốn giữ nó thật chặt, mà con không trao cho nó đôi cánh để nó có thể tự bay lên huh Khai.
                    - Con, con sợ mất nó.
                    - Nhưng kết quả con được gì?
                    - Con...
                    - Cuộc sống là 1 bãn ngã và những gì con đang trải qua là 1 tiểu ngã. Cái gì đã đi qua đời ta dù thế nào đi nữa vẫn mang 1 giá trị nhất định. Con đang muốn cố bỏ đi, quên đi hay là tự đánh mất mình.
                     
                    Sư trầm ngâm giây lát rồi nói: con hãy thả lỏng người mình đi Khai à. à, các sư đang trông con lên đó. Bắp cải đợt con gieo hột giờ nõn nà rồi.Con có muốn thấy công trình của mình không dù bằng cảm nhận và khứu giác. Còn nữa 2 con vịt con đem lên, con bảo là để có tiếng kiu cạp cạp cho vui tai, con nghe hòai tiếng gõ mõ của chúng ta con chán, dạo này nó kiu suốt, con lên cho nó ăn giúp chúng ta nhé. Rồi dạy cho nó cách xếp hàng như con nói.
                     
                    - Con sẽ hái bắp cải con trồng, Trúc Tịnh phải chừa cho con đó, con là người đầu tiên hái à, con sẽ dạy 2 con dzịt đó xếp thẳng hàng luôn.
                     
                    Sư xoa đầu Khai: " con làm được rất nhiều việc mà, ta biết Khai sẽ làm được rất nhiều việc, chỉ cần con thật sự muốn"
                     
                    ***
                     Thoắc 1 cái ánh nắng gay gắt trưa hè đã đến, buổi nói chuyện tuy ngắn ngủi, nhưng giúp Khai nhận rõ đôi điều. Nhịp đồng hồ vẫn gõ đều, thời gian đi về chầm chậm. Khai cầm điện thọai trên tay, quyết định gọi Thuận. Tay Khai run run... tút.. tút... tút... tiếng chuông điện thọai đổ dồn, đầu dây bên kia im lặng. Giờ này bên đó là nữa đêm, anh đang say giấc mà. Buông lơi điện thọai, 1 ý định loé lên trong đầu Khai. Hay là mình để lời trong hộp thọai... không... mình không muốn như thế, mình không là kẻ chạy trốn với số phận, mình sẽ đối mặt với nó. Chỉ cần mình trốn chạy mình sẽ không còn là mình nữa. Mình không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của bất kì ai. Cả anh nữa. Rồi mình sẽ đứng vững trên đôi chân của mình. Mình sẽ chấp nhận sự thật mình không lành lặn, nhưng tâm hồn mình không chết. Sư nói mình làm được nhiều việc. Mình vẫn là người có ít. Mình sẽ đi, nhưng mình sẽ trở về, nơi đây là nhà con, ba mẹ chờ đứa con gái lặn lành trở về chứ... Khai mỉm cười với chính mình, lần đầu tiên sau những ngày xảy ra tai nạn, Khai tìm lại cho mình 1 tia sáng.
                     
                    #40
                      Du Mien 03.07.2008 01:24:23 (permalink)
                      ***
                       
                      Còn đêm nay, đêm mai nó đi rồi, tôi lo cho nó lắm ông à. Mẹ Khai nghẹo ngào quệt dòng nước mắt lưng tròng.
                       
                      - Con nó sẽ tốt mà, bà đừng lo nhiều
                      - Không lo... ông nhìn nó đi, mắt thì không thấy, còn chân nó ông nhìn đi. Nhìn con mình khệ nệ cặp cây nạn trong tay, gắng gượng leo lên từng bậc thang, ai mà không xót cho được. Đã vậy giờ lại xa nhà. Tôi...
                      - Mẹ à, con sẽ sống tốt.
                      - Kìa, từ từ con. Coi chừng, đừng gấp. Con cần lấy gì huh. Ba Khai vội vã đứng dậy đỡ lấy tay đứa con gái.
                      - Con đi lấy nước cam. Ba thấy con giỏi không. Con rót được nước cam nè. Khai giơ cao ly nước cam trong tay lắc lắc.
                      - Con gái ba giỏi lắm. Ngồi xuống đây đi con.
                      - Mẹ..... Khai vừa vòng tay ôm lấy mẹ
                      - Con gái tôi ngoan... con gái tôi giỏi...
                      - Mẹ, đừng khóc mà. Ba coi mẹ kìa, mẹ khóc xí quá hén ba. Con thích nhìn thấy mẹ cười hơn. Mẹ cười thật hiện và ấm áp.
                       
                      Áp sát mặt vào lòng ngực mẹ, nữa vòi vĩnh, nữa buồn tủi Khai nói tiếp.
                       
                      - Mốt con đi rồi, mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ nha mẹ. Trời dạo này hay mưa nhất là buổi chiều. Mẹ đi ra ngòai nhớ mang theo áo mưa nha mẹ. Kẻo mẹ trúng mưa cảm lạnh. Con... con đâu thể kề bên mẹ. Buổi sớm, mẹ tưới cây, mẹ đừng bắt ghế đứng nha mẹ, nhất là ở ban công. Nhỡ mẹ chóng mặt thì sao. Còn nữa, mẹ đừng hờn ba hoài. Ba thương mẹ lắm,
                      -.....
                      - Thôi mà, ba thấy mẹ xí chưa, nãy giờ còn khóc kìa. Ba lại dỗ mẹ đi.
                      - Con nhỏ này. Bà mẹ gõ yêu lên đầu con gái.
                      - Thôi, con trở lên phòng đây. Trả lại không gian cho ba mẹ đó.
                      - Để ba đỡ con lên.
                      - Lúc nãy con tự xuống được mà ba. Giờ con sẽ tự đi lên nè.
                       
                      4 đôi mắt dõi theo từng bước chân đứa con gái, cho đến khi dáng dấp con khuất sau cánh cửa. Đôi tay rộng chắc, chòang lấy vai vợ, vỗ về nhè nhẹ. Cả 2 buông tiếng thỡ dài trong không gian tĩnh lặng. Phía trên tầng trên ngôi nhà, cũng trong không gian tĩnh lặng như thế. Một bóng người khụy đằng sau cánh cửa, nước mắt cứ thế tuông rơi. Đâu đó tiếng chuông điện thọai đổ dồn từng hồi. Bóng người hấp tấp...ngã sóng sòai trên sàn nhà, đôi tay mò mẫm không định hướng, miệng thầm thì "điện thọai mình đâu... ". Bình tĩnh, bình tĩnh nào Khai, lắng nghe đi đi Khai. Khai còn đôi tai mà....Học tủ, nó nằm trong học tủ...đúng rồi. Nụ cười nở thật tươi trên khuôn mặt đẫm lệ. Một nụ cười minh chứng, mình có thể tìm được cái mình cần, dù đôi mắt không nhìn thấy. Nhưng nó kém tươi trong phút chốc khi chuông điện thọai ngưng bặt.
                       
