Lều Bên đồi hoa Dã Quỳ ...
Bao giờ em đi Hà Nội?
Gửi Thanh thanh khiết
Tôi xin em đừng có giận
Đừng hiểu lầm tôi qua thơ
Câu thơ em đau đớn quá
Em đâu biết tôi luôn chờ
Nói thế để em chuẩn bị
Hoàng tử đâu phải là tôi
Nhưng em lại là cô Tấm
Hiện lên rất thực trong đời
Ai nữa còn tin cổ tích?
Có lẽ một mình tôi thôi
Bao giờ em đi Hà nội
Em ơi nhớ gọi cho tôi
Tôi sẽ dẫn em lang thang
Để em hiểu đêm Hà nội
Thầm thì hàng cây sẽ nói
Thay tôi những lời ngọt ngào
Hoa sữa buông hương quyến rũ
Vương lên làn môi khát khao
Hiu hiu gió hồ tây thổi
Ánh mắt tan vào trong nhau
Tặng hoa?Chắc tôi không dám
Sợ tan đi một giấc mơ
Hóa ra Dã quỳ có thật "1"
Và đâu chỉ nở trong thơ
Bao giờ em đi Hà nội
Em ơi hãy gọi cho tôi
"1" Dã quỳ
Em chỉ có trong mơ
em chỉ có trong thơ
hay có trong đời thật
Nếu có trong đời thật
Hãy nở trong thơ tôi
Nhớ hoa dã quỳ
Trang thơ nhạt ánh mai hồng
Dạt dào nhung nhớ cho lòng suy tư...!
Ai về Hà Nội Thủ đô?
Gửi cho giọt nhớ điểm tô tâm hồn!!!
-SD-
Nghe qua hơi thở ngạt ngào...
Tâm hồn xao động tuôn trào niềm thương!
Phương xa nàng có vấn vương???
Quê nhà ai đó như dường ngẩn ngơ!!! -sd- Cảm ơn ai, trao niềm lưu luyến...
Trái tim hồng xao xuyến hơn xưa!!!
Tận tiềm thức như vừa tỉnh mộng...
Trọn cuộc đời hy vọng ai yêu! __________________
Hởi thế nhân! Tình là gì, Phận là chi, Số thương bi???
Những chiều tà gió thoáng qua nghe lòng mình quá xót xa!!!