BÈO DẠT MÂY TRÔI
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 41 trên tổng số 41 bài trong đề mục
Tutang 22.04.2009 17:36:58 (permalink)
0
Bên ta nhiều mảnh đời còn khổ
Khiến nỗi lòng khắc khoải khôn nguôi
Ta thầm mong trong mỗi ngày trôi
Với mỗi người niềm vui sẽ đến./. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2009 10:31:36 bởi Tutang >
#31
    HanSiNguyen 23.04.2009 05:25:23 (permalink)
    0
    Cám ơn huynh đệ TUTANG đã ghé qua chơi và để lại lưu bút ...
    (Đặc biệt cám ơn huynh đệ đã cảm thông)
    :):):)
    HSN
    ======================

    CÓ GÌ Ở BÃI RÁC ?

    Ở bãi rác có gì ?
    -Có những vật bỏ đi
    Sự đời quá đơn giản
    Hà tất phải nghĩ suy

    -Ở bãi rác có ... rác
    Có chó hoang, mèo hoang
    Giòi bọ và ruồi nhặng
    Chuột sinh sôi hàng đàn

    Có đầu xanh trẻ thơ
    Lang thang đời thất học
    Có người già đơn độc
    Vất vưởng đợi xuống mồ

    Có cả trẻ sơ sinh
    Mẹ nhẫn tâm vứt bỏ
    Trần mình trong sương gió
    Chưa kịp đón bình minh

    Bàn tay nào chia cắt ?
    Lưỡi dao nào đoạn tình ?
    Lòng nào không se thắt
    Trước kiếp người mong manh ?

    Hàn Sĩ Nguyên
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2009 07:38:08 bởi HanSiNguyen >
    #32
      HanSiNguyen 24.04.2009 23:19:20 (permalink)
      0
      NGỰA NGƯỜI

      Đã mang kiếp ngựa sải đường đồng
      Nắng lửa mưa dầm vẫn gắng công
      Vĩnh Trấn vào ra bao năm tháng
      Trà Vinh xuôi ngược mấy thu đông
      Đưa đò trên cạn lo chi dốc
      Độ khách đường xa há sợ giông
      Thẳng đến Long Hoa tâm cực lạc
      Đường ngay lối thẳng chẳng nao lòng

      HÀN SĨ NGUYÊN

      ***Riêng tặng anh Lân, một tu sĩ tu tại gia, đồng thời cũng là một người đạp xe lôi đạp ở cầu Bắc Mỹ Thuận ngày xưa.

      oOo

      MỘT THOÁNG CẢM HOÀI

      Chẳng phải quê hương ở đất này,
      Cớ sao lưu luyến mãi nơi đây ?
      Áo cơm nặng nợ thân ràng buộc ?
      Mưa nắng dãi dầu chí nhạt phai !
      Lặng lẽ chết mòn đời thỏn mỏn
      Hắt hiu sống mót kiếp lưu đày
      Một lần bạn cũ qua nơi cũ
      Gửi đến người xưa chút cảm hoài

      HÀN SĨ NGUYÊN

      Riêng tặng người thầy giáo ... bán thuốc rê ở chợ nhỏ Vĩnh Trấn
      #33
        nghinhnguyen 26.04.2009 16:59:17 (permalink)
        0

        Trích đoạn: HanSiNguyen

        Cám ơn huynh đệ TUTANG đã ghé qua chơi và để lại lưu bút ...
        (Đặc biệt cám ơn huynh đệ đã cảm thông)
        :):):)
        HSN
        ======================

        CÓ GÌ Ở BÃI RÁC ?

        Ở bãi rác có gì ?
        -Có những vật bỏ đi
        Sự đời quá đơn giản
        Hà tất phải nghĩ suy

        -Ở bãi rác có ... rác
        Có chó hoang, mèo hoang
        Giòi bọ và ruồi nhặng
        Chuột sinh sôi hàng đàn

        Có đầu xanh trẻ thơ
        Lang thang đời thất học
        Có người già đơn độc
        Vất vưởng đợi xuống mồ

        Có cả trẻ sơ sinh
        Mẹ nhẫn tâm vứt bỏ
        Trần mình trong sương gió
        Chưa kịp đón bình minh

        Bàn tay nào chia cắt ?
        Lưỡi dao nào đoạn tình ?
        Lòng nào không se thắt
        Trước kiếp người mong manh ?

