All about myself!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 19 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 18.05.2009 17:12:03 (permalink)
Những ngày mưa não nề, mưa không thở nổi, mưa trôi đi những nỗi nhớ hay là rót thêm nhớ vào lòng? Ko, chẳng còn cảm jác j nữa rồi. Đã quên thật rồi, chẳng còn j để lưu luyến nữa. Tất cả chỉ tập trung vào chiến đấu tốt nghiệp, xuống HN kiếm 1 công việc ngon lành vất vả suốt ngày để chẳng còn hơi sức suy nghĩ vớ vẩn. Thế là xong. Vừa thảo luận với bạn Ti về kế hoạch tác chiến, có lẽ sẽ có những lúc hục hoặc nhau, nhưng cứ thử xem nào, xem tình bạn thực sự là ntn, hay chỉ là những phút nói mồm.
Hum nay tập nói thật tốt, mai rủ mấy đứa vào luyện tập. Quyết tâm thuyết trình thật hay, ko jống kỉu đọc đọc như mí bạn Marketing.
ema87 30.05.2009 23:38:14 (permalink)
Mình cảm thấy căm ghét chính mình. Nụ hôn đầu tiên thực sự lại để dành cho 1 ng mình ko yêu. Mình thấy mọi thứ như sụp đổ. Mình coi thường bản thân và TNN. Chỉ vì những lời trêu đùa mà mình đã biến chúng thành sự thật. Mình sẽ ko bao h dám gặp aK nữa......
 
 
ema87 01.06.2009 22:52:20 (permalink)
Có những thứ mất đi không bao h có thể lấy lại đc, chỉ có nỗi buồn, sự đau khổ, dằn vặt, đôi khi tưởng mất đi những cảm giác đó rồi nhưng chúng lại quay trở lại, hành hạ và đay nghiến tâm hồn con người ta mãi ko thôi. Tự trọng, danh dự và tình yêu trong sáng dành cho 1 người đã mất, sẽ vĩnh viễn ko bao h quay lại. Chỉ những thứ tốt đẹp mất đi, còn những điều tồi tệ thì ở lại mãi.......
Trong mình luôn có 2 con người: 1 đứa con gái truyền thống, ngây thơ và 1 kẻ hư hỏng, bất cần. Mình ko biết lúc nào mình là chính mình nữa, mình ko biết đâu mới đích thực là con người mình?
Những ngộ nhận, những sai lầm, những tiếc nuối cứ nối tiếp nhau chà đạp lên trái tim và khối óc của mình, khiến mình lú lẫn và mất fương hướng. Mình lại đổ lỗi cho những thứ ko thực, đổ lỗi cho sự dại khờ, đổ lỗi cho sự cô đơn, đổ lỗi cho sự bất hạnh......nhưng ko, tất cả là lỗi của mình, mình trở thành 1 đứa con gái quá hư hỏng mất rồi...
Mình nhận ra mình quá ích kỉ để có thể yêu trọn vẹn 1 người suốt đời. Mình ko fù hợp với cuộc sống gia đình, ko fù hợp để làm 1 ng vợ ngoan, 1 ng mẹ đảm. Hay là vì mình còn trẻ nên mình mới nghĩ thế. Liệu 5 năm, 10 năm nữa mình có thay đổi ko?
Mình ko yêu TNN, mình thik cách nói chuyện và tán tỉnh của ông ấy. Chỉ thế thôi. Vậy mà mình đã lăn xả tới bên ông ta, nhận lấy những cái ôm thật chặt và những nụ hôn thật sâu. Sau tất cả, đó là 1 cảm jác trống rỗng, vô vị......Mình đã đánh mất chính mình. Mình thấy hổ thẹn với aK. Sẽ mãi mãi ko bao h mình có đủ can đảm gặp lại a, vì mình luôn mặc cảm với những lỗi lầm mà mình đã cùng người bạn thân của a gây ra. Đứa con gái ngoan hiền trỗi dậy và khinh bỉ cái kẻ hư hỏng còn lại trong con người mình, chúng đánh nhau, xỉ vả nhau, tiêu diệt lẫn nhau......và rồi mình sẽ rơi vào khủng hoảng, ko fải sẽ nữa, mà là ngay lúc này đây, mình vô cùng khủng hoảng. Mình ko bít fải làm sao để thoát khỏi những hình ảnh đó nữa.....Mình sợ......Mình quá điên rồi..
ema87 02.06.2009 15:40:59 (permalink)
Cô đơn bao trùm, nỗi nhớ da diết, nỗi ân hận tràn ngập....chỉ muốn vồ lấy điện thoại, gọi cho a, nghe giọng nói, khóc tức tưởi...dù có bị a coi thường, có bị a rẻ rúng cũng chấp nhận. Bây giờ trong trái tim e chẳng còn gì ngoài tình yêu dành cho a, nó khiến tim e đau lắm...TNN nói a thích e thực sự, nhưng ông ấy ko để cho a tới bên e....Ông ý nói những lời như thể bây h đây e là của ông ấy vậy. Sẽ ko bao h có chuyện đó đâu. E yêu a, mãi mãi là như vậy.
ema87 04.06.2009 17:23:27 (permalink)
Đi khám sk, mệt mỏi kinh khủng, cảm thấy bế tắc, thấy mình như bị bắt chẹt, bị làm cho khốn khổ, và thế là đã khóc. Thật trẻ con làm sao. Về nhà nằm gục xuống giường, khó thở và đau lòng vì sự yếu đuối, kém cỏi.
