Chương 6
Trận Chiến Môn Hộ Trần Giác Dân trong lòng đã có chủ định, bèn hăm hở đi thẳng về phía Bắc, chàng đâu có dè có sự nguy cơ ở bốn phía. Những kẻ có ý muốn hãm hại chàng đã tới rất nhiều, trăm năm về trước thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm đã nổi danh trên giang hồ, bẵng đi một thời gian khá dài không còn ai nghe tiếng nữa, nay đột nhiên lại xuất hiện ở trong tay Giác Dân.
Đến lúc không may chàng bị Hành Sơn Nhất Hạc kích rớt xuống thung lũng ở trước mặt quần hào, mọi người đều vô cùng thất vọng, nhưng ai cũng đều có ý nghĩ thầm kín là mạo hiểm xuống dưới thung lũng để độc chiếm thanh thượng cổ thần vật này. Cái thung lũng đó không phải là bể cả, dù sâu tới đâu cũng có thể đi xuống dò xét được, nhưng mọi người đều thất vọng vì không tìm ra thi thể của chàng mà cũng không tìm ra manh mối Ngọc kiếm đâu nữa.
Trong lúc mọi người thất vọng, thì lại có một tin tức động trời trong giang hồ, cái tin này thật là nhanh chóng chỉ trong khoảng khắc đã truyền đi khắp nơi, là chàng thiếu niên mang thanh ngọc kiếm không những chưa chết, mà còn học được tà công, đã một mình đi tới Hành Sơn dùng âm công đánh sụt môn lâu, bẻ tan tấm bảng, tìm Hành Sơn Nhất Hạc để báo thù, với thanh kiếm Kim Tinh Ngọc Phách đã đả thương gần mười môn đồ của Hành Sơn phái.
Vì thế cho nên Hắc Bạch lưỡng đạo giang hồ đều hướng về Hành Sơn tìm kiếm Giác Dân với ý định chiếm đoạt thanh báu kiếm. Giác Dân mới bước chân ra giang hồ, đâu có hiểu những sự bí ẩn đó, nên chàng vẫn đàng hoàng, ung dung bước đi trên đường, ngang lưng giắt thanh kiếm quý.
Ngày hôm ấy chàng đi xuyên qua Tương Dương, đến một cái tiểu trấn thuộc tính Hà Nam thì trời vừa tối. Chàng bèn kiếm một cái tửu điếm ngủ lại một đêm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, một mình ngồi trong phòng, mang thanh ngọc kiếm ra xem, ảo tưởng trông thấy Mạc Đơn Phượng quận chúa thấp thoáng ở trước mặt đang mỉm cười nhìn, chàng vui mừng cất tiếng gọi nhỏ :
- Quận chúa...
Đột nhiên ở ngoài cửa sổ có tiếng cười khúc khích kiều mị nổi lên. Chàng giật mình bừng tỉnh, không ngờ chỉ vì quá tưởng tượng tới Quận chúa nên dù cho tai mắt linh thính đến đâu cũng không phát giác được có lai nhân tới gần. Đến lúc nghe tiếng cười đó nổi lên chàng hoảng hốt la to:
- Ai đó?
Vừa nói vừa nhún mình nhảy vọt qua cửa sổ như con chim, lao thẳng lên nóc nhà, đưa mắt nhìn quanh, tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào. Buồn bã Giác Dân đành trở lại phòng, chợt thấy ở trên mặt bàn có một tấm giấy có viết thảo mấy hàng chữ' “Cường địch đang bao vây chung quanh, túc hạ nên lưu ý”. Nét chữ màu đỏ hình như dùng một thứ son gì viết vội vàng, hối hả bản lãnh của người đó cũng đã tới bực phi thường xuất chúng, nên chỉ trong giây lát đã lẻn được vào trong phòng chàng mà không để lại một chút hình tích gì cả. Giác Dân nghĩ thầm: “Nét chữ này đúng là của một thiếu nữ, ta không có một người bạn gái nào, sao họ lại quan tâm đến ta như vậy? Nhưng dù sao cũng là một người tốt có lòng."
Nghĩ thầm như vậy chàng bỏ tấm giấy đó vào trong người, cười gằn một mình lẩm bẩm:
- Chẳng qua bọn chúng chỉ muốn cướp giật thanh báu kiếm này mà thôi.
Chàng đóng cửa sổ và chặn cửa ra vào đề phòng chu đáo rồi mới lên giường ngồi tham thiền tĩnh tọa đợi kẻ địch tới, nhưng qua một đêm không thấy động tĩnh.
Sáng hôm sau chàng lên đường, để ý thì quả thấy có nhiều người cố ý theo dõi chàng. Giác Dân cười thầm không tỏ vẻ lo sợ gì, chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Lần này trên đường thiên lý khác hẳn lúc hộ tống Mạc Quận chúa, Giác Dân tự thấy võ công của mình đã có vẻ tiến bộ hơn trước nhiều, cũng muốn cùng một vài tay cao thủ giao đấu để biết rõ tài sức, nên chàng tự tin ung dung đi đứng chẳng tỏ một chút bối rối gì cả.
Vừa lúc đó ở xa chợt nghe tiếng vó câu lốp bốp từ đằng trước mặt phi tới. Giác Dân dừng bước, chú mục nhìn theo, đột nhiên giật mình. Thật là oan gia ngờ đâu gặp gỡ nơi này, kẻ cưỡi trên mình ngựa chẳng phải ai xa lạ chính là Hành Sơn Nhất Hạc Âu Chấn người mà chàng cố tâm tìm kiếm, tức thì quát to:
- Ngừng lại...
Lúc đó nội công của chàng đã thâm hậu nên tiếng quát của chàng chẳng khác gì tiếng sét nổ bên tai, đồng thời lại có một luồng hàn quang phóng ra, con ngựa hí dài lên một tiếng cất cao bốn vó, miệng sùi bọt mép ngã lăn ngay xuống đất chết tốt.
Hành Sơn Nhất Hạc trong lúc bất phòng nhưng võ công của lão đã tới bậc tinh vi, nên đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi mình ngựa nhanh như con én liệng, trợn mắt nhìn ra bỗng cũng có vẻ vui mừng vì chàng thiếu niên đó chính là kẻ mang thanh báu kiếm mà lão đã đánh rớt xuống dưới thung lũng mấy tháng về trước. Lão đã ở lại thung lũng đó dò xét mấy tháng trời mà không tìm thấy tung tích chàng ta, mới đây nghe tin chàng thiếu niên có thanh Ngọc kiếm đã xuất hiện và một mình tới Hành Sơn phát tác, nên vội vàng quay trở lại, chẳng ngờ gặp gỡ chàng ta ở đây.
Vừa thấy tiếng quát và phóng hàn phong giết con tuấn mã trong nháy mắt, thì Hàn Sơn Nhất Hạc vô cùng ngạc nhiên, không ngờ võ công của chàng lại cao siêu như thế, vội tung mình nhảy khỏi mình ngựa, chân vừa hạ xuống đất nhìn Giác Dân cười gằn nói:
- Mi vẫn còn sống đấy ư?
Giác Dân hừ lên một tiếng lạnh lùng nói:
- Thiếu gia chưa chết, nhưng hôm nay chính là ngày nhà ngươi tận số... nên mới gặp thiếu gia ở nơi đây để trả lại nhất chưởng của mi đã ám toán...
Hành Sơn Nhất Hạc nghe lời nói ngạo nghễ của Giác Dân như vậy thì trong lòng cả giận, nhưng cố nén cười nhạt đáp:
- Hôm nay nếu mi muốn toàn mạng, biết điều để lại thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm lại đây, thì ta sinh phúc tha cho...
Tiếng nói chưa hết, Giác Dân đã quát to một tiếng đưa tay phách luôn một chưởng, một luồng hàn phong lạnh lẽo bay ra, Hành Sơn Nhất Hạc không dám coi thường cũng vội vàng vẫy tay phách ra một chưởng huyền môn cương khí, nhằm luồng gió lạnh chặn lại.
Hành Sơn Nhất Hạc võ công đã tới độ tuyệt luân chẳng kém gì những vị chưởng môn cao thủ trong Thất Đại môn phái đã nổi danh trên giới võ lâm, con người cuồng kiêu vô cùng, thấy Giác Dân chỉ là một chàng thiếu niên, thì nghĩ thầm: “Đối với tiểu tử này chỉ cần sử dụng 5 thành chân lực cũng đủ đánh lui chàng ta rồi."
Không ngờ hai luồng chưởng phong chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ kinh hồn, luồng khí lạnh lẽo đã xuyên qua huyền môn cương khí của lão thẳng tới.
Trong lúc hối hả Hành Sơn Nhất Hạc vội vận dụng thêm ba thành công lực đón đỡ, đồng thời tung mình nhảy vọt về sau có tới 5, 6 thước trợn tròn cặp mắt nhìn Giác Dân tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Lão không ngờ chàng thiếu niên này nội lực lại ghê gớm như thế.
Giác Dân tiến lên một bước, cất tiếng cười ha hả:
- Lão tặc, nhất chưởng chi thù thiếu gia ngày hôm nay phải trả lại gấp đôi, hãy chuẩn bị sẵn sàng chịu chết...
Nói dứt lời Giác Dân thi triển tuyệt học của Địa Linh Giáo đưa song chưởng liên tiếp tấn công liền 21 chưởng trong một lúc, chưởng ảnh như sơn, hàn phong thổi mãnh liệt như bão táp mưa sa bao trùm khắp châu thân của Hành Sơn Nhất Hạc tấn công tới tấp.
Hành Sơn Nhất Hạc là nhất phái trưởng lão, võ công đâu phải tầm thường, liền vận tụ chân khí, quát to một tiếng song chưởng đồng thời phóng ra để nghênh tiếp. Chỉ nghe những tiếng ầm ầm vang dậy chẳng khác chi sấm sét nổi lên trong lúc phong ba bão táp, hai luồng chưởng phong chạm vào nhau phát ra những cơn gió lốc cuốn chặt lấy nhau, cây cối hai bên nghiêng ngả, cành gãy lắc rắc, lá rụng ào ào, cát bụi bay mù mịt, thật là ghê gớm.
Đột nhiên Hành Sơn Nhất Hạc tung mình về sau có tới tám thước quát to:
- Hãy ngừng tay tiểu tử, có phải chăng chính mi là đệ tử của Hắc bào lão giả đó chăng?
Giác Dân nghe Hành Sơn Nhất Hạc hỏi như vậy thì ngẩn ngơ một chút rồi cười gằn nói:
- Chớ nói bậy, thiếu gia chính là môn đồ của Địa...
Chàng vì cấp thời muốn phủ nhận không phải đệ tử của Hắc bào lão giả nên suýt nữa thì nói tên của Địa Linh Giáo...
Hành Sơn Nhất Hạc tỏ thái độ không được minh bạch cho lắm, thò tay vào trong bọc lấy ra một tấm thiếp liệng ra trước mặt và nói:
- Lão ma đầu đã ước hẹn với Trung Nguyên võ lâm thất đại môn phái, trận đấu này giữa ta với mi để đến lúc ấy cùng giải quyết.
Nói xong tung mình nhảy vọt đi như tên bắn, chỉ thoáng một cái đã mất dạng.
Giác Dân không đuổi theo, giở tấm thiếp ra coi thấy trên tấm thiếp có viết rằng:
“Thất Đại Môn Phái Chưởng Môn Nhân Công Giám:
Quí phái tự hào là võ lâm chính tông đã mấy trăm năm nay, coi các phái võ khác là bàng môn tả đạo. Sự kiêu ngạo như thế, khiến cho lão phu đây rất lấy làm khó chịu, nên mời các tôn giá tới đỉnh núi Thái Sơn vào ngày 7 tháng 10 để phân tài cao thấp, lúc đó mới biết người hay kẻ dở.
Hương Xa Chủ Nhân Cẩn Bạch" Ngoài ra lại còn một hàng chữ nhỏ ghi thêm:
Hương Xa chủ nhân đã truyền cáo với tất cả các nhân vật danh tiếng trên võ lâm hắc bạch lưỡng đạo ở ngoài Thất Đại Môn Phái tới chứng kiến. Coi xong tấm thiếp Giác Dân thấy ngày hôm nay đã là mồng 5 còn hai ngày nữa là đúng kỳ hẹn thì nghĩ thầm: “Hương Xa chủ nhân là ai? Mà dám cuồng kiêu gây chiến với Thất Đại môn phái như thế này, thật là ngạo mạn không coi ai ra gì cả, chắc tài nghệ của lão ta cũng phải ghê gớm lắm. Ta cũng không nên bỏ lỡ cơ hội này..."
Ngờ đâu trong lúc chàng còn đang chú ý xem tấm thiếp đó thì chung quanh chàng đã hiện ra vô số võ lâm cao thủ từ từ tiến đến bao vây kín chung quanh. Đến lúc chàng phát giác giật mình ngước mắt lên xem, không khỏi bất giác cả cười nói:
- Trần mỗ là một kẻ vô danh trên chốn giang hồ, không ngờ liệt vị lại coi trọng tìm kiếm, thật là vinh hạnh vô cùng...
Tiếng nói của chàng vang rền tỏ ra oai lực mạnh mẽ vô cùng... Nói tới đây chàng lại cất tiếng cười ha hả nói tiếp:
- Chẳng qua liệt vị chỉ muốn thanh Kim Tinh Ngọc Phách bảo kiếm này thôi, vị nào có bản lãnh cứ việc ra tay, thiếu gia đang sẵn sàng.
Nói dứt lời Giác Dân đảo mắt nhìn quanh một vòng, tuy chàng là một kẻ niên thiếu hùng khí đang dồi dào, lại thêm võ công mới học được chưa biết bản lĩnh ra sao cũng muốn thi triển ra để cho biết, nhưng thấy Hắc Bạch võ lâm lưỡng đạo nhiều tay cao thủ hùng tráng, người nào cũng tỏ ra bản lĩnh xuất sắc hơn người cả thì cũng hơi ngán thầm trong bụng.
Những tay võ lâm bao vây chung quanh chàng lúc đó gồm có: Tiếu Diện Diêm La Tống Thất, Thất Bộ Tuy Hồn Điều Đồng, Kiều Trung Song Hùng Nguyễn Tây, Nguyễn Lâm, Nhĩ Hải Tam Quỉ, âu Dương tú tài, Long Bảo Chủ, Diệu Nhân sư thái, Tiêu Tương Vũ Sĩ, Thiết Chưởng Chấn Tam Phương, v.v... đều là những tay cao thủ kiệt phách trong giới võ lâm đương kim. Tuy những nhân vật võ lâm này người nào cũng có ý muốn chiếm đoạt thanh báu kiếm, nhưng không ai chịu nói rõ ẩn ý đó ra.
Đến lúc Giác Dân cất tiếng nói kiêu ngạo như vậy, Tiếu Diện Diêm La mới buông tiếng cười ha hả nói:
- Tiểu ca, mi quá ngông cuồng ngạo vọng rồi.
Đúng thế, chúng ta tìm tới đây chẳng qua cũng vì thanh bảo kiếm ấy mà thôi. Ngọc Phách thần kiếm không thể để cho một kẻ vô danh tiểu bối như mi được phép sử dụng, phải là một người có đủ tài đức mới được. Qua sự độc ác của sư đồ mi thanh kiếm này lại càng là một mối hậu hại cho võ lâm thiên hạ...
Giác Dân cười nhạt nói:
- Nếu nói như vậy thì có lẽ thanh bảo kiếm này phải là một người có đủ tài đức như tôn giả mới xứng đáng sử dụng hay sao?
Lời hỏi của chàng thật là cắc cớ, khó trả lời. Tiếu Diện Diêm La ho nhẹ lên một tiếng toan cất tiếng trả lời chợt Thất Bộ Truy Hồn đã tiến lên hai bộ lớn tiếng, nói:
- Tên tiểu ma đầu này nói lý với nó làm chi vô ích, hãy tiêu diệt nó trước để trừ bớt hậu họa, rồi sau sẽ nói đến thanh Ngọc kiếm.
Âu Dương tú tài phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay bước lên nói:
- Khoan đã, khoan đã, chúng ta hãy thảo luận việc sử dụng thanh Ngọc kiếm trước đã, rồi sau hãy bàn đến việc trừ tên tiểu tử này. Dù nó có cánh cũng khó lòng ra thoát khỏi nơi này, không cần phải lo lắng trước làm gì..
Chợt đâu có tiếng cười vang lên. Nhĩ Hải Tam Quỉ nhất tề tiến lên quát to:
- Bọn ta từ Trường Sa đuổi theo đến đây, đâu có thể để cho kẻ nào phỗng tay trên hay sao?
Âu Dương tú tài sắc diện chợt thay đổi lạnh lùng hỏi:
- Ba vị đương gia muốn độc chiếm thanh bảo kiếm này chăng?
Một trong ba Nhĩ Hải Nam Quỉ cũng cười nhạt nói:
- Dĩ nhiên, nếu Nhĩ Hải Tam Hùng đã ra tay đâu có thể nhường lại cho ai nữa.
Âu Dương tú tài là một con người gian xảo và âm hiểm nhất, mắt thấy quần hào tề tập đông đúc như vậy thì dù cho Nhĩ Hải Tam Quỉ võ công có cao cường tới đâu chăng nữa cũng không thể cự đương nổi, tự mình không cần phải gây thù với họ trước làm gì, tức thì cất tiếng cười ha hả nói:
- Ba vị nói rất hữu lý, tại hạ xin rút lui...
Nói xong tung mình nhảy vụt về sau tới năm thước đảo mất nhìn qua quần hào một lượt.
Như Hải Tam Quỉ sự cậy mình đông người, cho rằng quần hào có ý kiêng dè sợ sệt thật, bèn cười vang lên một tiếng, Sửu Quỉ Đinh Toàn chợt chuyển mình cất bước tiến lên ba bộ, vươn tay đưa ra năm ngón tay ra nhằm thẳng mặt Giác Dân cào tới, năm luồng gió tanh đen như mực ở trong bàn tay của y phát ra nhanh vô cùng.
Giác Dân đứng ở giữa vòng vây vẫn thầm vận công lực chuẩn bị sẵn sàng tiếp chiến, vừa thấy Sửu Quỉ Đinh Toàn ra tay tấn công thì lập tức trở tay vẫy mạnh một cái phóng ra một luồng gió lạnh như băng tuyết cản lại.
Vừa lúc đó bỗng nghe tiếng la to Kiều Trung Song Hùng đã lanh lẹ nhảy vào, một người đưa chưởng ra chống lại Sửu Quỉ, còn một người thì ra tay công kích Giác Dân. Nào ngờ mấy luồng chưởng phong phát ra chạm vào nhau nổ thành những tiếng ầm ầm như sấm dậy, thân hình Sửu Quỉ đã như một trái banh tung bổng lên cao rồi bay ngược trở lại, chí còn kịp kêu lên hai tiếng "Trời ơi" mồm hộc máu tươi lăn lộn trên mặt đất mấy cái rồi nằm im bất động, còn Kiều Trung Song Hùng cũng bị dội ngược lại thối lui về sau tới 7 bước mới đứng vững.
