XUỐNG PHỐ MÙA ĐÔNG Đêm mùa đông em đi xuống phố Khăn voan quàng cổ ấm tình anh Áo tinh khôi dáng thanh thanh tú Cùng dòng người nô nức vây quanh Như giọt sương long lanh mùa đông Em kiêu sa má phơn phớt hồng Môi hồng đào nhoẽn cười duyên dáng Mắt bồ câu lúng liếng mơ màng Gót chân ngà dịu dàng qua phố Lòng bâng khuâng chạnh nhớ thương thầm Một hình bóng nơi xa xôi ấy Mùa đông về lạnh mấy độ âm Em xuống phố trời se sắc lạnh Mang tình anh ấm trong tâm hồn Mong một ngày mình cùng sánh bước Dạo phố bên nhau giữa SaiGon Nhật Hạ Tình đông
Đông buồn đi một mình qua phố
Nhớ giọng nồng thương gọi tiếng anh
Hai kề đôi lần đầu bỡ ngỡ
Để bóng hình mãi đến vây quanh
Đời bơ vơ lòng sắt se lạnh
Tình hai nơi buồn phủ tâm hồn
Anh ở đây đất trời cô quạnh
Mình lang thang thương nhớ Saigon
Thương tiếng cười áo trắng khăn voan
Thương tóc đen mắt sáng môi hồng
Nhưng biết chắc lòng em buồn lắm
Thiếu một người tình lạnh như đông!
Thanh Huy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2013 07:17:25 bởi TTH >