DUYÊN XƯA
Một chút hồn buồn trong lá rụng
Hoa nhàu tan vỡ dưới muôn chân
Hoa rơi từng cánh rơi từng cánh
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần
Dưới gôc vào ai thấy xác ve
Thế là ve đã tắt theo hè
Chắc rằng gió cũng thương thương chứ
Gió gào ngoài kia thu có nghe?
Trăng nay không sáng hay trăng ngũ
Ước hẹn nghìn năm một chút tình
Với bóng hình xưa tăm tiêng cũ
Cách xa muôn dặm nhớ không thinh
Ừ nhỉ ! sao hoa lại phải rơi?
Đã xa sao lại hứa yêu hoài
Thực là dị quá... em có biết
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai