Đường Khuya
Đường khuya trời vắng lạnh lùng
Mưa rơi sương xuống mịt mùng thế nhân
Yêu thương có nhớ vạn lần
Cũng là dư lệ ái ân nát nhàu
Bể dâu tìm gợi cho nhau
Tình xưa nghĩa cũ thay màu đổi ngôi
Một yêu bánh vẽ tôi ơi
Bài thơ kỷ niệm khóc cười dở dang
Tôi đi tìm chút nắng vàng
Nắng tan úa giữa hôn hoàng tôi đi
Ngày mai ngồi tưởng tình chi
Chỉ là hư ảo trồng si một thời
Lối chiều vàng vọt lá rơi
Rơi bao nhiêu lá phủ đời thêm đau
Cánh hoa năm trước xếp sầu
Tình xưa rẫy chết bên cầu gió mưa
Trời mù sương lạnh người thưa
Một mình khuya sớm đón đưa một mình
Câu thơ buồn tựa lời kinh
Bóng mờ nhân ảnh chứa tình phai phôi
Nắng lên suổi bọt mồ côi
Đường trần đông quánh tình tôi muộn phiền
Về đâu ngày tháng dịu êm
Âm thầm nỗi nhớ gọi tên bạn lòng
Quẩn quanh trong xác thân nằm
Còn tình lưu luyến trăm năm nhục hình
Thanh Huy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2014 13:15:27 bởi TTH >