Và khi ko thể chịu nổi nữa, đã nhấc máy gọi điện cho a, chỉ để nghe jọng nói đã lâu quá rồi ko đc nghe. Em cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm lắm. Thấy mọi thứ xung quanh mình bớt đau khổ đi, thấy mình dường như thành một con bé con ngu ngốc trước a. E sẽ luôn  yêu a như thế nhé, nhẹ nhàng và sâu lắng, ko bao h có bất cứ sự hi vọng hay ràng buộc nào đâu.
ema87 06.06.2009 09:37:18 (permalink)
Biết diễn tả cảm xúc bây h ntn đây? Cảm thấy đúng là khó khăn biết bao nhiêu. Bố mẹ qtâm chạy trọt cho mình ở lại trường. Bố mẹ nói hi sinh mấy năm đầu để sau này con có cs ổn định, sung túc. Mình thì chẳng bít đc rằng liệu tất cả những thứ mình đang bị cuốn theo này có khiến cs của mình better hơn ko hay lại là nhữg sai lầm tiếp theo của một chuỗi sai lầm đã đc xâu lại. Mình ko chắc rằng bố mẹ có thể lo cho mình đc đến thế ko? Sao mình lại bất tài vô dụng đến như thế này. Giá như bố mẹ cứ mặc kệ mình đi, cho mình muốn đi đâu làm j cũng đc thì có lẽ mình đã ko khổ sở ntn. Đằng này bố kì vọng quá nhiều vào việc có 1 cô con gái làm gv đại học, bố có vẻ rất mong rất muốn và rất tự hào nếu điều đó xảy ra. Mình tin với khả năng của mình thì việc ở lại trg cũng không khó khăn j, mình cũng ko kém cỏi tới mức sẽ bị đồng nghiệp và học sinh coi thường. Nhưng ở đâu cũng vậy, muốn thuận lợi thì đều fải có tiền chạy. Mình căm ghét cái cách mà mình có thể có đc công việc này. Cuộc sống càng ngày càng lộ rõ sự ti tiện xấu xa của nó. Cuộc sống ko tồi tệ như thế mà chính con người làm cho nó trở nên đen tối.
Rồi có lúc mình lại nghĩ bây h mình chẳng có tư cách j để làm gv cả. Mình trở nên hư hỏng và tồi tệ lắm rồi. Mình đã đánh mất bản thân chỉ vì muốn thể hiện rằng mình sành sỏi, mình từng trải, mình mạnh mẽ. Mình sai quá rồi. Nhưng những sai lầm làm sao có thể làm lại, chỉ cố thôi ko nghĩ tới nó và ko tái phạm nữa mà thôi. Mình là ai chứ? Không nên sống mà nghĩ quá nhiều về quá khứ, mình sẽ cố tha thứ cho bản thân. Chỉ 1 lần này nữa thôi, mình sẽ bao dung với chính mình. Nhất định sẽ ko bao h có thêm 1 sai lầm ngu xuẩn nào nữa đâu. Rồi mình sẽ gặp đc người mình yêu đích thực và người ấy sẽ yêu mình như cách mình mong muốn. Đừng buồn nữa nhé, làm ơn..làm ơn....làm ơn hết buồn đi....
Bỗng dưng nhận ra bạn Broom ở diễn đàn chạy đi đâu mất rồi....Lâu lắm ko thấy tin tức j, ko bít b ý bi h thế nào, cs của b ý chắc tốt đẹp lắm, ko lởm khởm như mình bi h.
hideaway 07.06.2009 14:13:43 (permalink)
hi Emma, speak of the devil nhá.
vừa may tớ cũng lượn qua đây và thấy cái sự cậu ngồi wondering như thế.
thế dạo này cậu "thế lào" rồi? cân nặng, chiều cao, mức huyết áp tâm thu và huyết áp tâm trương? và lại còn số đo ba vòng nữa
cậu ổn cả chứ? mà chắc dạo này Emma hơi "hao gầy" một tẹo, vì sắp phải đối mặt với kì tốt nghiệp nhỉ?
thôi những lúc gay cấn thế này thì mình giở giọng "vườn cổ tích" của vtv3 vậy:
đội xanh.. cổ ồ ồ ố lên. đội đỏ... cổ ồ ồ ố lên.
đội xanh.. cổ ồ ồ ố lên. đội đỏ... cổ ồ ồ ố lên.
đội xanh.. cổ ồ ồ ố lên. đội đỏ... cổ ồ ồ ố lên.
về phần tớ, ối làng nước ôi, chả biết nói thế nào nữa Emma ạ.
+nói về những sự bi kịch thì : thời gian vừa qua tớ hơi yếu và phải đi cấp cứu, tớ bị người ta quấy rối bằng điện thoại, tớ trượt một cái học bổng ở nước ngoài, tớ mất một vài người bạn, tớ thi học kì thảm thiết, tớ mất tiền, tớ suýt chứng kiến vụ án li hôn của ba mẹ tớ, tớ té xe, và tớ phạm cả đống sai lầm to bự trong cả đống câu chuyện khổng lồ.
+nói về những sự phi-bi kịch thì : thời gian vừa qua tớ quen dc nhiều người bạn mới, tở sắp dc cử qua NUS học một học kì, tớ tăng kí lô, tớ gặp lại anh Sơn (khoảng 45 phút), tớ chơi dc vài bản nhạc hay hay, tớ dc người ta dỗ dành, và tớ lập dc một số công trạng nhỏ xíu như con cuốn chiếu .
cuộc sống của tớ à.. cậu tò mò sao Emma? ờm.. để tớ suy nghĩ. nó có vẻ ổn. dạo này bỗng dưng tớ thấy khóc lóc thảm thiết cũng có cái thú của nó Emma à.. tớ thấy ổn, mọi thứ ổn. thỉnh thoảng thì cũng như mọi người, ta bứt tai bứt tóc gào rú loạn xạ cả lên, nhưng thế rồi thôi. chứ thế nào nữa bây giờ Emma nhỉ?

Emma thì có vẻ đang bị quằn quại với "nỗi đau tình ái"... cậu ổn chứ ? nếu chuyến này mà Emma vượt qua được, phần thưởng của Emma sẽ to lắm í. đó sẽ là một cái bản lĩnh, một sự tự chủ cao độ. . đội xanh.. cổ ồ ồ ố lên. đội đỏ... cổ ồ ồ ố lên. trước khi nam nhân vật chính của đời mình xuất hiện để  bảo vệ và bế mình ra khỏi những cái gì xấu xa, mình phải tự chiến đấu trước, Emma nhỉ?
tự mình phải đảm bảo là mình còn sống nguyên vẹn trước khi Mr Right Man xuất hiện. không thì... phí cả đi, lúc ấy Mr Right Man sẽ đau khổ lắm í. thế nên có giáo mác gậy gộc gì thì cầm hết lên đi Emma. đặng còn chiến đấu với những u ám phiền muộn.
chiến đấu một mình cũng hơi cực, nhưng vui mà, phải không?
như thế thì, khi Mr Right Man đến, mình sẽ có nhiều thứ để khoe "chàng" hén Emma hén!








[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/67891/8F26D59286404EAA9AED99848A706833.jpg[/image]
Attached Image(s)
ema87 08.06.2009 09:21:16 (permalink)
Mừng quá là mừng, lại đc gặp lại Br rùi. Thề với Br là Ema mừng lắm ý. Tự dưng thấy Br mất tăm mất tích, cùng với thời gian đó thì Ema gặp bao nhiêu là chuyện khủng hoảng, chẳng có Br để kể luyên thuyên tra tấn nữa, bùn kinh khủng. Br làm sao mà fải trốn chạy thật xa thế, sao lại chuyển thành Hide a way??? Cuộc sống của Br xem chừng cũng hỗn độn lộn xộn phết nhỉ, thật là giỏi vì sau những bộn bề ấy tớ thấy Br lại sắp xếp đc ngon lành và dường như cs ấy đang chạy rất bon ý chứ. Vậy là Br sắp đi Sing à, thích thật nhỉ. Ema thấy điều thú vị ở Br là người nói là làm, làm tới nơi tới chốn và luôn thực hiện đc những điều mình mong muốn. Chẳng như Ema - nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ thì rất kinh nhưng tới khi hành động thì trái ngược hoàn toàn, cảm giác bất lực với chính mình lắm Br ạ. Lúc nào trong đầu Ema cũng có một kẻ xấu xa nó sai khiến ý, toàn lầm đường lạc lối thôi. 1 cách nguỵ biện cho những sai lầm ý mà.hehe.
Thời gian này Ema cảm thấy chán lắm ý. Thực sự cảm thấy ghét chính mình, ghét những suy nghĩ lệch lạc, ghét những hành động mù quáng, ghét những việc đã xảy ra, ghét cả những thứ sắp phải đối mặt. Khi trong lòng toàn căm ghét và thù hận thì làm sao mà cs có thể tốt đc hả Br? Br nói phải sống nguyên vẹn trc khi Mr Right xuất hiện nhỉ, hix, nhưng Ema chẳng còn tin trên đời này sẽ có Mr Right của riêng mình nữa rồi. Tiêu cực lắm lắm. Tiêu cực đến nỗi mà bây h trơ như đá, cố gắng lắm mới hơi rơm rớm đc tí nước mắt cá sấu thôi, chẳng thể tuôn như mưa như suối nữa rồi. Người nào còn khóc đc thì tức là người đó còn có thể cải tạo, còn ngữ như Ema thì...vứt vứt hẳn. Thế nên dạo gần đây Ema lại nhớ ngày xưa Br có ý định vào chùa. Hồi đó Ema ngẫm sao Br lại thế nhỉ, dại dột quá đi, phí đời. Nhưng hình như bây h Ema đồng cảm lắm rồi, cũng muốn đi tu cho xong chuyện đi. Thỉnh thoảng Ema cũng trèo lên tầng 3, ngồi thu lu 1 góc tập thiền, nhưng vừa mới cảm giác chạm chân đc tới 1 bãi cỏ xanh mướt thơm phức mùi sương sớm ( sương làm gì có mùi nhỉ) thì đã bị kéo jật lại hiện tại bởi cái con người xấu xa ở bên trong ý, nó cứ hay làm phiền và quấy rối mình bởi những suy nghĩ vẩn vơ về những lỗi lầm, đau khổ tớ đang nếm trải. Tớ muốn rời xa nơi tớ đang sống một thời gian, muốn nếm trải cảm giác không có người thân để dựa dẫm, muốn khổ cực về vật chất nhưng quên đc đi những nỗi đau về tinh thần. Thế mà lại chẳng thể được. Bố mẹ quá kì vọng, quá mong muốn tớ ở lại trường làm giảng viên. Mỗi lần nhìn ánh mắt của bố tớ, tớ lại chẳng thể cất lời. Vậy là cuộc đời tớ cứ thế mà trôi đi thôi, nhạt nhẽo vô vị...
Làm thế nào để sống vui hơn hả Br? Như Br thì mình thấy Br lao vào học hành đến kiệt sức nhỉ. Hay là cũng thử bắt chước xem sao, nhưng mà cứ đâm đầu vào học đc 1 lúc thì mình lại bị một vài hình ảnh ko liên quan xen ngang, thế là cái sự tập trung nó cũng biến đi hết. Advise đi nào Br, t fải làm thế nào đây??? Hay cho t quá giang sang Sing cùng nhể, t sẽ làm oshin ẩm thực cho Br, đảm bảo sau vài tháng Br sẽ tăng cân vù vù, t mát tay trong mấy vụ nè lắm.
Hì oánh nhanh quá, vèo 1 cái đc bao nhiu là chữ. Tại mừng quá ý mà. Gặp lại Br và lại đc share linh tinh rất thik. Đừng lặn mất tăm nữa nhé.
Còn bi h Ema fải đi đám cưới 2 đứa bạn đây nè. Rùi Ema sẽ kể cho Br về đám cưới này, thú vị lắm đấy. Chúa ơi, làm ơn cho con gặp đc a half vào hum nay.hihi. Ước mơ trong tuyệt vọng!!!
hideaway 08.06.2009 11:09:23 (permalink)
ồ!! đám cưới à ? thế Emma có quánh mặt quánh mũi và mặc đồ đẹp thiệt đẹp không ? có gì share tớ cái hình xem với để tớ update thông tin về Emma với nhá.
nếu Emma có ý định cho tớ một tấm hình, thì cậu gửi đến này: thaosbasket@gmail.com, cho nó private. khéo up lên đây thì hàng hàng lũ lũ các chàng đến chết mê chết mệt mất.
khoan khoan, đợi tớ tí. tớ đi đốt cái nhang muỗi.
ô kê, xong!
hehe.. thế lào? Emma lo lắng vì Emma học đầu tư mà đi làm về ngân hàng ư? việc ấy quả là đáng lo lắng thật (cơ mà  hình như tớ cũng chả hiểu đầu tư với ngân hàng khác nhau chỗ nào? ) nhưng lớp lớp đàn anh và đàn em họ làm trái ngành được thì cớ gì mà mình ko làm dc chứ Emma. cứ xông vào làm đại đi. nếu họ bắt thi, thì thi đại đi. nếu họ bắt phỏng vấn, thì phỏng vấn đại đi.

22 tuổi. ở phổ thông, Emma đã trải qua bao nhiêu là giờ kiểm tra miệng, 15 phút, và một tiết trót lọt rồi cơ mà. Emma lại còn thi 24 kì thi học kì thành công. Emma vượt qua 3 kỳ thi tốt nghiệp  (chưa tính các kỳ thi thử). rồi cậu lại còn thi đậu đại học (và có lẽ cả cao đẳng) nữa chứ!! rồi gì nữa? từ thủa vào đại học đến nay. 4 năm là 8 kỳ thi học kỳ. mà nãy giờ là mình chưa tính các kỳ thi giữa kỳ ấy nhá. nếu tính sẽ là 24 cái giữa kì ở phổng thông và 8 cái giữa kì ở đại học. tổng cộng là bao nhiêu cái thi rồi? cậu qua tuốt tuồn tuột. mà lúc ấy Emma còn vô cùng "trẻ người non dạ" ấy nhá! cậu lại còn qua tuốt tuồn tuột. cái lý gì mà bây giờ cậu ko thể qua chứ? 17 tuổi, thì bẻ gãy sừng trâu. 22 tuổi, có mà bẻ gãy cả ngà của voi ma mút ấy chứ!!! tới luôn đi, làm luôn đi. nhìn vào các con số đi. Emma thấy khả năng chiến thắng của mình là rất cao đúng không? Emma đã và đang vượt qua quá nhiều rồi còn gì. cái máy đang chạy nóng như thế, lý nào nó ko thể nhảy qua vài cái ổ gà phía trước chứ!!!

Emma thích làm gì thì cứ làm đi, chả có việc gì đáng để mà tự ti cả. mọi người đều đang cố gắng theo mỗi cách mà. bà bán phở dậy sớm dọn hàng. anh bán rau củ đạp xe ba gác vòng vòng rêu rao ầm ĩ. ông giám đốc ngồi bứt tóc đến hói cả đầu xem có nên đầu tư this and that không. thầy Emma thì đang còm lưng mà chấm bài chấm vở. mọi người đều đang làm việc. mình cũng xắn tay áo lên mà làm chung cho vui chứ. chẳng có ai tệ và ai không tệ cả. thế nào cũng dc. ai nấy như nhau. sinh viên chẳng giỏi hơn bà bán phở mà sinh viên cũng chẳng thua gì ông giám đốc. mọi người bằng nhau. thế thôi. việc mình, mình làm. đứa nào rỗi hơi mà lèm bèm nhảm nhí công kích chê bai mình thì mình lấy đá chọi nó! (ý broom là cái đứa nào đang xúi bậy bên trong Emma í!!)

kỳ vọng của ba mẹ. ôi... Emma phải tự hào lắm í. chứ như tớ, ba me toàn kỳ vọng vào bà chị, chứ tớ thì "ra như ế nào ế thì ra à" . nhưng nếu kỳ vọng của ba mẹ có gì đó hơi khác so với con đường mình lựa chọn thì mình mời ba mẹ chén trà chung rượu rồi nói cho ra lẽ chứ. thật ra điều ba mẹ Emma muốn và điều Emma đâu có gì khác nhau đâu? cũng chỉ là nhắm tới một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc cho Emma. thì Emma nói. ba mẹ ui, con í, thì con cũng ham y chang như ba mẹ ham vậy. con cũng ham một cs bình yên, đầy đủ, hạnh phúc. con không ham hố gì khác so với ba mẹ cả.  ba mẹ đã đề nghị với con con đường abc,và đó hẳn là một priviledge cho con. con cám ơn ba mẹ. nhưng mà làm như con tìm thấy một con đường khang khác hay sao ấy ba mẹ à.... đó là con đường xyz, và con tin là bằng con đường xyz này con vẫn sẽ đạt đến cái đích mà cả ba mẹ và con đều nhắm đến. thật ra, đằng nào con cũng đến đó. ba mẹ yên tâm nha!! thế ba mẹ có vui lòng cho phép con đi con đường xyz không ạ? và giả bộ con có té dập mặt trên con đường đó thì ba mẹ có vẫn vui lòng giúp con một tay một chân trên con đường đó ko ạ? con đã suy nghĩ kĩ về hai con đường này rồi, và con có những lý do để chọn lựa xyz. nhưng chắc ba mẹ cũng đã suy nghĩ giúp con trước nên mới chọn phương án abc. thế lý do của ba mẹ là gì ạ? bla bla bla...

ba mẹ Emma sẽ nói bla bla bla. lúc đó Emma có thể "bẻ gãy" chúng dễ dàng hơn, ít ra vì Emma đã biết chính xác đó là gì. hehe, phải không nào? Emma là con gái rượu của ba mẹ mà, lý nào ba mẹ lại không lắng nghe Emma được. thế, cứ ngồi và nói huỵch toẹt hết ra. mình cứ phải có một hành động gì đó để cải thiện tình hình, Emma nhỉ .. không sao đâu. tớ thấy cậu là một người rất có khiếu nói chuyện, mà lại là nói chuyện với chính ba mẹ của mình nữa chứ. ôi, chẳng còn việc gì đơn giản với Emma hơn thế, Emma nhỉ? thẳng thắn, và thành thật. nói huỵch toẹt ra. Emma hiểu rõ những lý do của Emma nhất, vậy cậu hãy chia sẻ cho ba mẹ cùng biết về những lý do ấy nhé. thật ra đâu có xung đột gì nhiều đâu Emma. cậu cố một tí thì đâu lại vào đấy ngay ấy mà. ba mẹ thương Emma nhất còn gì!! đừng khóc nữa nhé..  mà có khi nói chuyện đâu đó xong, Emma lại nhảy qua con đường abc của ba mẹ thì cũng nên.. hehehe... chưa biết thề lào là thế lào dc!!

ah! chuyện "tình êu", một đề tài muôn thủa. để tớ suy nghĩ xem nào. hay là Emma cứ thả quách cái anh xe Zace you-know-who ấy về lại với gia trang anh ấy đi. thấy Emma vật vã thế lày, thì rõ là không phải một tình êu êm ái. broom không tin là tình êu làm ngta tàn úa như vậy. nói ra ko biết Emma tin không, nhưng tình hình là tớ đã ít yêu anh Sơn đi nhiều. tớ trân trọng quá khứ của hai người, và tớ trân quý cái nỗi đau mà anh ấy vô tình hay cố ý trút lên đầu tớ. bây giờ, tớ thấy anh Sơn như là một người thầy, đến đá đít tớ để tớ lớn khôn ra, chứ không còn là một người yêu nồng nàn vì hoàn cảnh mà phải đến và phải lìa xa. chuyện mỗi người mỗi khác. có thể anh xe Zace của Emma khác với anh Sơn béo của tớ nhiều. nhưng Emma thử đổi góc nhìn một tẹo như tớ xem sao? Emma có thấy khá hơn ko nếu dứt khoát từ chối  nhìn nhận love story của mình là một tiền đề cho một đám cưới mà quay qua nhìn nhận nó đơn giản như là một trải nghiệm để lớn khôn? hãy thử nhé. Emma đang kéo co với ai vậy? thả quách dây ra đi, ai thích kéo thì kéo. Emma đừng kéo. hãy ngồi xuống, chải lại tóc tai, rửa mặt, thay quần áo. xong. ngồi đó đi. rồi 1 cỗ xe tam mã màu trắng sẽ đến đón Emma đi. đi ăn bún riêu chẳng hạn, hehehe!!

 







hideaway 10.06.2009 20:03:12 (permalink)
hola!! 
Emma này, xin lỗi cậu là tớ đã không reply nhanh nhẹn cho Emma nhá. đến hôm nay tớ mới bỗng dưng mở mắt ra và nhìn thấy post của cậu. éc éc. tớ đã reply ở ngay bên dưới í Emma ạ!!
ema87 11.06.2009 10:08:56 (permalink)
@BR: Đọc reply của Br rùi, vui lắm. Thấy Br tưng bừng việc lun, nên cứ thong thả mà hồi âm thôi, kẻo Ema quấy rối làm Br rối bù việc lên thì chít. Về phần Ema thì lun sẵn sàng share với Br, nên có chuyện gì thì Br cứ trút thật lực nha.
 
Hum nay cảm thấy thoải mái hơn nhìu. Cuối cùng thì những điều bất thường rồi cũng trở nên bình thường trở lại, tất cả là do suy nghĩ của mình mà thôi. Hối hận vì những điều đã qua quả là xuẩn ngốc, thôi thì cố gắng đừng làm gì để phải tiếp tục sống trong dày vò nữa nha. Đọc đc 1 câu thế này, kể cũng thấm thía: Người ta phạm sai lầm ko fải do thiếu hiểu biết mà là do tự cho mình là kẻ hiểu biết tất cả. Mình tưởng mình hiểu ai đó nhưng thực sự thì không bao h mình có thể hiểu hoàn toàn về 1 con người. Sẽ ko cố gắng để hiểu gì hết nữa, cố gắng để sống tốt hơn ngày hôm qua thôi.
Hiếu tồ nt nói đã hun bạn Hải đấy rùi, cảm thấy yêu thực sự. Mình mừng cho Hiếu. Cuối cùng sau 1 khoảng thời gian vật vã với tình cảm nhầm hướng thì bạn ý đã tìm đc cho mình chỗ dựa vững chãi. Mình chưa đc gặp bạn Hải này nhưng nghe kể thì có vẻ là giống aT nhà HT - vô tâm vô tư nhưng thật thà. Chả bít có đúng ko, kể mà gặp thì nhận xét đc chuẩn hơn. Tuy nhiên thực lòng thì mình ko có lòng tin lắm vào nghệ sĩ ( bạn ý học vẽ mà), tại cứ thấy họ đa đoan kỉu rì ý.
Hwa gặp Bảo, thấy kêu đang ôn thi bù đầu. Lại hỏi mình còn chăm chỉ tập bóng bàn ko? Hix, xấu hổ gần chít. Từ hum Bảo vào luyện cho 1 buổi thì mình cũng cho cái vợt lần đầu tiên cầm ý nghỉ hưu luôn. Lười ko còn j để bao biện nổi, chống chế bằng cách thỏ thẻ: tại ko có ai....động viên tớ. Thế là Bảo kêu mấy hum nữa thi xong sẽ tình nguyện làm người động viên miễn phí cho mình, chẹp, nhịt tình một cách đáng ngạc nhin. Mình thấy Bảo rất là tốt, tốt một cách phi lý ý, vậy mà ngày xưa lại khổ sở với chuyện tình củm thế. Đúng là trong tình yêu, tốt chưa đủ nhỉ. Người tốt thì vẫn cứ ế ê chề ra, mấy thằng đểu thì vẫn nay em này mai em nọ. Đời trớ trêu sao! Mình hay nghiên kíu mấy bài báo về tâm lý, người ta đúc kết rằng: Phụ nữ thường bị hấp dẫn bởi đàn ông đểu hơn. Chít cười, bít là đểu mà vẫn lăn vào thik, để rùi khi lĩnh hậu quả thì mới oán thán kêu la. Hừm, động chạm rùi đấy, thấy jống jống tình cảnh của cái đứa đang ngồi gõ nhiệt tình mấy dòng vô nghĩa này.
Tối qua, ngồi xem lại đống kỉ vật cũ hồi cấp 1, thấy buồn quá. Ngày xưa thân ơi là thân với Hiền, 2 đứa suốt ngày thư từ trong lớp cho nhau, rùi hứa hẹn đủ thứ. Bẵng đi 1 thời gian, lên cấp 2 ko còn học chung trường, nhạt dần. Lên cấp 3 mình chuyển nhà xa nó 10km, nhạt hẳn. Rồi thì học đại học, cũng quên nhau luôn. Lần cuối cùng nói chuyện với nó là khi nó trượt ĐH, hồi đấy nó cũng buồn nhiều lắm, nhưng mình cũng ko an ủi đc nhìu. Môi trường mới, bạn bè mới, những mối quan tâm mới, những rắc rối mới, tất cả cuốn mình đi mà quên mất những người bạn cũ. Mới đây mình chợt biết tin mẹ Hiền đã ra đi sau 1 vụ tai nạn giao thông. Bàng hoàng. Mà sự kiện này đã xảy ra cách đây hơn 1 năm, thế mà mình ko hề hay biết. Và Hiền cũng đã ko còn gọi điện cho mình để chia sẻ nữa. Đột nhiên cảm thấy trong lòng một cảm xúc rất lạ. Mình quá vô tâm. Cái gì đã khiến mình quên hết người bạn thân thuở nhỏ thế này? Cuộc sống cứ trôi đi, thời gian tàn nhẫn làm cho con người ta xa nhau tự lúc nào mà ko bít. Lẽ ra nếu mình vẫn giữ liên lạc với Hiền thì có lẽ mình đã có thể ở bên nó những lúc nó cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng. Nghe Thảo nói Hiền thời gian đó vất vả lắm, hôm nọ cô Vịnh còn bảo dạo ấy ngày nào nó cũng ra mộ mẹ nó khóc lóc. Mình thấy thật xót xa làm sao. Bây giờ mình cũng ko biết số điện thoại của Hiền, số điện thoại nhà thì nằm trong quyển sổ điện thoại bé con con mình đã làm thất lạc từ bao h cũng ko hay. Bây giờ chắc Hiền cũng đang thi cử, chưa về nhà. Làm sao để gặp đc nó đây? Từ hôm nghe tin, mình cảm thấy day dứt kinh khủng, cứ như thể mình cũng đóng góp 1 phần vào sự đau khổ của cuộc đời nó vậy. Với tư cách một người bạn thân, thế mà trong những lúc người cần người nhất mình lại đang làm gì ko bít? Chán mình quá!
ema87 12.06.2009 09:45:18 (permalink)
Lại một giấc mơ vô tình có anh nhảy vào. Anh thật vô duyên, em đã bảo là đừng có xuất hiện trước mặt em nữa mà, thế mà ngay cả trong giấc mơ cũng ko tha cho em nữa. Mơ là 1 hành động vô thức đúng ko? Em đâu có cố tình nhớ anh, em đâu có cố tình vương vấn, em cũng chẳng cố tình níu kéo. Thế mà trong mơ, mình lại gặp nhau, anh cười, đầy ẩn ý. Vẫn nụ cười ấy, khiến ngay cả trong mơ tim em cũng đập mạnh khủng khiếp, và lúc này đây, e vẫn còn cảm nhận rõ mồn một cái cảm giác xúc động ghê gớm lúc đấy. Để em nhớ xem nào. Đó là 1 lễ hội gì đó, kiểu như lễ hội Carnival của Brazil ý. Anh thì đang tất bật chuẩn bị, hình như a đang đóng vai một đạo diễn chương trình kiểu như Trương Nghệ Mưu tổ chức đạo diễn cho lễ khai mạc Olympic ý. Còn em thì đang xúng xính áo dài hồng y như cái ảnh em gửi cho anh hôm đầu tiên mình biết nhau. Em chạy loăng quăng cùng đám bạn, va phải anh. Ôi cái mặt em lúc ấy hẳn là ngu lắm, vì em biết mỗi lần gặp anh em chẳng còn là mình. Những gì ghê gớm em thường thể hiện, những nổi loạn trong suy nghĩ, những trò nghịch ngợm quái đản đều bị anh làm cho tan biến, em trở nên khác em, nhưng hạnh phúc, nhưng vô cùng vui......Đến trong giấc mơ a cũng hoàn hảo vậy sao? Nhưng em đã làm gì nhỉ, em chạy biến như thể mình là nàng Cinderella ( tưởng bở vui gớm), chạy thục mạng và tự nhủ: Mình chạy có nhanh quá ko nhỉ? Liệu a ý có đuổi kịp ko? Hihi, nhưng a đã ko chạy theo e đúng ko. Kể cả trong mơ a cũng đã hành động đúng.
AK, a biết ko, chỉ cần nghĩ về a, chỉ cần mơ về a, thậm chí viết tên anh trên giấy hàng ngàn lần cũng khiến e hạnh phúc rồi. Em ước e thôi ngu ngốc, thôi mù quáng, thôi sống bản năng...Nhưng có ước mơ nào của e thành hiện thực đâu.
Em đang nghe Lonely nè, i have nobody on my own....đó là tình cảnh của e lúc này đấy. A nghĩ e đang hp với 77 ư? Em chỉ cố tỏ ra mình vẫn sống bthường thế thôi, e rời xa 77 lâu lắm rồi, kể cả a H nữa. Họ ko fải a, chưa bao h họ đóng vai trò quan trọng đối với e. E tự khép cửa trái tim mình và xông vào những cánh cửa đã khép chặt, xông vào những ngõ hẹp ko lối ra. Bác Xuân Diệu nói đúng: Người ta khổ vì thương ko phải cách/ Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người....Người ta khổ vì cố chen ngõ chật/ Cửa đóng bưng mà vẫn cố xen vào ( Ko bít nhớ chính xác ko nữa)
ema87 14.06.2009 10:13:46 (permalink)
Chài ạ, hwa vít nhăng cuội đủ thứ mà bị mất tiêu đi đâu zùi. Chán ghê gứm. Sáng nay đi ăn cùng cả nhà, lên Dạ Hương ăn chán gần chít, vì chìu lòng đại ja đình nhà ham ăn mà mình fải lồm cồm bò dậy vừa đi vừa ngáp. Nói chung bi h chả có cảm hứng cho bất kì chiện j.
Đêm qua hơi khóc khóc đc 1 tí, vào lúc 22h 17phút mình đã viết 1 lá thư không bao h gửi cho ai đấy. Nội dung đại để như thế này.
A K, anh đang làm gì? Anh dạo này bận việc lắm phải ko? Anh chắc còn đang vui mừng lắm vì dạo này chứng khoán tăng điểm ác liệt...vv và vv
Này a, đôi khi e tự hỏi, nếu gặp e trước, a có chọn em ko? Nếu điều đó xảy ra thì giờ này người đang ngồi khóc và viết những dòng chữ ngu ngốc này hẳn đã ko fải là em mà lại là 1 con bé thực tập sinh khác. Còn e, đang héo hon ngồi chờ a bên mâm cơm nguội lạnh và chuông đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm trong khi a đang nhậu nhẹt cùng bạn bè đồng nghiệp hay đối tác. Lúc đó, liệu e có còn yêu a đc như bây h ko? Em biết, chỉ khi a ko là của e, chỉ khi ko đc gặp a mỗi ngày, chỉ khi ở xa a thì e mới có thể yêu a đc nhiều như thế. Như vậy là e may mắn hơn chị ý đúng ko? Vì e vẫn còn có thể jữ đc tình yêu cho a trọn vẹn. Em đang xem film Tình muộn anh ạ, có 1 ng đàn ông đã dũng cảm ( hay tàn nhẫn) bỏ gia đình để đi đến với tình yêu đích thực của cuộc đời ông ta. Nhưng đúng là lạ thật, chỉ khi đứng ngoài cuộc, nhìn câu chuyện của người ta, em mới thấy rằng hành động bỏ ja đình đó ko thể chấp nhận đc. Tình yêu ko chưa đủ a nhỉ? Cuộc sống fức tạp và mâu thuẫn, ko thể muốn là đc. Tất cả chỉ là tương đối, tình yêu cũng vậy. Ta chẳng thể giữ đc tình yêu hoàn hảo cho tới cuối đời đâu. Rồi e sẽ tìm đc cho mình một tình  yêu mới, ko fải là endless love nhưng là tình yêu của riêng e, ko chia sẻ, ko fải lén lút, ko fải lo sợ, ko fải đau đớn. Nhất định đấy. Vì thế a nhé, mình chia tay thôi, e hứa sẽ ko nt, ko gọi điện, ko chat, ko gặp a nữa chừng nào e vẫn còn tình cảm với a. Còn khi nào hết rồi, thì mình sẽ bt, sẽ trở lại là bạn. Anh sẽ là quá khứ, y như những quá khứ trc của e. E chờ cái ngày e cười mình vì đã si mê a tới mức đánh mất cá tính của chính mình.
ema87 15.06.2009 10:33:36 (permalink)
Thật kinh khủng quá, không thể tin được là a Thăng ex của Hiếu đã ra đi. Mình vẫn còn nhớ khuôn mặt a ý, sáng sủa, đẹp trai mỗi tội hơi ngổ ngáo. Nhưng a ý đối với Hiếu rất tốt, và đó là tình yêu lớn nhất đời của Hiếu. Tội nghiệp Hiếu quá. Dù a ý đã lập gia đình nhưng trong lòng Hiếu a ý vẫn chiếm 1 vị trí quá quan trọng. Chẳng bít phải nói sao với Hiếu nữa. Cuộc sống này ngắn ngủi và toàn những bất trắc. Bài học cho những người ở lại, hãy tận hưởng cuộc sống từng ngày trọn vẹn, hãy yêu hết mình, hi sinh hết mình đi, nhỡ đâu ko có ngày mai....
ema87 20.06.2009 11:37:55 (permalink)
Vội vã vô cùng, vậy là mai mình sẽ đi HN thực sự, ở lại thực sự. May quá, có vụ ACB gọi đi thi thì mình mới đủ dũng khí, à ko fải là vũ khí để chiến đấu với bố mẹ, cuối cùng người thắng cuộc là mình - và mình bít chiến thắng này cũng chẳng vẻ vang gì, chiến thắng mang vị hối hận, lo sợ nhưng cũng hiếu kì biết bao nhiu. Thui cứ lăn xả đi, sống như mình ao ước xem nào, xem nước mắt và mồ hôi cái nào chảy nhìu hơn cái nào.
Ôn thi nhưng chẳng tập trung đc là mấy, tệ thật. Tại vì trót vác quyển Thiên thần và Ác quỷ về đọc. Hix, say mê quá cơ. Thế là chẳng chú tâm đc mấy.
Đang 2b, thế là lại đau nhức khắp người, nhưng vì vụ chuẩn bị đc sống khổ nên thấy fấn chấn lắm, cố lên nào, mình là ai chứ nhỉ? Br bảo: Bạn xinh như tiên ý. Chẹp, đảm bảo oánh nhầm chữ " đ " ra chữ " t " rùi. :D
Vội viết mấy dòng để ghi nhớ sự kiện quan trọng này vào. Thui bi h chuẩn bị hành lý nào.
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 19 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9