Chương 36 Đại Chiến Võ Đang Giác Dân vừa mới nhảy xuống thềm nhà chợt thấy một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, tức thì vung ngay song chưởng ra toan tấn công. Nhưng khi chưởng pháp chàng sắp đụng tới thì chàng cũng vừa phát giác ra là người ấy mặc nhiên ngã xuống chứ không phải là nhảy xuống để tấn công chàng, tức thì chàng biến chưởng thành trào chộp lấy người đó.
Hành động của chàng vô cùng mau lẹ và may là phát giác sớm, nếu không khó tránh khỏi rủi ro đáng tiếc.
Giác Dân sau khi chộp được người đó tức thì lộn một cái hóa giải sức nặng toàn thân từ từ buông nhẹ xuống mặt đất, lúc đó chàng mới nhận ra người vừa ngã xuống đó chính là một trong Cái Bang nhị lão Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu.
Giữa lúc ấy Lăng Phong đạo trưởng và Vi Trần đạo trưởng cũng vừa đuổi tới bèn cùng cúi xuống xem xét một hồi thì biết rõ ông ta bị chưởng lực động thương nội phủ ngất đi từ lâu.
Giác Dân trông vào Lăng Phong đạo trưởng nói:
- Để tại hạ thông kinh mạch của ông ta xem có chữa được không.
Nói đoạn chàng hơi định thần một cái chợt ra tay như điện điểm vào huyệt Hội âm, Trung cực, Quan nguyên, Khí hải, âm giao gồm hai mươi chín huyệt đạo liền một hồi.
Trong một chốc Giác Dân đã điểm thông thập kinh bát mạch của Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu, về phần chàng cũng đã mỏi mệt mồ hôi trán toát ra nhỏ giọt.
Vi Trần đạo trưởng và Lăng Phong đạo trưởng trông thấy không khỏi mến phục thầm.
Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu sau khi Giác Dân đả thông huyệt mạch ông dần dần tỉnh lại, thở dài một tiếng thổ ra một búng máu, đôi mắt thất thần mở rộng như lẩm bẩm muốn nói...
Lăng Phong đạo trưởng vội vẫy tay ngăn lại, liền đó bảo Vi Trần đạo trưởng cho ông uống hai viên liên thương của bản môn rồi đưa sang phòng riêng đằng sau hữu đường để ông yên nghỉ.
Mọi việc tạm yên, Lăng Phong đạo trường quay sang Giác Dân nói:
- Theo ngu kiến của bần đạo thì chung quanh bản môn lúc này có lẽ bọn trảo nha Kim Ngô Cung đã bao vây tất cả, do đó khi Ngân lão khiếu hóa tới mới bị bọn chúng ngăn lại kích thương như vậy.
Giác Dân gật đầu:
- Lời đạo trưởng quả là chí lý, nhưng Ngân Trượng Tẩu dù sao cũng là một trong Cái Bang Nhị lão võ công phi phàm thế mà bị địch kích thương như vậy, ta có thể biết bọn Kim Ngô Cung tới đây chắc có nhiều cao thủ .
Lăng Phong đạo trưởng gật đầu nói:
- Bần đạo cũng nghĩ như vậy.
Hai người sau khi trao đổi ý kiến trầm lặng suy tư, chợt Giác Dân nghĩ tới Thạch Dật vội hỏi:
- Lệnh sư đệ chẳng biết hiện có ở trong quán không?
Lăng Phong đạo trưởng gật đầu đáp:
- Nó đang ở sau, theo bản môn trưởng lão luyện tập kiếm thuật.
Giác Dân thoạt nghe đã ý thức được việc gì, kinh ngạc:
- Luyện kiếm?
Rồi ngần ngừ một chút hỏi:
- Có lẽ quí phái đã quyết định cử Thạch Dật huynh tham dự cuộc Hoàng Sơn luận kiếm lần này hay sao?
Nếu nói cho đúng ra việc cơ mật ấy Giác Dân không nên hỏi mà dù có hỏi thì nguyên tắc bí mật cũng không cho phép Lăng Phong đạo trưởng đáp lại. Nhưng riêng với Giác Dân, Lăng Phong đạo trưởng đã coi như người nhà cho nên gật đầu nói:
- Đúng vậy, theo lẽ tự nhiên tình hình nghiêm trọng của võ lâm giang hồ gần đây thì kỳ hạn đó có thể thay đổi. Chẳng hay Trần thiếu hiệp hỏi vậy có ý gì chăng?
Giác Dân mỉm cười một cái. Lăng Phong đạo trưởng chợt cảm thấy câu hỏi của ông hơi sỗ sàng vì ông thừa hiểu võ công của Giác Dân nếu tham dự cuộc luận kiếm tại Hoàng Sơn kỳ này đương nhiên khó ai hơn nổi, kể cả võ công cho đến nhân phẩm của chàng.
Tức thì ông tiếp:
- Võ công nhân phẩm của thiếu hiệp khả dĩ xứng đáng tham gia cuộc luận kiếm tại Hoàng Sơn. Theo bần đạo nghĩ Trần thiếu hiệp chằng nên bỏ qua cuộc luận kiếm ấy.
Giác Dân cười mà nói:
- Được đạo trưởng quá yêu khen ngợi tại hạ chẳng dám nhận nào, tuy cuộc luận kiếm gần đây tại hạ cũng muốn tham dự song xét mình còn nhiều việc phải làm nhất là vụ Mạc Bắc. Vì vậy tại hạ định sau bữa nay sẽ thân sang Mạc Bắc, trước lo tìm tung tích sư phụ, sau dò la tình hình bọn chúng ra sao, cho nên tại hạ nghĩ khó mà phân thân làm hai để tham dự cuộc luận kiếm được.
Chàng nói vừa dứt chợt có tiếng cười nói:
- Tiểu đệ nghĩ cuộc hành trình đi Mạc Bắc còn quan trọng hơn là cuộc luận kiếm ở Hoàng Sơn nhiều. Trần huynh khởi trình lúc nào tiểu đệ nguyện theo một hai bữa.
Tiếng nói chưa dứt đột nhiên như một luồng chớp Thạch Dật đường hoàng bước vào, trước hết thi lễ với chưởng môn sư huynh rồi sau chàng ngoảnh đầu vòng quyền nói với Giác Dân:
- Luồng gió nào thổi Trần huynh tới, tiểu đệ vì đang ở chỗ sư bá luyện kiếm không biết để đón huynh thật cam thất lỗi.
Nói đoạn chàng vái dài một cái.
Giác Dân trả lễ cười:
- Thạch huynh học đâu nghi lễ phiền phức thế?
Thạch Dật cả cười. Ấy mới gọi là lễ sơ mà thôi.
Giác Dân lúc đó mới lưu ý nhìn Thạch Dật từ trên xuống dưới một lượt chàng thấy hắn nghi biểu khác phàm, nội công hình như lại tinh tiến hơn trước nhiều thì không khỏi vui mừng cười nói:
- Thạch huynh gần đây chuyên luyện kiếm thuật, chắc đêm nay cho đệ được chứng kiến uy lực vô song?
Lăng Phong đạo trưởng mắt nhìn đôi thiếu niên hiệp sĩ này hào khí xung thiên anh phong lộ lộ, tự nhiên ông thấy mười phần hào hứng.
Lúc ấy đã sang canh hai, bầu trời đen tối. Lăng Phong đạo trưởng mặc hai chàng trò chuyện với nhau, quay gọi một đạo đồng đứng bên nói:
- Hãy truyền lệnh cho các vị sư thúc sư huynh tới cả Nguyên Thủy Điện đợi ta có lệnh truyền.
Đợi khi đạo đồng đi khỏi, Lăng Phong đạo trưởng đứng dậy nói với Giác Dân:
- Chúng ta hãy tới Nguyên Thủy Điện bàn luận kế hoạch đối phó.
Thạch Dật băn khoăn vừa đi vừa hỏi:
- Liệu sư huynh có thấy thắc mắc gì không?
