THƯ TÌNH MỘT NỬA _ NỖI NHỚ GỬI NGƯỜI TÔI YÊU (những lá thư tình hay)
Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 101 trên tổng số 101 bài trong đề mục
chuonggio_ngaytrove0 09.04.2010 06:40:18 (permalink)
 
"Khi trái tim bỗng lỡ nhịp, đừng cư xử như thể người bạn yêu chưa từng in dấu trong cuộc đời bạn. Đừng biến những lời yêu đã nói trở thành giả dối, đừng xóa nhòa những ký ức ngọt ngào đã có cùng nhau, đừng khiến người ở lại có cảm giác mình đã yêu lầm. Đổ vỡ niềm tin là một vết thương khó lành nhất.
Vì không thể đi đến cùng yêu thương, hãy chọn một cách buông tay nhẹ nhàng nhất để giữ cho mình một tình bạn đẹp sau mối tình không trọn vẹn. Và nếu có quay lưng, hãy ra đi bằng chính cách bạn đã đi vào trái tim họ."

 
 
                               LÁ THƯ CUỐI CÙNG
 



 Gửi Tuấn tình yêu của tôi:
chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu
 
o0o

 
      Đêm nay nếm trải nỗi buồn
Tình mình dấu hết... em tuôn giọt sầu
     Chia tay chẳng nói một câu
Để lòng thanh thản... vơi sầu tim em
     Đắng đau dày xéo nguyên đêm
Tìm đâu lại dấu yêu quên hỡi người
     Anh hứa yêu em cả đời
Sao giờ em phải nói lời chia tay?
     Hồn mất em nhỏ giọt cay
Chia xa để lại tìm này... vết đau.


 
           Viễn xứ hôm nay trời bắt đầu vào hè rồi, đứng giữa biển người không phải quê hương của mình, em cảm thấy trống vắng cô đơn. Em chợt nhớ tới anh, ngày thật dài khi ta rảnh rỗi, hàng ngày em bận rộn lắm chẳng có thời gian để mà thở, để mà nghĩ tới những chuyện riền tư, nhưng hôm nay thì khác, em nghỉ ở nhà, em nghĩ về anh, tự đặt ra câu hỏi không biết anh đang làm gì? anh có nghĩ và nhớ về em không? Nhưng em đặt ra câu hỏi làm gì, em cầm điện thoại và gọi cho anh, em muốn chia sẻ với anh nhiều thứ, mà trí ít anh cũng giúp em bớt đi nỗi cô đơn trong lòng em muốn có anh an ủi lúc này. Em cầm điện thoại lên chuông đổ rất lâu, không ai bắt máy em gọi đi gọi lại nhiều lần rồi cũng có người bắt máy, không phải anh mà là một cô gái họ chuyển máy cho anh, anh nghe với vài lời nhạt nhẽo, bỗng điện thoại bị ngưng hoạt động, rồi lần thứ hai em gọi lại vẫn là con gái nghe điện thoại, vẫn giọng nói ấy, đều đều nhè nhẹ, cảm giác có gì đó bất an lúc ấy em cũng không thể hiểu được vì đó chỉ là cảm giác của một người con gái, em nghe máy mà như gọi nhầm số, không thể tin vào tai mình, cảm giác bàng hoàng. Rồi lần thứ ba chỉ vì thấy em sau khi gọi điện thoại về cho anh mà cứ ngồi thẫn thờ em cầm dao  gọt hoa qua mà cắt cả vào tay máu chảy ra nhiều mà em vẫn không biết cho tới khi Linh Phương hỏi 'chị  sao vậy Khánh Ngọc?' Em mới giật mình, em cắt vào tay nhiều lần như vậy lắm vậy mà đây là lần đầu tiên em cắt vào tay mà không có cái cảm giác đau như mọi lần khác, đau làm sao được chứ, bởi lòng em đang quá đau rồi, mọi cảm giác quanh em giờ vô vị. Linh Phương nó cũng nhận ra sự khác biệt đang diễn ra trong em. Nó cầm điện thoại gọi vào số máy của anh chuông đổ một giọng con gái nói vọng qua, nó cố tình bật loa cho em nghe thấy, nó hình như cũng thoảng thốt chẳng nói lên lời, hàng ngày nó nhanh nhẹn tháo vát vậy mà hôm nay nó cứ ấp a ấp úng, người con gái ấy nói anh đi ra ngoài và để quên điện thoại ở nhà có gì người ta sẽ nhắn lại khi anh về, Linh Phương nói, 'Khi nào anh Tuấn về nhờ chị nhắn giúp em là em gái của người yêu anh ấy em tên là Linh Phương gọi nhé!' 'Chị có nhầm không? Em mới là người yêu của anh Tuấn' Linh Phương nghĩ minh nghe nhầm nó hỏi lại: ' Chị nói gì cơ?' Người con gái ấy lập lại: 'Em mới là người yêu của anh Tuấn'... Ôi nhiều lắm lúc đó tai em ù đi có nghe được gì thêm nữa đâu, em lặng lẽ vào phòng đóng cửa lại để xua bớt đi phần nào cảm giác vừa rồi.
 
         Cả tuổi trẻ em đã yêu nhiều người rồi nhưng riêng với anh em mới cảm nhận được sự chân thành tha thiết, em cần có anh và muốn tình cảm của chúng ta đơm hoa kết trái, chỉ vì sự e dè ái ngại về con số sáu thôi mà đâm ra chúng ta đã xa lại càng cách xa.
 
           Những ngày tháng tha hương cô đơn giá lạnh ý nghĩ về anh làm em thấy mình trở nên mạnh mẽ ấm hơn trong mùa đông em yêu cuộc sống hơn bao giờ hết.
 
            Rất nhiều lần em gọi điện thoại về anh không nghe điện thoại, hoặc nhiều khi điện thoại của anh tắt máy không liên lạc được khi em hỏi anh có giải thích với nhiều lý do em tin tưởng ở anh, khi yêu cho dù người mình yêu nói gì cũng tin " Khi yêu người ta tôn trọng và tin yêu như vậy mới gọi là mình yêu chân thành, yêu là phải tin người mình yêu đó mới gọi là tình yêu" Chính vì thế em tin anh là chuyện bình thường, như vậy cũng là một cách để em bày tỏ tình cảm chân thành của em mà, anh có công nhận điều đó không anh? Vậy mà em tin yêu để rồi lòng tin ấy bị suy sụp như ngày hôm nay sau lời người con gái ấy nói. không lẽ mất tất cả rồi lòng tin, trái tim yêu thương, mất tất cả rồi anh ơi!
 
           Anh cứ trách em không quan tâm, không gọi điện thoại về cho anh, nhưng mỗi lúc em gọi về điện thoại tắt máy không liên lạc được, nếu có mở máy đổ chuông thì anh lại không nghe máy, anh bảo em phải làm gì bây giờ? ( Anh có nhiều lý do lắm ) Giờ thì em đã hiểu là vì đâu.
 
o0o
 
           Đêm nay em thấy cô đơn, nỗi buồn man mác cảm thấy nhớ anh vô cùng, nỗi nhớ dày vò cào xát vào ruột gan em, cào cấu tâm trí em cũng như mọi ngày thôi nhưng hôm nay khác quá, mọi ngày em nhớ anh một nỗi nhớ êm dịu tràn đầy hương sắc tươi vui còn đêm nay chưa có ý nghĩ nào làm cho em ngớt rơi bao giọt lệ, cứ tuôn chào như con thác đầu nguồn đang sối xả, vì sao thế nhỉ, có một lý do làm em như vậy anh ơi nỗi nhớ đêm nay làm lòng em một hố sâu khoảng trống mênh mông đến tận cùng con tim đang nức nở em không ghen, không gì cả. Giá như anh hiểu em yêu anh và cần anh như thế nào. Em đang lo lắng cho khoảng cách của chúng ta như thế nào, khoảng cách về địa lý, về tâm hồn, về con số ''sáu'' của chúng ta, điều này chỉ có anh mới hiểu mà thôi...
 
          Anh yêu của em! Hãy cho em được phép lần cuối cùng gọi anh bằng lời yêu thương ấy cuộc sống thì nhiều mặt còn tình yêu thì muôn mầu, tình yêu thì nhiều khía cạnh đôi khi chúng ta ngộ nhận tình yêu của chính con tim, tình yêu đích thực chỉ có một còn cái na na tình yêu thì nhiều vô kể anh ạ! Còn tình yêu của hai đứa mình phải chăng cũng xếp vào vị trí ấy, vị trí na na của tình yêu?
 
          Em cũng đã yêu nhiều lắm, cả đời người trong tuổi trẻ ai chẳng nếm vị ngọt đắng của tình yêu một vài ba lần gì đó, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ.
 
          Em cũng giống như vậy, yêu nhiều lắm nhưng hình như chỉ là những cảm giác  dối lừa mà thôi họ cũng đến bên em nhẹ nhàng và khi xa em họ cũng nhẹ nhàng như vậy, từ từ chầm chậm, rất êm ả bước đến rồi bước ra khỏi cuộc đời em chứ không như anh mượn một người con gái làm em bị tổn thương, làm em đau, em đã bàng hoàng biết bao.
 
         o0o
 
           Đêm nay em cố gắng lắm mà không sao ngủ được mọi ám ảnh về anh cứ hoài ngự trị trong ý nghĩ của em không làm sao dứt ra được. Em cầm điện thoại lên định gọi cho anh để nghe lời anh giải thích cho lòng em nhẹ bớt nhưng thiết nghĩ để làm gì? em đã bấm số điện thoại của anh nhưng trong ý nghĩ trí nhớ chợt ùa về giọng của cô gái ấy " Chị có nhầm không em mới là người yêu của anh Tuấn" Em không cầm nổi chiếc điện thoại nữa, em run lên nhè nhẹ, mọi thứ xung quanh em trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn độn, em cảm nhận được niềm đau, mắt nhòa đi rồi cả đêm đó em ngồi bất động. Bàn tay đặt nhẹ vào tường, thay vào lời nói chúc anh ngủ ngon hay anh hãy cố gắng lên anh của em là "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu" Em nhớ người ta bảo: 'Tình chỉ đẹp khi còn dang dở' Em bật cười một điệu cười điên dại mơn man như nó không phải là của em, em yêu anh thật nhiều nên ngược lại em cũng hận chính em cũng nhiều, bởi em không biết cách chăm sóc vun vén gìn giữ tình yêu của hai đứa một tình yêu mà đối với em nó là tất cả. Em gục ngã suy sụp hẳn.
 
             Rồi một mai trong ngày lễ vu quy của anh bên cạnh bước xong xong là một cô gái khác không phải em như lời anh đã hứa 'sẽ bên em mãi'. Em không biết rằng tình yêu nó mong manh dễ vỡ, đầy giả dối đến mức nào, với người khác em có thể hình dung nhưng còn với anh từ khi yêu anh em chưa một lần nghĩ tới điều ấy. ( Phải chăng em đã sai?)
 
           Bây giờ em đã thật sự hiểu được tại sao nhiều lần anh không nghe điện thoại của em khi em gọi về, những lý do anh đưa ra giờ là bằng chứng để em nhận ra chính con người anh một con người dối gian trong tình yêu hai đứa vậy mà em đã tin anh biết bao nhiêu và cho đến bây giờ em đã tự tìm ra được câu trả lời "Vì sao anh hết còn yêu em?" Anh không trả lời nhưng em cũng đã hiểu rồi, hiểu tất cả rồi! Tại sao sau khi em hỏi anh câu hỏi ấy giá như anh chỉ cần nói một câu thôi, 'Anh không còn yêu em nữa, đừng làm phiền anh' chỉ cần nói như vậy là đủ dõ dàng, em sẽ hiểu ngay mà đâu cần đưa một người con gái ra để làm em đau, làm em rơi lệ nhiều thêm em chua chát, trong tình cảm vừa vỡ vụn. Hết thật rồi chẳng níu kéo để làm chi (Mất anh đã là một nỗi đau, một nỗi buồn rồi, nhưng anh làm vậy chỉ để kỷ niệm của chúng ta không còn đẹp nữa, và làm em buồn đau nhiều hơn, anh nỡ nào làm vậy với người mà anh đã nói yêu thương?)
 
           Mắt em cay quá, cay như ai đó vừa rắc vào đấy cả lọ muối tiêu, em nhắm mắt thật chặt, cảm giác tái tê  ùa về mặn đắng bờ môi vì có gì đó vừa tan chảy vào.
 
             Em không nghĩ khi yêu người ta lại dễ dàng quên đến thế, dễ dàng quên đi tất cả, từ bỏ, hắt hủi... Em muốn nghe một lời anh nói hay chỉ là hơi thở qua điện thoại thôi cũng được nhưng anh đã không nghe điện thoại mặc dù em gọi đi gọi lại nhiều lần. Em tự hiểu đó là cách anh từ bỏ em tốt nhất, cách chia tay không một lời nói im lặng, âm thầm trối bỏ đi em, em ngốc thật cứ gọi cho anh làm chi, tin anh làm chi. Xin anh lần cuối cùng hãy thay số điện thoại khác anh nhé đừng để cho tình yêu nỗi nhớ và ý nghĩ của em vô tình nhớ tới anh để rồi cầm điện thoại bấm số gọi đi, xin anh nhé!!!


"Nếu không cần em trong tình yêu trong cuộc sống này nữa hãy nói một lời đi anh, hãy nói lời chia tay thẳng thắn, hãy nhìn vào sự thật cho dù nó có phũ phàng đến đâu đi nữa, để cho khi chúng ta có xa nhau mọi thứ cũng trở nên đẹp và lưu lại một chút gì đó chứ không phải tan nhanh như bọt biển, như vậy anh mới là người cao thượng trong mắt em, trong mắt người mà anh đang yêu, trong mắt mọi người" Mặc dù em chẳng là ai, chẳng là gì cả. Hiểu không anh? ''Nhắn người con gái đến với anh, nếu ngày hôm nay tôi là người ra đi thì bạn hãy nghĩ đi và chuẩn bị tâm lý bởi chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng sẽ giốn như tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy, bởi định lý thì luôn luôn lập lại mà. Tiếc thưởng cho bạn và cũng tiếc thương cho tôi, người ta từ bỏ được tôi rồi họ cũng sẽ từ bỏ được bạn mà thôi..."
 
o0o 

 
           Anh xa! Đây cũng là lần cuối cùng em còn dành chút tình cảm xót lại để viết lên những dòng chữ này, rất chân thật trọn vẹn gửi đến anh. Có lẽ sẽ chẳng có bài thơ hay lá thư nào viết về anh, sẽ chẳng còn vần thơ nào nhắc đến tên anh, lá thư tình nào gửi cho anh kèm theo những câu hỏi nữa, sẽ chẳng còn em quấy dầy đến cuộc sống của anh nữa, em hứa từ phút này sẽ không làm phiền anh. Từ nay mình mãi mãi là hai kẻ xa lạ chắc hẳn anh vui nhiều lắm, còn em vui làm sao được khi bị phụ tình chứ phải không anh?
 
          Em luôn có nghĩa cả cao đẹp sau tình yêu không phải là kẻ thù mà sau tình yêu chúng ta còn tình bạn nhưng nếu anh không muốn thì thôi coi như mình chưa từng quen biết nhau. Em muốn nói một lời này cho dù vẫn biết là nói ra cũng chẳng để làm gì thậm trí là quá muộn bởi em đã được đặt vào vị trí của một kẻ bị bỏ rơi ''Níu giữ hay lưu luyến làm chi một người muốn rời xa em chứ THÔI CHÚNG TA ĐÀNH CHIA TAY''
 
           Em xin lỗi anh một vạn lần nếu em có làm điều gì sai, em nhớ một câu anh nói: hãy bỏ qua cho nhau những gì có thể là gì! Và lời cuối xin gửi tới anh " EM XIN LỖI VỀ TẤT CẢ " 
 
         Đêm nay sẽ là một đêm cuối cùng em còn đặt bàn tay lên tường. Có lẽ  từ mai mọi thứ sẽ cố quên đi. 
          "Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu".

