quên anh
Anh yêu từng cơn gió thoảng
mơ mộng cả ngày lẫn đêm
tháng năm rong ruổi đi tìm
như người điên mà đâu biết
Anh yêu từng cánh hoa tuyết
để hồn lạnh giá triền miên
bàn tay mười ngón muộn phiền
níu buông đọa đày xác thịt
Anh yêu khói sương mờ mịt
mong hoài tan chảy trong sương
lênh đênh trong cõi vô thường
mặc cho dòng đời vẫn chảy
Anh yêu những gì không thấy
vẽ vời viễn cảnh xa xôi
con tim vô tình lạc lối
đôi lần ôm hận dưới mưa
Bởi em thật quá bỗng thừa
giữa anh, một đời phù phiếm
ừ thì, mặc anh tìm kiếm
em về làm người, quên anh !
mtlove
ông nội, bớt quỡn đi! có tin tui đạp ông bay từ canada qua tới irag hok?