Lăng Phong đạo trường lắc đầu:
- Đêm nay là đêm sống còn tồn vong của Võ Đang phái, bề ngoài tuy không thấy tình thế khẩn trương nhưng thực ra bên trong đã huy động lực lượng toàn phái để ứng phó hoàn cảnh. Kể cả đại trưởng lão hơn ba mươi năm ẩn tu trong mật động cũng được thỉnh tới.
Hai chàng nghe Lăng Phong đạo trưởng nói, lẳng lặng không hỏi thêm gì rảo bước theo sau ông.
Giác Dân theo Lăng Phong đạo trưởng tới Nguyên Thủy Điện, tuy được ông cho biết đã bố phòng cẩn mật chung quanh Thượng Thanh Cung song chàng lưu ý quan sát thì không thấy một hình thức gì tỏ ra là bố phòng ca .
Mấy người tới Nguyên Thủy Điện các đệ tử nhị, tam đại của Võ Đang đã có hơn hai ba chục người túc trực hai bên chờ đợi. Thoạt tiên Lăng Phong đạo trưởng giới thiệu Giác Dân sau đó kể qua tình hình của Kim Ngô Cung gần đây trên giang hồ khuấy động sát hại võ lâm và giờ họ lại chủ tâm tới tiêu diệt Võ Đang.
Sau khi kể hết ngọn ngành câu chuyện ông bèn cho đạo đồng vào mời Ngân Trượng Tẩu đang nằm điều trị trong đại điện ra để bàn luận.
Không bao lâu Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu đã theo tên tiểu đạo đồng ra tới đại điện. Khi tới nơi ông nhìn quanh một lượt đoạn vòng quyền cảm ơn Lăng Phong đạo trưởng và Giác Dân đã hỗ tương cứu ông thoát chết.
Lăng Phong đạo trưởng thấy ông mình mang thương thế mới bình phục vội đứng dậy ngăn lại. Giác Dân trông kỹ Ngân Trượng Tẩu thấy ông tinh thần hơi mệt mỏi song thương thế hình như hoàn toàn đã khỏi hẳn thì không khỏi mến phục nội công thâm hậu của ông.
Lúc bấy giờ Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu đã bắt đầu kể lại tình hình ông bị thương, té ra từ khi bộ mặt thực của Thái Nhạc trang chủ đã bị vạch trần, Cái Bang tức thì động viên truy xét bọn chủ động sai phái Thái Nhạc trang chủ.
Cái Bang tai mắt rộng rãi, việc truy cứu không mấy khó khăn, quả không bao lâu phát hiện một bọn ở Mạc Bắc đang xâm nhập lấn áp võ lâm Trung Nguyên bằng những thủ đoạn hung ác dã man.
Đã tìm được đầu mối Phong Trần Tam Hữu và Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu tiếp theo dõi, hay được bọn này chính là Kim Ngô Cung và hình như bọn họ đang ngấm ngầm mưu hại diệt võ lâm các phái.
Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu hay được tin ấy, một mặt phái người đi các nơi còn chính mình thân tới Võ Đang để báo hung tin. Không ngờ vừa mới tới chân núi Võ Đang thì gặp một đám người kỳ hình dị dạng, hai bên đối đáp chưa được ba câu thì ông bị chúng vây đánh. Ông cùng chúng đánh nhau mới được mấy hiệp thì đã bị chúng dùng một dị thuật kích thương và nhờ ông công lực thâm hậu nên mới chạy thoát thân được tới đây.
Địa vị của Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu trên giang hồ đâu phải là thua kém các chưởng môn nhân các phái, thế mà bị địch kích thương trong khoảng mấy thế đủ biết võ công của chúng kỳ diệu mạnh mẽ thế nào rồi.
Sau khi nghe Ngân Trượng Tẩu Trường Siêu kể lại ngọn ngành khiến trong lòng mọi người ai nấy nặng trĩu một mối lo âu cho sự thắng bại đêm nay.
Riêng Giác Dân từng đánh nhau với những cao thủ trong Kim Ngô Cung và chàng nhận thấy chỉ có hai người là đáng sợ hơn hết, một là Tử Tu Bá Công Tôn Thuật, hai là Tử y nữ lang, còn ngoài ra những người khác chàng không coi vào đâu. Ấy cũng vì chàng chủ quan như vậy mà suýt bị tử thương trong đêm nay.
Lo âu trầm lặng, thời gian trôi qua nhanh như tên bay trái lại cũng chậm chạp vô cùng, khiến các đạo sĩ trong Thượng Thanh Cung luôn luôn khắc khoải từng phút từng giây.
Đột nhiên tiếng trống cầm canh điểm lên ba tiếng.
Những người trong điện nhất thời giật mình một cái, ngơ ngác tuyệt nhiên không thấy động tình gì.
Vi Trần đạo trưởng vốn không sao đợi được cất tiếng nói:
- Không lẽ bọn hung đồ tàn ác đó đêm nay chỉ hư trương thanh thế mà không đến cũng nên.
Đột nhiên...
Trên mái nhà một tiếng cười kiều mị:
- Diêm vương đã ấn định đúng canh ba đêm nay, tất nhiên thần chết đợi sẵn hà tất nóng lòng. Ta chắc đêm nay những kẻ có mặt tại Thượng Thanh Cung khó an toàn thoát khỏi số kiếp.
Lời nói lạnh lùng rùng rợn làm xao xuyến lòng người. Vi Trần Tử giật mình quát to một tiếng cùng Thạch Dật nhằm nóc nhà có tiếng nói vụt nhảy lên.
Giác Dân vốn là một khách xa đến giúp, chàng không muốn xuất đầu lộ diện trước, nhưng thoáng nghe tiếng nói quen thuộc và kiêu ngạo nên chàng không tự chủ được cũng nhún mình một cái vọt theo sau hai người.
Khi chàng lên tới nóc nhà, thoáng thấy một bóng người hình như đang đưa tay vẫy gọi chàng ở bên phía trái.
Chàng lúc đó đang hối hả không kịp nghĩ ngợi, nhân đà chân còn trớn, chân chàng vừa chạm nóc nhà toàn thân đã xoay tròn một vòng, tức thì vụt một cái như mũi tên bay, hai cánh tay xòe ra như đôi cánh đại bàng vùn vụt đuổi theo bóng đó. Và chẳng mấy chốc chàng đã nhìn rõ bóng đó là một cô gái mặc cái quần chèn tung mình lướt trên những ngọn cây cao một cách lanh lẹ tuyệt luân.
Giác Dân quyết tâm đuổi theo bắt cho bằng được bóng người đằng trước, tức thì chàng dùng thế Nhất
Hạc Xung Thiên bay vụt lên cao chín mười trượng, lăng không lăn mình một cái như một mũi lao từ trên không trung chúc đầu xuống, thoáng chốc đã qua khỏi chín trượng. Xa tới một cửa hang thì bóng đó chợt chuyển người ngừng bước quay lại.
Khi Giác Dân đuổi tới thì chàng nhìn thấy người đó chính là Lục y nữ lang La Hồng Anh, người chàng đã một lần gặp gỡ trong khi cô ta dùng Bách túc yến vĩ trâm ném thương Thạch Dật.
Chàng vốn không có thiện cảm với nàng nên cất tiếng hỏi:
- Tưởng ai hóa cô . . . dụ thiếu gia tới đây chẳng hay có việc gì dạy bảo?
La Hồng Anh cười gằn:
Người ta tới đây với thiện chí, cần gì phải có thái độ dữ dằn làm vậy? Nếu anh sợ hãi thì hãy trở về khỏi cần hỏi tôi nữa.
Giác Dân nhướng đôi chân mày kiếm cười khinh thị nói:
- Dù cho cô có quỉ mưu gì thiếu gia cũng không hề lo ngại!
La Hồng Anh cười:
Tôi hỏi thực, anh có tưởng niệm tới tiểu thơ ta không?
Giác Dân kinh ngạc hỏi:
- Tiểu thơ của cô là ai?
La Hồng Anh cười tủm tỉm:
- Anh khỏi cần giả vờ, Tử y nữ lang Ngụy Tiểu Quyên anh còn không biết hay sao?
Giác Dân gật đầu:
- À ra vậy, té ra là nàng.
La Hồng Anh ngắt lời Giác Dân.
- Cô nương hiện bị Kim Ngô Cung chủ nhân nghiêm cấm không cho tới Trung Nguyên nên bảo tôi yêu cầu anh hai việc.
Giác Dân kinh ngạc:
- Tôi và cô ấy vốn ở vào địa vị đối địch lẫn nhau, nên dù có thụ ơn cô ấy cũng mong ngày nào tìm cách trả ơn. Vậy giờ đây nếu là việc thường tôi xin quyết tuân theo.
La Hồng Anh đáp:
- Việc này không có gì là khó. Cô ta hy vọng anh tới Mạc Bắc một phen, hay là tạm quên việc giang hồ, bế quan luyện công trong một năm kể từ đêm nay. Không biết anh có nhận lời cô ta chăng?
Giác Dân cười nói:
- Hai việc ấy không có gì là khó, nhưng vì không hiểu rõ mục đích của cô ấy muốn gì. Huống chi hiện nay giang hồ võ lâm đang lâm vào sát kiếp, tôi sao dám tìm chỗ yên thân.
La Hồng Anh băn khoăn:
- Nhưng cô tôi muốn vậy.
Giác Dân hỏi ngược lại:
- Cô bảo tôi làm vậy có mục đích gì?
La Hồng Anh đáp:
- Việc ấy tôi có thể biết chút đỉnh, song là quan hệ của Kim Ngô Cung tôi không sao nói được.
Giác Dân cười gằn:
- Cô không nói tôi có thể đoán được. Chẳng qua là Kim Ngô Cung định tìm tôi thanh toán, tiểu thơ không muốn bảo tôi tìm cách trốn tránh nên nói tránh là tôi nên bế quan, có phải không?
La Hồng Anh lắc đầu:
- Không phải vậy.
Giác Dân lại cười nói:
- Nếu vậy Kim Ngô Cung sắp mở cuộc đồ sát các võ phái Trung Nguyên, sợ tôi ngăn cản họ thiệt thân nên bảo tôi đi sang Mạc Bắc thời gian để tránh kiếp vận phải không?
La Hồng Anh than nhỏ một tiếng:
- Anh đã hay biết nỗi khổ tâm cửa tiểu thơ thì tốt hơn hết là anh nên tìm nơi xa lánh Võ Đang đêm nay, kẻo bị cuốn theo vào kiếp vận. Đêm nay Võ Đang sơn không thoát nổi tận diệt đâu.
Giác Dân mỉm cười dài một tiếng:
- Kim Ngô Cung dùng thủ đoạn tàn bạo để đối phó với võ lâm Trung Nguyên, nếu Trần mỗ còn sống quyết nhiên không để họ thỏa mãn điều ấy. Những điều cô nương dạy tuyệt đối không thể nào tuân được, còn ơn lớn của tiểu thơ tại hạ xin có ngày tới đền đáp. Còn đêm nay tại hạ nể tình tiểu thơ không muốn làm khó cô, xin cô hãy đi cho.
Nói xong chàng quay mình nhắm phía Thượng Thanh Cung toan cất bước. Đột nhiên một bóng người nhanh như cắt vụt ngăn trước mặt, tiếng kiều mị của La Hồng Anh nói nhỏ:
- Tục ngừ có câu "Chi tâm nữ tử phụ tâm lang" quả không sai. Tiểu thơ đã vì anh mà chịu bao điều oan uổng, thế mà anh thản nhiên không hề lo tới. Nay chỉ yêu cầu anh một việc tầm thường mà anh cũng từ chối thì quả thật là con người vong ân phụ nghĩa vậy.
Giác Dân chợt ngừng bước nói:
- Cô đừng nói bậy. Trần mỗ là một người đại trượng phu ân oán phân minh, trước đây chịu ơn tiểu thơ cứu thoát độc thủ của yêu phụ, ngoài ra không hề thiếu tiểu thơ một điều gì khác, sao gọi là vong ân phụ nghĩa được? Huống chi việc tiểu thơ yêu cầu có quan hệ tới kiếp vận võ lâm Trung Nguyên sao tôi có thể nhận lời được.
La Hồng Anh cười khúc khích:
- Anh nói hách thật. Sức một mình anh có thể vãn hồi được kiếp vận võ lâm chăng.
Giác Dân kiêu ngạo:
- Dù sao thì tôi cũng không để cho Kim Ngô Cung lộng hành.
La Hồng Anh tủm tỉm cười:
Anh so với Sở Thủy Trường Kình Trần Tử Lượng ai hơn ai kém?
Giác Dân chợt biến sắc hỏi'
- Cô biết Sở Thủy Trường kình Trần Tử Lượng ở đâu?
La Hồng Anh lắc đầu:
- Anh biết ông ta hiện thế nào chăng?
Hỏi đến đây La Hồng Anh lặng lẽ khiến Giác Dân nóng ruột, chợt tiến mình lên nắm lấy hai tay cô ta hỏi luôn:
- Sở Thủy Trường Kình hiện giờ ra sao, nói mau?
La Hồng Anh nhăn mặt:
- Anh bức bách tôi phải không?
Chàng tăng thêm hai phần công lực. La Hồng Anh đau nhức đến ngọc dung biến động, mồ hôi trên trán nhỏ xuống ròng ròng. Nàng cố nhịn đau quát:
- Anh ra oai lực bức bách một người con gái như vậy là bản sắc anh hùng của anh sao?
Giác Dân bừng mặt thẹn, buông lỏng cô ta ra nói:
- Tôi chỉ mong cô cho tôi biết tin tức Sở Thủy Trường Kình mà thôi.
La Hồng Anh dịu hét mặt lạnh lùng:
- Được rồi, cho anh biết cũng không sao, nhưng tuyệt đối anh không được bảo tôi tiết lộ.
Giác Dân buông tay cô ta ra nói:
- Tất nhiên tôi không bao giờ nói.
La Hồng Anh nhẹ nhàng nói:
- Ông ta và Thiết Mộc đạo trưởng, Lăng Tiêu kiếm khách ba người đi tới Mạc Bắc đã bị Bản...
Nàng nói chưa dứt lời, chợt kêu to một tiếng ngã vật ra chết.
Giác Dân đang chăm chú nghe đột nhiên thấy vậy, biết là có kẻ ám toán cô ta nhưng không sao kịp cứu vãn được, tức thì chàng ngước mắt nhìn quanh một lượt.
Thoáng thấy đàng sau mấy đống đá có bóng người, tức thì quát to một tiếng, một chưởng án ngữ trước mặt còn một chưởng dang ra tung mình lên trên không phách ra một chưởng. Một luồng âm phong kình lành lạnh ầm một tiếng cát bụi tung bay, song tuyệt nhiên không thấy nơi đống đá phát hiện một sự gì cả.
Chàng sau khi kích ra một chưởng chân khí tản mát hai chân buông xuống đất, đột nhiên...
Một luồng chỉ phong mãnh liệt nhằm huyệt Linh Đài của chàng bắn tới mang theo một tiếng nói lạnh lùng:
- Qua võ công như vậy mà dám nói phách. là vãn cứu được võ lâm kiếp vận, thực là không biết tự lượng.
Thế đánh lén đó vô cùng âm độc, mắt thấy chỉ phong sắp tới Giác Dân chợt hừ một tiếng lạnh như băng, nghiêng mình về bên phải một cái, cả người như một tấm ván nằm ngang trên không vừa kịp tránh khỏi luồng chỉ phong, đồng thời toàn thân chàng lăn mạnh một cái đã kịp đặt chân xuống tảng đá đó.
Khi hai chân chàng đặt vững trên tảng đá, chàng mới định thần nhìn kiếm chung quanh thì kẻ đánh lén chàng đã đi đâu mất. Tuy nhiên chàng nhờ cặp mắt tinh luyện vẫn kịp phát giác một bóng người lanh như chớp cách xa chỗ chàng đứng ba mươi trượng. Và chàng nhận thấy bóng đó vừa cao vừa gầy hình dáng giống như là Ngân Đao lạt ma vậy.
Lúc đó chàng vô cùng phẫn uất cũng toan tung mình đuổi theo, nhưng chàng chợt nghĩ đến tình trạng Võ Đang Thượng Thanh Cung thì không khỏi kêu lên một tiếng:
- Chết rồi, vì cô ta có lẽ hỏng mất việc lớn cũng nên.
Chàng bèn bỏ không đuổi theo nữa, chuyển mình nhanh nhẹn nhằm Thượng Thanh Cung chạy lại.
Thượng Thanh Cung lúc này đèn đuốc sáng choang, tiếng la hét vang trời. Giác Dân từ xa thấy tình hình như vậy trong lòng lo lắng vô cùng. Chàng bèn dùng toàn lực thân pháp vụt chạy nhanh, trong chốc lát tới trước Nguyên Thủy Điện.
Chàng tới trước Nguyên Thủy Điện đã thấy tại ngoài sân điện một cuộc chiến mơ màng khốc liệt, giữa hai vòng Cửu Cung kiếm trận do Vi Trần Tử và Nhất Trần Tử lãnh đạo bao vây hai Hồng Y lạt ma mập béo.
Còn Lăng Phong đạo trưởng và Thạch Dật, Ngân Trượng Tẩu đứng sắp hàng một lượt trước thềm, ngoài ra còn có một vị lão đạo tóc bạc như tuyết ga dẻ hồng hào tiên phong đạo cốt tay cầm cây phất trần đứng ở bên phải Lăng Phong đạo trưởng. Chàng đoán chắc là một vị tiền bối Võ Đang ở hậu sơn ẩn tích mà Thạch Dật gọi là sư bá.
Lúc đó chàng quay ra nhìn chính giữa sân thấy thột bọn người đứng tại đó, mé trước là một người thân thể cao lớn tóc vàng mặt xanh hàm răng trồi ra đàng trước, diện mạo mười phần dữ tợn, chợt nhìn cũng biết kẻ đó chính là kẻ chủ chốt trong vụ này.
Bọn Lăng Phong đạo trưởng hình như toàn thân chăm chú cả vào kiếm trận nên khi Giác Dân tới bên cạnh mà tuyệt nhiên không ai hay biết gì cả. Giác Dân thấy vậy cũng không kinh động mọi người, lẳng lặng chăm chú nhận xét sự chuyển hóa cua kiếm trận.
Sau một hồi theo dõi chàng nhận thấy kiếm trận lần này có phần lợi hại hơn cả kiếm trận lần trước chàng đã đối phó, chỉ thấy hồng quang lấp loáng, kình phong kiếm khí mơ hồ trên không trung bao phủ kín cả sân điện.
Hai tên lạt ma đứng giữa trận lúc này đôi tay quyền đỏ rực như lửa, đôi tay áo thụng rộng lớn tung hoành chớp nhoáng giữa bóng kiếm quang. Hiển nhiên xem ra hai tên lạt ma này quyền pháp võ công khác hẳn với võ công quyền pháp Trung Nguyên.
Trận chiến quả không phải là trận chiến tầm thường mà là một trận chiến có liên quan đến sự tồn vong của một môn phái, cho nên Vi Trần Tử chủ động đem hết sức biến hóa trận thế mong thu hẹp trận địa lại. Nơi chính giữa sân để lại khoảng trống vuông trước sau vỏn vẹn không hề tiến thêm một bước nào cả.
Giác Dân lúc này lại chăm chú theo dõi hai tên lạt ma áo đỏ đứng giữa trận, tuy bề ngoài như là đang bị khoanh tay nhưng chàng thấy chúng nó quả chưa đem hết sức ra đối phó thì không khỏi lo ngại cho Võ Đang phái. Chàng bèn liếc mắt nhìn sang phía Lăng Phong đạo trưởng thì chàng linh cảm thấy ông ta cũng như chàng đang lo ngại Trấn Sơn kiếm trận sẽ bị phá vỡ bởi hai tên lạt ma.
Ngay khi đó hoànlg mao độc nhãn hung ác lão giả đó chợt cất tiếng cười ghê rợn:
- Chúng ta không nên kéo dài thời gian nữa, hãy phá hủy kiếm trận của chúng cho rồi.
Đồng thời hai ác ma áo đỏ nhất thời hét lên một tiếng, tức thì cùng ra tay phản công lại. Chỉ thấy tiềm lực phát huy thành gió lốc, những tiếng kêu to phát lên, kiếm trận do Nhất Trần Tử đã có hai người bị động bay ngoài xa, kiếm cầm tay cũng văng sang một bên.
Lăng Phong đạo trưởng than nhẹ một tiếng, vừa toan cất tiếng bảo ngừng đã thấy những tiếng kêu thảm khốc vang lên, kiếm trận do Vi Trần Tử chỉ huy cũng bị tên lạt ma kia vung mạnh tay quyền kích thương liền ba bốn đạo sĩ, còn riêng ông ta bị trúng một chưởng, thanh kiếm văng ra xa lảo đảo thối lui về sau tám chín bước.
Hai kiếm trận lúc này rối loạn, Hồng Y lạt ma lúc này có thể thoát ra ngoài song vẫn là kẻ ác độc, chợt cùng cất lên những tiếng hú dài, tay áo múa rộng chưởng thế phách ra liên tiếp. Nhất thời những tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại mấy người nữa bị họ kích thương thối lui ra khỏi trận.
Thạch Dật đứng ngoài thấy mấy vị đồng môn bị thảm bại phẫn uất quát to một tiếng, rút kiếm ra tung mình nhảy vào vòng chiến.
Khi hai chân vừa đặt xuống thì hét to:
- Khoan hạ độc thủ, có Thạch mỗ đây!
Miệng quát thanh trường kiếm trên tay đã cuộn lên muôn đạo hồng quang giữa sân điện. Đột nhiên...
Lưng chừng không một đạo ngân quang chớp động.
Ngân Đao lạt ma Ngô Xuân tay cầm thanh ngân sắc loan đao vung rộng từ trên vách tường bay xuống ngăn lấy Thạch Dật cười to:
- Chín người công một chết cũng đáng rồi. Thiên hạ cho rằng Cửu Cung kiếm trận của Võ Đang là bất khả xâm phạm, song đối với Kim Ngô Cung chỉ coi đó là một trò chơi. Nếu muốn quyết thắng bại sao chúng bây không gọi hết cả ra đây để ta khỏi phải kiếm từng người phí công vô ích.
Thạch Dật nghe hắn nói phách lối không khỏi tức giận quát to một tiếng, đồng thời vung thanh trường kiếm trên tay. Tức thì muôn vạn luồng hồng quang trùng trùng điệp điệp bao quanh người tấn công đối phương.
Ngân Đao lạt ma cất tiếng cười:
- Tốt lắm!
Nói xong Ngô Xuân cước đạp tử ngô, chưởng tẩu thanh phong, thanh loan sắc ngân đao trên tay chợt biến ảo biến thành những ánh ngân quang chói mắt.
Chiêu thức của hắn vô cùng kỳ dị, lúc đông khi tây độc hại vô ngần.
Thạch Dật thấy hắn tỏ vẻ kiên cường thì mắng thầm:
- Tiểu tử mi khỏi cần kiêu căng, đợi lát nữa cho mi biết mùi lợi hại.
Đoạn chàng vung tay một cái, kiếm quang như một con thuồng luồng quẫy khúc trong giây lát công liền mười hai thế, thay đổi mười hai thức khác nhau khiến đầy trời kiếm khí.
Ngân Đao lạt ma thấy Thạch Dật có thể phát động nội công ra ngoài mũi kiếm thì trong lòng hoảng sợ vô cùng, nụ cười trên môi tắt hẳn. Hắn không dám cuồng vọng như vậy nữa, hú lên từng hồi, thanh ngân đao múa nhanh cũng thi triển bài ảo ảnh đao pháp chiêu thức kỳ dị xông vào.
Trong khi ấy trong trận đấu chỉ thấy hai luồng quang hoa ngân hồng tung bay khắp sân, đứng ngoài không ai phân biệt nổi.
Tên Hồng Y lạt ma mắt vuông mày rậm đứng bên trái ngửa mặt cười tự đắc:
- Võ Đang tự xưng là nhất đại kiếm phái mà chỉ quen lấy nhiều thắng ít. Giờ có ai dám độc đấu với phật gia chăng?
Lăng Phong đạo trưởng vừa toan rút kiếm nhảy ra, chợt Giác Dân ngăn lại:
- Khoan.
Tức thì chàng đã tung mình nhảy tới quát to:
- Đạo trưởng chưởng môn nhân là nhất phái chí tôn, há phải đâu hoài tay đánh với bọn hung ma các ngươi.
Hồng Y lạt ma trợn mắt quát:
- Tiểu tử muốn chết hay sao?
Giác Dân cười ha hả:
- Ta muốn biết tài năng của những cao thủ chỉ quen đánh trộm của Kim Ngô Cung vừa từ Mạc Bắc tới đây.
Miệng quát thân chàng như mũi tên bay hạ xuống trước mặt vị Hồng Y lạt ma ấy.
Khi đó Lăng Phong đạo trưởng vô cùng cảm kích.
Sở dĩ ban nãy ông toan ra tay vì danh dự môn phái, song ông cũng đã nghĩ một khi Hồng Y lạt ma đủ sức đánh tan kiếm trận đương nhiên võ công không phải tầm thường, nếu nhất đán mình ra đánh không thắng nổi lão ta thì sao khỏi tổn thương rất nhiều uy tín Võ Đang phái từ xưa tới nay.
Trong khi đó Hồng Y lạt ma nhìn Giác Dân vô cùng tức giận. Ông ta dùng lời nói khích Lăng Phong mục đích để sớm hoàn thành sứ mạng tận diệt Võ Đang phái, không ngờ thấy một chàng trai trẻ mặt đẹp như ngọc chạy ra thì không khỏi tức giận và kinh ngạc cất tiếng cười ngạo:
- Võ Đang phái không còn ai sao mà sai một thằng con nít ra thế mạng vậy?
Giác Dân cười to một tiếng lạnh lùng:
- Khoan vội tự đắc, ngươi hãy xưng danh để ta cho về chầu tổ !
Nghe mấy lời ngông cuồng của Giác Dân ông ta bừng bừng tức giận quát:
- Phật gia chính là Đa Luân Ba. Mi đã muốn chết thì ta sẽ vì đức từ bi thanh toán cho mi!
Nói đoạn ông giơ tay cào ra trước mặt một cái.
Thế này không phải bảo pháp mà cũng không phải là chưởng pháp, như vậy tỏ ra ông khinh thị Giác Dân.
Giác Dân cười gằn một tiếng thản nhiên đứng yên, đợi năm ngón tay của ông sắp tới chàng mới vung tay lẹ như luồng chớp nhằm cổ tay bắt lấy.
Đa Luân Ba không khỏi giật mình, chợt thấp cánh tay xuống phất mạnh lên, một luồng nhuệ phong đã từ tay ông nhằm huyệt Thất Khẩn trước ngực Giác Dân.
Giác Dân hữu chưởng giữ nguyên tả chưởng giơ lên trước ngực chợt đẩy mạnh ra một cái, ầm một tiếng đỡ thế tụ công của Hồng Y lạt ma. Cả hai bên đều không tự chủ được nữa, mỗi người thối lui về sau một bước.
Đa Luân Ba giật mình hoảng sợ, ông tự nghĩ không ngờ một thiếu niên tuổi trẻ công lực thâm hậu như vậy. Nhưng ông vẫn tính hung tàn, nhất kích bị hụt vội tung mình nhảy lên cao phách liền ra hai mươi mốt chưởng liên công tập kích như mưa sa gió táp. Thế công của ông thực là quái dị khiến người ngoài xa nhìn vào chỉ thấy một đám hồng vân rộng lớn bao trùm trận đấu, úp xuống đầu chàng.
Giác Dân biết rằng trận đấu đêm nay quan hệ tới sự tồn vong của Võ Đang phái, tức thì song chưởng thấp một cái lẻn mình vào giữa khối hồng vân. Chàng thi triển chiêu thế Thoại tuyệt tâm phân tam điệp thức tức thì những luồng âm phong lạnh buốt xô khối hồng vân tan rã khắp nơi.
Thế là đôi bên bắt đầu vào cuộc chiến tử sinh kịch liệt.
Nói về Thạch Dật đánh nhau với Ngân Đao lạt ma hơn năm mươi hiệp không ai hơn ai thì trong lòng vô cùng nóng nảy nghĩ thầm:
“Nếu cả tên vô danh tiểu tốt này không thể hạ được thì dễ gì đoạt được chức thiên hạ đệ nhất kiếm thủ chứ. "
Không ngờ trong khi ấy Ngân Đao lạt ma cũng chung một tâm trạng, vì hắn chính là con nuôi của Kim Ngô Cung chủ nhân, không những tính tình kiêu căng mà tâm địa lại vô cùng tàn ác, ngay như việc ám sát La Hồng Anh thì đủ hiểu. Khi đó thấy đã lâu chưa hạ được Thạch Dật thì không khỏi nóng lòng, nên giữa lúc công thế của Thạch Dật thay đổi tức thì hắn cũng triển độc thế ra. Chỉ nghe tiếng quát trầm lặng, hai bóng người quyện lấy nhau làm một, rồi giây lát chia đôi ra, hai bên đăm đăm nhìn nhau kinh dị.
Thì ra đôi bên xông vào quyết đấu, mỗi bên thi triển một thế công một thế thủ, sau đó hai người đều tự nhận biết sức nhau.
Ngân Đao lạt ma Ngô Xuân vung thanh ngân sắc loan đao một cái cười ghê rợn.
- Tiểu tử nếu mi cả gan thì đỡ thế Phong Vân Sắc Biến của ta.
Nói đoạn thanh ngân sắc loan đao buông ra một luồng ngân quang lấp lánh như một vừng mặt trời chói sáng chụp xuống đỉnh đầu Thạch Dật.
Thạch Dật thấy vậy cũng quát to:
- Ngươi hãy coi Thạch mỗ đây!
Cong... cong... hai thanh kiếm đao chạm nhau, những tia lửa xẹt ra tức thì hai người mỗi người lui về sau hai bước.
Ngân Đao lạt ma đôi mắt kinh ngạc nhìn Thạch Dật quát:
- Kiếm thuật chúng ta không phân biệt cao thấp, nếu mi có gan hãy cùng ta phân thắng bại bằng quyền cước.
Thạch Dật không hề lưỡng lự đáp:
- Tùy ngươi!
Ngân Đao lạt ma tức thì tra kiếm vào bao, vung tay một cái xuất đến chín thế mười tám chưởng tám cước toàn nhằm chỗ huyệt Thạch Dật công tới. Thạch Dật lúc này cũng đã tra kiếm vào vỏ chuẩn bị sẵn sàng không thèm né tránh, thi triển chưởng thế liên thủ hoàn công một lúc xuất luôn mười bảy thế. Tức thì hai bên ra tay giây lát trao đổi hơn hai mươi thế. Đôi bên vẫn bất phân thắng bại. Lúc này cả hai bên đều động lòng hiếu sát nên khi hai bên vừa ra tay đã dùng toàn những độc chiêu, chỉ thấy ầm... ầm... hai tiếng đôi bên đã chạm chưởng với nhau rồi. Lăng Phong đạo trưởng đứng xa trông thấy vậy không khỏi cau đôi mày, còn vị lão đạo tiên phong đạo cốt đó hình như còn quan tâm hơn, từ từ bước gần lại.
Ngay sau hai tiếng va chạm mạnh Thạch Dật phu máu thối lui tám chín bước, còn Ngân Đao lạt ma cũng ngã vật về đàng sau, nhưng hắn cố gượng vùng đứng lên miệng thổ ra mấy ngụm máu. Thì ra cả hai đều bị trọng thương.
Thạch Dật tức thì được hai đạo sĩ dìu về còn Ngân Đao lạt ma cũng được hai Miêu trang đại hán xốc nách đỡ về bản trận.
Lúc đó tên Lạt ma mặt vàng nét mặt hung ác hình như không nán nhịn được, bước về hai bước chỉ và mặt Lăng Phong đạo trưởng nói:
- Mi là nhất phái chưởng môn nhân sao không ra đây phân cao thấp với lão phu mà lại cứ lén lút ở đằng sau như thế...?
Nghe lời Hoàng điện lạt ma nói, Lăng Phong đại trưởng dù hàm dưỡng đến đâu cũng không sao nén giật được, nên ông vừa toan rút kiếm ra khỏi vỏ thì vị lão đạo mà Thạch Dật kêu là sư bá đã nhanh nhẹn tung mình nhảy tới trước mặt Hoàng diện lạt ma cúi đầu một cái:
- Bần đạo Thiên Long Tử đã lâu không hỏi tới việc thị phi võ lâm giang hồ, nhưng ngày hôm nay Kim Ngô Cung sứ giả từ Mạc Bắc tới không biết có ân oán gì với võ lâm Trung Nguyên mà bao phen cố tình tàn sát đồng đạo như vậy...?
Hoàng diện lạt ma kiêu ngạo:
- Lão phu không có thì giờ giải thích...!
Lão đạo trưởng điềm tĩnh:
- Nhưng lần này đưa Câu Hồn Lệnh Diệp tới bãn môn ý muốn tận diệt ngôi Linh Sơn này chăng, xin cho biết tôn ý?
Hoàng diện lão giả cất tiếng cười ha hả nói:
- Thị phi! Thị phi! Đâu chỉ có một, hai câu để nói rõ được mục đích của bản cung... Độc nhãn Lộ chỉ biết phụng mệnh thi hành mà thôi, tuyệt nhiên không nói đến việc ân thù giao đấu, mà chỉ muốn nói đến vấn đề nghệ thuật võ công sinh tử thấp cao mà thôi.
Thiên Long Tử nhướng đôi lông mày một cái, cười ha hả một hồi như long ngân hổ rống vang đi khắp nơi khiến cây rung lá rụng, tỏ ra lão đạo công lực tới mức thượng thừa quán thế.
Tiếng cười của Thiên Long Tử chưa dứt, chợt một tiếng quát to tiếp đó có tiếng người ngã vật xuống đất. Mọi người chú ý thì ra Hồng Y lạt ma Đa Luân Ba đã bị Giác Dân dùng thế Nhật Chính Trung Thiên kích trúng miệng phun máu có vòi, toàn thân bắn xa hơn tám thước lảo đảo đứng dậy.
Khi đó Giác Dân cũng bị sức phản chấn phải thốt lui về sau hai bước mới đứng vững được.
Nhìn cục diện chung Độc Nhãn Lộ hơi biến sắc và ông ta quay lại nhìn lão sư bá Võ Đang một lần nữa ngần ngừ chưa dám ra tay.
Đột nhiên...
Một tiếng quát to, một tên lạt ma khác từ phía sau nhân lúc Giác Dân lảo đảo tức thì tung mình lên cao, tay áo phất động một luồng chưởng phong nội gia kình khí cuồn cuộn như giông bão từ trên đỉnh đầu ập xuống vừa mạnh và nhanh.
Giác Dân tự biết chân nguyên chưa hồi phục, nếu mình đón đỡ tất bị nội thương. Chàng bèn né mình sang một bên tránh khỏi.
Nguyên vị lạt ma ấy pháp hiệu là Cách La vốn là sư huynh của Đa Luân Ba cho nên Bồ Đề thiền công của hắn đã luyện tới tám chín thành hoàn hảo mà lánh tình còn hung bạo hơn Đa Luân Ba một bực. Nên thấy Giác Dân tránh thoát chưởng đầu, tức thì từ trên không chao mình một cái đã như một con ó liệng nhằm đầu Giác Dân lao xuống.
Giác Dân đã bị mất tiên cơ lúc đầu thì không sao thoát khỏi vòng nguy hiểm, vì vậy chàng tuy thi triển liền mấy thế để tránh đỡ thế công của Cách La song vẫn bị hắn dùng tuyệt chiêu tấn công như vũ bão.
Ngân Trượng Tẩu mắt thấy Giác Dân bị lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo tức thì vung cây ngân trượng nhảy tới tiếp sức, nhưng ngay khi đó bên Miêu trang võ sĩ có mấy người xông ra quát:
- Bọn mi muốn cậy nhiều để thắng ít hay sao...?
Thấy lời nói hợp lý Ngân Trượng Tẩu thu cây ngân trượng lại bước về sau một bước.
Nhất Trần Tử lúc bấy giờ đã dàn lại Cửu Cung kiếm trận, mắt thấy có người cản Ngân Trượng Tẩu tức thì ông hô kiếm trận xông tới, đôi bên kiếm rút khỏi vỏ lăm lăm cầm tay có ý mở trận đấu ồ ạt.
Lăng Phong đạo trưởng quát to:
- Nhất Trần sư đệ khỏi phải ra tay. Trần thiếu hiệp tuyệt đối không thể thua được đâu...
Quả nhiên ngay khi đó Trần Giác Dân đã vãn hồi liệt thế, chàng bắt đầu dũng mãnh phản công lại khiến Cách La tuy thần công thâm hậu cũng phải thối lui về sau liền.
Lúc này Cách La đã nổi cơn phẫn nộ quát to:
- Tiểu cẩu có giỏi thì đỡ thế này của phật gia...
Miệng nói hai tay áo ông vung rộng phát ra một chưởng, một luồng hồng vân nhạt cuộn lên ép về đàng trước, thoạt thấy mềm mại nhưng thực ra vô cùng oai mãnh.
Giác Dân hơi nhướng đôi mày lên một cái quát lên một tiếng, song chưởng đẩy ra một cái phát ra luồng Huyền âm Cương Sát ma công. Giây phút hai luồng âm phong chạm vào nhau ầm một tiếng, xung quanh trận địa cuốn lên một trận cuồng phong khiến Giác Dân không cưỡng nổi phải thối về sau tám chín bước... còn Cách La cũng lui về sau ba bốn bước liền.
Cách La cất tiếng cười quái dị:
- Không ngờ loại tà công ấy lại xuất hiện ở Võ Đang sơn, quả đáng tức cười thật.
Giác Dân sau khi đứng vừng lại tức thì cất tiếng cười:
- Mi khoan đắc ý, hãy coi ta đây...
Tức thì đôi chưởng lăng không vòng thành một vòng theo hình thái cực, chợt hư không đẩy ra ngoài một cái tức thì hai luồng xanh trắng phát ra.
Cách La thấy chàng xuất chưởng một cách yếu đuối như vậy, hắn vẫn tưởng chàng lần này chàng lại dùng Huyền âm Cương Sát ma công nên hắn khinh thường phất mạnh tay áo một cái, lần này hắn dùng tám phần thiền công định động thương đối phương.
Không ngờ, hai luồng tiềm lực chạm vào nhau tức thì Cách La đã thấy hình như đã gặp Phải một tiềm lực vô hình hữu lạc, hắn biết nguy nhưng không sao thu chưởng lại được, chỉ kịp kêu to một tiếng toàn thân như chiếc lá gặp gió bay cao hơn hai trượng, miệng phun ra một vòi máu đỏ vọt xa bảy tám thước.
Nguyên loại Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Càn Khôn Thủ này đặc tính của nó hễ gặp sức cản mạnh bao nhiêu thì sức phá của nó càng lớn bấy nhiêu. Cho nên khi Giác Dân sử dụng đặc công cũng lại là lúc Cách La cố dùng toàn lực, khiến sức dư của Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Càn Khôn Thủ vô cùng mạnh mẽ làm rung động cả đấu trường.
Độc Nhãn Lộ nhác thấy vô cùng kinh ngạc chợt tung mình lên xông thẳng tới Giác Dân. Hành động của ông không phải là thừa cơ ra tay mà muốn tìm hiểu nguồn gốc của loại công phu Giác Dân sử dụng.
Thiên Long Tử lúc này đang đứng đối diện với Độc Nhãn Lộ hiểu nhầm ý của ông ta, tức thì tung mình ngăn trước mặt hỏi:
- Hành động của tôn giá có khỏi thiếu đàng hoàng chăng...?
Độc Nhãn Lộ vốn tính nóng nảy không muốn giải thích, tức thì đẩy ra một chưởng cười nói:
- Lão bối không phục hay sao...?
Thiên Long đạo trưởng giơ chưởng ra trước ngực cúi đầu:
- Vô lượng thọ phật... Bần đạo xin lĩnh giáo mật tuyệt của lão thí chủ.
Trong khi hai bên đối đáp như thế mặc nhiên đã cùng nhau dùng nội lực giao đấu và cả hai không hề nhúc nhích, hiển nhiên nội công của hai người ngang nhau. Nhưng Thiên Long Tử trái lại giật mình một cái vì ông ta tuổi đã ngoài chín mươi, huyền môn khí công đã tới mức tam hoa tụ đỉnh cách không có thể hạ được đối phương, thế mà đụng vào nội lực Độc Nhãn Lộ thấy không hơn được hắn thì ông không khỏi kinh dị.
Giữa lúc hai người đang đề tụ công lực chuẩn bị đánh nhau, đột nhiên một tiếng phật hiệu cất to lên ở phía trước Nguyên Thuỷ Điện. Đồng thời một hòa thượng mập béo khoác bộ cà sa màu xám xuất lãnh mười tám hòa thượng tay cầm phương tiện bảng nhanh nhẹn chạy tới trước điện chắp tay vái chào Lăng Phong đạo trưởng một cái nói:
- Bần tăng Thiếu Lâm Huệ Không phụng chưởng môn nhân pháp chỉ tới chịu sự điều khiển của đạo trưởng.
Lăng Phong đạo trưởng cúi đầu trả lễ:
- Xin cảm tạ cao tình của quí phái. Ông vừa dứt lời, chợt bên ngoài lại có tám hồng bào đạo sĩ lưng đeo bảo kiếm tung mình như tám đóa hồng vân nhảy vào đến trước mặt Lăng Phong đạo trưởng nói:
- Côn Luân bát đạo tham kiếm sư bá!
Lăng Phong đạo trưởng cả cười:
- Được chư vị tận tình giúp đỡ khiến Lăng Phong tôi vô cùng cảm kích.
Đột nhiên xa xa có tiếng cười nói:
- Thất phái nhất thể đâu dám bội ước xưa, hôm nay La Phù tôi mới tỉnh ngộ, tới xin huynh bỏ lỗi.
Rồi như một luồng chớp La Phù Tử từ ngoài sơn môn tung mình nhảy vào nhẹ như lá rụng.
Trong chốc lát thất phái tụ hội, Võ Đang lực lượng hùng hậu. Độc Nhãn Lộ mắt thấy mấy tay sai đắc lực cùng đến với mình phần lớn đã bị thương mà bên đối phương mỗi ngày một thêm người tới trợ giúp mà toàn là những tay cao thủ thì biết rằng kế hoạch ngày hôm nay hoàn toàn thất bại, chợt vòng quyền nói với Thiên Long Tử:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ... trận đấu giữa ông và tôi xin hẹn ngày khác phân hơn thua.
Rồi ông quay mình trở lại quát:
- Rút lui...
Đoạn ông tung mình nhảy qua vách tường cao chớp mắt liền mất dạng.
Thiên Long Tử cất tiếng cười ha hả:
- Chúng bây cứ từ từ mà ra đi, Võ Đang phái tuyệt nhiên không ngăn cản để tận sát đâu.
Đợi khi bọn Kim Ngô Cung rút lui hết, lúc ấy ông mới quay mình lại nói với Lăng Phong đạo trưởng:
- Đêm nay tuy nhiên Võ Đang phái toàn thắng song cũng nhờ có Trần thiếu hiệp giúp đỡ một phần lớn. Ta lưu ý nhận chàng thanh niên đó tới năm phần chân lực đủ biết võ công của chàng ta khó mà bọn ngươi địch nổi. Điểm này mi nên cảnh giác.
Lăng Phong đạo trưởng cúi mình thưa:
- Lời giáo huấn của sư bá đệ tử xin lưu ý.
Thiên Long Tử bèn vẫy tay một cái:
- Thôi mi hãy lo tiếp đãi các quí khách...
Đoạn ông quay sang mấy đạo sĩ đang đỡ Thạch Dật nói:
- Dật nhi thương thế ra sao, bọn mi hãy đưa tới hậu sơn điều trị.
Phân phát công việc xong ,ông quay nhìn Giác Dân cúi chào đoạn nhanh nhẹn nhằm sau núi rảo bước ra đi.
Lúc bấy giờ Nhất Trần Tử đã chỉ huy môn hạ chôn cất kẻ chết, băng bó cho kẻ bị thương, đoạn mời mọi người vào điện Nguyên Thủy.
Tất cả những người đến giúp Võ Đang sơn ngày hôm nay đều đã ít nhất một lần đánh nhau với Giác Dân, nên Giác Dân e rằng lại gợi lên sự phân tranh không ích lợi, bèn đứng dậy cáo từ:
- Việc đối phó với cường địch lúc này không còn lo nữa tại hạ xin phép cáo lui đồng thời đuổi theo chúng để xem hành động của Kim Ngô Cung sau khi thất bại ra sao...?
La Phù Tử bây giờ hình như đã thay đổi hẳn, ông bèn bước lên cầm lấy tay Giác Dân nói:
- Những sự việc xảy ra từ trước tới nay phần nhiều đều do sự hiểu nhầm gây nên, mong Trần tiểu huynh vui lòng bỏ qua. Hiện giờ võ lâm Trung Nguyên đang khởi kiếp vận, chúng ta cần bỏ hết oán thù để chung nhau bàn cách đối phó .
Nói xong thẫn thờ một mình:
- Bần đạo vì mang tham vọng tranh thủ thiên hạ đệ nhất kiếm thủ đã tạo nên một sát nghiệp đáng nghiêm trách, nhưng nhờ thời gian đụng chạm biết mình quả không tự lượng sức mình.
Giác Dân thấy ông ta chợt thành con người thông đạt như vậy thực là ngoài tưởng tượng nên chàng cởi mở đáp:
- Đạo trưởng kiếm thuật cao siêu cũng nên giật lấy tôn hiệu Thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, còn những việc dĩ vãng mỗi người đều có sự sai lầm. Ngay tại hạ trước đây cũng có nhiều sơ hốt.
Lăng Phong đạo trưởng thấy La Phù Tử thay đổi tâm tính trái hẳn với thường khi thì trong lòng cũng lấy làm mừng, bèn ngăn lời Giác Dân lại nói:
- Những việc dĩ vãng đã trải qua chẳng nên nhắc đến nữa. Xin mời chư vị hãy an tọa, bần đạo có việc quan trọng muốn thỉnh giáo chư vị.
Liền đó ông trịnh trọng tiếp:
- Hiện giờ có hai vấn đề cần bàn tới. Điều thứ nhất là vấn đề Kim Ngô Cung, chúng ta thử đoán xem tại sao Kim Ngô Cung lại tấn công Võ Đang sơn Thượng Thanh Cung... Hai là tại sao quí vị biết họ tới tấn công bản phái mà kịp tới ứng cứu... Ngoài ra, họ còn tấn công phái nào nữa không. . .?
Ngân Trượng Tẩu ngay khi đó lên tiếng:
- Theo ngu kiến của lão khiếu hóa, đêm nay nếu Kim Ngô Cung xâm nhập Võ Đang phái đắc thủ thì vấn đề đó chẳng nói họ cũng tìm đến các phái khác. Nhưng đêm nay họ đã đại bại thì ít nhất họ cũng còn về lo tính lại kế hoạch, chuẩn bị lại thực lực một thời gian nữa mới biết. Còn nói tại sao Kim Ngô Cung lại tấn công Võ Đang thì lão khiếu hóa cho là chúng định tấn công tất cả võ lâm các phái trong Trung Nguyên chứ không riêng gì một Võ Đang mà thôi.
Thiếu Lâm Huệ Không sẽ cất to phật hiệu:
- Lời của Trượng đại hiệp đúng lắm? Bản tự ứng cứu Võ Đang lần này chỉ là tình cờ mà thôi. Nguyên từ sau khi hương xa chủ nhân bị lột mặt nạ, các phái đều chú ý tới Kim Ngô Cung tại Mạc Bắc cho nên phái nào cũng cử người đến Mạc Bắc giám thị mọi hành động của Kim Ngô Cung, cho nên bọn bần tăng phát hiện được bọn họ tính toán Võ Đang phái nên cấp kỳ tới cứu viện vậy.
Lăng Phong đạo trường không khỏi than thở một mình:
- Nếu vậy quả là bản phái quá sơ ý...
La Phù Tử lắc đầu:
- Đó là một việc mà không ai ngờ được, đạo trưởng tự trách thế cũng không đúng lắm.
Lăng Phong đạo trưởng lắc đầu:
- Việc trong nhà mà không biết sao tha thứ được.
La Phù Tử gạt đi:
- Việc khẩn yếu là giờ phải đối phó thế nào với bọn Kim Ngô Cung.
Ngân Trượng Tẩu dậm chân nói:
- Còn gì phải tính... chúng ta chia thì yếu hợp lại thì mạnh, nếu tất cả các võ phái Trung Nguyên tự hiệp nhau lại một khối tất có thể chống nổi kẻ cường địch, lấy như việc Võ Đang ngày hôm nay có thể là một bằng chứng cụ thể. Giờ đây lão khiếu hóa tôi sẽ về thưa lại với Bang chủ công việc này.
Nói xong ông đứng dậy vòng tay quyền một cái đoạn tung mình ra đi.
Mục đích của Giác Dân tới Võ Đang lần này là muốn hỏi thăm về thời kỳ luận kiếm hay là hiệp trợ cùng các phái để đối phó với Kim Ngô Cung. Lúc này chàng thấy các nhân vật chủ não của thất đại môn phái đều đã giác ngộ nên chàng không lo chuyện giải thích kêu gọi các môn phái, mà chỉ cần hỏi đến ngày luận kiếm mà thôi.
Khi chàng nghe Lăng Phong đạo trưởng dự đoán phải hoãn ngày hội lại, chàng tự nghĩ nếu quả lời đó là thật thì chàng có thể nhân thời gian tạm hoãn này sẽ sang Mạc Bắc, trước là lo tìm Vạn Lý Vân Yên Lục Thông, sau là tìm tung tích sư huynh Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên.
Ngoài ra, chàng cũng muốn nhân việc sang Mạc Bắc sẽ tới truy tung tích ba kiếm sĩ trong nhóm Sở Thủy Trường kình Trần Tử Lương, Lăng Tiêu kiếm khách, Thiết Mộc đạo trưởng một lần. Theo như lời của Lục y cô nương La Hồng Anh thì ba người ấy có lẽ còn sống, chỉ bị Kim Ngô Cung giam cầm mà thôi. Chỉ tiếc La Hồng Anh chưa kịp nói hết đã bị Ngân Đao lạt ma ám sát nên hiện chàng vẫn chưa hay biết họ bị giam cầm ở chỗ nào cả.
Trong khi chàng đang lúc trầm tư mặc tưởng, nghe Thiếu Lâm Huệ Không thiền sư cất tiếng nói:
- Sư bá Nguyên Nguyên đại sư bảo bần đạo trình với Thiên Long tiền bối về việc Hoàng Sơn luận kiếm lần này nên hoãn lại để năm sau, vì Nguyên Nguyên sư bá có bàn với Lục Lâm tôn giả và đồng ý cho rằng võ lâm đang lúc bề bộn công việc, cần phải đối phó với những việc quan trọng trước rồi nhiên hậu mới bàn đến việc tổ chức ngày hội luận kiếm thì hơn.
Lăng Phong đạo trưởng nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Theo ý bần đạo cho rằng ý kiến đó rất thích đáng, nhưng việc ấy bần đạo không dám tự quyết. Kính xin thiền sư vào diện kiến bản sư bá bàn luận thì hơn.
Nói đoạn ông cho gọi đạo đồng đưa Huệ Không vào hậu sơn diện kiến Huỳnh Long Tử.
Nhân cơ hội đó Giác Dân bèn lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi đạo trưởng việc luận kiếm ở Hoàng Sơn ai là chủ tọa và tối hậu quyết định...? Và người như thế nào có thể quyết định được....
Lăng Phong đạo trưởng nói:
- Nguyên trước đây có mấy người bạn hữu hẹn nhau lên trên ấy nghiên cứu trao đổi kiếm thuật, sau này kẻ tham gia mỗi ngày một thêm đông, bèn trở thành một cuộc thịnh hội tranh đấu giành chức thiên hạ đệ nhất kiếm thủ.
Giác Dân chặn lại hỏi:
- Thời gian thịnh hội bao lâu một lần...?
Lăng Phong đạo trưởng đáp:
- Thường lệ mười năm một lần...
Rồi ông lại nói tiếp:
- Trước đây kẻ đứng chủ tọa được cố định, nhưng mới đây tất cả các chưởng môn phái họp bàn và ấn định là Hắc Bạch lưỡng đạo mỗi bên cử ra hai người với điều kiện những người đó phải đạo cao đức trọng và cùng đệ nhất kiếm thủ kỳ trước đứng ra làm chủ tọa cuộc luận kiếm đó. Theo đúng như ước định năm nay thì đã cử Thiếu Lâm Nguyên Nguyên thiền sư và Võ Đang Thiên Long Tử đại diện cho Bạch đạo, còn bên Hắc đạo thì Lục Lâm tôn giả và Hải Thiên Thần Tẩu làm trọng tài cho cuộc luận kiếm này.
Sau khi nghe rõ chi tiết Giác Dân mới hiểu hết chi tiết về việc luận kiếm, chàng nghĩ thầm:
“Trong năm vị thì đã có ba vị đồng ý thay đổi hạn kỳ, huống chi đệ nhất kiếm thủ năm trước là Sở Thủy Trường kình Trần Tử Lương hiện còn mắc chân tại Mạc Bắc, như vậy cuộc luận kiếm nay đương nhiên là phải thay đổi. Sao ta không nhân cơ hội này sang Mạc Bắc một phen?"
Đã có chủ ý, chàng bèn đứng dậy vòng tay nói:
- Tới đây đã quấy nhiễu nhiều, tại hạ còn nhiều việc cần, xin tạm biệt.
Nói xong chàng tung mình nhảy ra khỏi Nguyên Thủy Điện, nhằm chân núi chạy xuống.