TÂM SỰ MÙA THU
"Một chút buồn thoáng qua, bầu trời buồn bã với những áng mây u tối. Mùa thu buồn ư? Phải chăng mùa thu buồn đã ra đi? đã nhường bước cho mùa đông lạnh lẽo ập đến? Phải chăng những tháng ngày hạnh phúc ngọt ngào chỉ thoáng qua như mùa thu và để lại một mùa đông lạnh giá trong con tim tan nát?
Thời gian đổi thay, lòng người đổi thay, vạn vật cũng đổi thay. Không gian tĩnh lặng và mênh mông quá...ta cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé giữa cuộc sống rộng lớn này vậy. Một hạt cát ko chút tình, ko lưu luyến, ko đau đớn và ko hạnh phúc. Ta chẳng ảnh hưởng gì đến ai và cũng chẳng ai phiền lụy đến ta. Ta chỉ là một hạt cát bị bỏ rơi ngoài sa mạc bao la, tự bay đi, tự nương theo những làn gió mà cảm thấy mình hạnh phúc...
Những tháng ngày qua, ta cứ ngỡ rằng con tim đã ngủ quên cùng với những kỉ niệm trôi vào kí ức. Nhưng bỗng dưng giật mình khi tất cả vẫn còn nguyên vẹn và trái tim vẫn thổn thức, thổn thức theo từng nhịp đập của tiếng yêu. Ta đã đang tâm kìm nén lòng mình mà tiếp tục với công việc và học tập nhưng ta đâu biết rằng sẽ có một lúc ta sẽ mệt mỏi mà ngã quỵ. Không hẳn ta bị ốm, nhưng ta cảm thấy mình đau, thể xác...t inh thần và đến khi đặt lưng nằm xuống thì những dòng quá khứ lại ngược về. Ta không có dằn mình nữa mà cứ để tâm hồn bay bỗng theo những bóng hình nửa thực nửa mơ. Vậy là em vẫn còn đó, còn mãi ở trong tim... Em đến rồi ra đi nhanh quá, mường tượng như là một giấc mơ vậy, giấc mơ kết thúc quá bất ngờ và tràn đầy nuối tiếc. "Anh đã không khóc, không khóc khi em nói lời chia tay nhưng trái tim anh mãi khóc, mãi khóc khi thấy em quay bước". Ta cũng không tưởng tượng đc mình lại yếu đuối đến như zậy, sự yếu đuối mà lâu nay nó vẫn tồn tại trong cái vỏ bọc cứng cõi, mạnh mẽ. Còn bây giờ nó đã thực sự bộc lộ cùng những mảnh vở của lớp vỏ bọc cứng cỏi kia.
Ta đã làm không được điều mà em đã làm với ta đó là "quên em". Đã lâu rồi ta đã không viết, khi mà cõi lòng tê tái đã đóng băng thì những dòng cảm xúc cũng trở nên nguội lạnh. Nghĩ lại cũng thấy mình khờ khạo thật, khi em đã đến với ta trong một thời gian ngắn nhưng lại khắc mãi trong tim ta một tình yêu sâu sắc đến như zậy. Có phải chăng 1/1000 giây rung động của tiếng yêu thì nó mãi mãi ko bao giờ dứt không? Ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng time qua đi nó chỉ mang những kỉ niệm của ta chôn vùi vào ký ức nhưng nó sẽ ko mang đc tình yêu ta dành cho nhỏ vẫn còn đang cháy mãi ở trong tim. Bạn bè ta nó khuyên ta nên yêu một ai khác đi, yêu một ai khác ư? Ờ ta sẽ yêu và đó không là em thì cũng là hình bóng của em..."Nếu như sau này có một người con gái đi bên cạnh đời ta thì có lẽ ta chỉ dành cho người đó sự quan tâm và lo lắng nhưng tình yêu của ta thì mãi mãi ko dành cho cô ấy được rồi".
Ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ không viết về tình yêu của mình nữa bởi nó buồn quá! nhưng khi cảm xúc đã trội dậy thì ta vẫn ko kìm nén đc nữa. Ta không mong rằng nhỏ sẽ đọc được, bởi vì ta biết trái tim nhỏ cũng chẳng mảy may xúc động cho nỗi đau của ta, bởi vì nhỏ đã không còn yêu ta, à mà không? Nhỏ đã chưa từng yêu ta...hì...zậy thì ta chỉ viết, viết cho những cơn sóng lòng tuôn ra từng nét chữ để rồi nó sẽ trở nên bình yên mà ôm ấp lấy trái tim yêu rỉ máu...."
Em biết đó mùa thu về heo hắt
Lá vàng bay se sắt cõi hồn đơn
Mùa thu sang cây như biết dỗi hờn
Để lá rụng cho lòng thêm quanh quắt
Thành phố nhỏ từ khi em vắng mặt
Mùa thu nào em còn nhớ chăng em
Bình minh nào lá rụng bước chân êm
Và đêm đến ánh trăng soi đôi bóng
Em đi mất là cũng thôi dệt mộng
Mảnh trăng rơi, lá rụng, mùa thu qua
Và hồn anh thôi cũng hết thêu hoa
Ngày mới đến, ngày đi qua nhạt tẻ
Anh không thấy những lá cây rực rở
Chỉ một màu hoang vắng, trống, đau thương
Không còn chi hấp dẫn những con đường
Thành phố nhỏ mùa thu buồn ghê lắm
tuananhsk
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/45710/504C8FD61AFC424980C75F84C4CAC2B6.jpg[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/45710/BD0A741EB6374316ADCFC31995B8BF55.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 21:51:31 bởi nanofone >