HÀ NỘI CỦA CHÚNG MÌNH
Anh yêu ơi!
Em chưa biết đâu, Hà Nội của chúng mình
Có chợ Mơ,chợ Bưởi
Có phiên chợ ngày ba, ngày bảy,
Có dáng Mẹ gầy tất tưởi sớm trưa
Không được Mẹ chia quà
tấm mía ngọt, trái mận chua.
Em có biết chi đâu,Những con nước đổi mùa
Dâng cuộn đỏ sông Hồng và con đê quai nham nhở.
Hoa móng rồng thời thu vàng một thuở,
Mưa hạ ngập đường, căn phố cổ rêu phong.
Cô bạn ngày xưa mà hằng đêm anh vẫn chốc mòng...
Em đâu được cùng anh trốn Mẹ lội qua sông
sang bờ bên kia Bãi Giữa.
Được cùng anh đốt tàn đống lửa
Chiều trở về ngơ ngác sợ Mẹ la...
Nhưng anh yêu ơi!
Em biết, biết rõ mà
Tiếng chuông nhà thờ ngân nga chiều thanh vắng,
Tiếng kinh cầu êm êm trời im ắng,
Gọi chúng mình sâu lắng một niềm tin
Rộn lòng ta dạo khúc hát trốn tìm!
Em còn biết, âm thanh tiếng vĩ cầm ngày ấy
Thanh điệu buồn mênh mang, mênh mang...
Để biển anh, tình gọi sóng xốn xang
Và bây giờ, anh là của em mãi mãi.
Anh trở thành người đàn ông từng trải
Ngọt ngào êm ve vuốt cánh buồm em.
Hoa Ngọc Hà anh rót mật vào đêm
Đào Nhật tân anh hồng tươi sắc thắm,
Anh đã làm cho tim ai say đắm
Trai hào hoa của đất Hà Thành.
Để Hà Nội chúng mình đẹp mãi mãi, đó Anh.
SG 27/04/2008
Kim Oanh