Sao Như (của Nguyễn Gia Linh)
Bắt tay nhau Cánh chim chiều bay đói lã Mãi mê nào nghĩ đến mình Chỉ mong xuôi về bến cũ Ngửi mùi đồng cỏ thơm xanh Trên đường chim bay từng nhóm Cùng chung ý vượt trời xa Nên dù đi từ mọi hướng Vẫn theo về ngõ quê nhà Khi thấy bóng chiều êm ả Mừng vui ta lại bắt tay Quên đi một thời oi ả Thở than những lúc đêm dài Ngắm nhìn dòng sông kỷ niệm Gợi nhiều những cảnh ước mơ Bóng chiều tan trường sắc tím Còn vương ý tưởng mong chờ Trên sông theo mùa nước lớn Hoa lục bình tím quẩn quanh Nhởn nhơ xuôi chiều sóng gợn Nổi trôi số kiếp sẵn dành Đường đời dằn co xua đuổi Biết tìm chổ tựa dìu nhau Còn hơn giữ hoài giận dỗi Trở trăn dối được đâu nào Hãy ráng cùng nhau dành chổ Trên chiếc tàu lướt dặm xa Cùng nhau trở về bến đỗ Để cùng nhau tắm ao ta Nguyễn Gia Linh
NGHĨ GÌ?
Bàn tay năm ngón xanh xao
Đưa em vào tuổi mơ nào đây anh
Muà thu ướt át trôi nhanh
Cho em nồng ấm thổi quanh giọt buồn
Nghĩ gì? Anh nghĩ gì không?
Nghĩ gì ! Em nhớ dòng mong xuôi dần
Bao năm lá đổ âm thầm
Người thương đi mãi xa gần mi em
Còn vương chút ít tình câm
Em đem bán gói hôn cầm trả anh
Trăm năm ánh lưả thiên thần
Anh đang giập tắt mộ phần trời yêu
Đông Hương TRỜI THU ĐỌNG GIỌT SƯƠNG MÙ (Họa bài NGHI’ GÌ của Đông Hương) Chiều thu gió thổi xôn xao Đong đưa nỗi nhớ nơi nào vậy anh ? Mong mùa thu cảm qua nhanh Cho anh sưởi ấm chung quanh thơ buồn Để rồi trong cõi trống không Không còn chợt nghĩ, đợi mong xa dần Chiều thu, giọt rớt âm thầm Tưởng nghe lá đổ rơi gần hiên em Vấn vương một chút tình thâm Đừng đem gởi trả mà cầm giao anh Để đem nhúm lửa tinh thần Cho anh rọi sáng duyên phần thương yêu Nguyễn Gia Linh
Ru em lần cuối Tiếng mưa rơi đều trên vách Chẳng làm em trở giấc nồng Nhạc đều càng rơi tí tách Đưa thuyền vào cõi mênh mông Anh về theo làn mây xám Mặc dù không có vì sao Nhưng gió theo chiều ru cảm Đưa hương vào chốn động đào Ngủ yên phương trời lận đận Lãng quên tất cả thời gian Chỉ còn cõi lòng hưng phấn Thấy gì những nỗi gian nan Nầy đây lấy tay làm gối Mưa êm, giấc mộng mơ dài Ngọn nến xua luồn bóng tối Chỉ còn ảo tưởng đêm say Tiếng mưa ngân dài luân vũ Ngủ yên mái tóc buông lơi Dây tơ kéo dài chưa đủ Cho ai buộc lấy không rời Ru em một lần sau cuối Ngày mai có thể rời xa Tiếng êm đêm dài ngắn ngủi Bóng hình năm tháng trôi qua Nguyễn Gia Linh
THU MÌNH CHỈ THẾ !
Chim đỗ quyên ăn chùng trái khế
Đậu vườn xưa thơ ấu chúng mình
Muà thu cũ đi nhanh quá thế
Em lại chào tưởng nó là anh
Em hái cành soan buồn đem cặm
Tím hương em tuổi nhỏ mười lăm
Nhớ tay anh hay xoăn tóc , ngắm
Nụ cười hiền chờ gọn tình câm
Anh bảo em đoá hồng ước hẹn
Anh nâng niu giữ mãi trong vườn
Vườn cuả chỉ chúng mình hay đến
Ngồi nhìn nhau , e cả triệu lần............
Em tưởng trọn đời anh bên cạnh
Uống chung sương đọng lá đêm, say
Nay giấc mơ chia bài hoang lạnh
Trời thương yêu giờ mộng tưởng hoài
Viết tặng anh GL
đh THU ĐẤT KHÁCH Chim sáo đậu trên cành cây khế Tiếng ai vui như thể quanh mình Sao ngày xanh vội qua nhanh thế Em tưởng lầm ngỡ bước chân anh Đem nhành soan mộng mo ra cặm Nhớ lại ngày tuổi mới mười lăm Nhìn suối tóc chảy dài anh ngắm Thấy hồn mình trải mộng tình câm Vẫn nhớ đóa hồng em ước hẹn Còn lo gió trốn lẻn vào vườn Chổ riêng tư chúng mình thường đến Nhìn nhau trìu mến vạn lần thương Rồi cứ tưởng cùng đi bên cạnh Quên sóng đời trốn cảnh mơ say Ngờ đâu gió cuốn đêm hoang lạnh Để lòng đau theo mối cảm hoài Bài họa tặng ĐH Nguyễn Gia Linh
Nợ tình xưa Em nói đúng không có gì phải trả Chuyện qua rồi nào đã nợ gì nhau Có nhiều đêm nhìn bóng nến xanh xao Nghe trăn trở làm nghẹn ngào khó ngủ Trong yêu thương không biết làm sao đủ Kỷ niệm nhiều nhưng chẳng giữ được lâu Nhớ làm sao đêm hẹn ước bên cầu Nghe huyền ảo ánh trăng giàu cảm lụy Đường tình yêu vẫn mong tròn chung thủy Nghe tiếng lòng với luận lý con tim Đóa hoa xinh anh còn mãi đi tìm Giờ hương thắm đã chìm trong sóng mắt Em giờ đây cận kề vai người khác Thì anh đi cúi mặt chẳng quay về Còn mong gì đến chuyện tỉnh hay mê Trong sương gió đã nghe điều tan vỡ Không còn nhau thì thôi tình muôn thuở Đã rời xa không thể ở cùng nơi Kể từ đây dày dạn gió sương rơi Anh sẽ đến một phương trời hoang vắng Nguyễn Gia Linh
Chúc Mừng năm mới Xuân Mậu Tý 2008 Mừng Xuân Mậu Tý giữa ngàn hoa Ấm áp hương quê tỏa khắp nhà Cánh bướm tung tăng cung réo rắc Đàn chim ríu rít khúc hoan ca Mai vàng sắc thắm khơi thanh thản Pháo đỏ hồng tươi gợi thiết tha Vẫn giữ trong lòng chung ý niệm Đường theo bến giác chẳng còn xa Nguyễn Gia Linh Họa thi Quê nghèo nở rộ mấy chùm hoa Tỏa ngát xa hương mối Đạo nhà Mấy độ lao đao đường chuyển hóa Bao ngày lẩn lút khúc thương ca Bởi cơ hưng thịnh đà gieo rắc Vì thế lụn tàn phải thiết tha. Ví biết hồng ân Trời trải khắp Đường về quê cũ thiệt không xa. Huỳnh Đạt Bửu
Kỷ niệm khó phai mờ Chắc em nhớ vào một chiều cuối hạ Bắt đầu rơi vài chiếc lá bên đường Em có thấy sắc màu sao quái lạ Con dốc buồn khi nắng xuống còn vương Em có biết sao bóng chiều hiu quạnh Mưa chợt về rét lạnh ở đầu môi Giọt mưa đều khó tìm nơi lẫn tránh Đứng run run nhìn cảnh rét bên đồi Em còn nhớ con đường xưa chung lối Hàng cây dầu réo gọi bước ta đi Mái trường xưa sống những ngày thơ dại Tiếng ve sầu báo hiệu đến ngày thi Kỷ niệm xưa không bao giờ vơi cạn Tuổi thơ ngây năm tháng chẳng phai mờ Ngày trở về trời sẽ đầy hoa nắng Để cho mình vẽ trắng tuổi mộng mơ Em sẽ thấy đời vương bao ý sống Chung quanh em trải mộng buổi đầu xuân Ngàn hoa tươi khoe mừng cùng vạn bướm Đang nghịch đùa bay lượn sóng hồn dâng Nguyễn Gia Linh
Hình ảnh tuổi về chiều Còn gì đây, cho mình thương với tiếc Tuổi về chiều rơi vào khoảng hư không Đâu còn trẻ để xem tình bất diệt Đâu mê say mà ủ ngập tim lòng Gần bảy mươi tóc bạc nhiều hơn trước Bao sầu lo khắc khoải cả ngày đêm Tuổi về chiều đã già thêm mấy bước Còn mơ chi mộng ước thật êm đềm Hồi tưởng lại những ngày sa nước mắt Bước ra đi không nhếch nổi môi cười Nhưng lòng vẫn tự tin nhìn trước mặt Không đảo chao tròn giữ nét tươi vui Giờ em cũng qua đi thời tuổi dại Hết mơ say và cũng hết mộng mơ Đem vần thơ cho mình xây đắp lại Để quên đi những âu yếm đợi chờ Hãy tiến bước vượt muôn ngàn tẻ lạnh Còn gì đâu để thương nhớ lụy phiền Anh gom về đủ biết bao hình ảnh Cho mình vui theo trăng sáng diệu huyền Nguyễn Gia Linh
Hương Xuân Sương sớm còn lan trước khóm hoa Lung linh ánh sáng tỏa chan hòa Đã quên một thuở trời băng giá Nắng ấm về theo khắp mọi nhà Em cười trong nắng dưới hương hoa Ánh sáng làm tăng vẻ mặn mà Mơn mởn cành đào khoe trước gió Vởn vơ cánh bướm chẳng thèm xa Bàn tay ve vuốt đóa hồng êm Càng gợi tình hơn mái tóc mềm Nồng ấm như kề gò má đỏ Nụ hôn âu yếm gởi trao em Phất phơ làn tóc như mây phủ Không đủ che mờ đôi mắt anh Nhìn thấy cành mai vừa chớm nụ Ngàn tia mơ ước giữa trời xanh Anh viết trang thơ tình ái đó Gởi về bến cũ với đò xưa Ngàn năm vẫn thấy hoa mai nở Lặng lẽ giữa trời dệt ước mơ Nguyễn Gia Linh
Trời Xuân nắng ấm Nắng vàng bên song cửa Trong vườn muôn cánh hoa Như cõi lòng hé mở Giữa không khí chan hòa Ngập ngừng nghe tiếng hót Của đàn sao bên hè Dịu dàng em nhẹ gót Sợ lay động cành tre Đàn bướm vờn trong nắng Giữa hơi ấm dịu hiền Sớm quên ngài dai dẳng Sương tỏa lạnh ngoài hiên Một ngày đầy hương sắc Đem tin tưởng rạt rào Niềm vui tràn lên mắt Thêm mơ mộng trăng sao Có đêm nhiều mộng tưởng Rồi để lòng tơ vương Chiếu tơ vàng khắp hướng Cho đời thêm ngát hương Trời ấm với trăng thanh Đem thơ mộng xây thành Mùa xuân về gom cả Xóa nỗi buồn mông mênh. Nguyễn Gia Linh
Anh sẽ viết Anh sẽ viết cho vơi niềm đau khổ Vội vàng chi nhắc nhở chuyện ngày xưa Đông sắp qua và gió đã sang mùa Đừng giữ lại trong cõi lòng u uất Anh sẽ viết, không còn nghe tiếng nấc Nhớ ngày nào chất ngất những nồng say Mong cho ai không còn thấy đêm dài Đầy trăn trở chưa ngoai niềm thương nhớ Anh sẽ viết, không còn nghe nức nở Ráng vươn lên nỗi khổ sẽ tàn phai Quên đi em, chuyện tình cảm bi ai Cố tiến bước để nghe lòng sâu lắng Anh sẽ viết cho đầu xuân trải nắng Cho trời xanh cùng mây trắng đùa vui Giữ làm chi những giây phút ngậm ngùi Làm chậm trễ cánh hồng tươi sắp nở Anh sẽ viết, hồn thơ không bỡ ngỡ Nhịp tin yêu hớn hở trở về mau Cho trời xanh cùng muôn sắc khoe màu Cho ánh mắt người em trào ước vọng Anh sẽ viết vần thơ đầy xúc động Đưa em vào cõi mộng quá nên thơ Muôn hoa thơm đầy hương sắc đợi chờ Làm lủ bướm ngẩn ngơ qua sóng nhạc Anh sẽ viết điệu vần theo giọng hát Hòa hương thơm tỏa ngát cõi trời mơ Để thương yêu không còn bến hay bờ Chỉ lơ lửng như …sương mờ bóng cảm Nguyễn Gia Linh
Đón Xuân Một cội mai xinh phủ nụ vàng Lòng vui theo nhịp đón Xuân sang Cành non sắc mởn hoa tươi thắm Lá mỏng đài thơm nét dịu dàng Giữa cảnh thanh bình nghe réo rắt Trên đồi ngoạn mục hát oang oang Hỏi ra mới biết người thôn nữ Đang trở về vui với xóm làng Nguyễn Gia Linh
Anh có hiểu Anh có hiểu sao em buồn vơ vẩn
Nhìn áng mây tản mạn ở phương trời
Gió trở lạnh để cho lòng vương vấn
Gợi nỗi niềm theo bóng nhạn xa khơi
*
Anh có hiểu sao nhiều đêm khắc khoải?
Đếm tủi buồn theo những bước chân đi
Rồi nhận thấy những gì còn giữ lại
Như u sầu ứ đọng ở bờ mi
*
Anh có hiểu sao nhiều đêm thức trắng?
Xem thời gian gậm nhấm những u buồn
Chỉ giữ lại những ngôn từ cay đắng
Để viết thành một bản nhạc thê lương
*
Anh có hiểu sao em già trước tuổi?
Khi cuộc đời còn có nghĩa gì đâu
Tháng năm qua lê bước chân lầm lũi
Để quên đi tất cả những u sầu
*
Anh có hiểu sao em không chờ nữa?
Vì còn gì để mong nhớ đâu anh
Người ra đi có bao giờ tựa cửa
Để hướng về một hình bóng xa xăm
*
Anh có hiểu sao đường dài hun hút?
Không bao giờ thấy được ánh hồng tươi
Sao chịu nổi những đêm dài thao thức
Để nghe hồn tắt lịm cuối chân trời
*
Anh có hiểu sao không lời từ biệt?
Vì nói ra cũng chỉ thế mà thôi
Cõi đời nầy không còn gì tha thiết
Kể từ nay xin vĩnh biệt nhau rồi
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 10-02-2004
Bên em Giờ đây anh có em rồi
Hết khi cách biệt, hết thời cô đơn
Ngày xuân nắng ấm dài hơn
Đêm xuân khải khúc nghê thường mê ly
*
Bên em vẳng tiếng xuân thì
Ánh hồng le lói, giữa khi sương mờ
Dắt dìu bến mộng bờ mơ
Để bù đắp lại vần thơ ngỡ ngàng
*
Bên em nào thấy đò ngang
Chỉ nghe tiếng nhạc non ngàn reo vui
Cành đào trong nắng hồng tươi
Đài hoa hé nở nụ cười đón xuân
*
Cỏ non điểm cánh hoa rừng
Cúc vàng trải rộng ven đường em đi
Đưa về suối ngọc lưu ly
Nước trong, ghềnh đá xanh rì rong rêu
*
Suối reo hòa tiếng chim kêu
Gọi người quên hết những điều sầu thương
Rửa xong cho hết bụi đường
Điền viên vui thú ruộng vườn, câu thơ Nguyễn Gia Linh
Lisbonne, ngày 08-06-2003
Má hồng phận bạc Số phận con người quá khổ đau
Trước bao chìm nổi, sóng ba đào
Chỉ dành riêng tặng người con gái
Không biết tìm ai, tựa lẩn nhau
Những nỗi buồn vui, những đắng cay
Dìm sâu ký ức khó tàn phai
Ai người hiểu được niềm tâm sự?
Khắc khoải, đau thương, giọt vắng dài
Mười hai bến nước, đục trong nhờ
Đâu có mơ gì chuyện đón đưa
Chỉ biết đem tình trang trải rộng
Mặc cho gió lộng với mưa đùa
Những tưởng theo chồng xây giấc mộng
Nào hay lại phải tiễn người đi
Một vành khăn trắng bao thương tiếc
Còn khổ nào hơn, cảnh biệt ly !
Miếng cơm manh áo, vượt đường xa
Gian khổ em đâu có nệ hà
Chỉ muốn bình yên trong cảm nghĩ
Nên đành xây tiếp… mái hiên nhà
Đâu dễ tìm người chịu cảm thông
Thức khuya, dậy sớm, chẳng vui lòng
Cửa nhà, bếp núc, mình em lảnh
Mà vẫn như người giạt bến sông
Em nhốt đau thương, cất tủi hờn
Làm dâu cho mẹ với chồng, con
Lạï còn bè lủ em chồng nữa
Chỉ biết chua ngoa đến mỏi mòn
Luôn cả con khờ ăn hiếp mẹ
Nghĩ đời ngán ngẩm, biết làm sao
Chồng con gì nữa mà mơ tưởng
Đành quyết xa rời bến khổ đau
Những nỗi buồn thương cho số kiếp
Trả rồi không đợi lúc tàn phai
Giã từ thế giới đầy ô trược
Em quyết theo về cánh nhạn bay
Mong mỏi nợ đời chỉ thế thôi
Hồn mình như thể áng mây trôi
Từ nay phiêu lãng không nơi chốn
Quên hết lòng người bạc quá vôi
Nguyễn Gia Linh
22-02-2004
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: