All about myself!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 19 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 27.06.2009 09:30:41 (permalink)
I'm coming back...
Trở về sau 1 chuyến đi cảm thấy dài vô cùng. HN quả là mệt mỏi và fức tạp nhất là trong cái nắng hè gay gắt với căn fòng 20 m2, sàn nhà như lò bánh mì, quạt thì chỉ thấy hơi nóng. Đúng là có lúc mình cảm thấy từng thớ mỡ của mình chạy ra nhão nhoét. Ui ui, kinh quá. Nhưng fòng trọ của mình và HT đã là thiên đường rùi đấy. Hum trc vào chỗ chị VA, kinh dị. 5 người trọ trong cái fòng 10m2, khách đến thì chỉ ghé đc cái mông vào thôi, chân thì tạm thời thò ra ngoài vậy. Những người ngoại tỉnh muốn trụ lại HN thì fải trả giá như vậy thôi. Ôi trời ơi, tôi fải làm sao đây??? Trong cái khổ mới nhận ra đc já trị những ngày đc ở bên gia đình, bị coi là đứa trẻ to xác, bị quan tâm thái quá, bị hỏi han quá nhìu và bị yêu thương quá đáng :D. Nhưng mình cũng ko hối hận vì đã đi HN, ít ra mình đã bít đc cảm jác tự mình fải jải quyết các vấn đề của mình, cảm jác bị chèn ép, bị bóc lột, bị lừa đảo....bít đc nhìu hơn về đủ các thể loại người trong xã hội. Trời 1 tuần thôi mà học đc nhìu quá cơ. Mình còn hơn 1 tháng nữa để học nhìu hơn mà. Cố gắng nhé. Đc về nhà nghỉ 1 tuần sau khi các e thi ĐH xong mình cũng lại khăn gói típ tục đi đày ải bản thân. Coi như mình đang đi tu để chuộc lại những lỗi lầm mà từng mắc fải trong quá khứ.
ema87 29.06.2009 10:05:41 (permalink)
Hum nay là sn của ai đó rất đặc biệt đối với mình. Dù mình đã bảo ko đc đến gần nữa, nhưng tới ngày sn của người đấy mình vẫn cảm thấy muốn gặp kinh khủng. Mình đã đi mua best novel : Tiếng chim hót trong bụi mận gai, mình đã bọc đẹp đẽ  bằng màu da cam mình yêu thích, bằng những chiếc nơ bạc, 1 cái thiếp cũng màu da cam với những chữ viết run run màu nhũ bạc. Mình viết rằng: Em nhớ có lần đã hứa cho a mượn quyển tiểu thuyết này. Bi h e tặng nó cho a. E bít a chẳng có time đọc đâu, nhưng a hãy jữ nó lại như một kỉ niệm đẹp....vv và vv. Mình vừa viết vừa thấy những j mình muốn nói nó hay và đẹp hơn nhìu, nhưng sao mình chỉ có thể thốt lên những lời chán ngán như thế? Và rồi cho tới lúc này mình vẫn chưa đủ can đam mang đi tặng. Mình ko biết hành động của mình có điên rồ ko nữa, nhưng chẳng nhẽ muốn tặng quà cho một người có ý nghĩa đặc biệt với mình cũng là sai à?
Hum trc người ấy cũng tổ chức sn sớm, có gọi cho mình nhưng mình lie là vẫn ở HN. Quả thực mình ko muốn đi để gặp lại TNN và người ấy cùng 1 lúc. Mình thấy mình thật đáng lên án, đáng bị coi thường, đáng bị khinh ghét, nói chung là đáng mang lên máy chém.
Sẽ chỉ hum nay thôi, nhé, cho mình đc nhìn lại người ấy thêm 1 lần nữa. Rùi sẽ ko bao h gặp lại cho tới khi mình hết thik người ấy. Hứa đấy!
ema87 30.06.2009 09:07:25 (permalink)
Mình đang khóc, vào một buổi sáng sớm đẹp trời, với bản nhạc trữ tình Every day I love u nhẹ nhàng. Mình khóc ko ra nước mắt, nhưng tức ngực lắm, thấy đau lắm. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 6, đánh dấu nửa năm ôm một thứ tình cảm ko thể đc định nghĩa, đánh dấu nửa năm sống vô ích, mất fương hướng vì chuyện tình cảm quá nhiều, và bỗng nhiên đánh mất chính mình, đánh mất sự tự chủ, sự kiên cường - cả bản lĩnh nữa chứ.
Ngày hôm qua mình đã nt chúc mừng, vẫn bằng cái jọng điệu đùa cợt chẳng đâu vào đâu. A hẹn tối sẽ gặp. Nhưng mình ko thể gặp a riêng đc dù mình muốn vô cùng. Mình đã tự động mang quà tới ngân hàng, giả vờ là nhân viên chuyển fát nhanh gửi cho a. A đang họp, hoặc a ko muốn gặp mình, rốt cuộc là mình vẫn ko đc nhìn thấy a dù chỉ 1 phút ngắn ngủi. Và...a đã ko nói gì.........A giận? A ghét mình?..Anh thấy mình ngớ ngẩn?....Anh cho rằng mình làm fiền a?...A sợ mình sẽ dấn sâu vào thứ tình cảm ko đi tới đâu?....A lo lắng?......A chán mình?...A thấy ngán ngẩm?........Dù a có nghĩ j đi chăng nữa, mình cũng đã mãn nguyện vì đã làm đc điều mình muốn, đã tặng đc a quyển tiểu thuyết mình yêu thích nhất, đã nói đc với a những j mình thực sự cảm nhận, và đã ko có chuyện j xảy ra. A K, e chúc a sẽ lại sống tốt, sống vui vẻ, làm việc tới kiệt sức như trước khi mình gặp nhau. E chúc mình sau chuyến đi HN dài ngày, trở về sẽ là 1 e hoàn toàn khác, à ko, ý em là e sẽ lại là e của trước khi gặp a, à cũng ko đc, trước khi gặp a e cũng vương vấn chuyện tình cảm đấy chứ? Thế thì sẽ là e như thế nào nhỉ? E cũng ko biết nữa, có lẽ e sẽ vẫn là e, nhưng sẽ nhìn a bằng cặp mắt vô cảm. Ôi nghe thật ghê quá. E đã đợi điện thoại của a, rốt cuộc thì người gọi cho e lại là a Hững Hờ........
Lần này, e sẽ cho mình cơ hội thật sự......
ema87 01.07.2009 15:48:05 (permalink)
Anh đã trả lời. Anh đã nói a vui, nhưng thực lòng mình biết a đã ko còn vui đc như xưa - như trc khi có cái chuyện điên rồ ấy. Vậy là a đã biết. Anh nói: Có lúc e làm a buồn fết đấy, nghĩ nhé! Mình hiểu ra rồi, cảm thấy hurt vô cùng, nhưng cũng lại nhẹ nhõm. Ừ biết thế cũng tốt, mình sẽ ko bao h xuất hiện trc mặt a nữa mà........Thôi nhé, thôi chủ đề này nhé!
2 ngày vật vã đi đi lại lại mới lấy đc đủ số jấy tờ cần thiết để làm 1 số hồ sơ nộp vào 1 số nơi. Chẳng bít kết quả sẽ đi tới đâu nữa. Số mình lúc nào cũng đen kinh dị, nên nếu mà có việc j suôn xẻ quá cũng khiến mình lo lắng. Thế nên việc bị trục trặc mấy hum nay cũng ko làm mình bùn cho lắm. Ság đi công chứng xong đống jấy tờ, định làm sơ yếu lí lịch thì nhớ ra lại để ảnh thẻ ở HN rùi. Lại lóc cóc đi chụp lại, chắc lại xấu như ma cho xem. Dạo này ko đc việc j cả. Mất bao nhiu tiền oan. Mong đc ACB hoặc Vietin bank quá. Mong ko fải về trg. Mong...mong...và mong. Nhưng dream never come true with me.
Lại cố gắng ôn thi típ vào mọi NH có thể. ACB thì 1 tháng mới có kết quả mà. Tại thời điểm này vẫn chưa có chỗ nào chắc chắn cả. Mệt thật, nhưg chưa thấy nản. Cố gắng nhé!
ema87 04.07.2009 21:10:44 (permalink)
Mai ta lại lên đường HN tiến. Đã ko còn háo hức như ngày đầu tiên. Nhớ HT bảo với mẹ nó: "Bạn V đang thu dọn hành lý về TN, hớn hở y như lúc bạn ý chuẩn bị về HN" - nghĩ mà bùn cời. Mình đúng là chán đến thế là cùng.
Đợt này xuống có mấy mục tiêu:
- Hoàn thành chứng chỉ chứng khoán
- Học Tiếng Nhật với HT
- Ôn luyện Tiếng Anh + nghiệp vụ để thi vào VietinBank
Cố gắng hết sức nhé. Ko còn time để cho những chuyện ko đâu vào đâu, ko có hồi kết nhé. Bỏ lại all đằng sau.........
ema87 21.07.2009 10:10:03 (permalink)
Trở về nhà sau những ngày dài mệt mỏi. Mình đã lột xác thực sự. Y như mình mong muốn. Thích thật đấy. Mình đã quên đi hết những cảm giác mong chờ, nhớ nhung, hi vọng.....Trong lòng mình nhẹ nhõm tới kinh ngạc. Bây h mình chỉ mong có việc làm thôi.
Hôm nọ thi Vietin Bank, mình hơi chán fần thi logic của mình, có mấy câu easy thế mà còn tick sai. Ko bít có nổi 5 điểm ko. Còn fần nghiệp vụ và tiếng anh thì ok. Cầu trời có một phép màu....Mình đã tu thân rồi mà, chắc chắn ông trời sẽ nhìn ra sự cố gắng của mình.
 
ema87 23.07.2009 16:57:22 (permalink)
Mình đang ở HN, 1 mình, ko có Ti tồ, chẳng có ai ở bên cạnh. Điện thoại tối thui, thỉnh thoảng rung lên nhạc chuông quen thuộc của bố, mẹ và 1 vài đứa bạn. Vẫn chỉ là tối thui. Vẫn chỉ là alone. Vẫn rất buồn. Vẫn thật cô đơn. Mình sợ quá, sợ sự cô đơn tới cùng cực này, chỉ sợ tự nhiên mình bỗng gục ngã và đột tử trong căn phòng bé nhỏ này, ko ai biết, ko ai để ý....3 ngày sau, dantri.com đưa tin với titlle gây sốc: Một cựu sv 22 tuổi đột tử vì đơn độc tại phòng trọ. Ẹc, ghê quá!
Mình chẳng muốn ăn cơm. 2 hôm rồi, chỉ có omachi và bánh mì ruốc. Mua thêm đc 2 quả su su và 4 quả dưa chuột cải thiện tình trạng thiếu chất rau trầm trọng. Hết. Nhìn hàng quán, cũng thích ăn nhưng ko muốn ăn một mình. Mình ghét vào đâu đó ngồi ăn một mình. Cảm thấy như đang trưng diện sự cô đơn cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng và chỉ trỏ. Mình cứ có cảm giác mọi người ai cũng nhòm ngó, rỉ tai nhau: Con bé đó đơn độc thế! Như thể cô đơn là một bệnh truyền nhiễm vậy, và mọi người sẽ thêm xa lánh mình. Hix bệnh của mình hình như trầm trọng hơn mức mình nghĩ là mình có thể kiểm soát rồi. Làm sao bây giờ. Mình phải yêu ai đó khẩn cấp thôi. Nhưng chẳng ai dạy mình phải bắt đầu yêu một người mới như thế nào. Không thể tồn tại những cảm xúc tự nhiên nữa, mà phải học yêu. Ko thể cứ yêu bản năng để rồi lạc lối, phải biết chọn lọc và tìm kiếm, phải thực dụng và tỉnh táo. Ôi mình đang kiếm tìm điều j thế nhỉ? Đó sẽ là tình yêu sao? Nhưng những người bạn mà mình biết họ cũng vậy mà. Sau những đau đớn và tuyệt vọng, ai rồi cũng nhận ra, cuộc sống này ko thể tồn tại sự lãng mạn mãi mãi, sẽ ko có những tình yêu vĩnh cửu như thủa ban đầu bao h đâu. Mình nhận ra đc quá nhiều thứ sau chuyến đi này. Mình chưa hề hối hận khi ra đi như thế, ra đi để thấy rằng chỉ có gia đình mới là bến đỗ mãi mãi cho cuộc đời mỗi con người. Xã hội phức tạp và rối răm, ko có chỗ cho tình thương yêu, mọi người cứ mải miết sống cho riêng mình, vô tình và cố ý dẫm đạp lên nhau để tìm đc hạnh phúc cho mình. Rốt cuộc thì tất cả đều bất hạnh. Thôi mình sẽ trở về với gia đình, đó là hạnh phúc, chẳng ở đâu xa xôi đâu.....đừng đi tìm nữa.
Hum nọ xem Chàng rẽ phải, Nàng rẽ trái - giống clip bài Bad Day quá, ko bít cái nào bắt chước cái nào nhỉ. 2 con người ở rất gần nhau nhưng ko hề biết tới sự tồn tại của nhau. Hàng ngày họ vẫn vô tình bước qua nhau như những người xa lạ. Rồi số phận đưa họ tới bên nhau, trở thành 1 phần ko thể thiếu của nhau. Thật tuyệt làm sao. Ôi mình thích điều đó quá. Xem xong mình cảm thấy cảm động dù thực lòng diễn xuất và nội dung chưa làm mình hài lòng. Nhưng chỉ với ý nghĩ, ở đâu đó rất gần mình, vẫn có a half vẫn đang tìm kiếm mình là mình lại thấy vui hết cả người rùi. Đôi khi vẫn cứ phải tin để mà sống chứ.
Cảm thấy mình bây h ko còn mong nhớ về ai nữa, thấy vui nhưng cũng thấy lo. Rồi một ngày mình sẽ quên tất cả...sao cái j cũng chỉ tương đối thế. Mình sẽ ko dám bắt đầu một tình cảm nào nữa mất khi biết rồi sớm muộn j mình cũng sẽ lại lãng quên....
ema87 28.07.2009 11:53:07 (permalink)
Hix, nóng không thể thở - đó là cảm giác đêm qua. Căn phòng của HT như một cái lò bát quái, 2 đứa nằm như 2 con heo quay, mồ hôi mỡ chảy đầm đìa, lăn hết bên nọ tới bên kia mà ko đỡ nóng, nhìn thảm cảnh quằn quại đấy thật thương tâm và buồn cười. Mình chẳng thể ngủ đc, chỉ cố cầu cho tới sáng để không khí dịu mát hơn. Thời tiết sao mà khắc nghiệt. Chui ra từ phòng điều hòa của lớp học thì gặp một luồng không khí nóng hất tung mặt, bong tróc hết lớp mặt nạ mình đã dày công bôi trát :D, 9h tối đi ngoài đường về nhà, nóng hầm hập, mùi khói xe, mùi của những thùng rác bên đường, mùi hơi người, mùi bụi, mùi mặt đường bốc lên,...hỗn tạp và kinh khủng. Ôi, mình sợ nơi đây, mình hiểu vì sao mà người ta lại chóng già, chóng chết, chóng bị ung thư, u não, viêm phổi, sưng muĩ, viêm họng, vô sinh, trầm cảm...vv và vv trong khi có cả một núi tiền rùi. Thấm thía cái cảnh dẫm đạp lên nhau để mà tồn tại rồi. Ôi TN yên bình của ta ơi, ta sắp về với ngươi rồi đây! Tuy nhiên đc trải nghiệm cái cảm giác này cũng thật thích, mình cũng ko hề hối hận khi đã ở đây, để bít là dù có làm đc nhìu tiền đến mấy, mà thiếu thốn tình cảm, cô đơn và lẻ loi thì tất cả cũng vô nghĩa. Ở đây đúng là có quá nhìu cơ hội để phát triển, nhưng dường như muốn phát triển người ta phải cấu xé nhau, đấu tranh sinh tồn mà, tôi sống thì buộc lòng anh phải hi sinh. Đó là quy luật. Biết là ở đâu cũng thế thôi, nhưng nếu ở nhà thì chí ít sau những mệt mỏi mình có thể về nhà và tra tấn những người mình yêu thương bằng bộ mặt cau có, sưng sỉa, để đc hỏi han, dỗ dành, bênh vực. Sau này sẽ còn nhìu lúc xuống đây để học đủ thứ, nhưng sẽ chỉ là tạm thời, mình ko mún gắn bó với nơi này chút nào nữa, mình sợ, mình bỏ chạy đây, mình hèn nhát, mình trốn tránh đây!
ema87 30.07.2009 11:54:45 (permalink)
Mình lại ngồi đây, ôm máy tính của bạn Ti tồ, bật hàng chục trang web, nhìn và ngó, đọc tới thuộc làu các thể loại tin lá cải, lượn qua một vài web học hành cho khỏi áy náy lương tâm, ol mòn mỏi, chẳng bít mình chờ đợi điều gì từ cuộc đời này nữa. Vì mìh chờ đợi quá nhìu thứ, vì mình cứ há miệng mà sung chẳng rơi, vì mình cứ chây lười mà bụng vẫn no, thế nên mình vẫn cứ ỉ lại, cứ ì ra, chẳng có sức lực j cả. ACB chắc chắn là trượt roài. Xong! Vietinbank thì vẫn đang trong quá trình mòn mỏi. Cao đẳng kinh tế thì có lẽ ok. Vậy là quay lại điểm khởi đầu - lại đấu tranh tư tưởng để làm gv. Nhưng ko phải ở lại trường mình, mà là ở Cao đẳng. Ừ mình thấy thà dạy cao đẳng còn hơn là quay lại cái trường đại học chán mù của mình, ít ra ở đây mình có thể làm lại từ đầu, ko phải gặp lại những khuôn mặt đáng sợ, những con người đáng ngán, những công việc đáng chán để tới với những chuỗi tồi tệ mới một cách hoàn toàn. Vậy là cái chứng chỉ mình học có thể vứt vào sọt rác đc roài. Mình vẫn ao ước đc làm ở Vietin lắm, nhưng,,,nhưng....giá kể mình giỏi một cách xuất chúng cơ, đằng này cũng nhờ nhờ, nhạt nhòa, chỉ có cái khát vọng mù quáng là lớn đùng thoai. Thôi cuộc đời đưa đẩy tới đâu, mình dạt theo tới đó. Mình đang thả mình đây, đang buông tay rồi. Sao lúc này kém cỏi thế, lại sắp 2b chăng, nên đầu óc mới điên loạn thế nè. Nào nào,chiến đấu đi nào!!!
ema87 01.08.2009 20:34:20 (permalink)
Hôm nay xuống trường CĐ KT tập trung. Tình hình là mình sẽ phải soạn 5 giáo án trong vòng 2 tuần tới, và sẽ giảng thử ngay tắp lự. Hix, hix, vậy là thật rồi đấy à? Cảm giác tự dưng thấy nao nao, ta sẽ là cô giáo, ta sẽ đứng trước một bầy học sinh nghịch như quỷ sứ, trước mặt thì ngoan ngoãn xinh tươi, sau lưng nó sẽ bình phẩm: Hum nay mặt cô hơi mụn, tình hình áo cô hơi ngắn, quần cô hơi chật, mông cô hơi...to. Ối jời ơi là jời, chết tôi rồi, ta sẽ phải trả giá, trả giá cho việc thèm thuồng cuộc sống bình yên bên gia đình nên đã từ bỏ ước mơ bay nhảy cao xa cho tới khi gãy giò mới thôi. huhuhu. Không sao, mình là ai chứ, mình sẽ bất chấp hết, nhứt định mình sẽ trở thành cô giáo tốt, cô giáo hiền, cô giáo giỏi, cô giáo tâm lý, cô giáo vui tính, cô giáo no1. Nhé, cố gắng đấy! Hum nay bố bảo: thế bi h mà bên ngân hàng đỗ thì chọn cái j? Mình vẫn ngay lập tức bật ra: Ngân hàng chứ còn j nữa! Mặt bố thấy xìu. hì. Ừ vì con gái bố vẫn tham tiền mà, con gái bố muốn trở thành một người phụ nữ độc lập chứ ko chỉ là một người phụ nữ đứng đằng sau chồng một cách cam chịu và hàng tháng đều cố gắng mỉm cười xinh tươi chờ đợi chồng vác về nhà một cục tiền to bằng cái va li. Ai cũng bảo mình rằng ko cần làm đc nhìu tiền, chỉ cần lấy đc chồng giàu là đủ. Này, nếu ai cũng có suy nghĩ ấy, thì những anh chàng nghèo rớt vứt đi đâu? Chẹp, mình sẽ phải giàu bằng sức của mình chứ ko chỉ hi vọng hão huyền vào wedding với một mỏ vàng, tất nhiên nếu chẳng may ngã vào mỏ vàng nào đấy thì mình cũng đâu có ngu mà nhảy ra cơ chứ, hihi.
Thế là từ mai có việc để làm roài. Mình thích lắm, thích có việc j đó để làm. Mình ghét cảm giác thừa thãi lắm. Vui quá! Dạo này sống và sinh hoạt hết sức lành mạnh, đầu óc thật là thoải mái, chẳng nghĩ ngợi j tới những chuyện hại tim nát óc của ngày xửa ngày xưa nữa. Yeah!
ema87 03.08.2009 11:42:37 (permalink)
Hum nay vừa xuống trường tương lai. Tình hình có vẻ sáng sủa. Chị D nói nếu e quyết tâm thì đơn giản. Nhưng e....e ko biết việc e đang làm đã gọi là quyết tâm chưa. Chỉ là e muốn thử, chứ ko phải quyết tâm bằng mọi giá, chỉ là nếu như có sự lựa chọn khác e vẫn muốn thử tiếp, tức là chưa fải quyết tâm nhỉ? Hừm, thật là khó khăn cho mình. Thôi cuộc sống cam chịu là như thế này đấy. Làm giáo viên, lấy chồng ngân hàng, đẻ ra một thằng cu xinh xắn như cu Khánh nhà chị D, cuộc sống an nhàn hưởng thụ...thế nhé, bi h mình sẽ đi đọc sách Thẩm định dự án đầu tư, huhuhuhu
ema87 08.08.2009 21:06:28 (permalink)
Hum nay giỗ bà nội, xuống bác Tuyên từ sớm. Trời nóng thật là nóng, cứ ngỡ chẳng ăn uống đc gì sau khi đi tập về mệt ơi là mệt, thế mà trưa vẫn đả như điên. Hậu quả là bụng lại to phưỡn ra, ẹc, trông như 3 tháng rùi ý:D. Đó chỉ là phần mở đầu cho những suy nghĩ ngày hum nay...
Bác Tuyên - 1 người rất giỏi nói, giỏi ba hoa, giỏi triết lý, giỏi đao to búa lớn, và mình rất thích nghe bác ý nói dù đôi khi là dài dòng quá mức cần thiết. Bác nói với mình về chuyện làm giáo viên. Bác nói rất nhiều và ko hiểu sao mục đích của cuộc nói chuyện thì vẫn giống như bất kì một người lớn nào khác rằng thì là việc làm gv là best cho mình nhưng mình lại chợt cảm thấy thấm thía thế. Bác nói về sự thanh thản. Bác bảo: Cháu còn trẻ, cháu muốn thử thách, bác đồng ý. Nhưng cháu đừng mất quá nhiều thời gian, quá nhiều chi phí cuộc đời cho những thử thách không đi tới đâu. Bác ko học hành nhiều, nhưng kinh nghiệm cuộc đời cho bác biết, kinh tế càng phát triển, sức ép từ công việc tại các doanh nghiệp hay NH là rất lớn. Nhiều lúc, cháu muốn sống thẳng, sống đúng cũng ko thể đc. Họ bảo cháu làm sai, cháu phải làm, họ muốn cháu cùng chết, cháu cũng phải chết ( đoạn này hơi quá!). Tìm sự thanh thản trong công việc khó vô cùng. Sau này, càng lớn cháu sẽ càng hiểu đc giá trị của sự thanh thản. Nhất là với con gái, điều đó rất cần thiết với cháu, cháu cứ ngẫm đi...vv và vv
Bác còn nói nhiều lắm, nhưng mình hiểu ý bác. Bác nói đúng, và mình cũng đã nhận ra đc điều đó từ lâu. Nhưng mình lại ko muốn thừa nhật. Vì mình quá tự cao tự đại, mình sợ nếu bi h mình quay lại với những định hướng ban đầu của bố mẹ, thì lại bị coi là hèn nhát, bị coi là ko có chính kiến, gió chiều nào lả lơi theo chiều ấy. Mà mình đúng là như vậy mà. Bây h mình nghiêng ngả lắm rồi. Mình muốn làm gv rồi. Mình muốn thanh thản. Mình yêu cuộc sống cạnh gia đình. Mình yêu TN. Mình yêu sự nhàn hạ. Mình yêu sự bình yên. Mình yêu cảm giác tự do tự tại. Mình ghét áp lực. Mình ghét sự chật chội. Mình ghét sự ô nhiễm cả về không khí thở và không khí sống. Mình ghét sự cạnh tranh ko lành mạnh. Mình ghét bon chen. VÀ MÌNH GHÉT CHÍNH MÌNH!!!!!!!!!!
ema87 03.09.2009 10:39:28 (permalink)
Lâu quá rồi ko share. Trải qua một quãng thời gian hết sức khó khăn, cảm thấy mọi thứ trước mặt sao mà tối đen, bỗng dưng ko muốn bước đi nữa, thấy quá nản. Ốm, ốm như chưa bao h đc ốm vậy. Nằm vật, sốt li bì, đau nhức đầu óc mình mẩy, ho sù sụ như một cụ bà sống gần một thiên niên kỷ, hội tụ đầy đủ triệu chứng của H1N1. Thế mà lại ko phải. Bây giờ thì mình ko sợ H1N1 nữa rồi, vì mình đã trải qua cơn đau bệnh nặng hơn thế mà vẫn sống cơ đấy. Đứa con của cô bạn mẹ mình bị H1N1 mà nó có 1 tuần đã khỏi. Còn mình, vật vờ hàng nửa tháng, tới giờ vẫn thấy biêng biêng, chẳng bình thường lại đc, chắc thành mãn tính mất. Bị ốm, nên vô cùng bi quan, buồn bã, và bất lực trước cuộc sống. Mình sợ hãi, thu hẹp mình trong một góc phòng, đọc sách, đọc truyện, viết ra các triết lý, nghĩ về một câu chuyện tình yêu bi thảm, đọc những mẩu truyện hài hước mà chẳng thể cười, đọc "Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi" nhưng cũng ko thay đổi đc gì. Mình biết, mình bệnh rất nặng rồi, nặng hơn cả những đau đớn thể xác mà mình đã và đang trải qua. Tổn thương đến mức mà cảm thấy không yêu bản thân một chút nào nữa, ko muốn biện hộ cho bản thân, ko muốn che giấu những sai lầm, ko muốn sửa chữa, ko muốn cố gắng, ko muốn vươn lên. Sợ quá, sợ cái con người này quá rồi, rơi vào cái thế tiến thoái lưỡng nan, muốn những điều cao siêu nhưng bản thân thấp hèn chỉ có được những thứ cỏn con cho riêng mình, rơi vào vũng bùn của thất vọng, lôi kéo cả những người thân yêu nhất xuống theo. 22 năm trên cuộc đời, bây giờ mới cảm thấy rằng sao mà phí thế. Giá như, cái sinh mạng này đc trao cho những người khác xứng đáng hơn. Tôi ơi, mi là ai thế, mà sao kém cỏi đến nhường này? Suy nghĩ tiêu cực tới mức ko thể cứu vãn, cố gắng tồn tại xem ngày mai có tốt hơn không, nhưng 1 tỉ cái ngày mai trôi qua rồi, sao vẫn stay the same???
 
ema87 15.09.2009 10:33:13 (permalink)
Ngày ko mong đợi rồi cũng phải tới. Em bước những bước chân chán chường sang tuổi 23. Ừ nhỉ, sao cứ nhanh thế, cứ hết năm này tới năm khác e phải chào đón cái ngày này. E đã từng ước ao một năm có tới vài ngày như thế này, vậy mà giờ đây sao e sợ nó thế. Xin lỗi, sao e lại đối xử với bản thân tệ vậy. Là ngày vui mà. Là ngày mà cách đây 23 năm về trước bố mẹ e đã hân hoan chào đón một đứa trẻ mà theo kì vọng của bố mẹ lớn lên nó sẽ rất xinh xắn, ngoan hiền, giỏi giang. Là ngày mà e bắt đầu làm quen với thế giới, e mở mắt tròn xoe, e khóc to như thể muốn nói: cuộc sống ơi, đừng bắt nạt tớ nhé, t nhỏ bé lắm. Là ngày như mọi ngày, nhưng đặc biệt đối với những người sinh thành ra e, vì thế nhứt định e phải thấy đặc biệt. E biết rồi, e sẽ sống thật đặc biệt, dù có thất bại ê chề hay thành công mĩ mãn, e sẽ sống là chính e, mặc kệ người ta nói!!!
ema87 06.10.2009 20:40:15 (permalink)
Cuộc đời thật chẳng thề ngờ, có những bước ngoặt mà bỗng dưng ập tới, mình ko nghĩ đến, mình chẳng hề mong, thế mà nó vẫn cứ đến. Đúng là số phận, càng ngày càng tin hơn vào số phận.
Tạm biệt giấc mơ làm cô giáo của bố mẹ, mình đang hàng ngày lăng xăng tới công ty to nhứt thành phố làm nhân viên kinh doanh. Hum nào cũng thấy rất fấn chấn, cảm thấy cuộc sống sao mà có ý nghĩa. Mấy hum đầu thấy thời gian trôi lê thê, cảm jác mình như người thừa, nhưng rồi quan sát và học hỏi, mình đã mường tượng ra công việc mình cần làm. Thấy vui, thấy thích, thấy háo hức, thấy tò mò, thấy fấn khích. Mọi người nhứt là người lớn trong gia đình vẫn thấy tiếc cho mình, vẫn mún mình đc làm trong cơ quan nhà nước ăn lương còi cọc nhưng ổn định cả đời, nhàn hạ và vô lo. Sao lại cứ phải thế nhỉ. Vẫn biết là phụ nữ nên dành nhìu time cho ja đình, nhưng mình thấy ở đây cũng có nhìu chị mà, các chị ý vẫn sống tốt đấy thôi.
Ở công ty này có một điều ngạc nhiên là xuất phát điểm toàn những người học trung cấp, thậm chí bà tổng jám đốc còn chỉ tốt nghiệp cấp 3, thế mà bi h trong tay bà ý có hàng chục ngàn tỉ đồng, choáng! Mình mún tìm hiểu xem làm cách nào mà bà ý gây dựng đc một doanh nghiệp hoành tráng như thế.
Hix, ở đây mình lại fall in love một a trưởng fòng mứt roài. A ý nhìn rõ hay, đáng iu kinh khủng, có vẻ để ý và quan tâm tới mình. Hum nay mình xuống xưởng thực tế, a ý còn xuống thăm, dặn dò, nhưng chắc mục đích kiểm tra xem mình có nghiêm túc hay ko. He, thôi mình sẽ nghĩ là a ý quan tâm tới mình nên mới thế. Vui wa'. Nhưng a ý suốt ngày ở chi nhánh HN, tuần về có 1, 2 lần thui. A ý nói sẽ cho mình đi các chi nhánh. Ẹc. Say xe điên đảo, trông mình sẽ rất kinh trong bộ dạng ý, mình ko thể cho anh ý nhìn bộ mặt ấy của mình được.
À có một chuyện làm mình fân tâm. Đó là a Dũng VIB lại gọi điện, mún tạo điều kiện cho mình vào làm ở NH a ý. A ý mún cho mình đi làm thử, rùi thi sau ( tất nhin thi sẽ chỉ là hình thức). Nhưng mình đã từ chối và nói sẽ vẫn thi nhưng vẫn làm ở đây. Nếu thi đc mình sẽ cân nhắc. Chẹp, ko bít ở đâu thì tốt hơn. Nhưng mình thực sự thích mức lương ở NH và môi trường làm việc ở Thái Hưng ( bao gồm cả anh trưởng phòng). Mình chỉ được chọn một trong hai, giá có thể phân thân nhỉ.
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 19 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9