NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỜI TÔI _ TRONG CUỘC SỐNG...
Lời xin lỗi của tôi Chào mọi người, hôm nay tôi vào đây muốn nói thật nhiều về những khúc quanh gia đình trong cuộc sống hiện đại ... Mọi người không biết thế nào Mọi người nghĩ thế nào về lời xin lỗi. Còn đối với tôi lời xin lỗi khi nói ra không phải là khó, vì người ta nói rằng : ( lưỡi không sương nhiều đường lắt léo ) mà . Nhưng tôi hiếm khi dùng lời xin lỗi với bất kỳ trường hợp nào, ngoại chừ thật cần thiết và điều đó thực sự tôi cần phải xin lỗi, không có một lý do nào khác chỉ đơn giản theo tôi xin lỗi không quan trọng, quan trọng một điều rằng, lời xin lỗi có dùng đúng nơi, đúng chỗ hay không. Sau khi xin lỗi mình có sửa đổi , có nhận ra cái sai của mình hay không, mình có sửa đổi được không, nếu chỉ xin lỗi song bỏ đấy , điều đó thật rễ dàng, tôi đã nghe ở đâu đó một câu chuyện liên quan đến lời xin lỗi,tôi không nhớ lắm vì đã nghe từ lâu lắm rồi,nhưng cũng xin tóm tắt qua Có một đứa trẻ gửi ở một chùa thiếu lâm tự (hay 1 chùa gì đó tôi không nhớ lắm ) ở Trung Quốc. Nó nhỏ nhất nên được mọi người cưng chiều, nhất là sư cụ rất cưng chiều nó, khi nó làm sai bất cứ điều gì nó chỉ cần xin lỗi là sư cụ sẽ bỏ qua và không trách phạt nó nữa, chính vì vậy mà nó rất ngỗ ngược, nghịch ngợm không coi ai ra gì, bởi vì khi nó làm sai, dù lớn hay nhỏ chỉ cần nói ra lời xin lỗi là đã được bỏ qua. Có một lần nó nghịch nến và làm cháy chùa nó sợ quá và chạy chốn bỏ đi, nó đi gần 2 ngày ... Thấy đói và mệt, thế là nó lại quay trở lại, vì nó nghĩ chỉ cần quay lại xin lỗi là sư cụ sẽ không đánh phạt nó như những lần làm sai trước. Thế là nó trở lại chùa nhưng thật tiếc thay khi nó quay lại thì sư cụ đã qua đời, nó không thể nói lời xin lỗi được nữa ông ấy đã bị chết cháy trong lúc dập lửa. Thằng bé chỉ biết quỳ xuống ... khóc và nói CON XIN LỖI , CON XIN LỖI ...con không cố ý ... Sau cái chết của sư cụ nó , nó đã biết ăn năn thực sự, và từ đó nó không bao giờ dùng lời xin lỗi nữa, nó nghĩ chỉ cần mình biết sửa cái lỗi củ mình là được, bởi vì cho dù bây giờ nó có nói lời xin lỗi hàng vạn lần thì sư cụ cũng không sống lại để mà nói lời tha thứ cho nó được nữa .... Chính vì câu chuyện trên nên tôi ít khi , hay nói đúng hơn là không dùng lời xin lỗi với bất cứ ai, bất cứ trường hợp nào, những điều tôi nói ra ở trên để làm một dẫn chứng cho những gì mà tôi sẽ viết tiếp ra dưới đây, những câu chuyện trong gia đình mình .... ******
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 04:10:40 bởi Lê Thị Như Hằng >
NHỮNG ĐIỀU TÔI CÓ THỂ ƯỚC ............. ............... ...............
Những điều tôi ước ... NHỮNG ĐIỀU TÔI ƯỚC .... ... Cuộc sống của tôi phưu bạt có những điều tôi làm sai. Có đôi lúc biết sai tôi tự sửa được. Có những lúc biết sai tôi không thể sữa được. Nhưng có điều tôi không thể, nhưng cũng có những điều tôi không muốn ... Tôi có lỗi với mẹ rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ dám ngồi đối diện với mẹ và nói ra lời xin lỗi. Bởi vì tôi sợ khi mình xin lỗi xong sau đó không biết có sửa đổi được hay không điều đó còn quan trọng hơn lời xin lỗi của tôi đối với mẹ rất nhiều. Tôi đã xa Việt Nam rất lâu, mẹ cũng hiểu những việc làm sai trước kia và hiện tại tôi làm, rất nhiều điều không đúng, nhưng vì tâm lý nên mẹ không nói, tôi thương mẹ lắm nhưng cuộc đời phưu bạt , lầm lạc những bước đi ... Tôi không thể thành đạt và làm được những điều như ý mẹ muốn, nhiều lúc tôi thấy mình thật vô dụng, tủi thân, bao năm xa mẹ có bao nhiêu ngày là có bấy nhiêu đêm tôi lặng lẽ khóc thầm, và cũng có bấy nhiêu đêm tôi giật mình trong những đêm dài khó ngủ , thao thức. Nhiều lúc tôi ước, chỉ là một ý nghĩ thôi các bạn đừng hiểu lầm nhé . Tôi ước có một điều ước bây giờ tôi sẽ ước gì có một điều để mà ước... Cũng giống như người ta điều ước thật mông lung, vô số, ước vô biên, nhiều lúc tôi lại ước ngớ ngẩn Ước đêm nay ngủ đi, sang mai thức giấc mở mắt ra tôi thấy mình tan biến, như vậy điều ước ấy thật ngớ ngẩn phải không? Tuy thật ngớ ngẩn nhưng tôi cũng có điều để mà ước, con hơn là không biết ước điều gì, tự dưng tôi lại cười, thế mà nước mắt tôi lại trào ra . Nỗi tủi thân và sự ê chề trong tiềm thức làm tôi thấy nghẹn thở. Tiếng khóc trong đêm lặng thầm cam chịu, tôi lại ước gì mình có một người nào đó để tôi có thể gục đầu vào vai họ mà khóc. Ước gì có người an ủi tôi lúc này Cuộc sống một mình làm tôi hoảng sợ, sứ lạnh làm tôi càng lạnh hơn, lạnh lẽo đến tê tái cả cõi lòng, đê mê đến thầm lặng, không nói được lời nào, chỉ có bờ vai khẽ run lên khi tôi nấc (nước mắt thì chảy xuôi, đó là một quy luật trong cuộc sống ) Những bước đi trong đường đời, với gần nửa cuộc đời hương phấn của mình tôi còn dám ước điều gì đây. Có đủ can đảm, lý do hay tư cách gì để mà ước. Tuy biết rằng điều ước không có thực sự ngoài đời, nhưng con người vẫn cứ tham lam lắm ... Và bây giờ có một ông tiên hiện lên như trong chuyện cổ tích của ngày xửa ngày xưa tôi sẽ ước, tôi không ước bất cứ điều gì cao sang cả,hay sự giầu có mà tôi chỉ ước cho thời gian quay trở lại thời xa xa săm khi tôi chưa chào đời để ước rằng mẹ đừng có sinh ra tôi ngày ấy , tôi đừng có trào đời, đừng có tồn tại .... .......................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2009 06:18:47 bởi Lê Thị Như Hằng >
Ngày .... Tháng ... Năm ... Trích nhật ký : Mình sống với mẹ từ năm 8 tuổi, ba mình là một thương gia ở đất nha Trang. Mình không hiểu vì lý do gì mà đã từ lâu ba không quay trở lại sống cùng hai mẹ con mình nữa, chỉ thỉnh toảng ra bắc làm ăn ba có ghé qua trường thăm mình và cho mình quà , còn thường thì mình ít gặp ba lắm. Mình chỉ nghe nói ba bận lắm , ba cũng nói với mình rằng công việc của ba nhiều lắm . Tết ba cũng không về ăn tết với mẹ và mình, mình đã quen, lý do ba nói không về được chỉ là bận, ba đã nói với mình vào tết năm ngoái, năm kia và cả 10 năm qua ba đều nói như vậy, mình đã học thuộc. Rồi ba nói khi nào ba về lại , ba sẽ dẫn mình đi chơi ... Mình biết thế nào ba cũng nói với mình những điều đó , mình nhớ tất cả những điều ba nói vào mỗi dịp tết ,hay mỗi dịp sinh nhật của mình, mình nhớ hết , nhớ hết ... Còn ba thì không . Nên ba hình như không hề biết , ba đã nói những điều giống y như nhau trong suốt 10 năm qua... Năm mình 8 tuổi tức 10 năm về trước khi ba và mẹ chia tay người ta _ những người lớn nói với mình rằng ba không hề yêu thương mình, mình không bao giờ tin vào điều đó, chác chắn ba vẫn yêu mình nhất. ................................. .................................
Ngày ... Tháng ... Năm ... Trích nhật ký : .... Người ta nói rằng, khi bạn lập đi lập lại một câu chuyện ( dù nó không có thật ) trong một thời gian dài, thì đến một lúc nào đó chính bạn cũng sẽ tin vào điều ấy. Mình không biết với những người khác thì như thế nào nhưng với mình thì điều đó thật đúng. Từ việc phải nghĩ ra lý do ba bận công tác để lý giải cho việc ba không sống chung nhà với mẹ con mình, rằng ba vẫn yêu thương mình chứ không phải như những gì mà những người lớn nói với mình. Mình dần tin rằng ba đi công tác, ba bận việc thật chứ không phải ba và mẹ ly dị nhau,. Và cái niềm tin ấy đã khiến mình "cảm thấy yên ổn" trong một thời gian, tuy dài nhưng lại rất ngắn ... ............................... .................................
Ngày ... Tháng ... Năm ... Trích nhật ký : ... Một vài khoảng thời gian dường như yên ổn ấy kéo dài được trong vòng 5 năm , nó chấm dứt bằng lễ cưới của mẹ . Bây giờ mình mới hiểu ra thì ba mẹ ly dị, nhưng ba vẫn yêu mình nhất dù ba không sống cùng mẹ và mình. Người ta vẫn thường nói rằng, những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình đổ vỡ không hạnh phúc vẫn có tâm lý căm thù cha mẹ , không tin tưởng vào cuộc sống gia đình , hình như là có một điều gì đó rất bình thường. Mình đọc trên báo cũng thấy đa số người ta vẫn hay nói như thế. Mình không biết đã có giây phút nào trong cuộc đời mình căm ghét ba mẹ mình hay chưa ? Có thể cũng có lúc mình hờn trách ba nhưng mình vẫn tin rằng ba yêu mình nhất. Mình luôn khắc khoải chờ mong ba đón mình về sống với ba ... Có lẽ tết năm nay, năm sau nữa, ba sẽ vẫn nói với mình những lời như 10 năm qua ba đã nói , nhưng mình sẽ vẫn coi như lần đầu tiên mình nghe thấy . [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57288/6364603937774955A4DF044D488241A3.jpg[/image]
Chào bạn! Xin lổi ngoài cửa miệng như thằng bé gởi ở chùa thì không gọi là xin lổi được. Khi ta phạm lổi, ta cần một lời xin lổi và lời đó phải xuất phát từ lương tâm của mình hòng mong được sự tha thứ thông cảm nhằm làm cho mình nhẹ lương tâm. Biết cái sai của mình và biết nhận lổi vẩn hơn là làm sai mà không biết mình sai.
(Nỗi tủi thân và sự ê chề trong tiềm thức làm tôi thấy nghẹn thở. Tiếng khóc trong đêm lặng thầm cam chịu, tôi lại ước gì mình có một người nào đó để tôi có thể gục đầu vào vai họ mà khóc. Ước gì có người an ủi tôi lúc này Cuộc sống một mình làm tôi hoảng sợ, sứ lạnh làm tôi càng lạnh hơn, lạnh lẽo đến tê tái cả cõi lòng, đê mê đến thầm lặng, không nói được lời nào, chỉ có bờ vai khẽ run lên khi tôi nấc (nước mắt thì chảy xuôi, đó là một quy luật trong cuộc sống ) Những bước đi trong đường đời, với gần nửa cuộc đời hương phấn của mình tôi còn dám ước điều gì đây. Có đủ can đảm, lý do hay tư cách gì để mà ước ) Chị đang ở nơi đất khách quê người ,xa mẹ xa những người thân,,,chính điều đó làm chị thấy như vậy phải ko? E chúc chị sớm tìm dc một nửa tình yêu đích thực còn lại của chị, để vơi đi những nỗi buồn này chị nhé...
*Cám ơn bạn hoadienvy2003 đã ghé qua thăm còn để lại một lời nhắn động viên đã làm mình rơi lệ về cảm xúc đấy, cám ơn bạn thật nhiều nhé ! * Xa nhà ai cũng buồn, còn tình yêu ư, mình chưa bao giờ dám mơ một tình yêu đích thực, kể cả chỉ là trong giấc mơ, cám ơn thật nhiều về lời chúc của bạn nhé ... * Chúc bạn vui nhiều thật nhiều, và luôn hạnh phúc bên những người thân yêu nhé Thân mến Phong Linh Bạn có thể nói chuyện với mình qua nik phonglinh_thaphuongdoncoi
CUỘC SÔNG ĐỜI THƯỜNG Cuộc sống đôi khi làm người ta thấy giật mình, giật mình vì con đường đã bước qua, ngoảnh lại thấy mình đi xa quá, xa thật xa, vậy mà vẫn còn lạc bước, lạc bước trong đời như cụm lục bình trôi đi vô định không biết dừng lại bờ bến nào. Giật mình về những ngã rẽ trong đời làm ta thấy sợ, những vực thẳm, những hố sâu, giật mình vì sau cuộc đời gần hết nửa ta vẫn còn cô đơn, cô đơn hưu quạnh trống vắng, lạc bước dưới những ước mơ nhỏ bé vô bờ vậy mà ta vẫn không thể nào khác được Cũng có thể rồi một mai đây ta sẽ khác, khác hơn những gì ta đang có, đang chịu đựng, gia đinh ư ? gia đình là gì sao ta mãi ước _ mãi mong, có lẽ điều đó chính những người lớn như ba mẹ ta cũng không thể nào biết được, không thể nào trả lời được đâu Người lớn, những người lớn trong lòng ta, họ làm gì trong cuộc sống, họ không thuộc về nhau, họ không quan tâm tới con mình nghĩ gì, buồn hay vui, ba mẹ tôi cũng vậy, tôi thầm mơ ước ba sẽ về nhà sau những ngày làm việc ... nhưng niềm mơ ước đó đã theo tôi hai mươi nam qua ma chưa một lúc nào lập lại cả ... Trong những bước đi của tôi không có ba nâng đỡ, không có tiếng nói chung trong gia đình, nhiều lúc khóc mà không hiểu tại sao tôi lại khóc, " niềm vui thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi buồn và niềm đau thì na ná giống nhau " Tôi có thể đi với những bước đi không mệt mỏi , nhưng tam hồn và ý nghĩ của con người sẽ phải già đi, đi mãi rồi cũng phải dừng lại dù là không tìm được một bến đỗ để đời mình dừng chân ....................................................
Mình thật sự xúc động khi mình đọc những dòng chữ bạn đã bạn đã viết. Bạn biết không khi minh đọc những dòng này mình cũng như ban vạy mình cũng xa nhà. Mình cũng đang dấn thân với những mơ ước của mình nhưng ko biết nó sẽ về đâu.
Bạn biết không những đứa bạn thân của mình cho rằng "Mày là thằng khùng nhất trong những thằng khùng đó" chạy theo những hư ảo của cuộc đời.
Nếu khi nào bạn có gì muốn chia sẽ hãy liên hệ với mình theo email này nghe:
TUONGVYVAN1984@YAHOO.COM
Chào Phong Linh, E cung tên là Linh đó, nhưng là Ngọc Linh. Hi. vậy là có điểm chung rồi nhỉ. Ở nơi xa luôn mong về cố hương,còn e thì chưa một lần đi xa quá là xa,vd như vô sài gòn hay đi nước nào đó (ahf,mới chỉ dc bước chân sang Bằng tường TQ,gần vn thui) từ bé có 2 điều e luôn ao ước: dc đi ra nước ngoài 1 chuyến ,dc thưởng thức cái lạnh và tuyết rơi nơi xứ người...và dc vào miền nam,nhất là tp hcm để tránh cái rét thấu xương của HN...
ghét cái lạnh ghê,vậy mà sắp tới mùa lạnh rồi.sụt sịt chảy mũi vì lạnh,hic.
EM KHÓC CHO AI ??
Em khóc cho mình hay khóc cho ai ?
Bờ vai khẽ run lên tiếng nấc nghẹn
Kìa trên má _ giọt lệ ngắn _ giọt dai
Em âm thầm lặng im trong bóng đêm
Em khóc cho mình hay khóc cho ai ?
Em khóc cuộc đời luôn nhiều khổ ai
Phải hay trái trên đời nào ai biết
Những cuộc tình đời _ đến đi _ rồi hết
Niềm thương yêu cũng chẳng có đợi chờ
Em khóc cho đời hay khóc cho ai ?
Dù sai _ dù trái _ ở đời vẫn đúng
Đến sau cùng, khổ ải vẫn là em
Nên em khóc đời mình còn ngang trái
Phong Linh
*** Tình cảm thay đổi hàng ngày . Đôi khi những điều người ta nói chưa hẳn thật lòng người ta muốn *** Với tôi tình yêu là niềm , nguần vui, là hạnh phúc tôi luôn mong chờ , với anh tôi chỉ như một trò vui giúp anh tuêu khiển những khi rảnh rỗi hay buồn phiền . Chỉ có tôi bị che mắt bởi những lời yêu thương của anh nên mới không nhận ra một điều : " Tình cảm anh dành cho tôi đơn giản chỉ là ( lời nói ) , mà lời nói thì chẳng mất tiền mua. Anh hào phóng ban tặng cho tôi, thậm chí là cho bao người phụ nữ khác như một sở thích hay một thói quen vốn có của anh . * Khi tình yêu chỉ là lời nói thì tình yêu ấy cũng chỉ như một làn khói mà thôi . Chẳng ai tỉnh táo lại đi đuổi bắt và mộng mơ với khói bao giờ , Ngủ yên nhé những phưu bồng , ngủ yên nhé những hoài mong , Tỉnh lại đi thôi con tim ngu si luôn yêu không giới hạn , không biết phép tắc hay lễ nghi. Tôi sẽ đứng dậy và đi qua cơn mê này ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: