RE: All about myself!
28.07.2009 11:53:07
(
permalink)
Hix, nóng không thể thở - đó là cảm giác đêm qua. Căn phòng của HT như một cái lò bát quái, 2 đứa nằm như 2 con heo quay, mồ hôi mỡ chảy đầm đìa, lăn hết bên nọ tới bên kia mà ko đỡ nóng, nhìn thảm cảnh quằn quại đấy thật thương tâm và buồn cười. Mình chẳng thể ngủ đc, chỉ cố cầu cho tới sáng để không khí dịu mát hơn. Thời tiết sao mà khắc nghiệt. Chui ra từ phòng điều hòa của lớp học thì gặp một luồng không khí nóng hất tung mặt, bong tróc hết lớp mặt nạ mình đã dày công bôi trát :D, 9h tối đi ngoài đường về nhà, nóng hầm hập, mùi khói xe, mùi của những thùng rác bên đường, mùi hơi người, mùi bụi, mùi mặt đường bốc lên,...hỗn tạp và kinh khủng. Ôi, mình sợ nơi đây, mình hiểu vì sao mà người ta lại chóng già, chóng chết, chóng bị ung thư, u não, viêm phổi, sưng muĩ, viêm họng, vô sinh, trầm cảm...vv và vv trong khi có cả một núi tiền rùi. Thấm thía cái cảnh dẫm đạp lên nhau để mà tồn tại rồi. Ôi TN yên bình của ta ơi, ta sắp về với ngươi rồi đây! Tuy nhiên đc trải nghiệm cái cảm giác này cũng thật thích, mình cũng ko hề hối hận khi đã ở đây, để bít là dù có làm đc nhìu tiền đến mấy, mà thiếu thốn tình cảm, cô đơn và lẻ loi thì tất cả cũng vô nghĩa. Ở đây đúng là có quá nhìu cơ hội để phát triển, nhưng dường như muốn phát triển người ta phải cấu xé nhau, đấu tranh sinh tồn mà, tôi sống thì buộc lòng anh phải hi sinh. Đó là quy luật. Biết là ở đâu cũng thế thôi, nhưng nếu ở nhà thì chí ít sau những mệt mỏi mình có thể về nhà và tra tấn những người mình yêu thương bằng bộ mặt cau có, sưng sỉa, để đc hỏi han, dỗ dành, bênh vực. Sau này sẽ còn nhìu lúc xuống đây để học đủ thứ, nhưng sẽ chỉ là tạm thời, mình ko mún gắn bó với nơi này chút nào nữa, mình sợ, mình bỏ chạy đây, mình hèn nhát, mình trốn tránh đây!