                      Mình lại chậm tay nữa rồi. Nhưng không sao, anh sẽ gọi lại. Lần này, mình sẽ không để nhỡ nữa. Mình sẽ giữ điện thọai trong tay, mình sẽ đợi anh. Mình muốn nói với anh nhiều điều và mình chỉ còn hôm nay nữa thôi. Nhưng liệu khi nghe giọng anh, khi trò chuyện cùng anh, mình có đủ can đảm để nói tất cả sự thật, rằng mình đang trong tình trạng như thế này, rằng mình.. mình không nhìn thấy anh được nữa. Nếu ngày xưa, khỏang cách không gian làm đôi mình không thể cận kề nhau, không thể ôm chầm lấy nhau khi nỗi nhớ dâng trào như bao cặp tình nhân. Chúng mình chỉ có thể dùng đôi mắt để trao nhau cái tình chân chất hay nỗi nhớ nhói tim. Thì giờ anh có biết, em không thể nữa rồi. Trước mắt em giờ chỉ là màng đêm u tối. Nó lạnh lẽo, nó buốt lắm anh có biết. Hình dáng người iu ư, nụ cười người iu ư, hạnh phúc, tương lai ư ... tất cả, chỉ còn là tâm khảm, là ảo tưởng. Ai, ai.. lại có thể iu 1 người hình nộm thế này....  và Khai cười, nụ cười khô khốc. Phải, đây là sự thật mà Khai phải đối mặt. Có thể Khai sẽ mất anh, nhưng Khai sẽ đứng lên. Khai còn cả 1 đời người phía trước. Khai muốn mình sẽ tung tăng chân sáo, tay ôm thật nhiều bắp cải Khai trồng đem về khoe với ba mẹ "Mẹ ơi, con của mẹ về rồi nè. Ba ơi, ba có thấy Khai của ba không và út à, giờ chị có thể nhìn thấy những bức ảnh quảng cáo em làm rồi, đẹp lắm..."
                       
                      Thứ 7 - 10h30 tối, chuông điện thọai lần nữa lại đổ dồn. Khai xiết lấy chiếc điện thọai thật chặt. Hít 1 hơi thật sâu.
                       
                      - alô, em nghe
                      - Ới trời, nàng chịu nghe phone rồi.
                      - Nàng làm gì nãy giờ huh?
                      - Em, em...
                      - Em sao?
                      -....
                      - Em sao huh?
                      - Anh có khỏe không?
                      - Anh không khỏe rồi, chờ em nghe phone, anh bệnh luôn
                      - .....
                      - Hôm nay em đi học về, có đi đâu nữa không?
                      - Không anh, em về nhà nằm ngủ.
                      - Chà, hum nay em giỏi vậy. Thật không đi cũng nhóm bạn à. Chuyện lạ đó. Hay em không được khỏe huh?
                      - Em khỏe mà. Chỉ là... em
                      - Em sao huh, em có chuyện gì à, sao cứ lấp lững. Em nói đi. Anh nghe nè.
                      - Đêm mai nữa em đi rồi.
                      - Em đi đâu?
                      - Em... em có chuyện muốn nói với anh
                      - uhm, em nói đi, anh đang nghe nè.
                       
                      Khai lặng người, ghiềm lòng mình cố gắng giữ vững quyết tâm đối mặt với sự thật. Gió ngòai hiên từng đợt từng đợt lùa vào mái tóc Khai, thì thầm bên tai "hãy đối mặt sự thật đi Khai, đừng cố sống trong sự dối trá. Càng trốn tránh ta sẽ đưa ta đến bờ vực cái hèn yếu của chính ta."...
                       
                      - Em, nói đi em, có chuyện gì huh, mai em đi đâu? em đi với ai? khi nào em về?
                      - Em... anh à
                      - Anh đây
                      - Em cần 1 khoảng lặng giữa chúng ta, ngay lúc này đây em cần lắm 1 khoảng lặng anh à. Anh cho em đôi phút được chứ.
                      - Được, bao lâu cũng được. bao lâu anh cũng chờ được mà
                       
                      Lòng Thuận bỗng cảm thấy bất an, Thuận linh cảm có 1 điều gì đó chẳng lành sẽ xảy đến giữa Thuận và Khai. Bởi từ trước đến nay, chưa khi nào Khai nói chuyện cùng Thuận với ngữ điệu như thế. Lúc nào giọng Khai cũng niềm nở pha lẫn sự bướng bỉnh và đôi khi cả ngang ngược nữa. Còn hôm nay, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra với Khai. Sao em lại nói, em có chuyện nói với ta bằng chất giọng...
                       
                      - Anh, em sẽ kể anh nghe 1 câu chuyện. Anh không được nó gì trong lúc em kể, cho đến khi em nói. The end.
                      - uhm
                       
                      Khai đan đôi bàn tay mình vào nhau, nắm và xiết lấy chúng thật chặt và kể câu chuyện
                       
                      - Ngày xửa ngày xưa,  có 1 cô gái tình cờ gặp 1 chàng trai trong 1 cơn mưa. Thế rồi trời xui đất khiến họ yêu nhau. Nhưng anh biết không. Tình yêu của họ là 1 tình yêu xa cách. Chàng trai và cô gái cách nhau nữa vòng trái đất. Cái khoảng không gian ấy không làm tình yêu trong họ mờ đi mà ngày càng in đậm. 1 ngày ko gặp ko trò chuyện cùng nhau cả 2 chẳng thể an lòng. Rồi họ vẽ cho nhau tương lai. Đẹp lắm anh à, 1 căn nhà với những đứa con xinh. Nhưng ông trời thường trêu người, cái tương lai tươi đẹp đó chắc hẳn chỉ còn trong mơ của 1 trong 2 người. Bởi cô gái đó gặp 1 tai nạn, mắt cô không thể nhìn thấy và 1 phần cơ thể của cô ta không đi chuyển được. Cô gái yêu chàng trai đó lắm. Cô không muốn anh phải lo lắng, cô nghĩ cô sẽ bình phục thật nhanh, sẽ lành lặn như xưa, và anh sẽ không biết điều gì đã xảy ra với cô. Cứ thế, anh và cô không có điều gì không may chen ngang giữa cuộc sống đôi lứa.... anh à, em đã không còn nhìn thấy anh nữa rồi, anh biết không. Em thật sự không nhìn thấy anh được rồi, đâu là mắt, là mũi là bờ môi anh đây, đâu là bóng là hình hài anh đây. Chỉ là 1 màn đêm lạnh lắm anh à.
                       
                       
                      Khai bật khóc, câu chuyện ngày xửa ngày xưa Khai dự định kể, đã không trọn. Nước mắt và bao tủi buồn tràn ngập trong lòng Khai. Khai cố tự nhủ mình phải bình tĩnh, mình sẽ không được khóc, mình sẽ rời xa anh 1 cái trầm lặng sau khi kể xong câu chuyện. Khai sẽ không chờ anh nói lời nào. The end là từ kết thúc. Nhưng không thể....
                       
                      - Em sao vậy, có chuyện gì vậy huh? sao em khóc, em nói gì anh không hiểu
                      -....
                      - Có chuyện gì vậy em, trả lời anh đi em. Em đã gặp phải chuyện gì. Trả lời anh đi em.
                      -.....
                      - Trả lời anh đi... Thuận hét vang trong điện thọai
                       
                       
                      Đầu dây bên kia Khai vẫn không ngừng khóc.
                       
                      - Nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra. Nói anh biết đi em
                       
                      - Em... mắt em không còn nhìn thấy nữa. Em... em giờ không thể đi lại như trước. Không thể chạy ào tới ôm chầm lấy anh như em đã hứa. Không thể cùng anh xây đấp tương lại, cho anh những đứa con xinh. Em chẳng thể nào đem đến cho anh sự hạnh phúc. Giờ chỉ là những thương tật mà thôi... sống trong tình yêu làm gì khi mà mình chỉ đem đến cho người mình yêu những thương tật phải không anh.
                      #41
                        Hoai Khuc 13.07.2008 10:25:10 (permalink)
                        - Em nói sao ? Anh nghe không rỏ... Thuận hỏi lại Khai bằng một chất giọng không thể nào tin khi tai mình vừa mới nghe...
                         
                        - Khai... Em nói là....mắt em không còn nhìn thấy nữa. Em... em giờ không thể đi lại như trước. Không thể chạy ào tới ôm chầm lấy anh như em đã hứa. Không thể cùng anh xây đấp tương lai, cho anh những đứa con xinh. Em chẳng thể nào đem đến cho anh sự hạnh phúc.
                         
                        Dường như Thuận không nghe lầm, nhưng chỉ được bao nhiêu đó thôi thì Anh đã không còn nghe được những gì Khai nói nửa rồi, tâm Thuận hầu như đang bị bất loạn thì đúng hơn, vạn vật xung quanh dường như thay đổi hoàn toàn, Không.... Không... không thể nào như thế được, tiếng thét vang từ cõi lòng Thuận gào vang, tại sao... tại sao... đấng tạo hoá lại đưa đến điều bất hạnh đó cho em... cho Khai của Thuận...
                        Gió hiu hiu của ngày nắng mới, đẹp, đẹp một cách lạ thường, nhưng Thuận nào có tâm trạng để mà chiêm ngưỡng bao cảnh hữu tình của buổi sớm mai, Vì bên tai Thuận vừa chợt nghe từng lời, từng lời nhỏ của Khai pha lẫn nước mắt rót từng chút một vào lòng Thuận, nó rất tàn nhẫn... và thật vô tâm.... bóp nát đi trái tim đang nóng bỏng mà bao năm tháng qua anh đã chắc chiu trích luỹ , giờ như một cơn sóng cuồng loạn phá vở đi , để lại từng mảnh vụn đau thương...
                         
                        - Anh... anh ơi... Thuận à... Anh... anh còn đó không anh... Thuận ơi...tiếng Khai chan hoà cùng dòng lệ đang từ từ đổ tràn lên khuôn mặt mà Thuận từng đặt môi mình vào và thủ thỉ lời yêu... Yêu em lắm em biết không Khai... nhưng giờ đây khuôn mặt ấy đang trộn lẫn từng hạt lệ tủi thân cho mình... Anh... lên tiếng đi anh... giọng khai dường như hoảng hốt pha lẫn sự lo lắng khi không nghe được một tiếng động nào đầu giây bên anh... Thuận chợt choàng tỉnh, khi nghe giọng khai gọi trong tuyệt vọng....
                         
                        - Anh đây nè em... anh còn đây mà, anh đâu có đi đâu đâu... Thuận trả lời cho khai mà anh đang cố kèm lại những giòng nước mắt đang chựt trào tuôn, nhưng Thuận cũng không thể nào đè nén hết được những nghẹn ngào của chất giọng, vì Khai đã nhận ra tiếng anh có chút khác lạ ...
                         
                        - Anh... Anh đang khóc à.... Khai hỏi
                         
                        - Không... Anh đâu có khóc nè... anh làm sao mà biết khóc chứ em , mà nếu anh có khóc, thì có sao đâu, anh khóc cho người anh yêu và người yêu anh cũng đâu có sao phải không em , là con trai... anh có cái quyền đó mà đúng không em.... Thuận nói nhưng mà dạ anh thật là đau, nước mắt anh không rơi qua rèm mi , nhưng ngược lại, nó lại đổ tràn vào trong , và đi thẳng vào con tim , dung hoà từng nhịp đập, rồi dần dần lan toả ra hơi thở, chạy luồng vào các giác quan, làm cho nó hầu như bị tê liệt hoàn toàn, nhưng trong đôi mắt Thuận luôn chất chứa một tin yêu, một tình yêu rất mảnh liệt và bất tận...
                         
                        Thuận không yêu em tha thiết như từng nhịp đập của con tim, không nồng nàn như hơi thở ấm áp khi mùa đông sang , anh không để tình anh qua từng mạch sống của dòng máu luân chuyển về tim, vì có một ngày nào đó, con tim ngưng đập, hơi thở không còn, mạch máu ngưng đọng... thì lúc đó tình yêu Thuận dành cho khai cũng luỵ tàn theo phút giây ấy.... Thuận yêu Khai... Thuận muốn được mãi mãi, và bất tận và vĩnh hằng.... Nên Thuận để tình yêu khai vào đôi mắt anh... vì Khi Thuận nhắm mắt Thuận thấy Khai, mở mắt thuận nhớ về khai.... dù cho sau này và mãi mãi muôn kiếp, khai vẫn không nhạt nhoà trong anh... Anh yêu em lắm... em có biết không Khai... tiếng lòng Thuận thì thầm....
                         
                        - Anh ơi... Khai gọi

                        - Anh nè... em sao huh em... Mắt em thế nào, thân thể em ra sao ? và bây giờ em ra sao rồi... mà em bị như thế bao lâu rồi huh em... mà tại sao giờ này em mới nói cho anh biết, mà còn nửa, mai em đi... mà em đi đâu , làm gì, ai đi với em , em ở nơi đó là ở đâu, có ai đi với em không, và em bị vậy ai cận kề chăm lo đây chứ, mà bây giờ thì em đã đở chút nào chưa, và bác sĩ chuẩn đoán ra làm sao huh em...  mà em đi nơi đó có xa không em... rồi em đi rồi làm sao anh có thể liên lạc được cùng em... mà còn nửa nè , những ngày qua... ai... ai là người lên trên mạng chat với anh... hình như là Thuận hỏi... anh hỏi dường như là sợ không còn dịp để hỏi nửa hay sao ấy.... vì trong khoãng thời gian này anh không tự kềm chế được bản thân mình nửa rồi, vì anh rất sợ... không phải anh sợ thương thế của Khai... mà anh sợ rằng... Khai đi... và đang mang thương trích như thế Khai sẽ bị tự ti và mặc cảm và KHai nghĩ rằng, Khai không còn được hoàn thiện và xứng đáng với tình Thuận trao... nên Thuận rất sợ... sợ trong lúc này Khai phải xa Thuận... mà xa... xa... mãi mãi ... để rồi trong đời Thuận sẽ mất Khai... Thuận cần Khai... anh cần em... anh thật cần em đó Khai à.... đừng vì thế mà ra đi... đừng vì chút thương tật mà rời bỏ anh nha Khai... cuộc đời này của anh  sống không thể thiếu em đâu Khai à... Em có nghe anh nói không Khai... làm sao Khai nghe được, vì lòng  thuận đang thổn thức vì yêu Khai....
                         
                        - Khai... Em... Em.... Khai làm sao nói đây... Anh à... Anh nghe em nói nha anh....
                         
                        - Thuận... Em nói đi em... anh đang nghe nè.. nói đi em....
                         
                        - Khai... Ngày mai em đi rồi... Em thật rất yêu anh... nhưng mà.. Anh ơi Em ... tít.. tít... tít...
                         
                        - Hello.... Helllo... Helllo.... Em... em ơi.... Khai à.... Thuận nhìn lại điện thoại thì đã hết pin.... một sự yên lặng bao trùm.... tuy rằng bên ngoài dòng xe đang qua lại, người người tấp nập nhưng Thuận rơi vào một khoãng không gian chỉ còn riêng một mình , mình trơ trọi giữa trần gian... Thuận ngã lưng mình ra sau ghế xe mà cố lấy hơi thở... Anh bắt đầu mệt... con tim đang từng lúc co thắt từng hồi đau... máy lạnh trong xe không đủ để mang đến cho anh... anh bấm nút kéo kiếng xe xuống, nửa trong nửa ngoài mà hớp lấy không khí bên ngoài tìm lại cho mình sự bình an... anh tự nhủ thầm... anh không thể xảy ra chuyện gì trong lúc này đâu... vì anh còn nhiều việc phải làm... và anh không thể mất Khai được....
                         
                        Cơn gió oi ả của buổi trưa pha lẫn hơi lành lạnh của máy lạnh trong xe dần dần đưa anh trở lại chút điều hoà... Anh tra chìa khoá đề máy xe đi về nơi làm việc.... đoạn đường về dường như trong đầu anh luôn nghĩ về Khai... bây giờ Xe điều khiển anh chứanh không còn điều khiển, anh chỉ làm như một cái máy tự động, chẳng để tâm.... đậu xe vào yên vị... anh đi thẳng vào nơi làm... chẳng nói với ai điều chi cả... cứ thế mà cặm cụi làm....Người ta chào hỏi, Thuận cũng chỉ đáp lại bằng một bản năng tự có... anh làm gì cũng không thể chú tâm được cả....
                         
                        - Sorry... I didn't mean... Sorry
                         
                        - What going on with you hun...? một vị khách hỏi, khi thấy Thuận hơi khác lạ hơn bình thường, không chú tâm vào công việc như thường nhật mà Thuận là người luôn tỉ mỉ và quan sát từng chút cảm giác người khác... nhưng hôm nay thì lại là một người rất lơ là nên vị khách thấy không phải là tác phong của Thuận vì Thuận mãi trầm ngâm, mà trong đôi mắt thì lại đượm một vẽ U buồn vô cùng...
                         
                        - hihihihi... nothing... nothing wrong with me hun...
                         
                        - Are you sure... nothing... Really  ...??? vị khách không tin vào lời nói của Thuận
                         
                        - Not really.... kakakakaka... một nụ cười che lấp cho mình đang mang tâm trạng không tốt...
                        ..................................................................................
                         
                        Thế rồi một ngày làm việc cũng lặng lẻ trôi qua..... Mệt mỏi vô vàn... chưa bao giờ Thuận có cảm giác mệt như thế.... về tới nhà anh quăng cập táp vào 1 xó nào đó, nhảy đại lên giường... buông tiếng thở dài trong hiu quạnh...
                         
                        - Chuyện gì đây câu út của tôi... làm gì mà thừ người ra vậy huh ? hôm nay đi làm lại có chuyện gì bực mình và không vui à... sao mặt mày nhìn bí xị thế.... leo xuống tắm rữa đi... rồi xuống ăn cơm Má dọn lên cho nè.... đi tắm lẹ đi , không thôi đồ ăn nguội hết đó.... Dạ.... Thuận chỉ buông một tiếng rồi uể oải đi vào nhà tắm.... đi ngang qua Má chẳng nói tiếng nào cả.... Má Thuận lấy làm lạ.... có gì huh... sao nhìn dường như không được vui, và con người sao mệt mỏi thế.... có chuyện gì à.... Má Thuận hỏi.... Má Thuận luôn tỉ mỉ từng chút, từng cử chỉ , hành động , điều quan sát rất kỷ về con mình... chẳng những chỉ riêng mình Thuận mà hầu như đứa con nào cũng vậy, Má luônquan tâm và hỏi han khi thấy các con có chút khác lạ...
                         
                        - Con không gì đâu Má....Con đi tắm nha.... Thuận vừa nói vừa đi vội vào nhà tắm....Từng dòng nước mát lạnh phủ từ đầu chảy dài xuống, Thuận cứ để mặt như thế... đôi mắt nhắm ghiền lại... mặt cho dòng nước đi về đâu.... Thuận nhắm mắt đưa mặt lên vòi sen... từng dòng nước tuôn xối sả vào...và trong lúc ấy.... anh lại nhìn thấy Khai....Bóng dáng người anh yêu kia....Đôi tay khai đang lần tìm gì đó.... Khai cứ lần mò.... tay Khai cứ trong khoãng không vô định... và sự đi lại của Khai bất tiện.... Khai thật là bất lực, rồi lại té nhào....
                        Khai... em sao vậy Khai.. em có sao không em... có đau không... đưa anh coi coi... có bị gì không... sao lấy đồ không gọi anh... ngồi xuống đây đi em... anh lấy cho... có phải là cái này không nè...nè em... cầm lấy đi.... bên này nè em....
                         
                        Nhưng dường như Khai không nghe và thấy Thuận hiện diện.... Khai cứ thế mà lần tìm... tìm mãi.... Khai à... Anh nè Khai... Thuận của em nè Khai.... Anh về bên em nè Khai à... em có nghe anh nói gì không khai.... Không.... Khai chẳng hay chẳng biết.... Thuận bây giờ bắt đầu nghèn nghẹn.... nước mắt anh bắt đầu rơi.... anh cố gắng ngăn lại nhưng không thể được rồi.... nó cứ thế mà rơi.... Khai ơi... anh nè em.... Anh về rồi...Anh sẽ không đi nửa, anh sẽ ở mãi bên em... Khai ơi em có nghe anh nói không em... Anh đây nè.. Thuận của em nè Khai.... Khai ngước mặt lên ngó dáo dác.... Thuận mừng quýnh lên... Anh nè... Anh đây nè... Đưa tay đây cho anh.. anh dìu em đứng lên nha.... nhưng không chỉ là khoãng không vô định... Khai lại hụt tay... lại lần nửa Khai té trên nền nhà... pha lẫn tiếng thúc thít cu/a khai... Khai đã khóc.... em đã khóc thật rồi ... khóc cho sự bất lực của mình.... khóc cho than cho mình vô vụng đến nổi chỉ muốn tìm chút kỹ vật mà anh đã tặng mà tìm không thấy...đi không tới.... Thuận thật xót xa... từng hạt lệ em rơi, như là một mũi kim cắm vào tim anh... đau vô cùng... Khai đau một anh đau gấp trăm lần.... Khai ơi... sao em không để anh dìu em... sao em lại không để cho anh làm chút gì cho em.... Anh đã về rồi mà... anh về bên em rồi.... anh đây nè Khai.... Thuận đứng bên Khai mà nói trong nghẹn ngào... đừng xem anh như người xa lạ mà em.... Anh thật rất yêu em... anh yêu em lắm... em có biết không khai....
                         
                        - Ầm... ầm... ầm... tiếng vọng cửa từ bên ngoài... làm Thuận choàng tỉnh... làm gì trong đó vậy huh? cơm nguội hết rồi.... Dạ xong rồi Má... con ra liền....
                         
                        - Thuận tắt vòi sen, lau vội dòng nước còn ứ đọng trên mình... hình như mắt anh còn cay cay... Thuận đã thật sự đã khóc... khóc vì yêu Khai... Khóc cho mình qu'a bất lực, ở tận trời xa xôi như thế này... mà lúc này Thuận chẳng làm được gì cho Khai... lòng ngực trái Thuận lại nhói đau.... Thuận đi vội xuống bàn ăn... dùng chỉ qua loa... uống tí nước... Thuận nhóm chân đi thì anh lại khó thở... lòng ngựng lại đau oặn... nhói từng cơn... Thuận chỉ biết ôm ngực mà đi... càng lúc đau càng nhiều... kèm theo sự khó thở... sự co thắt con tim từng chút đang dần dần bóp nghẹn.... Thuận đau... chân anh dường như muốn khuỵ.... Má ơi.... Má.... con không xong rồi.... Đau qu'a.... trong lời nói bị đứt quãng.....
                         
                        - Gọi xe cứu thương nhanh... tụi bây đâu rồi... gọi xe nhanh đi.... Thằng Thuận bị sao kìa.... Tiếng Má Thuận hốt hoảng... khi thấy Thuận ôm ngực mà kêu đau....Má.... Thuận chỉ gọi được nhiêu đó thôi.... Khi anh tỉnh lại.... thì thấy mình nằm trong căn phòng bốn bên tường trắng toát.... một mùi thuốc xông lên nồng nặc.... Anh định tâm lại.... thì mới biết mình đang ở bệnh viện... trên người thì chằng chịt đủ loại giây để đo độ tim....
                        Màn đêm đã phủ tràn lên xa lộ.... đêm nay không một vì sao , chẳng một cơn gió nào len nhẹ vào.... không một tiếng xào xạo đong đưa của nhành liễu rũ trong gió... chỉ còn lại từng tiếng nho nhỏ cu/a giọt nước biển rớt điều đặng để mà lan vào cánh tay Thuận.... Thuận nhắm mắt... và khi nhắm mắt lại thấy Em... Khai của anh.... Em giờ này ra sao... em đã đi rồi sao... Khai ơi... chờ anh nha em... Anh sẽ về... anh sẽ về... về với em... và mãi bên em... Khai... sự âm ấm từ đâu lan tràn trên má.... Thuận đưa tay lên... thì ra là dòng lệ.... Thuận đã khóc... giọt lệ này chan hoà vì yêu em và nhớ em... Khai ơi... em có biết không em.... sự nhớ thương tràn ngập trong anh... và đưa Thuận vào giấc mộng mị ....
                         
                         
                         
                        #42
                          Du Mien 14.07.2008 23:51:40 (permalink)
                          Sài gòn sáng nay chợt se lạnh, cái lạnh hiếm hoi của mảnh đất luôn sôi động. Khai đứng yên lặng ngòai bancông, nhắm mắt tận hưởng khí trời lành lạnh. Lắng tai nghe đám là nhỏ lao xao nô đùa. Và thầm nghĩ , chùm Cát đằng ở nhà đối diện chắc hẳn đang khoe màu áo tím mong manh nồng hơi sương, kề bên là những đóa sen trắng lẻ loi nghiêng mình bên hồ nước nhỏ.
                           
                          - Không ngủ thêm chút nữa huh con, trời còn sớm mà. Vào đây kẻo lạnh. Vừa nói mẹ Khai vừa dìu Khai vào phòng.
                          - Ra đó chi sớm nè. mà đêm qua ngủ có ngon không con
                          - Con ngủ ngon lắm mẹ, nên con dậy sớm ngắm bình minh, con thấy được chùm Cát đằng đang khoe sắc, những đóa sen thì vươn mình trong lẻ loi cô độc và cả bầy chim sẻ nữa mẹ à.
                           
