HOA MÙA CHINH-CHIẾN
Làng tôi ở một vùng quê
Cha tôi thương mẹ cưới về ở chung
Những năm nghĩa mặn tình nồng
Cũng là những lúc nổ bùng chiến-tranh
Giặc về đất mẹ hoành-hành
Gây bao tang-tóc dân lành quê ta
Cha đành khăn gói đi xa
Nay chiến-khu nọ , mai ra bưng-biền
Bom rơi đạn nổ triền miên
Mẹ con dắt-díu... khắp miền tản-cư
Gió chiều tàu chuối đong-đưa
Cá rô đớp bóng bên bờ ao sen
Đùng...đùng... súng nổ liên-miên
Tiếng la, tiếng hét... khắp miền xốn-xao
Pháo giặc rót đến ào-ào
Mẹ con phải lánh ra hào bờ tre
Người người nhộn -nhạo tư bề
Máy bay giặc lượn trên quê ù...ù...
Bên hào mẹ khẽ tiếng ru
Bờ tre trên võng , con đu theo cành
Bồng... bồng... tiếng mẹ trong thanh
Đưa con vào giấc mộng lành tuổi thơ
Chăm con mẹ dõi bóng thù
Thương chồng đan áo, chiến-khu gởi vào
Gió Đông với cánh hoa đào
Trai mùa chinh-chiến , ai nào đắng cay
Bình-minh ló dạng hôm nay
Mẹ đã khuất núi, khuất mây về ngàn
Chạnh lòng con thắp tuần nhang
Nhớ công ơn mẹ của đàn con côi
Mẹ ơi ! bóng mẹ xa rồi...
Còn đâu tiếng võng, tiếng à... ơi... bồng...bồng...
Bồng bồng...bộng bống...bông...bông...
Rdinh
LỜI RU NGƯỜI MẸ
Bồng bồng...bộng bống...bông...bông...
Tiếng ru mẹ nhói buốt lòng thâu canh
Bây giờ thôi hết chiến tranh
Quê hương một mảnh đất lành an cư
Võng không còn mẹ buồn ư
Tiếng ru vắng tiếng lòng như ruột bào
Bây giờ con mẹ xa nhau
Tuổi già mẹ phải bay cao về trời
À ơi kẽo kẹt chiếc nôi
Âm vang xưa ấy trọn đời nhớ thương
Đời mẹ dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn chiến trường cha yên
Thời xưa chiến cuộc liên miên
Nghe chú kể đến mọi miền tản cư
Bờ tre ru võng lắc lư
Nhìn con tròn giấc trông như thiên thần
Trên cành tre chú quằn thân
Làm nơi tạm trú kề gần mẹ ru
Chào mào chim chích rú rù
Bay chao chấp chới đạn vù bom rơi
Ngày xưa cháu chưa ra đời
Nhưng nghe lời chú rụng rời tim đau
Trông người khổ... nước mắt trào
Sống thời binh lửa ôi chao tội tình
Thời đại cháu sống yên bình
Cảm thông nỗi khúc khổ hình giặc Tây
Bom rơi đạn xéo gót giày
Bước chân xâm lược trời mây thảm sầu
Ngàn năm đô hộ giặc Tàu
Ba mươi nội chiến xáo xào anh em
Giặc Tây tham chiến bon chen
Trăm năm giày xéo tối đen vùng trời
Chiến sĩ trấn giữ mọi nơi
Bài ca hùng tráng đuổi rời xăm lăng
Để cho đất mẹ yên lặng
Đạn bom thôi rót, vẳng lên tiếng cười
Thanh bình về khắp mọi nơi
Võng đưa kẽo kẹt nằm nôi giấc tròn
...
Trăm tuổi mẹ khuất núi non
Để lời ru ấy mãi còn tim con...
H N H
( Bài thơ chú Rdinh cảm động quá nên cháu tranh thủ thời gian tí , vào hoạ cùng với chú ! Hu...hu...hu...)
TIẾNG RU CỦA MẸ
Ầu ơ...Con đã ngủ rồi
Đường xa nào quản cưộc đời gian-lao
Kìa là hạt gạo nâu-nâu
Bữa cơm dưa muối mẹ đâu ngại-ngần
Nuôi con khôn lớn dần-dần
Dạy con từng bước nhịp chân với đời
Mong sao con được nên người
Là hy-vọng cả cuộc đời mẹ cha
Tiếng ru mẹ cất ngân-nga
Át tiếng bom, đạn phương xa vọng về.
Rdinh