12 - Đụng độ
Nàng là một công chúa, còn hai ngày nữa là đến lễ thành hôn. Tướng công tương lai của nàng chẳng phải ai khác, chính là Nguyên soái Phù Chính Dực Vận Uy Quốc công Nguyễn Huệ. Vậy mà sao nàng, Ngọc Hân công chúa lại phải chạy trốn hai thuộc hạ của tướng công. Đúng là tai họa mà!
Mặc cho tiếng la hét của những người dân khi bị va phải, hai cô gái vẫn bỏ chạy. Điều quan trọng nhất bây giờ đối với họ là không thể để bị bắt. Tuy nhiên, hai vị dũng tướng Tây Sơn đâu chỉ có cái hư danh hão. Đến chỗ thưa dân, Nguyễn Tăng Long mới có thể nhảy thốc qua mấy sạp hàng bên đường, kéo vai của Ngọc Hân lại. Nàng vội gạt mạnh tay của vị Đô đốc ra khiến rách cả một mảng áo trên bờ vai, để lộ làn da trắng như ngọc của một công chúa khuê các. Đồng thời, Ngọc Hân cũng bị mất đà, nàng loạng choạng như sắp ngã. Nhưng không, một cánh tay dang ra, đỡ lấy đôi vai bé nhỏ, thanh mảnh của nàng công chúa. Là ai, Ngọc Hân ngước đôi mắt nâu trong suốt lên, là ai lại dám xen ngang vào việc của hai vị đô đốc Tây Sơn. Cả Tiểu Tú, đặc biệt là Ngọc Hân hốt hoảng khi nhìn ra người đang đỡ nàng là ai. Bóng áo choàng đen bay trong làn gió lộng, ánh mắt như xoáy sâu và nụ cười dịu dàng thường trực trên gương mặt. Văn Tuyết và Tăng Long vội vã quỳ xuống, chắp tay thi lễ:
- Thuộc hạ bái kiến Thượng công!
Người vừa xuất hiện chẳng phải ai xa lạ với cả bốn người, là Nguyễn Huệ. Sau khi vấn an Thánh thượng xong, chàng gióng kiệu đi ra từ Đại Hưng môn. Đáng lẽ Nguyễn Huệ đã về đến Tây Sơn vương phủ lâu rồi tuy nhiên do thấy có vụ truy đuổi giữa phố nên đành dừng lại. Ngạc nhiên khi thấy hai vị tướng của mình đuổi theo hai cô gái, Nguyễn Huệ càng bất ngờ khi thấy một trong hai người đang chạy trốn lại chính là phu nhân tương lai của mình, Ngọc Hân công chúa. Chàng bắt buộc đành phải xen ngang, thật sự là rất kịp lúc.
Nguyễn Huệ đỡ Ngọc Hân đứng thằng dậy, nụ cười trên môi chàng đã tắt, ánh mắt có vẻ phật ý. Rất nhanh, nhưng nàng công chúa đã kịp nhận ra. Và rồi, cũng lại rất nhanh, Nguyễn Huệ cởi chiếc áo khoác đen chùng của mình, đặt lên bờ vai của nàng. Chàng im lặng quay lại chỗ hai vị tướng quân. Nhân lúc, Văn Tuyết đang bái kiến Nguyên soái, Tiểu Tú chạy vội ra chỗ Ngọc Hân, khuôn mặt nàng cũng có phần hoảng hốt, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Vị chủ nhân của nàng, Ngọc Hân cũng không dám có cử chỉ gì, không ai ngờ lại rơi vào tình huống bi đát này.
- Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra? – Chất giọng trầm ấm của Nguyễn Huệ vang lên, sắc mặt không chút biến đổi khiến cho người đối diện khó lòng đoán biết.
- Dạ, thuộc hạ thấy hai vị cô nương này cầm kiếm uy hiếp, đòi chặt tay, tịnh thân người khác – Tăng Long ngẩng cao đầu, đôi mắt khẽ liếc về chỗ Ngọc Hân răn đe – Đô đốc Tuyết muốn đưa lên nha môn để giải quyết cho đúng nhưng hai cô nương ấy không đồng ý. Ngược lại, còn dùng quỷ kể bỏ chạy.
Ngọc Hân khẽ hừ nhẹ, đứng thẳng người lên, trong chiếc áo choàng màu đen chùng, nàng vẫn toát lên một khí chất đặc biệt. Giọng nói của nàng mang âm sắc dịu dàng của con gái chốn Kinh Kì nhưng vẫn có nét sắc sảo:
- Hai vị đây, chưa nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cứ đinh ninh chỉ vì hai con tò he mà bảo tiện nữ uy hiếp người khác. Hơn nữa – nàng hạ giọng – Mới chỉ dọa mấy tên ấy chút thôi mà.
Câu nói của Ngọc Hân làm vị Nguyên soái nín cười, lúc nào nàng cũng cố tìm nguyên cớ để biện minh cho hành động của mình. Chàng biết lí do hai cô gái này nhất quyết không muốn lên nha môn nhưng tại sao lại đi uy hiếp người khác. Long Nhương tướng quân lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, khẽ hỏi:
- Thế nguyên cớ là do đâu?
Đến lúc này, qua lời nói của Nguyễn Huệ, cô công chúa nghịch ngợm mới an tâm là vị hôn phu của nàng sẽ không tiết lộ bí mật này. Đôi mắt nâu của Ngọc Hân nheo lại dưới ánh nắng, nàng kéochiếc áo khoác đen mà Nguyễn Huệ khoác cho cao lên rôì nhìn thằng vào hai vị đô đốc:
- Mấy tên lính Tây Sơn ấy muốn giỏ trò vô lại với chúng tôi, nên là…
- Vậy chỗ rách trên vai áo – Nguyễn Huệ cắt ngang lời của Ngọc Hân, trong giọng nói trầm trầm thoáng chút khó chịu.
- Dạ, không – Tiểu Tú nhú nhường khẽ đáp – Đó là do Tiểu Hân va chạm với Đô đốc Long.
Nét mặt của Nguyễn Huệ thoáng cau lại, dù sao chàng cũng không thích vị hôn thê của mình bị như thế. Tăng Long và Văn Tuyết thoáng chút ngỡ ngàng khi thấy Nguyên soái tỏ ra khá đặc biệt với Ngọc Hân. Đô đốc Tuyết tuy vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi hiếu kì:
- Đại tướng quân, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Dù sao thì họ cũng đã cầm kiếm uy hiếp người khác, bỏ chạy khi được hỏi đến
Nguyễn Huệ điềm nhiên mỉm cười, chắp tay sau lưng:
- Nhưng nguyên nhân là từ mấy tên kia, đúng không? Hơn nữa, cũng chưa có việc gì xảy ra.
- Đại tướng quân! Chẳng lẽ đây là người quen nên ngài…
Tăng Long rõ ràng là không đồng tình với cách giải quyết của Nguyễn Huệ, vị đô đốc này luôn giữ giới luật nghiêm khắc. Long Nhương tướng quân gật gù, khẽ mỉm cười ý nhị:
- Kẻ trượng phu cũng có nguyên tắc riêng, ân đền nghĩa trả. Còn ngươi thì sao, Văn Tuyết, ngươi sẽ trả cho hai vị cô nương này thế nào?
- Thuộc hạ…
Văn Tuyết sững sờ trước lời nói của Nguyễn Huệ, vị dũng tướng ngước lên nhìn rõ khuôn mặt của hai cô gái kia. Đều là mĩ nhân nhan sắc hơn người, đặc biệt là người con gái đang khoác áo choàng đen. Quen, đúng vậy, vị đô đốc nhủ thầm, dường như chàng đã gặp ở đâu đấy. Nguyễn Huệ khẽ nhắc:
- Hai năm trước, cũng tại Thăng Long thành, tửu quán “Đèn lồng đỏ”
Đến lúc này, cả Ngọc Hân, Tiểu Tú và Văn Tuyết mới nhận ra “người quen” chỉ gặp một lần của họ. Hai năm trước, ở cái tuổi mười bốn ngây thơ, Ngọc Hân vẫn khắc ghi cuộc gặp gỡ với ba con người kì lạ. Văn Tuyết chính là một trong hai vị hộ vệ của Nguyễn Văn Bình năm xưa. Ánh mắt sáng kiên định của Văn Tuyết quét ngang người bai cô gái, vẫn có chút thắc mắc:
- Nhưng cô gái đó bị gù. – Rồi chàng tự nhận ra sự ngớ ngẩn trong câu hỏi của mình – Là giả vờ sao?
Câu hỏi của Văn Tuyết không có lời đáp, chỉ có nụ cười nhẹ của Nguyễn Huệ như một sự khẳng định ngầm. Tăng Long đứng cạnh, không hiểu lắm về những điều bốn người nói, nhưng cũng cảm nhận thấy sự thỏa thuận trong ánh mắt của Nguyên soái và Văn Tuyết. Trong lần thám thính Bắc Hà hai năm trước, Thượng công đã đem theo hai hộ vệ, một là Văn Tuyết và một người nữa, Võ Đình Tú… Và hình như đã có chuyện xảy ra… Tăng Long không biết nhưng dường như liên quan tới hai cô nương kia. Văn Tuyết như hiểu ý của Nguyên soái, chàng ôn tồn lui xuống:
- Vậy hãy như ý của Thượng công. Dù sao thì cũng là do ba tên lính đó giở trò trước!
Văn Tuyết biết hai cô gái này không nói dối, nếu không hai năm trước, họ đã chẳng giúp Nguyên soái trong vụ của Mai Doãn Phúc. Có điều, tại sao Thượng công sap lại đối xử một cách quá đặc biêt như thế với hai cô nương này. Tăng Long cũng biết ý nên không nói gì nữa. Nguyễn Huệ quay lại chỗ Ngọc Hân, từ nãy tới giờ, nàng trở nên ngoan ngoãn lạ thường:
- Cô nương, vậy là ổn rồi, nhưng ta có chuyện muốn nói!
- T..hân phận… tiện nữ sao dám nói chuyện với tướng quân đây – Ngọc Hân thấy vậy, cố thoái thác, sao lúc nào nàng cũng gặp Nguyễn Huệ trong những tình huống dở khóc dở cười. Thêm vào đó, hơn canh giờ trước, nàng cũng vừa nói chuyện với người ấy xong
- Vậy sao ?– Nguyễn Huệ mỉm cười, ánh mắt liếc về hướng Hoàng cung – Ta vừa được tiếp chuyện cùng một người có đôi mắt rất giống cô nương. Người ấy mà gặp được cô nương chắc vui lắm.
“ Có đôi mắt rất giống”, Ngọc Hân biết vị Đại tướng quân kia đang ám chỉ ai, chính là Phụ hoàng của nàng. Nàng ấm ức gật đầu mà lòng thì không muốn chút nào:
- Tiện nữ rất lấy làm vinh hạnh được hầu chuyện Thượng công.
Nguyễn Huệ buồn cười trước gương mặt khó chịu của nhím con, lông mày cau lại, đôi môi mím chặt như đang cố kiềm chế. Văn Tuyết và Tăng Long thấy vậy, càng lấy làm lạ nhưng không dám hỏi gì. Nguyên soái cho lệnh quân lính cứ tiếp tục về Tây Sơn vương phủ, còn mình sẽ về sau. Hai vị đô đốc thấy vậy cũng xin cáo từ. Ánh mắt nâu trong suốt như ngọc lưu ly của Ngọc Hân nhìn vị tướng quân như thắc mắc, có điều gì mà sao không nói khi gặp mặt ở Lạc Thanh điện. Như hiểu ý của Ngọc Hân, Long Nhương tướng quân mỉm cười dịu dàng:
- Nàng không thấy nói chuyện ở đây là bất tiện sao?
Bấy giừo, Ngọc Hân mới để ý, những người dân đang thi lễ quanh đấy, đúng vậy, không ai biết nàng là công chúa nhưng tất cả đều biết người đang đứng trước mặt chính là Tây Sơn vương Nguyễn Huệ. Hai người con gái đành đi theo vị tướng quân…
Thật ra là Nguyễn Huệ đang nghĩ gì, tính cách của vị đại tướng quân là như thế nào, còn Ngọc Hân, nàng sẽ ứng đối ra sao?