Một Mình
Con đường đó lá có còn xanh biếc
Tia nắng xưa có đẹp như khi nào
Thu qua vội, mang đông về lạnh lẽo
Em ra đi, như là giấc chiêm bao
Ngày em đến dịu dàng và tha thiết
Khi em đi, vần vũ cả bầu trời
Con Đường xưa giờ còn mình anh bước
Giọt nắng xưa giờ chỉ chiếu mình anh
Giờ chỉ còn, nơi đây một mình anh
Mội mình anh đếm lá, mình anh mơ
Một mình anh dang tay đón ánh sáng
Và một mình anh thơ thẩn làm thơ
Rồi thời gian qua biết bao thương nhớ
Biết bao nhiêu nước mắt, bao đợi chờ.
Bao nhiêu hiu quạnh bao nhiêu đau xót
Càng xót thì càng yêu, càng lu mờ
Thời gian qua, tinh yêu kia đã chết
Khi ánh sang trong em đã hao mòn
Hai trai tim không còn chung nhịp đập
Ôi tinh yêu! Đã từ lâu không còn
Thời gian qua, vùi đầu vào cuộc sống
Dòng thời gian dần dần trôi qua mau
Đau thương ấy giờ thuộc về quá khứ
Anh đã quên, quên mất đã từng đau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2009 14:10:42 bởi Vô Danh >