Sống trong âu lo
TT - Trước vụ bắn người ở Binghamton, Mỹ, tình cảnh của nhiều người Việt, nhất là nhóm không có chuyên môn cao, đã bắt đầu khó khăn. Dẫu gì cũng còn nhiều thiện cảm đối với người địa phương.
Cộng đồng người Việt viết lời chia buồn với cái chết của chị Hồ Thị Mỹ Lan, nạn nhân người Việt của vụ thảm sát tại Binghamton
Cộng đồng người Việt tại New York khá ít ỏi so với những nơi khác, cuộc sống ở đây vì thế cũng không dễ dàng khi khó tìm được những công việc trong cộng đồng, dù để sống qua ngày. Họ cũng gặp khó khăn như nhiều cộng đồng nhập cư khác đến từ châu Á, đó là vấn đề thất nghiệp, những khó khăn về tiếng Anh và việc hội nhập vào đời sống tại quốc gia này. Nói đúng ra, các yếu tố đó cũng liên thông nhau góp phần làm tình cảnh thêm nặng nề.
Trường hợp của “sát thủ” Jiverly Wong cũng như thế. Ông ta người gốc Hoa, sống trong cộng đồng người Hoa ở VN nên tiếng Việt cũng không rành rẽ. Đến cư ngụ tại Binghamton ông ta cũng chẳng hội nhập được vào nhóm dân cư nào. Người Hoa ở đây ít, ông ta tìm đến nhóm người Việt cũng không được vì nói tiếng Việt không giỏi. Dùng tiếng Anh cũng chẳng khá gì hơn nên ông ta càng có dấu hiệu bị cô lập.
Hình ảnh của Wong thật ra cũng có thể thấy trong nhóm người Việt. Nhiều người sống ở Mỹ cả hơn mười năm cũng chẳng thể học được tiếng Anh. Ở những nơi người Việt sống theo cộng đồng mạnh thì cơ hội để họ giao tiếp bằng tiếng Việt càng nhiều và như thế họ cho rằng sống “vẫn ổn” ở Mỹ, thậm chí chẳng khác gì ở VN ngoại trừ chuyện thấy không gian, thời tiết khác hồi ở quê nhà.
Không khí ở Binghamton mấy hôm nay thật tệ. Chị Liên, một cư dân sống hơn 20 năm tại đây, kể qua điện thoại rằng người Việt giờ đây tự dưng thấy như là “một đồng phạm” của Wong mỗi khi ra đường. Ngay hôm xảy ra vụ bắn người, chị kể người Việt ở đây cực kỳ hoang mang khi thấy báo chí đưa tin ban đầu sát thủ là người gốc Việt. Chị Liên liên lạc nhanh với nhiều người trong khu vực vì ở Binghamton cũng chỉ còn độ 200 gia đình người gốc Việt định cư. Không ai biết gì về Wong và càng nghi ngờ về gốc gác Việt Nam của ông ta khi cả cái tên cũng không phải thuần Việt.
Dĩ nhiên chẳng ai muốn gạt bỏ mọi dính líu nhưng người Việt ở Binghamton lâu nay vẫn có tiếng hiền lành và chăm chỉ. Hết việc thì bớt tiêu xài. Cực khổ đôi chút cũng chịu đựng được. Giải trí thì chỉ cần cái tivi với vài ba bộ đĩa cũng xong. Chẳng cần ra rạp hay đi nhà hát.
Đọc bài báo trên tờ Los Angeles Times hôm 6-4 thấy họ tả cũng đúng. Chắc bởi vì tác giả là một nhà báo gốc Việt. Bài báo viết: “Một người tên Bé Nguyễn trả lời với ký giả báo chí rằng ở đây rất khó tìm việc, và chính bà cũng cảm thấy rơi vào cùng tình cảnh với người đàn ông tên Jiverly Wong. Bà nói dù mình không biết nhiều tiếng Anh nhưng vẫn tìm đủ cách để vượt qua những khó khăn và vẫn sống một cách lạc quan và hy vọng. Cộng đồng Việt Nam tại đây thường tụ tập tại chùa Quan Âm, ngôi chợ Việt Nam có tên Hằng Phát - nơi bán nhiều thực phẩm cũng như các tác phẩm văn hóa. Khu vực này chỉ có một nhà hàng người Việt”.
Chị Bé cũng đã nhiều lần mất việc, đi qua nhiều cơ sở. Kinh tế ở Binghamton cũng không sáng sủa lắm. “Ở đây khó kiếm việc lắm - chị Bé kể với nhà báo - Nhưng cuộc sống cũng không quá khó khăn. Người Việt chúng tôi có thể không giỏi tiếng Anh nhưng chúng tôi có cách để đương đầu với cuộc sống và vẫn sống ổn”.
Chị Liên kể có đi dự buổi cầu siêu cho các nạn nhân vụ thảm sát tại chùa Quan Âm hôm 5-4. Mọi người khá hoang mang, lo ngại vụ giết người này sẽ mang tiếng xấu cho cộng đồng người Việt, dẫn tới những kỳ thị của người địa phương. Như ông Huỳnh Thanh, chủ tiệm Hằng Phát, phát biểu với giọng buồn rầu: “Tôi sợ người khác sẽ nghĩ người Việt toàn kẻ xấu”. Rồi ông nói thêm như thể tự an ủi: “Tôi hi vọng người ta không nghĩ chúng tôi là người xấu. Ở đâu chẳng có người tốt kẻ xấu”.
Mọi người tham dự xong buổi lễ cầu siêu và cầu an thì chuyền tay nhau lời kêu gọi trợ giúp gia đình cô Hồ Thị Mỹ Lan. Hai đứa con của cô Lan và anh Long đang được đưa về sống tạm với người cô của cháu là cô Hồng. Cô Hồng không được lĩnh trợ cấp và cũng có hai đứa con, hiện làm công cho một tiệm làm móng ở Binghamton nên tài chính cũng rất eo hẹp. Thế là mọi người ít nhiều đóng góp để trước mắt là giúp đưa được người nhà hai cháu sang chăm sóc giúp hai cháu ổn định tinh thần mà học tập và sống.
Chị Liên kể khi ra về mọi người chia sẻ với nhau như một lời an ủi: mọi chuyện sẽ sớm qua. Thật lòng ai cũng tự nhủ phải sống đàng hoàng hơn nữa để người địa phương không thể có ác cảm về cộng đồng người Việt của mình vốn lâu nay vẫn có tiếng chăm chỉ và an phận.
Sống ở xứ người đâu chỉ là những giấc mơ đẹp...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 18:01:06 bởi Đình Thế >