TẠ TỪ
NHỚ MỘT NGÀY XƯA Một ngày năm xưa Tôi đứng nhìn trời đổ cơn mưa Nghẹn ngào chia ly Đôi mắt nào lệ ướt trên mi Người rời xa tôi Lên chuyến tàu về chốn xa xôi Còn gì cho nhau Hay chỉ còn một trái tim đau Đường về cô thôn Tôi thấy mình chìm dưới mưa giông Người giờ nơi đâu Xa lắm rồi gọi nhớ đêm sâu Nợ người bao lâu Xin cũng đành giữ đến ngày sau Dù đời phôi phai mong kiếp này trả hết cho ai Nhìn hoàng hôn trôi Ai tiếc hoài một mảnh hồn côi Đời còn âm u Tôi bước dần về chốn hoang vu…… Xuân Mai
QUÊ HƯƠNG ƠI!
Quê hương ơi! Tàn rồi cơn binh lửa Bỏ súng gươm quay trở lại quê nhà Ngày con đi mẹ ngồi trên bậu cửa Tim nghẹn ngào nghe tiếng gọi thiết tha Con về đây, mẹ ơi! Đừng khóc nữa Con về rồi, quên hết những ngày qua Còn nhớ mãi một lần nơi quê nội Dòng sông quê dậy sóng gót quân thù Bước hành quân, con về trong đêm tối Vàm Cỏ buồn, mẹ đang ở bên kia Đêm qua sông đoàn quân đi rất vội Bờ bên kia thương nhớ lắm bên này Quê hương ơi! Đã im rồi tiếng súng Con về đây buồn nhớ bóng hình cha Vai áo trận bạc màu vì chinh chiến Miếng vá sờn làm lòng mẹ xót xa Thương đôi mắt già nua mờ lệ nhớ Thèm được nghe mẹ ru tiếng ơi à….. Xuân Mai
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2016 13:38:49 bởi Nguyệt Hạ >
NGƯỜI LÍNH GIÀ
Người lính già chiều ra bờ cát trắng Đôi mắt sầu trông ngóng phía đông xa Thương đàn con đêm ngày trên đảo vắng Cùng quân thù chiến đấu những ngày qua Người lính già chiều nhớ mùa khói lửa Trận đánh nào chìm dưới những cơn mưa Vai áo trận nhuộm hồng thêm lần nữa Đồng đội nằm lạnh lẻo chiến trường xưa Người lính già chiều nghe làn gió bấc Biên giới buồn day dứt biết bao năm Hồn tử sĩ thiêng liêng rừng ải bắc Máu anh hùng bất khuất biển trời nam Người lính già chiều ra nhìn biển động Nghe hồn thiêng đất nước vọng về đây Lời sông núi từ ngàn xưa đồng vọng Thấm vào tim dòng máu Việt phương này…. Xuân Mai
HAI NGƯỜI LÍNH Hai người lính hai bên chiến hào Là anh em một mẹ sinh ra Anh bên kia lòng đau như cắt Em bên này lo lắng thiết tha Hai người lính rời xa chiến trường Buông súng rồi về lại quê hương Thôn nghèo ơi! Lòng con nhớ lắm Thương mẹ già tóc bạc như sương Hai người lính còn nghe xót xa Ba lô đầy di vật bạn thân Bạn chỉ xin một lời nhắn lại “ Con không về tạ lỗi mẹ cha ” Hai người lính về bên mẹ già Nén hương buồn xin cúi lạy cha Mái tranh xưa còn bao kỷ niệm Mẹ ôm con hai đứa xa nhà….. Xuân Mai
TRẢ CHO EM Trả cho em mùa hoa phượng đỏ Góc sân trường len lén son môi Đàn chim én mắt tròn nghiêng ngó Áo mây trời quấn quýt hồn tôi Trả cho em tình duyên tiếc nuối Nhớ bao chiều trên phố lang thang Hàng cây khô già bao năm tuổi Sợ đôi mình trễ chuyến đò ngang Trả cho em dòng sông mắt biếc Để ai còn say đắm trông mong Hồn thơ rơi trên từng trang viết Biết em còn nhớ một dòng sông Dòng sông ơi! đừng trôi xa quá Hãy trở về bến cũ năm xưa Trả cho em con đường hoa lá Đưa nhau về giọt nắng lưa thưa Dòng sông ơi! làm em tôi khóc Nước mắt khờ ướt đẩm mi cong Trả cho em trâm cài trên tóc Soi gương chiều đợi sáo qua sông…. Xuân Mai
BIỂN KHÓC Biển khóc u sầu muôn nơi Nghe tiếng ai oán vang trời Đàn cá sao nằm phơi thây Tang thương sao đến nơi này Ngày đó biển trời xanh trong Mà nay nghe xót xa lòng Còn nhớ xưa nhiều năm qua Thương sao câu hát dô tà Trời hỡi! dân tình kêu than Chưa thấu đến chốn thiên đình Còn đó bao loài sói lang Đang tâm hại chết dân mình Thôi mong chờ làm chi nữa Đành cam nuốt ngụm sầu đau Ngày mai chắc còn đóm lửa Mang về sưởi ấm đời nhau…. Xuân Mai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2016 12:33:36 bởi Nguyệt Hạ >
LỜI MẸ RU Mẹ lại ngồi ru con đêm nay Lời thương yêu ru đã bao ngày Ngủ đi con ngoài kia giông tố Ngủ đi con mơ giấc mộng gầy Dù đời này mẹ vẫn chưa vui Dù thương đau cố nén ngậm ngùi Vẫn trông mong ngày con khôn lớn Vượt qua bao mưa gió dập vùi Mẹ buồn rầu nhớ ngày xưa kia Đàn con thơ sao phải chia lìa Ai đang tâm làm cho mẹ khóc Bao nhiêu năm day dứt nghẹn ngào Ngày trôi qua trên tóc mẹ hiền Mẹ rơi bao nước mắt triền miên Con đi đâu chừng nào quay lại Nhớ con nhiều dù lắm oan khiên….. Xuân Mai
HÃY QUÊN ĐI Hãy quên đi sông xa mịt mờ Quên con thuyền lạc lối bơ vơ Bao nhiêu năm dòng đời trôi mãi Bao nhiêu lần thăm lại bến mơ Hãy quên đi bao năm vội vàng Mãi đi tìm xuân giữa rừng hoang Em nghe chăng tiếng đời đang gọi Sao không về, sao mãi lang thang Hãy quên đi bao nhiêu tội tình Mặc cho đời chìm nổi nhục vinh Đêm hôm qua có người lên núi Ta giật mình nghe lại câu kinh Ngủ đi em quên cơn mộng dài Ngủ đi em ngày đã tàn phai Quên đi bao muộn phiền cay đắng Quên nhọc nhằn còn nặng trên vai….. Xuân Mai
MỘT GIẤC MƠ ĐỜI Người hỡi! xa nhau lâu rồi Xin đừng quên nhé người ơi Hôm xưa thấy lòng tha thiết Tay ngoan ngày ấy không rời Người hỡi! đêm mơ chưa tàn Ta cùng trên đỉnh bình an Ru nhau giấc nồng say đắm Duyên ta dù có muộn màng Người hỡi! ai mong ai chờ Đêm buồn ghi mấy vần thơ Lung linh bóng hình ai đó Bên nhau mà vẫn không ngờ Rồi mai không còn xa cách Rưng rưng mắt biếc lệ mờ Về đây quên đời viễn khách Qua rồi ngày tháng bơ vơ Rồi mai không còn than khóc Quên bao ước muốn dại khờ Rồi như chưa từng ngây ngốc Chúng mình còn đó ngu ngơ…. Xuân Mai
NGHE ĐỜI HOANG VU Ta bơ vơ trong chiều sương lạnh Chờ con thuyền ghé đón qua sông Hoàng hôn tới nghe đời hiu quạnh Đường còn xa vai nhuốm bụi hồng Bao nhiêu năm thấy mình ngây dại Bao nhiêu ngày còn vấn còn vương Không hẹn ước bao giờ quay lại Đành xa nhau trong cõi vô thường Trong hoang vu ai còn ngóng đợi Giữa dòng đời chưa biết về đâu Người không biết ta buồn vời vợi Đêm từng đêm lòng mãi rưng sầu Nước mắt rơi trên đồng khô cháy Trái tim này nghèn nghẹn xót xa Dòng sông xưa không còn xuôi chảy Trông mong gì ai tiếc thương ta….. Xuân Mai
TRĂNG XƯA
Ta cũng có một thời trẻ dại Hồn ngu ngơ không lối đi về Đời lưu lạc mong ngày trở lại Bến bờ nào mộng mị say mê Ngày hôm qua còn cao giọng hát Dưới chân đời cất tiếng cười vang Nghe đau xót ngăn dòng nước mắt Xin hỏi người chờ đợi ta chăng? Rồi quay về bên bờ sông vắng Trái tim buồn ru với trăng xưa Đêm chợt nhớ một thời áo trắng Xa lắm rồi hò hẹn dưới mưa Ta nhìn trăng từ thuở lên đường Mà không biết trăng buồn lệ ướt Trăng vẫn sáng, vẫn buồn như trước Vẫn dịu hiền, vẫn đợi, vẫn thương..... Xuân Mai
MAI NGƯỜI ĐI Ta yêu người hoa tình nở muộn Người yêu ta cánh bướm quên về Chiều buồn tênh rừng mơ vàng lá Gió mưa làm trôi mất say mê Ta xa người trong ngày giá lạnh Người ra đi nước mắt thương sầu Từng chiều qua còn nghe lòng nhớ Tiếng ai về trong giấc chiêm bao Mai người đi về với đêm hoang Ta cuồng say dưới ánh trăng vàng Khúc hát nào nghe đời hiu hắt Bến sông này người đã sang ngang Mai người đi vào kiếp lang thang Ta còn đây giữa chốn hoang đàng Đêm cuối cùng tiếng lòng thoi thóp Biết khuya này mình khóc ly tan….. Xuân Mai
CON KHÔNG VỀ…. Con không về, mẹ ơi! Con không về nữa rồi Thương đàn con xa vắng Mẹ mong đứng mong ngồi Con không về, mẹ ơi! Con thương mẹ một đời Thân cò trong buốt giá Từng đêm tiếng ru hời Con không về, mẹ ơi! Con không về nữa rồi Núi rừng im tiếng súng Hồn con dưới chân đồi Con không về, mẹ ơi! Biên cương quá xa vời Sao đời quên con mất Mẹ không khóc nên lời Bao năm nơi quê nhà Khô héo mấy dòng sông? Ngậm ngùi đêm héo hắt Mẹ vẫn còn long đong Bao năm xa quê nhà Lâu lắm mấy mùa đông? Mẹ ngày xưa xế bóng Giờ biết còn hay không?.... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2016 12:50:38 bởi Xuân Mai >
GIÃ BIỆT NHAU RỒI Nhớ lắm xưa ơi chiều tan học Nán lại bên đường mong đợi ai Bàn tay lóng ngóng hờ trên tóc Len lén nhìn theo áo trắng bay Ngày đó em về qua ngõ nhỏ Dưới bóng hàng me lá nhẹ bay Áo lụa hồng xưa trong cõi nhớ Hoa tím em cài trên tóc mây Lưu luyến còn in sâu đáy mắt Bóng hình thuở ấy mãi vời xa Đành quên thôi nhé đời hiu hắt Mong gì tìm lại những ngày qua Giã biệt nhau rồi mùa hạ trắng Trả lại cho em nắng sân trường Ai có buồn không chiều xa vắng Bên đời còn nhớ lắm mùi hương….. Xuân Mai
BIÊN ẢI BUỒN Tiễn biệt người đi mùa khói lửa Dứt áo chia lìa thương nhớ nhau Không hẹn chừng nào quay trở lại Chỉ còn mong đợi trong buồn đau Dốc núi biên thùy cao thăm thẳm Hương quê nồng ấm áo chinh nhân Núi rừng ngày ấy chiều hoang vắng Đường lên in dấu những đoàn quân Quân giặc lan tràn qua biên giới Hung hăng tàn phá đất quê hương Thôn xóm thanh bình giờ tan tác Xác mẹ ôm con khuất ven đường Quanh co biên ải chiều mưa lạnh Sương mờ che phủ suốt đêm ngày Chim hoang đánh thức hồn tử sĩ Cùng với quân ta đánh trận này Cuộc chiến chưa tàn trên đất mẹ Bạn tôi nằm lại chốn rừng sâu Dòng sông quê cũ còn hay mất? Tôi về không thấy bóng người đâu….. Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: