Vụn Vỡ ...Đừng Xô Tôi !!!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 62 bài trong đề mục
Bụi Tím 27.11.2008 17:44:41 (permalink)
Em lại về với biển ….
Về một cách bình yên thầm lặng ….
Biển mùa này trở lạnh …gió lớn …đùa vui một tí với sóng bước lên lòng thật lạnh
Lạnh của sóng biển hay lạnh của lòng em …???
Giờ này anh đang làm gì nơi sài gòn náo nhiệt nhỉ …Anh có biết rằng em đang với biển mà nghĩ về anh ko ? …Không …!!! Không …??? !!! Có lẽ là anh ko bao giờ biết …
Khoảng cách giữa em và anh là “Cái lạnh vô tình “
Là con người hay gỗ đá …mà chẳng đau lòng ……anh ơi ….
“Cái lạnh vô tình” sao nghiệt ngã ..vô cùng …cho em với anh lỗi nhịp cùng nhau …
“Cái lạnh vô tình “ và thời gian làm chúng ta xa cách …và giờ đây …
Em thấy cuộc sống trong mắt em giống như một kịch bản biết trước, làm em không còn cảm thấy háo hứng với cuộc sống, em thôi không còn líu lo  như trước, em chỉ thích cuộc sống bình lặng...em chỉ mong thời gian qua thật mau …để mình trở về cát bụi ….mà thôi …
Nếu hôm nay em được trở về thân cát bụi của ngày em bước ra thì thật hạnh phúc to lớn vô cùng ….nhưng ….
Ôi …trời lại mưa …mưa trên biển …chiều nay ….
Anh bây giờ đã thuộc về một mùa mưa khác, đã hạnh phúc, ấm áp trong những ngày trở lạnh...Em sẽ thôi không phải lo lắng anh có đủ ấm hay không. ???
Nhưng trong em thoáng chạnh lòng...
Có khi nào vô tình đi trong mưa anh chợt nhớ chợt nghĩ về em ko nhỉ ?
Còn em, giờ đây em đang mong được sưởi ấm, được cảm thấy bình yên, nhẹ nhàng và ấm áp. Em đang chờ, chờ nắng sau những ngày mưa...
Nhưng em biết trước rằng tình em và anh …sẽ mãi là SAU CƠN MƯA TRỜI CỨ LẠI MƯA TIẾP mà thôi ….
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 09:17:51 bởi Bụi Tím >
Attached Image(s)
#31
    Bụi Tím 27.11.2008 17:48:21 (permalink)
      

    Chuyện Hoa Sim

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 12:15:45 bởi Bụi Tím >
    Attached Image(s)
    #32
      Bụi Tím 06.12.2008 00:39:30 (permalink)
      Chiều nay phone reo số anh Th thật ngạc nhiên...vì ảnh đã được nó trả lời và nó trốn rồi mà...
      Hẹn tối nay uống cafê có chuyện gặp tí...
      Ngạc nhiên tưởng ra được báo tin mình hay gởi thiệp gì chứ...
      Và càng ray rứt hơn...chìa cuốn số tay ra 5/12...kỷ niệm 03 năm anh biết nó...
      Nó chẳng để ý cũng chẳng bíêt làm gì...ôi...
      Nó cũng là con người nào phải vô tri đá sõi...
      Xin lỗi anh Th nhé....con tim có 01 lý lẽ của nó....
      Nhưng anh vẫn như thế bởi vì anh nghĩ nó chỉ con tim thủy cho 01 "đằng ấy" đã xa...vì cái tim thủy khùng điên này...mà ảnh vẫn phải thế sao....
      Anh Th ơi...nó không như anh tưởng đâu...tim nó đã không còn thủy từ hơn 01 năm nay rồi...nhưng nó chẳng bíêt mở lời làm sao...mong rằng anh sớm nhận ra...
       
      Con Đường Chẳng Của Nhau !!!
       
      Em đi về phía không nhau
      Bỏ lại con đường có người đứng đợi
      Bỏ lại ánh mắt người ta mong chờ
      Phí không nhau em tìm được gì …
      Góc đời mệt mõi
      Sao em
      Tìm về phía không anh...!!!
       
      Xin lỗi
      Người ta ơi ! em không muốn thế
      Đừng đợi em …
      Khi tim chẳng chứa người
      Dẫu em đi về phía hư không
      Người em thương
      Quay lưng bước nhẹ ….
      Thì cũng đành
      Đó là phía riêng em...
       
      Kệ em nhé !
      Người đường hoài như thế
      Hãy bước qua nhau xin lòng đừng hối tiếc
      Đã không nhau xin lời từ biệt
      Xin lỗi mà !
      Em chẳng gỗ đá người ơi …
       
      Đời người qua mau
      Còn bao mùa lá rụng 
      Hạt bụi tím ….chỉ một màu chung thủy
      Biết làm sao …
      Thời gian chẳng nhường chỗ anh vào
      Em bíêt anh buồn …
      Nhưng anh ạ !!!
      Con đường chúng ta chẳng là của nhau
      Bụi Tím.06/12/08
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2008 00:59:53 bởi Bụi Tím >
      #33
        Bụi Tím 08.12.2008 00:18:07 (permalink)
        Lại một ngày chủ nhật cuối tuần trôi qua như mọi ngày...
        Vẫn  lặng lẽ một mình vẫn âm thầm mang trong lòng nỗi buồn mới thấy ý nghĩa của ngôn từ hạnh phúc...
        Tình của nó không đơn giản là một cỗ máy, nhưng nó không biết sử dụng nó sẽ chẳng bao giờ tìm được phím quay lại....Là thế đó...
        Đã biết  để mất anh rồi
        Tiếng chim ngừng hát bên trời.

        .....
        Đã biết nhau để mãi xa rời
        Lá xanh rụng giữa xuân ngời.
        Đã biết yêu là vẫn thế rồi
        Trái tim còn mãi hát lời tình yêu

        ....
        Thế đấy...!!! Nó của tôi ạ...Anh chẳng nói...anh dịu dàng nhứ thế đó...
         
        Xie xie ni de wen rou
          

        #34
          Bụi Tím 06.01.2009 10:09:18 (permalink)
            Gởi người...hãy hiểu cho tôi !
          Bài thơ tình sao người viết cho tôi
          Đừng như thế !!!Hãy cho người xa lạ
          Đừng để ai cũng tò mò khi bắt gặp
          Tôi cũng thế !!! Thật là ngại vô cùng
           
          Tôi đã nói cũng xin thưa cùng người
          Tim tôi đã có bóng ai án ngữ
          Người chẳng tin còn cho tôi kiêu hãnh
          Bởi bao lâu rồi tôi vẫn mình tôi....
           
          Xin đừng viết thơ tình cho tôi nửa
          Đừng tỏ tình cả những trang email
          Hay yahoo,điện thoại, cả diễn đàn
          Xin đừng thế !! Người ơi đừng thế nửa
          Bụi Tím...
          Người ơi mong người hãy nhận ra khi đọc ở nơi này nửa....
          Tôi cũng đã ở vị trí của người nên tôi biết rất khổ sổ và buồn đau....
          Nhưng tôi xin lỗi....tim tôi đã không còn chỗ cho người...
          Cuộc đời thường oan trái là thế...con tim nó có lý lẽ riêng của nó....
          Nhưng tôi tin con tim người rất thông mình sẽ nhận ra và chon cho người con đường đi có sự vui vẽ  người nhé....
          Người bảo rằng tôi kiêu hãnh....chứ tôi chẳng có ai vì bao lâu nay người theo dõi bước chân tôi....người cứ nghĩ thơ của tôi chỉ viết hoài vọng tưởng nhớ về 01 người đã xa mà thôi....Chứ hiện tại tôi ko có ai mà như thế người lại thích cái tính này....
          Ui thật xin lỗi người...người là người thứ 3 lầm lẫn như thế đó....
          Tôi ko chung thuỷ và tôi ko tốt như những gì người thấy đâu...tim tôi đã có người khác....01 người của riêng tôi.....
          Hãy đừng như thế nửa...đừng làm tôi khó xử....hãy giữ cho nhau chút tình anh em...bè bạn người nhé...Tôi chẳng chê chẳng khinh gì người...đừng nghĩ như thế...tim tôi rất bé chỉ có chổ cho 01 người ko bao la rộng mở thêm người thứ 2 mong người hiểu cho...
          Rất mong !!! Rất mong !!! Người hãy hiểu cho tôi...Đừng làm tôpi khó xử với mọi người...người nhé....
           
           
           
           
           
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2009 10:16:23 bởi Bụi Tím >
          #35
            Chân Trời Mới 07.01.2009 23:11:26 (permalink)
            Út!
            2 đã xóa bài em !!!
            Những gì cần cho biết 2 sẽ nói,còn ko đừng hỏi !!!
            Nơi đây là nhà riêng của 2 đừng nên vào
            Thế nhé...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2009 09:24:00 bởi Chân Trời Mới >
            #36
              Bụi Tím 09.01.2009 13:50:00 (permalink)
                    BUÔNG...!!!
               
              Chòng chành tư tưởng buông rơi
              Nỗi niềm như muốn thả trôi tấm lòng
              Đa đoan chi nửa ta buông
              Sân si ghét hận theo dòng hơn thua
              Ngỡ trời đang nắng chẳng mưa
              Ngờ đâu mưa bụi lưa thưa mà sầu
              Chẳng mong công trạng khắc sâu
              Chỉ là muốn giúp khi còn thong dong
              Vô chừng khoảng lặng mênh mông
              Biết đâu sau trả nợ vương gia đình
              Thôi thì buông tận một mình
              Đôi bên oán hận …chẳng bình “xí “ vô ….
              ....
              Mệt mõi...nó buông...ai làm gì thì làm...cứ nghĩ rằng sẽ giúp một tí gì đó khi còn thong dong chưa vướng bận..chưa....
              Nhưng giờ như duyên đã tận...xin lỗi nhé...nó muốn buông rồi....ai muốn hơn thua gì ai cứ việc đí.....
              Sau tất cả...ở cuối cùng của chữ sân các người là gì? Có nhìn ra được nỗi đau cho nhau ko?
              Đi xoa dịu nỗi đau cho đời....buồn cười thật...khi tự làm nỗi đau cho nhau như thế....
              Buông....
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2009 09:57:37 bởi Bụi Tím >
              #37
                Bụi Tím 13.01.2009 00:52:29 (permalink)
                Trả lại quà không phải vì khinh hay ghét
                Chẳng của nhau nên chẳng nhận mà thôi
                Người đừng làm tôi mãi hoài khó xử
                Hai chữ lạnh lùng tôi phải đặt ngăn đôi

                Đừng gán ghét tôi như thế ...Chẳng là gì cả tôi ko thể nhận những món quà này đem về cho ba tôi được
                Tôi cho rất nhiều người...nhân thế...nhưng chỉ riêng mình anh là tôi ích kỉ? tại vì sao...người hiểu rõ nhất mà..nhưng người đi so bì vậy người có buồn cười ko?????????/

                Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác ..Anh cho tôi nhưng anh nhận lại từ người khác thì sao...?

                Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau
                Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.
                Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một nhận được hạnh phúc. Không thì nhận được sự chán chường, đau khổ!
                Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2009 09:56:40 bởi Bụi Tím >
                #38
                  Bụi Tím 11.02.2009 10:58:38 (permalink)
                   Ngày Vụn Vỡ...!!!
                   
                  Sáng ra..vụn vỡ hạt ngày
                  Tâm tư oàn nặng...đọa đày tim ta
                  Chữ tình sao mãi xót xa
                  Mắt sâu lồi lõm..thời qua một mình
                   
                  Đời ta nặng nợ nghiệp sinh
                  Thời gian vỡ vụn..giật mình lẽ loi
                  Phủi tay ngày vụn...đơn côi
                  Tình ta vỡ vụn...người ơi sao đành...
                  Bụi Tím...
                   
                  Sáng ra...trời mưa...ngồi nhìn...như ngày vụn vỡ....
                  Còn bao nhiêu ngày vụn thế này....?
                  Lòng người nào phải sõi đá hay sao? ngắm mưa cũng buồn...như vụn vỡ...nhìn anh đau..tim như thắt cả lòng...
                  Tất cả để có thể vụn vỡ như thế...Tại sao mình lại ko vụn vỡ ra nhĩ...ước gì...Tôi cũng là vụn vỡ...ko nguyên vẹn hình hài tâm trí 1 con người....để ko phải sống phải nghĩ suy...phải tất cả...
                  Ngày vụn vỡ còn đầu...?
                  Sao ta hoài chưa vụn vỡ...?
                   
