Đèo Bồng Trần-Đại
Trích:
http://trandaik.blogspot.com/ "quê hương là chùm khế ngọt cho con trèo hái mỗi ngày ..."
Một
Bobbi-Đôn sau một chuyến về thăm nhà mấy tháng trước, hắn đã để lại một chút quà cho quê hương trong một cuộc truy hoan lúc nửa đêm về sáng. Bobbi không gửi về cho cha dăm bao thuốc lá, cho mẹ dăm chiếc kim may, cho chị, rồi cho em kẹo, bánh thênh thang...hắn chỉ gửi tiền, tiền thôi, vì cô vợ nhỏ ở Sàigòn chỉ cần tiền, không có tiền, thằng bé trong bụng không chịu chào đời. Mấy chục năm về trước, ngày mà Bobbi-Đôn lạy chào mẹ cha để lên xe bông về nhà vợ, hắn được một ông thầy chấm cho lá số tử vi là số hắn lấy đươc vợ giàu, có đông con và hiền thê sẽ là người vượng phu ích tử nhưng tuổi đời sắp năm bó mà chờ mãi vẫn chẳng có đứa con nào chịu chui ra kêu bố, hắn nghĩ mà bực cái tên thày bói, "vượng phu ích tử gì ...giận phu ít tử thì có ..." Cuối năm ngoái, Bobbi-Đôn làm một chuyến độc hành du lịch về Việt-Nam, ai hỏi thì bảo là về thăm bà cô sắp chết nhưng kỳ thực là hắn chán đời muốn tìm chất khế ngọt quê hương dù có mệt cũng trèo hái mỗi ngày cho bù lại những tháng năm xa quê hương nhớ...bà nội. Câu chuyện đổi đời của Bobbi-Đôn không giống như những lâu đài tình ái xây trên đất lún hoặc bị các bà vợ lớn quát "anh...trở về điên đảo đời tôi ..." trái lại Bobbi bổng nhiên nỗi danh như cồn, Hộp điện thư của hắn choáng nghẹt bởi những lá thư đến từ năm châu, khắp thế giới. Cuộc đổi đời và chuyến phiêu lưu kỳ...cục đã biến một Bobbi-Đôn tầm thường thành một nhạc sĩ lừng danh trên mạng toàn cầu.
Lần chia tay vừa rồi với cô vợ nhỏ đang mang bầu, tiền bạc của Bobbi-Đôn gần như cạn sạch, hắn chẳng biết mua thứ gì vừa túi tiền còn lại để làm quà cho vợ lớn nên đành chỉ gói vài cuốn thơ đóng tập nhỏ bằng lòng bàn tay bày bán ở lề đường. Đôn biết vợ rất thích thơ, nhất là thơ TTKH, Hàn-Mạc-Tử, Lưu-Trọng-Lư và của nhiều thi sĩ khác từng gõ trống trong tim nàng thuở ... có thơ đi nhẹ vào đời, đời cô bé học trò mới biết yêu ... Hơn mười một giờ ngồi trên máy bay, Bobbi-Đôn giết thời giờ bằng cách mở mấy cuốn thơ tí hon ra đọc, hắn không ngờ là hắn đọc say mê đến thế, cả một trời ý thơ, cả rừng cây từ ngữ chao động hồn người. Từ nhỏ đến giờ Đôn chỉ ham đá banh, thoọc bi-da, không có duyên với sách vở, bằng đôi "con mắt trần gian... liếc ngang bài bạn bè... nên đường trần rồi khăn gói... hắn cũng vào đại học. Nhờ vốn liếng "học đại" Đôn biết chút ít về thơ văn và sang Mỹ, hắn lấy tín chỉ chung quanh môn âm nhạc và hội họa để né các môn học mất căn bản từ thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Bobbi-Đôn chuẩn bị đặt chân vào lãnh vực văn học nghệ thuật...Đôn dặn với lòng mình là khi về nhà sẽ bắt đầu lập tủ thơ và giá sách.
Về nhà được hai ba tuần lễ thì vợ Bobbi-Đôn khám phá ra tiền trong chương mục cứ vơi dần, thằng chồng dễ thương của mình thường có những cú phone reng một tiếng rồi im, mỗi lần phone reng như thế thì sau đó hắn trốn ra sau vườn hoặc cuốc bộ ngoài đường vừa đi, vừa nói như một thằng điên bị trúng tà ... Cho đến một hôm, Đôn đi ngủ quên tắt máy vi tính thì bà vợ bắt gặp trên màn hình sô của một cô gái chụp ảnh đủ kiểu ...đứng, ngồi, nằm, bò , dạng háng, chống cằm, suy tư, bĩu môi, hờn dỗi ...Nàng sinh nghi, "đúng là thằng chồng phải gió này đang ăn chả ..giò mà giò cô gái lụa kia ắt hẵn là người đang sống ở Việt Nam.
Hai
Một buổi chiều mây thưa, bầu trời chia hai vạt nắng, nắng nhạt bên này, nắng quái ngoài kia. Tình cảm, con tim, nỗi lòng ...của Bobbi-Đôn cũng chia không đều như hai vạt nắng, tình cho người em "khế ngọt" đã chín mùi yêu đương và duyên với vợ hiền đã hóa thành cái nợ đời tự bao giờ. Bobbi ném cái tàn thuốc lá mới tập hút lại xuống vũng nước đầy váng mỡ rồi bước vào sân sửa xe. Một anh thợ máy thở nồng mùi bia vào mặt Bobbi, cho hắn hay là xe chưa sửa xong, anh thợ máy tình nguyện lấy xe riêng, chở hắn ra trạm xe buýt.
Một đêm nhậu giả say để mượn cớ ngủ qua đêm tại nhà thằng bạn, sáng chui vô sở làm và thêm một tối vờ làm khuya cho xong việc để ngủ luôn lên bàn cho tới sáng nay mới ra tiệm lấy xe đang sửa, tổng cộng là hai ngày, hai đêm Bobbi chưa về nhà. Quần áo Bobbi đã bốc mùi, râu ria mọc chĩa ra như bàn chông thời kháng chiến ... trông mà "khiến cháng".