                          Mẹ Khai vuốt từng lọn tóc cô con gái, bà gắng gượng lắng nghe con thỏ thẻ. Rồi bất chợt nước mắt bà lại dâng trào khi đôi tay bé nhỏ của Khai ôm lấy mẹ thật chặt hỏi: "Mẹ ơi, chim mẹ có buồn không khi những con chim con lớn lên và bay đi xa?" - ngập ngừng giây lát trước câu hỏi bất chợt của con, bà trả lời "Chim mẹ cảm thấy tự hào về những con chim con".
                           
                          Vùi đầu vào lòng mẹ, Khai hít lấy hít để mùi hương thơm nồng. Chỉ còn trông giây lát nữa thôi Khai sẽ phải xa rời mùi hương ấy. Khỏang thời gian còn lại chẳng đủ để Khai nghĩ lại chuyện của ngày qua "sao anh lại tắt máy, anh đã gặp chuyện gì, hay... hay đó là cách anh lãng tránh? "... mà thôi, đừng nghĩ ngợi nữa Khai à, chỉ còn ít giờ nữa thôi Khai phải xa mẹ, xa ba, xa căn phòng đầy ấp kỷ niệm. Hãy để mọi người an lòng nhìn Khai đi. Vậy nhé.
                           
                          - Thôi nè, xuống nhà ăn sáng, 10h phải con phải có mặt ở sân bay đó.
                          - Dạ,
                          - Mẹ rất muốn đưa con ra chùa Linh Phong...
                          - Mình út đưa con đi được rồi mà mẹ. Mẹ kìa, lại khóc, khóc nhiều mẹ sẽ bệnh cho coi. Mà hiện giờ trong người mẹ đâu được khỏe nè.
                           
                          *****
                           
                          Ngày 3 tháng 6 năm....
                           
                          đứa em trai đưa Khai đi chuyến bay 10h30 phút sáng ra Đà Lạt. Đến giữa trưa Khai đã đứng trước ngôi chùa Linh phong "Đây là 1 Chùa Sư nữ, Linh Phong cách thành phố Dalat khoảng 4km về hướng Đông Nam (Trại Hầm). Chùa được xây dựng trên một đỉnh núi nhỏ cao vút ẩn hiện giữa ngàn thông vi vu lộng gió. Khởi đầu, năm 1944, chùa là một niệm Phật đường mái tôle vách ván đơn sơ, cheo leo trên chóp núi, do Hòa thượng Thích Bích Nguyên chủ trì.
                           
                          Năm 1948 đến 1962, Sư bà Thích Nữ Từ Hương trùng tu và xây dựng nên Linh Phong Ni Tự, một ngôi chùa trang nghiêm, tráng lệ như ngày nay... Cổng Tam quan được xây dựng bằng đá xanh, tạo nên nét uy nghi cho ngôi tịnh đường theo triết lý Tam quán "Không, Giả, Trung". Chùa (16x25m) chia làm 5 gian kiến trúc theo kiểu những đình làng ở miền Trung. Mái kép cong được trang trí bằng tứ linh (long, lân, qui, phụng) uốn lượn giữa gió núi mây ngàn.

                          Chánh điện thờ Đức Phật A Di Đà cao 1,8m. Ở hai bên, phần trước thờ tượng Quan Thế Ấm Bồ Tát và Đức Đại Thế Chí Bồ Tát bằng đồng bóng loáng, phần sau thờ Tổ và Linh.

                          Phía sau chùa, trên đồi có một ngôi tháp nhỏ cao 3 tầng, hình lục giác sẽ là nơi an nghỉ khi Sư bà viên tịch.
                           
                           
                          Hai chị em dìu nhau từng bước 1 leo lên những bậc tam cấp âm ẩm sau 1 cơn mưa.
                          - Mình đang đi lên những bậc tam cấp hướng lên chùa. Hai bên lối tam cấp là những hàng, ngôi Chùa này như nằm lọt thỏm giữa bao la ngàn thông chị à.  Tuấn vừa dìu chị vừa tả cảnh bao quát ngôi chùa.
                           
                          - Thế có cỏ không, chị nghe mùi cỏ lẫn trong mùi bùn của đất sau 1 cơn mưa
                          - Có rất nhiều cỏ, chị tha hồ mà nằm dũi cẵng ngó trời mây nha.
                          - Có phải là Khai không?, 1 Sư nữ đang quét sân vội vã chạy lại hỏi.
                          - Dạ, dạ con là Khai.
                          - Để chị chạy vào cho sư Trúc tịnh hay, sáng giờ sư cứ trông em suốt.
                          - Con tới rồi à, đi đường có mệt không con – 2 đứa ngồi đi.
                          - Dạ, Trúc tịnh đang làm gì vậy.
                          - Ta đang tỉa cây. Thì Tịnh an vào cho ta hay.- Rồi quay sang Tuấn Sư hỏi: “Con ở chơi với Khai và chúng ta, mai về nhé.
                          - Dạ con …
                          - Chút nữa em con về cho kịp chuyến bay cuối Sư à, mai nó bận việc, không thể xin nghỉ được.
                          - Dạ thưa Sư, con muốn đem đồ chị Khai vào trong. Tuấn đứng dậy nhấc vali lên hỏi.
                           
                          Sư Trúc tịnh mỉm cười, dẫn Tuấn đến nơi Khai sẽ tịnh dưỡng. Bên ngòai không gian yên lặng, gian nhà cạnh chánh điện thì ngược lại. Các ni vây quanh Khai trò chuyện. Rồi 1 giọng nói cất lên mạch lạc.
                           
                          - Tường quý không lên cùng con sao, có phải sức khỏe lại không được tốt không con?
                          - Dạ, mẹ con lại mệt, thưa … thưa Sư .
                          - Oh, bác là người thường lên phụ bếp cho Chùa. Bác chưa quy y.
                          - Con, con xin lỗi, con nhầm.
                          - Còn đây là cậu út à, bác quay sang Tuấn hỏi
                          - Dạ…. Chắc cũng trễ rồi, con xin phép về.
                           
                           
                          Lại kề bên Khai, sau khi , nắm lấy bàn tay chị nói khẽ … chị sẽ khỏe, chị sẽ có lại những gì chị có. Cứ xem như chị đang chiêm bao. – Hãy thay chị lo cho ba mẹ. Nhón gót hôn lên má đứa em trai, nước mắt Khai lại tuôn trào.
                           
                           ****
                           
                          Đêm đầu tiền xa nhà, Khai chẳng thể nào chợp mắt , Khai cứ cầm khư khư chiếc điện thọai trong tay. Mừng quýnh khi nghe mẹ gọi. Lòng thầm nhủ, nơi đây có sóng, chắc tí nữa anh sẽ gọi cho Khai. Nhưng những chờ những đợi của Khai chỉ là vô vọng. Đêm cứ thế dần trôi. Khai cứ thế dõi mắt ra phương trời vô định. Anh bỏ rơi Khai , bỏ rơi Khai thật sao. Gió đêm lùa vào tóc như tay anh ngày ấy.  nhớ, nhớ xiết lòng anh có biết, nhớ đôi mắt ấm áp anh dành cho em, bên tai văng vẳng lời anh nói "em nè, mình bên nhau mãi nha em, chẳng rời xa nha em". Nhưng giờ chỉ là cổ tích , em giờ như 1 con cóc xù xì ngồi đáy giếng mơ mình là hằng nga. em giờ... giờ sẽ là 1 thời sẽ qua của những gì trong anh... sẽ không còn thực tại. Muốn, muốn níu lấy anh, nhưng buột lòng... không thể.... anh, một cánh chim mơ tìm hạnh phúc... anh, một cánh diều muốn bức chỉ vươn tới khỏang trời xa. làm sao đành lòng ....dù rất muốn... dù khát khao rát  bỏng con tim từng giờ từng phút được có anh.  Thôi đành là 1 chiếc bóng mãi hòai lẫn khuất. Và Khai chìm vào giấc ngủ trong thổn thức. Sư Trúc tịnh nằm kề bên, lau vội những giọt nước mắt ước đẫm trên đôi gò má.
                           
                          Sáng, buổi sáng khởi đầu cho 1 chuỗi ngày mới, Khai lần mò bước xuống giường. Rồi nằng nặc đòi đi cùng Sư Trúc tịnh xuống hạ Cam ly mặc cho mọi người khuyên Khai nên ở lại. Nhưng đâu ai hiểu, dù mọi người ai cũng quý mến Khai, nhưng khi không có Trúc tịnh, Khai cảm giác mình bơ vơ trơ trọi. Hạ Cam ly, 1 nơi theo lời Tịnh an là "hẻo lánh"... còn với Khai là "hóc bà tó" . Đó là 1 ngôi chùa nhỏ nằm trên đồi, chung quanh chùa trồng tòan bắp cải và dâu. để đi đến đó, phải đi qua 1 con đường lòng vòng. Gặp 1 cái xóm nhỏ, đâu độ 20 ngôi nhà với những mảnh vườn nhỏ xúm xít ven đồi, có dòng suối từ phía sau đồi uốn mình chảy ra, sau đồi là những đồi khác, là xa nữa là rừng già. Ở đây mọi gia đình đều sống bằng nghề rau củ  để cung cắp hàng cho những thương mối. Có 1 cái quán nhỏ, nơi dân trong xóm hay tụ tập kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện, từ chuyện con cá đồng, con cá suối đến chuyện đời tư các hoa hậu. Dạo trước những lần lên đây, Khai cũng là 1 trong những người tụ tập tại quán.
                           
                          - Trúc tịnh ơi, mọi thứ vẫn như trước huh?
                          - Vẫn như trước con à, con có cần ngồi nghỉ tí không, đừng gắng sức, chân con đau đó.
                          - Nãy giờ mình đi được vài bước lại nghĩ, con sợ tới tối mình cũng không tới được
                          - Từ từ thôi con.
                          #43
                            Du Mien 15.07.2008 02:15:09 (permalink)
                            Cuối cùng Khai cùng Trúc tịnh và Tịnh an cũng đến nơi. Khai mệt lả người, chân nhức buốt, chẳng dám hé môi. Nhưng khi nghe chị Tịnh an rủ đi ra suối, Khai phấn khởi đi theo. Con suối, nơi Cam ly hạ chảy qua. Có những dòng suối cứ cạn queo suốt năm suốt tháng, Như chị nói cạn đến nỗi người ta tưởng nó không còn là một dòng suối. Thế rồi sau những cơn mưa đầu mùa, nó thức dậy. Khi lòng của nó đã đủ đầy nước, nó uốn khúc, nhảy múa và ra dáng vẻ một dòng suối ngay sau một đêm mưa. Nhưng dòng suối nơi Khai ngâm chân thì không phải vậy. Nó vẫn là suối quanh năm. Chảy lờ đờ vào mùa khô và gào thét vào mùa mưa. Nó có giống Khai không nhỉ, Khai cũng đang gào thét.
                             
                            - Chào cô.... xin lỗi cô - Khi Huy lên tiếng hỏi thì bấy giờ Khai còn đang mải mê nhớ đến lời Chị Tịnh an nói. Khai quay về phía tiếng hỏi phát ra
                            - Gọi tôi à.
                            - Ở đây có tôi và cô... tôi gọi ai bây giờ? - Tôi tên Chấn Huy.
                            - Xin chào. Khai quay người trở về tư thế ban đầu
                            - Xin lỗi cô, tôi muốn biết tên dòng suối này....
                             
                            Dường như Huy vẫn chưa biết mình phải bắt đầu từ đâu, từ vấn đề nào. Khi gặp Khai. Một cô gái ngồi bệt trên 1 tảng đá, lọai đá mà dòng suối đã bào mòn nhẵn thín từ ngàn năm. Tay đang cầm 1 hòan đá tròn lẳng chà đôi chân, dưới ánh nắng sáng dìu dịu buông lơi trên khuôn mặt nhỏ xíu. Đôi mắt đượm nỗi u buồn. Hình ảnh ấy như níu lấy chân Huy.
                             
                            - À, chắc đây là dòng Cam ly, tôi nghỉ vậy đó - Khai nói với giọng lựng khựng.
                            - Rồi nó chảy về đâu? Huy hỏi tiếp
                            - Tôi đâu biết, chắc là nó sẽ chảy về nguồn, nơi nó được sinh ra.
                            - nguồn nó nơi đâu?
                            - Phía bên kia rừng. Khai quơ cánh tay chỉ vào khỏang xa trước mắt.
                            - Nhưng tôi có thấy rừng nào đâu? Huy ngạc nhiên hỏi lại
                            - à, chổ đó ngày xửa ngày xưa từng có 1 cái rừng
                            - Trời...
                             
                            Huy lên đây cũng vì con suối lượn quanh bìa rừng. Vì những tảng đá xám, đứng trên thảm cỏ xanh tương phản làm cho tảng đá có vẽ ít rắn hơn. Như lời của thằng bạn kể. Muốn tận mắt nhìn thấy và phát họa cảnh ấy bằng chính đôi tay mình, một vườn đá dịu mát quanh đó là 1 dòng suối. Mà ở chốn Sài gòn đầy khói bụi chẳng thể nào có được
                             
                            - Hình như cô đang bận? Huy chợt hỏi khi dợm bước tới gần sát bờ suối nơi Khai ngồi.
                            - uhm, tôi bận ngâm chân. Vừa nói Khai vừa nhỏe miệng cười. Đôi lúng đồng tiền duyên dáng nở ra.
                            - Chắc nhà cô ở gần đây? Huy hỏi
                             
                            Một lần nữa Khai lại chỉ bâng quơ. Huy có cảm giác cô nàng muốn trêu mình. Nên đứng dậy.
                            - Anh đi du lịch à? Khai hỏi
                            - Thì du lịch và bây giờ đi ngang gặp cô đây?
                            - Anh thấy cảnh ở đây ra sao?
                            - Mạt dịu, và nên thơ
                            - Chỉ có nhiêu đó thôi sao, anh có thể tả thêm được gì không?
                            - Cô nhìn nè. Huy ném phiến đá bay là là trên mặt nước. Phiến đá đội lên đến 2 lần trước khi chìm vào nước. Có tuyệt không? chỉ khi có mặt nước như thế này mới có thể tạo ra 1 nghệ thuật.
                             
                            Khai im lặng không nói, nhếch mép cười. Tiếp tục công việc kỳ cọ đôi chân.
                            - Khai ơi, mình về em. Tịnh an bắt tay làm loa gọi Khai.
                            - Dạ....
                             
                            Nhìn thấy 1 sư ni lại gần dìu Khai. Huy ngẩn người ra. anh không ngờ anh đang làm trò trước 1 người mù, và càng không ngờ, đôi chân ấy là 1 đôi chân đi không vững. Tự cảm thấy mình là người có lỗi. Huy lúng túng,
                             
                            - Để tôi giúp chị 1 tay
                            - Tôi dìu Khai được mà
                             
                            Dõi mắt nhìn cho đến khi bóng dáng 2 người con gái mất hút. Huy buông tiếng thỡ dài. Tự trách mình sao không sớm nhận ra điều đó. Cô gái đó tên là Khai và dường như cô không là người của nơi đây
                            #44
                              Du Mien 19.07.2008 13:21:50 (permalink)
                              Một ngày, hai ngày trôi qua Huy không hiểu sao ánh mắt đó vẫn đi theo Huy. Ánh mắt đó như một khối thủy tinh trong suốt bị vỡ, nó làm Huy, 1 người dưng xa lạ từ nhói lòng đến bối rối và rồi muốn che chở. Huy thở dài, ánh mắt.. cái nhìn... sao lại thế, Chỉ chừng ấy thôi, sao lại thế, sao anh lại dâng trào cảm giác muốn che chở, muốn dành cho cô những gì anh có thể. Anh đã đến dòng suối ấy, để tìm nhưng chẳng thấy. Và anh lại nhớ, gương mặt cô lẫn trong dãi nắng dìu dịu ví như một mùi hương phản phất đượm cả chất men lắng động lòng người.
                               
                              - Chào chị, chị còn nhớ tôi không? Huy mừng rỡ, bước những bước thật gấp theo ni Tịnh an.- Cách đây 2 ngày, tôi có gặp chị và Khai bên dòng suối
                              - À, là cậu à.
                              - Chị đi đâu vậy?
                              - Tôi đi bốc vài thang thuốc cho Khai.
                              - Cô ấy bệnh à
                              - Hôm qua, thầy ghé khám, và nhắn xuống lấy thuốc.
                               
                              Huy vẫn chưa hiểu lời Tịnh an nói, khuôn mặt ẩn đầy bao câu hỏi. Chừng như nhận ra điều đó, Tịnh an kể lại cho Huy nghe. Anh lại càng thương xót cho Khai, 1 người con gái đang lành lặn, đang có cuộc sống thật tươi đẹp với biết bao dự định trong tương lại, vậy mà chỉ trong phút chốc tất cả thành tro bụi. Bước đồng nhịp cùng Tịnh an, Huy đến 1 ngồi nhà mộc mạc, nằm lọt thỏm giữa bao la đồi núi, phía trước, có 1 khỏang sân nhỏ, bên phải hàng salach thẳng tấp,  phía bên trái là hàng bắp cải, tiến vào phía trong ngôi nhà, 1 chánh thờ trang nghiêm hiện ra. Tượng phật quan âm, với vài tượng phật khác uy ngải với nghi ngút khói hương. Phía bên hiên, 1 người con gái tay thoăn thoắt đan len hát vu vơ " em nằm em nhớ, một ngày trong veo, một mùa nghiêng nghiêng.... mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm, người đã quên đi những lần em buồn.... này giấc mơ trưa bao giờ anh về?.. một giấc mơ vắng...."
                               
                              - Lời hát hay quá, rất ngây thơ. Tôi là Chấn Huy, cô còn nhớ chứ.
                               
                              Khai ngừng đan, ngẩn mặt lên. Huy nói tiếp- mình đã gặp nhau ngòai suối, mà giờ là chiều, sao lại ca bài "Giấc mơ trưa"... sao cô cứ im lặng...
                               
                              - Cô đan khăn chòang à.
                              - Phải. Anh đến đây lại Phật?
                              - không, tôi đến đây gặp cô.
                              - để làm gì
                              - Muốn làm bạn cùng cô, tôi cảm thấy cô rất cần 1 người bạn
                              - Tôi đã có đủ bạn
                              - Nhưng tôi lại thấy cô rất cần, 1 người như tôi chẳng hạn. Tôi sẽ giúp cô ra khỏi tâm trạng hiện giờ
                              - Anh biết gì về tôi, hiểu gì về tôi. có vẽ anh là 1 người ngạo mạng. Nhưng với tôi, tôi không thích điều đó
                              - Còn cô, cô là người đang né tránh sao. Cô chạy lên đây như là 1 kẻ trốn chạy. Có quá tầm thường không?
                               
                              khuôn mặt Khai đanh lại khi Huy vừa dứt câu...dằn lòng đứng dậy... 1 cuộn len rơi ra, vướn vào tay nạn. Khai ngã nhoài trong sự hấp tấp.
                               
                              - Đừng chạm vào tôi. Khai gằn từng tiếng
                               
                              Đôi bàn tay Huy từ từ buông ra, cảm giác lành lạnh chạy dọc xương sống Huy đang đối diện với 1 ánh mắt xóay vào tim Huy, 1  khuôn mặt làm Huy lạnh người. Nó trái ngược hòan tòan với vài ngày trước đây. Phải chăng cô ấy đang co lại để bảo vệ chính mình, mà Huy có làm gì cô ấy đâu, hay cái cách Huy nói chuyện..." lững thững ra về. Trời quang đãng mà lòng huy cảm thấy ngột ngạt
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 56 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9