Nhà ở NY cũng giống ở Can quá nhỉ, em thích những căn nhà ngoại ô. Không sô bồ, lại có khoảng sân đẹp. Mùa hè trồng trọt chút ít sau vườn thấy vui vui.
Nhìn cái hình cuối, cái xe phủ đầy tuyết, sáng sáng lại phải xúc tuyết trên đường thiệt là ngao ngán. Thôi thì lên đây "than thở-trao đổi" với anh Thanh xem có khá hơn không
Mấy hôm nay người mệt mỏi, tự dưng cảm thấy cuộc sống chán ngán. Thỉnh thoảng cũng đặt mục tiêu thế này thế nọ, nhưng nay tự dưng nản trong lòng. Hình như cuộc sống nó phẳng lì quá cũng gây nhàm...
Hôm qua thì gửi thư hỏi tiền học năm sau thế nào vì lâu quá chưa thấy gì, vậy là họ nói trục trặc hồ sơ nên không xét, đã trục trặc thì phải báo cho người ta, đằng này đợi khi hỏi nó mới viết lá thứ , rồi bảo chờ hồ sơ về, sửa lại cho nó. bực thật, không khéo năm sau lại đi cày đóng tiền học thì khổ. Chẳng phải khổ vì công việc mà khổ vì thấy học mãi chẳng xong, tuổi lại cứ từ từ tiến, tâm trạng em giờ giống mấy cô "ế chồng" quá anh Thanh ạh.
Rất sợ thời gian, đời thì ngắn mà chưa có gì ra hồn.
Hôm nay ngồi đọc lá thư đứa bạn em gửi. Nghe em than chán nó bảo có khi bị Depress rồi, dân Nhật bị cái này tự tử cả đống, chẳng biết nó có hù mình không. Nhưng đúng là thấy chán thật.
Ngẫm lại mình cũng không phải khổ như nhiều người khác, không phải sáng sáng đạp xích lô hay đi bán báo. Cuộc sống này cũng sướng nhiều rồi, nhưng đã có bộ phim "ngươi giàu cũng khóc" thì đáng ra phải làm tiếp bộ phim "người chưa giàu cũng khóc thét" mới diễn tả hết khía cạnh cuộc đời.
Em than với đứa bạn: tự dưng ngồi nghĩ cái vòng lẩn quẩn của đời người, đi học, cưới vợ, sinh con, nuôi chúng rồi chết...có gì vui nhỉ?
Nó mới giảng giải đưa vợ đi đẻ cũng rất sung sướng, thay tã cho còn thi vị hơn làm thơ, pha sữa cho con còn phê hơn nhấm cà phê Tim hortons. Anh Thanh thấy có đúng không?
Thấy bạn vui vẻ với gia đình cũng hay hay. nhưng giờ nhìn viễn cảnh học xong, tiền nhà, tiền xe... rồi đủ thứ phải lo thì nản thật, chưa kể nếu có vợ có con thì thấy tương lai xám ngoét. Hồi xưa học là học thôi, chả nghĩ gì...còn giờ thì không muốn nghĩ về mấy thứ đó thì nó lại cứ ngồi lù lù trong óc, chả chịu đi.
Giờ chỉ ước có mấy đứa bạn như hồi xưa. Chạy ra ngõ làm vài chai, về phòng trọ hát nghêu ngao. rồi bà chủ lại gõ cửa: các cháu trật tự kẻo hàng xóm mất ngủ...vậy là sáng mai đời lại vui vẻ. nhưng khổ nỗi cái xứ này bạn hư như thế kiếm không ra.
Than thở xong thấy nhẹ cả người, nhưng lại có thứ để làm, lại thấy chán nửa rồi...