Bobbi-Đôn về tới nhà mới hay nhà mình đang cắm bảng cho thuê, tất cả chìa khoá không còn hiệu lực nữa. Đôn bấm phôn gọi vợ, hắn nhận ra đầu giây bên kia là giọng của Julia-Lia, bạn của Lành, "Anh Đôn đó hả ? Chị Lành, bà xã anh lấy phôn mới rồi, chị ấy đưa tôi cái phone này, anh có cần gì thì mai anh ghé văn phòng tôi nhé ! thôi chào anh! Tôi có chuyện phải đi ngay !" Mặt Đôn tái nhợt, hắn đoán được phần nào chuyện gì đã xảy ra và cảm giác được những ngày âm u sắp tới. Bobbi-Đôn tìm số phone thằng bạn làm ở nhà in Quê-Vợ, tính chuyện nhờ vả, tìm chỗ ngủ qua đêm. Bên kia đầu giây là tiếng Toni-Văn thỏ thẻ ngọt như đường:
_ Cưng đó hở, em ở đâu... sao tới bây giờ mới gọi anh?
Bobbi-Đôn run run, lạc giọng:
_ Tao Đôn đây! thằng dâm tặc ! Tối nay...mày mau sửa soạn long sàng đón vua ...về ngự!
Nói xong câu đùa chơi như thường lệ với thằng bạn chí thân, tự nhiên Bobbi nghe giọng mình hôm nay trơ trẻn khác thường, bởi hắn đang ở trong tình trạng ruột gan héo úa, nhà cửa bị vợ thay ổ khoá như một lời tống cổ ra đường nhẹ nhàng, êm ái. Đôn đổi giọng thành khẩn:
_ Ý tao nói là cần có một chỗ ngủ qua đêm nay.
_ Ông nội mày! thằng mắc dịch ! sao gọi tao mà mày không mở I.D lên, làm tao tưởng ...
Toni bỏ lửng câu nói, hắn hỏi:
_ Mày về hồi nào? Đi Việt Nam ba tháng sao mới có hai tuần lại dông về mậy ?
Đôn không trả lời, chỉ hỏi:
_Tao cần chỗ tạm trú qua đêm. Đừng hỏi thêm gì cả, cứ thu xếp cho tao, gặp mặt tao sẽ giải thích cho mày nghe sau.
_Tao...tao làm chó gì có chỗ, nhà in cũng không cho tao giữ chìa nữa!
Bobbi-Đôn thất vọng, buồn thiu, buông thỏng tay đang cầm điện thoai xuống nhưng tiếng Toni đã vọng lên:
_ Ê..ê ...hello có rồi ! có rồi ! Mày còn nhớ khu côn-đô La Nena không, ra đó gặp tao, chừng hai mươi phút tao sẽ có mặt. Đợi ngay trước cổng sắt nhe mậy !
Đôn chưa kịp dặn Toni ghé xe ngang đón hắn thì thằng bạn đã gác máy. Đôn ném cái vali vô vườn sau nhà hắn rồi cuốc bộ tới điểm hẹn, chỉ cách có hai ngã tư đèn xanh.
Lúc Đôn đến nơi thì Toni-Văn đang đứng trò chuyện với một người đàn bà ngay cổng vào, Toni giới thiệu, "đây là Ai-Cơ bà chủ khu này còn đây là Bobbi người mà anh đã gọi phôn cho em nghe lúc nãy", Ai-Cơ chìa tay ra cho Bobbi bắt trong khi vẫn nhìn Toni tiếp tục cuộc đàm thoại bỏ dở :
_Anh cứ hẹn lần mà chẳng đặt tiền cọc nên căn đó có người dọn vào rồi, giờ chỉ còn cái condo sát bên em mà thôi, bao giờ thì anh mới chính thức dọn vô.
_ Tuần tới, ráng giúp anh đi, đừng để công ty thuê mướn họ quyết định, em là chủ mà !
_ Vậy thì anh mau ghé văn phòng đưa tiền cọc cho bà Nancy, càng sớm càng tốt.
_ Thì em cũng mau đưa bản thảo đây cho anh in thành sách mới có tiền trả tiền nhà chớ !
_ Bài vở em chưa ê-đít xong, đang tính chuyện bỏ bớt mấy bài thơ không ưng ý...
Bà chủ nhà chưa nói xong đã xoay qua giục Bobbi:
_Anh lái xe vào cổng rồi đậu phía bên guest kia nhé ! Rồi anh cứ mang hành lý theo lối sơn màu gạch đỏ này là tới cái condo, chúng tôi sẽ đợi anh ở trước cửa.
Bobbi-Đôn bất ngờ lúng túng vì đã vất hành lý sau vườn nhà hắn và tự cuốc bộ đến đây, chẳng có xe cộ gì cả. Nhưng rồi hắn cũng nhanh trí đáp lời:
_Vâng, cám ơn bà chủ, tôi vào cho biết chỗ trước rồi sẽ đi lấy xe sau.
_Tùy anh, mời anh theo tôi.
Thật ra trước đây Bobbi-Đôn đã từng nghe Toni-Văn nói nhiều về người đàn bà độc thân này. Tên thật của nàng là Huỳnh Thị Thanh Tuyền, phải chăng cái tên định mệnh Huỳnh Tuyền tức là suối vàng nên qua mấy đời chồng, ông nào cũng chết non, về nơi chín suối trong khi nàng, tức Ai-Cơ, vẫn còn đẹp mơn mởn như gà mái tơ... Bobbi-Đôn bước theo sau hai người cố xếp đặt những sự kiện để đoán ra chuyện gì đang chứa trong cái đầu thằng Toni ma lanh kia ... "Có thể hắn mướn cái condo cho con vợ bé ở ... hmm ... hắn không tiện rước mình về nhà vì lần trước bà xã hắn nói xiên, nói xỏ mình là đàn ông có vợ mà còn mê đào nhí ở trong nước. .. nên gửi mình tạm trú trước nơi đây ... hmmm à thì ra là vậy ..."
Bobbi-Đôn nghĩ thế, cho là đúng nên yên tâm thọc tay vào túi, thoải mái bước theo hai người. Trời đã ngã màu phai phôi.
Đi sau có cái lợi là được ngắm dáng vóc bà chủ trẻ trung này, Tuy gương mặt không mấy gì hấp dẫn để gọi là đẹp nhưng toàn thân và diện mạo đều cân đối, dễ coi và dáng đi thì mới thật là sang trọng, đài các. Đôn nhắm mắt vẽ ra những đường cong không che phủ của người đàn bà mới gặp, hắn linh cảm được một ngã rẽ tâm tình sắp xảy ra cho những ngày gác lạnh về khuya cơn gió lùa... sắp đến ...
ba
Sau một đêm ngủ không mền gối, Bobbi-Đôn thức dậy liền gọi phôn Julia-Lia hỏi về việc nhà cửa của mình đang treo bảng cho thuê. Julia-Lia cho hay căn nhà hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ cần hắn ký tờ đơn ly dị, nếu chấp nhận ly dị, Julia-Lia sẽ sai người đến tháo bảng cho thuê xuống và giao cho hắn chìa khoá mới. Bobbi-Đôn nghe xong thân thể mềm nhũn như cao su, lảo đảo, nằm vật ra salon bất động. Bobbi-Đôn đã đoán được phần nào chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, một tên "cơm đang ngon lại đi thèm phở", ngày hôm qua, lúc nhìn thấy nhà bị treo bảng cho thuê, tưởng vợ chỉ hờn lẫy phút chốc rồi thôi nhưng hắn lại không thể ngờ được Lành đòi ly dị, người đàn bà dễ tính và hồn nhiên như trẻ thơ đó sao lại có quyết định ngang xương như thế này.
Thật tình thì Bobbi-Đôn vẫn yêu thương vợ như ngày nào, chỉ có điều là gần đây hắn sinh ra suy tư về thời gian quá tàn nhẫn cho những người đàn ông đốt cả đời trai đi cày trả nợ tiền nhà, tiền thẻ tín dụng, thoáng một cái vụt đã sắp ngoài năm mươi. Hơn nữa, mỗi ngày cứ nghe bạn đồng nghiệp nói về những cặp chân dài, đôi "giò lụa" ở trong nước với những cặp mắt trìu mến... không bao giờ nhìn thấy tuổi già hằn lên "vết lăn, vất lăn trầm ..." của mấy anh trai lão Việt kiều. Quyết định về thăm Việt Nam đã "hằn lên bia đá" và lòng dặn lòng "chờ ta da du một chuyến ...Ôi môi hờn..." xin đừng để ta già hơn ... mà "Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng..."
Bobbi-Đôn chẳng biết tính sao, đầu óc hắn lúc này trống rỗng, chẳng tức giận, chẳng bi thương, hắn xuống bếp khui hết ba chai bia còn lại do Toni-Văn mua về cho hai đứa nhậu từ đêm qua. Bobbi-Đôn lại gọi phôn Julia-Lia, nhờ nhắn giùm là hắn muốn gặp vợ nhưng câu trả lời vẫn là ký trước gặp sau ...Đến chiều, Bobbi-Đôn gọi thêm lần nữa, hứa lèo là hắn sẽ ký đơn ly dị nếu hai người gặp nhau tại nhà nhưng vẫn không có kết quả, giận quá Bobbi-Đôn văng tục "mẹ nó ! ông đếch ký !"
Khi Bobbi-Đôn thức giấc thì bên ngoài trời vừa mới hoàng hôn có tiếng gõ cửa và nắm khóa tự động mở. Toni-Văn cùng hai người đàn bà bước vào, tự nhiên như không có ai trong nhà. Toni-Văn lên tiếng:
_Anh chọn cho Cưng căn này tuy hẹp nhưng đẹp và có quang cảnh thoáng hơn căn kia.
Người đàn bà lạ tiến ra cửa sổ đứng nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Nằm ở salon, Bobbi-Đôn nghe tiếng thầm thì của Ai-Cơ:
_Anh Toni này, có thật anh ly dị vợ hay chỉ ly thân vậy ?
_Hai thứ đó có gì khác nhau đâu ? thôi em đừng hỏi, miễn là anh sòng phẳng tiền nhà và hứa sẽ in sách cho em dài dài ...
_Được rồi! em mặc kệ anh, đời tư của anh, nhưng còn ông bạn của anh thì sao, nghe nói ổng bị vợ bỏ không cho về nhà nữa phải thế không?
_Em đừng lo, lát nữa gặp, anh sẽ đưa nó về nhà dàn xếp chuyện vợ chồng cho nó, chuyện nhỏ !
Khi hai người tiến đến cửa sổ nơi người đàn bà đang đứng, Bobbi-Đôn rón rén, bước nhanh vào phòng tắm, giật bồn cầu vờ như nãy giờ đang bận trong đó, không nghe gì về cuộc đàm thoại vừa rồi.
Thế rồi sau câu nói của Toni-Văn " Tục tưng của anh ơi ! mình cho hắn ở tạm vài hôm nghen... hết giận bà xã hắn sẽ lôi về nhà" ...là đêm đó và những đêm kế tiếp Bobbi-Đôn nằm phơi một mình, một phòng còn phòng kia, Toni và cô vợ bé tên Liễu tấu những dạ khúc ... bằng những nguyên âm vang lên từ đáy vực... trước vực thẳm sâu hút của đời một Bobbi-Đôn vừa sẩy chân hạnh phúc rơi xuống.
Xe sửa xong thì cũng vừa hết hạn nghỉ phép, Bobbi-Đôn trở lại sở làm, cày thêm giờ phụ trội để có tiền chu cấp cho "giò lụa" ở Việt Nam và đêm về nằm nghe điệp khúc của hai người ở chung nhà nài nỉ nhau: " thức đi em ...mộng chẳng bình thường ...à ơi ...chút tí... tì ti tí ...tì"
Cuộc đời vẫn có lúc đang nắng trời đổ mưa, vợ Toni-Văn nghe tin con gái có bầu với thằng bạn học, bà liền bỏ cuộc du lịch ba miền ở Việt Nam, vội bay về Mỹ. Thế là Toni đành phải chấm dứt bản tình ca mùa đông hằng đêm với vợ bé. Cái condo nhỏ ban đêm chỉ còn lại hai người Bobbi-Đôn và Liễu, người đàn bà ít nói nhưng cặp mắt thường nói rất nhiều ...
Bốn
Thấm thoát đã ba tuần kể từ khi Bobbi-Đôn tạm trú cùng Toni và Thu-Liễu trong cái condo sát bên nhà bà chủ Ai-Cơ của La Nena Village. Bobbi-Đôn đã về nhà mình chi tiền cho thợ sửa ồ khóa hai lần nhưng sau đó thì đâu cũng vào đấy, vừa đi khỏi nhà là ổ khóa lại bị thay chìa. Lần thứ ba vừa mới vào nhà thì trộm đã cạy cửa, dọn gần hết không còn một thứ gì đáng giá. Bobbi-Đôn nản lòng ôm gói trở lại cái condo và tiếp tục ở trọ cho đến hôm nay.
Qua một đêm lửa còn xa rơm, Bobbi-Đôn thức dậy sớm, thay quần áo chỉnh tề đi lễ Chúa Nhật. Lúc ra đến bãi đậu xe thì gặp Thu-Liễu cũng vừa cho xe ra cổng, nàng dừng xe mỉm cười nói:
_Trưa nay...tôi đổ bánh xèo, anh có muốn ăn thì nhịn ăn sáng nhé!
Bobbi-Đôn ấp úng:
_À tôi ...tôi có thói quen đi lễ xong là ra biển uống cà phê, đọc sách ... đến chiều tối mới về.
Nói xong, Bobbi-Đôn cảm thấy mình ngu hơn con bò, ở chung cả ba tuần mới có cơ hội ngồi chung mâm mà lại từ chối.
_Vậy tôi làm sẵn rồi chiều về mới đổ bánh nghen!
_Vâng, được ! tối tôi về đấy ...
"Lại ngu như bò, không về đấy thì đi đâu?" Bobbi-Đôn tự trách mình và cũng không hiểu vì sao hôm nay mình lại cà chớn như thế.
Lễ xong, Bobbi-Đôn gặp bà chủ nhà Ai-Cơ, hắn tiến lại chào và ngạc nhiên hỏi:
_Chị đi lễ nhà thờ này mà trước giờ sao tôi không thấy ?
Ai-Cơ nhún vai:
_Tôi vẫn đi lễ nơi đây, chỉ có anh là mới đến thôi.
Bobbi-Đôn tẽn tò:
_À tôi quên, tôi thường đi lễ Mỹ bên kia xa lộ, gần nhà cũ. Chị ăn sáng chưa ? Tôi mời chị tô phở nhé ?
_Cám ơn anh, tôi cũng định đi ăn đây ! Anh đãi tôi ở quán nào ?
Ăn sáng xong hai người rủ nhau ra Seaport Village nơi có một tiệm vừa uống cà phê vừa tha hồ lấy sách bày bán mà đọc. Bobbi-Đôn chọn một bàn trên lầu vì muốn nghe một gã tóc vàng đang ngồi khảy ghi-ta chơi nhạc êm diệu. Bobbi-Đôn nhìn Ai-Cơ ngồi im lặng trước ly cà phê, hai tay nàng chắp vào nhau đặt lên đùi, cổ rụt vào vai, hắn nhận ra nàng có vài cố tật rất dễ thương. Hắn bắt chuyện:
_Chị đang đọc cuốn gi vậy ?
_À! chỉ là tập thơ của một người bạn bên Úc mới tặng.
_Tôi nghe Toni đang in sách cho chị phải không, thơ hay là truyện hở chị ?
_Thơ ... nhưng vẫn còn đang sắp xếp các trang và tranh phụ bản. Nhiều lần tôi bỏ ý định vì mệt mỏi quá nhưng Toni cứ ép mãi...
_Hay là tôi có thể giúp chị được không? Tôi vẫn thường ghé chơi nhà in giúp Toni ba cái việc in ấn.
_Anh muốn xem không ? Tôi có đem theo bản thảo đây !
_Tốt lắm ! nhưng tôi không rành về thơ đâu nhé, tôi chỉ biết trang trí hình thức thôi.
_Anh khách sáo, khiêm nhường thôi chứ tôi nghe Toni nói nhiều về tài của anh.
Bobbi-Đôn đổi đề tài:
_À xin lỗi ...chị quen Toni qua việc in sách hở ?
Ai-Cơ lại nâng vai lên cổ, cúi mặt vừa xoa tay vừa trả lời:
_Tôi quen Toni trên mạng, chúng tôi biết nhau khi còn sinh hoạt ở Vietvui.net. Anh ấy đọc thơ và đề nghị in ra tập thơ đầu tay cho tôi.
_Vậy nhất định thơ của chị phải hay lắm ! vì thơ ai, Toni cũng chê chỉ trừ có thi sĩ Bùi Giáng.
Ai-Cơ úp mặt vào hai lòng bàn tay rồi chẻ ngón ra nhìn Bobbi, giọng nàng e thẹn:
_Tôi mà hay gì ... chỉ bắt chước người ta thôi.
_Nếu chị không gấp thì cho tôi mượn bản thảo này đọc vài ngày?
_Anh cứ giữ đi ! Bao giờ đưa lại cũng được, tôi có trong máy vi tính.
Uống cà phê xong hai cuốc bộ dọc theo bến cảng. Bobbi-Đôn lấy phone tay chụp cho Ai-Cơ vài tấm hình đứng dưới chân tượng kỷ niệm thế chiến, đó là tượng khổng lồ về chàng thủy thủ đang hôn một cô y tá. Cả hai ra xe về nhà, hai cái bóng đổ dài theo bóng cây khi hoàng hôn buông xuống.
Mới có một đêm vắng mặt mà Toni-Văn đã bị lên cơn tức ngực, khó thở, bụng dạ chẳng yên, thật tình thì Toni-Văn không lo con mèo Bobbi xơi miếng mỡ...ngon mà e rằng ngọn lửa Thu Liễu sẽ bò đến đốt cháy mớ rơm khô. Quen nhau đã lâu, Toni-Văn biết Bobbi-Đôn là thằng ăn ở rất chí tình, chí nghĩa, không làm phật lòng bạn bè, không ham chuyện trai gái nhưng về phần Thu Liễu thì mới đáng lo. Lúc bình thường thì Thu-Liễu khoan thai, từ tốn như một phụ nữ nhu mì, đài các nhưng khi đánh cờ thì nàng nhảy ngựa, ra xe, xuất tướng, banh sĩ, bỏ tượng đi ngay thế công mà không thủ thành... Nghĩ bao nhiêu đó cũng đủ để thấy cái mặt thằng Bobbi bắt đầu đáng ghét, sao nó không biết điều mà dọn ra ngay mà còn ở lì mãi nơi đây!
Toni-Văn tìm tới nhà thì thấy ba người Bobbi-Đôn, Ai-Cơ và Thu-Liễu đang ngồi ăn bánh xèo. Những ánh mắt nai tơ nhìn chàng bình thường như mọi ngày, chẳng có gì khác lạ. Toni-Văn nhập bọn, ăn xong hắn kéo Bobbi-Đôn ra ngoài hút thuốc và hỏi:
_Chuyện nhà mày tới đâu rồi ?
Bobbi-Đôn gõ tàn thuốc nói:
_Mày tới đây là đuổi trẫm ra khỏi nhà này phải không ? Mày cứ lánh mặt bà Nancy hoài nên tao đã đưa tiền đặt cọc và tiền thuê tháng đầu cho bà ta rồi. Giờ trễ rồi con ạ ! Mày có lấy long xa tới rước, trẫm cũng đóng đô một chỗ chẳng đi đâu cả.
Toni-Văn rơi vào thế bị động, hắn lừ khừ :
_Bậy! tao chỉ quan tâm tới nhà cửa và vợ chồng mày thôi!
_Toni-Văn ! mày lo cho thân mày đi, tao nghĩ mày nên buông Thu-Liễu ra, tình trạng của cô ta là hôn phối giả nhưng có giấy tờ giá thú đàng hoàng, chuyện lộ ra ...không chừng bị trục xuất về nguyên quán, tội nghiệp người ta.
_Tao cũng biết nhưng để từ từ tao tính ...giờ nó đeo tao quá, nên không nỡ ...
_Tùy mày! giờ tao vào tắm gội rồi đi ngủ, mai tao phải đi cày sớm.
Ai-Cơ ăn bữa bánh xèo xong thì về nhà, nàng không biết gì về chuyện chỉ còn lại hai người đang trọ ở đây, một chú mèo đang rình ăn miếng mỡ hay một ngọn lửa đang bén cạnh bó rơm khô...
Thêm một đêm an lành với Bobbi-Đôn tuy lúc gần sáng hắn mộng mị thấy mình trần truồng chạy giữa một cánh đồng cỏ hoang, cơn mơ rõ như thật, ám ảnh hắn mãi cho tới giờ tan sở. Bobbi-Đôn về đến nhà lúc ba giờ chiều. Tắm gội xong hắn mang tập thơ chưa in của Ai-Cơ ra sau vườn vừa nghe nhạc vừa đọc. Bobbi-Đôn đang đọc một bài thơ làm theo thể năm chữ một câu lại tình cờ nghe một điệu tango Latin, ngẫu nhiên nhạc và thơ lại trùng hợp tiết tấu cũng như giai điệu đều ăn khớp, phù hợp với nhau. Bobbi-Đôn liền bỏ ngang đọc sách, hắn chạy ra phố lôi về một cây ghi-ta rồi say mê mò mẫm viết note từ bản tango mới nghe và ghép lời từ bài thơ "Mưa Bụi Đường Chiều" của Ai-Cơ. Bobbi-Đôn làm xong bản nhạc, hắn vừa đàn vừa hát ư ử trong họng vừa cầm viết chì gôm sửa những note nhạc cho hợp âm điệu sắc huyền hỏi ngã của tiếng Việt. Bản nhạc tango Latin không có khúc nào là âm trưởng nên Bobbi-Đôn chế thêm một đọan chuyển hợp âm từ thứ sang trưởng cho vào giữa bài. Thế là xong, hắn nhét bản nhạc nằm kế bài thơ trong tập bản thảo của Ai-Cơ.
Đêm nay là đem thứ ba vắng mặt Toni-Văn, hắn có đến một lát lúc ban chiều rồi vội vã ra về. Bobbi-Đôn Đang ngồi dạo lại bản nhạc phổ thơ của Ai-Cơ để tìm thêm hợp âm thì Thu-Liễu mang phim ra phòng khách ngồi xem. Bobbi-Đôn ngưng đàn, đứng dậy đi pha trà, mắt hắn cũng vừa thấy cái tựa đề cuốn phim Thái Lan là "Jan Dara", tựa tiếng Việt là "Mẹ Kế", phim không thích hợp cho trẻ em. dưới 18 tuổi.
Năm
]
Pha trà xong Bobbi-Đôn mang đàn ra ngoài hiên sau patio tiếp tục việc hoàn tất bản nhạc. Điệu tango thì cần có intro nhạc dạo thật lôi cuốn, phần kết phải gây luyến tiếc và quan trọng hơn nữa là khúc solo nhạc khí giữa bài ca. Bobbi-Đôn cố nhớ lại những khúc dạo học lóm được của một thằng bạn lúc thiếu thời. Thằng này có thiên khiếu chơi những cú ứng tác hay ứng tấu thật tài tình nghĩa là nó không cần bài bản hay dợt trước cứ mỗi khi ca sĩ nghỉ lấy hơi giữa bài là hắn chế ra solo nghe thật đã nhĩ, trống kèn đều hứng khởi chơi theo. Cuối cùng thì cũng xong bài nhạc, Bobbi-Đôn ghi vào mấy chữ ... Nhạc: Bob Vũ Thơ: Ai Cơ, hắn thấy có gì không ổn nên cứ ngồi đực mặt ra tìm cho mình một tên mới, cuối cùng thì quyết định lấy tên thật là tốt nhất. Bobbi sửa lại ...Nhạc: Vũ-bình-Đôn Phổ thơ "Mưa Bụi Đường Chiều" của thi sĩ Ai-Cơ. Ngày mai Bobbi tức nhạc sĩ Vũ-bình-Đôn sẽ nhờ ban nhạc ca-đoàn Đức Mẹ Thánh Tâm thâu âm với giọng ca vàng Tống-Mỹ-Linh.
Bobbi xách đàn, ôm nhạc vào nhà thì thấy Thu-Liễu đang thu mình ngủ quên trên salon, hắn thấy một cơn bão thổi nhẹ trong người ... không biết vì Thu-Liễu đang say ngủ hay vì tác phẩm đầu tay còn đè nặng trong đầu mà cơn bão lòng qua rất nhanh. Bobbi-Đôn kéo tấm chăn đắp lên người đàn bà có cái lưng dài, eo thon và hông nhô cao như con ong mật. Một phần ngực Á Đông trắng nõn bám vào tư tưởng Bobbi về phòng riêng cho đến khi tiếng thở của hắn thật đều.
Giấy tờ bán nhà đã xong, Julia-Lia bày kế cho Lành tiền lời phải trừ cái khoản tiền mà Bobbi lấy ra từ giá trị tài sản để du lịch Việt Nam. Bobbi chẳng cần tranh cãi dành phần, hắn vui vì trong chương mục vừa có thêm một khoản tiền khá bộn. Bobbi-Đôn dẫn hết ca-đoàn ĐMTT ra nhà hàng đãi một chầu ăn, tặng cho mỗi người một thẻ Starbuck Coffee uống free và tặng cho giọng ca vàng một cái ipod nghe MP3. Bobbi-Đôn cũng không quên khuênh về một cái keyboard chơi nhạc và một cái laptop cùng một phần mềm soạn nhạc.
Khi ngang qua một cửa hàng Bobbi-Đôn thấy phản diện mình trong kiếng, hắn tự thấy kính nể mình quá nên khép chân làm một cử chỉ cúi đầu thật nhẹ "dạ xin chào nhạc sĩ Vũ-Bình-Đôn ạ !" Hắn thấy cái bóng nhe răng cười nửa trơ trẽn, nửa trông "đểu" làm sao !
_Chào anh bê-đê!
Thu-Liễu lên tiếng khi mở cửa cho Bobbi vào, Bobbi giật mình:
_Tôi ! pê-đê ? Cô gọi thế là có ý gi ?
_anh biết mà còn hỏi.
_Cô muốn tôi chứng minh là tôi không pê-đê không?
_Bằng cách nào?
_Tôi có vợ con đàng hoàng.
_Ủa anh có con hồi nào, bao nhiêu đứa ?
_Không .. chưa
Bobbi-Đôn vừa nói tiếng "không" lại sực nhớ ra mình sắp có thằng nhóc chào đời ở Việt Nam nên liền đổi thành "chưa"
_À chưa là sắp có, vậy bao giờ có ?
_Ba tháng nữa... mà sao cô cứ hạch hỏi tôi như vậy ? Cô chưa trả lời tôi mà. _Tại sao cô gọi tôi là pê-đê ?
_Anh này lạ thật ... tên anh là Bobbi-Đôn tôi gọi tắt là Bê Đê không được sao
_Trời ! vậy mà tôi cứ tưởng ... cô nói pê-đê là ám chỉ tôi là ...là đồng tính luyến ái chứ ! Hời !
Cả hai cùng cười. "Anh ăn gi chưa ?" Thu-Liễu hỏi " Tôi mới vừa dọn cơm xong."
Cơm nước xong, Bobbi-Đôn vào phòng tắm gội sạch sẽ, cạo râu nhẵn nhụi và thoa lên người một ít dầu thơm Boucheron pour Homme. Mặc quần áo xong Bobbi-Đôn soi mình trong gương hắn lại gật đầu chào nhạc sĩ Vũ Bình Đôn, cũng nhe răng cười trơ trẽn, cũng thấy mặt mình khá "đểu" trong gương. Vừa bước ra khỏi phòng tắm Bobbi-Đôn thấy ngay Thu-Liễu đang nằm gác cẳng lên đùi của Toni-Văn nơi salon, không biết Toni đến từ lúc nào, hắn quay lưng vừa đi về phòng vừa nói vọng lại "mới tới hả mày ?" không thiết nghe tiếng trả lời, hắn đóng cửa phòng, lấy thơ Ai-Cơ ra xem và nằm luôn không ra ngoài nữa bởi hắn không muốn Toni ngửi được mùi thơm cả năm trời đêm nay mới xịt.
Ngồi bên ngoài, Toni và Thu-Liễu cho là Bobbi-Đôn biết điều nên để hai nguời tự do riêng tư. Thu-Liễu chồm tới tai Toni nói nhỏ vừa đủ nghe:
_Anh biết hông, ông Bobbi là dân "gay" pê-đê đó !
_sao cưng biết "
_Em mới phỏng vấn ổng hồi chiều
Toni-Văn cười thầm, khen cho thằng bạn mình biết điều bày kế nói sạo để né lôi thôi với vợ bé của bạn bè:
_Ừ bà xã hắn bỏ đi chắc hẳn là vi hắn pê-đê như cưng nói
Đêm đó phòng bên kia lại vang lên những nguyên âm vọng từ đáy vực. Bobbi-Đôn kéo gối bịt hai tai, nhắm nghiền mắt thấy đời mình sâu thẳm. Bobbi-Đôn trằn trọc chìm vào giấc ngủ, lại nằm mơ thấy mình trần truồng chạy hoang dưới cơn mưa.
Ai-Cơ về trước cửa nhà thì trông thấy một cái CD và một nhánh hoa hồng nhung đặt nằm dưới chân cửa. Nàng vào nhà mở ra xem và nghe thì ra đó là một bản nhạc tango với giọng ca nữ trình bày. Bài ca nghe thật hay. Ai-Cơ bấm máy nghe lại thêm lần nữa thì nhận ra lời thơ của mình được phổ nhạc mà tác giả không biết là ai. Hết ngồi thẩn thờ rồi lên mạng mở điện thư cùng thư riêng ra dò xem có dấu hiệu hoặc tung tích gì về người phổ nhạc hay không nhưng tất cả vẫn chỉ là một bí mật. Bị khúc mắc và bâng khuâng dằn vặt, Ai-Cơ lòng lâng lâng bước sang nhà kế bên gắn giấy nhắn tin lên cửa "chiều nay tôi mời anh đi Seaport uống cà phê nếu anh có thể, Nena 2:15 ngày tháng năm..."
Buổi chiều mây bàng bạc trôi, nắng lung linh và gió biển nhẹ hiu hiu, hai người mua cà phê xong, không ngồi lại quán như lần trước, họ sóng bước bên nhau dọc theo con đường lát gạch sát bờ biển. Những cánh buồm chầm chậm ngược xuôi trong vịnh, xa xa là các chiến hạm che khuất một phần bán đảo ngoài khơi. Lòng đang lâng lâng vì dư âm của bản nhạc tango phổ thơ mình, Ai-Cơ nép nhẹ vào vai Bobbi-Đôn ngỡ như đang dạo gót tình xuân với người tình. Bobbi-Đôn ngửi thấy mùi hương tóc mới gội, thơm thoang thoảng, hắn nghiêng đầu nói:
_Chị đừng buồn tôi nhé nếu tôi xin chị hồi lại việc in ra tập thơ.. nay mai tôi sẽ cho chị biết lý do!
_Sao vậy? anh có thể cho tôi biết bây giờ không ?
_Cũng được...thứ nhất là cần thêm tranh cho những bài thơ để tập thơ thêm phong phú và người đọc dễ tìm bài mình ưa thích.
Dừng một vài giây, Bobbi-Đôn ngập ngùng nói tiếp:
_Thứ hai là tôi nhận thấy vần điệu trong thơ của chị có nhạc và lối chia cụm từ ở một số bài rất dễ mà dùng nhạc phổ thơ... Nói chính xác hơn là thơ của chị cần có thuyền nhạc chở sang bên kia bờ nghệ thuật. Đó là lý do tôi đề nghị chị khoan ra mắt tập thơ...
Ai-Cơ vừa ngạc nhiên vừa thẩn thờ khi nghe những lời Bobbi-Đôn vừa nói, nàng ấp úng:
_Nhưng tìm ai để họa tranh và tôi đâu có thơ...được phổ nhạc đâu !
_Chị đừng lo, chỉ là thời gian thôi chứ nếu được chị tin thì tôi sẽ giúp chị hết mình.
_Anh không nói tôi có lẽ tôi đã làm hỏng tập thơ đầu tay. Cám ơn anh nhiều nhưng để chờ xem anh giúp bằng cách nào.
Một cặp tình nhân đứng hôn nhau giữa lối đi làm hai người khựng lại và câu chuyện cũng đổi đề tài.
_Chị có thích khiêu vũ không ?
Ai-Cơ nắm một bên váy mình đong đưa:
_Thích chứ nhưng giờ thì tôi hết ham rồi
_Vậy chị thích điệu gì nhất ?
_Tôi thích valse và boston, còn anh ?
_Tôi thích tango.
_À lát nữa về nhà tôi sẽ cho anh nghe một bản tango.
_Bản gì chị ? may ra tôi biết.
_Không, bản này nhất định anh chưa từng nghe qua bao giờ.
Bobbi-Đôn mỉm cười kín đáo, hắn cởi áo ngoài choàng cho Ai-Cơ và hai người đi thêm một đoạn rồi quay ngược lại hướng đi. Bóng chiều đổi màu thầm kín những suy tư.
Hai người về đến La Nena Village, đang bước lên vài bậc thang cấp hình chữ "Y" thì bên trái phía trên Thu-Liễu đứng khoanh tay tì lên bao lơn nhìn xuống, nàng mặc bộ đồ lụa mỏng, cột khăn búi tóc trông trẻ trung như một nữ sinh. Họ chào nhau và Bobbi-Đôn không biết mình có nên lôi lọ dầu thơm ra xài như tối hôm qua hay không?
Sáu
Diễn đàn mupo.net là một nơi quy tụ các sáng tác mới về thơ nhạc. Có lẽ chữ mupo được ghép lại từ music và poem nghĩa là nhạc và thơ. Dương-Thủy-Triều sinh hoạt nơi diễn đàn này khá lâu, nàng có hơn hai trăm bài thơ và cũng khá nhiều bài được phổ nhạc. Dương-Thủy-Triều chuyên về thơ tình lãng mạn. Theo thói quen, mỗi khi vào diễn đàn, Thủy-Triều luôn ghé phần âm nhạc trước để xem có bài nào mới được phổ nhạc hay không. Hôm nay nàng thấy có một bản nhạc và lời rất lạ mà người đăng cũng là thành viên mới gia nhập có tên là Vũ-Bình-Đôn. Không như đa số các bài nhạc phổ thơ chỉ có midi nhạc không lời, bài này có ca sĩ hát và ban nhạc chơi hòa âm nghe như là chuyên nghiệp. Dương-Thủy-Triều liền gửi pm, chữ viết tắt từ private massage tức là gởi thư riêng trong diễn đàn cho thành viên mới Vũ-Bình-Đôn: "Thân ái chào VBĐ đến với mupo.net, chúc nhạc sĩ được nhiều niềm vui sinh hoạt và hăng say sáng tác nơi đây! ps: DTT rất ái mộ bản Mưa-Bụi-Đường-Chiều với điệu tango hay tuyệt. Cám ơn VBĐ cho nghe nhạc."
Bobbi-Đôn đi làm về chưa kịp mở cửa thì Ai-Cơ đứng bên kia thang cấp chữ "Y" réo gọi, "anh Đôn, anh sang đây tôi cho anh xem cái này !" Bobbi theo Ai-Cơ vào nhà, nàng rót nước mời uống rồi kéo hắn ngồi xuống trước màn hình vi tính, "anh xem, đây là bản nhạc tango anh phổ, nó đã lên mạng toàn cầu, tôi mở âm thanh cho anh nghe nhé !" Ai-Cơ nói với vẻ mặt hân hoan, "tôi đã đăng ký tên anh vào diễn đàn, đây ! anh mở mục hướng dẫn gõ chữ Việt, đăng bài và kèm hình ảnh, âm thanh ... không mấy gì khó đâu anh ạ ! mật mã tạm thời là cumonora, Khi nào anh tự làm được thì anh đổi mật mã khác". Ai-Cơ hướng dẫn thêm cho Bobbi-Đôn vài xảo thuật căn bản xử dụng diễn đàn trên mạng rồi mở cho anh xem trang pm thư riêng. Bobbi-Đôn thấy có rất nhiều thư. Hắn mở lá thư đầu tiên ra đọc, đó là pm của thi sĩ Dương-Thủy-Triều...
_Thư nhiều thế này bây giờ tôi phải làm sao ?
_Thì trả lời cho họ ! Họ đều ái mộ anh đấy mà ! Nếu hôm trước tôi không phát hiện ra anh phổ bài thơ của tôi thì anh đâu có nổi tiếng như bây giờ ! Anh nhìn kìa ! Mới đó mà có hơn năm chục điện thư gửi cho anh ...
Bobbi-Đôn nhớ lại hôm hắn được Ai-Cơ rủ đi uống cà phê về, gặp Thu-Liễu đứng trên bao lơn, Ai-Cơ đề nghị hắn lên nhà nàng uống miếng trà để nàng cho hắn nghe cái CD của kẻ nặc danh phổ thơ nàng đem tặng. Đang nghe thì Thu-Liễu chạy sang, tay cầm một tập giấy đưa cho Ai-Cơ, "sấp giấy này chị bỏ quên dưới vườn phải không?" rồi quay sang Bobbi-Đôn, Thu-Liễu giục, "anh về mau có một người khách đang chờ anh ở nhà !". Ai-Cơ gật đầu cám ơn còn Bobbi-Đôn bước theo Thu-Liễu, bụng phân vân không biết ai đến tìm mình.
Lúc Bobbi vào nhà thì ra đó là Tống-Mỹ-Linh, cô bé trong ca đoàn nhà thờ. Hắn lúng túng:
_Sao em biết nhà mà đến đây ?
Tống-Mỹ-Linh ấp úng trả lời:
_Cháu lấy địa chỉ của chú qua anh ca trưởng nhưng không có số phôn của chú. Cháu có làm phiền chú không? Cháu có việc nhờ chú nên mới tìm tới đây.
_Chuyện gi vậy em ?
_Cháu nghe chú nói về lý thuyết ca nhạc Zazz hay quá và hứa sẽ giúp cháu luyện âm, cháu sắp có trình diễn nên cần chú dạy cấp tốc.
Thu-Liễu nghe hai người xưng hô một cách "người dưng khác họ chẳng nọ thời kia ..." nên nàng nghĩ ... đây là chuyện "đừng kiu anh pằng chú", Thu-Liễu bỏ vào phòng đóng cửa để yên cho Bobbi ..."còn tuổi nào cho em" và cô bé thì...em xin tuổi nào ...còn tuổi nào cho ...anh. Cô bé con nhà ai mà xinh thật ...còn cả một...trời xanh trong mắt em sâu ...
Sáng hôm sau Bobbi-Đôn thức dậy muộn vì thức đêm trò chuyện với Tống-Mỹ-Linh. Hắn gọi vào sở cáo bịnh không đi làm. Thu-Liễu thấy hắn loay hoay pha cà phê trong bếp, nàng hỏi qua loa mấy câu rồi đeo túi ra tiệm nail. Thu Liễu có một phòng thuê trong tiệm làm móng tay để nhổ ...lông...cho khách đến làm đẹp.
Bên ngoài nắng đã lên cao. Bobbi-Đôn không đi làm cảm thấy buồn chán, hắn gọi phôn rủ Toni-Văn đi ăn sáng thì cũng đúng lúc Toni-Văn có chuyện cần bàn với hắn. Vừa mới xuống hết bậc thang thì có tiếng gọi:
_Anh Đôn, anh có rảnh không, lên đây một chút ?
_Tôi có hẹn với Toni-Văn, phải đi ngay e nó đợi !
_Vài phút thôi ... À mà anh đi ăn sáng hở, cho tôi đì với được không?
Bobbi biết từ chối không đưọc, miễn cưỡng đáp:
_Vậy tôi xin mời chị, tôi đi lấy xe nhé !
Xe chạy qua một vài ngả tư chưa ai nói gi với nhau. Bầu trời âm u, hàng cây hai bên đường nghiêng ngã trước gió, báo hiệu sắp có giông to. Ai-Cơ nghiêng đầu dựa vào cửa kiếng quay mặt nhìn Bobbi-Đôn lên tiếng:
_Anh Đôn ... chính anh tặng tôi cái CD ...anh có gì phải ngại mà phải giấu tên ?
Bobbi-Đôn giật mình quay lại làm xe chao đi:
_À ...m...um ...tôi thích bài thơ nên thử phổ nhạc...mà thôi .., Sao chị bìết ...được ?
_Hôm qua Thu-Liễu đưa tôi tập bản thảo mà anh để quên ngoài vườn, lúc đó có anh, mãi đến sáng nay, khi ngồi đợi nước sôi, tôi mở ra và tình cờ thấy mấy dòng nhạc anh viết tay kẹp trong đó..
_Thú thật với chị tôi chưa cho chị biết ... vì tôi muốn phổ thêm vài bài nữa để dò ý chị xem chị có thích không ? Thơ chị hay lắm!
_Cám ơn anh, Thì ra là vậy! Thôi thế này, để tạ ơn anh, tôi xin đãi anh một chầu ăn sáng nay để mừng bản nhạc quá hay của anh.
Bobbi-Đôn chưa kịp trả lời thì xe cũng vừa đến nhà in nơi Toni-Văn làm việc.
Họ kéo nhau đi ăn. Lúc chia tay nhau, Toni-Văn kéo Bobbi-Đôn ra riêng nói nhỏ vừa đủ nghe
_Bà chủ nhà có biết chuyện tao không có mặt qua đêm không mậy ?
_Chưa.
_Tồt ! Tao có thằng đệ tử làm nghề từ tiểu bang xứ lạnh mới sang Cali này, tao mới đưa nó vào phụ việc, tạm thời tối nay mày cho nó dọn vào ở với mày, ngủ ngoài phòng khách cũng được, chỉ vài ngày nữa là tao có chổ mới cho Thu-Liễu , "ẻm" sẽ dọn ra khỏi condo mày đang ở. À ! nghe mày được chia tiền bán nhà sao không thấy chè cháo gi ráo trơn mậy ?
_Dẹp mày đi ! Chuyện thằng nhóc đệ tử mày tao sẽ cho biết sau, tao về đây!
Trên đường về Bobbi-Đôn lái xe tốc độ không chừng, não bộ như có cái muỗng vô hình đang khuấy như khuấy một ly nước tràn đầy. Trong cơn lốc não, có lúc hắn thoáng thấy hình ảnh cái lưng ong và phần hông nhô cao của Thu-Liễu khi nàng nằm nghiêng uốn mình nơi phòng khách vào một đêm nào đó chỉ có hai người.
bảy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 02:03:35 bởi trandaik >