Người xa xứ
Tôi cũng đã tương tư hai lần rồi. Hôm nay qua đây lại thấy tương tư lòng bỗng lại tương tư thêm lần nữa. Tương tư
Bảo rằng xa cũng chẳng xa
Bảo gần sao vẫn như là xa xăm
Muốn đến thăm, chẳng dám thăm
Viết thư chẳng dám chỉ thầm nhớ thôi
Chao ôi nhớ đứng nhớ ngồi
Mà sao lạ nhỉ nhớ người dửng dưng?
Hỏi trời , trời có biết không?
Làm sao tôi lại nhớ mong một người?
Sao tôi lại nhớ nụ cười
Sao tôi lại nhớ làn môi của nàng
Câu thơ thoảng chút mơ màng
Đêm nay con nhện chăng mùng trong tôi
Nghiêng nghiêng cành trúc lả lơi
Câu quan họ hát " Người ơi đừng về"
Nguyễn Thế Duyên Người dưng Phải lòng thôn nữ miền quê
Hát câu quan họ...say mê một thời
Để giờ nghe hát "Người ơi..."
Vẫn còn xao xuyến rối bời trong tim... Nhớ thương biết nẻo mô tìm
Người dưng khuất nẻo bóng chim cuối trời...
Tương tư ánh mắt nụ cười,
Chênh vênh câu hát một đời vương mang...
Cây đa bến nước đình làng...
Theo vào nỗi nhớ dịu dàng...Người dưng!
Thương Giang
Tôi và nước Nga
......
Nhắn bạn, người ơi dẫu cách xa
Gió lạnh lòng ai chốn nước Nga
Phương Đông ánh sáng chân trời ấy
Đất Việt này đây đất quê nhà.
Minh Xuân
Tôi và nước Việt
Mấy chục năm trời sống cách xa
Quê hương xa lắc bóng nhạt nhòa
Dấn thân lưu lạc nơi đất khách
Nửa đời tóc đã điểm sương sa...
Bây giờ về quê biết làm gì?
Công danh ,sự nghiệp...thật ai bi
Dang dở nửa chừng xuân khởi nghiệp
Có khác nhiều đâu...gái lỡ thì?
An phận nơi này..,đành vậy thôi.
Nhắm mắt chờ xem canh bạc đời ,
Đỏ -Đen ,thua -thắng...ai biết được?
Hay chăng...chắc chỉ hỏi ông Trời?!?
Giá mình năng động như bạn cơ
Có khi về nước dựng cơ đồ
Đằng này mình băn khoăn đủ thứ
Sợ khó hòa nhập...Kẻ ngẩn ngơ!
Nên đành cam phận nơi xứ người
Lắt lay ,lạnh lẽo...Hứng tuyết rơi...
Hoài vọng cố hương trong thơ vậy.
Cốt sao con cái được đổi đời...
Thương Giang
Chúc Minh Xuân và gia đình bước sang Năm Mới tràn đầy niềm vui và Hạnh phúc!
Mưa xuân
Ngày hôm qua trời mùa đông giá lạnh
Mặt đất khô, cây rụng lá trơ cành
Bỗng sáng nay mưa bay thảm cỏ xanh
Lất phất những hạt sương mai bé nhỏ
Tôi giật mình nhìn nụ hoa hồng đỏ
Khẽ hé môi chờ đón giọt mưa xuân
Cây hồng xiêm mọc trước ngõ âm thầm Nghe ríu rít đàn chim về tìm quả
Trong gió sớm thôi không còn cái giá
Buốt tê người của không khí mùa đông
Cành hoa lan lại đơm những nụ hồng
Báo cho ai lúc sang mùa chuyển tiết
Mưa, mưa rồi! Hạt mưa xua bóng nguyệt
Cho cầu vồng lấp lánh ánh dịu dàng
Trên đường làng tiếng trẻ nhỏ vang vang
Ngày xuân đến nghỉ học mừng năm mới
Cả đất trời như đang chờ đang đợi
Cơn mưa xuân báo hiệu một mùa xuân.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2009 14:00:55 bởi Minh Xuân >
Ngắm chùm Ngọc điểm trắng nghinh xuân
Nhắn bạn phương xa tuyết trắng ngần
Hãy nghe trong gió mùi lan mới
Của đất trời quê bao ý xuân.
Một nhành Lan -Ngọc đẹp tuyệt trần!
Bạn gửi tặng Giang cả mùa Xuân
Hơi ấm quê hương mùi hoa thoảng
Khiến người tha hương nhớ bội phần... Thương Giang
Sang xuân
Mỗi độ đào mai hé sắc hồng
Hết buồn ta ngắm cảnh qua đông
Sương sớm còn bay đầu xóm núi
Mưa phùn đã lác đác bên sông
Người người nhộn nhịp đi chơi Tết
Chốn chốn rộn ràng cúng Táo Công
Lại một năm đến, một năm đến
Xuân sang vạn ý, rượu thêm nồng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2010 15:32:28 bởi Minh Xuân >
Chúc Minh Xuân và gia đình đón một Năm mới và Ngày Valentine ngập tràn niềm vui ,Hạnh phúc !
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Chúc Minh Xuân và gia đình đón một Năm mới và Ngày Valentine ngập tràn niềm vui ,Hạnh phúc !
Trời xanh cánh én vờn mây
Vườn xuân hàm tiếu tròn đầy nét xuân
Mai đáo yểu điệu dịu dàng
Gởi ngưới viễn xứ sắc ngàn hương hoa
Đất trời độ lượng bao la
An bình hạnh phúc giao thoa hương tình.
Nghinh Nguyên
Những xem trời đất xoay vần
Đón xuân sang ngỡ lòng xuân dạt dào
Phương Tây trắng tuyết xiết bao
Nỗi buồn xin dứt, lòng đào tìm xuân
Dặm xa thân gái gian truân
Chút hương quê mẹ đôi phần gửi qua.
Nhớ quê Nhánh đào Xuân gửi làm quà
Tặng người viễn khách gọi là tình quê...
Bao năm Tết chẳng thể về.
Giao thừa lặng ngắm bốn bề tuyết rơi...
Thân cò lặn lội xứ người.
Chạnh lòng buồn tủi nghe lời chúc Xuân.
Tết ngày đoàn tụ người thân
Còn mình lưu lạc đâu gần quê hương...
Thèm nghe tiếng mẹ yêu thương.
Dẫu chẳng còn bé...lệ vương...giọt dài...
Bánh chưng ,kẹo mứt , đào phai.
Mà sao vẫn thấy thiếu hoài...tình quê...
Kiev 25/2/2010-TG
Vì sao?
Em hỏi rằng vì sao anh hay đi
Lúc mặt trời lên buổi bình minh nắng tỏa
Hồn quê hương ơi thắm đậm nghĩa tình
Cuộc đời bao la, gió ngàn ơi xao xuyến,…
Nào phải đâu anh rong chơi bốn mùa
Một ba lô khoác tình yêu rừng núi
Kìa nhành lan vàng khoe sắc trên đèo
Kìa bóng tùng nghiêng đỉnh mây mù sương gió
Vạn bước chân sao lưu luyến bồi hồi
Ngàn dặm xa vẫn nhớ về em đó.
Bạt ngàn mênh mông là những cánh rừng già
Ngút ngàn mây khi lưng đèo dốc đá
Để ngày mai nương ngô chín bản làng
Nhìn nụ cười bên đồi chè xanh thắm
Để bầu trời lại tươi sáng thanh bình
Để làn mây vẫn nhẹ bay cuối xóm
Một đàn em đang chăn trâu vui đùa
Vẳng còn nghe tiếng sáo diều trong gió
Dòng sông kia nước chảy tự bao giờ
Nước đục trong nhớ núi rừng ngăn ngắt
Dù mai đây trong mưa nắng cuộc đời
Rừng gầm lên tiếng thét gào gió bão
Một con tim soi sáng những bước đường
Con mắt nhìn, đôi bàn tay xây đắp
Lặng mà nghe câu hát gọi sớm chiều
Tiếng thì thầm từ muôn miền đất nước.
Nỗi lòng
Nắng vàng vàng những chứa chan
Đung đưa cành phượng tím ngang lưng trời
Kìa ai rạng rỡ nụ cười
Hồng đôi má thắm, tóc đuôi trải dài
Gặp nhau một sớm ban mai
Chào mào lảnh lót hót ngoài vườn thưa
Người đâu cho nỗi thẫn thờ
Gần bên mà ngỡ xa như muôn vàn
Bâng quơ câu nói vội vàng
Liếc nhìn chẳng dám, tình chan chứa lòng
Ơ kìa cặp mắt ai trong!
Để tôi ngây ngất trong vòng say mê
Cùng nhau nhà lá, thuyền ghe
Vui bên bếp lửa ngoài hè lâng lâng
Gió đồng ngan ngát hương thầm
Chưa say men rượu đã nồng men duyên.
*
Những là từ lạ nên quen
Sáng mong thấy mặt, đêm đèn viết thơ
Vừa đôi, phải lứa, phải giờ
Sao không phải số, ngẩn ngơ những ngày?
Niềm riêng xiết kể bao đầy
Nỗi chung ai biết lòng này, hỡi ai!
Từ phen gió đụng cành mai
Hồn đà lạc lối, tâm ngoài cung mây
Mặt nhìn mặt, tay nắm tay
Gần nhau lưu luyến, sợ ngày xa nhau.
*
Thời gian trôi thật là mau
Phượng hồng đã đỏ sắc màu lao xao
Đêm nay vắng lạnh biết bao!
Mình tôi ôm gối nao nao lặng buồn
Người đi xa cách quan sơn
Một lời nhắn để nặng hơn nỗi sầu
Chim bay, hoa rụng về đâu?
Trăm thương ngàn nhớ một màu ái ân
Hoa bay theo gió xa dần
Cành đâm lá biếc biếc ngần soi gương
Mưa rơi lã chã bên vườn
Vắng ai, ai vắng để buồn trăm năm.
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2010 07:52:20 bởi Huyền Băng >
Nhắn bạn
Mới đó mà như đã rất lâu
Thời gian thấm thoát chóng qua mau
Cuộc đời những trải tình nhân thế
Số phận đôi lần chuyện bể dâu
Này ý trung nhân xa xin nhớ
Nhắn người tri kỷ vắng chớ sầu
Tóc xanh đòi mấy xuân thu nữa?
Sống gửi trần gian, biết có nhau?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: