Mai Anh Đi Rồi...
Mai anh đi rồi...
(không biết tác giả)
Mai anh đi rồi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ dáng học trò em đến lớp
Nhớ môi hồng áo trắng rưng rưng...
Mai anh đi đường xa xa lắm!
Đời con trai như vó ngựa hồng
Tuổi bé bình yên như cơn nắng
Tuổi anh buồn như lá mùa đông...
Mai anh đi lòng không dám hẹn
Bởi... xa rồi... kỷ niệm cũng bay
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc
Như buổi chiều đổ xuống ngàn cây...
Mai anh đi rồi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ nắng buổi chiều nghiêng bóng xế
Nhớ môi hồng áo trắng rưng rưng...
(một chút kỷ niệm xưa...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2008 13:28:13 bởi tháng sáu >
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/54653/C395B4D62FBD4D3A861C03A6B0424DF6.JPG[/image]
THU VÀNG
(Ngô Thị Thục Trang)
Cánh chuồn chuồn chở nắng đi rong
Ngang qua tháng bảy
Mải vui chơi để sợi vàng rơi vãi
Thế là thành mùa thu!
Lá đã vàng tự bao giờ
Chờ mùa về úa rụng
Xin đừng ai trách nhầm hoa cúc
Ôi loài hoa nông nổi!
Mùa đã thu thế kia, em còn nở làm gì?
Tháng bảy mở ra mùa biệt ly
Tại cánh chuồn, lá vàng hay hoa cúc?
Chỉ biết một điều thu thản nhiên vàng rực
Vàng tới phút cuối cùng ngày chực ngả vào đông!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 22:51:59 bởi tháng sáu >
Xót Nỗi Xa Người
(Nguyễn Ngọc Hưng)
Trong nước mắt của những người ở lại
Có giọt nào không đọng bóng người đi
Đông tức tưởi, nghẹn ngào xuân nấc mãi
Nghìn thiết tha chẳng nói được câu gì
Lời chớm nở chợt tan vào đêm ẩm
Chợt tan vào sương sớm chợt tan vào
Hương cây cỏ rưng rưng chiều gió chậm
Chợt tan vào ướt át những vì sao...
Cần lắm ai ơi một bàn tay ấm
Dắt dìu nhau qua trống lạnh cõi đời
Người lẻ bóng xoay phía nào cũng hẫng
Như đất xa trời muôn thuở chơi vơi
Có giọt nào trong tháng năm còn lại
Rơi vào ta không xót nỗi xa người...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 22:55:24 bởi tháng sáu >
Bài Tống Biệt Mùa Xuân
(Hà Đình Nguyên)
Xuân tống biệt hề, xuân đưa tiễn
Vàng mai sóng dậy hút xa bờ
Trăm sông đâu chỉ đổ ra biển
Vẫn sót trên nguồn một nhánh thơ
Tống biệt em hề, tống biệt ca
Dòng sông tháng chạp rợp thuyền hoa
Đối ẩm ta chừ không tiếng sáo
Tràn ly ngấn lệ giọt ghi-ta
Tống biệt em hề, tống biệt ta
Bầm tím chiều xuân sắc cỏ gà
Chim cu bên núi gù ba tiếng
Ly rượu rời môi bật tiếng “khà!”
Tống biệt em hề, tống biệt xuân
Thơ gieo hờ hững lạc âm vần
Câu thơ “Nhất khứ bất phục phản…”
Ta tạ em chừ… luống cuống chân!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 22:53:46 bởi tháng sáu >
"Chiều Huế Nhớ Trịnh Công Sơn"
(Ngô Minh)
Chiều mong manh quá nắng vàng ơi
lá hát đời sông tóc trắng trời
thân gầy bóng đổ dài phương gió
người thôi thoáng chốc đã mù khơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...
hàng cây long não lóng lánh lời
tình non tơ thế chan chứa thế
chuông nguyện bên trời Phú Cam rơi...
Mắt ướt ai ngồi không quán vắng
nghe mình thập thững dắt hồn đi
vào cõi u minh trong suốt tắm
đời say ấm lạnh khúc tình chia
Ngày ơi ngày ngày mong manh quá
người bỏ ta đi hạ trắng rồi
xin níu sợi chiều giăng Bến Ngự
chú dế du ca đã cất lời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 22:56:29 bởi tháng sáu >
MẶT HỒ
(Lưu Xông Pha)
Ngày lặng lẽ nhịp đều qua khung cửa
Tháng lạnh lùng như những phiến mây trôi
Và năm kéo toa đầy sang ga mới
Có một người ném sỏi xuống hồ tôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 22:59:01 bởi tháng sáu >
Lục Bát Cuối Ngày
(Thanh Yến)
Nợ ngày một chút vàng hanh
Chút heo may, chút mong manh cõi buồn
Đò đời chở chuyến hoàng hôn
Chở câu lục bát cuối nguồn. Dửng dưng!
Lạ chưa? rét cứ lưng chừng
Vòm mây trắng cũng ngập ngừng thả trôi
Đã vơi một nửa chiều rồi
Thềm rêu ngày biếc - lẻ loi... với ngày
Hình như ta tỉnh - gió say
Hình như bất chợt se cay kiếp người
Bàng hoàng tiễn cuộc rong chơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:00:51 bởi tháng sáu >
Có Một Thiên Đường
(Ngô Cang)
Trong cuộc mưu sinh cơm áo
nhiều khi trống vắng cõi hồn
bỏ quên thiên đường đâu đó
mảnh vườn thắp nắng hoàng hôn...
Mướp cà đung đưa kẽ lá
bí bầu bông trắng lưa thưa
ký ức rêu từng bậc đá
lối về, đẫm chút hương xưa
Trong cuộc mưu sinh cơm áo
thị trường giá cả leo thang
đỏ đen vàng thau bát nháo
khó tìm kiếm được tâm an
Bến sông, em ngồi giặt nắng
mắt nhìn sóng sánh bài thơ
có một thiên đường trong trắng
dịu dàng đậu xuống giấc mơ!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:02:57 bởi tháng sáu >
Lục Bát Vu Vơ
(Ngô Minh)
Đốt ngày thành sợi khói bay
Nhẹ tênh như thể cuộc say sang mùa
Yêu đương tro bụi như đùa
Biết bao nhiêu lửa cho vừa cuộc sôi
Thôi thì gom hết khóc cười
Làm viên thuốc đắng nuốt trôi cuộc tình
Tiễn em ga xép một mình
Tiễn ta vào cõi lặng thinh ngậm ngùi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:20:00 bởi tháng sáu >
Cũng đành...
(Trần Dzạ Lữ)
Cũng đành người bỏ xa tôi
Để vun bên đó, để vơi bên này
Chim giờ lệch cả đường bay
Trời xanh đã thẳm những ngày hư hao!
Cũng đành buồn chuyện ca dao
Trầu cau đôi ngã, nắng nhàu, mưa xiên...
Cũng đành ngựa lạc, người điên
Suối trôi cô độc, sông biền biệt xa!
Tôi giờ "trong cõi người ta"
Chiều không, quán vắng, đường xa độc hành...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:08:34 bởi tháng sáu >
MỘT HÔM
(Nguyễn Thái Dương)
Một hôm tóc biết ngồi yên
Để cho anh gối mặt lên nồng nàn
Một hôm mắt biết nằm ngoan
Để lòng anh đậu xuống hàng mi thơm
Một hôm cổ biết ngửa tròn
Cho anh thở xuống chút hồn thi nhân
Một hôm môi biết bổng trầm
Cho môi anh được lặng thầm ngân theo
Một hôm tim nhịp không đều
Là hôm đôi lứa định leo lên trời
... Nhiều hôm nhớ một hôm thôi
Thấy em có có giữa đời không không...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:09:36 bởi tháng sáu >
MỘT NỬA
(Trần Ngọc Thanh)
em bây giờ còn lại một nửa thôi
một nửa kia đi lạc đã lâu rồi
chiều vụn vỡ một nửa em sụp đổ
nửa bầu trời lạnh một nửa trăng soi
một nửa kia lại đi tìm một nửa
em hanh hao với một nửa hao gầy
một nửa níu tháng ngày trong ký ức
nửa lạnh lùng trốn chạy nỗi đau
lời nói dối đôi khi thành sự thật
phố gập ghềnh dưới mỗi bước chân qua
nước mắt mặn không làm lòng bớt nhạt
và ngày sau biết có nhớ ngày xa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:10:42 bởi tháng sáu >
Tháng Sáu Sài Gòn...
(thangtram)
Chiều Sài Gòn, những trời mưa tháng Sáu
những trời mây gần, những trời mây xa
những chiều mưa bong bóng vỡ hiên nhà
ta ngồi xuống, hồn mềm riêng một bóng
Tháng Sáu trời mưa vòng tay lóng cóng
em chân trời, em góc bể, em xa
chốn nắng vàng, chốn ngờm ngợp hương, hoa
Sài Gòn buồn thiu nghiêng về mấy bóng?
Mưa lặng lẽ trên tình, ta lận đận
em cũng thác ghềnh, khúc khuỷu, bôn ba
đóa trầm du sương khói cứ la đà
nẻo hoa nắng, nhớ mùa mưa xứ khác...
Ta ngồi xuống để nghe mưa mềm lại
rắc lên đời ẩm ướt chút hương im
đóa hoa em vừa nở nhẹ ngang tim
vườn ân ái thơm tho mùi tưởng nhớ
Mưa Sài Gòn giọt rơi dường hối hả
ta, từng nhịp tim cũng vội vã hòa theo
em, đã gần hơn hơi hướm của đèn khêu
bấc đã cháy, dầu đã châm, tình đã...
Nồng nàn với Sài Gòn mưa lặng lẽ
một mình ta gom gió thổi lên trời
mưa chốn này, nắng chốn ấy, chơi vơi...
Ta ngồi xuống, và tình ta lớn dậy...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:17:13 bởi tháng sáu >
Câu Thề Mong Manh
(Huỳnh Tấn Đạt)
Về thôi, về lại lối mòn
Hàng cây khô, mảnh trăng non hững hờ
Chợt buồn sương khói ngẩn ngơ
Còn vang tiếng sỏi từng giờ trong nhau
Áo xưa se sắt nhuốm màu
Còn đâu dối mẹ qua cầu gió bay
Sông dài chừ cạn gang tay
Trách lầm ảo ảnh tháng ngày đa đoan
Đò không mắc cạn đá vàng
Lời ru lỡ nhịp chưa tàn canh khuya
Tiếng chim gọi bạn bay về
Hình như trong gió câu thề mong manh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:26:43 bởi tháng sáu >
NẺO ĐỜI
(Ngân Vịnh)
Nẻo đời rưng rức cỏ hoa
cõi người
trong bước chân ta
cõi người
Tiếng chuông chùa
ướt mưa rơi
đi qua sương khói rối bời
dại khôn
Hắt ly rượu trắng
hoàng hôn
tóc ngày ngả bạc nỗi buồn tấy lên
Góc ngồi thường nhật bỏ quên
thúng quang, đòn gánh oằn trên vai mình
Năm phù sinh
tháng phù sinh
bàn tay cỏ xước - nhân tình cho không
Nẻo đời
một ngọn gió đông
nửa vầng trăng khuyết
người trông
người chờ
Chở che rong ruổi bãi bờ
mỏi mòn - rối rắm
lơ mơ hết ngày...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 23:36:10 bởi tháng sáu >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: