Đàn xưa
Mà sao Anh nghe tiếng vọng từ xa lại Như tiếng gọi mình tận biển Đông Lôi kéo hồn anh về thực tại Mà sao lưu luyến ở trong lòng * Tưởng nghe trở lại trong niềm nhớ Theo gió trăng về tận biển khơi Tiếng nhạc êm đềm như sóng vỗ Mà sao tâm tưởng lại bồi hồi * Anh nghe tiếng lá rơi xào xạc Như tiếng chân vàng tận bãi xa Mưa rớt ngoài hiên nghe lác đác Mà sao hồn khải khúc chiều tà * Tưởng người trở lại trong đêm vắng Nghe thoảng mùi hương đến tận phòng Mở cửa bên ngoài trời phẳng lặng Mà sao lòng buốt buổi tàn đông Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 30-12-99
Trọn ước Gió sương điểm bạc mái đầu Ghi bao niềm nhớ, gợi sầu cho ai Rưng rưng tay lại cầm tay Để dòng lệ tủi chảy dài trên mi Đau buồn theo bước chân đi Nhìn nhau nhắc lại những gì chờ mong Đò xưa, bến cũ còn đông Anh đi cố giữ lại dòng thời gian Hoa xưa dù có phai tàn Tình kia vẫn đẹp hơn ngàn phù dung Em ơi giữ vẹn tấm lòng Anh nguyền trở lại với dòng sông xưa Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 30-12-99
Nhìn lại non sông ! Trở về quê tim lòng thổn thức
Những tưởng rằng náo nức chờ mong
Ai người gội rửa non sông ?
Cố đem thanh bạch cho dòng sông mơ
Lại cũng nhóm đầu cơ thời thế
Dùng bạo quyền áp chế người ngay
Những người cương quyết thẳng tay
Giờ đây chắc đã ra ngoài vòng luân
Rồi ngẫm nghĩ nhân quần thế thái
Phải làm sao đổi dại thành ngu
Cố qua hết lớp sương mù
Chắc không thay được thiên thu vạn lành
Cũng không thể đổi xanh thành trắng
Cũng không làm chuyển nắng thành mưa
Giận mình sống thuở giao mùa
Lại không tài trí tranh đua với đời
Cũng không phải nay dời mai đổi
Cũng không theo sớm lợi chiều danh
Chỉ mong đúng nhịp sẵn dành
Cho tròn tâm nguyện, không tranh với đời
Hỡi những kẻ kiếm lời vá lổ
Hỡi những người béo bở vô tâm
Giàu sang mà vẫn còn ham
Hại dân, hại nước, túi tham vô bờ
Rồi sẽ thấy tuổi thơ hủy diệt
Đưa cơ đồ thân thiết toàn dân
Rơi vào vùng xoáy trầm luân
Sẽ mang tội với cha ông muôn đời !! !! Nguyễn Gia Linh
Anh vẫn giữ… Anh những tưởng ngày dài tăng nỗi nhớ
Để gợi mùa rực rỡ náng vàng phai
Bóng chiều lam còn năng động trải dài
Làm sống lại những lời mơ rất khẽ
Buồn làm sao khi vầng dương xuống nhẹ
Màu hồng nâu loang lổ bóng chiều hoang
Anh nghe như ngày ấy đã vội tàn
Rồi trăn trở khi màn đêm rơi xuống
Vội gì nói lời chia tay cộng hưởng
Nghĩ lại đi, vẫn còn mến yêu nhau
Vết thương lòng, sao nỡ để hằn sâu
Cho đau khổ với những gì đổ vỡ
Giờ em biết, cuộc tình mình đã lỡ
Dù trong lòng vẫn còn nhớ còn thương
Dù đêm đêm vẫn còn rối tơ vương
Mà còn chịu sầu ly hương biệt xứ.