        Hàn Sĩ Nguyên

        Hàn Sĩ Nguyên Mến.
        Nghinh Nguyên rất đồng cảm khi đọc"Có gì trong bãi rác"
        Với tấm lòng trắc ẩn về những mảnh đời bất hạnh trong xã hội được cho là tốt đẹp nhất hành tinh.

                   Nhà Thơ
        Mến tặng Nhạc sĩ nhà thơ Hàn Sĩ Nguyên

        Nhà thơ... ơi hởi nhà thơ...!(HSN)
        Thơ như hơi thở hai bờ tử sinh
        Vượt lên thế thái nhân tình
        Đi qua mấy nẽo phù vân kiếp người

        Hòa mình vào giữa dòng đời
        Cảm thông cơ khổ của người, của ta
        Xót đau nhìn cảnh phồn hoa
        Khóc cười với cảnh phong ba cơ hàn

        Không là một kẻ bàng quan
        Nhưng là nhân chứng đến ngàn năm sau
        Vẽ tranh đời chẳng tô màu
        Nhưng nhiều cảnh sắc ẩn sau tự tình

        Biết mình, ai biết được mình?
        Một đời đa cảm đa tình đuổi đeo
        Cố tìm dòng suối trong veo
        Những mong gội sạch bọt bẻo thị phi

        Một đời có mấy tương tri ?
        Để cùng chia sẻ nhựng gì khó phân
        Cụ Tố Như cũng bao lần
        Khóc mình trong chốn "Cô trung" giữa đời

        Giữa dòng đời, giữa biển đời
        Chiếc thuyền độc ta bơi ngược dòng
        Bại thành còn mất cỏn con
        Ung dung tung cánh nước non phiêu bồng.
         
                Nghinh Nguyên
         
        Một lần nữa xin cảm ơn HSN đã phổ nhac bài "Nhớ người chân mây" có rât nhiều bạn thu vào ĐTDĐ để nghe.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2009 18:20:14 bởi nghinhnguyen >
        #34
          HanSiNguyen 29.04.2009 05:17:02 (permalink)
          0
          Cám ơn anh Nghinh Nguyên đã đăng thơ và đồng cảm
          Cám ơn anh nhiều
          :):):)
          ===================================

          ĐÀO GIÀ

          Theo đoàn từ lúc tuổi thanh xuân
          Thấm thoắt giờ đây đã lục tuần
          Đào nhí độ nào nay hoá lão
          Màn nhung khép lại thêm tủi thân

          Danh tiếng lẫy lừng năm mười bốn
          Tỏa hương phô sắc giữa ngàn sao
          Ong vờn bướm lượn thầm mơ tưởng
          Tình lai ý vãng tỏ khát khao

          Sao đổi ngôi rồi, sao lấp lánh
          Rực sáng đêm đêm chốn hí trường
          Khóe mắt đưa, bao người săn đón
          Nét mày cau, lắm kẻ sầu thương

          Làm sao níu kéo được thời gian
          Tài hoa thanh sắc cũng phai tàn
          Bến cũ người xưa đà khuất bóng
          Rạp thưa khách vắng lạnh cung đàn

          Nay già nua cơ cực tủi hờn
          Chạy ăn từng bữa giữa cô đơn
          Đêm ngày rên xiết vì bệnh tật
          Sau tấm màn nhung thân héo mòn

          Đào già thương tưởng nữa mà chi ?
          Chút tình bèo bọt ... lệ vương mi
          Đàn gãy đêm đêm còn than thở
          Bền lòng an ủi kiếp ca nhi

          HÀN SĨ NGUYÊN
          #35
            nghinhnguyen 29.04.2009 08:17:32 (permalink)
            0

            Trích đoạn: HanSiNguyen

            Cám ơn anh Nghinh Nguyên đã đăng thơ và đồng cảm
            Cám ơn anh nhiều
            :):):)
            ===================================

            ĐÀO GIÀ

            Theo đoàn từ lúc tuổi thanh xuân
            Thấm thoắt giờ đây đã lục tuần
            Đào nhí độ nào nay hoá lão
            Màn nhung khép lại thêm tủi thân

            Danh tiếng lẫy lừng năm mười bốn
            Tỏa hương phô sắc giữa ngàn sao
            Ong vờn bướm lượn thầm mơ tưởng
            Tình lai ý vãng tỏ khát khao

            Sao đổi ngôi rồi, sao lấp lánh
            Rực sáng đêm đêm chốn hí trường
            Khóe mắt đưa, bao người săn đón
            Nét mày cau, lắm kẻ sầu thương

            Làm sao níu kéo được thời gian
            Tài hoa thanh sắc cũng phai tàn
            Bến cũ người xưa đà khuất bóng
            Rạp thưa khách vắng lạnh cung đàn

            Nay già nua cơ cực tủi hờn
            Chạy ăn từng bữa giữa cô đơn
            Đêm ngày rên xiết vì bệnh tật
            Sau tấm màn nhung thân héo mòn

            Đào già thương tưởng nữa mà chi ?
            Chút tình bèo bọt ... lệ vương mi
            Đàn gãy đêm đêm còn than thở
            Bền lòng an ủi kiếp ca nhi

            HÀN SĨ NGUYÊN


            Điệp Khúc Thời Gian

            Bao nhiêu mộng ước của cuộc đời
            Một kiếp cầm ca cũng thế thôi
            Thời gian phủ lên nhiếu lớp bụi
            Cũng hằn lên hồn nỗi đơn côi

            Lắng đọng dư âm ngáy tháng cũ
            Như làn gió nhẹ lướt qua song
            Hồn theo nhạc gió tìm kỷ niệm
            Lạc vào hư ảo - chỉ bóng đêm !

            Mấy độ trăng tròn rồi lại khuyết
            Dắng cay chua xót lẫn ngọt mềm
            Dư vị - chỉ còn là luyến nhớ
            Điệp khúc thời gian cứ trôi êm.

                           Nghinh Nguyên
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2009 08:20:50 bởi nghinhnguyen >
            #36
              HanSiNguyen 30.04.2009 06:44:14 (permalink)
              0
              GẤU XIẾC
              -Cảm thán từ sàn diễn xiếc thú-

              Từ thuở thơ ngây đã lắm tài
              Biết chơi nhào lộn, biết đi dây
              Tuổi thơ háo hức trên sàn diễn
              Gấu xiếc góp vui ngày qua ngày

              Biết đi xe đạp, biết đánh trống
              Giỏi chơi trượt ván, giỏi lắc vòng
              Vòng lửa đôi lần da cháy xém
              Đu bay nhiều lúc tưởng thân vong

              Gấu ăn, gấu lớn, gấu trưởng thành
              Tháng năm cô quạnh chỉ riêng mình
              Công sá đáng gì : Ba hạt đậu !
              Tiền đầy túi chủ, gấu già nhanh

              Già nua cũng chẳng được rong chơi
              Tư lợi xưa nay vốn lẽ đời
              -“Bao giờ ngã gục trên sàn diễn,
              Bấy giờ là lúc gấu nghỉ ngơi !”

              Ông chủ phán xong cười ngặt nghẽo
              Tình đời đen bạc lắm gấu ơi !
              Cực khổ phải đâu vì số kiếp
              Ai bảo sinh ra chẳng làm người !!!
              oOo
              Làm sao biết được gấu buồn vui ?
              Chán chê ? Hay gấu cũng yêu đời ?
              Có ai thấy gấu sa nước mắt ?
              Khóc lóc, than van hoặc thở dài ?

              Ước gì ta có cây gậy phép
              Biến gấu thành người bớt long đong
              Biến ngay ông chủ ra thành gấu
              Thử xem xem gấu biết buồn không ?

              HÀN SĨ NGUYÊN
              #37
                nghinhnguyen 30.04.2009 08:21:31 (permalink)
                0

                Trích đoạn: HanSiNguyen

                GẤU XIẾC
                -Cảm thán từ sàn diễn xiếc thú-

                Từ thuở thơ ngây đã lắm tài
                Biết chơi nhào lộn, biết đi dây
                Tuổi thơ háo hức trên sàn diễn
                Gấu xiếc góp vui ngày qua ngày

                Biết đi xe đạp, biết đánh trống
                Giỏi chơi trượt ván, giỏi lắc vòng
                Vòng lửa đôi lần da cháy xém
                Đu bay nhiều lúc tưởng thân vong

                Gấu ăn, gấu lớn, gấu trưởng thành
                Tháng năm cô quạnh chỉ riêng mình
                Công sá đáng gì : Ba hạt đậu !
                Tiền đầy túi chủ, gấu già nhanh

                Già nua cũng chẳng được rong chơi
                Tư lợi xưa nay vốn lẽ đời
                -“Bao giờ ngã gục trên sàn diễn,
                Bấy giờ là lúc gấu nghỉ ngơi !”

                Ông chủ phán xong cười ngặt nghẽo
                Tình đời đen bạc lắm gấu ơi !
                Cực khổ phải đâu vì số kiếp
                Ai bảo sinh ra chẳng làm người !!!
                oOo
                Làm sao biết được gấu buồn vui ?
                Chán chê ? Hay gấu cũng yêu đời ?
                Có ai thấy gấu sa nước mắt ?
                Khóc lóc, than van hoặc thở dài ?

                Ước gì ta có cây gậy phép
                Biến gấu thành người bớt long đong
                Biến ngay ông chủ ra thành gấu
                Thử xem xem gấu biết buồn không ?

                HÀN SĨ NGUYÊN

                 
                Xem Tuồng
                 
                Kép đào cùng với mũ râu
                Dựng nên một mớ công hầu, tướng, khanh 
                Lòe đời bầng chút hư danh
                Chỉ cần áo mão là thành vua quan
                Dở hay có kẻ sau màn
                Đúng sai tiếng trống tiếng đàn lấp tai
                Tấn tuồng kim cổ mấy bài
                Cũng phường gian nịnh ra oai trị đời
                 
                Tuồng xưa còn có lớp hồi
                Giờ cái tuồng đời tráo trở trắng, đen
                Sắm vai đâu cần cấp bằng
                Loạn thần tặc tử lăng xăng bi hài
                thế mà giá trẻ gái trai
                Nghểnh tai, nhướng mắt mà coi tấn tuồng  !
                 
                                            Nghinh Nguyên
                #38
                  HanSiNguyen 01.05.2009 02:33:33 (permalink)
                  0
                  MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI ?

                  Con không thương bà đâu !
                  Tay chân bà đen đủi
                  Suốt ngày bà lủi thủi
                  Như bóng ma ra vào

                  Lưng còng ôi xấu quá
                  Da dẻ lại nhăn nheo
                  Tóc thưa mà trắng xóa
                  Tiếng run rẩy, phều phào

                  Chẳng ai thèm dòm ngó
                  Chẳng ai thèm chuyện trò
                  Bữa ăn và giấc ngủ
                  Mặc kệ bà bơ vơ .... !

                  oOo

                  Con chỉ thương mẹ thôi
                  Mẹ kể chuyện con vui
                  Mẹ hát ru con ngủ
                  Mẹ ẵm bồng con chơi

                  Con ốm, mẹ không ngủ
                  Con khóc, mẹ không cười
                  Con buồn, mẹ thao thức
                  Chưa lớn đã ... lo ... rồi

                  Già đi, cho con trẻ
                  Gầy đi, cho con xinh
                  Vì con, mẹ héo hắt
                  Yêu con, quên thân mình

                  oOo

                  Mẹ ơi ! Con thương mẹ !
                  Thương mãi ! Thương trọn đời !
                  Mẹ cho con hỏi nhé :
                  -“MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI ?!!!”

                  HÀN SĨ NGUYÊN

                  Bài thơ này, có lần bạn thơ đọc không hiểu ý thơ đã email hỏi tôi sao lại đăng một bài "quảng bá" cho việc một đứa trẻ "chỉ thương mẹ, không thương bà" như thế này ???

                  Thật ra thì không phải là đứa trẻ này không thương bà, mà nó ngoài tình yêu thương mẹ, nó còn yêu thương bà đến mức đau lòng xót dạ khi thấy bà bị mẹ và các cậu, các bác bỏ bê không nhìn ngó gì đến trong lúc tuổi xế chiều

                  Do đó mới có cái tựa bài là MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI.
                  Ý toàn bài là : Con thương mẹ nhiều như thế, Mẹ có thương mẹ của mẹ hay không ??? Nếu có, sao mẹ để cho bà phải hẩm hiu đến thế

                  Ở đời, phần đông là "Nước mắt chảy xuôi"
                  Cô bé trong bài thơ này lại chính là một hình ảnh hiếm hoi của "Nước mắt chảy ngược" vậy
                  HSN
                  #39
                    nghinhnguyen 01.05.2009 10:12:48 (permalink)
                    0

                    Trích đoạn: HanSiNguyen

                    MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI ?

                    Con không thương bà đâu !
                    Tay chân bà đen đủi
                    Suốt ngày bà lủi thủi
                    Như bóng ma ra vào

                    Lưng còng ôi xấu quá
                    Da dẻ lại nhăn nheo
                    Tóc thưa mà trắng xóa
                    Tiếng run rẩy, phều phào

                    Chẳng ai thèm dòm ngó
                    Chẳng ai thèm chuyện trò
                    Bữa ăn và giấc ngủ
                    Mặc kệ bà bơ vơ .... !

                    oOo

                    Con chỉ thương mẹ thôi
                    Mẹ kể chuyện con vui
                    Mẹ hát ru con ngủ
                    Mẹ ẵm bồng con chơi

                    Con ốm, mẹ không ngủ
                    Con khóc, mẹ không cười
                    Con buồn, mẹ thao thức
                    Chưa lớn đã ... lo ... rồi

                    Già đi, cho con trẻ
                    Gầy đi, cho con xinh
                    Vì con, mẹ héo hắt
                    Yêu con, quên thân mình

                    oOo

                    Mẹ ơi ! Con thương mẹ !
                    Thương mãi ! Thương trọn đời !
                    Mẹ cho con hỏi nhé :
                    -“MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI ?!!!”

                    HÀN SĨ NGUYÊN

                    Bài thơ này, có lần bạn thơ đọc không hiểu ý thơ đã email hỏi tôi sao lại đăng một bài "quảng bá" cho việc một đứa trẻ "chỉ thương mẹ, không thương bà" như thế này ???

                    Thật ra thì không phải là đứa trẻ này không thương bà, mà nó ngoài tình yêu thương mẹ, nó còn yêu thương bà đến mức đau lòng xót dạ khi thấy bà bị mẹ và các cậu, các bác bỏ bê không nhìn ngó gì đến trong lúc tuổi xế chiều

                    Do đó mới có cái tựa bài là MẸ ƠI ! MẸ THƯƠNG AI.
                    Ý toàn bài là : Con thương mẹ nhiều như thế, Mẹ có thương mẹ của mẹ hay không ??? Nếu có, sao mẹ để cho bà phải hẩm hiu đến thế

                    Ở đời, phần đông là "Nước mắt chảy xuôi"
                    Cô bé trong bài thơ này lại chính là một hình ảnh hiếm hoi của "Nước mắt chảy ngược" vậy
                    HSN


                    Nợ vào đời 

                    Từ chưa mở mắt chào đời
                    là ta đã nợ ;
                    Chúa Trời
                    Mẹ Cha 

                    Lớn khôn năm tháng đi qua
                    ta thêm nặng nợ biết là bao nhiêu
                    Nợ người nông trang sớm chiều
                    chén cơm, manh áo bao nhiêu lao cần

                    Nợ người sơ
                    Nợ kẽ thân
                    bao nhiêu vất vã chuyên cần sớm trưa
                    Nợ người nay
                    Nợ người xưa 
                    bao điều tích lũy ta thừa hưởng đây 

                    Nợ ơn dạy dỗ của thầy
                    Nợ tình
                    Nợ bạn
                    từng ngày tháng qua
                    Nợ người
                    người đã cho ta ;
                    những điều cay đắng, có pha ngọt ngào

                    Kiếp người cò được là bao?
                    mỏng dòn yếu đuối bước vào trần ai
                    Một đôi chân
                    Một bờ vai
                    Nợ đời ai dễ một hai trả đền...?

                              Nghinh Nguyên 
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 21:57:29 bởi Huyền Băng >
                    #40
                      Sát Thủ Trên Cây Đủ 01.05.2009 11:30:43 (permalink)
                      0
                      đã xoá(không phù hợp với chủ đề của chủ phòng)
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2009 17:33:23 bởi Sát Thủ Trên Cây Đủ >
                      #41
                        Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 41 trên tổng số 41 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9