Phía tối tâm hồn tôi, là ....
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 111 bài trong đề mục
nguoitoithuong 02.10.2008 02:45:23 (permalink)
Cho em một ngày, một ngày thôi...!
 
 
- Sáng tác: Dương Thụ -
 
Cho em một ngày, một ngày thôi
Một ngày không khắc khoải chờ đợi
Một ngày không mưa rơi, mưa rơi buồn tủi
Một ngày không tê tái heo may
Cho em một ngày, một ngày thôi
Một ngày không có đêm vời vợi
Một ngày đôi chân, đôi chân không mệt mỏi
Đường về không có lá thu rơi

Là một ngày anh đến không trễ hẹn cùng em
Một nụ hôn say đắm sau những lời đầu tiên
Ngày mùa đông ấm áp trong vòng tay anh nồng nàn
Một ngày cho em, cho em một ngày dịu dàng
Là một ngày anh đến như ước nguyện của em
Ngày trời xanh trong vắt như tiếng cười của anh
Ngày mùa đông ấm áp trong vòng tay anh nồng nàn
Một ngày cho em, cho em một ngày dịu dàng...!

 

Đêm, thời gian đang lắng chìm dần vào không gian yên tĩnh, một mình con bé ngồi thả hồn theo tiếng hát và dòng nhạc buồn của Thanh Lam càng khiến lòng khắc khỏai, buồn bã và mệt mỏi. Buồn cười thật, dạo này con bé lại thích nghe nhạc ban đêm, mấy bữa bận rộn không có thời gian vào Net cứ về đến nhà là ngủ thôi.. mệt muốn chết.. Công việc thật nhiều, nhân viên mới thì vừa tuyển xong nhưng new quá, chẳng biết làm cái gì cả, cái gì cũng phải chờ đến sự chỉ đạo của con bé... nó thì chẳng muốn làm "chỉ đạo Khắc Huề"  tẹo nào nhưng nó không làm thì ai làm bây gìơ, sếp nó cũng bận nhiều việc lại không có mặt tại phòng bao gìơ cả, vì thế giao cả cho nó việc quản lý nhân viên, quản lý kho hàng, quản lý tòan bộ phòng luôn...cuối tuần chỉ việc báo cáo lại với sếp thôi... Nhiều lúc con bé chẳng biết phải làm gì nữa vì có quá nhiều việc để làm... không biết nên làm gì trước nên làm gì sau vì việc gì cũng gấp, cũng rất urgent... Giá mà nó xẻ được người ra nhỉ, thì khi đó nó sẽ xẻ làm ba..nhưng tiếc thay nó chỉ vẫn là nó , vẫn một thân một mình chứ không phải ba đầu sáu tay nên cứ tặc lưỡi tiếp tục làm thôi...
Bốn ngày trời không mạng, không nét, tòan phải lao động chân tay...bởi văn phòng của tụi nó chuyển địa điểm, cứ tưởng là sếp thuê trọn gói thì sẽ không phải làm gì, sẽ rảnh rang.. ai ngờ còn bận hơn... Văn phòng mới phải được setup lại cho hoành tráng từ bàn ghế , tủ kệ, mọi thứ đều mới cả, sếp giao nhiệm vụ setup văn phòng cho nó, vừa vui nhưng cũng mệt lả đi chứ, may mà còn có 2 nhân viên sai vặt nên cũng đỡ hơn. Ba đứa tụi nó hì hục lau dọn, trang trí, set up một văn phòng theo ý nó, nó chọn một chỗ ngồi đẹp nhất gần cửa sổ , phòng nó chọn cũng có một cái ban công khá đẹp.. nó tính sẽ trồng hoa ngoài đó..có thể là mấy giò phong lan, hay cũng có thể là một cây mai trắng nhỏ bé mong manh để nơi cửa sổ nhỉ...cũng có thể là một cây mai chiếu thủy chẳng hạn cây này cũng khó tìm lắm nha bởi nó mới chỉ nhìn thấy loài hoa đó trong ảnh thôi... mai trắng có vẻ đẹp giản dị và mong manh, mai vàng thì mạnh mẽ tràn đầy sức sống, sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết, nó cũng thích lắm. Tết vừa rồi con bé được chị Linh yêu hứa tặng một cây nhưng rồi.. bất đắc dĩ con bé phải cho chị yêu nợ cây mai vàng kiêu hãnh sang năm sau...Nhận công việc mới, văn phòng mới và nhân viên mới con bé vừa vui và cũng vừa mệt... Đại tỷ yêu dấu của nó biết chuyện liền gửi quà ra động viên an ủi con bé. Hôm nay con bé vui mừng nhận quà mà không thốt lên lời.. Đại tỷ của nó lúc nào cũng chu đáo như vậy đó.. con bé hứa sẽ cố gắng thiệt nhiều để có thể nó đạt được mong ước của chị dành cho nó... Con bé cứ mơ màng thả hồn theo mơ ước mãi đến khi sếp call cho nó, nó mới trở về hiện tại . Sếp cần nó giúp đỡ một việc quan trọng vào ngày mai...Ngày mai nó được sếp chọn đi mở hàng, khai trương một ngân hàng của sếp, nó lại vào vai khách hàng đến tặng hoa và gửi vào đó 2,4tỷ VNĐ để lấy hên... Cũng buồn cười thật..lấy hên chi bằng mấy việc đó, sếp nó thiệt tình là mê tín...lại chỉ thích nó đi thôi vì nó hợp tuổi với cái ngân hàng kia và hợp với sếp nữa.. Vậy đó, mai lại là một ngày vô cùng bận rộn trong những chuỗi ngày vô cùng bận rộn tiếp theo của con bé. Nhiều lúc nó nghĩ chẳng hiểu sao nó cứ phải gồng mình như một cỗ máy để làm gì? để kiếm sống mưu sinh? để tồn tại? hay chỉ là một thú vui công việc? Nó không biết !.. chỉ biết nó cứ làm không ngừng nghỉ..thậm chí làm cả chủ nhật.. mục đích của nó nhiều khi bị xáo trộn? nó vốn dĩ là một đứa sống nguyên tắc... nhưng chính những cái nguyên tắc kia suýt bóp nó nghẹt thở..bởi vậy đôi lúc nó cứ  như đoàn tàu muốn chạy lệch khỏi đường ray...mặc kệ mọi thứ ra sao thì ra... Sống nguyên tắc theo bản năng là vậy mà, chỉ vì con bé muốn được yêu thương hờn ghét và muốn được thốt lên như vầy đấy : Cho em một ngày một ngày thôi....!
Phải chi anh cho em một ngày để em được là chính em, một ngày em có thể nghe giọng anh gọi đến, một ngày em được người em yêu thương quan tâm nâng niu , một ngày để em cảm thấy mình nhỏ bé bên anh... một ngày thôi, để em thấy anh cần em thế nào? một ngày để em có thể cùng anh chìm trong men rượu, và say trong men tình... Một ngày thôi, điều đó có quá lớn lao không anh?
Đêm càng về khuya,tiếng côn trùng nghe sao da diết đến thế .. Con bé cứ ngồi đây cảm nhận Hà nội đang dần chuyển mình vào đông bắt đầu từ những cơn gió se se lành lành đầu mùa ...có thể là ngày mai hay ngày mốt Hà nội sẽ bị nhấn chìm trong cái lạnh mùa đông và khi đó con bé sẽ phải đương đầu với những cái rét giá buốt mà nó không hề muốn chào đón, bởi nó rất sợ... nó sợ mùa đông , nó sợ những đêm đông lạnh buốt không gì có thể cưỡng lại được,.. nó sợ lắm, nó sợ những gì nó đã trải qua... Mùa đông ơi, xin đừng đến..!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 02:53:23 bởi nguoitoithuong >
#61
    nguoitoithuong 02.10.2008 03:00:14 (permalink)

    Trích đoạn: hoangau


    Trích đoạn: nguoitoithuong

     
    Lyenson
    ( Một đời lỡ dở - nặng nợ non sông - góp chút tấm lòng - chấn hưng văn hóa )
     



    NTT à, slogan quá hay !



    Trích đoạn: nguoitoithuong


    - Anh muốn tìm hiểu gì về cô ấy vậy?
    - thì mún xem..cô ấy có chồng chưa.



    Ntt cứ nói với anh chim yến là "cô ấy có chồng gòy !"





     
    NTT xin chào tỷ Hoangau , có duyên quá tỷ ơi, gặp được tỷ nơi này, vào giờ này hẳn là một hân hạnh lớn cho muội rùi, cái vụ anh Chim Yến còn hồi II đó nha tỷ , muội chưa viết vì còn mải sưu tập thông tin để viết cho nó chân thực vì anh í mún thía tỷ à. Cái sologan đó muội cũng thích lắm chính vì thế nên muội mới chọn anh Chim yến là bạn từ hồi xưa đó chứ  đâu phải tự dưng mừ mún quen là quen được đâu tỷ há..cái vụ kia thì có lẽ anh Chim yến bít rùi tỷ à  Thui chúc tỷ ngủ ngon nha. Good AM tỷ nha
    #62
      lyenson 02.10.2008 12:21:03 (permalink)

      Trích đoạn: nguoitoithuong

      .........
      Phải chi anh cho em một ngày để em được là chính em, một ngày em có thể nghe giọng anh gọi đến, một ngày em được người em yêu thương quan tâm nâng niu , một ngày để em cảm thấy mình nhỏ bé bên anh... một ngày thôi, để em thấy anh cần em thế nào? một ngày để em có thể cùng anh chìm trong men rượu, và say trong men tình... Một ngày thôi, điều đó có quá lớn lao không anh?
      .......

      Đọc những dòng này của người tôi thương, lòng ta bồi hồi và nghe
      Tâm hồn xao động...
      http://mp3.baamboo.com/Mp3/default/1/1/mp3/VMOibSBI4buTbiBYYW8gxJDhu5luZw==/nhac-music-mp3--Tam-Hon-Xao-Dong.html
      Nhạc Hoa
      Lời Việt: Chu Minh Ký

      Đời anh như con thuyền
      trôi giữa dòng sông mênh mông lãng du
      Cơn gió êm ru tháng năm lòng hoang vắng

      Rồi hôm nay không là mơ,
      vòng tay em ru anh làm thơ
      Biết mong chờ,
      anh biết bay giờ anh đã yêu

      Thuyền anh trôi trên sông tình em,
      em đã cho anh giây phút xao động
      Người ơi cho anh được yêu,
      cho anh được có em
      Người yêu ơi anh như người say,
      em có hay em là bến neo dừng
      Người yêu ơi xin em đừng đi,
      xin em đừng hững hờ

      Chờ em trên con đường xa
      bóng hình em như muôn sắc hoa
      Trong nắng mai ta sánh vai cùng nhau đến chân trời yêu

      Đời anh như con thuyền
      trôi giữa dòng sông mênh mông lãng du
      Có gió êm ru tháng năm lòng hoang vắng

      Rồi hôm nay không là mơ,
      vòng tay em ru anh làm thơ
      Biết mong chờ,
      anh biết bây giờ anh đã yêu

      Thuyền anh trôi trên sông tình em,
      em đã cho anh giây phút xao động
      Người ơi cho anh được yêu cho anh được có em
      Người yêu ơi anh như người say,
      em có hay em là bến neo dừng
      Người ơi xin em đừng đi,
      xin em đừng hững hờ
      Ôi tình yêu!

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 18:21:03 bởi lyenson >
      #63
        hoangau 04.10.2008 10:56:26 (permalink)

        Trích đoạn: nguoitoithuong

        ...

        Phải chi anh cho em một ngày để em được là chính em, một ngày em có thể nghe giọng anh gọi đến, một ngày em được người em yêu thương quan tâm nâng niu , một ngày để em cảm thấy mình nhỏ bé bên anh... một ngày thôi, để em thấy anh cần em thế nào? một ngày để em có thể cùng anh chìm trong men rượu, và say trong men tình... Một ngày thôi, điều đó có quá lớn lao không anh?
        Đêm càng về khuya,tiếng côn trùng nghe sao da diết đến thế .. Con bé cứ ngồi đây cảm nhận Hà nội đang dần chuyển mình vào đông bắt đầu từ những cơn gió se se lành lành đầu mùa ...có thể là ngày mai hay ngày mốt Hà nội sẽ bị nhấn chìm trong cái lạnh mùa đông và khi đó con bé sẽ phải đương đầu với những cái rét giá buốt mà nó không hề muốn chào đón, bởi nó rất sợ... nó sợ mùa đông , nó sợ những đêm đông lạnh buốt không gì có thể cưỡng lại được,.. nó sợ lắm, nó sợ những gì nó đã trải qua... Mùa đông ơi, xin đừng đến..!


        NTT à, có thể, ngay ngày mai, em sẽ có được một ngày như em mong ước. Nhưng, ngày hôm sau thì sẽ ra sao ?
        Chị đã từng có không chỉ một ngày, mà nhiều ngày như thế. Chị đã nghĩ rằng, từ đó về sau mình sẽ chỉ có những mùa ấm áp, sẽ được che chở nâng niu. Nhưng, đến bây giờ thì chị đã quen thôi không chờ đợi niềm vui, chờ đợi sự chở che từ người chị đã từng yêu thương nhất. Những tháng ngày vật vã đã qua đi. Cuộc sống đã giúp chị hiểu hết những xót xa của hai từ “dị mộng”. Em có nhớ những câu thơ của Lưu Quang Vũ không ?
         
        Anh biết tình yêu không phải vô biên
        Như tia nắng chúng mình không sống mãi
        Như câu thơ chắc gì ai đọc lại
        Ai biết ngày mai sẽ có những gì
        (Và anh tồn tại – LQV)
         
        Đôi điều chia sẻ cùng em. Chị mong em luôn tìm được trong Vùng trời bình yên của mình những mùa ấm áp !
         
         
        CUỐI MÙA
         
        Thu sắp qua rồi, anh biết không anh  !
        Em đã nghe hơi sương ùa xuống phố.
        Cái lạnh se lòng đã vịn khung cửa sổ.
        Chới với trên cây chùm hoa sữa cuối cùng.
         
        Thu sắp qua rồi, anh có biết không  ?
        Hanh hao gió, nụ cười em nứt nẻ.
        Mùa hạ đã xa. Nồng nàn thời son trẻ
        Mình dành dụm cho nhau được những gì ?
         
        Em đã chờ anh nhen nhóm lại đam mê.
        Ứa máu bàn tay em níu vào kỷ niệm.
        Từng giọt hồng rơi
                                     rơi
                                          giọt lên mũi kiếm
        Cay nghiệt, vô tình, anh khía nát lòng em.
         
        Thu sắp qua rồi. Mưa gió lạnh thêm.
        Em đã gắng choàng cho mình chiếc áo.
        Em chỉ lo, lúc đi qua mùa bão
        Nắng vườn yêu không ấm nổi tim mình.
         
        Mùa đông đến rồi, đến sớm phải không anh ?
        Em nhận vòng tay anh, mà xót xa ứa lệ
        Giá anh đừng làm em nguội lạnh đi nhiều thế .…
         
        Có cháy lại được không một đám tro tàn !!!
        (2007)
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 22:28:27 bởi hoangau >
        #64
          HL_99 05.10.2008 01:01:12 (permalink)

          Đêm càng về khuya,tiếng côn trùng nghe sao da diết đến thế .. Con bé cứ ngồi đây cảm nhận Hà nội đang dần chuyển mình vào đông bắt đầu từ những cơn gió se se lành lành đầu mùa ...có thể là ngày mai hay ngày mốt Hà nội sẽ bị nhấn chìm trong cái lạnh mùa đông và khi đó con bé sẽ phải đương đầu với những cái rét giá buốt mà nó không hề muốn chào đón, bởi nó rất sợ... nó sợ mùa đông , nó sợ những đêm đông lạnh buốt không gì có thể cưỡng lại được,.. nó sợ lắm, nó sợ những gì nó đã trải qua... Mùa đông ơi, xin đừng đến..!

           
          Đã lâu rồi một thói quen mà hàng năm nay anh vẫn thường làm đó là cứ mỗi tối vào net để đọc thơ của em và bạn hữu ! Giờ không còn được như vậy nữa bé iu của anh à ,mọi sự đã bị xáo trộn kể từ khi công việc làm ăn chuyển sang một lĩnh vực mới , thời hoàng kim đã lùi lại sau lưng và con đường mới đầy gian nan trắc trở.
          Nói về đêm , nói về mùa đông lạnh giá ! Thật đáng sợ phải không em , vòng quay của bốn mùa làm sao cưỡng lại được.
          " Một trang thơ chở đầy nắng vàng rực rỡ có đủ làm lòng em ấm lại giữa cái rét mùa đông " ? Hỡi muội iu .
           
          Tưởng rằng sẽ quên mùa đông giá lạnh
          Quên những đêm dài lạnh lẽo mình em
          Đêm cô đơn ngắm trăng buông ngoài thềm
          Cùng đêm trắng với cơn đau cào cấu...!
           
           
          #65
            lyenson 13.10.2008 21:43:03 (permalink)
            Hơn 10 ngày nay không thấy em viết gì! Thật là xót xa trong dạ...
            Người tôi thương cứ viết tất cả thói xấu của anh nha! Nhưng nhớ rằng, thói xấu lớn nhất của anh là: luôn nhớ đến em.
            #66
              nguoitoithuong 14.10.2008 14:37:32 (permalink)

              Trích đoạn: lyenson

              Hơn 10 ngày nay không thấy em viết gì! Thật là xót xa trong dạ...
              Người tôi thương cứ viết tất cả thói xấu của anh nha! Nhưng nhớ rằng, thói xấu lớn nhất của anh là: luôn nhớ đến em.


              Anh luôn nhớ đến em
              Xạo....nhưng nghe vẫn thèm
              Có phải không anh nhỉ?
              Hay chỉ nhớ môi mềm..!

              Tỷ Ngâu vừa mới nhắc
              Để cho em chết thèm
              Vụ việc lâu rồi ấy
              Môi mềm....gãy răng em

              Tỷ ấy sẽ tỵ em
              Đọc rồi anh nhớ nghen
              Đừng nhắc chi thương nhớ
              Không khéo tỷ chết... thèm
               
              Cám ơn Chim Yến nghen 
              Tỷ Ngâu vẫn thường khen
              Sao không gặp anh sớm
              Chắc giờ...hổng chết .... thèm !
               
              Vui vì có anh em
              Ngày nào cũng vào xem
              Đi xa hoài vẫn nhớ
              Mai Hoa luôn sáng đèn..!
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 17:21:19 bởi nguoitoithuong >
              #67
                nguoitoithuong 14.10.2008 14:50:20 (permalink)
                Thu tàn..!

                Trông chiếc lá vàng rơi
                Ngỡ mùa thu đang tới
                Nhìn cơn mưa bối rối
                Trốn nắng vàng hồng tươi 

                Em cần lắm nụ cười
                Như  lời người an ủi
                Khi em buồn, em tủi 
                Nép mình một bờ vai 

                Xưa .....
                Nhớ tiếng nói của ai 
                Trong mỗi sớm ban mai 
                Từng lời sao dịu ngọt 
                Như rót mật vào tai  

                Nay...
                Cuộc sống đầy hối hả
                Chuyển mình thu vội qua
                Em không là em nữa
                Mất cảm xúc mặn mà

                Đâu phải là gỗ đá
                Trong bão táp mưa sa
                Em chỉ là cô bé
                Đứng bên lề thu qua...!
                -14.10.2008-
                 
                 
                 

                P/s : cám ơn tất cả anh chị em đã ghé qua Mai Hoa sơn trang của ngườitoithuong ... cũng như những tình cảm của anh chị em dành cho NTT, NTT thật cảm động và hết sức trân trọng... 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 15:06:44 bởi nguoitoithuong >
                #68
                  nguoitoithuong 19.10.2008 03:57:38 (permalink)
                  Quyền được sống !
                   
                   
                  Từ khi chuyển sang phòng làm việc mới, công việc của con bé nhiều hơn hẳn, quỹ thời gian dự phòng cho những việc vui chơi nhậu nhẹt đã dần bị lấn chiếm. Hai tuần gần đây nó không thể về nhà sớm hơn 8h 30 tối, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu và thèm ngủ kinh khủng. Nó không có nhiều thời gian nữa, nói đúng hơn là phòng của tụi nó không còn nhiều thời gian. Cuộc tổng tiến công của tụi nó ngày một gần hơn mà mọi việc chuẩn bị chưa đâu vào đâu. Nhiều lúc cứ thốt lên giá như một ngày có 36 tiếng thì hay biết mấy...câu nói đó giờ đã thành câu cửa miệng của nó từ khi nào không hay ... đến nỗi sếp phải bật cười và phong danh hiệu "Ms 36 hours" cho nó.Nhiều việc và chỉ luôn nghĩ đến công việc .. khác hẳn ngày xưa, ngày xưa nó cũng nhiều việc lắm nhưng nó không có trách  nhiệm như bây giờ bởi khi đó công việc chỉ được phép theo nó ở công ty thôi, còn khi nó tan sở thì mọi việc bị níu lại không vương vấn nổi trong đầu nó nửa giây nhưng bây giờ khác rồi , công việc theo nó vào cả từng giấc ngủ... chắc xong đợt event này nó sẽ nghỉ phép đi đâu đó để giải tỏa cái mớ hỗn độn đang tồn tại trong bộ nhớ bé nhỏ hãn hĩu của nó.  
                  Nhận công việc mới đồng nghĩa nhận thêm một bà sếp nữa. Từ trước tới giờ nó chỉ biết và tôn thờ 1 sếp lớn nhất giờ thì thêm một bà sếp bé nhỏ đáng yêu.Hai người hai tính cách khác hẳn nhau, mỗi người hội tụ những đức tính mà nó yêu mến, và mỗi người dạy nó một cách khác nhau nhưng dù thế nào thì cả hai đều thể hiện những việc thiện xuất phát từ tâm khiến nó cảm phục. Việc lớn hay việc nhỏ của hai sếp con bé đều để ý và học hỏi. Rõ ràng thì việc đìều hành kinh doanh và giao tế thì sếp lớn hơn hẳn rồi và con bé được học khá nhiều trong thời gian qua. Sếp lớn điều hành mọi thứ rất thẳng tay...không khoan dung nhân nhượng nói một cách khác tệ hơn là tưởng chừng như rất ác.... mọi thứ cứ đúng lý mà làm ... còn sếp nhỏ thì dùng tình nhiều hơn . Con bé thích cả hai cách, cách hành thiện của sếp lớn cũng vậy : Sếp thương người nhưng không bao giờ sếp trực tiếp dang tay giúp mà bao giờ cũng phải có điều kiện kèm theo. Như một sự đảm bảo lâu dài, nó hiểu rất rõ ý nghĩa của câu : Giúp người khó bằng một cần câu hơn là một con cá , đó dường như là một triết lý mà sếp lớn hay dùng . Còn sếp nhỏ thì ngược lại " cứu người phúc đẳng hà sa" cứ giúp được bao nhiêu là giúp thiệt tình, bỏ tất cả để giúp nếu làm sếp cảm động.
                  Mấy hôm trước bận túi bụi với hàng hóa nhập về, với hơn container hàng từ Ý chuyển sang qua cảng Hải Phòng, Trong lúc làm việc sếp nhỏ hỏi nó một câu  khiến nó ngỡ ngàng :
                  - Em đã bao giờ làm việc thiện chưa ?
                  Đấy, ngỡ ngàng chưa ? nhưng nó phải thú thật ngay là lâu rồi nó chưa làm việc thiện sau cái vụ làm việc thiện ngớ ngẩn nhất mà nó từng tham gia :Quyên góp ủng hộ đồng bào lũ lụt của CLB tụi nó cho Miền Trung gian khó. Từ vụ đó nó nản, không dám làm thiện nữa, bởi nó sợ cái tâm thiện kia của nó bị nhiễm bụi. Cái tổ chức nó và mọi người gây dựng rất tuyệt nhưng vì một con sâu bỏ rầu nồi canh nên cái việc thiện kia của tụi nó chừng như vô nghĩa, vô nghĩa ngay trong tiềm thức lúc đó nó cảm nhận được mặc dù kết quả đã trở về ý nghĩa ban đầu. Kết thúc việc thiện cuối cùng mà nó làm công khai trước ngôn luận, và từ đó nó chả còn tin vào tổ chức cứu đói, viện trợ nào nữa... Nhưng hôm nay câu hỏi của sếp nhỏ khiến nó suy nghĩ, ừ vì cuộc sống hối hả mà nó quên mất có rất nhiều cảnh đời đáng thương và thế giới này còn có rất nhiều , phải đó rất nhiều người tốt....
                  Nó cứ trò xoe mắt nhìn sếp, nghe sếp kể về trang web sếp đang tham gia, một Hội quán trên web trẻ thơ, nơi thắp sáng những niềm tin của những mảnh đời bất hạnh. Mọi người đóng góp tiền tuy tâm, hội quán sẽ dùng tiền đó chi trả công khai cho những mảnh đời éo le ưu tiên số một là trẻ thơ- thiên thần nhỏ bé. Sếp nó vốn là người nhạy cảm, nó nghe sếp kể về một cô bé con mới 2 tháng tuổi bị gia đình bỏ rơi ngay trong bệnh viện khi biết bé bị bệnh Megacolon  (không có hậu môn) cô bé Hân đó thật thương tâm, nó nghe kể thôi mà cũng trào lên niềm xúc động . Và thế là hôm nay nó và sếp ghé thăm bé Hân ở viện Nhi. Một trang web tuyệt vời làm được một việc tưởng chừng như không thể - kết nối những tấm lòng vàng đến với nhau. Thành viên là các bà mẹ trẻ, với công việc gia đình và cơ quan rất bận rộn nhưng khi cảm nhận nỗi đau của con thơ thì họ lại tranh thủ thời gian đến thăm bé. Cứ lần lượt kéo nhau vào thăm thôi, nào ai biết là ai đâu ngòai biết nhau qua Hội quán, Hội quán tài trợ cho bé tất cả bằng chính tiền của các thành viên hảo tâm, khó khăn nhất là thuê người chăm sóc bé bởi quy định của bệnh viện chỉ cho phép người thân chăm nom, mà khổ thân Gia Hân bé bỏng nào có ai thân thích, gia đình đã bỏ con ngay khi con được sinh ra. Vậy là giải pháp dành cho hội quán và các mẹ là phải thay nhau vào trông con thôi, cứ thế người ở gần thì đến theo giờ, người ở xa thì ngóng tin con trên trang web. Sếp nó cũng vậy ngóng tin trên web và thấy trưa nay không có mẹ nào vào với bé Hân, sếp rủ nó đi cùng.
                  Vào viện Nhi lúc 1 giờ trưa, hai chị em đi tìm phòng của bé . Nhìn con bé nhỏ xíu mới hai tháng tuổi nhỏ tin tin trong vòng tay sếp mà nó không tưởng. Khi vào tới nơi đã thấy một mẹ ở đó với Gia Hân, mẹ này cũng mới tham gia nên chưa có nick trên diễn đàn, mẹ í cũng có 1 đứa con nhỏ mới 10 tháng tuổi,bà mẹ đó gửi con cho bà ngoại và chui vào đây chăm sóc Gia Hân mấy tiếng buổi chiều.Một nghĩa cử thầm lặng, một tấm lòng hiếm có. Bởi chị đâu có rảnh rang, và cũng không muốn khoe trương nhưng đến bằng tấm lòng nhân hậu, chị trông Gia Hân suốt hơn hai tiếng cho đến khi hai chị em nó đến.
                   Sếp bế bé Hân trên tay mà nước mắt, nước mụi cứ giàn dụa, thương lắm cơ khi nhìn con đau quặn từng cơn khi được thay tã, con sinh ra đã không được vuông tròn, một căn bệnh giờ tại khoa tiêu hóa của viện Nhi không còn là hiếm. Nhưng con đáng thương hơn bởi con không người chăm sóc, thiếu tình thương, sống vất vưởng ở viện may nhờ Hội quán đưa tin con mới được nhập viện, được quan tâm và có cơ may sống sót. Nhìn tấm thân bé nhỏ của con co rúm lại khi thay băng, con đã được phẫu thuật hai lần để có được hậu môn nhân tạo, nhưng cơ may thì chưa biết thế nào , nhỏ như cái kẹo, cơn đau hoành hành, cái bụng thì chướng to nhìn mà tội nghiệp. Hai tháng tuổi mà chỉ gần đầy hai kg, cái mồm thì luôn chóp chép đòi ăn, nhưng bệnh của con đâu có được ăn uống gì đâu, chỉ truyền thôi, các mẹ vào bế con mà con cứ dụi đầu tìm nguồn sữa thân thương, tìm hơi ấm của mẹ. Đôi mắt hấp háy tinh nhanh cứ ngơ ngác không biết lạ gì đâu, ai bế cũng được con không kén chọn bởi con thiếu tình thương của mẹ mà , mẹ nào cũng hiểu và trào dâng niềm xót xa. Đôi mắt con hấp háy như muốn đòi sự sống, đòi quyền làm người mà cha mẹ con đã bỏ mặc, mình con chống chọi với cơn đau, những vết tím bầm của kim tiêm chích thuốc tìm ven, hay truyền nước khiến ai thấy cũng phải xót xa.....
                  Kể cũng lạ, chẳng máu mủ ruột rà gì mà những mẹ vào thăm con mẹ nào cũng khóc, khóc khi thấy con đau, và khóc khi thấy những vết tím bần hay khi thấy miệng con chóp chép đòi ti mà không được. Các mẹ cảm nhận hết những nỗi đau đớn của con, cái bàn tay tin tin, cái miệng xinh xắn nhăn nheo hết cả, ai cũng thương , cũng nựng con, tình thương yêu của các mẹ cảm động đến cả  các cô y tá, hộ lý kể cả bác sỹ cũng phải dè chừng và con được ưu tiên nhiều hơn.
                  Con bé cố dấu giọt nước mắt nỏng hổi trực trào ra khi nghe một bà mẹ trẻ giường bên kể về bệnh tình của câu bé con mới 15 tháng tuổi. Lúc đầu nó cũng ngạc nhiên vì thái độ thờ ơ, buông xuôi được thốt lên từ miệng của bà mẹ:
                  - Bác sĩ nói nếu cơ thể cháu không chịu nổi dịch truyền thì bệnh viện trả về
                  Cậu bé con mới 15 tháng tuổi, mặt mũi khôi ngô và rất lém lỉnh thông minh, nhưng bị một căn bệnh quái ác " Liệt dây thần kinh ruột " có nghĩa đường ruột của bé không hoạt động, mọi thức ăn vào đến ruột không được hoạt động cứ ở im đó và bụng phình chướng lên..Ruột không hoạt động nên bé không được quyền ăn bất cứ thứ gì, bởi có ăn cũng đâu giải quyết được điều gì, ngược lại còn bị ảnh hưởng mà khiến bé ói ra liên tục, nhưng cơn đau hoành hành, cứ bám chặt lấy mẹ, thèm ăn mọi thứ kinh khủng thấy ai ăn gì là đòi nhưng bé không thể ăn được.... bà mẹ trẻ đã cạn kiệt nước mắt vì con, qua lời kể không còn đọng chút xúc động trong khi đó con bé và sếp cứ thế khóc như mưa, sao thương thằng bé con đến vậy, thương nhất ánh mắt nó nhìn đến tội nghiệp, nửa lạ nửa sợ hãi cứ bám chặt lấy mẹ, nó đâu biết bệnh của nó vô phương cứu chữa, người mẹ trẻ không còn biết tin vào điều gì nữa, không còn đủ sức để khóc để nghe những lời an ủi bởi sự chiến đấu với bệnh tật của gia đình cô ta đã quá dài..đã phải đến hồi kết thúc. Cô bé đó trực bật khóc khi con bé vô tình hỏi tuổi của cô ta. Có lẽ do tủi thân mà cô bé trào nước mắt , khóc vì tủi thân số phận mình, khóc vì đứa nhìn ánh mắt ngơ ngác của con và có lẽ cô ta khóc vì sự đồng cảm của những người dưng như nó và sếp...Nhìn thằng bé con mà lòng nó quặn đau, ánh mắt ngơ ngác của cu cậu như đang muốn tìm hiểu tại sao mẹ nó khóc?, tại sao mấy người lạ trước mặt nó cũng khóc.?.. bác sĩ đã chính thức cho phép cu cậu ăn bất cứ thứ gì nó muốn việc đó cũng đồng nghĩa với việc người mẹ trẻ thu gom đồ chuẩn bị rời viện về nhà tự chăm sóc lẫn nhau.. Như một lời tuyên án, con bé không cầm nổi nước mắt nó khóc nức nở cùng sếp, hai chị em nó  cứ ngồi đó mà khóc hết nhìn cậu bé con đoản mệnh rồi nhìn bé Hân. Bé Gia Hân nếu không được chăm sóc kỹ vết mổ không mau lành thì ruột của con cũng sẽ giống vậy mất thôi. Cứ nấn ná ở lại thêm chút nữa rồi cũng đến lúc nó và sếp phải về công ty. Trước khi ra cửa con bé không quên quay lại giường của hai mẹ con cậu bé nhỏ, dúi vào tay bà mẹ cái phong bì nho nhỏ con bé nói trong dòng nước mắt ngân ngấn:
                  - Em có thể giúp chị mua bất cứ thứ gì cháu muốn ăn... chỉ là tấm lòng nho nhỏ chị dành cho cháu nhận cho chị vui
                  Người mẹ ngỡ ngàng,  cảm động trước những lời nó nói chan chứa  nước mắt.... Cô ta trẻ quá , trẻ hơn so với cái tuổi 22, quá trẻ để chịu một nỗi đau mất mát nhường vậy...
                  Nó ra về và tâm trí  nó bị chi phối quá nhiều từ sự việc vừa xảy ra, từ bây giờ có lẽ nó sẽ sống có ích hơn, sẽ hạn chế thôi không buồn vu vơ, với những trò vô bổ bắt bóng đuổi hình. Thời gian của nó sẽ dành vào những việc làm có ích hơn, nó sẽ dang rộng vòng tay với những mảnh đời bất hạnh, nó sẽ là một người mẹ tốt... tốt hơn trước thật nhiều, sống trách nhiệm hơn và thôi kêu ca, ca thán bởi nó biết nó có 1 cuộc sống sung sướng hơn rất nhiều người...
                  Và quan trọng hơn cả là nó biết rằng dù cuộc sống có bận rộn đến thế nào thì nó sẽ không quên dành tình thương cho những người nó yêu quý.
                  Nó mong sao Gia Hân của tụi nó đủ sức chiến đấu với bệnh tật, con đủ sức mà, phải không con yêu!
                   
                  -
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2008 04:49:17 bởi nguoitoithuong >
                  #69
                    hoangau 20.10.2008 22:50:46 (permalink)

                    Trích đoạn: lyenson

                    Hơn 10 ngày nay không thấy em viết gì! Thật là xót xa trong dạ...
                    Người tôi thương cứ viết tất cả thói xấu của anh nha! Nhưng nhớ rằng, thói xấu lớn nhất của anh là: luôn nhớ đến em.


                    Nguoitoithuong ơi, xế này thì lèm seo mờ "vít xâu xấu" về ngừi ta được nữa. Hic hic, xế là hoangau hong có cơ hội được bít "cái xâu xấu" của huynh í òi !
                    #70
                      nguoitoithuong 31.10.2008 12:28:24 (permalink)
                      Busy!

                      Mấy tuần nay công việc cứ cuốn lấy nó, điều khiển nó và lôi nó vào những mớ bòng bong công việc mà không thể nào tháo gỡ ra được. Nhiều lúc nó cảm thấy cần thời gian biết bao, muốn có đôi phút trôi qua vô vị để cảm nhận sự  yên tĩnh trong tâm hồn để công việc ngừng nghỉ lại ít phút. Bắt đầu một ngày mới luôn là một chuỗi các email công việc chuyển tới hòm thư của nó, nối tiếp đó là danh sách công việc dành cho nhân viên mới, sự vụng về và thiếu kinh nghiệm của 3 nhân viên nam mới không thể giúp ích cho nó mà góp phần tạo thêm công ăn việc làm trong quỹ thời gian làm việc vốn dĩ hạn hẹp của con bé. Sự bận rộn cứ nối tiếp nhau ngày một ngày đốt cháy hết niềm nhiệt huyết đam mê có sẵn của nó từ lúc nào không hay, những lúc mệt mỏi là những lúc nó cảm thấy vô vị nhất. Cứ nhìn thành quả công việc của ba cậu nhân viên mới, nó lại thêm phần chán nản… nó muốn bỏ cuộc ngay tức thì … nhưng bỏ thì ai sẽ làm, nếu chỉ vì khó khăn mà nản thế thì có phải là nó nữa không? và sếp sẽ nghĩ gì về nó… Vốn dĩ trước nay nó chỉ có 1 Sếp duy nhất nhưng từ khi nó chấp nhận lời sếp chuyển sang phòng này thì nó phải theo lệch của  1 sếp bé nữa và là người điều hành chính của phòng nó. Sếp đều hành thì quá bận rộn với công việc cũ của nhãn hàng đã xâm nhập vào VN cách đây hơn 10 năm. Sự phát triển của nhãn hàng đó đang ngày một hoàn thiện thì mối quan hệ của văn phòng đại diện cho nhãn hàng muốn thu về để tự quản lý. Sếp nó bực tức lắm nhưng vẫn nín nhịn dần trao trả lại nhãn hàng đó cho bên đại diện quản lý. Đó là bài học mà các sếp đã biết, tính hai mặt của độc quyền là vậy… và ngậm bồ hòn làm ngọt sếp phải tung ra độc chiêu mới, một sản phẩm mới với tính năng hơn hẳn các sản phẩm trước nay mà công ty vẫn đang phân phối ra thị trường, cũng là sản phẩm làm đẹp thôi nhưng phải hơn hẳn và ưu việt hơn rất nhiều các sản phẩm cũ, một thử thách không nhỏ dành cho phòng của nó là được sếp giao cho việc xây dựng thương hiệu một loại sản phẩm cao cấp mang tính đột phá trong ngành mỹ phẩm. Sự ưu đãi này không hề dễ dàng chút nào mà đó chính là một thử thách khá cao của sếp dành cho phòng nó. Một làn sóng ngầm giữa các phòng với nhau, bởi nguồn khách hàng trên thị trường có hạn và nguồn khách hàng chủ yếu của công ty chính là các salon , các thẩm mỹ viện cao cấp. Việc xây dựng mô hình chuỗi salon bio tiêu chuẩn theo các nước Châu Âu quả là điều khó tưởng tượng, bởi để tìm được một salon đẳng cấp và như ý đồng nghĩa với việc phải có các chính sách phù hợp ưu đãi cho salon đó quy chuẩn theo mô hình đề ra là rất khó, kinh phí hạn hẹp mọi việc làm đều bắt đầu bằng sức người là chủ yếu … hạn hẹp đến cả nhân viên. Đó là lý do mà công việc chiếm hết thời gian rảnh rỗi của nó, khiến nó trở thành một người cứng nhắc trong công việc, suốt ngày nhăn nhó và luôn luôn bận rộn. Mới có hơn hai tuần thôi mà nó đã thành một bà già khó tính với nhân viên mới, lúc nào cũng chỉ muốn nổ tung. Điện thoại khách hàng gọi đến, lịch hẹn đến salon nói chuyện cứ kín mít hết cả tuần... đã thế phòng tụi nó còn có một chương trình dạ tiệc cuối tháng- một sự công bố báo giới, khách hàng về dòng sản phẩm mới này. Chương trình hấp dẫn nhưng rất urgent chỉ có 2 tuần để chuẩn bị tất cả, khách hàng, địa điểm, đặt tiệc, in thiếp , lên chương trình , chọn người mẫu, phát thiệp ... Cả hai tuần làm việc không nghỉ, sự cố gắng của cả phòng bằng mọi cách phải kiếm đủ lượng khách hàng, đủ đơn đặt hàng khiến ai cũng căng như dây đàn... tần xuất làm việc gấp hai ba ngày thường, cái guồng công việc dần được đi vào từng nhân viên, ba anh chàng lính mới của nó đã biết những gì phải làm và nó cũng nhận thấy sự tiến bộ của từng người... Công việc của nó là cầu nối ở giữa sếp và nhân viên, cứ ủng hộ và không tiếc lời động viên từng người cố gắng bằng cách hỗ trợ cùng nhân viên đến trực tiếp các salon, hộ hợ nhân viên qua điện thoại, và hỗ trợ sếp chọn người mẫu và làm người mẫu luôn... Một ngày nó không nhớ nổi nó phải làm những gì công viêc cứ nhiều đến nỗi nó làm theo phản xạ, một lúc làm đôi ba công việc , vừa nghe  điện thoại của khách hàng vừa làm phiếu xuất kho, cứ như thế không khi nào là không làm đôi ba việc một lúc... và bỏ bữa liên tục... sau 2 tuần nó sút cân trông thấy , lúc nào cũng trong tình trang thiếu ngủ.... sếp an ủi nó rằng như thế càng giống siêu mẫu.... cực nhất là cả ngày đi nhiều mỏi chân, mệt mà chẳng được nghỉ vì sếp bắt cả nhóm người mẫu tập kịch bản diễn tập... người nó mệt phờ không thể đi uyển chuyển điệu đà như sếp được, nó muốn nói với sếp :" Em mệt lắm ! em bỏ cuộc.." nhưng nó  không nói thành lời vì nó biết nếu nó nói câu đó thôi thì tất cả mọi người sẽ nản....bởi ai cũng trong tình trạng quá tải....
                      Mấy buổi diễn tập không được như ý, sếp nó buồn lắm...  Bữa đó nó nói chuyện với sếp bảo sếp của lên kịch bản sẵn và nó tin mọi người sẽ làm đươc, nó hứa với sếp mọi việc sẽ ổn. nó không biết lúc đó nó  thuyết phục ra sao mà sếp nó tin nó lắm.. ít nhất nó không muốn sếp nó nản khi này.. tinh thần quyết định tất cả mà- Nó nghĩ đơn giản vậy đó...
                      Ngày 28/10/2008
                      Trước giờ hoàng đạo nó lo lắng không biết mọi thứ sẽ ra sao cả phòng đến công ty rất sớm, chẳng ai  bảo ai cứ tự làm những việc mà mọi người thấy, bàn giao từng người từng công vệc cụ thể... Mọi người sốt sắng gọi điện  cho khách hàng mời lần cuối... Nó hơi lo lắng, mối lo của nó chủ yếu là khách hàng nếu hôm nay không ai đến thì sao nhỉ...!Thành công hay thất bại cũng chỉ ít phút nữa thôi.... Nó hít một hơi dài đi thay đồ và make up... Một cái váy điểm hoa không nổi trội cùng tông màu tím make up khiến nó nhẹ nhàng hơn trong bộ tóc uốn lọn to ngang vai... Hôm nay nó chưa phải diễn nên chỉ vậy thôi..... Nhẹ nhàng và duyên dáng tăng thêm độ tự tin cho nó khi tiếp xúc với khách hàng, đứng tại của lớn chào đón và dẫn khách hàng an tọa vào bàn hội thảo... nó thấy mình tự tin hơn rất nhiều.... Đang bận rộn với khách hàng bỗng dưng điện thoại của nó rung lên:
                      - Alo!- Nó nhẹ nhàng chuyển vị trí ra sau để nghe điện thoại, một số lạ hoắt nhưng giọng nói thì chẳng lạ tẹo nào
                      - Chào em Mai! Anh thay mặt vnthuquan gửi lời chúc em thành công trong buổi hội thảo của mình nghen, có nhận ra anh không nè
                      Úi chời cái giọng này dù có thay độ trầm bổng nó cũng nhận ra ngay, vậy là lời chúc này thay cho câu anh không đến được rồi, hơi bùn một chút nhưng nó vẫn vui vì ít ra cũng có người chúc nó thành công, nó mong nó thành công bởi buổi tiệc này là sự thể hiện bao công sức của rất nhiều người, và đặc biệt là nó, chưa có lần nào nó đặt nhiều hy vọng như lần này...!Câu chúc của anh cho nó thêm niềm tin như người bạn luôn đồng hàng bên nó vậy.... Nó cám ơn anh rất nhiều !
                      Trước đấy mấy ngày con bé đã gửi những lời mời chân trọng đến những người nó yêu quý mong sao họ đến mang thêm chút động viên cho nó hoặc ít ra là cho nó chút xíu tự tin- cái mà nó rất cần khi đó. Khoảng dăm người nó đã mời, có một vài người nó không dám mời chỉ vì nó sợ nhận được lời từ chối của người ta... nên nó đã không mời, đại ca của nó hiểu ý nó và anh đã mời giúp nó...nhưng có lẽ đúng như dự đoán của nó người ta không đến! Uhm thôi vậy, nó chuẩn bị tất cả để là một người khác cơ mà, một người mới, công việc mới... vậy sao còn phải suy nghĩ và buồn về những điều rất cũ.. nó đang cố gắng gieo trồng một mầm sống mới, nảy sinh và đang sống dần trong nó thì những cái suy nghĩ cũ hãy tạm dần cho vào ký ức đi thôi.. , Nó biết vậy cơ mà, tại sao nó cứ phải chịu đựng những cái không đâu, tại sao nó cứ phải đọc và hiểu người khác trong khi đó chẳng ai hiểu nó cả....
                      Uhm nào thôi bỏ hết ra khỏi đầu đi nhé, nó chuẩn bị bước lên sàn diễn phía trước kia kìa..và sẽ bỏ lại phía sau tâm hồn những khoảng trống tối tăm vô định, tạm biệt nhé những suy nghĩ vu vơ, tạm biệt nhé người tình bóng đêm của em và tạm biệt hình ảnh ngôi sao Mai nhỏ bé... Nó bước lên sàn diễn để tỏa sáng để thành một người mới.... Nó không biết trông nó sẽ thế nào sau vài nhát kéo.... Ngày mai nó sẽ là người khác..rất khác..!
                      Đang mải mê theo đuổi những ý nghĩ ngơ ngẩn vừa lo sợ vừa vu vơ thì điện thoại của nó lại một lần reo lên : Ah Tỷ Ngâu gọi đến :
                      - Helo em , đang ở đâu đó em?
                      - Hế lô chị, dạ em đang ở 59A Lý Thái Tổ , chị rảnh qua với em đi
                      Thế là ok liền , tỷ ý đến thật hiền dịu , khiến nó bất ngờ, cám ơn tỷ rất nhiều đã đến với nó dù chỉ là ít phút thôi cũng khiến nó thấy rộn ràng vui vui... Khách khứa nhiều nên nó không thể nói chuyện với tỷ nhiều hơn, và chỉ kịp mời tỷ tách trà nói chưa đầy mấy câu nó đã bị kéo đi ngay, tiếc quá là tiếc.... chưa kịp tám với tỷ chuyện gì cũng chưa kịp hỏi chuyện tỷ thì tỷ ý lại phải về.... Cám ơn tỷ thật nhiều tỷ nha đã đến trong ngày trọng đại của em !
                       



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2008 17:16:29 bởi nguoitoithuong >
                      #71
                        lyenson 06.11.2008 08:40:06 (permalink)
                        Thư tình cho em mùa nước nổi!



                        Nhỏ cưng của anh !

                        Thiệt tình là anh rất muốn gửi từ phương Nam xa xôi và ấm áp cho em một chiếc ghe chèo hay chiếc xuồng ba lá . Em sẽ đội nón lá và mặc áo bà ba, khua nhẹ mái dầm trên phố, thỉnh thoảng lườm một thằng chả nào đó chạy tắc ráng băng qua làm chiếc thuyền em tròng trành. Em có thể đi vớt những dải lục bình tím mải miết trôi trên đường Nguyễn Chí Thanh. Nam Bắc sẽ giao hòa trong những ngày mưa lịch sử của thủ đô văn hiến.

                        Anh đã đặt hàng một cái xuồng như thế, của một tiệm mộc bên dòng Vàm Cỏ Tây. Anh sung sướng nghĩ đến những thằng đại gia lâu nay tán tỉnh em và chở em đi cà phê bằng Lexus, bây giờ ghen tỵ với chiếc xuồng anh gửi. Con Lexus của nó thì đang nổi bồng bềnh trong tầng hầm The Manor, đợi hết những ngày mưa đưa thì ra tiệm giặt mui nệm.

                        Em của anh sẽ có những ngày thú vị chèo thuyền lên Lý Thường Kiệt mà nhâm nhi cà phê Phố. Buổi sáng, em chèo đến phở Thìn ở Lò Ðúc, rời quán phở, em hãnh diện cặp mạn thuyền vào một tiệm Spa và đưa dây mũi cho nhân viên bảo vệ rồi khỏa đôi chân ngà ngọc của em cho sạch rác . Sau đó bước lên lầu nằm thư giãn trong mùi tinh dầu oải hương.

                        Anh thương dáng em chèo xuồng đi dự hội nghị . Em nhớ đến sớm để có chỗ buộc thuyền em nhé? Vào những ngày này, em nên để theo trên xuồng một vài cái ruột xe bơm căng. Khi đến thăm nhà bạn trong ngõ nhỏ phố nhỏ, hãy buộc xuồng cần thận rồi bơi phao vào ngõ.

                        Những ngày này, nếu ở chung cư, em hãy đừng quên luyện tập cho dáng người thon thả. Mỗi chiều hãy mặc bikini xuống sân, anh yêu dáng em vẫy vùng trong làn nước chung cư. Mây trời có xanh và nắng có vàng sau những ngày mưa? Nhưng cẩn thận em nhé, anh không tin là dòng nước ngập ở thủ đô có chất dưỡng da, chỉ tin nó có nhiều vi trùng và xác chuột.

                        Em hãy thỏa sức với niềm đam mê thể thao cảm giác mạnh, săn bắn chẳng hạn. Anh nghĩ lũ chuột từ cống rãnh sẽ trèo lên những khu cao ốc. Anh có thể gửi cho em một khẩu súng hơi. Anh thích thú với suy nghĩ em mạnh mẽ với khẩu súng trong tay và chức vụ tổ trưởng tổ săn chuột cống vừa được khu phố bổ nhiệm.

                        Rồi đây CSGT Ðường bộ sẽ sát nhập với CSGT Ðường thủy khi mà những con đường thủ đô hóa những dòng kênh. Buổi chiều em đi làm về ngang qua Văn Miếu sẽ thấy những cụ già ngồi thư thả buông cần kiếm con rô, con diếc và tranh luận với nhau về lời nói : " Nhân dân ta ỷ lại nhà nước lắm " của ông bí thơ Nghị.

                        Anh sẽ gửi cho em cả một tay lưới bén. Ðêm đêm em có thể ra góc đường Bưởi với phố Ðội Cấn và giăng lưới. Mưa thế này, cá Hồ Tây sẽ tràn lên tha hồ cho em bắt. Sông Tô Lịch thúi inh mấy chục năm nay từ nay sẽ cuộn sóng. Sẽ là những dề rau muống tươi xanh như cái thời Nguyễn Bính ngồi bờ sông ấy mà viết Cô hàng xén, Lỡ bước sang ngang từ những năm 40 của thế kỷ trước.

                        Nếu em về Sơn Tây, em ạ, đừng chèo xuồng theo quốc lộ 32, coi chừng nước cuốn em ra sông Ðáy. Có đi Bắc Ninh cũng chớ dại chèo xuồng theo ngả bờ đê mà nước nó cuốn em xuống sông Ðuống. Và em đừng đi Hải Phòng em nhé, anh nghĩ những con sóng đường 5 sẽ nhấn chìm em của anh.

                        Giờ này ngoài ấy đang vào vụ đánh bắt cá phải không em? Anh yêu những làng nghề cá vừa mọc lên giữa trung tâm thủ đô Hà Nội. Nếu chúng mình cưới nhau, anh sẽ cố vay ngân hàng để thành lập một công ty đánh bắt. Với đội tàu hùng hậu, sản phẩm của chúng ta sẽ bán khắp siêu thị trong nước và vươn vòi xuất khẩu sang EU. Chúng ta thừa lãng mạn nhưng cũng phải thực tế và táo bạo trọng kinh doanh em ạ. Tình yêu không thể bền vững nếu chúng mình thiếu đói.

                        Nếu em từng về Bến Tre, em sẽ thương những con đò dọc sông Hàm Luông cuộn đỏ phù sa. Hôm nay anh đọc báo và thương những con đò dọc phố Thành Công như thế. Mỗi chuyến đò đầu phố cuối phố là 20 ngàn đồng. Anh đọc thấy trong đó sự sáng tạo và vượt khó, nhạy bén trong kinh doanh của người dân thủ đô thời hội nhập.

                        Anh đã từng yêu Hà Nội nắng vàng phấp phới áo lụa Hà Ðông, anh thêm yêu Hà Nội mùa nước nổi. Mai này về thủ đô, tình yêu chúng mình sẽ ghi dấu những ngày chèo thuyền giăng lưới, bên những căn nhà sàn soi bóng dòng sông phố. Ðã thương em chân dài váy ngắn, giờ nhớ thêm dáng em lui cui làm cá bên sàn nước với mái tóc dài ướt mưa .

                        Anh sẽ về Mộc Hóa mua một ít giống tràm đưa ra ngoài ấy, chúng mình sẽ trồng một rừng tràm trên sân Quần Ngựa. Rồi anh ra Nam Thăng Long thuê đất, mình rải một ít giống sú vẹt và nuôi tôm quảng canh. Anh vui sướng và tự hào nghĩ rằng mai này mỗi lần đi xa, chúng mình sẽ thuê ca nô ra Nội Bài. Ca nô xe sóng lao đi giữa rừng sú vẹt, rừng đước, vuông tôm... Và trên máy bay anh sẽ mỉm cười hẹn trở về khi dưới cánh bay là mái nhà thân thương, có em đợi anh giữa mùa hương tràm bát ngát

                        Anh yêu Hà Nội và yêu em, yêu những cao ốc nghiêng mình bên dòng nước mưa trộn nước cống rãnh, sông hồ.

                        Tạm biệt em và hẹn gặp lại Hà Nội !


                        Anh iu của em 

                        Mấy ngày Hà Lội vào mùa nước nổi,
                        Vắng tin em lòng anh luống mong chờ.
                        Nhờ bạn bè viết một lá thơ...
                        Đem vào quán gởi cho người thương đoá!
                        #72
                          nguoitoithuong 18.11.2008 18:35:02 (permalink)
                          Chời ơi! lâu quá rồi không vào, mai hoa sơn trang sao mà bùn ủ rũ thế này, đọc bài thơ tình của anh Chim Yến khiến con bé ngậm ngùi xúc động hổng nói thành lời, cứ để hoài bài đó thi thoảng mệt mỏi lại vô đọc để được thấy an ủi phần nào... Nguoitoithuong có một tính cực kỳ xấu đó là hay... tưởng bở , thấy những dòng anh Chim yến để lại như vậy tự dưng lại thấy  ấm lòng đến lạ.. nhất là những hôm Hà Nội trời trở gió ( bão )... mưa nước ngập quá bụng luôn.. lại nhớ đến bài viết của anh Chim yến nhân hôm con bé mời anh vô thế giới nhỏ bé của nó và anh đã lưu lại những kỷ niệm khiến nó nhớ mãi không quên :
                           
                          Trời khóc mặc trời lệ ổng rơi
                          Sáng mai đường ngập em tôi...bơi
                          Ước gì ta được bay ra đấy
                          Ẵm cõng em đi suốt cuộc đời!

                          Lyenson
                           
                          Lời người nói thiệt hay giỡn chơi
                          Mún cõng em đi suốt cuộc đời
                          Tích cũ tuồng xưa còn tái diễn
                          Ông lão cõng vợ ra chợ chơi

                           
                          Tích cũ  tuồng xưa cổ mất rồi
                          Diễn lại tuống này vui quá thôi
                          Anh liệu xem mình còn đủ sức
                          Cõng em đi hết phố CHỢ GIỜI 

                          thanhmai2000
                           
                          Đời người nghĩ kỹ chỉ cuộc chơi
                          Đè cỡi lên nhau thấm vị đời
                          Đua tranh thiên hạ anh nào ngán
                          Để chỉ mình em thắng cuộc chơi

                          ***
                          Chỉ cần em biết người thương...Mai
                          nhất ở trên đời...Anh chớ ai!
                          Sợ nói huyên thuyên em biết được...
                          Anh già quá date e hổng hay!

                          Lyenson
                           
                          Hằng đêm online chỉ trực chờ đối thơ hoạ nhịp từng dòng thơ giờ đã trở thành những dòng kí ức đôi khi được níu kéo về thực tại cho con bé thêm những nghị lực mới, những phút relax thực sự để tìm phần lãng mạn trong tâm hồn mà đôi khi đã bị cuộc sống bận rộn chiếm hữu khiến tâm hồn nó trở nên khô cằn như một mảnh đất trơ trụi mất sạch cảm xúc vui, buồn, hờn, giận.... mất hết cả những hứng thú mà xưa kia đã tồn tại trong nó, những niềm vui rất nhỏ như xây dựng thư quán rộn tiếng cười, nó có thể vào vai bất kỳ người nào với những dòng thơ ngộ nghĩnh trêu ghẹo mọi người,  nó nhớ như in từng cảm xúc khi nó viết mặc dù giờ đã không còn....
                           

                          Ngày xưa em Mai mở quán hàng
                          Trong "vườn hội ngộ" rộng thênh thang
                          Vạn bối thân làm lữ khách tới
                          Ghé quán em Mai ..xin mở hàng   : 


                          Anh theo bước em qua mở hàng
                          Quán nhà em đẹp rộng thênh thang
                          Khiến chân lãng tử dùng dằng bước
                          Vừa mới trở về lại muốn sang

                           
                          ThanhMai : Cám ơn anh đã ghé mở hàng
                          Đợi em lấy ghế, rượu em mang
                          Chén này anh uống là ra mắt
                          Và thêm chén nữa em đắt hàng

                           
                          Lời em mời gọi ôi dịu dàng
                          Khiến chân lãng tử lại muốn sang
                          Lần đầu cứ ngỡ là duyên số
                          Phải lòng từ đó bóng hình nàng

                           
                          Này cô chủ quán, hỏi tên nàng?
                          Năm nay đã đón mấy xuân sang?
                          Bến mộng vẫn như ngày xưa ấy?
                          Hay khách thuyền quyên khá bẽ bàng?

                           
                          ThanhMai : Thanh Mai đích thị chính tên nàng
                          Năm nay hai mấy cái xuân sang
                          Chàng vào ứng thơ lời hỏi khéo
                          Thẹn thùng e ấp, em dịu dàng

                          Ô hay! Tiên nữ hay là nàng?
                          Vừa từ phương bắc gởi thư sang
                          Lời nhỏ nhẹ đưa, vừa khôn khéo
                          Em muốn vào Nam? Thật dễ dàng!

                          Đối ẩm thi họa nhớ tiếng cười 
                          Đêm nào cũng đợi mình em tôi
                          Kỉ niệm về em đầy trang viết
                          Vắng bóng em rồi ... thơ mất vui ...
                           
                           
                          Và rồi những dòng thơ đi thơ lại đã chấm dứt từ khi con bé bị niềm đam mê công việc níu giữ, không còn chút time rảnh rỗi để nó ngồi đọc hay ngồi ngâm nga những câu thơ bộc phát ... những dòng thơ đã né tránh nó, không cho nó cơ hội tiến gần thơ hơn nữa không cho nó cơ hội thành nhà thơ mà có lẽ nó chỉ là một nhà thơ nửa mùa, yêu thơ mà không dám chiếm hữu thơ..chỉ say đắm và tôn thờ vậy thôi...vậy là những dòng thơ cuối cùng nó để lại tại vnthưquán trong trang thơ của anh Chim Yến còn lại là những dòng này thôi.... chia tay và tạm xa thơ một thời gian : 


                          Lời anh còn đó sao vội quên
                          Hứa sẽ bên em hết muộn phiền
                          Chữ anh in đậm thư quán vắng
                          Người thương mai đó thành nick-name

                           
                          Nhớ xưa thư quán sau mỗi đêm
                          Cùng em đối thơ dưới ánh đèn 
                          Hữu duyên lạc bước nơi quán vắng
                          Thơ cờ ... tiệc rượu.... em kề bên

                           
                          Thời gian ngắn quá.... anh đã quên
                          Quên dòng thơ rơi rớt bên thềm
                          Quán vắng ngày xưa giờ thêm vắng
                          Em đã biếng cười.... sau mỗi đêm
                           
                          Hôm nay Hà nội lại mưa thêm
                          Gió đông lành lạnh lùa vào đêm
                          Ước sao có được bờ vai ấm
                          Trú mưa cùng em dưới ánh đèn ..!



                          #73
                            nguoitoithuong 29.11.2008 15:50:46 (permalink)
                            Hôm nay thứ 7 rảng rang, conbé ngồi trên Net nghịch ngợm và quay về những trang nhà ngày xưa , nó đã lượm lặt được đôi dòng cảm xúc xa xưa giờ đọc lại mới thấy mình thật trẻ con, hiếu thắng và bướng bỉnh, những dòng viết ngây ngô nhưng tràn đầy kỷ niệm sống động qua từng dòng từng chữ của con bé, ngồi đọc lại tự dưng con bé nảy ý định muốn cóp nhặt những trang kỉ niệm về Mai Hoa để lưu giữ những kỉ niệm, hình ảnh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của con bé nguoitoithuong bướng bỉnh này. Những bài trong trang blog của nó được cóp nhặt về đây để rồi nó quyết định xoá sạch đi những dòng blog cũ chỉ lưu giữ và độc quyền tại trang này mà thôi...
                             
                             
                            Tản mạn về ngày đầu tiên xa Hà nội !



                            Sinh ra và lớn lên tại Hà nội, chưa 1 lần rời khỏi Hà nội đi đâu quá 1 tuần, vậy mà hôm nay con bé dám tự ý dời HN đi xa, nó quyết định bỏ HN trong 3 tháng. Chuyến đi này con bé có nhiều trăn trở, bỏ lại nhiều thứ dở dang, công việc dở dang, ước mơ dở dang để trốn chạy, để theo đuổi một thứ còn viển vông hơn những gì nó đã ước mơ đó là tìm lại chính mình. Con bé nhớ tới một người đã nói với nó 1 câu mà nó nhớ mãi :" Có đôi khi chính mình không là sự trở ngại,nhưng chính mình lại là những gì lớn nhất để vượt qua !".Một câu triết lý khó hiểu nhưng nó lại tâm đắc và đắc ý khoác ba lô lên đường để vượt qua những thử thách đầu tiên của chính bản thân, để nó trưởng thành hơn...

                            Mấy ngày trước con bé bị rối loạn bởi một mớ suy nghĩ hỗn độn, nó chẳng hiểu nên làm gì và làm như thế nào cho đúng, nó càng cố gắng giúp mọi người thì nó càng vướng chân vào một đống rắc rối, một mớ hỗn độn... và nó thất vọng , chán chường , nó nghĩ , nó vô dụng. Gần đến ngày nó đi mọi thứ vẫn rối tung, trong đầu nó mâu thuẫn rất nhiều giữa niềm đam mê với việc nó đang làm thúc giục nó phải cố gắng hơn nữa, bên cạnh đó nỗi ám ảnh thất bại khiến nó nhụt trí ...nó tự hứa sẽ stop mọi việc nó đang cố gắng làm, nó tự an ủi rằng mình vô dụng để cố thơ ơ mọi chuyện mặc dù đóviệc thờ ơ đó không phải tính cách của nó!

                            Ngày hôm sau con bé dậy rất sớm, để chuẩn bị cho chuyến đi xa, con bé đã cố gắng trấn an mọi người trong gia đình rằng nó sẽ không sao bằng một buổi dã ngoại tại công viên nước Hồ Tây... nhưng ở khu vui chơi giải trí không níu giữ được tâm hồn nó..mà tâm hồn nólại bay bổng lơ lửng quay về với niềm đam mê của nó, nó ko đành lòng bỏ tâm huyết của nó ở lại như thế khi mà nó chưa biết cái gì sẽ đến với thành quả và ước mơ của nó....nó xin phép mọi người trong gia đinh để nó đi theo và quay về với ước mơ đó lần cuối !
                            Nó tìm được một chỗ ngồi, những gì nó thấy, nó được nghe khiến nó ngạc nhiên, mọi thứ ngoài sức tưởng tượng của nó .. nó vui ra mặt và nghĩ thầm: vậy là ước mơ của nó, tâm huyết của nó không chết vào ngày hôm nay, cái ngày nó rời khỏi HN .. ban đầu nó không hy vọng quá nhiều nên nó ko thất vọng mà giờ nó thấy vui ... Con bé không biết nói gì chỉ đứng nhìn và mỉm cười mãn nguyện ...

                            - Mình đi ăn cái gì đi ! Uhm Okie!-Sau cuộc họp con bé đi ăn với một người bạn vào lần cuối vì chỉ còn hơn 5 tiếng nữa con bé rời HN, một món ăn nó thích, nó thấy ngon có lẽ là do người mời nó .

                             Nó ngơ ngác nhìn từng ngóc ngách của HN lần cuối, nó đi lang thang qua từng con phố rồi nhớ ra nó cần hỏi một câu với một người nó kính trọng :
                            - Anh rảnh không ? em có thể bắt cóc anh 30phút chứ ? Okie em đến nha!
                            Con bé đến và nhận được câu trả lời mặc dù nó muốn có nhiều hơn thế, nó muốn nhìn thấy lại tâm huyết của người này như hôm đầu tiên nó contact, giờ không thấy rõ, tâm huyết mờ nhạt nhưng nó không buồn, và thất vọng vì nó đã biết cảm thông với những lý do rất chính đáng cũng giống như nó, nó đang trốn chạy đấy thôi...!
                            Trước giờ lên tàu 1 tiếng nó còn kịp online để chat với người nó yêu quý nhất, người cho nó nhiều niềm tin là chỗ dựa cho nó về tinh thần, con bé đã hứa sẽ trưởng thành hơn, chín chắn hơn để người ta thôi lo lắng về nó, nó hứa sẽ tự take care bản thân mình nhiều hơn nữa vì rằng bản thân nó cũng đang lên tiếng ĐÀ ĐẢO chính nó, ĐÀ ĐẢO chính sự ngược đãi bản thân của nó.... Nó hứa nhưng nó không biết mình có làm nổi không ??Hứa để mọi người an tâm vì nó luôn mong muốn những người xung quanh nó luôn luôn HAPPY, HAPPY, chỉ HAPPY mà thôi! Đừng quá lo cho nó...nó sẽ trưởng thành ...nó hứa nó sẽ có trọn ven 24h vui vẻ, nó đã hứa rồi mà, nó sẽ thực hiện được ............

                            Con bé ghét sự chia tay, nó rất yếu đuối nên nó thường cố tình tỏ ra mạnh mẽ và cứng rắn nó không muốn để người thân ra ga tiễn nó, nó chia tay mọi người ở nhà rồi khoác balô lên taxi ra ga, nó đến ga sớm, đang loay hoay tìm khoang của mình nó va phải một người cao to..... khiến nó ngã nhào :
                            - Á á đau quá ! con bé chỉ kịp kêu lên!
                            - Iam sorry !
                            - Sorry cái giề- con bé bật lại chưa hết câu vội tròn xoe mắt nhìn : hả ??? con bé đụng phải một bác Tây ba lô to gấp đôi nó ! hic hic!
                            - Are you OK?? Mr tây hỏi
                            - hic Ok! OK
                            Mr Tây đỡ nó dậy rùi cùng nó đi tìm khoang cho nó... he he , thực ra con bé tìm hộ Mr Tây đó khoang của Mr ấy rùi con bé chuồn về chỗ của nó rồi an toạ tại đó ....
                            Tàu SE1 khởi hành! con bé ngơ ngác ngó nhìn mọi người, tự dưng thấy lòng buồn ghê, 4 đồng chí cùng đoàn đang ngồi chơi tá lả , con bé chẳng thích thú lắm nên chạy lang thang một đoạn con tàu ,cố nhìn HN lần cuối, mắt con bé ngó lơ từng đoạn phố thân quen, từng ngôi nhà, HN buổi tối cộng với tâm trạng buồn con bé nghêu ngao hát : Hà Nội ơi ! ta nhớ không quên ..!

                            Bỗng nhiên có tiếng nói làm đứt mạch nghêu ngao của con bé :
                            - Hello! Mr Tây chào nó
                            - Hi - nó đáp
                            Hóa ra là Mr Tây lúc nãy nó đụng nhầm, Mr ấy đi cùng chuyến với nó thế là Mr ấy ra làm quen với con bé . con bé đang buồn tự dưng có người đến buôn chuyện cũng hay con bé tám luôn ( nhiều lúc chẳng hiểu mình đang nói gì chỉ thấy Mr Tây nhe răng cười hihih) cũng hay !
                            Bất ngờ thay Mr Tây này cũng ở cùng khu resort với nó, con bé lẩm bẩm ; không biết điềm lành hay rủi đây ! He he he con bé tám mỏi mồm quá bèn chia tay Mr Tây ấy để chui vô khoang của nó !
                            Hết quay bên này lại sang bên nọ, KHÔNG NGỦ ĐƯỢC con bé ngồi dậy nhìn đồng hồ, hic hic hơn 2giờ sáng rùi ...tự dưng thèm vào NET quá làm gì cho hết time bây giờ nhỉ ? Con bé mới nhớ ra quyển sổ diary..uhm nhỉ.. đúng rồi..viết linh tinh vậy, con bé ngồi viết lung tung , viết về những người nó gặp, nó mới quen , viết về sư huynh . Í trời, tự dưng con bé nhớ đến sư huynh của nó , sáng nay nó gặp nhưng chắc sư huynh của nó không biết chiều nay nó vào Đà nẵng, nó đãng trí thật quên mất tạm biệt sư huynh, kiểu này huynh của nó biết tin chắc giận nó lắm! Tự dưng thèm vào NET để gửi tin nhắn cho huynh quá ( Iam so sorry).....Huynh à muội giao lại TÀNG KINH CÁC cho huynh nhá, muội quyết ngao du sơn thuỷ đây, huynh đừng trách muội sao không từ biệt cũng giống huynh thôi, huynh đã mấy lần trún muội xuống núi để lên Nga My phái còn gì. Thời gian ở TÀNG KNH CÁC vui thiệt huynh ạ, huynh muội mình thanh thản trà đạo, cờ quạt cũng thấy vui huynh há
                            Ngồi viết linh tinh cộng thêm một ngày mệt mỏi quá sức ..con bé thiếp đi lúc nào không biết lúc tỉnh dậy đã hơn 9 rưỡi sáng, con bé bắt đầu thấy đói và mỏi, nó rời khỏi khoang đi lang thang và làm vài động tác thể dục, bất chợt nó lại đụng tiếp vào Mr Tây ( lần này nó hết hứng thú trò chuyện vì vẫn còn ngái ngủ )nó chào hỏi xã giao rùi chui tọt vào khoang ngồi gặm bánh mỳ, 4 đồng chí đi cùng take care nó rất cẩn thận khi nghe nó kể về Mr Tây hihih !
                            Xuống đến ga nó được đưa lên taxi và đi thẳng tới nơi cần đến, nhận phòng sắp sếp đồ đạc thật nhanh nó lấy điện thoại ra thi ôi thôi quá trời tin nhắn với cuộc gọi nhỡ, nó quyết định online, phải vào net đã, nó nhận được khá nhiều tin nhắn OFFLINE trong đó có một tin nhắn của Ban quản lý nhà ga như sau :
                            -Ban Quản lý GA Hà Nội xin thông báo! BQL chúng tôi mới hiện đang tạm thu giữ 2 Hộp Dark Chocolate, (Noir 74% - Carrefour và Pretjels - Carletti) do một hành khách nào đó để quên tại phòng chờ. Ai là chủ nhân của 2 hộp Dark Chocolate xin vui lòng liên hệ với BQL GA Hà Nội.Thời gian nhận lại hàng tới tháng 6 năm 2008 (theo thời hạn ghi trên date của sản phẩm). Thân mến!Chúc em có một chuyến đi công tác vui vẻ, vạn sự tốt lành và như ý!
                            He he he con bé ngạc nhiên và thích thú , nó ngồi cả buổi để chat và trả lời hết các tin nhắn nó nhận được.......tự dưng lại thèm dark chocolate..... lại giá mà ...lại nếu như .... THÈM QUÁ ! MUỐN ĂN CHOCOLATE , con bé nhắn tin nhờ đồng nghiệp của nó đi tìm và mua cho nó ... tự dưng thèm chocolate đến lạ......
                            Buổi tối hôm đó con bé không đi chơi vơi mọi người mà chui vô NET, con bé nhớ Hà Nội , nhớ nhà kinh khủng, nó ngồi viết lại một chút cảm xúc nó nhất thời cảm nhận trong nỗi nhớ HN, nhớ những người thân yêu ...Nó biết rằng bắt đầu từ mai nó sẽ không có time chui vô net nhiều, công việc sẽ cuốn hút nó, nó sẽ tạm quên mọi thứ trong thời gian tới. Nó mong những dòng nó viết hôm nay chính là lời cám ơn những người đã giúp nó hoàn thành một phần tâm nguyện , một phần ước mơ của nó ...XIN CÁM ƠN!!!

                            Đà nẵng 29.05.2007
                            ThanhMai's blog
                            .......
                             
                            Ngoại Tình!


                            Anh là một người đàn ông từng trải, nó nghĩ vậy, ở anh toát lên vẻ chân thành mà ngay từ lần đầu gặp gỡ anh đã thổ lộ. Anh thông minh đa tài và từng trải, ít nhất sự từng trải của anh còn thể hiện qua cuộc hôn nhân đầu tiên và qua những thất bại mà anh đã gặp trên bước đường anh đã đi qua. Điều chua chát nhất là giờ anh có thể đứng dậy và sự nghiệp thành công của anh lại nhờ vào những thất bại đó.

                            Mấy ngày nghỉ ở thành phố nhỏ bé này không phù hợp với cuộc sống gấp gáp của nó, thời gian của con bé đã không còn được tính bằng đơn vị ngày nữa mà thay bằng giờ và phút, thời gian dành cho việc ngủ cũng vì thế được giảm đi một nửa, điều đó cũng coi như nó đang sống dài hơn mọi người hoặc gần bằng....Hôm nay nó muốn thay đổi, cái đầu muốn ngăn cản nhưng con tim lại muốn nổi loạn, muốn bay ra khỏi vỏ bọc cứng nhắc hàng ngày.Buồn chán và hụt hẫng. Nó cảm thấy cô đơn ngay trong chính gia đình mình..Nhiều người nói nó đang có một cuộc sống hạnh phúc...

                            - Anh có thể đến bên em bây giờ được không ??? Em cảm thấy trống trải quá! Em cần ai đó để làm bạn!

                            Lời đề nghị của nó được anh chấp nhận ngay, nó không dám tin anh sẽ đến vì chỗ nó ở cách xa anh quá...những hơn 1000km cơ, con bé vơ vẩn nghĩ

                            Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó không tin vào tai mình, anh đang đến giữa trời nắng chang chang như thiêu như đốt, với giọng nói hào hứng của người thắng trận:

                            - Anh đang nhận vé lên máy bay và đang trên đường đến chỗ em, em ra đón anh ở sân bay được không??Hẹn em 10:30pm tại Nội bài nhé! Đừng để anh chờ lâu huh!

                            Vừa hồi hộp vừa ngạc nhiên, mình phải làm gì nhỉ, đúng rồi đầu tiên mình phải ..... make up, ....nope .....nope...không nên make up, mình phải ...... natural....đúng rồi phải natural...mấy giờ rồi nhỉ?? còn 2 tiếng nữa. Nghe tin anh đang bay ra, nó cuống cuồng không biết phải làm gì....

                            Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, không quá cầu kỳ trong trang phục, chỉ đem theo túi xách và điện thoại cầm tay, con bé bắt taxi ra sân bay . Chờ anh khoảng 1 tiếng thì chuyến bay của anh cũng đến. Chọn một chỗ đứng và chuẩn bị đếm : 1...................2................3.................4................5 lập tức điện thoại của nó vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của anh :

                            - Em đến chưa anh đang chờ em nè! Em đâu rồi???

                            - Em đến rồi nhưng không thấy anh đâu, anh có thấy cô bé nào giơ biển ghi tên anh không ???

                            - Aha ... anh thấy rồi!

                            Nó chưa kịp nói gì thì anh đã vỗ vai khiến nó giật nảy mình : Chào Mai ! How are u?

                            Con bé quay ngoắt lại nhìn anh không thốt lên một từ nào, rồi đột nhiên nó phản ứng theo phản xạ tự nhiên của mình, quay ngoắt lưng lại với anh, cầm điện thoại lên và call cho anh. Anh quá ngạc nhiên với phản ứng kỳ lạ của nó nhưng rồi anh cũng nhấc máy: - Alô ! Sao thế cô bé???

                            Con bé thản nhiên nói : Alố ! anh có mang theo chứng minh thư or passport chứ?? Đưa nó cho em !

                            Nói rồi nó giập máy và q
                            uay lại nhìn anh rất ngộ nghĩnh. Anh ngoan ngoãn đưa chứng minh thư cho nó xem, nó nhận lấy và nhìn chăm chú vào mẩu giấy có ghi tên anh, kèm theo ảnh hẳn hoi. Anh quan sát từng cử chỉ của nó rồi mỉm cười hỏi: - Sao nào ? đã tin anh chưa???

                            - Yeah...........!

                            - Tin rồi hả ?? giờ thì làm gì nữa nhỉ???

                            Con bé mỉm cười dang hai tay ra ôm chặt lấy anh : - Em muốn trước khi ôm anh, em phải tìm thấy cảm giác quen thuộc của anh, và phải là anh chứ không ai khác! Thủ tục này chỉ xảy ra vì đơn giản đây là lầnđầu em gặp mặt anh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà phải không anh?



                            Anh ôm nó thật chặt, cười và nói : Anh nhớ em ! Anh không nghĩ mình có thể ôm em như thế này!... Tình ảo mà sao thật đến lạ, cưng há?
                            Cái ôm của anh thể hiện hết tình cảm anh dành cho nó. " Anh nhớ em! " ba chữ đó thật nhiều ý nghĩa.
                            Anh và nó ra về bằng taxi, anh nghỉ tại một khách sạn khá nổi tiếng gần trung tâm thành phố. Anh đưa nó lên phòng, một căn phòng khá đẹp dành cho các đôi tình nhân. Nó vào phòng, anh khoá cửa lại, đặt túi xách lên bàn, anh đứng ngay sau lưng nó, vòng tay ôm nó nhẹ nhàng, thì thầm vào tai nó những điều nó chưa bao giờ nghe, những lời của anh nó nghe không hiểu ....vì tất cả toàn bằng Tiếng Anh. Nó quay lại nhìn anh, đặt tay lên môi anh ra hiệu im lặng:
                            - Suỵt, anh có cảm thấy gì không, căn phòng thứ ba đang nóng dần lên, khiến cho ngôi nhà rung lên liên hồi...hihihi..giờ anh chuẩn bị đi tắm và nghỉ ngơi, chút nữa em quay lại đưa anh đi ăn nhé!..
                            - Em lại copy lời trong truyện rồi, no........nope......nope ...anh không muốn bị bỏ rơi, anh sẽ chỉ làm những gì trái tim anh mách bảo thôi, anh không thể để em đi lúc này được, anh không muốn bị sắp đặt như trong truyện.
                            - Vậy giờ anh muốn gì, anh muốn ôm em, hôn em hay muốn ngủ với em ???
                            - Có thật em muốn nghe, trái tim anh nói rằng nó muốn được ôm em, hôn em nếu được hơn thế nữa thì anh muốn ngủ với em ....
                            Con bé bối rối đứng lặng im tròn xoe mắt nhìn anh không thốt lên một lời.... bởi trong truyện không có tình huống khó xử này. Anh cũng nhìn nó với một nụ cười đầy thách thức, rõ ràng nó đang đứng trong thế của người thua cuộc còn anh lại làm chủ trò chơi mà chính nó là người khai cuộc..Nó đúng là con bé ngốc nghếch nhất thế gian....
                            - 1 - 0 rồi nhé, ahaha anh đùa thôi, trông em kìa không giống người đàn bà từng trải chút nào. Thôi đợi anh chút, anh đi tắm và thay đồ rồi chúng mình đi ăn, anh đói rồi. Anh cũng có nhiều chuyện muốn nói với em lắm, đợi anh nhé!
                            Nửa tiếng sau anh và nó có mặt tại phòng ăn của khách sạn, suốt bữa ăn nó không nói một từ chỉ mỉm cười nhìn anh rồi quay đi, khi đó anh vẫn thao thao kể chuyện của anh, những chuyện nó chưa được biết, chuyện về lần đầu anh gặp nó trên Net như một định mệnh, chuyện cảm nhận về nó thật khác so với bây giờ.... rồi cả những chuyện chính trường, chuyện kinh doanh của anh, chuyện anh đàm phán rất lâu mới có được chuyến đi này chỉ có 2 ngày ở HN, anh luôn là người bận rộn, con bé chăm chú nghe nhưng vẫn không nói gì chỉ mỉm cười, anh nói :
                            - Anh thật đúng là một lão già may mắn.......... đừng bỏ anh tối nay ... em nhé!
                            - Úi trời ... anh lại làm em sặc rồi nè... hụhuhụhuhụ...
                            Anh xích lại ngồi gần nó hơn, nhẹ nhàng cầm tay nó và nói : Anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, thật đấy!....và anh đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào bất tận............ anh khiến nó bối rối...........!
                            Anh uống nhiều hơn, nói nhiều hơn dường như anh chưa bao giờ được nói, mọi suy nghĩ của anh đều bộc lộ hết. Trước mắt nó không có hình ảnh của một lão già nhàm chán như anh vẫn kể, mà thay vào đó là hình ảnh của người đàn ông mới chập chững bước vào yêu.... Trời ạ anh say thật rồi.. con bé không biết rượu làm anh say hay bởi lý do nào đó, nó chỉ biết lúc đó anh đã quá say rồi, nó kêu 2 người phục vụ dìu anh về phòng, nhìn anh ngủ ngon lành như một đứa trẻ, giấc ngủ khiến con người trở nên đẹp đẽ đến thánh thiện và hiền lành hơn, nó nhẹ nhàng kéo chăn cho anh rồi ra bàn ghi lại lời nhắn :
                            - Em đi đây, xin lỗi vì không thể ở lại với anh, cám ơn anh đã cho em giây phút hạnh phúc và vui vẻ bên anh trong buổi tối nay. Em chỉ xin mang theo nụ hôn ngọt ngào của anh trên con đường ngắn ngủi của mình, em sẽ sống những ngày tháng có ích nhất của đời mình anh ạ trong đó có hình ảnh của anh , anh cho em một nghị lực phi thường và một tình yêu tuyệt vời..... và có một điều duy em muốn nói với anh : I love you so much!
                            Trước khi con bé rời khỏi khách sạn, nó lôi điện thoại từ chiếc túi xách, gỡ bỏ sim cho vào một phong bì nhỏ gửi lại cho anh. Nó vừa đi vừa lẩm nhẩm những câu thơ mà hồi xa xưa con bé rất thích, cái thủa thấy mình thật ngây thơ :
                            Ngây thơ em hỏi anh...
                            Sao mặt hồ có sóng ...??? anh mỉm cười lấp lửng ...
                            Vì sóng thích hôn bờ...
                            Em nũng nịu ứ ừ ...khác cơ không phải thế ??
                            Anh với em cũng vậy .... Sao chẳng thấy sóng đâu ???
                            Anh vuốt nhẹ mái đầu .... hôn môi em nồng cháy ...
                            Em ơi ! Em có thấy ..... sóng đang cuộn trong tim .....

                            ...mấy hôm sau con bé nhận được lời nhắn của anh trên yahoo : Em yêu! ...anh chẳng biết trong đầu em đang xảy ra chuyện gì nữa.....nhưng cho dù điều gì đã xảy ra, cũng đừng như thế với anh!...lời nhắn khiến nó bối rối, nó thực sự nhớ anh nhưng nó vẫn lặng thinh....ít nhất như thế sẽ tốt hơn cho anh và cho nó...

                            Hà nội, 14.02.2006
                            ThanhMai 's story
                            ......
                             
                            Cung tuổi song ngư
                            Con bé mang cung tuổi song ngư, nó cũng không biết mình mang cung tuổi này cho đến hôm nay một cô bạn đã nói cho nó biết điều ấy và gửi cho con bé lá số tuổi "Song ngư" của nó. Đọc xong  và suy ngẫm, tự dưng cảm thấy vui vì có thể biết thêm một điều mới mẻ về cung tuổi của mình.
                            Không cần nghe những tiên đoán chiêm tinh, nhiều người cũng đã biết đàn bà Song Ngư có duyên thầm như thế nào. Dĩ nhiên có những nhược điểm, nhưng nhìn chung nàng chính là loại người tình lý tưởng mà đàn ông mơ ước.
                            Thậm chí trong thời đại ngày nay, khi phần đông phụ nữ sống tự chủ, khoáng đạt, giá trị của nàng không hề suy giảm mà còn tăng lên. Người vợ Song Ngư không bao giờ có ý định thể hiện vượt trội chồng hoặc làm điều gì đó ít nhiều động chạm sĩ diện đàn ông. Nàng vui lòng để chàng chăm sóc: kéo ghế cho nàng ngồi, giúp khoác áo choàng, dắt hộ xe vào nhà… Nàng lắng nghe tất cả những gì chàng muốn nói. Đáp lại, nàng chỉ mong ước một điều - hãy chăm sóc nàng và bảo vệ nàng trước mọi điều có thể xảy ra trên đời này. Nàng sung sướng dựa vào tay chàng, và vui mừng nói cho chàng biết rằng chính cánh tay này nàng đã mong đợi suốt cuộc đời. Chẳng lẽ bạn không cho rằng lời thổ lộ như thế có thể làm mát lòng bất kỳ đấng mày râu nào? Vậy nên không đáng ngạc nhiên khi thấy người đàn bà Song Ngư được đàn ông yêu chuộng. Bên nàng, chàng cảm thấy dễ chịu, bình yên, vui vẻ, như trên cõi thiên thai.
                             
                            Diễn viên Elizabeth Taylor thuộc cung Song Ngư.
                            Song Ngư đầy nữ tính, mềm mại, dễ chịu, khiến đàn ông cứ sà vào họ như những con ong quanh khóm hoa. Chỉ cần trao đổi vài câu với nàng, người đàn ông đã cảm thấy thư giãn, trút bỏ gánh nặng của những khó khăn và lo toan. Chuyện trò với nàng thường gợi cho bạn liên tưởng về một bếp lửa hồng ấm cúng trong đêm đông. Song Ngư cho bạn thấy rõ rằng nàng sẽ không bao giờ gây sức ép với bạn, đòi hỏi cái này cái khác, và không bao giờ quở trách.
                            Tuy nhiên không nên hiểu lời nói của nàng một cách thẳng tuột theo nghĩa đen. Bạn ngạc nhiên ư? Như thế cũng phải. Không nên tin nàng trong mọi lúc một cách mù quáng. Đàn bà Song Ngư khó nắm bắt, thậm chí có lúc nàng như một ảo ảnh, nhất là khi nàng cảm hóa bạn và có thể điều khiển được bạn theo ý thích.
                            Nàng như thể không phải là tạo hoá của trần giới, luôn khó khăn chịu đựng những chật vật trong cuộc đời nhọc nhằn của chúng ta. Dịu dàng, thơ ngây, yếu đuối  - đó là những gì nàng thích thể hiện trước con mắt mọi người xung quanh.
                            Tâm trạng của nàng đổi thay nhanh hơn những đám mây trong mùa mưa. Song Ngư vô cùng đa sầu đa cảm, nàng có thể khóc thổn thức hàng giờ liền . Hơn nữa, khi đó nàng sẽ nhìn bạn với ánh mắt đầy trách móc, như thể bạn vừa đập chết một chú thỏ non vô tội ngay trước mặt nàng. Người đàn bà Song Ngư thích tạo ấn tượng là người hoàn toàn yếu đuối và bởi thế rơi vào tình trạng tinh thần suy sụp. Bạn cần thuyết phục nàng thoát khỏi quan niệm sai lầm đó và biết cách khắc phục sự bi quan, thiếu tự tin.
                            Song Ngư dành cho con cái toàn bộ trái tim mình, ngoại trừ một mẩu nhỏ thuộc về bạn. Nàng sẽ yêu nhất đứa con yếu đuối nhất, hay đau ốm nhất và không xinh đẹp bằng những đứa khác. Người đàn bà này vì con có thể hy sinh tất cả trên đời. Nhưng do bản tính quá mềm mỏng và nhu mì, nàng không có đủ khả năng rèn giũa chúng thành những người mạnh mẽ, cứng rắn và có ý thức kỷ luật.
                            Người vợ Song Ngư sẵn lòng nhường chồng quyền đảm bảo cuộc sống vật chất cho nàng, không thích can thiệp vào các vấn đề tài chính. Nàng đã phải lo cho bản thân trước khi gặp bạn như thế là đủ rồi. Tuy nhiên nếu hoàn cảnh kinh tế không được thuận lợi, nàng (không phải là không vui lòng) sẽ giúp bạn vượt qua những khó khăn tài chính. Điều đó không có nghĩa là nàng sẽ lại đi làm lam lũ kiếm tiền. Đơn giản là nàng sẽ cố gắng cắt giảm khẩu vị của mình, ví dụ, thay vì dùng champagne trong bữa tối nàng sẽ uống nước táo.
                            Bạn cần luôn luôn ghi nhớ sinh nhật của nàng, ngày cưới, ngày ăn hỏi của các bạn, và tất cả những ngày khác mà đối với nàng là quan trọng. Nếu không nàng sẽ giận bạn đến muốn chết. Bạn cần biết rằng, kể cả khi bạn đã chung sống với nàng tới 3 thập kỷ và nuôi dạy những 4 đứa con khôn lớn, tự đáy tâm hồn nàng vẫn mãi là cô bé ngây thơ, dịu dàng, dễ thương mà ngày nào xa xưa đã chinh phục bạn. ( hihihihihih....sao mà đúng thía nhỉ ...)
                             
                            ThanhMai's blog 04.03.2007
                             
                            .....
                             

                             
                            #74
                              nguoitoithuong 29.11.2008 16:07:43 (permalink)
                               
                              Ba đêm Sài Gòn đáng nhớ!


                              - Chị iu à,đọc cho em số CMT nào - Út điện thoại cho nó vẻ vội vàng
                              - Làm chi vậy cưng ? – con bé ngơ ngác hỏi Út
                              - Chị cứ đọc đi nhanh lên em đang vội lắm – Út nhanh miệng trả lời
                              Nó không hiểu cô bé Ut mún gì mà cần số CMT của nó, nó đọc cho xong rùi mới biết cô bé đang đặt vé máy bay cho 4 anh em làm chuyến bay dự đám cưới chị iu .
                              Vậy là nhóm 5 anh em của nó bắt đầu dần tan rã, manh nha tan rã biểu hiện đầu tiên là việc chị iu của tụi nó đi lấy chồng xa. Mấy anh em không còn có những phút quay quần trún sếp đi café trong giờ làm việc nữa . Một cảm giác thật thích thú, cứ mỗi buổi sáng đại ca nhắn tin cho 4 anh em hẹn café và ăn sáng là con bé tranh thủ chạy hết mọi việc rồi đến thật nhanh để ngồi đoàn tụ cùng mấy anh em . Giây phút gặp nhau thật thoải mái, anh em trò chuyện vui vẻ và thường xuyên làm náo loạn cả quán Hà nội phố . Nó không còn nhớ anh em tụi nó chơi với nhau bắt đầu từ khi nào nhưng khi hình thành một nhóm rồi thì không thể tách rời. Đại ca là người anh cả khiến cả nhóm yêu quí và cảm mến. Năm anh em sống rất thoải mái và luôn coi nhau như anh em một nhà, bất cứ ai có chuyện gì thì đều được mọi người đưa ra bàn bạc và cùng giải quyết . Vấn đề lần này khó hơn đó là việc tiễn chị iu của tụi nó đi lấy chồng. Tình cảm chia xa và đây cũng được mọi người coi là việc hệ trọng nên 4 anh em phải thu xếp mọi việc để cả bốn cùng đi chung 1 chuyến bay vào SG.
                              Con bé ngồi nhẩm tính , không được rồi , sếp vừa giao cho nó mấy việc quan trọng vào ngày thứ 6, có mấy khoản chi khá gấp và rất quan trọng,nó chả giao được cho ai. Út hẹn nó 4giờ chiều gặp nhau để ra sân bay, biết làm sao bây giờ con bé nghĩ ngợi…nó bèn call cho Ut :
                              - Ngày mai chị nhiều việc lắm kưng ơi ! chắc chị đổi vé đi ngày thứ 7 thôi em à
                              - Vé em đặt rồi, không đổi được chị iu à !Út than nhiên trả lời
                              - Úi vậy làm sao bây giờ - giọng con bé mếu máo , trong khi đó cô bé Út cười khoái trí : Chị cố gắng thu xếp nha , kiểu gì cũng đừng có bỏ cuộc đấy…
                              Con bé cũng chuẩn bị mọi việc từ hôm trước,nên cũng đỡ vất vả hơn.Nó đến Cty từ 6.30sáng, cùng mấy đồng nghiệp mở kho hàng… nhìn kho hàng mà nó choáng váng, hàng nguyên container chắc kiểm đến mai may ra xong.. Nó nhìn kho hàng rồi lắc đầu,ngao ngán, cầm điện thoại nên call cho đại ca:
                              - Đại ca ơi ! chắc chuyến này em cancle roài hay để em đi chuyến sau thôi, nhìu thía này có làm đến hết đêm cũng chả xong, mọi người đi trước nha…- nó than thở
                              Đại ca động viên nó bảo cố gắng, dù sao cả 4 anh em phải cùng nhau vào. Nên con bé hì hục làm quên ăn , cố làm thật nhanh, chia theo nhóm, may thay làm đến 11h sếp call cho nó cần nó đến ngay và thế là công việc còn lại sếp giao cho người khác thay nó..
                              Phù ..làm việc kiểu chạy xô thía này đến mệt, con bé làm xong hết chuyện sếp giao trước 2 h chiều rồi chợt nhớ ra nó phải làm báo cáo quỹ, chốt quỹ để thứ hai đầu tuần kiểm kê, nó về văn phòng thiệt nhanh ngồi hì hục làm, đếm đếm , kiểm kiểm , vào máy mọi dữ liệu chừng 1 tiếng sau công việc đã ổn , nó đang ngồi thở định ấn nút Send để đẩy cái mail báo caó công việc cuối tuần đi thì ….tin tin tin … điện thoại của nó réo lên 1 tin nhắn :
                              Chị đang cần 200triệu gấp, em mang đến cho chị vì chị đang họp HDQTnên ko talk đc ! Tin nhắn của sếp danh cho nó .
                              Hic hic sớm không kêu , muộn không kêu mà sếp kêu ngay giờ này, cái giờ GMT đã gần đến mà xoay đâu ra số tiền đó bây giờ, nó check két hic hic ko đủ , check Tài khoản thì có nhưng giờ ko có chữ ký của sếp thì bít tính sao mà đã 3 giờ rùi …đúng là nghiệt ngã … Đang vật vã tính toán thì điện thoại đại ca gọi tới :
                              - Em xong việc chưa , mọingười hẹn nhau ở Đào tấn nha , em tới nhé
                              Con bé mếu máo trong điện thoại: Em chưa đâu còn 1 khoản tiền em cần chuyển, em sẽ cố gắng đến đó lúc 4 h nhưng ko chắc đâu đại ca ạ hic hic giờ đã hơn 3 h rùi,
                              Giập máy và leo lên con dream chiến nó vừa đi vừa call cho một người rất quan trọng, chị iu mà nó quen thân tại ngân hàng :
                              Chị giúp em nhé, cho em nợ chữ ký sếp nha , em đến Ngân hàng chị rút nhé , thứ hai em hứa sẽ có đủ chứng từ cho chị ..
                              Thía là OK may mà nó còn 1 phao cứu sinh, phóng vội ra Ngân hàng ôm 200tr về đặt tại phòng sếp giao cho thư ký, ký nhận rồi con bé phóng ngay đến chỗ hẹn với đại ca.
                              Phóng đến nơi chờ đại ca con bé mới nhớ ra mình chưa ăn gì cả suốt sáng … hic hic đói quá , đói đến mệt lả…con bé thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng nó cũng đến chỗ hẹn với mọi người
                              Vừa gặp đại ca mừng mừng tủi tủi,nó chui tọt vào xe chưa kịp kể lể giề thì đại ca báo nó 1 tin làm nó suýt xỉu, cái tin đáng buồn kia làm nó hết cả hào hứng, mà không riêng nó, cả mấy anh em đều như lính thất trận, đó là chuyện Út làm rớt túi đồ gồm tất cả tư trang, tiền bạc, vé máy bay và những giấy tờ quan trọng ….
                              Cứ tưởng mọi chuyện như thế là over...thế nhưng cả bốn anh em vấn quyết tâm dẹp bỏ mọi chuyện và quyết định ra sân bay đi , kiểu gì cũng phải bay vào với chị iu với hành trang là 4 chiếc vé điện tử vẫn có thể vô SG như thường … qủa thật trời không phụ lòng người mấy anh em ra kịp chuyến bay, nhân viên soát vé cũng dễ dàng , dường như mọi chuyện có phần may mắn hơn, cả bốn thở phảo nhẹ nhõm khi đặt chân lên máy bay, thế là chuyến đi của chúng ta bắt đầu, nó ngoái lại nhìn HN lần cuối, lòng thầm nhủ :
                              - Tạm biệt HN, mong HN hay bình yên như thế đến khi nó quay về, đừng giông tố HN nhé!
                              Nó đang theo đuổi những ý nghĩ vu vơ của mình thì nghe tiếng anh iu Miến trộn kêu ca, hì hì thì ra cô bé Út đang trút giận lên người anh iu, nó mỉm cười cảm thông với anh iu mà chả bít làm gì hơn he he
                              Thế rồi chuyến bay của nó từ từ cất cánh lên không trung với từng vết cắn của Út kèm theo những tiếng rên đau xót của anh iu . Đại ca mang cho nó máy lastop để nó nghịch cho đỡ bùn, nó và đại ca bắt đầu làm thơ, cả đoạn đường đi nó cười nghiêng ngả khi đọc lại những vẫn thơ nó viết cho anh iu và Út .

                              Một chuyến bay đêm có bốn người
                              Ta cùng lơ lửng với mây trôi
                              Lavie thay rượu ta cùng uống
                              Nước suối mà sao say quá trời...

                              May sao em tôi đã ngủ rồi
                              Không thì Kế Phú thân tả tơi
                              Toàn thân bầm tím vết răng cắn
                              Kỷ niệm chuyến bay thật đã đời ..

                              Giờ chuyến bay đêm đã nửa đường
                              Nhìn em út cưng ngủ dễ thương
                              Kế phú miệt mài đang tính toán
                              Làm sao lo đủ xiền ăn đường ..hic hic hic

                              A! nghĩ ra rồi có cách hay
                              Kế phú vỗ trán nghĩ ra ngay
                              Ngày mai họp SAFC ta bàn chuyện
                              Làm hòm từ thiện mua vé bay ..... h hi hi

                              Ừ nhỉ cách này em thấy hay
                              Em Mai vỗ tay động viên này
                              Ngày mai vào Safc ta làm nhé
                              Có tiền vui vẻ chẳng phải vay ...he he he

                              Dẫu sao vẫn kịp chuyến đi này !
                              Vẫn còn thơ thẩn vẫn còn say !
                              Say trên không trung bằng nước khoáng
                              Cả bốn anh em cười ngất ngây...


                              Chuyến bay lần thứ hai đặt chân lên đất SG khiến nó có nhiều cảm xúc, trong lòng nó vui hơn khi nhìn ngắm lại những con đường từ sân bay vào thành phố, những con đường bắt đầu quen thuộc hơn lần đầu tiên nó vào SG ,khi đó nó lấy 1 chiếc Atila của đứa em, nó nhảy lên phóng đi dạo phố khiến mọi người lo lắng vì nó không bít đường lại không có giấy tờ xe hihi, nghĩ lại nó thấy lần đó vui thật. Cuối cùng bốn anh em nó cũng tìm được 1 cái Khách sạn để nghỉ ngơi. Bốn anh em tranh nhau vào nhà tắm ..hihih nó chiếm được nhà tắm đầu tiên . he he thích thật đó cởi bỏ tất cả những gì bụi đường vương vấn trong bộ quần áo đi đường và nó trở lại là chính mình trong bộ váy nhẹ nhàng, cả bốn anh em lại đẹp đẽ trong bộ quần áo mới như vừa trút bỏ hết những ưu phiền, những chuyện không vui để trở lại với không khí SG rực lửa về đêm, hoà mình vào hơi thở đêm Sài Gòn, thưởng thức cái gió mơn man cháy khát những ly Ken mát lạnh, chút hơi men nhẹ nhàng của Ken khiến nó nhìn mọi vật về đêm quyến rũ hơn, nhưng món ăn ngon mà bình dị, lại những tiếng cười ròn rã của cô Út tiếng và chị hai miền nam của nó nhẹ nhàng bay bổng. Nó được ngắm chị sau những tháng ngày trò chuyện trên mạng, chị iu của nó thật hiền và đẹp. Một vẻ đẹp, hiền dịu đến thánh thiện, đi chơi với chị nó chỉ sợ đêm SG cuốn phăng mất chị iu, nên nó thường hoảng hốt ngó lại coi chị còn đó không. SG về đêm đẹp lạ lùng dường như mọi hoạt động, vui chơi của SG cũng chỉ bắt đầu sau 10 giờ vì thế cuộc vui của anh em nó cũng bắt đầu từ 12h đêm
                              - Mình đi chơi tiếp đi , đến SG mà ngủ thì phí quá chị ơi , mình chơi hết đêm chị nhé! Cô bé Út hào hứng nói.
                              - ừa nhưng ….Con bé cũng hứng chí nhưng nó ngó vô Miến trộn thì thấy anh iu có vẻ mệt rùi, đang lưỡng lự thì Phương Nam đến ( một anh hai Sài Gòn đây roài )thế là mọi sự sắp đặt không cưỡng lại số trời, hai chị em nó mặc áo phông và sooc ngắn tũn đi dép lào chui ra khỏi khách sạn, cả bốn anh em lại nhảy lên taxi đi nhậu. Hai tăng nhậu say đến 4 h sáng 4 anh em lê bước về khách sạn đã làm náo loạn cả khách sạn chỉ đến khi chiu vô phòng thì không khí yên tĩnh của khách sạn mới được trả lại .
                              Anh iu miến trộn nằm thẳng cẳng, Út chui vô ngâm mình trong bồn nước, chả khuyên được cô bé ngang bướng này, vì có 1 sở thích kỳ quái, nhậu say về lại thích ngâm mình trong nước ấm, thôi đành cho cô bé thoải mái vậy. Mình chui vô net làm thơ chờ Út ra ngủ cùng :
                              - Anh iu nghe thế này có được không nha : … Phải sửa gì nữa không ??
                              - Anh iu miến trộn mắt nhắm mắt mở ầm ừ : Hay rồi em post đi !
                              Được gần một tiếng mà không thấy bé Út nói hát gì, con bé sợ quá kêu anh iu:
                              Này anh, anh có nghe tiếng Út ko ? sao tự dưng chả thấy giọng Út nhỉ ?? Vừa nãy còn nghe tiếng hát, tiếng nghịch nước , tiếng nước chảy .. mà giờ im bặt là sao ??? hay … ÚT chìm ròai …!
                              Miến trộn đang mơ ngủ choàng tỉnh dậy: ừa .. lúc nãy còn hát một mình , giờ chả hỉu sao im tiếng thía.. hay là ngủ … mà ngủ sao được … thôi để anh kêu thử
                              Miến trộn giơ chân đạp vào cách cửa buồng tắm mấy phát làm Út đang thăng thăng bỗng giật mình quát ầm lên :
                              - Gì thế ! em đã bảo để cho anh chị 1 tiếng mừ , chưa hết 45phút mà đã kêu em là sao .. em đang thư giãn mừ vậy làm em mất hứng rùi hic hic
                              - Iam so sorry.. thì anh cứ tưởng em nghỉm rùi .. chả thấy hát hò hay động đậy gì cả.. im lặng thía nên anh lo .. thui em cứ tiếp tục thư và giãn đi há hi hi …  
                              Con bé ôm bụng cười … ặc ặc ..chit mất hóa ra nàng ta đang thư giãn ….
                              5 phút sau cô nàng cũng chịu rời bồn tắm vô giường ngủ với con bé hihi cứ nhìn mặt Út và miến trộn là chit cười ….
                              Đang mơ màng thì nghe tiếng chuông điện thoại kêu rinh vừa kịp tỉnh ngủ thì con bé nghe tiếng hét thất thanh của Miến trộn ở giường bên. Con bé vùng dậy hỏi: chuyện gì thía ??
                              Út ôm bụng cười sặc sụa : Bùn cười quá chị iu ơi !
                              - Chuyện gì ? em lại cắn miến trộn hả ? con bé ngơ ngác hỏi
                              - Không , chị iu ạ ! em thức cả đêm canh cho hai anh chị ngủ nè- Út thanh minh
                              - Hả vậy sao em ko ngủ ?? con bé hỏi
                              - Thì em có ngủ được đâu nên thức xem hai anh chị ngủ thấy vui quá trời, chị iu nói mơ bên giường này thì bên giường kia anh iu trả lời chị bằng thơ.. ha ha em ngồi giữa bùn cười quá đi thui. Sáng nay em đứng cạnh đầu giường của anh iu để tắt điện thoại, ai ngờ ảnh tỉnh dậy mắt nhắm mắt mở nhìn thấy em đứng đó rùi choàng tỉnh cơn mơ hét ầm lên .. hi hi hi chit mất
                              - Con bé ngơ ngác quay sang anh iu: Sao lại hét thía anh iu ??
                              Út kể típ : chị ko bít hả? trời ơi gần 30 năm roài chưa có lần nào thức dậy thấy con gái đứng cạnh đầu giường chớp chớp mắt nhìn ..nên mới thía … sốc chị ạ hic hic
                              - hơ ừa vậy hả ! Con bé cười ra cả nước mắt , hic hic thương anh iu ghê .. thía là sốc rùi , tổn thương tinh thần cấp 1 rùi
                              Ở đời anh chả sợ gì đâu
                              Ba mươi năm ấy chưa lần đầu
                              Sáng ra tỉnh giấc anh nhìn thấy
                              Em gái xinh tươi đứng gật đầu

                              Sau cú sốc đó anh thỉnh cầu
                              Tinh thần thương tổn biết bao lâu
                              Út ơi Út hỡi thương anh nhé
                              Đừng làm thương tổn anh thêm sâu

                              Anh hứa từ nay anh bít rồi
                              Anh chỉ nghe lời mình Út thôi
                              Út Thương anh nhé đừng cắn nữa
                              Từ nay anh hứa sẽ nghe lời


                              Vậy là chuyến bay của nó cũng an toàn và đêm đầu tiên con bé làm bản tổng kết lại như sau : Đại ca ngủ trọn đêm nhất , Miến trộn và nó ngủ được ba tiếng, Út chả ngủ tiếng nào, kỷ lục nhất trong đêm là 3 tăng nhậu rượu bia lẫn lỗn nhưng rượu bia chẳng làm ai say, mấy anh em vẫn tỉnh táo, thương mỗi miến trộn thân thể bầm tím thương tích đầy mình do Út gây lên và đặc biệt hơn là tổn thương về tinh thần sau cú sốc sáng nay nên hỏi gì Miến trộn cũng ko nói chỉ nghe lời Út thôi hihi

                              ( ký sự được ghi lại bởi cảm nhận của con bé còn nhìu cảm nhận hay hơn của những thành viên cùng đoàn , nếu có dịp họ sẽ kể cho các bạn nghe, còn những đêm tiếp theo ... có nên post nữa hay không nhỉ hì hì )

                              ThanhMai 's blog
                              ........
                               
                              Đêm thứ hai



                              Tỉnh giấc sau cú hét thất thanh của anh iu Miến Trộn, con bé vô nhà tắm thay đồ và make up. Nó muốn make up thật đẹp để che hết những vết mệt mỏi vui chơi của đêm qua, nghĩ lại thấy vui thật . Lịch sáng hôm nay của anh em tụi nó sẽ là mạnh ai nấy đi nhưng khi nào có phone của đại ca là phải tập trung. Anh iu Miến trộn đi tiếp khách ngay tại café Sỏi Đá , đó là điểm mà đại ca hẹn 4 anh em , Út thì đi lễ chùa sau đó đi Suối tiên cưỡi voi cùng bạn trai, con bé nhìn đồng hồ, úi hôm nay nó cũng khá bận đây .
                              Nó phải đến cty có chút việc sau đó nó có hẹn với người đến đón nó đi chơi nhưng lại trùng time với lịch hẹn của đại ca, “ có thể mình sẽ thất hẹn với đại ca “ hi hi hi..nó nghĩ thầm . 7h30 điện thoại của nó rung liên hồi, con bé biết ngay là người đón nó đã đến, nó tạm biệt anh iu Miến trộn và chạy vội xuống cầu thang vì nó không muốn người ta phóng lên phòng tìm nó. Chạm mặt người ta ngay chân cầu thang, con bé cười, nhào tới :
                              - Em chào anh !
                              - Chào em , khỏe không cưng ? vào từ hôm qua sao ko call cho anh ra đón – anh mừng rỡ ôm nó .
                              Em vào từ đêm qua , call cho anh thì nghe điện thoại của anh nói “ thuê bao quý khách đang take care thuê bao khác” , nghe thía thử hỏi em còn dám gọi nữa hay ko?? Con bé mếu máo
                              -Hả, làm gì có, hôm qua anh sạc điện thoại trong phòng mà, thôi hôm nay anh đền nha , đền nguyên ngày đó - anh nhìn nó mỉm cười
                              -Thiệt hả ?? wow vui quá vậy anh đưa em đến cty nhé, sau đó đưa em về nhà anh nha
                              -Uhm, em muốn gì anh cũng chiều mà, lâu rồi em chưa gặp chị chắc chị biết sẽ vui lắm đó!
                              -Dạ em cũng lâu ko gặp chị ,em nhớ chị quá, nhưng hôm nay hổng bít có time đến nhà anh ko nữa-con bé lẩm nhẩm
                              -Nếu em bận thì cứ đi, để lần sau qua nhà anh cũng được,mà em vào đây 2 hôm thì sao đi đâu được, thôi cứ thế đã nếu cần anh đưa đi đâu thì call anh nghen
                              Nó và anh quen nhau được hai năm rồi, thân thiết như anh em ruột, anh quý nó lắm, nó nhớ hồi nó quen anh. cũng vô tình trong một ván cờ, khi nó đang lang thang trên vào trang vinagame rồi chọn môn cờ nó yêu thích, tạo một bàn trống và ngồi chờ, khoảng 2 phút sau anh với nick “ Cầu hòa”và 1 người nữa có nick” Sát Thủ” xuất hiện, cả hai cùng invite nó .Nó không đủ điểm đánh với anh và người join được với nó lại là nick Sát thủ , anh ngồi xem nó đánh, rồi gửi tin cho nó từng nước đi hay, nó nghe theo và thắng Sát thủ 1-0. Ván thứ 2 anh lại làm quân sư cho nó, nhưng nó bướng bỉnh không cần và đi theo những nước riêng của nó, với những nước cờ ngớ ngẩn như muốn chứng tỏ với anh bản lĩnh của mình, bản lĩnh thì chưa thấy đâu mà con bé đã để cờ rơi vào thế bí, anh xuýt xoa gửi tin nhắn, nó căng thẳng nghĩ cách phá , cố gắng tập trung bình tĩnh và không màng đến những tin nhắn của anh, nó phá được thế cờ tàn trong tích tắc và thở phào nhẹ nhõm:
                              -Khá , em đánh khá lắm- anh gửi tin
                              -Tks anh, giờ em đủ điểm đánh với anh rồi, cùng làm 1 ván nào, Cầu hòa !
                              -Uhm,đi cẩn thận nghen, lần này là đấu thật đó ! anh nói
                              -Nó trả lời lạnh nhạt : Go!

                              Suốt ván đó anh đi những nước cờ đơn giản hết sức khiến nó không ngờ , nó thắng anh mà ko thấy vui, ván thứ hai nó bướng bỉnh tấn công khiến anh bối rối trong phòng thủ . Dù sao nó cũng công nhận anh là một tay cờ giỏi , chỉ bằng ba nước đơn giản anh bắt sống tướng của nó . Nó quen anh cũng từ ván cờ đó, rồi mail qua mail lại và hằng đêm anh và nó luyện cờ cho đến một hôm nó gặp anh tại Hà Nội trong một buổi hội thảo về chuyên đề về marketing và điều khiến con bé ngạc nhiên hơn là việc anh lại làm chuyên viên marketing cho chính  Công ty nó .
                              - Đúng là quả đất tròn cô bé nhỉ ! anh cười nhìn nó đang e lệ trong bộ áo dài lễ tân duyên dáng- trông em không khác so với những gì anh hình dung
                              -Hi hi đúng là quả đất tròn thật ,em đã nghe danh anh nhiều nhưng không ngờ anh lại là …. – nócười đáp lễ
                              -Là gì vậy ..em nói tiếp đi , cách nói lấp lửng này không giống em tẹo nào – anh mỉm cười khích nó
                              -Không ngờ anh lại là Cầu Hòa, người tự nhận là anh trai của em Mai
                              -Ha ha ha em bất ngờ lắm ư? Anh thì không vì em đã cho anh email của cty nên anh đã biết rõ em rồi , cô bé bướng bỉnh ạ!
                              -Bướng bỉnh ?? em bướng bỉnh hồi nào – nó hỏi dồn
                              -Ngay khi ván cờ thứ hai, khi em đấu với Sát Thủ mà ko cần sự trợ giúp của anh, và em đã cố chứng minh em thắng bằng năng lực của em … em đã để lại ấn tượng cho anh ngay lần đầu tiên đó , nên anh đã tìm hiểu về em ngay khi biết email cty của em ….Vậy đó cô bé ạ!
                              Nó mỉm cười mà không nói được câu nào, quả thật đây là điều bất ngờ với nó. Tình bạn của anh và nó kéo dài được 5 tháng thì nó quyết định giới thiệu cho anh cô bạn gái của nó, nó không muốn anh mãi như thế đến già.. sự sắp đặt của nó đến khéo để đến giờ nó có thêm chị dâu và một người anh trai đáng mến.
                              -Hôm nay mình chơi tiếp ván cờ đêm trước anh nợ nhé – anh kéo nó về hiện tại
                              -Dạ, nhất trí . Nhưng mà cá độ gì đây anh – Con bé hếch mũi thách thức
                              -Một chầu nhậu tại Hooc môn vào ngày mai – anh cười
                              -Hooc môn hả ? xa không anh ? Vừa bày cờ nó vừa hứng thú hỏi anh
                              -Không xa , mất 2 tiếng thôi, anh có cuộc hội thảo ở đó, mà dưới đó anh có đám bạn , vui lắm cũng khoái nhậu nên có lẽ rủ em đi hợp hơn đi với chị em , anh nháy mắt cười
                              -Được rồi, cứ chơi hết ván này đã nha, em sẽ tính tiếp, vì em đi theo mấy người bạn thân mà không muốn tách rời nhưng nêu sắp xếp được lịch em sẽ đi chơi với anh để xem rượu Hoocmon ngon cỡ nào – nó cười khoái trá
                              -Ùhm mà này anh nghe nói em đang tham gia CK hả, theo tin của FBI mà anh có được thì em cũng là nhân vật quan trọng đấy nhỉ? – anh cười bí ẩn
                              -Ủa sao anh biết ? mà này anh biết được những gì về em rồi,để em xem tin nội gián của anh nhanh và chính xác cỡ nào ? nó thè lưỡi trêu anh
                              Nó không ngờ anh biết nhiều về chuyện của nó đến thế, anh vẫn như xưa , luôn dõi theo từng bước nó trưởng thành, những lúc nó vui hay buồn anh đều hiểu , nhiều khi nó trốn gặp anh trên net khi nó online, nhưng qua mỗi nước cờ của nó anh lại hiểu và không hỏi thêm . Nhưng hôm nay nó nghe được những gì anh nói thì nó thật sự đi hết những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những chuyện nó làm được việc trong CLB của nó, những chuyện nó dàn xếp ra sao để mọi việc trong CLB hòan hảo , tạo uy tín cho những người nó quý mến hay cả những chuyện tiêu cực mà không ai biết .
                              -Anh theo dõi em hả ?Nó nhìn anh thắc mắc
                              -Không, anh quan tâm đến em. Anh hiểu em muốn làm gì, hiểu cả suy nghĩ của em nhưng anh thấy em còn non nớt quá. Xã hội không tốt đẹp đến nhường vậy đâu, nếu em cứ vậy sẽ còn có nhiều người lợi dụng lòng tốt của em đấy. Anh vẫn luôn là anh trai của em như em hằng mong muốn,vì thế anh muốn em tự đứng vững, và chín chắn hơn.Cũng như nước cờ em đang đi. Anh đã thấy sự mất cân bằng ở đó, em đang đi lạc hướng ban đầu em muốn công …vậy đó , nhìn nước cờ này anh thấy sự chán nản, từ công em chuyển sang thủ mà thủ một cách vô thức….
                              Anh cho nó chút thời gian ngắn ngủi đủ để nó suy nghĩ hết ý của anh muốn nó hiểu rồi anh lại nói tiếp :
                              - Em hãy tiếp tục sống đúng là em, yêu và thương rõ ràng, việc em thích làm em cứ làm, không thích nữa hãy bỏ đi chứ đừng níu kéo, đừng vì ai nữa, em hãy vì bản thân em, vì gia đình em. Một điều anh muốn nói chính nữa là việc em đã xao nhãng bản thân,… nhìn em xem, em gầy hơn so với lần anh gặp, đừng hành hạ bản thân mình thế chứ… Thôi ván cờ này bỏ qua, coi như mình chưa đánh, giờ anh đưa em đi ăn gì đó rồi đưa em về với bạn của em. Nếu mai em đi được thì call cho anh , anh đợi .
                              Con bé cứ tròn xoe mắt nhìn anh, hôm nay nó thấy anh thật lạ, lạ hơn so với những gì nó biết về anh , hóa ra hai năm qua nó chả hiểu nhiều về anh cả mà ngược lại, anh hiểu quá rõ con người nó. Anh khiến nó hết sức ngạc nhiên.
                              Từ trước đến nay anh vẫn luôn ở bên nó như một người anh đáng kính, luôn nghe những chuyện vui buồn nó kể, anh dạy cho nó nhiều điều ..và cứ thế cho đến tận bây giờ..
                              Tạm gác câu chuyện của anh lại, nó trở về điểm hẹn với đại ca, chui vô quán Sỏi đá gặp gỡ mọi người nó vui lắm, nhưngchuyện về anh vẫn thấp thoáng trong đầu.Buổi chiều cả nhóm nó đi hát karaoke , con bé thấy ai cũng vui vẻ , một không khí tuyệt vời, nó và Út luôn canh đại ca, không cho ai đến gần đại ca cả, trừ chị iu của tụi nó. Lại nói đến chị iu, cả nhóm của nó iu chị iu nhất, cũng chưa bao giờ gặp mặt chị ngoài đời cả chỉ chat vơi nhau hàng ngày trên net thôi, vậy mà cả bốn anh em nó đều rất quý, mến chi iu, cảm nhận đầu tiên về chị là chị rất hiền, rất dịu dàng và có một nét đẹp hiền đến thánh thiện chị như người thuộc thế giới khác, không xô bồ hiện thực, không đua chen, chị nhạy cảm, tình cảm của chị dành tụi nó cũng rất chân thành, tụi nó cũng nâng niu tình cảm chị dành cho nên 4 anh em hết sức trân trọng, lần này vào SG tất cả chỉ muốn gặp chị mà thôi ..
                              Nó bỏ mặc đại ca ở lại, kéo anh iu lên chùa. Hai anh em bắt taxi lên chùa Vĩnh Nghiêm, một ngôi chùa to và đẹp, nó và anh iu đi dạo quanh chùa vãn cảnh, đến chính điện 2 anh em nó tìm 1 góc và ngồi nghe sư thầy giảng đạo. Nó ngồi và cố tập trung loại bỏ những suy nghĩ để đầu mình trống rỗng, nhắm mắt lại và thả hồn vào lời kinh câu kệ, nó cảm thấy thỏai mái hơn . Trong một khoảng khắc nào đó nó cảm thấy vô thức rồi bất chợt những hình ảnh rất thân quen hiện về ,nó thấy rõ nó của những năm trước, nó thấy nhưng điều nó làm, nó thấy hình ảnh lần đầu nó contact với một người nhiều đầy nhiệt huyết, nó thấy hình của nó khi truyền ngọn lửa nhiệt huyết, nó thấy hình ảnh lần đầu gặp đại ca , gặp Ut , gặp anh iu Miến trộn, gặp chị Linh iu mến… tất cả những người nó gặp đều hiện lại trong ký ức của nó, những chuyện vui có ,buồn có, những việcnó làm được trong một năm, những gì nó làm được cho gia đình nhỏ bé..Có lẽ hôm nay ngồi thả hồn để nhớ nó mời biết nó chưa làm được gì cho tổ ấm của nó, HN của nó luôn bình dị bên cạnh nó, có lẽ anh đã đúng, những lời sáng nay anh nói với nó khiến nó nghĩ ngợi và nhận ra một điều …không phải một điều mà đúng hơn là rất nhiều điều nó sẽ phải làm sau chuyến đi này. Rất ít khi nó lên chùa, và thường khi lên chùa nó chỉ cầu xin bình an với khỏe mạnh, nó nhớ có 1 lần nó stress và mệt mỏi vì công việc và nó đã lên chùa, chắp tay cầm que nhang đứng thả hồn rong ruổi kiếm tìm sự thanh thản mặc dù bên tai nó cứ văng vẳng tiếng của 1 người đang cầu khấn xin sỏ rất nhiều, nó không quan tâm, mà hầu như nó không còn để ý , nó chỉ biết nó đứng đó rất lâu cứ đứng thả hồn như thế cho đến khi cây nhang cháy gần hết nó mới bừng tỉnh cắm nhang và ra về , thấy lòng mình thật nhẹ nhàng và thoải mái. Giờ cũng vậy nó thấy mình thanh thản hơn ….
                              Hai anh em nó ra về đến khách sạn nó leo lên giường ngủ, nó buồn ngủ díp mắt, nó cảm thấy người hơi nóng, nó ho nhiều hơn, Út về thấy vậy tưởng nó ốm, và để yên cho nó ngủ . Nhưng nào con bé có ngủ được , cơn ho nhiều hơn, có thấy lạnh mà trong người thì nóng, biết chắc mình ốm rồi , nó bảo đại ca và Út cùng chị Linh cứ đi ăn, nó sẽ không đi , nó muốn ngủ … nằm nhưng ko tài nào ngủ được khi chị Linh và Út trò chuyện bên tai ,anh iu Miến trộn thì thay đồ rồi đi tiếp khách, đại ca về và bắt mọi người phải đi ăn vì tối nay chị iu của nó mời cơm mấy anh em, nên nó phải dậy, phải đi vì nó không muốn mọi người lo cho nó. Bữa cơm ngon ghê, có lẽ tại nó ham chơi nên chả ăn uống gì, tối nay mới thấy cơm ngon thật , Chị iu của nó đưa tất cả đi ăn món cơm Bắc , ngon làm nó nhớ mãi … Lần đầu chị iu của nó tham gia cùng mọi người nên nó vui lắm , nó và Út đòi lên sàn nhảy, đại ca gàn :
                              -Thôi , anh chỉ thích uống café thôi chứ lên sàn đau đầu lắm, tìm cho anh quán café nào đó là được rồi
                              -Không, lên sàn vui lắm đại ca ơi! Anh không nhảy thì ngồi uống rượu hoặc café cũng được mừ - nó và Út phụ họa
                              Hai đứa luôn mồm nói khiến đại ca không từ chối nổi, chị iu của nó thì không hiểu hai cô bé nghịch ngơm này nói gì nhưng chị lại vui khi nghe chúng nó ríu ra ríu rít chị bảo :
                              -Nghe tụi em ríu rít như chim ý, chị hổng hiểu nhưng nghe cũng thấy vui vui
                              Cả mấy anh em cười khoái chí và phải tường thuật lại từ từ cho chị nghe , rủ chị cùng lên sàn với tụi nó
                              -Ừ , chị chìu tụi em đó , đi thì đi – chị nói
                              - Đấy , đại ca thấy chưa , chi iu cũng muốn đi nè, giờ tùy đại ca , đại ca chọn sàn hay café tụi em hổng bít , nhưng có điều nếu đại ca chọn café thì phải đi một mình roài .- Nó và Út đồng thanh trêu đại ca
                              Vậy tất cả cùng lên sàn , nó call cho Hưng, cậu em chịu chơi nhất SG:
                              -Em à ! chị mà , chị muốn lên sàn bây giờ , em chọn sàn nào đó vui vui và đặt bàn nhé, tụi chị mới vô SG nên hổng bít sàn nào vui cả - nó nói
                              - Dạ, ủa chị mới vô hả, được để em đặt bàn nha rồi em gọi lại- nói rồi Hưng giập máy
                              -Lên sàn, let’s go ! nó và Út đồng thanh thật to trong taxi.
                              Trên sàn đông thật , Hưng chọn cho tụi nó 1 bàn đứng, cậu bé này cũng hay lắm, chịu chơi và rất quý mấy anh em tụi nó. Nó bắt đầu thấy lạnh, ho nhiều hơn, không khí trên sàn lạnh quá , kèm theo Remy pha đá và coke , càng uống nó càng ho nhiều, đến khi không chịu nối nó phải mặc áo của Út mà vẫn thấy lạnh thấu xương. Mọi người uống máu ghê, 6 anh em hết 1 chai Remy cao, đến khi chị Thaihuu đến cùng PhươngNam thì đã sang chai mới, dù uống vui mấy, nhảy máu đến mấy nó đều không rời mắt khỏi chị iu và Út. Thói quen của nó, luôn bảo vệ và để ý đến những người nó iu mến, nhất là chỗ này, một nơi không mấy an toàn và rất lộm nhộm, chính vì vậy mà mỗi lần Út hay chị iu mà vô Toilet là nó chạy theo ngay, chỉ đứng ngoài cửa để quan sát và lo cho hai người, nó không muốn điều gì xảy ra với người nó yêu mến, Nó không cho chị iu của nó uống rượu, ly rượu của chị, nó nâng lên uống cạn 1 hơi sạch hết mùi rượu rồi nó đổ coke vào, đưa cho chị rồi ghé tai nói với chị :
                              - Chị không được uống bất kỳ ly rượu khác ngoài ly em đưa, chị nhớ nhé , ly của chị là coke nguyên chất , không làm chị say , chị phải nhớ chỉ cầm nguyên lý này thôi chị nhé
                              Chị nhìn nó mỉm cười, có lẽ do một phút sơ ý, nó mải nhảy với Phương nam và Út nên không để ý đến nhân viên phục vụ không biết đã rót vào ly của chị iu nó một chút rượu. Thật tai hại, ly rượu đó làm chị iu nó say, nó sợ và lo cho chị, nhấp môi lại ly đó nó nhận ra ngay. Cảm thấy giận mình ghê vì chút nhất thời ham chơi quên mất chị iu, nó đưa chị iu ngồi lên ghế và gọi đại ca đến giúp vì ngay lúc đó cả chị iu và anh iu Miến trộn đều say khướt.Nó take care anh iu, đại ca giúp chị iu uống nước chanh, nó nhìn út đang mải nhảy với mọi người , nó cũng muốn nhưng nghĩ đến anh iu thía này đành thôi, thỉnh thoảng ham vui nó để anh iu nằm đó cho đại ca take care luôn, chui ra nhảy cùng mọi người một chút cho ấm người rùi lại quay lại. Nó lạnh vì nhiệt độ ở đây và lạnh bởi uống rượu đá nhiều, nó ho nhiều và thấy người bắt đầu nóng… nó biết nó sẽ ốm…
                              Đến hơn mười hai giờ đêm , mọi người kéo nhau về khách sạn, anh iu Miến trộn say quá hổng bít gì, tụi nó quăng lên giường cho ngủ một giấc, nó và mọi người đi nhậu tiếp. Đi nhậu ngà ngà say nó chẳng nhớ rõ lắm chỉ biết sau đó mọi người về nhà của Hưng Nguyễn lúc đó cũng hơn 3 giờ đêm, một đêm thật nhiều cảm xúc, vui có, buốn có, lo lắng có , dù thế nào mọi người cũng có một đêm đầy kỷ niệm. Đại ca và Hưng Nguyễn ngủ một phòng , nó và Út cùng chị iu ngủ một phòng, ba chị em nó ôm nhau ngủ, có lẽ đây là đêm đầu tiên mà cả ba chị em nó cùng ngủ chung với nhau. Thật ấm áp lạ thường, nó mỉm cười vì có một giấc mơ đẹp về chị iu !
                              Trong giấc mơ nó thấy hạnh phúc xung quanh những người yêu thương, nó thấy mọi người đều mỉm cười thân thiện với nó. Đó là điều con bé mong mỏi nhất, giờ có lẽ con bé đã có thể trả lời anh câu hỏi nó sẽ được gì từ những việc nó làm …đơn giản lắm nó sẽ được tình cảm chân thành của những người yêu quý nó, không phải tiền bạc , vật chất, mà là một đêm vui vẻ và an lành, ấm áp tràn đầy tình thương yêu, như vậy nè, nó mỉm cười rúc đầu ôm chị ngủ tiếp…

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2008 17:01:41 bởi nguoitoithuong >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 111 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9