     Đêm nay trống vắng một mình
Không anh lòng tựa lục bình chơi vơi
         Tình ta giờ mãi xa rồi!!!...
Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.

Em một thời đã xa!
09/04/2010
Sanit Petersburg đêm cô đơn rơi lệ ai có thể chia sẻ cùng tôi...?
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 13:06:54 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
#91
    chuonggio_ngaytrove0 10.04.2010 07:17:40 (permalink)
    * Tác phẩm ngắn dưới đây có một vài chỗ đã lấy ra từ cuộc sống của một người con gái bạn của chính tác giả ngoài ra những phần còn lại mang tính chất thêm vào. Không liên quan nhiều tới đời sống riêng của một cá nhân hay đoàn thể nào. Những sự trùng hợp ngoài ý muốn nếu có tác giả không chịu trách nhiệm. Cám ơn tất cả những độc giả đã đọc tác phẩm này.
     

              Tình Không Nguyên Vẹn Chữ Chung
     
     
               Em một cô gái thật nhỏ bé giữa đời thường, như một hạt cát ngoài sa mạc. Một cô gái rất bình dân về mọi mặt, bước chân vào đời rất vội chỉ khi mười tám tuổi em đã làm mất đi sự trong trắng gìn giữ suốt mười tám năm khi yêu anh. Anh giống như một ông tiên ban phép lạ cho em mà phép lạ ấy là tình yêu nồng nàn của anh dành cho em, em thật sự thấy choáng ngợp, ngây ngất với những gì anh mang đến cho em - Em đã từng đọc câu anh viết trong một cuốn sổ tay nhỏ "Tình yêu mang lại cho ta nhiều thứ, hạnh phúc nụ cười và cả những giọt nước mắt''. Nhưng em nghĩ tình yêu như một liều thuốc nhiệm mầu của thời gian, nếu đúng bệnh uống thuốc có thể khỏi, còn ngược lại bệnh sẽ càng nặng thêm - Thình yêu mang đến cho ta nụ cười tất nhiên chúng sẽ mang đến cho ta những giọt nước mắt - Manh đến cho ta hạnh phúc tất nhiên sẽ có sự đau khổ một ngày - Mang đến yêu thương nâng niu tất nhiên rồi sẽ có sự trà đạp ruồng bỏ - Mang đến nguyên vẹn sẽ dẫn đến đổ vỡ và cuối cùng mang đến bao nhiêu thì khi chia ly sẽ hận lòng bấy nhiêu. Thậm trí lấy đi nhiều hơn những gì mà tình yêu có, mang đi moi thứ...
     
              Còn tình yêu của anh và em thì sao chúng có thiêng liêng cao quý không anh? Đã có một thời chúng rất cao quý đẹp đẽ đôi khi em còn ngỡ tưởng là giấc mơ vì nó đẹp quá anh ạ! Mà nếu đó là giấc mơ thì em ước đừng bao giờ em tỉnh giấc để cho giấc mơ đừng tan biến.
     
               Đôi khi em đã quên đi tất cả quên cả tên mình trong thoáng chốc, quên đi chính em trong vài giờ nhưng... còn cái tên anh, cái tên anh sao cứ thản nhiên ngự lại, hình bóng anh sao cứ ẩn hiện mãi trước mặt em ngay cả trong những lúc em say không còn đứng vững nữa, hay trong giấc ngủ. Người ta bảo càng cố quên lại càng nhớ đến vậy sao ta không cố nhớ để mà quên. Chính vì vậy hôm nay em đang cố nhớ tới anh, nhớ thật nhiều và chưa quên gì cả, để rồi mai em sẽ quên đi
    (quên đi tất cả).
     
              Em còn nhớ lắm ngày chúng mình yêu, bàn tay anh nắm lấy bàn tay em khi chúng ta dạo bước bên nhau. Ngày đó em yêu anh một cách chân thành và anh có lẽ cũng vậy yêu em hơn bao giờ hết phải không anh? Em đã luôn tin vào tình yêu ấy biết bao, em tin yêu anh tới mức tự buông thả đời mình vào tình yêu hai đứa, em không thể giữ hay làm chủ được mình trước sức mạnh tình yêu  anh dành cho em dễ dàng trao đi sự trinh nguyên trong trắng của một người con gái trong em dần dần từ từ và em cảm nhận ra một điều em không thể sống thiếu anh. Thời gian cứ trôi em đâu biết anh đa tình tới mức yêu hai cô gái trong một lúc, vậy mà em không nhận ra điều đó, có lẽ bởi em quá tin anh, tin anh tuyệt đối. Một ngày kia em gọi điện thoại cho anh, anh không nhấc máy mà thay vào là một giọng con gái trong trẻo dễ thương, em boàng hoàng thoảng thốt đánh rơi cả điện thoại xuống đất, em nghẹn lại không nói được một lời nào, không ai hiểu bởi chính em cũng đang không thể hiểu được gì trong truyện này, mắt nhòa đi bởi những giọt lệ rơi thoảng thốt vội vàng, vội vàng như em vậy, em khóc rất nhiều.
     
            Cuối cùng anh cũng ra đi, đi ra khỏi cuộc đời em, anh ra đi lời từ biệt cũng vội vàng qua điện thoại với câu nói: - 'Hãy quên anh đi - Em rất dễ thương nhưng đáng thương hại hơn là đáng yêu em à, anh đã có vợ rồi!' Người con gái ấy đến gặp em, cô ấy nói với em nhiều lắm, em đã cố không rơi một giọt lệ nào trước người con gái ấy, chỉ đơn giản thôi em không cần ai phải thương hại em, nhưng sau khi người con gái ấy ra về em đã òa lên tiếng nấc lòng khóc như một đứa trẻ nhỏ bị lạc mẹ ngoài phố không biết đương về nhà trong đêm. Rồi em ốm cả tuần chẳng thiết ăn uống gì, em giật mình nhận ra mình đang mang trong mình giọt máu của anh, em hoảng hốt bàng hoàng, lo sợ, em biết phải làm sao đây, điện thoại anh đã khóa máy từ lâu, chỉ còn cách đến nhà anh em bỗng dừng lại, tự trách mình trong thời gian yêu nhau lâu thế vậy mà em không biết nhà anh ở đâu em đành dứt ruột bỏ đi đứa con của chính mình em lao vào những cuộc chơi đêm đêm dưới những ngọn đèn muôn mầu nhấp nháy với những chiếc áo váy không thể hở hay ngắn hơn được nữa cùng uống rượu với nhiều người trong nhiều đêm đôi khi họ bằng tuổi cha chú em, nhưng ngược lại đôi lúc họ chỉ bằng tuổi đứa em trai  ở nhà, lúc say lúc tỉnh, rồi những cuộc tình chóng vánh một tháng, hai tháng, ba tháng hay lâu hơn hoặc ngắn hơn, em đến với nhiều người trong một lúc, em hãnh riện vì điều đó, nhiều lúc có người đàn ông chỉ đến với em một đêm, thật ngắn, thật nhanh, mà người ta vẫn đặt tên cho những lần ấy là "Chuyện tình một đêm" Tất cả những người đàn ông đến với em chẳng có ai chân thật, (em nghĩ thế) họ chỉ cần thể xác còn em cần thiền và nhiều thứ khác. (Em muốn đánh lừa cảm giác khi không có anh ở bên em). Em muốn sự vuốt ve an ủi cho dù để lấp di khoảng trống vắng tâm hồn nhưng làm sao có thể đây anh, em biết những điều đó chỉ mèo mả gà đồng chứ không có chút thật nào nhưng em vẫn thỏa mãn, hài lòng hay ít ra em cũng có ai đó an ủi mè nheo, nhõng nhẽo cho em một bờ vai cho dù em vẫn biết là không thật.
     
               Từ khi không có anh những bước đi của em không có bàn tay anh dìu dắt em đâm ra lạc đường, lạc lối, em u mê với nỗi đau chính mình, đúng vào lúc em giật mình tỉnh ra hết mọi thứ đã tới lúc em cần dừng lại những cuộc chơi, em cần phải trở lại là chính em, giờ đây không những tâm hồn em đau mà còn đau cả thể xác khi em biết mình đang mang một căn bệnh thế kỷ. Em nấc lên khi đọc tờ giáy xét nghiệm. Giá như em còn đủ nước mắt để khóc, mà biết bao nước mắt cho đủ làm tan đi nỗi đau đến nghẹn đắng của em.
     
              Vũng bùn nhơ em dẫm phải tìm đâu được nước sạch cho em dửa trôi đi.
     
             Đã nhiều năm em sống buông thả biết bao người đến đi trong đời vậy mà em không sao quên được cảm giác khi có anh bên cạnh, thật bình yên từ khi không có anh em chưa bao giờ tìm được một phút giây thảnh thơi, thanh thản bình yên trong chính tâm hồn em, em đánh mất chính mình thật sự, đôi lúc còn không nhận ra mình là ai, em không thể phân biệt được đâu là tình yêu, cái tình yêu mà chính anh đã mang đến bên em để rồi chính anh lấy đi, bao nhiêu người vây quanh em nhưng em vẫn quay quắt trong nỗi nhớ anh em rày vò mình, tự làm quên anh trong những đêm đèn mờ của vũ trường, tự làm quên anh dưới những bàn tay bờ vai không phải là anh ái ân với những người dù em chỉ gặp họ một lần đầu tiên, hay nhiều lần. Em chượt dài trong những bước đi đêm như vậy, em tự đặt mình vào vị trí của gái ăn sương rồi những cuộc tình một đêm cũng dần thưa thớt khi ngày tuổi xuân của em càng phai sắc.
     
              Nhiều lúc em suy nghĩ miên man em chẳng được gì ngoài những thứ phù vãn hư vô thân xác mệt mỏi hao mòn, em lầm lũi đi về trong đêm, rồi một ngày người ta cũng như anh, cũng bỏ em ra đi. Tại sao tất cả đàn ông họ đều muốn làm em bị tổn thương, họ muốn làm em đau hơn là muốn làm cho em được hạnh phúc? đàn ông họ thật giống nhau về điều đó không biết nói vậy có quá đáng có sai hay không nữa, nhưng đối với em nó là tuyệt đối (Đã có lần em dửng dưng với tất cả đàn ông đến với em) Nhưng cũng có nhiều lần em thèm một người đàn ông chia sẻ cùng em trong những đêm thao thức không ngủ, những lúc đó em hay khóc lắm, lặng lẽ trong những đêm đen trống vắng, cô đơn, tủi hổ đến không ngờ.
     
             Em mang trong mình căn bệnh thế kỷ ngạc nhiên chưa em không thấy xót xa cho em mà em đang xót xa cho cuộc đời này đã sinh ra em "Em đã sinh ra nhần thế kỷ - Để thân em lân đận với đời..." Chưa lúc nào em cần một lời an ủi từ anh như lúc này, chưa bao giờ em thèm bàn tay anh nắm lấy bàn tay em như lúc này, thèm bờ vai anh cho em gối đầu ngủ một giấc ngủ ngon, ngay cả một giấc ngủ ngon trong lúc này cũng không bao giờ em có được, em vẫn thoảng thốt giật mình trong đêm, với bàn tay, với bóng một đứa trẻ chập chờn, lởn vởn, phải chăng từ giọt máu mà em vô tâm, vô nhân đạo bỏ đi, nó đang muốn làm người, đang đòi em sự sống, chưa lúc nào em nhớ tới anh như lúc này, nhớ nhớ nhiều lắm, cứ gào thét trong em không ngừng nữa. Vẫn biết sự tổn thương  nỗi đau thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi nhớ thật khủng khiếp. Nó làm em dày vò chính mình, ray rứt, nao nao...
     
              Giờ em ân hận với những lỗi lầm mà mình đã làm, mà những lỗi lầm ấy em đổi tất cả là do anh, không chẳng do ai cả mà do em, do em anh ạ! Do em yếu duối không mãnh liệt ngăn đi những mất mát mà đời thường ít nhất tồn tại ở đời cũng phải một lần vấp phải. Em không ngăn được những cám dỗ trong lúc buồn nên xa ngã, em không ghét anh, không hận anh, thậm trí còn yêu anh nhiều và còn nhớ anh, ít ra anh cũng là người đàn ông tốt nhất trong những người đàn ông em đã gặp, ít ra anh cũng thật sự đến với em một lần trong đời  không như những người đàn ông tìm thú vui trụy lạc ngoài kia, sau em họ còn đến với bao cô gái khác giống như em đến với nhièu người đàn ông trong một lúc anh ạ! Em thấy mệt mỏi thèm một giấc ngủ dài đã mấy đêm nay em mất ngủ, bờ mi như chìm sâu chũng xuống những vệt thâm cuồng quanh mắt. Em thốt lên tiếng nấc nghẹn tâm hồn và tự hỏi lòng giờ này anh đang ở đâu có nhớ tới em không?
     
             Em đang cô đơn quá chỉ lẻ loi một mình và mới chợt  nhận ra cần có một bờ vai thật lòng cho em dựa biết bao và em chính thức dừng lại những cuộc chơi của mình, những cuộc tình bên lề qua đường chóng vánh. Em dừng lại tất cả nhưng còn căn bệnh và nỗi đau trong em có dừng lại hay không? Chẳng thể nào đâu chúng sẽ theo em cho tới hơi thở cuối cùng mặc dù em biết mình chẳng thể sống được bao lâu. Em sẽ quên đi quãng đời của những sa đọa một cô gái ăn sương, em muốn làm chính mình cho dù là một phút giây ngắn ngủi, để có thể nhận biết ra mình là ai đang sống tồn tại và làm gì!
     
              Chiều nay em lang thang ánh mắt vô tình nhìn về một khoảng không mà trong khoảng không ấy em đã thấy anh, anh thật hạnh phúc, đang vui cười bên gia đình mình bên người con gái em đã gặp ngày nào và một bé trai thật dễ thương em chợt nở một nụ cười  mãn nguyện. Em thấy hạnh phúc thấy tâm mình nhẹ nhàng khi thấy anh hạnh phúc ấm êm trong gia đình mình điều đó có lẽ chỉ một mình em hiểu, em vẫn còn rất yêu anh chẳng ai không vui và hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc bao giờ phải không anh. Em nhìn anh vui bên gia đình một lúc rồi bước đi nhanh vội. Tự tâm em rơi rớt những giọt lệ tuôn theo những bước đi, em tủi hổ,  thẹn thùng. Đêm về em thật khó ngủ, trằn trọc mãi và viết vào blog những dòng tâm tư này mà đã từ lâu em hổ thẹn không giám nói ra, viết vào đây ít ra cũng có người an ủi em, những lời chân thành mà cuộc sống hiện tại em không thể nào có được, và điều quan trọng họ không biết em là ai, rồi chợt nấc... em muốn khóc trên bờ vai chân thành, muốn có một bàn tay, tấm lòng một trái tim biết thông cảm cho em, cho lỗi lầm của em. Liệu còn có ai nữa không, liệu còn có ai đó trong dòng xoáy cuộc đời nhìn em bằng ánh mắt thương yêu dành cho em như anh không? Giá như một ngày nào đó anh vào các trang web và lạc vào blog của em đọc được hết những gì mà em đã gửi gắm vào đấy, em sẽ ra đi mãi mãi ngày mai sẽ chẳng còn có em nhưng dư âm về em còn đó, em giám chắc rằng anh vẫn còn nhớ tới em trong một phúc giây nào đó, vẫn nhớ em trong hạnh phúc của anh đúng không? Nếu đúng là vậy em tôn trọng điều đó biết bao. Em mất đi nhưng những dòng chữ này còn mãi, chúng lạc vào dòng công cụ Internet cần có ai đó giữ chúng đừng để lạc xa vòng xoáy của dòng đời.
     
               Em thấy mệt mỏi thèm một giấc ngủ dài để có một giấc mơ đẹp về anh, ít ra trong giấc ngủ em sẽ được bình yên một phần nào đó, và trong giấc ngủ em có thể quên đi một phần nỗi đau từ cuộc sống này, quên, quên đi tất cả những thứ không thể quên, em biết: ''Khi ta cố quên lại càng nhớ đến vậy sao ta không cố nhớ, nhớ thật nhiều để rồi quên'' Em đã nhớ nhiều rồi  giờ đã đến lúc em cần phải quên và tìm quên đi.
     
                ...Em với lấy lọ thuốc ngủ, em uống hết một lọ rồi thân dần gục đầu xuống bàn máy tính trên trang blog đang còn viết dở dang và trên bàn là một tờ giấy trắng ghi được vài dòng Gửi người em mãi yêu:  ''Kiếp này e, là một người tình không tốt xin hẹn gặp lại anh kiếp sau. Nếu như có kiếp sau anh sẽ cưới em làm vợ chứ? Tạm biệt anh.
     
                  Em nhắm mắt lại mang theo tình anh mà em còn nhớ, mang theo nỗi buồn của ngày tháng, mang theo nỗi đau tinh thần, thể xác mang theo căn bệnh thế kỷ em đang mang. Thế là đời này sẽ chẳng còn nỗi đau nữa, sẽ chẳng còn em. Tạm biệt anh, tạm biệt những dư âm ngọt ngào lẫn những chuỗi đắng cay, đau buồn trong cuộc sống. Tạm biệt tấ cả em phải đi rồi(!...)
     
    Phong Linh cg
    24/03/2010
    #92
      chuonggio_ngaytrove0 10.04.2010 07:46:29 (permalink)
       
       
       
      Giữ Lại Làm Chi
       
      Cám ơn anh đã đến
      trong chuyện tình hai ta
      giờ mình mãi xa lạ
      mong anh hãy thứ tha.
       
      Giọt nào rơi lã chã
      trong đêm lạnh xứ xa
      bây giờ em mới hiểu
      bao yêu dấu đã qua!
       
      Vương trong đôi mất lòa
      còn gắn lại chút đông
      tình mình như giấc mộng
      biết ai còn ngóng trông.
       
      Ngày mai em vẫn sống
      cho dù chẳng còn anh
      sầu đông không làm lạnh
      một tâm hồn mong manh.
       
      Chúc anh mãi hạnh phúc
      bên người tình đến sau
      mắt em dù nhỏ lệ
      mạnh mẽ làm thôi đau
       
      Dù có xót chút sầu
      không làm em nhụt trí
      anh chia xa thôi nhớ
      còn giữ lại làm chi.
      10/04/2010
       
       

       
       
      #93
        chuonggio_ngaytrove0 31.05.2010 06:26:18 (permalink)
         
                Tình Em Còn Lại
         
        Anh đi khuất dạng phương này 
        Trái tim giá lạnh hồn say phố đèn
        Con đường tuyết phủ thân quen
        Vì đâu em hiểu nên bèn lặng im.
        Bước chân lạc mãi đi tìm
        Bóng hình anh ẩn đáy tim u buồn 
        Đau thương... giọt lệ rơi tuôn
        Tình xa, tồn đọng ngày buồn đeo mang.
        Mộng du về chốn thiên đàng 
        Ước thề năm tháng lỡ làng tuổi hoa 
        Nhật thường đôi mắt hoen lòa
        Trách anh sao nỡ đi qua tình này
        Hôm nay chẳng rượu mà say
        Chia ly để lại nơi đây một người.
        ________30/05.2010________

         
         



                               Nỗi Nhớ Xa vắng
         
              Em muốn nhắn đến một người:
        Anh yêu ơi! Em thấy tình yêu của em dành cho anh giống như con thiêu thân lao vào ánh sánh để rồi chết đi.
         
              Em muốn nói cho anh hiểu rằng, từ ngày gặp anh trái tim em không còn thuộc về em nữa nó đang đi theo một cái gì đó mơ ảo, mộng du, lang thang trong thế giới ảo online...
         
              Anh luôn hiện hữu mọi lúc mọi nơi quanh em, và bây giờ đây em muốn nói với anh một điều rằng "Em rất nhớ anh''.
         
              Em biết đối với anh em đang là người có lỗi, em sẽ sửa sai, nhưng xin anh hãy bỏ qua cho lỗi lầm này... Không cần anh phải tha thứ cho em mà chỉ cần anh bỏ qua cho em là đủ, bởi em không có quyền để đòi hỏi điều gì mà trong tình yêu thì không có sự đòi hỏi, không có những câu hỏi vì sao? Chính vì thế nó mới dẫn đến những lỗi lầm anh ạ!...
        * Những cái đó mới được gọi là tình yêu.
         
             '' Nhiều lúc em tự hỏi lòng không biết em là gì của anh nữa? Em đang đứng ở vị trí nào trong trái tim anh?''
         
                 Em đã khóc trong nhiều đêm cô đơn, trống vắng nơi đất người. Em thấy tủi thân, tự nhủ có lẽ em không xứng đáng có anh, không xứng đáng để đón nhận tình yêu anh dành cho em, em không xứng đáng điều gì cả. Lời cuối cùng em muốn nói đó là ( Trong tình yêu hãy bỏ qua cho nhau những gì có thể ). Cho em một cơ hội làm lại chính mình, tìm lại chính mình, tìm lại tình yêu mà bấy lâu này em không biết cách trân trọng giữ gìn, cũng như em muốn anh biết em nhớ anh.
         
               Anh iu! Em muốn gọi tên anh lên đây nhưng em không thể, em không đủ can đảm bởi sợ anh không cho phép. Em chưa bao giờ dựa vào cái bóng của anh làm nền để dẫn đến những lỗi lầm của mình, đừng hiểu nhầm về em như vậy... Mọi thứ đến và diễn ra rất tự nhiên, có phải chăng em đòi hỏi ở anh quá nhiều? (...)
         
                 Tình yêu nó có nhiều cung bậc lắm và nỗi nhớ là một trong những cung bậc rất quan trọng ấy. Làm nên cho tình yêu có những phút đợi mong.
         
                 Em mang đến cho anh những phiền toái, vướng víu như bụi đường phải không? Còn anh, anh làm cho em mang theo nỗi nhớ, làm cho tiếng ngân trong lòng em êm ái mà tái tê - dạt dào rồi trầm lặng, đôi lúc làm em như đang mộng ảo, lạc vào chốn mộng du nào đó, một giấc mơ chẳng hạn, rồi chính anh làm em giật mình tỉnh giấc.
         
                Hãy cho em được gọi tên anh một lần ở đây dù chỉ là một lần, một lần thôi Hùng ơi! Em rất yêu anh.
         
                Tình yêu luôn là đích thực là một mục đích cá nhân dẫn đến tương lai... nên không cần phải dấu diếm, hay che đậy lại.
         
               Nếu anh yêu em thì hãy nói với em một lời thôi : Anh có yêu em không?
         
        * Nếu có thể, em sẽ nuôi dưỡng tình yêu của chính em bằng tất cả trái tim
        Anh ơi! Anh có muốn nói gì với em bây giờ không anh yêu.
         
        o0o
         
        * nếu có thể anh vẫn là anh, và em vẫn là chính em, thời gian ơi hãy quay trở lại.
         
        * Nếu có thể có một điều ước, em không ước anh nói chuyện online... và yêu em thêm nữa, mà em sẽ ước thời gian đừng cho hai đứa mình gặp nhau, thời gian ơi! Ta muốn gửi lời cùng thời gian tới người ta yêu một điều rằng: " Em rất nhớ anh !"
        30/05.2010
        Mátxcova
         

         
           _________ảnh Phong Linh cg______________
         
        #94
          Nguyễn Hữu Thịnh 31.05.2010 14:19:22 (permalink)
          NHỚ TRONG CHIỀU HẠ


          gửi PL yêu mền

          Chiều về nắng úa màu son
          Nết ngày đi hết hoàng hôn dáng gầy
          Nặng lòng ngắm vút trời Tây
          Có người con gái tháng ngày tôi mong,

          Xa quê đã mấy năm giòng
          Em nơi đất khách nặng lòng cố hương!

          Chào đi người nhớ – người thương
          Tâm tư gởi trọn một phương xa vời!
          Hoàng hôn nghiêng mảnh – rơi rơi
          Miền quê tím thắt: khoảng trời khói răng!

          ***
          Em xa xăm – tôi lặng thầm
          Nên thành nỗi nhớ mảnh trăng xanh chiều!

          (đầu tháng 05 năm 2010)
          Tân Sinh
          #95
            chuonggio_ngaytrove0 01.06.2010 20:43:35 (permalink)
             
             
             

             

                                            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2010 19:49:19 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
            #96
              Minh Như 03.06.2010 17:15:27 (permalink)
              Xin được chia sẻ cùng Phong Linh cg đôi dòng tâm sự:
              Tình yêu quả thật mù quáng và điên cuồng nhưng không có những điều đó chắc chắn rằng người đó đã chưa từng yêu hết lòng và chưa từng yêu bằng cả trái tim.
              Nếu nhân vật Hùng mà nghe được những lời này của Phong Linh cg thì chắc chắn rằng anh ấy sẽ phải suy nghĩ rất nhiều và cũng sẽ sớm có câu trả lời cho Phong Linh cg.
              Chúc Phong Linh cg sớm có được tình yêu đích thực và đầy chân thành!
              #97
                chuonggio_ngaytrove0 07.06.2010 05:49:40 (permalink)
                 
                 
                Bạn yêu một người nào đó ,đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó.Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa ."Ngày cậu hỏi tớ rằng :"cậu yêu tớ hay yêu cuộc sống của mình ?"Tớ trả lời rằng:"tớ yêu cuộc sống". Thế là cậu ra đi và mãi mãi ko biết rằng, cậu chính là cuộc sống của tớ. Hạnh phúc là cho đi chứ không phải nhận về!Bookmark
                #98
                  chuonggio_ngaytrove0 07.06.2010 06:25:00 (permalink)
                  Chào mọi người, chúng ta cùng giảm stress thư giãn chút nhé
                   

                  Một nàng hướng dẫn viên xinh đẹp dẫn một ông khách Mỹ đi tham quan Sài Gòn. Đi ngang nhà thờ Đức Bà, khách hỏi: Chỗ này là gì vậy? Nàng toát mồ hôi vì không biết Nhà thờ Đức Bà tiếng Anh là gì. Nàng trả lời đại: Jesu die here. ( Chúa Giê Xu chết ở đây ). Nghe xong khách choáng váng. Lát sau đi ngang Bảo tàng Chứng tích chiến tranh, ông khách hỏi: Chỗ này là gì, sao đông người vậy? Nàng trả lời: (chỉ vào ông khách) and (chỉ vào mình) pằng pằng. People die here.
                  ( Dân chúng chết ở đây.) 
                  Ông khách há hốc mồm: Oh my God! ( Chúa của tôi! ) Cuối cùng đi ngang bệnh viện Từ Dũ: Cô ơi, chỗ này là đâu vậy? Nàng lại nhíu mày suy nghĩ: Men - women, pằng pằng, Baby born here. ( Đàn ông, đàn bà làm tình, trẻ con sinh ở đây).  Khách xỉu ngay tại chỗ <<<<
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2010 06:26:50 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                  #99
                    chuonggio_ngaytrove0 08.06.2010 19:50:07 (permalink)
                     
                     
                      
                      
                                                      CƠN MƯA NỖI NHỚ
                     
                     

                    GỬI TIN NỖI NHỚ LÒNG EM:

                              Mấy hôm nay trời mưa, mưa nhiều lắm từng cơn mưa dả rích đến nhanh, đi vội. Mưa quấn vào lòng em từng sợi nhớ vỡ tan, mưa thấm lạnh hồn tha hương nơi xứ lạnh tha hương nơi viễn xứ cô đơn, buồn tủi, nhớ... quận vào thành hai vệt nước chảy dài trên má giọt ngắn giọt dài chơi vơ, bao cung nhịp  trái tim lỡ làng.
                     
                            Đã bao giờ ở nơi xa ấy anh ngồi nhìn và nghe tiếng mưa chưa? Còn em nơi đây vẫn lặng lẽ khi mùa hè về có những cơn mưa nó làm em luôn mang theo những cảm giác trống trải cô đơn. Em thấy ngợp, khó thở quá, sao bỗng dưng căn phòng hôm nay quá nóng nực làm sao em ra  ngoài lấy xe phóng trong trời đêm, những sợi mưa quất mạnh vào kính xe, đi lâu lắm, rồi cũng dừng lại, em vẫn u mê không thể trả lời được vì sao em lại như thế này. em xuống xe ngửa mặt lên trời đón những sợi mưa đêm đang sối xả tuôn nhanh, chơi vơi, chới với lòng em, sợi mưa quất vào mặt những cái rát bỏng, sối xả, em chỉ muốn cho tâm trí mình tỉnh táo hơn nhưng không, hình bóng anh cứ ẩn hiện đâu đó, lẫn vào làn mưa đêm nơi đất Mátxcơva.
                     
                              Đêm đó khi trở về nhà em đã bị ốm, nằm mê man với cơn sốt nóng bỏng, em thấy anh, thấy bóng anh ẩn hiện chập chờn trong giấc ngủ của em.
                     
                              Từ ngày quen rồi đồng ý yêu anh, em cảm nhận được lòng mình em luôn nghĩ về anh mọi lúc mọi nơi, lúc làm việc cũng như lúc ngủ, trong giấc mơ, trong ý nghĩ luôn hiện hữu anh trong đó. "Có lẽ nào em đang rất yêu anh". Còn anh thì sao? Phải chăng anh chỉ thích đùa vui, ( Sao tất cả đàn ông đến với em họ luôn muốn làm em đớn đau, buồn khóc hơn là muốn em được hạnh phúc, vui cười ). Anh cũng như những người đó phải không anh? Hay em đã rất sai, có lẽ em nên nhìn lại chính mình, nếu sai còn sửa sai...
                     
                            Chưa lúc nào em thèm một tiếng gọi, thèm nghe giọng nói của anh như lúc này hay khao khát đọc một dòng tin nhắn của anh dù chỉ là một dòng ngắn ngủi ''Anh đang rất bận''. Em thèm nghe một tiếng gọi ''em yêu'', em còn nhớ có lần mình chát voi phone lúc đó anh đang ở nhà của bạn em đòi nhìn anh qua webcam anh lắp mãi không được, em nhớ lắm câu anh đã nói, nó làm em cảm thấy vui và hạnh phúc ''Không được rồi em yêu ơi!''. Ôi giá như thời gian quay trở lại ngày hôm đó nhỉ, cái cảm giác thật đầm ấm em mãi chìm trong cảm giác được thương yêu nếu như chúng ta không xa cách như ngày hôm nay đang xa cách anh nhỉ? Anh đang mong em về lắm phải không? Em không về Việt Nam có phải đó là nguyên nhân khiến anh giận và xa em như thế này, em buồn nhiều lắm (...)
                     
                             Anh à! Anh đã bao giờ đùa giỡn trước một tình yêu chưa?  Và anh đã yêu chân thành trước một cô gái qua mạng ảo online chưa? Hay trí ít trước em đã bao giờ anh chân thành thẳng thắn chưa? Hay em cũng chỉ là một trong những nạn nhân anh đang đùa vui trong thế giới ảo của dòng Internet.
                     
                                 Em vẫn biết yahoo chỉ là một thế giới ảo  không thực tế, mọi thứ trong đó có hiện hữu nhưng rất mơ hồ và em lờ mờ hiểu ra có lẽ anh cũng chỉ mơ hồ như một giấc mơ, mà đã là giấc mơ thì không bao giờ có thật
                     
                              Em thật ngốc, ngốc như những gì anh nói. Đúng rồi em chẳng biết gì ngoài biết yêu anh, một thứ  tình cảm chân thật đến ngu ngơ.
                     
                               Mưa, em đã từng thích những cơn mưa vậy mà cho đến hôm nay em thấy ghét những cơn mưa bởi nó làm em cảm thấy lạnh vắng, cô đơn trống trải.
                     
                              Em không biết nói gì cho anh hiểu lòng em lúc này, chỉ biết viết và lại viết mong một ngày nào đó anh đi lạc vào đây và đọc được những dòng gửi gắm em đã viết lời tâm sự
                     
                               Mưa ơi cho ta gửi nỗi nhớ tới người ta yêu thương " EM RẤT YÊU VÀ NHỚ ANH NHIỀU TIN CỦA EM".
                     
                                                                05/06/2010
                                                             Phong Linh cg
                     
                     
                      
                     


                    chuonggio_ngaytrove0 08.06.2010 19:51:50 (permalink)
                     

                    Gửi hai người đàn ông: (Cuộc Tình Tay Ba)
                     
                     
                                              Thay Lời Xin Lỗi
                     
                    Gửi hai người đàn ông của em, em ví tình tình yêu đầu là A còn người thứ hai em yêu là B, đã ai yêu hai người đàn ông trong cùng một lúc chưa? Nếu bạn đã từng ước mơ có một người đàn ông theo ý mình, nhưng đời thật chớ chêu chỉ cho bạn một nửa ước mong, và bỗng một ngày bạn gặp cả hai người đàn ông trong cùng một lúc, mà điều bạn ước lại chia sẻ ra trong hai người đàn ông đó mỗi người nắm giữ một phần, lúc đó bạn có tham lam như tôi không? Đó là yêu hai người đàn ông trong cùng một lúc. Bây giờ tôi mới hiểu ra một điều tại sao người ta có thể " Yêu một người và lấy một người. " Xin các bạn hãy cảm thông cho tôi khi đọc những lời nhắn gửi dưới đây tôi gửi đến hai người đàn ông tôi đang yêu.
                     
                    *o*0*o*

                     
                     
                        Ở nơi đây em lại sắp qua đi một mùa hè đất Mátxcơva, mùa hè tràn ánh nắng lẫn cái lạnh của xứ sở Bạc Dương, mùa hè mà vẫn 10 đến 20 độ C cái lạnh ngấm vào lòng em tê tái, êm dịu mà cô đơn trống vắng, em đã yêu, đã đến với nhiều người nhưng không ai có thể để em yêu và nhớ nhiều.
                     
                         Anh B ơi! Từ ngày em bắt đầu quen anh, em ý thức rõ, mình là ai, mình đang làm gì, ở đâu, mình đang có những gì? Và anh là ai, anh ở đâu, những gì anh đang có. Chưa bao giờ anh kể cho em nghe những câu chuyện tình buồn dài lê thê. Ban đầu khi mới quen chúng ta chỉ đóng vai một người bạn, một người yêu ở yahoo chát room
                     
                              Em còn nhớ anh hỏi em "- Anh có thể làm người yêu của em đến khi nào? Em đã đùa lại - đến khi nào anh không muốn nữa thì thôi, anh lại nói: - Nếu thế thì anh muốn làm người yêu của em cho đến hết cuộc đời. Đó chỉ là những câu nói đùa vu vơ nhưng nó đã in sâu vào tâm trí em đã gắn bó theo thời gian em đã không thể nào quên.
                     
                        Rồi em có cảm tình với anh vì lúc nào chúng ta cũng xong hành cùng nhau trong dòng Internet. Có lẽ em đã biết yêu một tình yêu tay ba trong đời dù điều này chưa bao giờ em nghĩ tới, chưa bao giờ em muốn nó như vậy. Nhưng cuộc đời thật trớ chêu ngoài ý muốn phải không anh. Em đã từng nhắn tới anh một dòng chữ; Tuy em và anh chưa là gì của nhau nhưng luôn song hành cùng nhau trong một góc nào đó trong cuộc sống, và hôm nay tiếng lòng em ngân lên khe khẽ một điều nếu em không nói chắc chẳng bao giờ anh biết EM RẤT NHỚ ANH.
                     
                        Từ bao giờ em quen sự có mặt của anh cho dù em đã có một người đàn ông đã từng hứa hẹn, hứa yêu. Em luôn dặn lòng mình cần sự tỉnh táo chỉ dừng ở một góc độ đùa vui như em và anh đã nói, nhưng trái ngang quá, em lại có tình cảm với anh từ lúc nào cũng không hay biết, em tin tưởng anh hơn trong thời gian gặp gỡ nói chuyện cùng anh.
                     
                        Thật tình cờ anh lại xuất hiện bên em gần gũi em đúng lúc em và bạn trai tình cảm đang rạn nứt để rồi tình yêu đến với em  thật nhanh, tróng vánh, biết anh có ý nghĩ như em không, hay anh vẫn chỉ là đang đùa vui một trò chơi tình ái, trong tình yêu sẽ chẳng ai có lỗi nếu chỉ hai người có và đến với nhau còn em đang đứng ở ngã ba đường con đừng nào em cũng muốn đi lên trăm ngàn ý nghĩ ngự trị trong em rồi em so sánh hai người đàn ông với nhau anh và người yêu em, tình yêu mà mang lên bàn cân để đong đếm so sánh như thế liệu tình yêu có thể được gọi đúng nghĩa của tình yêu nữa hay không?
                     
                        Em không có lỗi, khi yêu anh, hay ai đó, vì em không có ý đến với hai người trong một lúc. Anh biết không bạn trai của em đã nhiều lúc em cần rất cần, em luôn nói nhủ với lòng; Anh ấy là hạnh phúc, là niềm vui và là một phần tất yếu không thể thiếu của đời em. Em cũng không thể tin rằng tình yêu trong trái tim của em có thể chia đôi, có thể ngăn ra hai bờ hạnh phúc giữa anh và bạn trai em, người đang đợi em từng ngày, từng phút khi em trở về Việt Nam. Trái tim em từ lâu vẫn ngủ quên một nửa và anh xuất hiện đã đánh thức một nửa trái tim còn lại. Em nói nhớ anh lắm với bạn trai, rồi em lại nói em rất nhớ anh với chính anh, em dối gian vậy đó, ôi miệng lưỡi đàn bàn trong em ai mà tin được phải không anh? Ngay cả đến chính bản thân em cũng không thể nào tin. Nhiều khi em muốn cho dòng đời cuốn trôi theo thời gian và em hãy lãng quên dấu đi mối tình tay ba ngang trái cảu cuộc đời, nhưng em không thể trước anh em nghĩ về người ấy và trước người ấy em lại nghĩ đến anh. Em so sánh anh có những gì và người yêu em có những gì...?


                        Em không thể hiểu được chính mình nữa, em đã khóc, và gọi thầm tên hai người trong một lúc ý nghĩ giờ đây cứ như là của một ai khác chứ nó không phải là của chính em. Tình yêu trong ba người  liệu hạnh phúc ấy có bền lâu không?  Có thể nào có một danh từ hay tiếng nói chung?
                     
                        Anh không biết em đau khổ như thế nào khi em nhận ra tình cảm mình trót yêu hai người đàn ông trong một lúc như thế nào, em luôn phải sống trong rằn vặt, đau khổ thấy có lỗi với người yêu và cắn rứt lương tâm khi em đang yêu anh mà vẫn muốn chân thành với bạn trai " Chân thành trong giả dối liệu thứ chân thành ấy có đáng giá một đồng xu nhỏ hay không?''. Tuy em không muốn như vậy đâu, nhưng cuộc sống trăm ngàn ngã rẽ vạn ngàn ngả tương tư, mỗi cuộc đời đều có nhiều bến đỗ, mỗi chuyến tầu đều có những sân ga nhiều lúc tới ga cuối cùng nhưng chưa chắc đã là bến đỗ cuối cùng.
                     
                        Em đau đớn, tìm cách để quên đi anh, xua đuổi ý nghĩ đang sáo trộn mà có anh trong đó, cố lảng tránh sự phản bội của con tim  khi đến bên anh nhưng khó quá, em không thể nào gột rửa được, em dối lừa bạn trai, em tự hủy hoại tình yêu và chính mình, tự tâm em thấy giận mình. Tại sao em yêu bạn trai đến vậy đã gắn bó với nhau rồi hứa hẹn biết bao điều vậy mà em lại đem lòng yêu khi gặp anh một kẻ thứ ba là em đang phải đứng ở một cuộc tình tay ba trớ chêu. " Em không muốn trong hai người đó có một kẻ cô đơn nhưng em không biết rằng chính em mới đang là kẻ cô đơn - cô đơn nhất trong thế gian này''.


                        ''Hạnh phúc nào lấp đầy cho đủ khi tâm hồn đang trống rỗng với sự cô đơn, em luôn khao khát được yêu thương nhưng ai sẽ là người yêu chân thật khi chính em cũng chẳng chân thành gì trong tình yêu''.
                     
                         Em luôn chỉ biết trách những người đàn ông trăng hoa đa tình mà quên mất chính mình cũng đang là một trong những người như vậy. Trong chuyện này trái ngang này biết lỗi thuộc về ai? Trách em tham lam ích kỷ, trách anh ga lăng đa tình, tại vì em yếu đuối lẳng lơ, hay chính anh là nguyên nhân gây nên cuộc tình tay ba không trọn vẹn, làm tan vỡ những giấc mơ xanh mộng đẹp hay trách người yêu em là nguyên nhân làm cho em buồn và gặp anh, trách người yêu em không biết giữ gìn hạnh phúc tình yêu tạo cơ hội cho em tìm đến tình yêu khác, người đàn ông khác rồi còn em và anh nữa liệu có đáng trách không?
                     
                        Nhiều khi em định từ bỏ tất cả và muốn hét lên '' Đi hết đi, tôi chẳng cần gì cả''. Biết thế nào để em nhận thức ra giữa anh và bạn trai ai là tình yêu của mình. ( Nhiều khi em muốn từ bỏ cả hai người đàn ông em đang yêu, nhưng thật khó, có lẽ vì em cô đơn quá, tình cảm nào cho đủ lấp đầy khoảng trống trong lòng). Em đã rằn vặt, vật vã, đau khổ như thế nào anh biết không, khi em biết anh cũng là người đàn ông đa tình chẳng kém thua em thậm trí còn đa tình hơn gấp nhiều lần.


                        Khi em đến với anh, em không thể bỏ người yêu em để đến với anh trọn vẹn, (cái giá của em phải trả là vậy). Lý do duy nhất là em vẫn còn yêu anh ấy, nhiều khi em muốn sống cho riêng mình nhưng biết tìm đâu, tìm đâu sự chân thành của trái tim khi em là phụ nữ còn thiếu đi những thứ đó, thì liệu đàn ông như anh biết tìm đâu ra.
                     
                        Em không thể sống mãi những tháng ngày đau khổ, héo hon vì tình yêu như vậy, khổ lụy đớn đau lắm anh ơi! Em không hề giận người yêu đã tạo cơ hội cho em đến với anh và em hiểu người yêu em giận mình vì đâu lý do rất đỗi tự nhiên yêu mà không được ở bên người mình yêu, anh ấy âm thầm chờ đợi ngày em về như em đã hứa nhưng em lại cứ đi biền biệt chẳng chịu trở về, nhiều khi trong câu nói anh ấy ghen mà không biết phải như thế nào.


                         Anh ơi! Đến giây phút này em đã  suy nghĩ và quyết định rồi em sẽ rứt ra khỏi cuộc tình oan trái này, em cần hạnh phúc của riêng mình, em suy nghĩ rất nhiều và giờ em quyết định ra đi xa anh thật xa để giữ trọn lòng mình cho trinh trắng, trinh nguyên, vẹn chữ chung tình, thủy chung với người yêu mà em ý định nghiêm túc sẽ gắn bó...


                         Em viết lá thư này nếu tình cờ anh đọc được em mong vì hạnh phúc riêng mà hãy thông cảm rời xa em. Anh ơi! Anh hãy đến với người con gái khác những cô gái đang vây quanh anh có như vậy em mới yên tâm về với người yêu và sống hạnh phúc thanh thản bên tình yêu của mình, điều mà em đang làm xấu và mất đi bấy lâu nay, không phải hối tiếc, ân hận gì nữa có như vậy chúng ta mới đích thực đang bước song hành cùng nhau trong cuộc sống và như thế có thể em không làm mất đi người yêu em một lần nào nữa, không bao giờ phản bội tình cảm của anh ấy, không phải theo cách nghĩ điên dồ của em '' yêu một người và chung thủy với nhiều người''. Tạm biệt anh.
                     
                    *o*0*o*


                        Gửi A anh yêu!
                        Em biết anh giận em nhiều lắm có lần em đã nói lời: ''Em xin lỗi anh'' anh ngạc nhiên hỏi xin lỗi gì em có lỗi gì mà phải xin lỗi anh. Nhưng anh đâu hiểu em đang thật sự có lỗi với anh và với chính mình nếu em không nói ra thì chỉ có mình em mới hiểu phải không nào? Anh yêu có thể tha thứ cho em một lần không? Em biết anh yêu em nhiều lắm anh đã nghe nhiều chuyện không tốt về em.

                        Nếu anh không phải là người đàn ông tốt và bản lĩnh thì có lẽ anh đã chia tay với em lâu rồi phải không. Anh biết không nhiều lúc em như đang sống cho ai đó chứ không phải vì em, ngày tháng em cô đơn, sự lạnh lùng trong cuộc sống làm em run sợ, nhất là lúc nghe anh cáu gắt với em, nhiều lúc nhớ anh không biết làm thế nào để mà trò chuyện  cùng anh, ngày tháng cứ đi qua làm em sống như một cái xác mượn hồn, lúc yêu, lúc nhớ, lúc vô thường cứ ồ ạt chảy tuôn theo dòng hoa lệ.
                    Nhưng thiết nghĩ nếu em cứ hoài mơ mộng viễn vông như vậy thì chỉ là sự tồn tại chứ chưa phải được sống theo đúng nghĩa của cuộc sống nữa.
                     
                         Em mong anh hãy tha thứ cho em chỉ một lần thôi, tha thứ cho trái tim đã có lần đập sai nhịp nhịp điệu nhưng em vẫn luôn nghĩ và nhớ về anh nhất là trong lúc này!
                     
                    Anh hãy cho em được yêu thương, được hạnh phúc, vui khi có anh.
                     
                         Em luôn cần có anh, để chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống dù anh là ai, đang ở đâu, đang làm gì và những gì anh có đi nữa hay anh không có gì em vẫn nguyện đi theo anh cho đến trọn đời, trọn kiếp không thể nào phai.
                     
                    Anh yêu em cần có anh biết bao nhiêu.
                     
                         Anh yêu của em!
                    Nếu anh đọc được những dòng chữ này em mong anh hãy nhìn lại hạnh phúc của hai đứa mình, hãy nghĩ lại, tha thứ cho em và vẫn lại yêu thương bở vì anh là hạnh phúc, là nguồn vui, là một phần tất yếu không thể thiếu của đời em.
                     
                        Em cũng muốn nói với anh yêu rằng; Ngoài anh yêu ra em vẫn còn muốn mình có đầy đủ vật chất, nhiều thứ khác ngoài tình yêu, như; Tiền tài, danh vọng... Ngay cả điều nổi tiếng xa hoa.
                     
                    Chúng ta hãy cảm thông cho nhau nhiều anh nhé!
                     
                    Đây là lời thú tội muộn màng. Nhưng... nếu ta biết lỗi quay đầu vào bờ thì sẽ chẳng muộn màng cho một sự khởi đầu mới phải không anh. Cuộc sống này luôn có những sự khởi đầu và cũng thật nhiều vô số những cuộc kết thúc. Nó là nơi thật dễ dàng khi ta bắt đầu nhưng... thật khó cho một sự kết thúc trái ngang.
                     
                    Em sẽ tìm ra chính em nếu như em có anh bên cạnh lúc này.
                     
                     

                     
                     

                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2010 07:25:16 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                    Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 101 trên tổng số 101 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9