chuonggio_ngaytrove0
-
Số bài
:
922
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.06.2009
- Nơi: Trong giấc mơ... Paris
|
Những Người Sống Quanh Tôi (Tg:Phong Linh cg)
-
11.04.2010 00:58:54
Mùa Đông Cuối Cùng Tên nó là Jenny. Nó và Kim yêu nhau đã được tròn bảy năm. Kim là một giác đốc của công ty thời trang còn nó là giám đốc chi nhánh nhỏ của công ty này, tình yêu hai người đẹp như mơ, nhìn hai người thật hạnh phúc ai nhin vào cũng thầm mơ ước, họ luôn ở bên nhau, tìm được tiếng nói chung. Thế rồi thế gian thật chớ chêu nó mang trong bệnh mà thời gian chỉ còn tính được từng ngày, nó đau khổ khôn cùng làm so Kim chịu đựng được nỗi đau này Kim sẽ ra sao nếu một ngày nó sẽ ra đi mãi mãi. Phải giúp Kim bớt đi nỗi buồn đau này, sau nhiều đêm khóc vùi nó quyết định tìm mọi cách để xa Kim. Một ngày nó hẹn Kim ra quán cà phê quen thuộc, gương mặt nó phảng phất nỗi buồn nụ cười đã ẩn nơi đâu, từ từ chầm chậm nói với kim: ''Kim này sau bảy năm em thấy mình không hợp với anh em không thể ở gần bên anh được thêm nữa, chúng ta chia tay nhau nhé! Em có bạn trai khác rồi''. Nói câu nói ấy mà lòng nó đau như cắt, Kim như không thể tin vào tai mình giọng Kim nghẹn đắng nơi cổ không nói được lên lời nhưng tính nó mạnh mẽ lắmkhoong hay cợt đùa, nó vẫn được mệnh danh là một vị giám đốc thép mà Kim chưa kịp phản ứng gì thì nó đã nói ngay: ''Em hẹn anh ra đây chỉ nói có bấy nhiêu thôi em có việc phải di đây anh trả tiền cà phê giúp em nhé. Nó đúng lên Kim nắm cánh tay nó, ''anh đừng làm vậy, hãy để chúng ta khi xa nhau còn lưu lại những kỷ niệm đẹp đừng níu giữ em, quen nhau trong thời gian bảy năm anh hiểu tính em quá rồi mà''. Kim thẫn thờ nhìn bóng nó đi mà hồn mất đi mọt nửa. o0o Kim suy nghĩ xuốt đêm, sáng hôm sau Kim tới gặp nó thật sớm ở sảnh công ty Kim nói với nó: '' Đêm qua anh đã mơ một giấc mơ lạ lắm anh thấy hai đứa mình xa nhau, anh sợ quá nên sáng nay tới gặp em sớm, em nói đi đó chỉ là giấc mơ phải không?'' Nó gằn giọng cứng rắn: ''Anh sao thế? Đó là sự thật, chính em nói với anh chứ không phải giấc mơ, anh đừng ảo mộng nữa, anh cũng đừng tìm em làm gì, em đã có người khác rồi đừng làm phiền em, có đi có lại mà''. Rồi nó bỏ đi Kim lao vào những cơn mộng ảo hư vô vẫn không thể hiểu nổi không tin rằng nó đang phản bội mình, không thể tin đâu nó hết yêu, chắc phải có một lý do nào đó trong chuyện này, Kim tìm cách gặp nó mà không được bởi nó thường đi cùng một người đàn ông, có lẽ là bạn trai mới mà nó đã nói, hết cơ hội rồi sao? Kim thấy mình bị tỏn thương lòng tự trọng về tình yêu của chính mình, rồi nó cũng bỗng nhiên biến mấ, nó xin nghỉ làm ở công ty với lý do suy nhực thần kinh cần nghỉ ngơi điều trị, thế là Kim càng khó gặp nó hơn. Kim gọi điện thoại gặp nó nhiều lần, rồi nó cũng tắt máy không dùng số điện thoại cũ nữa, thời gian chậm chạm trôi đi Kim cũng gặp được nó ngay giữ con phố khu Kva của nó ở. Kim nói trong sự đau khổ Jenny em nói đi anh đã làm gì có lỗi với em phải không? Anh đã lamg sai điều gì phải không? Không anh không làm sai, anh không có lỗi, lỗi là từ em đã lừa dối anh. - Không! Anh không tin, không đúng, em vẫn còn yêu anh, anh cần biết những lý do, không lẽ em đã quên mình đã rất hạnh phúc khi ở bên nhau bao nhiêu khoảnh khắc đẹp. Nó im lặng, giọng Kim như níu giữ nài nỉ bên tai - Anh không thể quên những phút giây chúng ta bên nhau ấy, em là một người trọng nghĩa, trọng tình em lại mau quên dễ thay lòng đổi dạ vậy ư? Anh không tin! - Tin hay không là quyền của anh, nó cười phá lên, sự thật rồi nó vẫn là sự thật không thể nào thay đổi được đâu Kim, sao anh khờ khạo vậy? Tại anh thật thà quá nên bị tôi lừa nếu không như vậy làm sao tôi có thể leo cao lên làm giám đốc dưới sự nâng đỡ của anh, anh thật đáng tội nghiệp bị tôi lừa mà vẫn không chịu tin, đường đời anh cần phải học nhiều về chữ ngờ đấy. Kim ôm lấy nó, anh bỏ tôi ra đừng để bạn trai tôi nhìn thấy không hay đâu, anh phải biết nghĩ cho tôi chứ, nó đẩy mạnh Kim ra, Jenny ơi an yêu em, anh không thể xa em. Anh hãy quên đi, quên đi tôi quên đi những gì mà anh cho là đẹp đối với tôi nó chẳng có nghĩa lý gì. Tôi muốn lần gặp mặt này là lần cuối mai tôi về Việt Nam lấy chồng rồi an hãy ở lại và quên đi những gì đã sảy ra giữa tôi và anh. - Không, anh muốn em giải thích lý do cho dõ dàng - Anh còn thắc mắc điều gì nữa anh không thấy dõ dàng sao, tôi nói rồi, tôi muốn thăng tiến, muốn mình thật quan trọng nên lừa dối anh. - Vậy tại sao em nỡ lòng làm vậy? Em không có trái tim, không cảm xúc em là con người như vậy sao? - Đúng vậy có điều gì nữa không? Nếu không có gì muốn nói anh hãy đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, nó thấy mình chóng mặt,đầu óc đang dần quay cuồng - Nếu em nói là đang lừa dối anh vậy em có thấy cắn dứt lương tâm không? Thấy bản thân bị hổ thẹn không? Nó cúi mặt xuống rồi ngẩng cao đầu nhìn đi nơi khác nói, tôi đã quá quen với sự giả dối nên tôi không cảm thấy hổ thẹn khi lừa dối anh hay bất cứ người nào khác. Sau câu nói đó nó cười dắc thắng một nụ cười chua xót, chỉ mình nó hiểu Kim bỏ đi lao vào bóng đêm ánh đèn vàng vọt ngả mầu in xuống mặt đường sũng nước, đã cuối tháng ba rồi tuyết bắt đầu tan trên những con phố ( Chúng tôi vẫn thường nói với nhau một câu trong mùa đông lạnh giá nơi đây: Hết tháng ba tuyết tan). Trời đang điểm giao mùa mà cái lạnh vẫn xối xả tái tê, lạnh quá trời đông cãng về muộn càng lạnh. Nó đứng lặng như trời trồng giữa phố nhìn bóng Kim khuất dần vào dòng người trước mặt, nó đứng đó như một cái bóng không hồn vô cảm trước cơn gió lạnh còn xót lại cuối mùa chân không bước nổi, nó cảm thấy đầu choáng váng quay cuồng chân không thể đứng vững nữa mắt tối sầm rồi nó ngã quỵ xuống mặt đất. Trong cơn mê man nó còn nghe thấy những bước chân, nghe thấy sự chuyển động của con phố với dòng xe đang tấp nập ngược xuôi, nghe thấy tiếng nói dầm dì của vài người tây nghe rất gần những tiếng lao xao, hình bóng Kim chợt vụt qua trong nó rồi trả lại sự im lặng của tâm hồn đang mất đi cảm nhận. Xe 03 cấp cứu chờ tới đưa nó vào bệnh viện, những bước chân gấp rút vội vã có kịp khong đây? Có lẽ có mà cũng có lẽ không. Vị bác sĩ rời phòng cấp cứu lắc đầu, thế là nó không bao giờ trở lại, không bao giờ có thể gặp Kim, không phải nói những lời chia tay ngoài ý nó nữa. Nó ra đi lặng lẽ trong niềm đau xót, lặng lẽ như mùa đông đang lui để nhường xuân với hạ. Nó ra đi chẳng ai hiểu vì sao chỉ duy mình nó hiểu đièu đó cũng như hiểu căn bệnh của nó đang mang Kim nhận được Email lá thư của nó viết gửi Kim, tất nhiên là một người thân của nó gửi cho Kim. Khi nghe tin nó mất Kim bàng hoàng không thể tin nổi cái tin bất ngờ này, Kim nghĩ hay chỉ vì muốn xa rời Kim nên nó phải giả vờ mình mất đi. Kim không tin là nó đã mất. Kim suy sụp lý trí bỏ bê công việc rày vò mình, Kim tự trách mình đã không thật sự hiểu nó. Kim yêu mà không biết nó đang mang trọng bệnh trong người chỉ khi nó mất đi sau khi đọc lá thư nó viết Kim mới chợt tỉnh, vạy mà Kim đã nghĩ nó đang dối gian, nó đang lừa dối mình, Kim hối hận. Mấy hôm nay Kim sống khác hẳn, trầm lặng, chiều nào cũng mang một bó hoa ra thăm viếng mộ nó, mà lòng vẫn luôn tin rằng nó đã chết đi. Những bó hoa cứ đầy dần chất thãnh đống quanh mộ nó, Kim bên mộ nó nước mắt không thể chảy chỉ có lòng cứ run lên từng đợt nấc nghẹn đắng nỏi cổ.Kim cứ như thế một tuần, hai tuần... Một tháng, hai tháng... Rồi một ngày kia Kim sửng sốt khi gặp một cô gái đang đứng trước mộ nó ngày nó mất được một trăm ngày - Jenny em đấy sao? Kim sững sờ cứ như mình đang mơ ảo, Jenny vẫn còn sống hay phải chăng hồn ma Jenny hiện về. Cô gái quay lại ôi đúng Jenny rồi vẫn khuôn mặt đó, hình bóng đó, ôi đúng Jenny rồi, Kim lao vào ôm chầm lấy thật chặt như thể sợ hình bóng ấy tan biến hay chui lại vào huyệt mộ lạnh lùng dưới đất sâu kia, người con gái ấy đẩy Kim ra. - Xin lỗi anh nhầm rồi, tôi không phải Jenny của anh. Kim buông ra, - Em nói gì vậy Jenny em còn giận anh à! Anh xin lỗi đã không quan tâm để ý đến em để hiểu em nhiều hơn mà sao em phải giả chết? - Tôi nói rồi tôi không phải Jenny, Rồi đưa tay chỉ vào tấm bia mộ Jenny của anh đang nằm ở đây này, anh nhìn cho dõ đi, đây mới là cô ấy còn tôi thì không, người chết đi làm sao sống lại được anh đừng bị ảo giác nữa. Cô gái nhe ra hàm răng trắng ngần chìa về phía Kim lấy ngón tay gõ vào chiếc răng duyên của mình, chị ấy không có cái này đúng không? Kim đứng sững sờ như không hiểu chuyện gì, cứ như là đang bị thôi miên, có lẽ đây là một giấc mở. Kim chấn tĩnh lại nhìn kỹ lại người con gái đang đứng trước mặt mình, đúng rồi khi nhìn kỹ thì có nhiều nết không giống Jenny của anh, tuy hai khuôn mặt có giống như hai giọt nước. Cô gái đứng trước anh nhỏ nhắn hơn tre hơn, khuôn mặt giản dị, nói tiếng Việt chuẩn, mái tóc mầu đen chứ không mầu nâu hạt rẻ, ánh mắt sáng trong với hàng mi cong cao vút mà khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy Kim mới chợt giật mình là đã nhầm. Cô gái lấy ví ra đưa cho Kim xem tấm hình nhỏ cài ở ví hình hai người con gái giống nhau và chỉ vào đây là Jenny đây là tôi tên Sany, Kim không nói gì chỉ lặng lẽ, ý nghĩ luôn nghi ngờ ở đời sao mình lại gặp hai cô gái giống nhau đến vậy ư? o0o*o0o Cuộc đời thật chớ chêu Kim lại là vị giám đốc của công ty Sany là tôi xin làm, ngày từ bước đầu vào công ty tôi đã rất thuận lợi, có nhiều cơ hội tốt để phát chuyển, tôi không phải qua vòng xét duyệt phỏng vấn như bao người khác mà được vào thẳng luôn.Kim đã giúp đỡ tôi nhiều chắc anh đã xem hồ sơ của tôi rất kỹ, Kim để ý đến tôi hay nói đúng là cố gắng để gần gũi tôi, tôi hiểu điều đó với mục đích gì, chắc Kim muốn hiểu dõ về tôi xem sự thật tôi là ai, Kim khong tin rằng có hai người con gái giống nhau đến như vậy ở thế gian này lại cùng quen biết mình. Kim càng cố gắng gần gũi tôi tôi càng tìm cách lánh xa, điều đó làm cho Kim càng bức xúc, cãng khó hiểu và muốn xát lại gần hởn. Kim nâng đỡ đưa tôi lên làm chức quản lý chỉ sau sáu tháng làm nhân viên thiết kế ở công ty này. Rồi một năm sau tôi làm phó giám đốc cho công ty sau khi từ chối chức trợ lý cho Kim, như vậy giờ đây tôi đã gần Kim hơn, anh càng có cơ hội gặp tôi nhiều hơn, gần tôi hơn. Tính cách cử chỉ rất đàn ông của Kim và nhiều yếu tố khác ghép lại làm tôi có cảm tình, đoi khi còn cảm giác nao lòng, tôi thấy yêu mến người đàn ông ấy, tôi biết nỗi nghi ngờ của Kim nhưng kệ, dù nói gì lúc này Kim cũng không tin, nhiều lúc tôi và Kim gập nhau ở nghĩa trang cùng đi thăm viếng Jenny, hay đoi lần gì đó Kim goi nhầm tên tôi. Hàng ngày cứ trôi đi mau tróng Kim tỏ dõ sự quan tâm tới tôi... o0o * o0o Tôi tới nhà Kim để lấy mấy tập hồ sơ sau giờ làm việc bởi hôm nay Kim không mang tới công ty anh nghỉ ở nhà. Nét mặt Kim buồn vô hồn lấy tập hồ sơ để lên bàn, rót cho tôi ly nước, giờ này tôi mới có thời gian để quan sát Kim hơn. Trên bàn hai chiếc ly với trai rượu đã vơi đi phân nửa, Kim rót rượu ra mời tôi, tôi run run cầm lấy ly rượu khi vô tình tay Kim chạm nhẹ vào tay tôi, e ấp, lúng túng tôi không biết uống rượu đâu giám đốc. Tự nhiên Kim cười phá lên, tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, Kim nói: - Jenny uống rượu rất giỏi, có một làn ra trắng mịn màng như em vậy, em biết không? Nhiều lúc tôi cứ nghĩ em là Jenny, thật buồn cười phải không, Jenny bạo rạn trước phái nam, cởi mở hài hước chứ đâu giống như em nhút nhát e rè, tôi thật vô lý và cố chấp với ý nghĩ của mình phải không? Nhưng... càng ngày tôi càng thấy em trở nên gần gũi em hiện hữu vào lòng tôi, vào trí nhớ của tôi, đôi lúc tôi bỗng choáng ngợp trước em và nhiều lúc tôi không làm chủ được ý nghĩ em chính là cô ấy, hai người con gái giống nhau như hai giọt nước không phải là không có mà ngược lại còn có rất nhiều tôi hiểu ra điều đó mà, nhưng tôi khôn gtheer không tự dối lòng mình, đánh lừa cảm giác khi gần em, tôi cần có ai đó như em chẳng hạn, em hiểu không? Kim ghì lấy tôi đặt vào bờ môi tôi một nụ hôn dài không hiểu sao tôi lại để mặc cho Kim làm chuyện đó, tôi run lên cái sợ thoáng ngự lại rồi tan biến mất, đẩy Kim ra... Xin lỗi đã làm em sợ nhưng tôi không thể kìm lòng được. Sau đó tôi lấy tập hò sơ rồi ra về. o0o Hôm sau đến công ty Kim vẫn vắng mặt, sự vắng mặt của anh làm tôi thấy như thiếu một cái gì đó, cái cảm giác nụ hôn của Kim ùa về, một nụ hôn sặc mùi rượu trong hơi thở nhưng làm tôi run lên bồi hồi khi nghĩ đến, phải công nhận rằng tôi đang nhớ Kim, tôi bỗng thèm bờ môi của Kim đến nao lòng nụ hôn ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Một tháng nay Kim không đến công ty, bao việc đều giao cho trợ lý của anh và tôi phó giám đốc, tôi bận rộn hơn ít có thời gian rảnh rỗi để dành cho những ý nghĩ, những việc riêng tư, nhưng khi về đêm tôi luôn nghĩ tới Kim nhất là trước khi đi ngủ, không biết từ khi nào hình bóng Kim ngự lại vào tâm trí của tôi đưa tay sờ vào bờ môi chợt nhớ tới hơi thở swacj mùi rượu của Kim khi anh vô tình đặt một nụ hôn cháy bỏng vào bờ môi tôi ngày nào. Nó cứ ám anh tôi mãi phải chăng tôi đã yêu anh?! o0o ** o0o ...Đêm nay Kim đến tìm tôi tại nhà riêng, tôi mở cửa sau cánh cửa là dáng Kim, mùi rượu sộc vào mặt tôi nóng ran có lẽ anh đã uống rất nhiều. - - Anh Kim! Anh uống rất nhiều sao anh không về nhà nghỉ đi, đêm rồi ghé qua có chuyện gì không anh? Giọng Kim còn tỉnh lắm: - Tôi có chuyện muốn nói với em Tôi đáp lại với giọng run run, không đều, thở gấp - Có chuyện gì có quan trọng lắm không để mai nói được không anh? Kim lấy tay đẩy cửa: - Không được! Chuyện này tôi muốn nói bây giờ, tôi sợ ngày mai tôi không đủ can đảm để nói. Kim đẩy cửa bước vào nhà, tôi làm cho anh một cốc nước mát, rồi ngồi xuống bên cạnh - Có chuyện gì anh nói đi Kim Kim quay lại nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi: - Thật ra em là ai? Bờ chán tôi cau lại, giọng Kim đều đều - Đã nhiều lần tôi tự hỏi lòng em là ai? Tôi hay bị chìm vào cảm giác Jenny luôn ở bên tôi từ khi có em xuất hiện, chính vì vậy tôi đã nghỉ làm một khoảng thời gian để có thể khẳng định lại chính mình, em hiểu chứ? Tôi im lặng, Kim nói tiếp: - Em thông minh nhạy bén trong nhiều việc như Jenny vậy nhất là khi tôi nhìn em làm việc hay những lúc nhìn em cầm cọ vẽ say sưa cách đưa bút giống Jenny đến không ngờm rồi bước đi nhiều lúc tôi còn nhầm ngỡ em chính là cô ấy, nhưng khi nghe em nói tôi mới giật mình bởi em phát âm không chuẩn, năng khiếu ngoại ngữ của em khác xa cô ấy. Nhưng điều đó đâu có quan trọng trong mọi thứ diễn ra người ta có thể tạo hay làm nên mà, tôi luôn nghi ngờ em và Jenny liệu hai người có phải là một không? Nhất là lúc này em thật giống cô ấy, Kim bất ngờ nắm hai cánh tay tôi lắc mạnh, anh Kim, anh làm tôi bị đau đấy, anh vô lý quá đi, tôi khôn gphair là chị ấy. - Vậy em hãy chứng minh em không phải là cô ấy đi - Tôi biết chứng minh bằng cách nào đây rất nhiều lý do cho anh hiểu và nhận ra tôi không phải là chị ấy sao anh không chịu tin, anh cứ áp đặt tôi là sao? - Anh làm tôi đau, anh thả tôi ra. Kim thả tôi ra sự sợ hãi làm toi đứng dậy lùi lại, có giải thích kim không chịu nghe, làm sao có thể nói gì với một gã say, cả căn phòng mùi rượu đã nồng nặc. - Anh say rồi để lúc khác mình nói chuyện tiếp, anh hãy quay lại đây khi anh tỉnh táo, anh về đi. - Jenny em sao thế? Em cứ lảng tránh anh đến khi nào. Tôi thét lên: - Anh điên rồi tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu tôi không phải Jenny của anh. - Vậy em là ai? - Tôi là tôi, là chính tôi Sany, anh về đi để chị ấy ngủ yên và để tôi được yên. - Tôi luôn nghi ngờ em là Jenny tôi có cách để chứng minh xem em có phải cô ấy không. - Nếu anh có cách anh cứ tự nhiên, cách gì cũng được để anh hiểu tôi không phải là chị ấy, nhưng dù cách nào cũng chỉ vô ích mà thôi, bởi tôi vẫn là tôi chứ không thể là một ai khác như ý nghĩ của anh. Kim bất ngờ lao vào tôi quá bất ngờ tôi không kịp phản ứng gì Kim đã ôm ghì lấy, nhấc bổng tôi lên rồi đưa vào phòng ngủ hôn vào cổ, vào môi, tôi hốt hoảng, sợ hãi. - Anh làm gì thế? Anh đừng làm vậy! Tôi cố đẩy Kim ra nhưng không thể, sức mạnh đàn ông trong Kim làm tôi không thể bảo vệ được mình, thực ra tôi cũng có tình cảm với anh làm sao có thể không rung đông trước một người đàn ông tài hoa, mạnh mẽ, thành đạt như Kim chứ. Tôi là một con người cũng có cảm xúc cũng có trái tim biết rung động. - Anh đừng làm vậy Kim ơi! Anh sẽ làm em đau đấy, những lời nói của tôi làm anh mạnh mẽ hơn... Tôi thả lỏng người, một vệt huyết loang trên tấm ga trắng ngần hai dòng lệ chảy từ khoé mắt tôi. Kim thả tôi ra hôn vào bờ moi đang run lên theo nhịp đập con tim... Kim đã vô tình cướp đi đời con gái trong trắng trinh nguyên mà tôi gìn giữ bấy lâu. Tôi khong có cảm giác đau nhiều bởi những gì Kim bất ngờ mang đến làm tôi quen đi cảm giác đau. Tôi cũng không thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này và càng không thể hiểu nổi ý nghĩ và cảm giác của Kim. Hai ngày tôi vắng mặt ở công ty không đi làm, Kim nhắn tin vào điện thoại chỉ có ba từ 'anh nhớ em' Sau mấy ngày nghỉ ở nhà rảnh rỗi tôi đi lang thang trên những con phố dẽ vào mấy cửa hàng bán dồ sách vở, mầu vẽ mua một ít về nhà hơi muộn khi vừa xuống tácxi đã nhìn tháy Kim đang đứng đó đợi tôi từ khi nào - Sa Nhu - Anh đấy à! - Em đi đâu mà về muộn thế? - Em đi có việc - Nhìn em mệt mỏi lắm - Vâng, em chỉ hơi mẹt thôi không sao đâu - Em cần nggir ngơi à, anh đợi em nãy giờ hay mình đi ăn cái gì đó nhé? - Không cám ơn anh, em cần nghỉ ngơi, anh tới kiếm em có chuyện gì không? - Anh thấy lo cho em mấy hôm nay em không tới công ty - Vâng em mệt, em có gọi điện thoại xin nghỉ rồi mà, thư ký không nói lại với anh sao? - Anh biết! - Em đi đây, anh có điều gì muốn nói với em không? Nếu không có anh đi trước nhé Tôi bước đi - Sa Nhu, anh xin lỗi vì điều đã làm có lẽ tại anh say quá không thể làm chủ được cảm xúc - Không lẽ khi say người ta mướn làm gì cũng được hay sao? - Ý anh không phải vậy, thông cảm cho anh Kim đi lại gần và ôm tôi vào lòng làm vợ anh nhé Sa Nhu, anh không thể sống mà không co em, anh cần có em trong cuộc đời này biết bao Tôi bàng hoàng như không thể tin vào điều vừa nghe thấy - Anh nói gì cơ? - Làm vợ anh nhé? Anh không thể sống thiếu em, anh cần có em bởi anh yêu em Sa Nhu à! Tôi cứ để cảm giác lâng lâng hạnh phúc tràn về, cơn gió lạnh cuối đông thổi mơn man cái giá còn xót lại nhưng tôi không cảm thấy lạnh chỉ thấy bờ môi hơi thở của Kim thật ấm, anh ghì tôi thật chặt cứ như đang muốn tôi vỡ vụn dưới vòng tay của anh. Cuối mùa đông năm ấy tôi mặc trên mình chiếc váy cưới do chính Kim thiết kế. Đi bên Kim hạnh phúc, chỉ còn xót lại một mùa đông cuối cùng tôi lạnh lẽo cô đơn cũng đã qua từ giây phút này, một mùa đông cuối tôi là của riêng tôi sau đêm nay tôi sẽ là của Kim trọn đời bên anh mãi mãi. Tạm xa rồi màu đong trong bao năm một mình bây giờ tôi có thể nói tôi không còn sợ cái lạnh nữa đối với tôi hiện giờ có Kim rồi trong tim tôi không có mùa đông va đây sẽ là mùa đông cuối cùng của tôi, tôi hạnh phúc bên chồng tôi, đối với tôi anh là tất cả mùa hạ, Tạm biệt mùa đông cuối cùng. ( HẾT) Bìa hát Chiếc lá Cuối Cùng của Đoàn Chuẩn rất hay: Nhích chuột vào đây để nghe nhé! http://www.youtube.com/watch?v=dwTFKJQAHtU&NR=1
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2010 07:37:43 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
|