LÃNG ĐÃNG TÌNH PHỐ NÚI
Dã Quỳ Thiên Khách nợ lều thơ
Nào phài trần gian quá hững hờ
Đồi rũ hồ khuya sương nguyệt lạnh
Đủ rồi lữ khách thoáng bơ vơ
Mổi bận về thăm phố núi buồn
Như làn tóc liễu lặng hờ buông
Như em cuối mặt lờ xa vậy
Như ánh tơ chiều thả bóng suông
Tiếng Quốc gọi gì đêm thở than
Tuyền Lâm chuông vọng mãi lên ngàn
Ngân gởi dùm ai đau tuyệt vong
Đang nấc nghẹn tình đã sang ngang
Rừng lá kim xanh có biết gì
Sáng chiều reo mãi nặng lòng chi
Mà gieo thương nhớ tình thi khách
Quặn tím hồn thơ mỗi bước đi
Rằm mới trăng về ánh mới trăng
Như lòng trinh tiết của cô Hằng
Mời bao khách lạ muôn phương đến
Đà lạt ta về có được chăng?
Ai người thương nhớ chuyện Đinh Lăng
Đồi thông có dõi cánh chim bằng
Hay còn dư lệ màu hư ảo
Một trời Thanh Khiết thả thơ giăng
E ngại làm sao cánh liễu hờn
Măt hồ gió lạnh thổi từng cơn
Bao lòng ai oán bao thiên sử...
Đổi mới tình yêu trong trắng hơn.
Nguyên Hải
18h20-10-01-2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2009 01:59:18 bởi NGUYÊN HẢI >