LỜI TÂM SỰ CỦA THUYỀN VÀ BIỂN "Đừng đẩy thuyền ra xa, con sóng dữ dằn
Thuyền muốn ở mãi bên bờ với bến
Thuyền sợ lắm những chiều xa xôi đến
Một mình thuyền lạnh lẽo chốn lênh đênh..."
Gió hỡi gió thấu chăng lời thuyền gọi
Nước mắt đời không đợi kịp thời gian
Và mây nữa đi khắp chốn nhân gian
Có thấy bóng hồn thuyền đang cô quạnh?
"Bến biết lắm vì sao xơ xác lạnh
Mà đêm thừa phân phát những van lơn
Bến muốn mãi cùng thuyền cơn mê ấy
Nhưng hồn hoa không sáng nổi đêm dày..."
Sóng gầm gừ tiếc chi nữa đắng cay
Nghiệp đã thế sao trách đời thay đổi
Thuyền không ra khơi ai gọi "Thuyền" mà đợi
Bến giữ lại thuyền há hóa bến chơi vơi!
"Thuyền đi đi mưa đến tự chân trời
Yêu lắm chứ nhưng làm sao níu giữ
Hãy buông neo cho cuộc đời tuần tự
Đến rồi đi chẳng ai hẹn ngày về..."
Nắng chớ trách ai vội bỏ lời thề
Mưa đừng giận ai còn quên câu hứa
Thuyền ở lại thuyền không là thuyền nữa
Bến nhớ thuyền bến đứng ngóng trông theo...
Đà Lạt, 12/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 20:02:59 bởi hd_tinhgia >