Hôm nay muội có câu chuyện này hay lắm,vừa đọc thôi! Kể Lục huynh nghe nhé!
....một chuyện tình! chuyện tình giữa một con bé nọ và một chàng trai...vào một ngày kia,con bé ấy tình cờ gặp chàng trai nọ,một cuộc hạnh ngộ mà ngay cả bản thân nó cũng không biết lý giải làm sao,nó cũng băn khoăn lắm...và cuối cùng nó yêu chàng trai kia lúc nào không hay, trước khi gặp nó thì chàng trai ấy vừa trải qua một cuộc tình buồn, cái buổi chiều hẹn gặp nhau,nó vẫn nhớ rõ giọng nói của chàng trai qua điện thọai rằng "em có thể đợi anh một chút không? đường kẹt xe và anh thì buồn quá",cái phút ấy coi vậy mà ấn tượng với nó lắm,cuối cùng thì tình yêu cũng đến với nó,nhưng nó vẫn luôn bâng khuâng,nó không biết rằng chàng trai ấy có thật sự yêu nó không,nhiều khi nó cảm thấy ganh tị và buồn lắm,vì nó biết nó chỉ là người đến sau thôi,mà người đến sau thì...bao nhiêu tình cảm,bao nhiêu điều tốt đẹp người ta đã dành cho người yêu xưa hết rồi...nó vẫn luôn canh cánh trong lòng điều đó,nhiều khi nó khóc...thấy nước mắt rớt mà nó cũng không biết sao nó lại như vậy.Mà tâm lý con người quả là khó hiểu! nó nghĩ vậy nhưng khi nhìn "người ta" của nó,nó lại nghĩ khác đi,mỗi khi nó nhìn vào đôi mắt xa xôi vời vời ấy,nó lại nghĩ khác...nó thấy thương cho một trái tim đã bị rạn vỡ vì tình yêu bội bạc,nó không biết rằng liệu nó có thể vá lại vết thương cho trái tim ấy không,và phải vá như thế nào đây? lòng nó rối bời kể từ đó,nó trở nên bao dung hơn ,nó cảm thấy tính ích kỷ tan dần trong nó, nó cảm nhận được sự nuối tiếc,đau khổ và cô độc nơi tâm hồn "người ta",hôm ra sông thả thuyền giấy,nó biết "người ta" ngại vì sự dòm ngó của bao cặp mắt thiên hạ,nhưng nó vẫn quyết tâm thả hết những chiếc thuyền giấy xuống sông,nó đã khấn nguyện và gửi điều ước vào chiếc thuyền giấy ấy,nó ước...nó nói với ông trời rằng
"nếu trên quãng đường còn lại,nỗi đau cũ nếu vẫn dày vò anh mãi...con xin ông trời hãy biến nỗi đau ấy thành nỗi đau của con...và xin định mệnh trả lại người xưa cho anh,trả lại nguyên vẹn tâm hồn lẫn thể xác...trả lại tình yêu chân thật vĩnh cửu cho anh...để mãi mãi con không còn thấy những giọt buồn trong sâu thẳm mắt anh nữa"..........nó ngóng theo chiếc thuyền chở điều ước của nó trôi xa dần theo những cánh lục bình,đến khi nó không còn nhìn thấy nữa...nó biết nó đã yêu anh thật rồi...nó tự nói rằng dù thế nào thì nó cũng hạnh phúc ,vì hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của nó.! >>Qúy vị cho ý kiến câu chuyện này nhen,tiểu muội ít khi kể chuyện lắm à nha,hổng cho ý kiến muội đây sẽ làm nhiễu lọan giang hồ đó!