ĐÊM NGUYỆT TẬN
Đêm nguyệt tận mịt mù trong câm lặng
Gieo hoang mang vào sâu thẳm tâm hồn
Khóc thương trăng vài tiếng dế nỉ non
Gió hờ hững bỏ đi đâu không thấy...
Đêm nguyệt tận lòng ta đau đớn vậy
Nửa vỡ tan nửa quờ quạng tìm về
Bóng mây đêm lảng vảng kéo ngoài kia
Che tối mắt vốn chẳng còn sáng nữa!
Đêm nguyệt tận mồ chôn trăng chia nửa
Nửa trăng nằm nửa giành chỗ cho ta
Hồn hoang đàng đã mỏi gối bôn ba
Nay về trú cùng mồ trăng hoang lạnh...
Đêm nguyệt tận đời ta thôi đơn lạnh
Hát phiêu du theo những đốm lửa trời
Nhấp nháy trong đêm thành những bóng ma trơi
Đêm nguyệt tận lòng ta... thôi... đã tận!
Đêm 10/6/2010
Vân Hồng