NHỮNG TÁC PHẨM ĐỂ ĐỞI CỦA NHỮNG NHÀ THƠ
Những giọt long lanh
Mưa xin những giọt long lanh,
Rớt rơi trên mắt em xanh ngày nào.
Môi em những cánh hoa đào,
Giọt mưa trên lá ngọt ngào tuổi xuân.
Ðời anh những bước phong trần,
Hững hờ gió bụi bao lần đi qua.
Hạt mưa đọng lại trên hoa,
Trên môi, trên mắt nhạt nhòa ước mơ.
Yêu em yêu nét ngây thơ,
Yêu tà áo trắng yêu thơ học trò.
Thuở nao, những lúc thẹn thò,
Thư xanh nét chữ hẹn hò thương yêu.
Ðời anh tưởng hết tiêu điều,
Có nhau ấm áp những chiều gió mưa.
Long lanh những giọt đong đưa,
Long lanh nước mắt như mưa ngày nào.
Tình anh đánh mất rồi sao?
Giờ em nay đã phương nào cách xa.
ÁI HOA
Bến xưa
Trời mưa ngàn hạt sầu mưa
Chừ ta hiu quạnh dưới mưa lạnh lùng
Nhớ người lắng giọt sầu rưng
Nửa đêm thức giấc nghe từng giọt đau
Quạnh hiu mưa nhớ thương nhau
Bến xưa còn đó thuyền đâu chẳng về
Nghẹn ngào mưa khóc lê thê
Đò quên bến cũ tình mê phương nào
Tình trôi theo ngọn mưa rào
Không mưa lòng cũng nghẹn ngào như mưa
Nhẹ tay vén bức rèm thưa
Thấy con sông nhỏ trong mưa nhớ đò!
Miên Du Đà Lạt
(CA 08/2000)
ĐỢI
Chờ anh hết tuổi ngây thơ
Sao anh lại nỡ hừng hờ anh ơi !
Chuyện mình giờ nước mắt rơi
Chân mây góc biển không lời từ ly.
Trời cao, biển rộng mà chi
Cho tôi trĩu gánh tình si một mình
Để giờ đôi mắt rộng rinh
Đôi dòng huyết lệ lặng thinh tuôn trào
Trăng rơi để dạ tôi đau
Đơn côi tôi nhốt tận vào trong tim
Mười năm bao nổi, bao chìm
Mười năm mấy lượt tôi tìm tuổi xanh
Xa anh sao dạ chẳng đành
Tôi đau đớn nhận riêng mình cô đơn. Thiên trang
CÓ LẼ
Anh phụ em rồi có phải không ?
Vì sao chẳng nói để trong lòng
Em đã thấy từ trong sâu thẳm
Giọt buồn anh giấu ở bên trong
Mình lạc nhau rồi giữa chợ đông
Em bơ vơ với cuộn tơ lòng
Tìm anh khắp chốn cùng thiên hạ
Em chỉ nhặt về một chữ " không "
Con đò tình đã muốn thay sông
Thôi giữ làm chi kẻ thay lòng
Chúc anh hạnh phúc bên người mới
Để mình em với nỗi sầu đông
Anh đã bao lần muốn chia tay
Có lẽ anh yêu để qua ngày
Có lẽ...hình như là có lẽ
Vầng trăng anh muốn xẻ làm hai . __________________
LÂU LẮM RỒI
Lâu lắm rồi thơ mình anh chối bỏ
Thơ lang thang qua lối nhỏ âm thầm
Lâu lắm rồi chẳng thấy anh về thăm
Thơ đã biết rừng xanh giờ thay lá
Lâu lắm rồi anh làm người xa lạ
Mình lạc nhau chắc đã mấy mùa trăng
Lâu lắm rồi sao lòng cứ băn khoăn
Không quên được những bước chân của phố
Lâu lắm rồi chắc gì anh còn nhớ
Trong khoảng trời thầm lặng có đôi ta
Thơ và anh theo em đi rất xa
Bỗng thoáng chốc nhạt nhoà như vạt nắng
Đường tình thơ lâu rồi anh đi vắng
Có lẽ vì lo mưa nắng trần gian
Lâu lắm rồi thơ chẳng thấy anh sang
Con phố bỗng rộng thênh thang từ đó __________________