(url) Tiểu Sử Việt Dương Nhân
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 49 trên tổng số 49 bài trong đề mục
Viet duong nhan 27.11.2011 17:58:52 (permalink)


Lãng Tử, Đa Tình
Tặng Việt-Dương-Nhân

Tha phương mòn gót chân gầy
Phong trần gió bụi tháng ngày dài thêm
Bao giờ nệm ấm chăn êm ?...
Rượu nồng chưa cạn say mèm từ lâu !

Ai đem tình ái móc câu ?...
Thi nhân cắn phải ôm sầu ngàn thu.
Tóc xanh giờ điểm sương mù
Bốn Phương Chìm Nổi* phù du kiếp người

Hồng nhan bạc phận đành thôi
Đa tình tự cổ sầu vơi lại đầy
Ngắn dài cũng một sợi Dây
Xin đừng trách gió hờn mây vô tình.

Nguyễn Ngọc Hoàng
(*Tác phẩm của Việt Dương Nhân
Thu-Cát 1996)
Trích: Tập Thơ "Tro Tàn"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2014 02:22:13 bởi Viet duong nhan >
#46
    Viet duong nhan 11.12.2012 19:37:58 (permalink)
    Về thơ Việt Dương Nhân
    Nguyễn Thế Duyên

    « Ngày xưa đất nước điêu tàn
    Cha đi kháng chiến mẹ sang thuyền người
    Ngày nay cha mẹ « gặp » rồi
    Cuộc đời tôi mãi mồ côi một mình »
    (vdn)


    Điều đầu tiên ai cũng nhận thấy đây là một bài thơ buồn, nhưng không phải là nỗi buồn vơ vẩn không hình dáng mà nói như Xuân Diệu “Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” của một lớp trẻ vừa lớn, đang yêu. Mà đây là nỗi buồn của một người từng trải, mái tóc đã pha sương, một buổi chiều nào đó đã ngồi tổng kết lại cuộc đời mình bằng bốn câu thơ dung dị nhưng thấm đẫm một nỗi đau nhân thế. Không hiểu sao, tôi lại luôn nghĩ chị viết bốn câu này vào một buổi chiều. Có lẽ là tại cái buồn của bài thơ.Nỗi buồn cứ lan tỏa chầm chậm như màn đêm đang chầm chậm buông xuống của một buổi hoàng hôn cô quạnh.
    Chị khổ từ bé. Bố mất, mẹ đi lấy chồng. Gia đình tan nát. Tôi không biết lúc ấy chị bao nhiêu tuổi nhưng chắc còn bé lắm vì thế chị mới viết “mãi mồ côi” ở câu kết của bài. Chữ “Mãi”trong câu cuối của bài thơ gieo vào lòng người đọc một dấu hỏi nhức nhối. Chiến tranh, dù có nhìn từ phía nào thì cũng là điều cần phải tránh. Chẳng thế mà Sử Hi Nhan đời Trần dù vừa chiến thắng quân Nguyên nhưng vẫn viết : “Kiếm hồ! kiếm hồ ! bất tường chi khí” (kiếm này ! kiếm này! Là vật chẳng lành). Tôi không muốn đàm luận về chiến tranh. Ở đây, trong bài thơ này, tôi chỉ muốn nói đến những đau khổ do chiến tranh mang lại.
    “Ngày nay cha mẹ gặp rồi ”Cả bài thơ, tôi thích nhất câu này. Chữ “gặp” thật là tuyệt bút. Người đọc vẫn hiểu được nghĩa chết của câu thơ nhưng rộng hơn người đọc còn thấy được khát vọng muốn có một gia đình trọn vẹn ,được dấu kín trong tâm hồn nhà thơ từ thủa còn thơ ấu. Nếu “Chết” là sự kết thúc thì chữ “Gặp” lại là sự bắt đầu và cái khéo của nhà thơ, cái tài của nhà thơ cũng chính là điều đó. Nó mở ra những liên tưởng vô cùng lý thú cho người đọc
    Tôi cứ luôn nghĩ về “Mãi mồ côi “ của chị. Đau đớn quá! Không phải là nỗi đau xé ruột xé lòng trước mộ người đã khuất như chúng ta thường thấy. Nỗi đau ấy dù có lớn đến bao nhiêu thì rồi thời gian sẽ xoa dịu đi chỉ để lại một vết sẹo trên trái tim đã chai lại. Mà đây là một nỗi đau âm thầm mà chị đã cố dấu mọi người. Nỗi đau ấy cứ luồn lách trong tâm hồn chị, vò xé trái tim chị. Bao nhiêu năm đã qua rồi nhưng vết thương ấy vẫn không ngừng rỉ máu. Khi tôi ngồi viết những dòng này, tôi lại luôn hình dung cảnh một người đàn bà đang quì trước bàn thờ, cô quạnh ,đơn độc. Mặt chị hơi cúi xuống, im lặng lắng nghe tiếng nức nở khe khẽ vọng ra từ chính trái tim mình. Ở đây có thể thay chữ “mãi” bằng chữ vẫn “Cuộc đời tôi vẫn mồ côi một mình” câu thơ vẫn chỉnh. Nhưng tiếng “Mãi” chị dùng trong câu hay hơn rất nhiều. Nó làm người ta liên tưởng đến một dòng chảy liên tục, triền miên,từ lúc mới sinh ra cho đến khi đầu điểm bạc.Nỗi đau theo suốt một đời người
    Thực ra tôi không đọc hết thơ chị. Không phải là tôi không đủ kiên nhẫn mà là tôi không đủ dũng khí. Thơ chị buồn quá. Một nỗi buồn bàng bạc cứ quấn lấy người đọc mang lại một cảm giác ngột ngạt,bức bối. Đọc một hai bài thơ buồn thì thấy hay nhưng đọc một chục bài thơ buồn thì quả thật là một cực hình. Tôi đọc thơ chị mà tự hỏi mình rằng : Có phải cuộc đời buồn như thế? Và còn một điều cuối cùng tôi muốn nói. Câu kết trong bài thơ của chị hay thì hay thật nhưng không đúng. Chị không “một mình” như chị nghĩ. Chúng tôi luôn ở bên chị, chia sẻ với chị những buồn vui. Nỗi buồn chị đã chia sẻ với chúng tôi rồi., tôi mong một ngày nào đó, mở trang thơ của chị tôi đọc được những nụ cười, dù là nụ cười buồn của một người xa xứ .

    Nguyễn Thế Duyên
    Hà nội 8-6-2008
    #47
      Viet duong nhan 10.05.2014 02:24:40 (permalink)

      #48
        Viet duong nhan 18.01.2015 18:24:05 (permalink)
        CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2015
        #49
          Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 49 trên tổng số 49 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9