Nhật ký
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 7 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 104 bài trong đề mục
Tần Anh 06.07.2008 00:36:35 (permalink)
Ba ngày yên tĩnh, ba ngày, toàn thân trống rỗng, thâm tâm tựa như một dòng nước dưới đáy vực, tĩnh lặng không ngờ.
 
Chỉ là đến hôm nay, cái tĩnh lặng ấy đã bị xâm phạm
 
Những sợi tơ tình cảm mỏng manh không ngờ lại bắt đầu le lói, hồi phục Cố kiềm chế mà không có cách nào kiềm chế cho nổi.
 
Mưa lớn quá. Mỗi lần mưa, lòng lại mềm yếu, lại bắt đầu cảm thấy cô đơn vô cùng
 
Lại nhớ đến người
#16
    Tần Anh 10.07.2008 20:10:45 (permalink)
    Bất giác buồn, mắt lại đỏ lên
     
    Cơn mưa lớn quá, mạng lại rớt, chỉ muốn về nhà, dù rằng hiu quạnh vẫn hoàn hiu quạnh. Lại buồn, buồn và buồn
     
    Cố gắng đeo đuổi một cái không bao giờ là của mình, có phải một điều tốt hay không?
    #17
      Tần Anh 13.07.2008 10:39:46 (permalink)
      Tối qua đi chơi về muộn, điên rồ gì không mà cố onl làm gì, để lại chuốc bực vào mình. Gọi, rốt cuộc nó trả lời nhát gừng, không biết là đang mải chơi game hay bận chat với ai nữa ( bực đến mức chuyển từ người sang thành nó rồi). Ghét nhất cái thái độ đó. Ghét nhất nói chuyện với ai không chuyên tâm đến mình, ghét ghét ghét.
       
      Hôm nay dậy sớm, tự nhiên thấy buồn chán, bật máy tính lên nhưng lại set status " Stepped out" và ngồi đọc truyện : Đèn không hắt bóng của Watanabe Dzunich. Điên rồ thật, nàng Noriko ấy, rõ là ngu ngốc khi cứ bám víu lấy cái ngài bác sĩ Naoe. ( Tên vị tiến sinh đó hơi giống người mình thích : Naoki). Nhưng thử nghĩ lại, nếu cái ngài bác sĩ ấy hiển hiện một cách thực tế bên cạnh mình, chắc mình cũng sẽ bám chặt một cách không tự chủ như thế. Một kẻ như nó mà mình còn dứt bỏ mãi không được nửa là một người đàn ông tuyệt vời như thế.
       
      Mở đầu câu truyện là cảnh một bệnh viện, Naoe tuy là bác sĩ trực nhưng lại bỏ đi uống rượu, để mặc hai cô y tá trực tự xoay xở. Bác sĩ Naoe hoành tráng đến mức tuy bỏ trực, nhưng lại đi uống rượu tới 2, 3 nơi liền ( oách ghê, đáng ngưỡng mộ) Mình tuy có hay bỏ việc đi linh tinh đấy, nhưng việc của mình chả ảnh hưởng đến mạng sống của ai cả, cho nên mình còn lâu mới bằng được tiên sinh ấy. Cách chữa bệnh của tiên sinh mới độc đáo làm sao chứ. Khi tên bệnh nhân say rượu la hét lung tung, tiên sinh đã rất lạnh lùng ra lệnh "Nhốt hắn vào trong nhà vệ sinh nữ, đợi đến khi nào hắn không còn la hét nữa thì ra chữa trị tiếp" ( Đúng đúng, không nên đôi co với kẻ điên, đối với những kẻ như thế, chỉ còn cách coi nó như cỏ rách thì nó mới hết hung hăng). Còn đám bạn lưu manh của tên kia thì xử lý sao. Quá đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng của tiên sinh đã làm chúng câm bặt rồi, sau đó tiên sinh còn đánh trực tiếp vào cái điểm yếu của chúng : " Muốn chữa trị thì nộp tiền vào...." Quả nhiên cả lũ đó mặt xanh lét. Bọn lưu manh thường là thế, chỉ ra oai được với những kẻ sợ chúng, còn đối với những người không đặt chúng vào trong mắt, chúng sẽ khiếp nhược ngay ( tuy là nói thế, nhưng chừng nào có được cái uy thế như Tiên sinh Naoe hãy thử chiêu này nhé)
       
      Không chỉ có uy, tiên sinh Naoe còn có những ý kiến hết sức đáng kinh ngạc. Một bệnh nhân yêu cầu mổ, tuy nhiên sức khoẻ không đủ. Vậy làm cách nào. Quá đơn giản. Vẫn mổ, nhưng chỉ là rạch một đường rồi lại khâu lại. Một liều thuốc an thần cho bệnh nhân. Đương nhiên đạo đức nghề nghiệp không bao giờ cho phép 1 bác sĩ làm như thế, nhưng điều đó chả là cái gì đối với tiên sinh. Tuyệt vời
       
       
       
       
       
      #18
        Tần Anh 14.07.2008 06:37:13 (permalink)
        Có người nói, ta là kẻ Vô Tâm, máu lạnh, dù miệng mỉm cười nhưng tim không đập.
         
        Đúng là như vậy, chỉ có điều, người ấy nói thiếu một điểm, đó là, ta Vô Tâm với cả thiên hạ, chỉ trừ một người.
         
        Người ấy sẽ nói ra sao khi gặp ta lúc này, đau đớn hèn mọn đến mức không thể chấp nhận được. Ngoài mặt cao ngạo mà trong lòng rỉ máu.
         
        Giá như gạt bỏ được cái điều đang quấn quýt này, thì ta có thể ung dung tự tại trên cõi thế. Tiếc là đã cố dứt bỏ bao nhiêu lần vẫn không thể được
         
        Mỗi miếng cơm, mỗi hớp nước đều là tiền định. Có duyên gặp nhau, tốt nhất nên trân trọng. Nhưng cái duyên mãi mãi dở dang, đau khổ thì ta đâu cần.
         
        Bao giờ bước qua?
        #19
          Tần Anh 18.07.2008 23:01:15 (permalink)
          Nam nhi đại trượng phu, buông là buông được
           
          Ta cũng nên học làm nam nhi, buông không chừng mới không đau khổ
          #20
            Tần Anh 19.07.2008 12:55:09 (permalink)
            Trong lòng tràn ngập cảm giác của Tây Lương nữ chúa, chẳng là, viết không nổi.

            Sông sâu ngăn lối
            Lửa dữ chặn đường
            Đường tu có ba bảy đường, thiếp tu vụng
            Nợ duyên phải dăm bảy kiếp, chàng vô duyên
             
            "Chàng là ngự đệ Đại Đường, vì cứu khổ chúng sinh quyết đi bái Phật cầu Kinh
            Thiếp vốn nữ chúa Tây Lương, thừa phúc ấm tổ tiên ngự trên ngôi cao chín bệ
             
            Duyên trời giăng phủ
            Nguyệt lão đưa đường
             
            Thiếp đơn côi giữa chốn hồng quần
            Thui thủi lầu son
            Chàng cơ khổ từ thuở lọt lòng
            Lênh đênh sông nước
             
            Nếu không phải duyên trời định
            Sao gặp được nhau kiếp này.
             
            Bỏ ngôi cao chín bệ, nguyện xưng thiếp xưng thần
            Xây ngôi nhà nhỏ xinh, kết thành phu thành phụ.
             
            Nào dám mơ mộng cao xa, chỉ mong làm chim liền cánh
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2008 21:57:14 bởi Tần Anh >
            #21
              Tần Anh 26.07.2008 23:47:46 (permalink)
              Lòng như nước chảy, sao trôi hoài mà không dứt. Tơ tình mãi cứ vương vấn luyến lưu. Là yêu, hay là hận, chẳng biết nữa, hai cảm giác ấy cứ quấn chặt lấy nhau không ngừng.
               
              Đã rơi bao nhiêu nước mắt rồi, cũng không biết nữa.
               
              Muốn, muốn, muốn trả thù. Muốn người ta phải đau khổ vì ta, ít nhất là một lần. Như thế mới hả được mối hận sâu kín trong lòng ta bao nhiêu lâu nay.
               
              Vẫn tâm niệm là như thế, nhưng tại sao chỉ cảm thấy người có chút phiền muộn, thối chí, thì tâm tư đã thắt lại.
               
              Ngu muội quá.
               
              Biết mềm lòng là một lần nữa dấn thân vào bể khổ, sao vẫn mãi mềm lòng. Tại sao không một bước dứt bỏ tất cả!
               
              Ta là cái gì.
               
              Khi người vui vẻ trò chuyện với người ta, căn bản không để ta vào mắt
               
              Khi người có người hỏi han, trò chuyện, căn bản cũng không thèm để ý đến ta
               
              Chỉ khi không còn ai nữa, thì lúc đó mới có ta.
               
              Ta sao phải ngu ngốc tự mình làm khổ mình như thế chứ.
               
              Ài, ước gì ta vô tâm thực sự.
              #22
                Tần Anh 27.07.2008 23:50:10 (permalink)
                Chàng chàng ơi.

                Cứu một người bằng xây bảy tháp phù đồ, thiếp tương tư héo mòn vì chàng, chúng sinh bình đẳng, chàng cứu cả chúng sinh sao trừ thiếp

                Một miếng cơm một hớp nước cũng là tiền định, chàng ở đông, thiếp ở tây, lửa dữ ngăn đường, sông sâu nghẽn lỗi, đâu phải vô duyên mà gặp được nhau, sao để thiếp lỡ chàng

                Thiếp nào tham tình tham nghĩa, nào mong trên trời làm chim liền cánh, dưới nước làm lá liền cội, chỉ cần nâu sòng chân đất, chẻ củi nấu cơm, miễn kề cận bên chàng, sao chàng vẫn đoạn thiếp?
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 23:51:59 bởi Tần Anh >
                #23
                  Tần Anh 29.07.2008 23:28:34 (permalink)
                  Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
                  Đêm qua sân trước một nhành mai
                   
                  Trằn trọc, băn khoăn, nhớ nhung lưu luyến, nhưng cái gì cũng thế, đến tận cùng thì phải dứt bỏ. Càng dằng dai níu kéo, càng đau khổ tột cùng.
                   
                  Huống chi, chả cần có ta, người ta vẫn vui vẻ thoải mái,
                   
                  Ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi giữa sa mạc.
                   
                  Nếu không yêu ta, thì tốt nhất đừng ở bên cạnh ta, làm ta mơ mộng hão huyền.
                   
                  Nếu người không đi, thì ta đi, thế thôi.
                  #24
                    Tần Anh 01.08.2008 11:30:25 (permalink)
                    Anh là đồ khốn
                     
                    Anh xui mình, thế mà mình cũng ngu ngốc làm theo. Tarot nói, mình không nên làm thế, nhưng mình đã làm mất rồi.
                     
                    Nhưng cũng chẳng trách được, dạo này tâm trạng mình vẫn đang chông chênh bất ổn, mình đang muốn làm một số thứ điên rồ.
                     
                    Giờ tỉnh táo nghĩ lại, những chuyện hôm qua mình đã làm thật sởn da gà, thật không thể tin nổi
                     
                    Điên rồi,
                     
                     
                     
                     
                    #25
                      Tần Anh 07.08.2008 14:44:37 (permalink)
                      Mình cứ ngày nhớ, đêm mong, nhưng anh thì dửng dưng như không.
                       
                      Chả biết mình là gì của anh nữa. Anh không có chuyện gì để nói với mình, chả muốn biết gì về mình ngoài cái đó, vậy thì trong lòng anh, mình là cái quái gì
                       
                      Mưa, lạnh.
                       
                      Đêm qua thức tới hơn 2 giờ khuya, vậy mà cũng chẳng thấy anh. Trò chuyện với người, tuy câu chuyện vẫn như xưa, có điều lòng mình bây giờ đã thay đổi, trong khi trò chuyện với người vẫn nhớ anh đến cháy lòng. Ài, có những điều mình hứa là không thay đổi, thế rồi, chính bản thân mình cũng không thể kiểm soát được, rằng, nó thay đổi từ lúc nào nữa.
                       
                      Nhưng vẫn vui khi nói chuyện với người. Giờ thì ta và người thực sự là hai người bạn thân thiết. Chỉ là hai người bạn. Nhẹ lòng hơn một chút. Nghe người kể về một số ý tưởng, tim vẫn run lên vì vui mừng, hoá ra chỉ cần là bạn thì mình vẫn có thể vui được với niềm vui của người.
                       
                      Mong rằng có thể duy trì được trạng thái này mãi mãi.
                      #26
                        Tần Anh 07.08.2008 21:12:35 (permalink)
                        Sao lại để cả hai người cùng rời bỏ ta 1 lúc như thế này???
                         
                        Lão già kia lại muốn gì ở ta đây? Muốn ta chán chết, hay muốn họ quên ta?
                         
                        #27
                          Tần Anh 11.08.2008 22:56:23 (permalink)
                          Lại say
                           
                          Dạo này uống nhiều rượu, nhưng say thì hiếm
                           
                          Vì vẫn biết, mình là con gái,say sưa thì chẳng ra gì
                           
                          Nhưng đôi lúc, cái cảm giác lúc say thật dễ chịu.
                           
                          Vì không thấy buồn bực gì cả, vì có thể quên hết sự đời.
                           
                          Đương nhiên say cũng phải giấu diếm, vì sợ, nếu mọi người biết thì sẽ ra sao.
                           
                          Đương nhiên bây giờ mắt mờ đi, tuy nhiên chữ vẫn gõ được rõ ràng
                           
                          Nhưng người mình muốn chửi khi mình say thì ko onl, vì nó đang bận đi chơi tung tẩy với ai đó rôi
                           
                          Còn một người mình muốn nhõng nhẽo khi mình say, thì cũng bay biến ở phương trời nào rồi
                           
                          Ông trời thật mất nết, cố tình chơi mình
                           
                          Ghét ghét ghét
                           
                          #28
                            Tần Anh 22.08.2008 00:21:39 (permalink)
                            Buồn chán
                             
                            Buồn chán là gì. Là Buồn và chán????
                             
                            ừm, cũng không đúng, vì thực tế không hẳn là buồn, cũng không hẳn là chán, thôi thì cứ gọi nó là buồn chán đi cho rồi
                             
                            Buồn chán kinh lên được.
                             
                            Buồn chán đến mức lướt một lúc cả chục trang web, mà rốt cuộc không hiểu mình đã lướt qua những cái gì.
                             
                            Buồn chán là ngoạc mồm ra cười, rồi lại ngậm mồm lại, không vui cũng chả thích, chỉ là cơ miệng cử động một cách có điều kiện.
                             
                            Buồn chán là nghe tiếng chuông điện thoại đổ ầm ĩ cũng không thấy nhức đầu, cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể nó là một vật thể ngoài hành tinh, và ngay cả khi vừa nhấc lên thì đầu kia dập máy cũng không thấy vui sướng.
                             
                            Buồn chán là ngồi lục tung lại đống mail cũ, sắp xếp, thu dọn, xóa và trả lời những cái còn tồn đọng, không kêu ca phàn nàn.
                             
                            Buồn chán là trả lời một câu hỏi, một yêu cầu ngay tắp lự mà không thèm căn vặn hạch sách, chỉ nhanh nhanh chóng chóng cho xong
                             
                            Buồn chán là lật từng trang sách nhưng không một chữ vào đầu, là trả lời điện thoại nhưng không biết mình đang nói gì, là chat nhưng không hiểu mình đang gõ gì
                             
                            Buồn chán len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, len đến từng milimet vuông trên da, cảm giác cơ thể sắp nổ tung vì buồn chán.
                             
                            Buồn chán quá.
                             
                             
                             
                             
                            #29
                              Tần Anh 23.08.2008 15:39:09 (permalink)
                              Đã bao lần tự hỏi, rồi tự trả lời, vì sao vẫn cứ mãi u mê tăm tối. Xét cho đến cùng, bản thân ta đâu có là gì, tại sao ta cứ phải khổ sở như thế.
                               
                              Thôi gắng chịu đựng, vài ngày sẽ qua, rồi tất cả cũng sẽ qua.
                               
                              Chỉ là một thân lục bình trên sóng nước, việc gì phải khổ sở ão não.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 7 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 104 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9