Thì ra Sửu Quỉ Đinh Toàn đã coi thường công lực của Giác Dân đã phách chưởng tấn công chàng, chưởng phong vừa phách ra nào ngờ lại bị Nguyễn Tây đột nhiên phát động công thế, thì vội vàng hóa trảo vi phách, ngoặt tay chống đỡ, không ngờ bị Huyền âm Cương Sát ma công của Giác Dân kích trúng ngực chết ngay lập tức.
Giác Dân nhất phách đắc lợi, vừa động lui được Sửu Quỉ Đinh Toàn chợt thấy Nguyễn Lân công tới thì quát to lên một tiếng, thân hình hơi di chuyển phách liền ra ba chưởng phản công lại, một luồng gió lạnh buốt mãnh liệt phát ra, thế như đảo hải di sơn khiến cho Kiều Trung Song Hùng chống đỡ không nổi phải thối lui về sau liền liền.
Trong lúc không ngờ Sửu Quỉ trong Nhĩ Hải Tam Quỉ đột nhiên bị hạ sát một cách thảm khốc như thế, Nhị Quỉ Sửu Trùng, Tam Quỉ Sửu áp tức thì nổi cơn giận dữ như con cọp điên cuồng gầm lên một tiếng nhất tề xông thẳng đến Kiều Trung Song Hùng giơ tay phách luôn ra mấy luồng chưởng phong rất mãnh liệt. Song Hùng thấy thế cũng không dám coi thường múa quyền lên nghinh tiếp, những luồng chưởng chạm vào nhau phát ra những tiếng ầm ầm, gió bay ào ào, như cơn phong ba bão táp, hai cặp tức thì mở một trận đấu sinh tử.
Âu Dương tú tài lúc đó mới phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay nhếch mép cười một cách rất nham hiểm, từ từ tiến sát đến bên cạnh người Giác Dân, xếp chiếc quạt lại trỏ vào chàng và nói:
- Oa nhi, ắt hẳn ngày hôm nay mi có muốn thoát khỏi nơi này ắt là không thể được rồi. Nếu mi bằng lòng hợp tác với ta may ra còn có nhất tuyến sinh cơ.
Người này thật là tâm kế đa đoan, tự biết rằng ngày hôm nay có muốn độc chiếm thanh báu kiếm không phải là một sự dễ dàng, lại thấy vừa rồi Giác Dân thần oai lẫm liệt, đường lối và võ công giống hệt với Hương Xa lão giả, một mình cùng hắn giao đấu chưa chắc đã có thể phân thắng bại, nên nghĩ ra cách này giả vờ cầu thân với Giác Dân đợi cơ hội sẽ ra tay hạ độc thủ.
Vừa lúc đó bỗng nghe tiếng cười ha hả ở sau lưng vang lên:
- Hầu huynh có ý bảo tiêu chăng? Chỉ sợ khó lòng thực hiện nổi mà thôi ha ha...
Âu Dương tú tài ngoảnh đầu nhìn lại thì đã thấy Phi Vân bảo chủ và Tiêu Tương Vũ Sĩ đã cùng bước tới sau lưng thì cười gằn hỏi:
- Có lẽ Vương huynh và Vũ Sĩ cũng định làm khó tiểu đệ chăng?
Tiêu Tương Vũ Sĩ hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Bần đạo không có ý muốn chiếm thanh kiếm đó, nhưng không thể buông tha tên ma đầu này được. .
Vừa lúc đó Diệu Nhân sư thái tay phe phẩy chiếc phất trần khẽ niệm một tiếng phật hiệu và nói:
- Lời Vũ Sĩ đúng thật, thanh kiếm này nếu mà lọt vào trong tay lão ma đầu nữa thì chẳng khác chi hổ dữ thêm cánh, võ lâm sẽ lâm nguy không có một ngày an bình... Nhân vật chính phái đều không có ý chiếm đoạt thanh Ngọc Kiếm, cũng không muốn thần vật này lọt vào tên Hương Xa ma đầu đó.
Âu Dương tú tài nghe nói thì phát sinh ra độc kế, cất tiếng cười ha hả nói:
- Việc này phải cậy sức sư thái mới được.
Diệu Nhân sư thái mỉm cười chửi thầm: “Tên này xảo trá, nham hiểm thật, chỉ muốn xúi giục người ta ra sức, còn mi thì tọa thị điềm nhiên hưởng lợi..."
Thật là một cuộc thế rắc rối vô cùng, người người đều ngờ vực lẫn nhau không ai muốn tự mình ra tay trước, nhưng lại cũng không muốn bỏ qua cuộc độc chiếm thanh kiếm quí báu có một không hai này.
Tiếu Diện Diêm La và Thất Bộ Truy Hồn hai người lại không hề nghĩ ngợi gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào Giác Dân đợi cơ hội là ra tay ngay.
Giác Dân bị quần hào bao vây chung quanh hồi lâu không khỏi tức bực và sốt nóng trong lòng, chàng còn trẻ tuổi nên lánh tình chàng hết sức cao ngạo, chỉ vì mắt thấy quần hùng có mặt tại đây không cùng một lòng, mà người này có vẻ khích bác người kia, nên cứ đứng yên mặc cho họ tự gây mâu thuẫn... Nhưng bây giờ không thấy người nào chịu ra tay nữa thì không sao nhẫn nại được, bèn chuyển bước ra đi.
Không ngờ chàng vừa đi được vài bước, thì xung quanh đã thấy có những tiếng ồn ào xôn xao, đồng thời có mấy luồng chưởng phong cương nhu khác nhau đồng thời tấn công tới khắp bốn phương, bát diện. Những tay võ lâm bao vây chàng đều là những tay cao thủ, mấy luồng chưởng phong đó quyện vào nhau thành một luồng gió mãnh liệt không khác chi một cơn gió lốc trong một trận phong ba, bạt thụ thôi sơn từ trên đỉnh đầu ép xuống.
Giác Dân thấy khí thế của chưởng phong vô cùng mãnh liệt như thế không dám đón đỡ vội giơ tay phách ra một chưởng mượn thế tung mình nhảy sang bên tay trái.
Nơi đó chính là chỗ Diệu Nhân sư thái đứng chấn giữ, bà ta niệm tiếng Phật hiệu và nói:
- Bần ni không muốn ra tay thương hại thí chủ, người hãy mau mau để lại thanh Ngọc kiếm ta sẽ mở đường cho mà đi.
Giác Dân trợn tròn đôi mắt quát to:
- Lão ni chớ có coi khinh... hãy coi đây.
Vừa buông lời bàn tay của chàng đã vòng lên phách ra một chưởng, chưởng thế của chàng sử dụng đột nhiên biến âm hàn thành dương cương, chỉ thấy một luồng nội gia chưởng lực nhanh lẹ như nước triều dâng đến cuồn cuộn như sóng dữ trên biển cả ào ào lao ra, cát đá bay lên mù mịt ngả nghiêng, gãy rụng ào ào. Diệu Nhân sư thái vội vung cây phất trần trên tay thành ra trăm ngàn sợi ngân tơ cứng như thép đưa về phía trước để cản luồng Dương Cương đó lại. Chợt Diệu Nhân sư thái buông một tiếng kêu:
- Ái cha!
Đồng thời lão ni lánh sang bên tay trái đến 5 thước tỏ vẻ kinh ngạc chăm chú nhìn vào Giác Dân không hề chớp mắt. Té ra trong lúc cấp bách Trần Giác Dân đã mang sử dụng thế "Như Nhật Trung Thiên" trong bài Tiểu Sương Thất Chưởng ra...
Vị Nam Hải thần ni này đã nổi danh trên giới võ lâm, võ công của lão ni không kém gì các vị chưởng môn trong Thất Đại Môn Phái, quần hùng có mặt tại đây đều kiêng nể. Lão ni thấy chưởng thế của Giác Dân phóng ra thật là đường đường chính chính, không phải tà môn, nên có vẻ kinh ngạc, lại nữa hai luồng chưởng lực va chạm vào nhau lão ni cũng nhận thấy nội lực của chàng thiếu niên anh tuấn này hết sức dồi dào, hùng hậu khác hẳn với tuổi còn niên thiếu của chàng ta nên còn ngạc nhiên hơn nữa.
Vì tiếng kêu ối của Diệu Nhân sư thái quá lớn nên quần hùng nhất tề ngừng lại, họ cũng đều biết rõ là những người có mặt hiện tại khó ai có võ công cao siêu hơn Sư Thái, vậy mà bà ta cũng còn có vẻ hoảng hốt như thế ắt là chàng thanh niên này chẳng phải là kẻ tầm thường, vì thế nên mọi người đều ngừng lại, vận thầm công khí toàn thân chuẩn bị mang ra đối phó.
Ngay cả cặp Nhĩ Hải Tam Sửu đang giao đấu với Song Hùng kịch liệt cũng đều ngừng cả lại. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Giác Dân với con mắt vừa kinh ngạc vừa e dè.
Mặt trời đã từ từ ngả về tây, ánh tịch dương chiếu vào các bộ mặt chứa đầy vẻ sát cơ, khiến cho càng thêm dữ tợn.
Trần Giác Dân đứng giữa vòng vây liếc nhìn chung quanh khắp lượt tức giận vô cùng, đề khí đơn điền, vận chuyển một tiểu chu thiên, từ từ đưa chưởng lên trên ngực định' phách ra, đột nhiên thấy nhấp nhoáng như chớp giật, một cái bóng trắng thấp thoáng như một cái bóng ma nhanh hơn tên bắn thấp thoáng dưới ánh mặt trời yếu ớt bay vụt tới. Đồng thời hai tiếng kêu thảm thiết nổi lên, Kiều Trung Song Hùng đang lúc chăm chú nhìn vào Giác Dân đột nhiên thân hình bay bổng lên cao như một trái tú cầu bị người tung lên cao có tới hai trượng, nhất tả nhất hữu rơi xuống bãi cỏ, nằm im bất động.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hàng ngũ rối loạn.
Giác Dân vừa toan phóng chưởng ra thấy thế cũng vội vàng thu chưởng thế lại, vừa định thần trông vào đã thấy nàng thiếu nữ mặc toàn đồ trắng mà chàng đã gặp cách nay mấy tháng đã xuất hiện đứng bên cạnh chàng rồi. Đôi mắt nàng long lanh sáng quắc như hai ngọn đèn, nụ cười tươi như hoa nở ở trên đôi môi để hở ra đôi hàm răng nhỏ đều đặn trắng bóng như ngà, nhìn chàng một cách quyến luyến vô cùng.
Lúc đó mọi người đều đã biết rõ kẻ đột kích Song Hùng chính là Bạch y thiếu nữ đẹp như tiên nga giáng thế đó thì đồng ồ lên một tiếng và tiếp theo một tiếng quát to như sấm vang:
- Yêu nữ, chính là Bạch y yêu nữ rồi...
Tuy tiếng quát tháo dữ dội như vậy, nhưng mọi người vẫn đứng yên không hề ra tay động thủ, vì mọi người có mặt ở đây đã từng nghe qua những câu chuyện thần bí do Bạch y thiếu nữ gây ra, lại nữa vừa rồi mắt thấy Kiều Trung Song Hùng chỉ trong nháy mắt đã bị thương một cách lạ lùng ở dưới tay nàng thì mọi người lại càng thêm khiếp phục chẳng ai dám xuất thủ đầu tiên cả.
Giác Dân nhớ lại chính Bạch y thiếu nữ cách đây mấy tháng đã đánh chàng một cái bợp tai thì có vẻ tức giận hừ lên một tiếng lạnh lùng chẳng nói năng gì nữa.
Bạch y thiếu nữ không hề chú ý tới thái độ kiêu ngạo hờn giận của chàng, đưa tay ra kéo lấy vạt áo của chàng và nói:
- Túc hạ đấu nhau với họ làm gì cho hao phí sức lực, hãy ra khỏi nơi này đi thôi...
Giác Dân đã có ý muốn thoát ra khỏi vòng vây nên gật đầu ưng thuận, thì nhất Bạch nhất Lam hai cái bóng trắng xanh nhanh như chớp bay bổng lên cao chẳng khác chi một cái pháo thăng thiên cao lên tới ngót hai trượng rồi nhào vụt ra khỏi đầu quần hào nhằm về phía tay phải lao vút đi nhanh như gió cuốn.
Trong lúc Bạch y thiếu nữ và Trần Giác Dân chưa hành động thì quần hào không ai muốn ra tay trước, nhưng bây giờ đột nhiên hai người thoát ra khỏi trùng vây thì lập tức quần hùng phát động cùng la lên một tiếng vang dội, mười mấy người lanh lẹ đuổi theo.
Giác Dân vô cùng tức giận chợt quay chuyển trên không quát to lên một tiếng, song chưởng đồng thời phách ra. Bạch y thiếu nữ cũng quay lại giơ tay phách ra một chưởng, một luồng âm phong giá lạnh như băng tuyết phát ra. Giác Dân đã sử dụng Bối Nghiệp thần công qua thế "Tiêu Sương Thất Chưởng", còn Bạch y thiếu nữ lại sử dụng Huyền âm Cương Sát ma công phát ra thế Độc Diễm Ma Chưởng, hai luồng chưởng phong nhất cương, nhất nhu quyện lại với nhau thành một luồng gió mãnh liệt từ trên ép xuống chẳng khác chi một cái lưới to úp xuống lấy mọi người.
Nhị Sửu, Tam Sửu trong Nhĩ Hải Tam Sửu đuổi theo phía trước vừa thấy chưởng ảnh kình tới tức thì quát to lên một tiếng cung tay phách chưởng ra đón tiếp chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thê thảm cùng nổi lên, hai thân hình của hai người đã bị chưởng phong đánh dội ngược lại tung về sau tới mấy trượng hộc máu ra chết không kịp giãy giụa.
Tiếp theo sau là Tiếu Diện Diêm La và Thất Bộ Truy Hồn trông thấy giật mình hoảng sợ vội vàng tung người nhảy vọt sang hai bên, không dám đón đỡ luồng chưởng phong dũng mãnh đang cuồn cuộn bay tới như cơn gió lốc đó. Hai người tuy tránh khỏi sự nguy hiểm nhưng cũng phải một phen mất vía.
Giác Dân sau khi phách lại một chưởng cũng không hề quay đầu lại nhìn, cứ thế phóng mình đi như tên bắn. Bạch y thiếu nữ cũng chạy theo bén gót, hai người chạy xa ước chừng hơn mười dặm, mới từ từ đi chậm lại.
Bạch y thiếu nữ chuyển mắt nhìn Giác Dân tủm tỉm cười nói:
- Không ngờ anh còn sống sót, thật là may mắn quá!
Giác Dân cười nhạt nói:
- Chắc cô nương mong tại hạ chết lắm phải không?
Bạch y thiếu nữ nhìn Giác Dân nói:
- Anh không nên nói như vậy, ngày hôm đó nếu không có bọn đạo sĩ cản trở, tôi quyết không thể dung tha lão tặc đó rồi...
Giác Dân có vẻ tức giận nói:
- Hừ, thế nào cũng có một ngày tại hạ quyết hạ thủ lão tặc ấy để trả mối thù nhất chưởng đó.
Bạch y thiếu nữ đưa cặp mắt long lanh nhìn chăm chú vào Giác Dân rồi mỉm cười hỏi:
- Anh sau khi rớt xuống thung lũng đó đã gặp được kỳ ngẫu rồi phải không? Tôi thấy tài nghệ và võ công của anh hiện nay thật là khác xa mấy tháng trước nhiều lắm.
Giác Dân lạnh lùng đáp:
- Tuy không được giỏi nhưng cũng không để ai có thể bợp tai mình một cách dễ dàng như trước.
Nói tới đây Giác Dân có vẻ tức giận, đôi mắt sáng quắc như hai luồng điện nhìn thẳng vào mặt Bạch y thiếu nữ như có ý muốn sanh sự.
Thật là kỳ lạ, Bạch y thiếu nữ tánh nết vốn kỳ ngạo, kiêu hãnh không chịu nhường nhịn một ai, một tay nàng đã hạ thủ không biết bao nhiêu tay cao thủ khiến cho những tay giang hồ Hắc Bạch lưỡng đạo đã tặng cho nàng một danh hiệu là Bạch y yêu nữ? Thế mà lúc này bị Giác Dân quắc mắt gườm gườm nhìn nàng như muốn sanh sự, vậy mà nàng lại có vẻ e dè sợ hãi cúi đầu thỏ thẻ nói:
- Lúc đầu tôi bợp tai anh là muốn có sự tốt cho anh mà thôi...
Giác Dân cười gằn mỉa mai nói:
- Cô nương không phải là trưởng bối của tôi, tại sao cô lại bợp tai tôi như vậy, hơn nữa tôi tự xét thấy cũng không có gì đáng tội để cô nương phải trừng phạt.
Bạch y thiếu nữ thở dài:
- Hà, thật anh không còn lạ gì tánh nết quái lạ của gia phụ .
Giác Dân ngắt lời:
- Tại hạ với lệnh tôn chưa hề tiếp xúc và quen biết thì làm sao tôi có thể biết được tính tình của ông ta... thế nào.
Bạch y thiếu nữ nhìn Giác Dân một cách buồn rầu nói:
- Sự thật ra sao sau này anh sẽ rõ, tôi có phân trần với anh bây giờ cũng là vô ích. Tôi chỉ có thể nói với anh việc ấy là do sự thiện ý của tôi mà thôi.
Nói xong nàng thở dài một tiếng có vẻ đau khổ rồi tung mình nhảy vụt đi nhanh như ngôi sao đổi ngôi, chỉ thấy tà áo trắng phất phới thấp thoáng rồi biến mất.
Giác Dân vốn tính cang cường nhưng chỉ thích mềm dẻo, không chịu người nói cứng. Nghe Bạch y thiếu nữ biện bạch như thế chàng không tiện phát tác, mắt thấy nàng ra đi chàng cũng không chịu ngăn cản đuổi theo. Sự tức giận đang nung nấu trong lòng bỗng tiêu tan mất hẳn, chàng ngẩn người nhìn theo bóng nàng khuất hẳn sau lùm cây, mới nhớ tới sự Hắc bào lão giả ước đấu với Thất Đại Môn Phái chưởng môn nhân. Trận đấu hiếm có này không thể bỏ qua được, huống chi Hành Sơn Nhất Hạc cũng hẹn gặp chàng ở đấy nữa.
Nghĩ tới đây chàng quên hẳn sự mệt nhọc, vội vàng nhằm núi Thái Sơn tung mình dùng thuật khinh công đi nhanh như bay đuổi tới.
Vì giữa đường ngộ địch đã làm hao phí bao nhiêu thời giờ nên Giác Dân đi tới chân núi Thái Sơn thì đúng vừa canh ba đêm mồng bảy.
Chàng còn đang đứng ngắm nhìn địa thế ngọn núi Thái Sơn cao nhất, thốt nhiên thấy thấp thoáng ở nơi lưng chừng núi có hai cái bóng người một trắng một đen nhanh như điện xẹt lao vút trên sườn núi chỉ thoáng cái đã mất dạng. Nhãn quang của chàng hiện giờ thật là tinh nhuệ, tuy cách xa như thế mà cũng đã nhìn ra là Hắc bào lão giả bịt mặt và nàng Bạch y thiếu nữ.
Nhất động trong lòng, Giác Dân lập tức dùng thuật khinh thân lao mình nhầm ngọn núi tiến lên nhẹ nhàng như chim bay, không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Lên tới trên ngọn núi chàng thấy ở một khoảng đất rộng rãi, có nhiều người đứng ở đây, thế chàng tự biết nơi đây là địa điểm của trận giao đấu sắp tới.
Không muốn lộ diện, Giác Dân bèn tung mình nhảy lên một tảng đá lớn, rồi ẩn núp ở đàng sau lén lút nhìn xuống.
Chàng thấy ở giữa khoảng đất trống, Hắc bào lão giả lạnh lùng chắp hai tay sau lưng nhìn vào đối thủ đứng ở trước mắt. Đối diện với lão gồm có hai vị hòa thượng, 4 người đạo nhân và một lão trượng mặc áo màu vàng. Giác Dân thầm đoán đó là những chưởng môn nhân của Thất Đại Môn Phái.
Ngoài ra lại còn rất nhiều người đứng sau lưng bảy vị Chưởng môn đó, gồm cả những người đã vay đánh chàng ngày hôm trước, cũng có mặt ở nơi này. Những người này hình như đều mang lòng thù hận, căm hờn Hắc bào lão giả đó nên họ đều nhìn lão ta bằng những cặp mắt đầy sát khí.
Có một điều Giác Dân lấy làm thắc mắc khó hiểu là không thấy bóng dáng Bạch y thiếu nữ ở nơi này. Giác Dân lẩm bẩm: "Lạ thật, rõ ràng ta trông thấy nàng và lão già áo đen cùng lên đây kia mà."
Vừa lúc đó tiếng của Hắc bào lão giả cất lên:
- Lão phu ước hẹn với chư vị tới đây là để cùng nhau so vài đường tuyệt kỹ... phân rõ cao thấp... để các vị khỏi cho lão phu là võ công bàng môn tả đạo.
Thiếu Lâm chưởng môn Tử Hư thượng nhân niệm tiếng Phật hiệu:
- A di đà phật, thiên hạ võ lâm, vạn phái đồng tông, cùng một nguồn gốc sinh ra, bần tăng tuyệt đối không bao giờ tự coi ngoài Thất Đại Môn Phái ra là bàng môn tả đạo. Tôn giá nói ra như thế khiến cho bọn lão tăng vô cùng thắc mắc và mang tội rất nhiều...
Hắc bào lão giả tỏ vẻ ngang nhiên không cần biết Tử Hư thượng nhân nói gì. Lão ta mười phần cuồng ngạo không thèm hỏi rõ căn do, ngửa mặt lên trời cất tiếng cười ha hả một hồi rồi nói:
- Chư vị đã có vẻ khinh khi khiêu khích lão phu, hiện giờ không cần phải nói gì nữa, lão phu chỉ muốn biết chúng ta sẽ giao đấu như thế nào, xin hãy nói ra ngay... lão phu quyết chấp nhận tất cả.
Hành Sơn Tòng Hạc đạo trưởng chợt bước ra nói:
- Khoan đã! Bần đạo còn có một việc thỉnh vấn tôn giá, phải chăng tôn giá có một người đồ đệ tên là Trần Giác Dân chăng?
Giác Dân nghe thấy chửi thầm:
- Nói bậy nói bạ...
Hắc bào lão giả hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại lạnh lùng hỏi:
- Có việc gì chăng?
Lão ta hỏi như vậy không có vẻ thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Tòng Hạc đạo trưởng có vẻ tức giận nói:
- Tên tiểu tử đó đã Phá hủy cái bảng để trên môn lầu Tam Nguyên Quan, phách đổ môn lầu, kiếm thương hơn 10 người đệ tử bản môn. Mối thù ấy, hôm nay bần đạo quyết phải trả lại.
Hắc bào lão giả cất tiếng cười ha hả vô cùng ngạo nghễ nói:
- Có việc này sao? Hay lắm, nếu chính miệng nó nói ra là môn hạ của lão phu thì tất cả mọi sự đó hãy thanh toán với lão phu thôi.
Lời nói của Hắc bào lão giả chứa đầy sự vui mừng.
Quần hào nghe thấy câu trả lời của lão ta không cần đến nhân tình phải trái thì đều tỏ vẻ tức giận, có người nhẫn nại không được đã thốt ra những câu nguyền rủa ồn ào. Hắc bào lão giả cũng có vẻ phẫn nộ vì những tiếng nói xôn xao đó, quắc đôi mắt sắc như dao, nhanh như điện nhìn quanh mọi người. Luồng nhãn tuyến của ông ta thật là ghê gớm, khiến cho mọi người đều giật mình chăm chú nhìn lại, nên cảnh vật lại trở nên yên lặng.
Lúc đó chưởng môn nhân của Trường Sơn phái là Nhất Chỉ Phi Hiệp Cát Thiên Nhạn đã có mối bất hòa với Hành Sơn Nhất Hạc từ lâu, nhân cơ hội này nói lớn:
- Ngày hôm nay Thất Đại Môn Phái tụ tập ở trên đỉnh núi Thái Sơn này chính là cuộc tỷ võ hội hữu, không phải là lúc thanh toán việc ân oán cá nhân. Hơn nữa việc đoạt nhân chi bảo, thương nhân chi mạng đâu có phải là tôn chỉ của kẻ hành hiệp, của các nhân vật trong chính phái. Gieo gió gặt bão đó là sự tất nhiên có chi đáng phàn nàn.
Việc Hành Sơn Nhất Hạc vì muốn đoạt thanh Ngọc Kiếm đánh Giác Dân xuống thâm uyên đã truyền ra khắp võ lâm giang hồ, ai ai cũng biết. Nhất Chỉ Phi Hiệp mang ra nói khiến cho Tòng Hạc đạo trưởng không khỏi đỏ mặt nghẹn lời.
Đột nhiên một bóng người nhanh như chớp hạ xuống trước mặt Cát Thiên Nhan cười gằn nói:
- Có lẽ quí phái muốn bênh vực đỡ đầu cho tên tiểu tử ấy chăng?
Nhất Chỉ Phi Hiệp định thần nhìn kỹ thì lại nhận ra đó chính là Hành Sơn Nhất Hạc. Thấy đối phương cố ý gây sự, Điểm Thương phái Chưởng môn nhân bỗng cất tiếng cười ha hả nói:
- Việc này đâu có liên quan gì đến lão phu, rồi đây sẽ có người tìm đến thanh toán chuyện này với lão huynh, hà tất phải nóng nảy vội vàng.
Võ Đang chưởng môn Lăng Phong đạo trưởng thấy hai người có vẻ sắp sửa ra tay vội tiến lên dàn giải:
- Đại địch còn đang ở trước mặt, xin hai vị hãy lấy đại cuộc làm trọng...
Hành Sơn Nhất Hạc vẫn có vẻ tức giận quắc mắt nhìn Nhất Chỉ Phi Hiệp cười gằn một tiếng...
Vừa lúc đó bóng đen chớp động, Hắc bào lão giả đã như đám khói đen bay vụt tới trước mặt phóng luôn ra một quyền. Hành Sơn Nhất Hạc bất ngờ, nhưng không ra vẻ bối rối quát to lên một tiếng, thân người xoay chuyển như cái chong chóng nhanh lẹ phóng liên tiếp ra 8 chưởng oai lực mạnh mẽ vô cùng.
Quần hào đứng bên ngoài chỉ thấy hai bóng người xoắn tít vào nhau, chưởng phong phát ra ào ào như giông bão, thủ pháp thần tốc, không ai phân biệt nổi chiêu thế của đôi bên ra sao. Đột nhiên một tiếng hú đau khổ nổi lên, Hành Sơn Nhất Hạc lảo đảo bước ra ngoài trận đấu thân mình loạng choạng từ từ ngã rụi xuống đất.
Tòng Hạc đạo trường cả kinh tung người nhảy tới đưa tay dìu thân hình đang run rẩy của Nhất Hạc cuống quít hỏi:
- sư huynh... sư huynh anh bị trọng thương rồi chăng?
Hành Sơn Nhất Hạc phều phào nói trong hơi thở:
- Không xong rồi... Ngu huynh bị trúng... Độc Diễm Ma Chưởng...
Nói xong chân tay giật mạnh, hai mắt trợn ngược, miệng trào máu chết ngay trên tay sư đệ...
Tòng Hạc đạo trưởng đau đớn trong lòng, râu tóc dựng ngược nghiến răng lẩm bẩm nói:
- Sư huynh anh linh bất viễn, tiểu đệ đêm nay quyết liều mạng báo thù cho sư huynh...
Nói xong lão đặt Nhất Hạc xuống đất, quài tay ra sau rút thanh trường kiếm chỉ vào mặt Hắc bào lão giả quát to:
- Lão ác ma, hôm nay bần đạo quyết một trận sinh tử với mi rồi...
Hắc bào lão giả sau khi kích động phách Độc Diễm Ma Chưởng hạ sát Hành Sơn Nhất Hạc rồi vẫn thản nhiên lạnh lùng như không coi hành động của Tòng Hạc ra gì cả...
Hành Sơn Nhất Hạc bị hạ sát, chết một cách thảm khốc như thế gợi cho quần hào một sự công phẫn ghê gớm, mọi người đều chuẩn bị ra tay...
Tử Hư thượng nhân miệng niệm tiếng phật hiệu, đưa tay ra cản Tòng Hạc đạo trưởng lại:
- Đạo trưởng không nên nóng nảy... hãy chờ một chút đã . . . .
Vừa lúc đó, Nga Mi Chưởng môn La Phù Tử, Côn Luân Quảng Pháp đạo trưởng, Ngũ Đài Phổ Tĩnh thiền sư, v.v. . đồng thời cùng tiến lên đứng sát bên Tử Hư thượng nhân khẽ cất tiếng bàn luận.
Giác Dân vì núp ở đằng xa nghe không được rõ lắm, chỉ thấy Hắc bào lão giả cất tiếng cười ha hả:
- Khỏi cần phải bàn luận mất công, cứ một lượt xông tới tấn công một lúc có phải là hơn không?
Nghe lời của lão già áo đen nói như thế thật là đánh đúng vào tâm ý mọi người, Nga Mi La Phù Tử đôi chân mày cau lại đôi mắt xạ quang nhìn Hắc Bào Lão Giả nói:
- Ngươi đã ngang nhiên thách đố bọn bần đạo như vậy thì đừng trách ta cậy đông hiếp cô.
Thực ra thì các vị Chưởng môn nhân cũng nhận thấy võ công của Hắc bào lão giả quá ư lợi hại, mọi người tự xét qua võ công của từng người một đối địch không được, nhưng nếu liên thủ ra tay lại sợ để lại tiếng cười chê của giang hồ, trong lúc bàn tính chưa biết liệu thế nào thì Hắc bào lão giả lại buông lời kiêu ngạo như thế thì thật đúng vào tâm lý của quần hào.
Hắc Bào Lão Giả cất tiếng cười ha hả nói:
- Không cần phải giả vờ nữa, liệt vị cũng đã có ý nghĩ này, chẳng qua vì sợ mang tiếng với mọi người nên không chịu nói ra mà thôi. Nay là tự ý lão phu đề nghị liệt vị khỏi phải băn khoăn...
Lời nói như xoáy vào trong tâm tư mọi người, La Phù Tử không khỏi hổ thẹn đỏ bừng mặt, chưa biết tính lẽ nào, chợt ở trong đám quần hùng có tiếng nói oang oang:
- Hôm nay là dịp may chính đạo trừ tà ma. Không phải là trận tỷ thí tầm thường, xin chư vị chớ ngại ngùng gì nữa, hãy ra tay đi thôi.
Lời nói vừa dứt, thất phái chưởng môn tản ra, mỗi người chiếm giữ một phương, bao vây Hắc bào lão giả vào giữa.
Bốn người Huyền môn chưởng nhân đều sử dụng trường kiếm, Sa môn nhị cao tăng thì chắp tay trước ngực sửa soạn thi triển thủ pháp, Nhất Chỉ Phi Hiệp Cát Thiên Nhạn đứng ở chính giữa.
Hắc bào lão giả nét mặt trở nên nghiêm chỉnh thận trọng, liếc nhìn hành động của Thất phái chưởng môn nhân, một tay từ đằng sau vạch trái một cái hình cong rồi từ từ đưa lên trước ngực.
Giác Dân núp trong tảng đá giật mình nhủ thầm: “Đây là thế khởi đầu của Địa Linh Giáo... không lẽ Hắc bào lão giả này là..."
Ngay khi đó Hắc Bào Lão Giả đã đưa tay ra vẫy một cái nhanh lẹ nhằm Nhất Chỉ Phi Hiệp phách tới, đồng thời thân hình lại quay tít một vòng một lúc thi triển luôn 7 thế liên hoàn phân công đánh ra tứ phía nhằm Tử Hư thượng nhân, Phổ Tĩnh, Lăng Phong, La Phù Tử, Quảng Pháp, Tòng Hạc tấn công một lúc. Động tác của lão vô cùng lanh lẹ biến ảo như điện chớp, chẳng khác chi một khối đen quay tròn ở giữa, cả bảy người chưởng môn nhân của Thất phái vội vàng ra tay đón đỡ.
Giác Dân tự thấy tinh thần phấn khởi nói thầm:
- Như thế mới gọi là chân bản lãnh...
Chỉ nghe Tử Hư thượng nhân niệm tiếng phật hiệu rất lớn, múa quyền phát chưởng ra, liền đó Lục phái chưởng môn nhân cũng nhất tề phát động. Kiếm thế xung thiên, chưởng phong tung hoành ngang chéo, tiếng gió nổi lên ầm ầm như tiếng sấm sét, vang trời động đất cây cối ngả nghiêng, cành gãy lá rụng rào rào, khiến cho quần hào đứng ngoài phải khiếp vía kinh hồn, đỉnh núi Thái Sơn đang im lìm vắng vẻ trở nên huyên náo rầm rĩ đầy sự sát cơ.
Bảy vị Chường môn nhân tên tuổi lừng lẫy, tài nghệ tuyệt luân cùng phát động công thế thật là ghê gớm, chiêu thế ly kỳ, bao trùm Hắc bào lão giả trong kiếm khí chưởng ảnh.
Vừa lúc đó một tiếng hú lên ghê gớm làm cho mọi người đinh tai chói óc, ở giữa vòng vây một khối đen quay tít như bánh xe, thượng hạ phiên phi luân chuyển thật là mau lẹ , một luồng lãnh phong phát ra cản bật át cả chưởng phong kiếm thế sang bốn bên, phát ra thành những tiếng ầm như long trời lở đất. Hắc bào lão giả đã sử dụng Huyền âm Cương Sát ma công phản công lại kịch liệt...
Trận quyết đấu kinh hồn bạt vía này hàng trăm năm nay chưa từng có. Kiếm khí vùn vụt ảo hóa ra những ánh bạch quang xen lẫn hoàng quang lấp loáng như chớp giật thật là lạnh người...
Những quần hào chung quanh đều im lặng bình túc, binh khí sẵn sàng, song quyền nắm chặt, nhìn vào sự biến hóa ở trong trận chiến một cách khẩn trương...
Giác Dân càng thấy nôn nóng trong lòng hơn nữa, một mặt chàng phải vận dụng hết nhãn quang để theo dõi chiêu thế biến hóa của Hắc bào lão giả, một mặt lại phải để tâm suy nghĩ cách phá giải những chưởng thế kiếm ảnh của Thất Đại Chưởng môn nhân như thế nào, nếu tự mình ở trong vòng chiến...
Từ lúc kỳ ngộ được Địa Linh chân kinh, nửa năm trời ôn luyện đã thuộc kỹ trong lòng, nhưng chẳng qua chỉ là học trong sách vở nhưng chưa hề sử dụng thực hành, có nhiều chỗ tinh diệu không sao lãnh ngộ được.
Đến bây giờ coi kỹ chiêu thế của Hắc bào lão giả sử dụng, tức thì thâu nhận được nhiều sự ảo diệu, càng xem càng thấy say mê thích thú...
Trận chiến càng lâu thì động tác của mọi người càng trở nên chậm chạp, ở ngoài nhìn thấy rõ ràng từ lúc tay múa chân đá nhưng tình hình càng trở nên khẩn trương ghê gớm, vì mỗi một chiêu thức phát ra họ đều sử dụng toàn lực trong người. Hắc bào lão giả thân hình không xoay tít nữa, trên nét mặt trở nên thận trọng, râu tóc đều dựng đứng lên như những cây thép sắt, hơi thở ở trên lồng ngực phập phồng không đều chứng tỏ lão ta đã tới lúc mệt mỏi rồi...
Trong lúc đó bảy vị chưởng môn nhân của Thất đại môn phái tình hình cũng không lấy gì làm khả quan lắm. Tử Hư thượng nhân nét mặt hồng hào nay trở thành xanh lét, mồ hôi toát ra ướt đẫm bộ áo cà sa...
Bốn vị đạo trưởng, người thì đạo quan nghiêng ngả, kẻ thì đạo bào rách nát, hơi thở dồn dập không đều. Ở trên đầu Nhất Chỉ Phi Hiệp bốc lên một luồng khói trắng như hơi sương. . .
Tất cả đều vận dụng toàn nội lực trong người ra thi thố, không ai dám sơ suất, lần lượt tiến đến tấn công Hắc bào lão giả, có lúc lại thối lui về sau. Chưởng phong chạm vào nhau ầm ầm vang dội khắp nơi, trận đấu đã tới hồi quyết thắng bại, sự sống chết chỉ còn cách xa trong gang tấc...
Giác Dân ẩn mình sau tảng đá, mắt thấy thất đại chưởng môn như 7 con chó sói bao vây một con thú dữ đã bị thương, chỉ đợi dịp là xâu xé , thì không khỏi bất bình trong lòng nhủ thầm: “Sự quần đả này thật là vô cùng bất công, thế này đâu có phải tỉ thí võ nghệ nữa, mà là một sự tàn sát dã man, thật là vô sỉ..."
Chợt nghĩ tới môn hộ chi kiến, chàng hừ lên một tiếng lạnh lùng nghĩ:
- Lão già áo đen này đã sử dụng võ công và chưởng pháp của Địa Linh Giáo chắc là kẻ môn đồ của Địa Linh Môn rồi. Hừ, ta cũng đã thừa kế y bát của Địa Linh Giáo há lại để cho người ta ăn hiếp một cách dễ dàng như thế sao? Phải ra tay giúp đỡ mới được...
Nghĩ thầm như vậy Giác Dân vỗ hai bàn tay vào tảng đá thân hình lao vụt ra như tên bắn, nhằm chính giữa trận đấu xông tới. Vừa lúc đó thì Nhất Chỉ Phi Hiệp vừa đưa tay phách ra Nhất Chưởng ở chính diện Hắc bào lão giả phóng tới, đồng thời hai thanh trường kiếm của hai vị chưởng môn Lang Phong và Tòng Hạc như hai con rắn bạc đâm xuyên ngang sườn của Hắc bào lão giả .
Giác Dân vừa hạ chân xuống mặt đất đã quát to lên một tiếng như sét đánh ngang trời:
- Ngừng lại...
Tiếp theo tiếng quát chàng đã phách ra một chưởng "Nhật Chính Trung Thiên" động lùi Nhất Chỉ Phi Hiệp lảo đảo thối lui về sau tới hơn năm bước.
Chàng trở tay vẫy một cái, một luồng chưởng phong mãnh liệt bay ra nhằm mạch môn của Lăng Phong kích tới đồng thời thân hình của chàng xoay chuyển, song cước tung lên chấm vào thanh trường kiếm của Tòng Hạc. Một tiếng coong vang lên, thanh trường kiếm trong tay Hành Sơn Tòng Hạc bật vút lên trên không như mũi tên bắn.
Chàng lấy thế nhanh nhẹn, xuất thế lại mau chóng như điện, một lúc sử dụng luôn ba thế thật là kỳ ảo, cùng hoàn thành đắc lợi trong một lúc, khiến cho Thất Đại Chưởng môn nhân cùng hoảng hốt, thối lui, định thần nhìn lại thì mới phát giác ra người đến là chàng thiếu niên tuổi trẻ. Tử Hư thượng nhân và Tòng Hạc Đạo Trưởng vốn đã biết rồi nên cùng niệm tiếng phật hiệu chăm chú nhìn Giác Dân không chớp mắt.
Trần Giác Dân thi triển thế Nhật Chính Trung Thiên chấn khiếp toàn trường, không khỏi sinh lòng kiêu ngạo, ngửa mặt cất tiếng cười ròn rã rồi cất tiếng sang sảng nói:
- Tại hạ sẽ mang câu chuyện hôm nay báo cáo với võ lâm giang hồ, không ngờ Trung Nguyên Thất Đại Môn Phái chưởng môn nhân đã tài giỏi về Mảng Ngưu trận, bảy người vây đánh một người thật là xấu hổ...
Lời nói của Giác Dân thật là một lời sỉ nhục ác độc khiến cho tất cả bảy người chưởng môn cả thẹn đỏ bừng nét mặt.
Quảng Pháp đạo trưởng gượng nói:
- Đây là tự ý lão chủ thách đố, bọn bần đạo ta có phải tự nhiên xử sự đâu...
Giác Dân nghe nói lại cất tiếng cười vang ngạo nghễ nói:
- Hay lắm, tại hạ có một điều muốn nói với tất cả liệt vị nếu ai có thể đấu nhau với tại hạ qua 10 thế thì kể như vãn bối này chịu thua rồi, như thế mới gọi là tỷ thí. Liệt vị nghĩ sao.
Lời nói của Giác Dân chẳng những khiến cho Thất Đại Chưởng môn nhân giật mình mà luôn cả Hắc bào lão giả cũng kinh ngạc sửng sốt. Lão ta võ công đã tới mức hết sức cao siêu, lăn lóc từng trải trên giang hồ mấy chục năm trời mà cũng không thể biết chiêu thế sử dụng vừa rồi của Giác Dân. Nhưng tính lão vốn cuồng ngạo, lãnh tịch, không phải vì thấy Giác Dân ra tay giúp đỡ mà vui mừng, chợt tiến lên một bước trầm thanh quát to:
- Việc này là việc riêng của lão phu, hãy để cho ta giải quyết lấy. Phải, ta cũng theo như lời tiểu tử vừa nói, nếu ai giao đấu với lão phu qua 10 hiệp thì kể như lão phu đã bị thua rồi...
Thất Đại môn phái chưởng môn nhân đều là những nhân vật tên tuổi lừng lẫy trên giới võ lâm, võ công của người nào cũng trác tuyệt, nghe thấy lão già áo đen thách đố như vậy đâu có thể nhẫn nại nhịn thua được Ngũ Đài Phổ Tĩnh thiền sư lớn tiếng niệm phật hiệu bước lên dõng dạc nói:
- Bần đạo Phổ Tĩnh xin cùng thỉ chủ lãnh giáo...
Hắc bào lão giả hừ một tiếng đáp:
- Hay lắm, hay lắm, xin đạo trưởng cứ việc ra tay.
Phổ Tĩnh thiền sư tiến lên một bước tay áo phất động, một luồng chưởng phong phát ra. Năm ngón tay của Thiền Sư chẳng khác chi vuốt của con chim ưng quặp lại vút ra theo luồng chưởng phong nhằm lão già áo đen chộp tới nhanh như chớp.
Giác Dân lẩm bẩm: “Thế Ngâm Sa Xạ ảnh của đạo trưởng này hay thật..."
Thân hình của Hắc bào lão giả nhẹ nhàng như sương khói, chỉ thấy hơi chuyển động đã lánh sang một bên tránh thoát. Phổ Tĩnh thiền sư ngả người sang bên tay phải, vung tay phách luôn ra ba chưởng liên tiếp.
Trong tiếng chưởng phong kêu vù vù... đạo trưởng lại chợt tung mình tiến lên nhất quyền kích theo, thế này là thế ác liệt cứu mạng tuyệt chiêu của Ngũ Đài tên là Lực Hạn Thiên Sơn vừa ác liệt vừa lanh lẹ, đối phương nếu không đề phòng và không phải là kẻ võ công cao siêu ắt không tránh thoát...
Hắc bào lão giả vừa giơ tay phát chưởng ra chống đỡ chưởng phong phóng tới, vừa thấy thân hình của Phổ Tĩnh chuyển động thì đã biết ngay, cười gầm một tiếng thóp bụng cong người nhường cho quyền thế của Phổ Tĩnh trượt qua, rồi nhanh như chớp năm ngón tay của lão ta đưa ra theo thế cầm nã thủ chộp lấy cánh tay của Phổ Tĩnh... Thế này thật là nhanh nhẹn và kỳ diệu, thủ pháp của lão già áo đen thật là ghê gớm.
Phổ Tĩnh thiền sư chỉ thấy mắt hoa lên cánh tay đã bị bắt cứng thì cả sợ vội đề tụ chân khí, quát to một tiếng kẻo mạnh cánh tay về. Chỉ nghe đánh soạt một tiếng, tay áo của đạo trưởng đã bị rách một mảnh khá lớn.
Hắc bào lão giả không hề đuổi theo, đôi mắt sắc như gươm nhìn Phổ Tĩnh thiền sư cười nhạt một tiếng...
Phổ Tĩnh thiền sư nét mặt đỏ bừng vội lui về sau thẹn thùng chẳng thốt nên lời...
Đột nhiên một ánh kiếm quang chớp động. Tòng Hạc đạo trưởng vung thanh trường kiếm trong tay, mặt đầy uất hận, tiến bước xông lên không hề thốt lên câu gì kiếm ảnh trùng trùng, phát ra. Những tiếng tiếu phong vù vù nhằm ngay giữa ngực Hắc bào lão giả lao tới như con giao long quẫy khúc, khí thế mười phần dũng mãnh...
Hắc bào lão giả quắc mắt, mặt đầy nộ khí hiện vẻ sát cơ.
Giác Dân chợt tiến lên một bước lớn tiếng:
- Trận này hãy nhường cho tại hạ...
Chưa nói dứt lời tay áo của chàng đã phất mạnh một cái, một luồng âm phong lạnh lẽo xông ra, thổi bật thanh kiếm trở lại, tiếp theo đó năm ngón tay chàng như năm cái móc sắt đưa nhằm trước ngực Tòng Hạc chộp tới, công lực thâm hậu, chiêu thức tinh xảo, chẳng kém chi Hắc bào lão giả...
Tòng Hạc đạo chưởng chăm chú tấn công lão già áo đen, không kịp đề phòng. Thấy Giác Dân ra tay nhanh như chớp nhoáng thì vội vàng vung thanh trường kiếm ảo hóa ra nhất phiến kiếm ảnh bao lấy toàn thân đỡ chiêu thế cầm nã của Giác Dân đồng thời thối lui về sau ba bộ...
Giác Dân cười dài một tiếng, như bóng theo hình lao vút đuổi theo, tả chưởng phách ra như đảo hải di sơn, cuồng phong nổi lên như bão tố phách xiêu chặn thanh kiếm lại, hữu chưởng đưa ra như con diều hâu chộp mồi đã nắm ngay được mạch môn ở cánh tay Tòng Hạc đạo trưởng một cách kỳ ảo. Không ai có thể ngờ được động tác của chàng còn nhanh lẹ hơn lúc Hắc bào lão giả ra tay nữa .
Tòng Hạc đạo trưởng giật mình hoảng hốt, vội vung tay kéo lại đồng thời phóng liền lên song cước...
Giác Dân đột nhiên buông tay ra, nhưng hai ngón tay đã kẹp chặt lấy cánh tay áo xé rách một mảng khá dài, rồi tung mình về sau hạ xuống gần Hắc bào lão giả nhẹ nhàng như chiếc lá rụng...
Chiêu thức của chàng sử dụng chẳng khác chiêu thế Hắc bào lão giả một chút nào. Quần hùng có mặt tại chỗ cho rằng chàng là sư đệ của lão ta nên không lấy làm lạ... nhưng chính Hắc bào lão giả lại giật mình trợn tròn cặp mắt, tiến tới trước mặt Giác Dân quát to:
- Võ công của mi học của ai?
Giác Dân cười nhạt đáp:
- Vừa rồi tại hạ học lại của lão trượng đó.
Hắc bào lão giả cười gằn nói:
- Mi chớ nói bậy.
Giác Dân cười nói:
- Không tại hạ nói thật...
Hắc bào lão giả tỏ vẻ tức giận, đôi mắt sáng quắc bạo xạ hào quang như điện, lạnh lùng hỏi:
- Có thật hay không? Để ta thử xem sẽ biết...
Nói chưa buông lời lão ta đã nhanh như chớp vung tay tấn công liên tiếp 23 chưởng âm phong mãnh liệt, cuồn cuộn đưa tới như sóng lớn trong biển cả, hung mãnh vô cùng. Giác Dân đã học thuộc tất cả quyền chưởng, kiếm phổ của các Đại môn phái do Cam Đơn lão nhân ghi chép tỉ mỉ ở cuốn sách để lại, thấy Hắc bào lão giả vô cớ tấn công mãnh liệt mà lại sử dụng toàn những chiêu thế ác liệt trong Địa Linh chưởng pháp thì cũng nổi cơn tức giận hoa tít song quyền đón đỡ, nhưng chàng một lúc thì sử dụng bài Miêu Chưởng của Võ Đang, một ]át lại biến thành Thiếu Lâm Thần Quyền, Ngũ Đài phái đàn thối, Không Động phái chưởng pháp, lần lượt mang ra sử dụng mà thế nào cũng đều là những thế tinh hoa rút ra trong những chiêu thế đặc sắc của Thất Đại môn phái, không hề sử dụng tới Địa Linh công phu.
Hắc bào lão giả liên tiếp tấn công tới ngót ba mươi thế mà không sao bách lùi chàng một bước, mà cũng không thể nào suy luận ra chàng thuộc về môn phái nào, không khỏi giật mình hoảng sợ trong lòng...
Còn quần hào ở ngoài quan chiêm mới đầu thấy Đại Tiểu Lưỡng ma giao đấu, thì đều mừng rỡ trong lòng, nhưng đến lúc xem ra võ công của Giác Dân thì mọi người thấy đều kinh ngạc. Ai ai cũng tự cho là chiêu thức của chàng sử dụng đều là chiêu thức bản môn bất truyền chi bí, sao chàng thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể biết được rõ ràng như thế.
Lại thấy mỗi thế do chàng sử dụng lại có phần tinh vi và kỳ ảo hơn là chính bản thân thi thố, lại càng lấy làm kinh dị và càng không thể hiểu biết lại thế của chàng ra sao nữa.
Trần Giác Dân giao đấu với Hắc bào lão giả qua 40 thế có dư đột nhiên tung mình nhảy vọt ra sau lớn tiếng nói:
- Như thế cũng đủ rồi, kình địch còn ở trước mắt.
Lão huynh hãy để dành lại sức lực, xuất thế của tại hạ sau này lão huynh sẽ biết rõ . . .
Hắc bào lão giả đôi mắt gườm gườm nhìn chàng hừ một tiếng rồi chuyển người lại quay ra nói với quần hào:
- Còn ai muốn ra tay giao đấu nữa không, nếu trễ một chút nữa lão phu phải đi có việc rồi.
Vừa lúc đó ở sau hòn đá mà Giác Dân ẩn náu lúc nãy bỗng xuất hiện mấy bóng người tiến lên đứng lẫn lộn vào quần hào rồi có tiếng ở trong đám đông nói to:
- Hai tên ma đầu này nếu không sớm diệt trừ, giang hồ sẽ không được một ngày yên ổn. Chúng ta hãy nhất tề xông tới một lượt, diệt trừ ngay đi, đây là sự trừ hại chứ không phải là cuộc giao đấu tỉ thí võ công...
Tiếng nói đó to lớn oang oang vang dội khắp nơi.
Quần hào có mặt đa số không có lập trường, dễ bị a dua, trong đám quần hùng cũng có hắc đạo ma đầu, lục lâm quái kiệt, cũng có những nhân vật chính đạo. Qua mấy chục năm trời, nhiều tay giang hồ, võ lâm bị thương và chết đều có sự liên quan ít nhiều với những quần hào có mặt tại nơi đây. Vừa qua họ bị khiếp bởi võ công kinh luân của Hắc bào lão giả và Trần Giác Dân.
Quyền phong kiếm ảnh hoa lên, động đất dậy trời, khiến cho Hắc bào lão giả và Trần Giác Dân trong lúc bất ngờ thấy người xông tới trùng trùng điệp điệp cũng không khỏi giật mình rung động trong lòng. Nhưng một người là Lão Giả đã bao năm hành tẩu giang hồ, từng xông pha bao nhiêu trận chiến cao thủ tuyệt thế, một người là trang thiếu niên tánh khí cang cường nhiệt tình sôi nổi, nên cả hai vẫn ngang nhiên đứng yên tại chỗ như không coi quần hào vào đâu cả...
Hắc bào lão giả chợt ngửa mặt lên trời cất tiếng cười ha hả :
- Hay lắm, hay lắm, tất cả những ân oán từ xưa, ngày hôm nay hãy cùng nhau thanh toán đi, các người hãy tiến lên đi... còn đợi gì mà chẳng ra tay... lão phu nguyện phụng bồi... ha ha ha...
Tiếng cười nói ngạo nghễ nghe đinh tai nhức óc, mọi người có mặt đều biết rõ lão già đang thi thố nội lực để áp đảo tinh thần của quần hào. Mọi người ào ạt xông tới, tuy thanh thế dữ dằn, nhưng vẫn lấy Thất Đại Chưởng môn nhân làm đầu. Thấy bảy vị chưởng môn chưa ra tay hành động nên họ cũng phải dừng lại chờ đợi, không dám xuất thủ.
Hắc bào lão giả thấy mọi người đứng yên chưa hề nhúc nhích thì đảo mắt nhìn quanh trầm thanh nói:
- Lão phu từ xưa tới nay chỉ một mình đi lại trên giang hồ, còn vị tiểu ca này chính lão phu cũng chưa hề biết rõ lai lịch, hãy để cho chàng ở ngoài, không nên tính toán tới...
Hắc bào lão giả trong lòng đã có vẻ mến mộ Trần Giác Dân nên không muốn lôi cuốn chàng vào vòng ân oán của cá nhân ông ta một cách hồ đồ nên mới giải thích rõ ràng như thế. . .
Nhưng Trần Giác Dân thì lại nghĩ một cách khác.
Chàng bây giờ tự thấy mình đã là thừa kế y bát của Địa Linh giáo chủ, há chịu để người trong bổn phái bị người ăn hiếp. Tuy Hắc bào lão giả có nhiều sự lầm lẫn không phải, nhưng hiện nay cuộc thế quần đả không được công bằng, chàng đâu lại chịu khoanh tay ra khỏi vòng chiến, tức thì cất tiếng cả cười hào khí nổi dậy dõng dạc nói to:
- Đêm nay nếu từng vị khiêu chiến với Hắc bào lão huynh này, dù có đánh chết ông ta thì đó là vì tài nghệ của ông ta kém cỏi, tại hạ tuyệt đối không dính líu tới. Nhưng nếu liệt vị cậy đông chiến đấu chỉ cốt lấy nhiều thắng ít, thì tại hạ quyết liên thủ ra tay, đồng thời thanh Kim Tinh Ngọc Phách Bảo Kiếm của tại hạ cũng đành phải đại khai sát giới...
Lời nói của chàng thốt ra khiến cho quần hào dao động, ngoài mối thù và căm hờn ra lại còn có thêm tham vọng chiếm đoạt thanh kiếm quí báu nhất trên đời này, mọi người đều phát biểu quyết lòng trừ diệt hai kẻ ma đầu...
Tử Hư thượng nhân thấy tình thế đã tới lúc cực kỳ nghiêm trọng, nhìn vào quần hùng khẽ cất tiếng niệm phật hiệu và nói:
- Trận sát kiếp này không biết phải tử thương bao nhiêu nhân mạng, nhưng ý trời đã định biết tính làm sao?
Nói đến đây Thượng Nhân lại nhìn sáu vị chưởng môn và hỏi:
- Ý kiến của chư vị đạo hữu ra sao?
Võ Đang Lăng Phong đạo trường rút thanh trường kiếm ra có vẻ giận dữ nói:
Trừ ma là vệ đạo, không cần phải bàn tán gì nữa...
Ngũ Đài Phổ Tĩnh thiền sư nói:
- Lăng Phong đạo hữu nói rất phải, chúng ta hãy liên thủ ra tay thôi.
Tức thì tiến lên. Bảy vị Chường môn nhân xếp thành hàng chữ nhất tiến lên, đằng sau quần hào cũng rầm rộ bước theo...
Bầu trời tĩnh mịch gió núi thổi vi vu, những thanh kiếm phản chiếu dưới ánh trăng thành những ánh sáng long lanh...
Một trận tang phong, huyết vũ sắp xảy ra trên đỉnh núi... trận hung sát thảm khốc sắp bắt đầu, sự im lặng trong giây phút này chỉ là để mở đầu cho một cơn phong ba bão tố... Ngoài những người sắp lăn mình vào trong trận chiến, còn đôi mắt xanh đang theo dõi, người đó ẩn mình sau tảng đá...
Trần Giác Dân mắt thấy quần hào đang từ từ tiến đến, công thế sắp sửa phát ra thì quải tay về sau lưng rút thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm ra. Một đạo hào quang màu xanh phát ra trong đêm tối, khiến cho quần hào chói mắt, chàng đưa thanh kiếm lên ngang ngực đứng yên không hề nhúc nhích. Ánh sáng màu lam ở thanh báu kiếm phát ra linh động vô cùng chẳng khác chi con Linh Xà quẫy khúc, lóng lánh không ngừng. Hắc bào lão giả nét mặt vẫn lạnh lùng, thân hình hơi di chuyển, đã đứng ráp vào Giác Dân, hai lưng sát vào nhau chuẩn bị ra tay liên thủ.
Vừa lúc đó ở dưới chân núi có hai tiếng hú vang dội đưa lên, tiếp theo đó hai bóng người lao vút lên nhanh như tên bắn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2008 12:41:04 bởi bevanng >