Nhatho_PhamNgocThai
-
Số bài
:
963
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.08.2006
-
Trạng thái: offline
|
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
28.06.2008 13:04:39
( permalink)
V- PHÒNG GIÁM ĐỐC XÍ NGHIỆP SAO MAI ( Lách từ trên tổng công ty xuống - đang bàn bạc với giám đốc Hán ) LÁCH - Lần này người vớ bở nhất là ông đấy, ông Hán ạ! Ô.HÁN - Tôi đâu có quên ơn anh Lách? Cũng nhờ anh tiến cử và sự cất nhắc của đồng chí Tổng giám đốc... LÁCH - Chẳng phải tôi chỉ tiến cử, ca ngợi ông với ông Tổng giám đốc Phách, mà tôi còn lên tận vụ tổ chức Bộ nói rã bọt mép và tâng bốc ông hết lời! Ô.HÁN - Hì,hì...hì... thì, tình cảm qua lại thân thiết giữa anh Lách với tôi... LÁCH - Nói thật nhé, năng lực làm giám đốc của ông có phần hơi đuối? Ô.HÁN - Nhưng bề dầy nhiều năm kinh nghiệm làm việc của tôi, từng trải hơn lũ trẻ chứ lị? LÁCH - Kinh nghiệm của ông cũ rích, ra cái chết gì! Ô.HÁN - Thì tôi cũng sắp tới tuổi về hưu, có được nâng đỡ đề bạt... hưởng một tý quyền lợi lãnh đạo cũng là xứng đáng? LÁCH - Nói thế, để ông tự biết mình liệu mà cố gắng! Bọn công nhân nghe chừng chúng kêu ca ông nhiều lắm? ( ông Hán rút ngăn kéo bàn lấy ra một phong bao... đưa cho Lách ) Ô.HÁN - Anh Lách cầm lấy tiêu vặt. Đây là tiền tôi duyệt chi tiếp khách trong kinh doanh ấy mà... LÁCH - (cười) Ấy, giám đốc Hán làm thế này... anh em khó nghĩ quá ! Có vể nằng nặng phong bì đây? Ô.HÁN - Khách đặc biệt mà lị! Trưa nay mời anh Lách ra ngoài quán, tôi sẽ thay mặt xí nghiệp chiêu đãi. LÁCH - Thế thì phiền hà quá! Phiền hà quá!... Ô.HÁN - Có gì mà phiền hà. Tổng công ty với xí nghiệp là phải dựa vào nhau mà sống, phải không anh? Anh Lách về viết cái giấy giới thiệu xuống đây, tôi duyệt cho một kiện hàng...(nói nhỏ) Gọi là phế phẩm nhưng toàn loại may mẫu đang mốt, chỉ phết phẩy ti tí... ưu tiên giá nội bộ, rẻ bùn. (nói to) Nếu được các anh trên tổng công ty ưu ái giúp đỡ xí nghiệp, chẳng bao giờ để anh Lách phải thiệt! LÁCH - Giám đốc Hán đã có lòng thì Lách tôi xin nhận, chẳng dám từ chối. (nói nhỏ) Ông Hán là một giám đốc luôn luôn có nhiều thiện chí thế thì... (nói to) Tôi sẽ xuống để giúp đỡ xí nghiệp thường xuyên. Ô.HÁN - Được anh Lách quan tâm thế thì quí hoá quá! Tôi với anh: vừa được việc công, được cả tình cảm riêng. ( cả hai hô hố cười sởi lởi - Hải bước vào ) LÁCH - (nhanh nhẩu lại bắt tay) Ồ, xin chào anh Hải! Thế nào, anh vẫn khoẻ chứ? HẢI - Xin cám ơn. (với ông Hán) Đồng chí giám đốc đã xem bản phương án liên doanh với nước ngoài của tôi chưa đấy ạ? Ô.HÁN - Tôi xem rồi. ( rút từ ngăn kéo bàn, lấy tập phương án trả lại cho Hải) Ô.HÁN - (tiếp) Này đây, anh mang về mà cất vào trong tủ. HẢI - Thế ý kiến của đồng chí thế nào? Ô.HÁN - Cất đi, cất đi, cất đi... không dùng được. HẢI - Sao laị không dùng được? Đồng chí phải có ý kiến phân tích của mình đàng hoàng chứ? Ô.HÁN - Anh vặn vẹo tôi đấy à? Anh là cấp trên hay tôi là cấp trên? Bây giờ anh mất chức giám đốc rồi, chỉ là một nhân viên bình thường thôi: anh không thể vẫn giữ cái giọng lãnh đạo với tôi như trước được? HẢI - Thôi được. Tôi đã tôn trọng ông là giám đốc trình lên để tham khảo ý kiến, nhưng... chính ông đã tự tước bỏ quyền tham gia của mình... Ô.HÁN - Anh doạ tôi đấy hả? Đừng có định vượt quyền! Còn cái bản phương án này anh mang đi xí nghiệp nào thì mang, xí nghiệp Sao Mai này không dùng. ( Hải cầm bản phương án định bỏ ra - Lách vội đến can) LÁCH - Ấy , ấy... Giữa nhân viên, cán bộ và giám đốc thì phải đoàn kết, hoà hợp với nhau. Cấp dưới phục tùng cấp trên... Ô.HÁN - Giờ anh ta cũng chỉ là một nhân viên bình thường, mà nói với giám đốc cứ như là... LÁCH - (xuê xoa) Chẳng qua ông Hán với trách nhiệm một giám đốc, ông ấy phải cân nhắc lợi hại - Anh Hải ạ? Ô.HÁN - Về cách thức sản xuất ấy, thì chính đồng chí Tổng giám đốc tổng công ty đã từng nói: tạm thời trước mắt cứ từ từ, từ từ... đừng nôn nóng... HẢI - Cứ từ từ... Bây giờ mà còn phát biểu " cứ từ từ"? Cả một xu thế phát triển kinh tế thế giới là hợp tác phát triển toàn cầu. Từ từ kiểu ấy chỉ là sự ì ạch... Ô.HÁN - Theo phương án của anh: chẳng hoá ra đây là bán lại xí nghiệp cho công ty tư bản à? Để cho nó đầu tư tất cả 100% vào xí nghiệp, cải tạo thành xí nghiệp của nó... chứ đâu phải là liên doanh hợp tác quốc tế? HẢI - Sử dụng nhân lực công nhân Việt Nam sản xuất, đa phần các nhân viên và cán bộ của ta tham gia, sẽ có thêm hàng nghìn người có công ăn việc làm... Mặt bằng xây dựng xí nghiệp cũng vẫn ở trên đất nước ta - Nhằm phát triển nhanh chóng nền kinh tế quốc dân, công nghiệp hiện đại, khoa học kỹ thuật tiên tiến. Nhanh chóng hoà nhập với các nước tiên tiến trên thế giới, lợi nhuận kinh doanh hợp lý... Thống nhất đến một thời hạn: công ty nước ngoài sẽ trao trả lại toàn bộ xí nghiệp cho Việt Nam quản lý! Sao lại gọi là bán đi thành xí nghiệp của họ được? Ô.HÁN - (bối rối) Nhưng...nhất là cái người làm giám đốc xí nghiệp ấy, theo phương án của anh: lại do các công ty nước ngoài chỉ định? Riêng, riêng cái điều khoản ấy là không được rồi! HẢI - Thì ra, chẳng qua ông sợ bị phế bỏ mất cái chân giám đốc? Ô.HÁN - Tôi... HẢI - Ta không có tiền bạc. Người ta đầu tư 100% cả vốn: từ nguyên vật liệu sản xuất kinh doanh, đến trả lương cho cán bộ công nhân, toàn bộ phương tiện trang thiết bị máy móc đều của họ... để cải tạo xây dựng lại qui mô xí nghiệp! Thì rõ ràng người ta phải có quyền chỉ định giám đốc, không thể như cái kiểu bao cấp cha chung không ai khóc của ta được? Ô.HÁN - Không được. Không được. Mất cái quyền làm giám đốc là người có quyền hành cao nhất , là không được! Nghèo thì nghèo, vẫn phải giữ cái quyền làm chủ. Anh Lách thấy tôi nói thế có đúng không? LÁCH - Ông thì... chủ chủ cái gì? HẢI - Tôi đã gửi trình lên Bộ! Bộ mới là người duyệt xét và ra quyết định. Dù ông không đồng ý cũng không có quyền. ( Hải định ra thì bác Chúc vào ) B.CHÚC - Báo cáo đồng chí giám đốc... Ô.HÁN - Hôm nay sao lắm báo cáo thế? Có gì nói nhanh lên! B.CHÚC - Hiện dưới cảng có một số nguyên phụ liệu sản xuất hàng may mặc: như một số súc vải, phụ liệu may, chỉ... cả chỉ ny-non, chỉ cốt-tông, kim máy khâu. Những nguyên phụ liệu này thuộc hàng vét kho , tồn đọng... Ô.HÁN - Ờ, thì sao? B.CHÚC - Phần lớn những nguyên phụ liệu này vẫn phải dùng ngoại tệ mới mua được... Ô.HÁN - Tôi biết rồi! Nói vào việc cụ thể xem nào? B.CHÚC - Tôi đã liên hệ, cảng nhất trí xuất cho xí nghiệp ta với giá qui định, bằng tiền Việt Nam. (đưa giấy) Đề nghị giám đốc ký duyệt cho mua về để phục vụ sản xuất. Ô.HÁN - Được, chả mất gì của mình: nào, đưa đây tôi ký! B.CHÚC - Nhưng ta cũng cần phải chi một khoản, không lớn lắm... gọi là bồi dưỡng cho nhân viên, cán bộ trực tiếp làm việc ở kho cảng. Ô.HÁN - (trả lại giấy) Thế thì không được! Bồi dưỡng cái khỉ gì? Anh nào làm việc mà chả ăn lương. Đây thực chất là tiền tiêu cực. B.CHÚC - Nếu ta không chịu bồi dưỡng một chút, đời nào người ta ưu tiên xuất cho mình? Bao nhiêu cơ sở muốn, chúng tôi phải trình bầy mãi... Ô.HÁN - Cứ thẳng ngay mà làm! Tôi đã nói rồi: không có phí tiêu cực. Cái kiểu các anh thì... B.CHÚC - Nghe thì có vẻ cao đạo vậy. Nhưng hiện nay một số phân xưởng đang rơi vào tình trạng không đủ nguyên vật liệu sản xuất, công nhân bị lãng công dài... Đồng chí giám đốc cho biện pháp để giải quyết ạ? Ô.HÁN - Có, có phải anh lên đây để hoạnh hoẹ tôi không? Sinh ra trưởng phòng vật tư như anh: xí nghiệp có khó khăn thì phải đề xuất biện pháp... để thỉnh thị giám đốc. Đằng này... B.CHÚC - Tôi lo được vật tư thì đồng chí bảo cứ thẳng ngay mà làm. Thẳng ngay cái nỗi gì? Ngoại tệ mua nhập nguyên vật liệu thì thiếu. Có tìm mua được vật liệu bên ngoài , cũng còn đắt hơn nhiều so với cảng. Nhưng ai người ta chịu uống nước lã, nuốt nước bọt mà ưu tiên không cho anh? Ô.HÁN - Các anh... các anh... LÁCH - (vội can) Thôi, ông ký duyệt đi! Tình hình chung bây giờ phải biết chấp nhận, để anh em họ lấy nguyên vật liệu về sản xuất. Ô.HÁN - Thôi được, tôi ký duyệt. Nhưng... không thể kéo dài kiểu tiêu cực như thế này mãi được. (ký) B.CHÚC - (nhận giấy) Vì cuộc sống công nhân, vì xí nghiệp: Tôi chấp nhận sự ký duyệt này của ông! Nếu chỉ vì ông, tôi không thèm! ( bác Chúc bỏ ra - Hải cũng lắc đầu ra theo ) Ô.HÁN - (với Lách) Anh xem: Cán bộ, công nhân bây giờ nó ngang ngược, hỗn xược thế đấy! LÁCH - Ông cũng chả ra sao cả? Đáng lý phải động viên họ, duyệt ký ngay! Thì ông lại... Ô.HÁN - Chẳng qua tôi nói thế để tỏ cho chúng biết: mình ưa làm việc theo phong cách nghiêm túc, đúng đắn! LÁCH - Đúng đắn, nghiêm túc cái con khỉ! Những cán bộ như thế thuộc loại mẫn cán, có trách nhiệm, giúp ông duy trì sản xuất cho xí nghiệp. Có lợi cho lãnh đạo của ông! Mình phải tỏ ra nhẹ nhàng, sởi lởi, xoa vuốt... có thế ông mới trụ được cái chức giám đốc! Ô.HÁN - Vì... vì tôi đang bực quá! Thôi, không nói chuyện ấy nữa. Thế , còn bản phương án của thằng Hải: theo anh, liệu ông Tổng giám đốc có chấp thuận không? LÁCH - Ông ta không ủng hộ những ý tưởng mạnh mẽ đến thế đâu. Ô.HÁN - Sao anh biết? LÁCH - Điều cốt yếu của ông Tổng giám đốc là: Tất cả, từ tổng công ty đến xí nghiệp... cứ bình bình, êm êm... để ông ta giữ yên cái chức vị Tổng giám đốc cho tới lúc về hưu! Không có đảo lộn gì hết... Ô.HÁN - Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! LÁCH - Lãnh đạo cầm chịch không nổi: mà thay đổi lớn quá, có khác nào tự loại bỏ mình? Ô.HÁN - Còn anh? Thế... anh có ủng hộ cho nó không? LÁCH - Tôi á?... Ờ, ờ... mà này, trời sắp mưa rồi nhỉ? Cũng đến lúc tôi phải về đây! Ô.HÁN - Ấy, ấy... Tôi đã nói rồi: Trưa nay xí nghiệp sẽ chiêu đãi trưởng phòng Lách ở ngoài quán! LÁCH - Làm thế tốn kém cho giám đốc Hán quá? Tôi rất ngại. Ô.HÁN - Chuyện vặt. ( ghé tai Lách nói nhỏ) Khoản này cũng sẽ được duyệt chi trong sản xuất kinh doanh! LÁCH - Nghĩa là... cũng có thể vô tư hả? Nể ông thì tôi ở lại chứ, hôm nay cũng có nơi mời đãi... Ô.HÁN - Tôi với anh Lách mà... Hai anh em mình cứ ăn dơ với nhau, hai bên đều có lợi. Phải không anh? LÁCH - Ông Hán nói chí phải! Ô.HÁN - Đi đi đi... Ta ra quán ngồi nhậu lai rai. ( cả hai bước đi - hể hả cười ) Chuyển cảnh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2008 14:41:37 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.
|