                  #39
                    Bụi Tím 20.02.2009 09:17:08 (permalink)
                    Khi buồn nó lại chui rúc vào đây...đúng thật là nó cũng chẳng tốt lành gì....buồn thì thở than...vui thì cười đùa...sân si oán hờn...trong vòng luân thường sinh tử mà thôi...
                    Là một ngày buồn vời vợi. A rời khỏi nhà không nói tiếng nào. Tôi lặng lẽ u hoài thất vọng. Tôi có quá tự tin đối với tình cảm sắt son của mình ko? Tình yêu mãnh liệt quá thì nó cũng sẽ lụi tàn nhanh chóng. Chỉ có lòng kiên nhẫn yêu thương hiểu biết và quan tâm cho nhau mới cho nhau tấm lòng chung thuỷ. Tôi đang đứng giữa 02 bờ mâu thuẩn muốn trái tim yêu cứ yêu nhưng lý trí bảo tôi phải ra đi. Tôi không phải ra đi tìm hạnh phúc vì tôi biết hạnh phúc cuả tôi đã để lại khi yêu anh....nhưng tôi ra đi vì cái gì...vì ko muốn gây khó chịu hay phiền phức đến với anh à...
                    Nụ cười giản hoà trên môi anh sau cuộc nói chuyện làm tôi thấy lòng ấm lại. Tôi không nhỏ nhặt để bắt bẻ từng ly từng tí thế mà hôm nay tôi lại muốn giận anh.Tôi thấy bất lực với khoảng cách cuả chúng tôi. Vì tình yêu tôi có thể hy sinh tự do. Tôi cố gắng học hỏi để đi yêu cái hạnh phúc đơn sơ. Có thể vì tình yêu tôi chấp nhận sang hèn điều như nhau khi chúng tôi lành lặn còn có đôi bàn tay cho nhau. Tôi bỏ đi tất cả những lời khuyên cuả mọi người của sự chê cười tôi khờ dại...để đi theo tiếng nói trái tim mình...Tôi biết mình đã mất đi chính mình và tôi đã mất đi hạnh phúc cuả chính tôi. Chẳng qua tôi chỉ là chiếc bóng, là con rối trong mắt anh mà thôi. Tôi bất chợt hiểu hạnh phúc không phải từ những ích kỷ nhỏ nhoi mà tôi chờ anh ban thí. Tôi bỏ đi cả kho báu chỉ để vào ngồi trong ngục tối cuả chờ đợi mà không còn sự yêu thương thì đó chẳng phải là hạnh phúc tôi tìm đến bao giờ.
                    Tôi sẽ  bước đi vội vả để chạy trốn anh, chạy trốn cảm giác vụn vỡ, chạy trốn niềm đau. Tôi cảm nhận được anh không còn thuộc về cuả tôi. Giờ đây Tôi muốn  trốn vào chổ đông người để tìm sự náo nhiệt, để thấy mình không phung phí những giây phút vào sự đau khổ và tuyệt vọng Có lẻ tôi phải trốn vào chùa chờ xin Đức Phật đừng cho tôi niềm hy vọng hay thắp sáng chút tình sẽ chớm nở trong tôi và anh 
                    Và tôi lại muốn than thở một chút cũng chỉ để tự ru mình vào giấc mơ hoang.. Ta lại đi tìm một ngôi sao vưà rớt xuống chân trời xa xôi. Nơi chân trời  u buồn chỉ mình tôi....ngu ngơ...(Rất hay...cám ơn bài viết ý nghĩa thật nhiều )


                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2009 23:53:02 bởi Bụi Tím >
                    #40
                      Chân Trời Mới 22.02.2009 15:11:03 (permalink)
                      Đọc xong tức 2 hết chỗ nói, 2 khùng nặng quá rồi
                      Anh đó là ai? anh rễ hay...? tại sao 2 phải như thế 2 hết thuốc chữa rồi
                      Tức ghê thật tức,sống như vậy 2 cũng sống được 2 điên nặng rồi
                      Sống cho mình đi 2 ơi, cứ khờ như 2 thì mình chỉ lỗ mà thôi
                      Bao nhiêu người quanh 2 sao  lại phải để mình như thế?
                      Chắc phải gởi 2 vào viện bảo tàng quá
                      Bực 2 hết sức
                      #41
                        Bụi Tím 25.02.2009 10:18:37 (permalink)

                        Trích đoạn: Chân Trời Mới

                        Đọc xong tức 2 hết chỗ nói, 2 khùng nặng quá rồi

                        Bực 2 hết sức

                         
                        Đã biết khùng thì tức với bực làm chi...
                        Bộ muốn sang cái khùng hả...
                        2 đang khùng đó...lo mà tránh đi ở đó mà nói vớ vẩn...
                         
                        #42
                          Bụi Tím 02.03.2009 22:07:53 (permalink)
                          Lễ Đầy Tháng...!!!
                           
                          Lễ đầu tháng, con của một thằng bạn
                          Mới hôm nào... nay đã thoáng một năm
                          30 tháng 4 nó mời ăn cưới
                          11 tháng 5 đã bỏ trần gian
                           
                          33 tuổi mới vuông tròn hôn ước
                          Tào khang thành tựa được hình hài nhi
                          Cớ sao lại rẽ... thành hai nẻo bước
                          Con thơ ra đời.... ai tập bước đi
                           
                          Bạn người tôn giáo...nên đâu nào biết
                          Ngày cưới ấy là....!!! khắc mạng phải nguy
                          Chúa với Phật ngôi cao nhìn đã thấu
                          Sao chẳng thương?  hay quên lãng bởi vì...?
                           
                          Định nghiệt oan oan …phải thành cô quả
                          Trẻ chưa tượng hình – đã phận mồ côi
                          Lễ đầy tháng... không tiếng cười hỉ hả
                          Mà lệ thầm như chờ đợi... dịp rơi
                           
                          Chuyện hôm qua …đau buồn nay cũng đã
                          Vết thời gian …phai nhạt nỗi xót xa
                          Chuyện hôm nay …mai sau... chuyện đứa trẻ
                          Này bạn ơi …mình lo lắng....thật gần...!!!
                           
                          Ôm con thơ...một mình nơi đất khách
                          Người mẹ trẻ... bao vất vã lo toan
                          Thất nghiệp …chông chênh …nỗi lòng trống vắng
                          Lèo lái nổi không ? bão giông chực trào ….
                          Bụi Tím...

                          Q ạ !
                          Trưa nay đến lễ đầy tháng con cậu....công chúa giống cậu lắm đó...giống thật nhiều...giống hơn bọn tớ tưởng nhiều lắm...mà sao con gái lại giống cha đến thế nhĩ...?
                          Xót xa quá Q ơi...câu đi như thế đành sao? mẹ con nó giờ thương tâm quá cậu à...
                          Thất nghiệp mấy tháng nay rồi...nó định về trên nhà đó...ôm con thơ về đó làm rẫy phát nương được không? nơi quê nó chỉ có làm thế thôi...phải chi ở được ngoài Bảo lộc thì đỡ hơn....tình cảnh thế bọn mình cũng ray rứt lắm cậu à...đứa giúp này...đứa giúp kia...mong rằng mẹ con nó sẽ gắng vượt qua...bọn mình cũng chỉ giúp lúc ngặt mà thôi...chứ chẳng thể giúp nghèo được mà....
                          Về trên nhà thì làm gi trong khi cũng chỉ anh chị em mà thôi...cũng khó sống lắm...biết làm sao...cậu linh thiêng hãy giúp cho mẹ con nó có được giải pháp cậu nhé.....
                          Mới đấy mà chuẩn bị giáp năm cậu rồi..nhanh ghê...thời gian chẳng đợi ai bao giờ cậu nhỉ....
                          Hôm nay cũng chỉ 2 đứa tớ ghé sang thôi...còn bọn kia chúng nó...chẳng nhớ hay là bận bịu quá...solo như 2 đứa tớ mà sướng á...hihihi...chắc kiếm ai làm người tình thôi há cậu nhỉ chẳng làm vợ...cho khỏe ha....hihihi...
                          Thôi không vớ vẩn với cậu nửa...mình làm tí việc đây....cậu nhớ mà về phù hộ cho mẹ con nó đó nhé...không tớ bắt nó đi gã chồng đó cậu liệu đi...
                           
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2009 22:12:21 bởi Bụi Tím >
                          #43
                            Bụi Tím 08.03.2009 23:57:52 (permalink)
                            Có thể nào con lại dễ quên
                            Từng bụi phấn rơi trong lòng tay mẹ
                            Ngày xưa thơ trẻ hay hỏi khẻ?
                            Sao bụi mãi rơi tay mẹ đều...
                             
                            Ngoảnh nhìn lại...nhịp đời theo thác lũ..
                            Bụi phấn mẹ đây.. con đã bay xa...
                            Gom bụi mẹ kết thành đời bụi tím
                            Buồn tênh..nhưng chứa đựng...hạt tình người...
                             
                            8/3 Đã qua...trong ngoài chu toàn....
                            Cũng là 01 ngày buồn riêng con...phải chi con đừng lớn đừng bay xa như bây giờ...mãi được nghắm nhìn bụi phấn trong bàn tay mẹ mỗi khi chiều mẹ đi dạy về thưở ấy mẹ nhỉ....
                            Nếu được chọn lựa...con xin được làm bụi phấn của mẹ....cứ bay và cứ rơi theo mỗi bài mẹ giảng....
                            Đời người không sướng như bụi thế đâu mẹ nhỉ....
                            Cả 1 đời mẹ vì gia đình...vì chồng...vì con...giờ vì cháu....chịu thiệt thòi 1 tí để những người thân bên mình có được nụ cười...mẹ chọn như thế...
                            Và con của mẹ...mẹ lại cũng bắt nó mang dòng máu như thế nửa rồi....
                            Con chẳng muốn...con chẳng thích...nhưng tại sao con lại mang dòng máu của mẹ....
                            Con không được sự vị tha...sự nhường nhịn...sự cam chịu như mẹ hoàn toàn đâu mẹ ơi.....
                            Giờ con thật sự mệt lắm....con muốn sống hư...sống trác táng....sống hưởng thụ...sống không bằng con tim của con như từ trước giờ...mẹ ơi....
                            Con muồn sống giã dối....với tất cả...với chính bản thân con nữa.....
                            Muốn và chính con gái của mẹ...con sẽ chọn cái nào đây mẹ...là chính con.,...hay còn sẽ khác......
                            Suy nghĩ và chọn lựa...còn mịt mờ.....
                             
                             
                             
                             
                            #44
                              Bụi Tím 16.03.2009 00:32:57 (permalink)
                              Dặn với lòng rằng quên đi những gì nên quên. Bởi vì sống với kỷ niệm không là một điều tốt nhưng nói thì nói vậy chứ dễ gì quên. Quên là nhớ đến vô cùng.

                              Chẳng hiểu tại sao mỗi khi nghe giọng nói của anh thì mọi kỷ niệm lại tràn về. Với anh, tôi không có nhiều kỷ niệm, nhưng một chút cũng đủ để cho tôi thấy đời sống còn có những dễ thương. Nhắc đến anh, tôi liền nhớ đến cái hình ảnh của lần đầu tiên gặp mặt. Hình ảnh của một người đàn ông mà hình như ở giới phụ nữ đa số ai cũng muốn có được. Hay nói cách khác đó là cái mẫu đàn ông mà tôi hằng mơ tưởng tới. Anh lãng mạn, đa tình, tài hoa và rất nghệ sĩ. Khổ cho tôi, tôi lại đam mê và yêu thích những đặc tính ấy (cũng có thể là do tôi đang còn ở lứa tuổi mộng mơ chăng? Nhưng nếu một ngày nào đó tôi không còn mơ mộng, lãng mạn và đầy những tính tưởng tượng trong đầu chắc lúc ấy tôi đã là một phần tử nhỏ của cát bụi bay mịt mù trong gió). Lần đầu tiên thoáng qua tôi đã cảm nhận được điều đó, cái cảm giác của tôi vô cùng kỳ lạ, nhưng tôi có thể cảm nhận qua được từ ánh mắt nhìn của anh, và anh cũng là người đàn ông đầu tiên lưu lại trong tôi một hình ảnh đẹp đến bây giờ, ngày sau này vẫn thế. Tôi cũng thuộc là một cô gái lãng mạn va đa tình không kém, nhưng có lẽ anh sẽ là một người đàn ông sống mãi trong tâm trí của tôi.

                              Anh luôn luôn sôi nổi và cũng là một ánh sáng nổi bật trong những ánh sáng xung quanh, nên dường như những lần vui chơi anh luôn là trung tâm của sự chú ý. Cái đẹp nhất trong anh là khi tôi chọn cho mình một góc hẹp để chỉ nhìn thấy anh say sưa với cây đàn guitar. Lúc bây giờ tôi hình dung ra được anh chính là một người nghệ sĩ, một người nghệ sĩ dốc hết tâm hồn mình vào những đam mê của dòng nhạc. Tôi tìm thấy tất cả những bản tánh của anh mỗi khi anh bước lên sân khấu hát cho mọi người. Lúc đó tôi bắt gặp anh với cả sự hiền lành, bản lĩnh, sức mạnh, đắm say trong cảm xúc và cao trào. Chính những đặc tính ấy đã vô tình làm cho tôi phải nghiêng ngã vì anh. Chẳng biết ngoài tôi ra, có ai còn thấy được những điều ấy trong anh không? Hay họ chỉ nhìn anh và hiểu rằng anh là một người sôi nổi, chịu chơi, chịu quạy, chơi hết mình? Với những tung hứng như thế, phải chi làm người tình của anh thì sẽ vui hơn nếu phải làm một người vợ.

                              Tôi và anh không gặp nhau nhiều. Ở ngoài đời, tôi vốn là một người con gái rất ít nói thành ra những ai gặp tôi ở thời gian đầu họ thường hay chán, có lắm kẻ còn cho tôi lạnh nhạt. Và với anh, tôi cũng thế, vẫn ít nói, ít cười, ít niềm nỡ nhưng tôi không thể nào dấu diếm tình cảm của mình dành cho anh qua ánh mắt. Ánh mắt ấy ngộ lắm, cái ánh nhìn chứa đầy những tâm trạng, những lời muốn nói, những khát vọng... đó cũng là những niềm riêng mà chỉ có tôi mới hiểu nỗi. Tôi vẫn tin chắc rằng tuy không một lời nào nhưng anh cũng cảm nhận được cái tình cảm ấy.

                              ........................

                               Có lẽ tôi đi xa quá với cái ước mơ của mình nhưng... phải chi thời gian cô đọng lại, đứng mãi không trôi đi thì tôi sẽ có một bức tranh đẹp tuyệt vời. Nhưng đời sống này không có gì là tuyệt đối. Tất cả cũng phải đi theo quy luật tự nhiên của nó. Tôi chẳng dám đòi hỏi gì hơn, với tôi bấy nhiêu đã quá đủ. Dẫu sao đi nữa thì tôi vẫn là một con người với trái tim nhiệt huyết, thành ra tôi vẫn muốn có những chuyện khác xa xôi hơn, mà thôi...

                              ... âu cũng là sự thật, tôi để lòng mình lắng động giữa đời sống tất bật. Những tâm sự, những niềm riêng ấy cũng sẽ phải đi theo tôi đến suốt cuộc đời này, tôi biết chắc là thế. Tôi vẫn cố giữ quân bình giữa lý trí và trái tim khi nói chuyện với anh. Vậy mà tận sâu trong trái tim, tôi vẫn khát khao có một ngày nào đó, một ngày thội, một ngày được ngồi tựa lưng anh chỉ để nghe anh đàn và hát giữa đất trời bao la rộng mênh mông... và nơi đó rất bình yên, không có sự toan tính, dằn vặt, lo sợ, hay đắn đo của đời sống hằng ngày. Điều ấy giản dị lắm phải không?

                              Thích, mến hay là yêu? Chính tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng, trong cõi đời này, trái tim tôi đã trở nên quá mềm yếu khi đứng trước một người, và người đó chính là anh. Tôi gói gém tất cả như một món quà vô giá để tặng riêng mình nhận lấy cho những ngày sau. Ở một thời gian nào đó, khi tôi chùng chân đứng lại, ít ra tôi vẫn còn có một câu chuyện dễ thương, một hình ảnh đáng nhớ... để tô thêm cho đời sống một sắc màu hay đơn giản hơn là tự điểm cho mình một nụ cười ở trên môi.

                              (Hay thật...cám ơn rất nhiều..)

                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 62 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9