Nhatho_PhamNgocThai
-
Số bài
:
963
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.08.2006
-
Trạng thái: offline
|
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
16.08.2008 12:55:40
( permalink)
P.5 TUẤN - Sao ông cứ theo tôi như là theo dõi vậy? MAI LÂM - Anh Tuấn đừng hiểu lầm, tôi rất có thiện cảm với anh. TUẤN - Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho ông? Xin lỗi ông, thậm chí... MAI LÂM - Ồ, không sao. Có thể là tôi đã hơi chú ý quá tới anh ! Nhưng trong suốt tiệc chiêu đãi tôi không thấy anh uống một hớp rượu nào? Anh chỉ nâng cốc lên rồi đặt cốc xuống, còn thuốc lá thì lại hút liên tục. TUẤN - (nhún vai không nói) MAI LÂM - Anh bỏ quá... TUẤN - Ông cần gì ở tôi? MAI LÂM - Một câu hỏi, hoàn toàn là chuyện riêng tư. TUẤN - Vâng, tôi nghe ông nói ! MAI LÂM - Anh có một cái sẹo khá dài ở đuôi mắt trái. Chắc hẳn là... đã bị một tai nạn lao động nào đó? TUẤN - Tôi chưa hề bị một tai nạn nào cả. MAI LÂM - Ở tuổi anh chắc là cũng không phải tham gia chiến đấu trong chiến trường? TUẤN - Tôi tốt nghiệp phổ thông thì được sang Ba Lan học, cho nên... MAI LÂM - Hay đó là dấu tích vết sẹo của một chiếc nhọt bọc, mà chiếc nhọt bọc này phải lớn lắm? TUẤN - Cũng hoàn toàn không phải thế, thưa ông ! Nhưng lạ nhỉ, bỗng nhiên ông lại quan tâm tới cả cái sẹo của tôi? MAI LÂM - Cũng chỉ là sự vô tình, nếu như.... TUẤN - Thôi được, ông hỏi thì tôi sẽ nói ! Tôi bị chiếc sẹo đó từ nhỏ. Mẹ tôi kể rằng, bà sơ ý đánh ngã tôi... ( Tuấn đang nói dở, thì Tuyết từ ngoài cửa chạy vào ) TUYẾT - Anh Tuấn, đến giờ rồi ! (trông thấy Mai Lâm) Dạ, chào ông. TUẤN - (với Mai Lâm) Xin lỗi ông ! (với Tuyết) Chúng ta đi thôi ! MAI LÂM - Anh và cô cứ tự nhiên. ( Tuấn và Tuyết ra khỏi cửa. Mai Lâm suy nghĩ ) MAI LÂM - (một mình) Khuôn mặt của nó nhiều nét trông rất ngợ? Cả cái tên, tuổi của nó cũng trùng hợp. Lại còn chiếc sẹo nữa? Nó nói: chiếc sẹo bị từ nhỏ, do mẹ đánh ngã... Liệu có đúng như thế không? Lậy trời Phật !... MINH PHƯƠNG - (từ nhà trong lò dò đi ra) Kìa, ông Mai Lâm ! Trong đó đang tiệc tùng vui như thế... MAI LÂM - Bà tha lỗi, chỉ là tôi muốn hưởng một chút thoáng mát ở ngoài này. (trông ra vườn) Nhà ta có khu vườn đẹp quá ! Chà, thật là dễ chịu. MINH PHƯƠNG - Giờ mời ông lại tiếp tục vào dự tiệc? MAI LÂM - Tôi phải xin phép bà, tôi cũng thấy hơi mệt. Mới lại, tối nay tôi cũng có chút việc. MINH PHƯƠNG - Việc gì thì việc. Tối nay ông là khách đặc biệt của chúng tôi, tôi chưa thể để cho ông về được. ( lả lơi) Nếu ông có say, thì cứ bám vào vai tôi, ông sẽ thấy dễ chịu ngay ! MAI LÂM - Ồ, không thưa bà . Rất cảm tạ lòng tốt của bà ! MINH PHƯƠNG - Nếu cần, tôi sẽ giành một phòng riêng cho ông đêm nay, cũng ngay sát phòng tôi thôi ! MAI LÂM - Cám ơn bà, dù sao thì tôi vẫn phải từ chối. Bà nói giúp với ông nhà... tôi xin phép. MINH PHƯƠNG - Nếu ông đã nhất quyết vậy , thì tôi cũng đành. MAI LÂM - Mong ông bà tha lỗi, chào bà ! ( Ông Mai Lâm vội vã ra khuất. Minh Phương vẫy Tài, lúc đó đang đứng ở cửa phòng ) MINH PHƯƠNG - (với Tài) Thằng Tuấn với lão Mai Lâm này cứ thì thụt với nhau, hình như chúng đang bàn định một chuyện gì? TÀI - (say) Làm gì có chuyện gì, mợ chỉ đa nghi. Giờ chỉ là chuyện của tôi và mợ? MINH PHƯƠNG - Tôi đã để ý: chúng ra ra vào vào... theo nhau, cứ như đôi tình nhân phải lòng nhau vậy. TÀI - Thì cũng đến như tôi và mợ là cùng. MINH PHƯƠNG - Không phải là lúc để cậu đùa? TÀI - Tôi không đùa ! Giờ là lúc mợ phải trả nợ tôi hồi chập tối... ( Tài ôm lấy Minh Phương ) MINH PHƯƠNG - (lánh ra) Cậu đã say quá rồi đấy ! Tôi vẫn nghi, chúng có một mưu đồ gì đó? TÀI - Mợ cứ yên tâm đút cái khoản tiền của vụ làm ăn này vào túi, mọi chuyện khác tôi lo. ( Tài lại ôm lấy Minh Phương ) MINH PHƯƠNG - Thế này thì tôi chết mất ! TÀI - Sao lại chết ! Mợ không thấy khoan khoái hay sao? MINH PHƯƠNG - Nhưng tôi chưa yên lòng. TÀI - Sẽ êm. Tất cả rồi sẽ êm, sẽ êm ngay thôi !... thế... thế... MINH PHƯƠNG - Đừng ! Đừng quá ! Ở đây.... TÀI - Để tôi bế mợ ra vườn ! ( Tài bế xốc Minh Phương qua lối cửa ra vườn ở mé bên sân khấu.Từ dưới nhìn lên có thể thấy thấp thoáng...một cuộc tình ái xẩy ra trên chiếc ghế băng ở ngoài vườn. Từ nhà trong vẫn vẳng ra tiếng chúc tụng của các quan khách ) TÀI - (tiếng từ ngoài vườn) Mợ yên nào ! MINH PHƯƠNG - Cậu dễ thương quá ! TÀI - Hơn ông ấy chứ? MINH PHƯƠNG - Cậu khoẻ hơn . TÀI - Mợ có yêu ông ấy không? MINH PHƯƠNG - Ông Lãm nhà tôi á? Ờ, cũng yêu !... Ối, sướng quá cậu ơi !... nhè nhẹ thôi, sướng quá... anh Lãm ơi !... Ối, sướng...anh Lãm ! Anh Lãm ! Anh Lãm !... ( Lúc đó, ông Lãm và ông bản từ nhà trong ra phòng khách ) Ô.LÃM - ( ở phòng khách) Quái, tôi nghe như có tiếng ai gọi tôi? Ô.BẢN - Anh tưởng thế, làm gì có ai mà gọi. Ô.LÃM - Tuổi già bây giờ hay lẫn... rất là hay tưởng... Ô.BẢN - Rút kinh nghiệm cái vụ Rô-ten-bớc vừa rồi, anh cũng nên thận trọng. Ô.LÃM - Tôi biết rồi, ai mà muốn thế ! Ô.BẢN - Đôi ba lần, thằng Tuấn nó vẫn chất vấn tôi? Ô.LÃM - Thì anh phải liệu bảo cho nó thôi đi ! Ô.BẢN - Nó còn xuống tận xí nghiệp kiểm tra. Ý nó muốn xem lại hồ sơ cũ đấy? Ô.LÃM - Thế thì không được ! Dứt khoát là không được ! Anh phải... Ô.BẢN - Thì tôi vẫn đang thuyết phục nó. Thôi tôi về ! (ông Bản ra khuất ) Ô.LÃM - (một mình) Chả còn ra cái thể thói gì cả? Thật là, trứng lên cả đầu. (ông Lãm nhìn quanh nhưng không thấy ai) Vợ với chả con ! Khách khứa thì đầy nhà, bỏ đi đâu rồi không biết? ( nói xong , ông Lãm hấp tấp đi vào nhà trong. Minh Phương và Tài từ ngoài vườn bước vào nhà ) MINH PHƯƠNG - Ông ấy đang tìm tôi đấy? Ông ấy mà biết thì.... TÀI - Mợ sợ à? MINH PHƯƠNG - Tôi lo là lo cho cậu đấy? Khỉ ạ, khoẻ đến phát khiếp ! TÀI - Giờ thì thoải mái rồi, nhẹ cả người. MINH PHƯƠNG - Cậu vẫn phải để mắt đến thằng Tuấn và lão Mai Lâm đấy? TÀI - Tất cả sự dậy bảo của mợ, Tài tôi xin phục tùng ! MINH PHƯƠNG - Sướng nhé, đây có kẹm gì gái tân !? HẾT MÀN MỘT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2008 12:32:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.
|