Anh đã hiểu tâm tình trang thục nữ
Khổ đau vì chữ hiếu bỏ thuyền đi
Chuyến đò xưa còn trở lại làm chi
Giờ khơi mãi vết thương lòng bến lạ
Anh vẫn giữ, không thể nào gởi trả
Kỷ niệm mình còn tồn tại ngày sau… Nguyễn Gia Linh
Nhắn nhủ Họa bài : Đốt muổi của Huỳnh Ngọc Diêu Mấy lời gởi lại con yêu
Cùng nhau thương mến dắt dìu anh em
Ngày xưa cha mẹ từng đêm
Giăng mùng rọi muổi ráng tìm từng con
Lo cho từ tuổi còn non
Sợ rằng khi lớn cô đơn rã rời
Từng đêm khấn với đất trời
Cho con học giỏi ra đời tung bay
Thẳng đường không gặp đắng cay
Cầu mong con sẽ miệt mài bay xa
Dầu cho trời nước bao la
Anh em lòng chẳng phôi pha chút nào
Cố đem lời nói ngọt ngào
Đem tình sâu đậm rót vào niềm vui
Thương yêu vào giữa cuộc đời
Lòng tin vẫn trọn, nụ cười vẫn tươi
Một khi nhắm mắt lìa đời
Mẹ cha tung cánh chim trời mà bay
Từ đây hết tiếng thở dài
Biết con đủ sức miệt mài biển khơi
Biết con hiểu thế hiểu thời
Biết theo gương tốt của người đời xưa
Biết khi trốn nắng dầm mưa
Để cho tình nghĩa vẫn chưa phai mờ Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 01-01-2000
Thơ thẩn Thôi đã xa rồi vùng gió cát Nhớ thương về mây xám buồn trôi Người đã ra đi mùa nắng nhạt Tôi về chôn dấu mộng bên trời * Nắng chếch làm em nheo ánh mắt Anh nhìn theo chiếc lá vàng rơi Gió đẩy hồn ai theo giọng hát Rung rinh ngọn cỏ quấn chân người * Gió thổi làm bung làn tóc rối Ngón tay mềm chải vuốt triền miên Anh lặng nhìn cánh chim chìm nổi Đã xa rồi một thuở bình yên * Nhìn lá rụng bên hồ thủy tạ Lững lờ trôi mấy chiếc bèo xưa Anh cảm tưởng như mình xa lạ Bước chân buồn những buổi chiều mưa Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 01-01-2000
Xa vắng Trời âm u trong những ngày đông đến Chiếc lá vàng theo chiều gió rụng rơi Bước chân đi như người xưa quên hẹn Hồn chơi vơi trải rộng cuối chân trời * Cố nhớ lại những ngày năm tháng cũ Khi thiên nhiên tô điểm lá cây rừng Cánh lan hồng giữa sắc trời đơm nụ Nghe sóng lòng dào dạt giữa mùa xuân * Anh nào tưởng một ngày rồi sẽ mất Những ước mơ ấp ủ cả đời anh Hồn đã lạnh còn run theo gió bấc Khi cánh chim vừa thoát khỏi rừng xanh * Hoàng hôn đến, những giờ xưa hò hẹn Anh ngồi đây nhìn ánh nắng lịm dần Cố chờ đợi những vần thơ không đến Để cho lòng theo chiều gió bâng khuâng Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 03-01-2000
Hình bóng cũ Cảm tác theo bài : Hình bóng cũ của Trúc Phương diễn đạt bởi Nữ Ca sĩ Thanh Thúy Nếu biết tình mình không trọn vẹn Tiễn người về sắp sẳn thương đau Ngày mai còn có gặp nhau Nhớ đừng ngoảnh mặt cúi đầu làm ngơ Em vẫn nhớ đường xưa lối cũ Cánh hoa đào trổ nụ đơm hương Mây chiều như áng tơ vương Trói lòng hai trẻ trên đường tin yêu * Em nào nghĩ mợt chiều giá buốt Khi Mẹ hiền trói buộc tình em Bảo rằng khuê nữ sau rèm Pháo hồng sẽ nổ bên thềm đưa dâu * ‘Chồng con, đã từ lâu Mẹ chọn Là con người trước đón sau thưa Gia đình nề nếp có thừa Môn đăng hộ đối sẽ vừa lòng nhau’ * Nghe Mẹ nói lệ trào quanh mắt Nghĩ về anh lòng thắt ruợt đau Ngoài trời oanh yến xôn xao Mà nghe mưa gió rơi vào tâm tư * Em cố lặng từ từ năn nỉ Nhưng Mẹ già chẳng nghĩ cho em Trăng khuya khuất bóng sau rèm Đường tơ không trọn nỡi niềm riêng mang * Anh uất hận, em càng đau khổ Thôi kiếp nầy đành lở nợ duyên Nhìn anh cất bước ngã nghiêng Em nghe sóng gió về miền trầm luân * Còn gì nữa than thân trách phận Hình ảnh anh giữ tận đáy lòng ‘Những ngày nắng ấm trời trong Cùng anh ngắm mấy nụ hồng khoe hương’ * Em cố giữ tình thương năm ấy Chỉ mong anh tìm thấy niềm tin Giọt sương trên lá rung rinh Theo làn gió nhẹ sóng tình vở tan * Em vẫn muốn dầu ngàn biến đổi Dầu cuộc đời thấm gội thương đau Miển mình còn thấy được nhau Hương yêu ngày ấy không sao phai mờ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 13-01-2000
Đời tôi Họa bài : Thuở nghiệt ngã của Võ Mộc Tuyên trong Thi tập Suối lòng Làn nước xưa bàng bạc Cuốn theo dòng lưu lạc Chiếc lá quyết về nguồn Dầu mưa rơi nặng hạt Tôi đã sống những khoảng đời nghiệt ngã Tuổi ngây thơ đã mất Mẹ cùng Cha Tay rung rung chống chọi với phong ba Và tranh đấu khỏi sa vào vực thẳm * Tôi đã quí từng chén cơm dỉa mắm Đã phục người lòng dạ chẳng đổi thay Đã từng đem ý đẹp với lời hay Để đóng góp hành trang cùng lệ phí * Tôi đã cố noi gương người tâm chí Tận sức mình để kiến tạo tương lai ‘Có gian lao mới thấy rỏ tài trai Có cương quyết mới làm nên sự nghiệp’ * Không dám sánh với anh tài mẫn tiệp Chỉ trui rèn từng tháng với từng năm Dầu gian lao vẫn phải cố tận tâm Và giữ vững một niềm tin dân tộc * May mắn thay, trên con đường văn học Đã vượt lần từ tháng một năm hai Từ nấc thang nung luyện chí anh tài Đem kính phục để nghe lời thầy giảng * Ngày hôm nay trên đường đời quang đảng Vẫn không quên là đứa trẻ mồ côi Vẫn mang ơn những người đã thương nuôi Và tạo dịp để chăm lo học tập * Bài học trên đã theo dòng hội nhập Biết theo gương tốt đẹp của người xưa Sẽ tận dùng những ‘ngày tháng dư thừa’ Để dẩn dắt đàn em nơi cố quốc Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 16-01-2000
GỬI CHÚ GIA LINH Trong lòng đau đáu tình quê Lâu nay chú có dịp về hay không ? Đời người cũng giống đời sông Bao mùa nước chảy nhưng dòng vẫn nguyên. Quê hương là nợ là duyên. Bao lâu chân cứng đá mềm phương xa Đến phần bạc tóc mồi da Nơi cắt rốn càng thiết tha gọi người. Cầu tre lắt lẻo chơi vơi Một câu vọng cổ, một lời ầu ơ. Mai sau về xứ xa mờ Hồn còn vương vấn đôi bờ kênh xanh ... (Cháu hoangau)
Trích đoạn: hoangau
GỬI CHÚ GIA LINH
Trong lòng đau đáu tình quê
Lâu nay chú có dịp về hay không ?
Đời người cũng giống đời sông
Bao mùa nước chảy nhưng dòng vẫn nguyên.
Quê hương là nợ là duyên.
Bao lâu chân cứng đá mềm phương xa
Đến phần bạc tóc mồi da
Nơi cắt rốn càng thiết tha gọi người.
Cầu tre lắt lẻo chơi vơi
Một câu vọng cổ, một lời ầu ơ.
Mai sau về xứ xa mờ
Hồn còn vương vấn đôi bờ kênh xanh ...
(Cháu hoangau)
Cám ơn Hoangau nhiều, đã viếng căn nhà nhỏ Đàn Xưa, còn để lại bài thơ đầy hương vị quê hương. NGL Nhớ cõi trời quê Nhớ thương về cõi trời quê Sợ rằng chưa dịp đi về biết không? Làm sao quên được dòng sông Đò xưa nước chảy xuôi dòng vẫn nguyên Chắc rằng có nợ có duyên Dầu cho chân bước đá mêm trời xa Thân gầy còn bọc xương da Càng nghe tiếng gọi thiết tha hỡi người Trở về làng cũ chơi vơi Cầu tre gợi nhớ cả trời ầu ơ Hương quê chưa có phai mờ Những hình ảnh cữ bên bờ ruộng xanh Nguyễn Gia Linh
Cầu nguyện Mến tặng Anh Chị Võ thành Công sau khi viếng thăm Bác ở Bệnh viện Saint Martin Tàn Đông ngắm mấy nụ hồng Sương mai còn đọng, hỏi lòng buồn chăng ? Đêm qua năn nỉ chị hằng Đuổi mây hờ hững đang giăng cuối trời Đem về mấy nụ cười tươi Sưởi lòng Mẹ yếu, vạn lời tri ân Được đi cuối nẻo đường trần Bên người hiền mẫu ngàn lần không quên Dầu cho sóng gió nổi lên Trong lòng con vẫn viết tên Mẹ hiền Đường đời nhiều lúc truân chuyên Nhưng con vẫn giữ lời nguyền năm xưa Vì con, dãi nắng dầm mưa Tình sâu nghĩa nặng con chưa đáp bồi Con quỳ lạy giữa đất trời Ơn trên phù hộ cứu người thân yêu Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 22-01-2000
Mẹ ơi Mẹ hiền ơi, gió mưa sầu vĩnh biệt Cõi đời nầy con biết phải tìm đâu ? Tình thương kia theo năm tháng dãi dầu Trong tâm tưởng vẫn khắc sâu muôn thuở * Sáu mươi năm trên bước đường bỡ ngỡ Lúc dạn dày hay lúc nở hoa tươi Nào đau thương khi chập chững vào đời Hay oai vệ giữa muôn lời chào hỏi * Ánh mắt Mẹ, những lúc con chờ đợi Cố khuyên con khi chân mỏi gối dùn Biết tận tình trước những nỗi niềm chung Và cương quyết trước lạnh lùng trắc trở * Ngày hôm nay con thấy lòng run sợ Không biết mình chống đở được phong ba ? Vì bên con không còn có Mẹ già Để khuyến khích khi chan hòa lệ tủi * Mẹ hiền ơi ! trước vật dời sao đổi Giữa dòng đời không biết lội về đâu Kể từ đây mang nặng nỗi âu sầu Cố tìm lại tình sâu trong ... dĩ vãng Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 23-01-2000
Chiều xưa Cảm tác theo bài : Gió rụng sầu riêng của Huỳnh ngọc Diêu Lâng lâng theo khúc nhạc chiều Dư âm trầm bổng gợi nhiều nhớ thương Hành trang dọn sẳn trong rương Gối tay nằm nghĩ trên giường, mắt cay Đã qua những tháng cùng ngày Mà hương tình ấy không tài nào quên Hẹn hò những buổi trăng lên Thoảng nghe tiếng gió gọi tên của mình Dạ hương mở cánh rung rinh Như mong tỏa hết mộng tình ngày xuân Ngờ đâu mưa dậy gió vần Để nghe tiếng nấc theo lần tiễn đưa Người đi theo tiếng cười đùa Riêng tôi đi giữa chiều mưa một mình Hành trang trong chuyến đăng trình Một câu hứa hẹn, một hình bóng yêu Đường xa mấy nẻo sương chiều Qua bao biến đổi, qua nhiều trái ngang Mong người sống giữa giàu sang Vẫn còn nhớ lại bóng hàng tre xanh Nhớ mùa dạ lý trăng thanh Bên hiên nhà nhỏ, yến oanh..... xa rồi Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 28-01-2000
Tưởng niệm Viết theo tâm tình của chị Phương Lan. Thân tặng chị Phương Lan Một phương trời cánh chim mòn mỏi Tiễn anh đi về cõi thiên thu Từ đây trong đám sương mù Hai vai trĩu nặng, tâm tư chất chồng * Gió thấm lạnh khi lòng cô lẻ Đêm thê lương gối tẻ mền đơn Cố ngăn giọt lệ tủi hờn Cố quên khúc nhạc điệu đờn bi ai * Cố tiến bước không nài gian khổ Quyết tận lòng dạy dỗ con thơ Đưa con đến tận bến bờ Yêu thương xây đấp, ước mơ vun bồi * Ngày hôm nay em hồi tưởng lại Nhớ những ngày tê tái đã qua Thấy con yên phận yên nhà Chắc hồn anh đã... bay xa dậm dài Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 21-02-2000
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: