VỀ ĐẤT MẸ
Một Vì Tinh Tú Nhỏ Nhoi,
Sao bé nhưng cứ sáng soi dương trần.
Sao băng buồn thảm trung nhân.
Bao lòng lữ khách viễn đông cũng sầu.
Xa gần màu trắng rầu rầu,
Phớt lên ngọn cỏ nhuộm màu tang thương.
Đọc bài thơ tình quê hương,
Người nao cứ nói vần vương cõi lòng.
Âm thầm khóc lệ vạn dòng,
Nước mắt tràn ngập cả dòng tương tư.
Rồi đây một ngày nếu như,
Ta cũng rơi rụng biết chừ ai đau.
Thơ người khóc, lệ ta trào,
Nỗi lòng ta cũng ruột bào héo hon.
Tuổi hồng gót đỏ như son,
Một mai khuất núi lìa non ai buồn.
Thấy người khóc mối tình thương,
Khóc người xa lạ âm dương thảm sầu.
Khóc người tình nhỏ tương cầu,
Thơ văn một khúc hoạ câu tâm đầu.
Hồng xuân tình ước tự câu,
Khắc tình tư tưởng gian đầu gặp nhau.
Không may sao rụng người đau,
Lòng sầu lên tiếng nghẹn ngào thương bi.
Trách gì cái cảnh chia li,
Người đi kẻ ở sầu bi thế này.
Sao băng, ai cũng buồn lây,
Có khi buồn nghĩ cứ ngây là mình.
Chuyện đời có lúc thình lình,
Gặp đấy tan biến vô hình biệt tâm...!
Ai cũng về cõi xa xăm,
Thiên đàng dạo cảnh, cõi âm lạng lùng.
Đời người sướng khổ tận cùng,
Cũng về đất mẹ vui cùng thiên nhiên.
Hàn Băng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2009 16:38:03 bởi Han Bang >