Viết cho con...
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 29 bài trong đề mục
Hà Thu 14.01.2009 13:19:19 (permalink)
Con gái yêu thương của mẹ!
Mẹ sinh con trong lúc mọi thứ đều trở nên rất khó khăn. Những lo toan trong cuộc sống làm mẹ cạn kiệt sức lực. Những căn bệnh đang nằm yên trong cơ thể mẹ được đà sống dậy và tàn phá những cố gắng yếu ớt của mẹ. Mẹ thậm chí chẳng có sữa để cho con bú. Đêm đến, cầm bình sữa pha cho con trên tay mẹ cố gạt đi những dòng nước mắt của sự đau lòng và mỏi mệt. Con dường như đã biết thương mẹ nên ăn, ngủ rất ngoan.
Mẹ từng nghĩ mãi xem nên đặt tên con là gì, nhưng từ đáy lòng, mẹ muốn gọi con là Lạp Mai. Mẹ nghe nói Lạp Mai là loài hoa Mai đỏ chỉ mọc trên đỉnh núi cao. Vào mùa đông tuyết giá, càng bị bão tuyết dập vùi thì lại càng đua nở đỏ thắm. Mẹ biết cuộc sống của con gái mẹ sẽ gặp không ít khó khăn vì mẹ chẳng thể nào lo cho tương lai con một bước đệm vững chắc, cũng chẳng thể sống mãi để che chở cho con được. Chính vì vậy ước nguyện của mẹ là con có đủ lòng can đảm, có đủ sức mạnh vượt qua tất cả mọi chông gai, trắc trở như đoá Lạp Mai kia.
Như vậy ngày nào đó mẹ không còn được ở bên con thì cũng có thể yên lòng.
Đoá Lạp Mai của mẹ! Điều mà mẹ luôn muốn nói với con đó là: Mẹ yêu con biết nhường nào...
#1
    Hà Thu 15.01.2009 00:14:32 (permalink)
    Hai con yêu thương của mẹ!
     
    Khi các con đủ lớn để đọc được những dòng chữ này, thì mẹ đã chỉ còn là hình bóng trong trái tim con thôi.
     
    Nhiều khi nhìn các con say trong giấc ngủ, mẹ thấy lòng mình tê buốt. Các con có tội tình gì đâu? Mẹ cũng có tội tình gì đâu?
     
    Mẹ đang có một công việc mà nhiều người mong muốn, lẽ ra mẹ hoàn toàn có thể kiếm đủ tiền để nuôi nấng các con, nuôi người cậu tật nguyền của con và chữa bệnh cho mình. Nhưng bỗng dưng một món nợ trên trời rơi xuống, một món nợ mẹ nhận vì nghĩa mà thành ra làm hại thân mình. Để bây giờ hối cũng không còn kịp nữa.
     
    Xin các con hãy hiểu và tha thứ cho mẹ. Hãy hiểu là mẹ bị oan, bị người ta hại.
    Mẹ của các con từ một người có cuộc sống yên bình, tĩnh lặng, tâm trong, ý thiện. Vậy mà giờ đây bỗng chốc trở thành tội đồ. Nỗi nhục này rửa làm sao cho hết?
     
    Hai con của mẹ!
    Mẹ chỉ trong phút giây, bỗng nhiên trở thành một con người hoàn toàn khác. Tất cả sụp đổ dưới chân mẹ rất nhanh...rất nhanh, khiến mẹ trở tay không kịp. Giờ thì cũng chẳng biết làm sao nữa.
     
    Từ nhỏ chưa có ai nỡ nói nặng lời với mẹ, vậy mà giờ đây, vì những người các con gọi là bà trẻ, vì một người chị, người mẹ đã từng yêu hơn cả bản thân mình mà mẹ phải khốn khổ thế này, phải nghe người ta nhục mạ trước cơ quan, nghe người ta xúc phạm đủ điều, nghe người ta đe nẹt, dọa dẫm. Mẹ xấu hổ lắm các con có biết không?
     
    Nếu ông Trời có linh thiêng và công bằng, thì xin ông bù đắp cho các con và cậu con một cuộc sống bình an sau lúc mẹ qua đời. Còn thân mẹ giờ như chỉ mành treo chuông thôi.
    Căn bệnh của mẹ, đúng ra vào lúc này phải được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, thay vì điều đó thì mẹ lại phải chịu những chuyện khủng khiếp đến tận cùng. Có lẽ nếu người ta có tha mạng cho mẹ thì mẹ cũng tự chết mất thôi mẹ chẳng còn chút sức lực nào nữa.
    Xin các con hãy tha thứ cho mẹ! Xin hãy đừng trách những lỗi lầm của người mẹ tội nghiệp này.
    Nếu ngày mai mẹ không còn, hy vọng sau này các con có thể đọc được nhưng dòng này của mẹ như một lời trăng trối cuối cùng. Và nhớ rằng linh hồn mẹ sẽ luôn ở bên các con.
    Mẹ yêu các con!
     
     
    #2
      Bụi Tím 15.01.2009 14:20:09 (permalink)
      Hà Thu thân mến !
       
      Đọc những dòng tâm tư của HT, lòng Tím thật nhức nhối...
      Cuộc đời này là một vòng tròn tương sinh.....chúng ta tồn tại trên cõi đời này đều mắc nợ nhau...
      Hà Thu ráng vượt qua nhé...Cố gắng bằng hết tất cả khả năng của mình....
      Nếu mỗi người chúng ta được chết hai lần thì còn gì tốt hơn...nhưng tiếc rằng chúng ta chỉ được quyền chết đi một lần mà thôi...vì thế hãy tận dụng và làm hết những gì trong khả năng mình phải làm HT nhé...
      Mình tin rằng sau này 02 con của HT hiểu quà thương Mẹ lắm....
      Phía cuối con đường hầm đen tối thường có 01 vài tia sáng nhỏ le lói HT à...
      Mình ko biết HT là ai...và HT chắc cũng ko biết mình là ai?...nhưng mong rằng 01 vài dòng chia sẽ này...sẽ giữ HT ấm lòng....Và HT cứ nghĩ 01 người ko từng quen biết có thể cho nhau 01 vài giây phút ấm lòng...vậy những người thân...những bè bạn của HT...?họ sẽ cho nhau hơn thế nữa...
      Cuộc đời con người ai cũng có...những khoảng,những đoạn...những lúc ta rơi xuống tận cùng của nỗi đau của hiểu lầm...của ganh ghét óan hờn...nhưng đừng vì thế mà buông xuôi và bi quan tất cả HT nhé....
      Cố lên...chúc HT...vượt qua tất cả...vui và phải sống hen...
      Hôm nay Bầm xí xọn rùi....hihihi....
      #3
        Hà Thu 16.01.2009 16:48:11 (permalink)
        Cảm ơn Bụi Tím nhiều lắm. Dù Bụi Tím và Hà Thu không biết nhau, nhưng những lời an ủi của Bụi Tím làm Hà Thu thấy ấm lòng nhiều lắm.
        Có nhiều lúc thấy bi quan khủng khiếp, nhưng rồi chính hai đứa trẻ đã khiến mình có nghị lực hơn nhiều. Mỗi khi áp mặt vào cổ, tóc của hai đứa trẻ để hít hà mùi trẻ con, là mỗi khi mình lại thấy cuộc sống vẫn còn đáng sống lắm. Và thêm nữa là lòng yêu thương của những người thân dành cho mình, những người bạn thân và những người bạn mình chưa hề quen biết như chị Ly, Bụi Tím.
        Cảm ơn tất cả mọi người!
        #4
          Hà Thu 20.01.2009 00:11:14 (permalink)
          Các con yêu thương của mẹ!
          Khi nào các con đọc được những dòng nhật ký của mẹ, mẹ mong các con hãy tha thứ cho bố.
          Mẹ biết đó là điều rất khó, nhưng dù sao người đó cũng là bố của các con. Dù bố có thế nào đi nữa, các con của mẹ cũng không bao giờ được là kẻ bất hiếu.
          Nhiều năm tháng qua, mẹ đã nhẫn nhịn nuốt nỗi uất hận vào lòng, nhưng đến giờ mẹ chẳng còn lòng dạ nào nữa. Vào lúc món nợ trời ơi kia rơi xuống đầu mẹ, lúc mẹ cần sự chở che an ủi của bố nhất thì bố lại ngang nhiên công khai đi lại với người ta.
          Gía như bố các con cứ tiếp tục nói dối, ít ra mẹ còn cảm nhận được rằng bố vẫn còn đôi phần yêu thương cái gia đình này, còn nói dối là còn sợ mất nó. Nhưng bây giờ thì chẳng còn gì để nói nữa rồi.
          Mẹ tin là các con khi lớn lên sẽ thấu hiểu nỗi đau của mẹ bây giờ, để đừng trách mẹ vì đã khiến các con phải lìa xa bố.
          Bé Bi của mẹ ơi! Con đã 5 tuổi rồi, đã ra dáng là người đàn ông trong nhà để có thể cho mẹ tựa vào vai con mà khóc. Còn Nana của mẹ, con mới 5 tháng tuổi thì còn quá bé bỏng để cảm nhận nỗi đau này. Nhưng như vậy có lẽ lại tốt cho con hơn.
          Hôm qua, mẹ đưa con về chơi thăm bà nội, bà ôm lấy con rồi bảo mẹ cứ về đi, mấy hôm nữa xuống đón con cũng được. Bà nội của con đã làm mẹ rồi ,lẽ ra phải hiểu nỗi lòng của mẹ chứ? Mẹ sao có thể xa con được? Đêm qua không có con ở bên, mẹ cố dỗ giấc ngủ mà không sao ngủ được. Sáng nay dậy sớm, qua bà nội đón con về, nhưng bà vẫn chưa muốn để con về với mẹ. Mẹ buồn và thương con quá, nhưng bà nội con vốn là người quyết đoán, việc gì bà đã nói ra thì tất cả mọi người trong gia đình đều phải răm rắp nghe theo. Vậy là lại thêm một ngày nữa vắng con rồi, đêm nay lại một đêm nữa thức trắng mất thôi. Giờ này con ngủ chưa? Bàn tay bé xíu có ôm bà nội như mọi khi ôm mẹ không con? Con đã cảm nhận được nỗi nhớ của mẹ dành cho con chưa nhỉ?
          Nana bé bỏng, mẹ nhớ con biết chừng nào.









          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/62320/DC2702AA64BF491CAE9EE5DDD0A55827.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2009 00:25:04 bởi Hà Thu >
          Attached Image(s)
          #5
            Hà Thu 20.01.2009 00:30:26 (permalink)
            Nhà bà ngoại sắp có đám giỗ. Dự kiến mời khá đông người, vậy nên tất cả mọi người phải tập trung để bàn bạc. Mình lĩnh trách nhiệm trông nom bọn trẻ để các mẹ, các dì yên tâm "công tác".
            Danh sách lũ trẻ gồm có: con trai Tấn Cường 5 tuổi, con gái Quỳnh Ngân 5 tuổi, em gái Hồng Phúc 2 tuổi, con trai Bibi 1 tuổi và con gái Nana mới sinh.
            Sáng sớm, bế bé Na từ trên gác xuống chưa kịp đặt vào nôi thì con trai Cường và con gái Ngân đã túm hai bên áo:
            - Mẹ! Con muốn đánh răng trước uống sữa sau.
            - Không! Như thế là sai, em muốn uống sữa trước, đánh răng sau cơ, Cường nói nhầm rồi.
            - Em Ngân mới nhầm phải không mẹ?
            Mắt mình hơi hoa lên, nhưng cố giữ bình tĩnh để đặt bé Na vào nôi và giải quyết vụ kiện tụng. Đợi tới khi cả hai đứa chịu ngồi đánh răng, nhìn đồng hồ mất gần 20 phút. Chưa kịp hoàn hồn, đã thấy tiếng dì Hạnh gọi:
            - Chị Hà ơi! Bé Phúc đến rồi đây.
            Vội vội vàng vàng chạy ra ngõ đón bé Phúc. Mình rút kinh nghiệm từ hai cô cậu kia nên nhìn thấy bé Phúc là toét miệng cười thật tươi, ai dè con bé khóc thét:
            - Mẹ chị Hà làm mặt xấu! Con ứ chơi với chị Hà đâu.
            Lại mất đến 20 phút để năn nỉ, dỗ dành cô em gái. Tới khi cô em gái chịu ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay chị thì hai cái "loa" vừa đánh răng xong cùng hét váng lên:
            - Mẹ ơi! Con đói bụng.
            Hì hụi nịnh bợ để đặt được cô em gái vào cũi, túm vội cái cặp lồng, dùng hết 12 thành công lực để "bay" tới hàng bún mua hai bát bún riêu. Nhẩm tính thời gian khi về gần đến nhà mất không đầy 10 phút. Chưa kịp tự đắc với thuật khinh công của mình thì đã nghe thấy tiếng khóc của cô em gái, vội dùng thêm 12 thành công lực nữa để "bay" về. Cảnh tượng đập vào mắt làm mình dở khóc dở cười.
            Cậu con trai lớn của mình đang cầm chiếc cần câu, buộc cái kẹo ở đầu dây và câu cá, con cá của hắn là dì Hồng Phúc đang khóc tóang lên vì cá không sao bắt được mồi.
            Con gái Nana thì mặt tươi như hoa vì được Quỳnh Ngân cho ngậm ngón tay út.
            Lúc ấy mình hoàn toàn có khả năng phát điên lên. Nhưng may quá, còn kìm chế được nên cũng chưa đến nỗi. Lại mất một thời gian đáng kể để vừa la mắng đứa cần la mắng, vừa dỗ dành đứa cần dỗ dành để dẹp loạn. Vừa hay hai nhóc lớn ăn xong thì đến lượt Bibi gây sự. Tất cả cũng chỉ tại cái cặp tóc xinh đẹp trên đầu dì Phúc làm Bibi chịu không nổi, Bibi giật nó ra tung vào nôi của Nana, Nana và dì Phúc cùng khóc thét lên một lượt, Bibi thấy vậy thì sợ quá khóc to hơn cả dì với em Na.
            Lúc ấy mình chỉ còn biết kêu trời!
            Nhưng ông trời ở trên cao quá, nắng của ông cũng cao làm Quỳnh Ngân phải đu lên cửa sổ thể hiện vũ điệu đón nắng, Tấn Cường ở dưới cổ vũ nhiệt tình. Ôm được Quỳnh Ngân xuống đất mình chỉ còn đủ sức thều thào:
            - Ngoan nào con gái!
            May quá, khi mình tưởng như không còn đủ sức chịu đựng nữa thì mẹ với dì Hạnh về. Hai người nói nói cười cười khoe là:
            - Bà ngoại dự kiến làm 12 mâm cỗ.
            Ôi! Với một buổi sáng như thế này, mình hoàn toàn có khả năng làm một mình xong 12 mâm cỗ, không cần phải họp bàn với bất cứ ai.




            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/62320/BD0179167F9C47B481CD0A85D4EE7292.JPG[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2009 00:39:43 bởi Hà Thu >
            Attached Image(s)
            #6
              Viet duong nhan 20.01.2009 05:54:45 (permalink)

              Trích đoạn: Hà Thu

              Các con yêu thương của mẹ!
              Khi nào các con đọc được những dòng nhật ký của mẹ, mẹ mong các con hãy tha thứ cho bố.
              Mẹ biết đó là điều rất khó, nhưng dù sao người đó cũng là bố của các con. Dù bố có thế nào đi nữa, các con của mẹ cũng không bao giờ được là kẻ bất hiếu.

              .......................

              Hà Thu thương,
               
              Cô 7 ghé vào đọc những lời của HT, thấy hoàn cảnh của HT thật buồn - Chạnh nhớ tới thận phận của cô 31 năm về trước.
              HT dạy con y như cô 7 dạy - Chuyện người lớn không đưa con nít vào cuộc - Dạy các con luôn lễ phép và hiếu thảo với người cha - Dù muốn dù không gì cha vẫn là cha của các con.
               
              HT đừng quá bi quan và tuyệt vọng - Đời người ai cũng có lúc vào đường hầm, và đầu đường kia sẽ là ánh sáng. Hơn nữa, HT còn cha mẹ gần đó. Dù ít nhiều cha mẹ anh em cũng giúp đỡ và che chở cho HT.
               
              31 về trước, cô 7 một mình thân với 2 con (đứa 11 và đứa 9 tuổi) ở đất Paris ánh sáng này.
               
              Nhìn ai, ai cũng hững hờ
              Vả vờ tai điếc, mắt mờ ngang qua.
               
              Rồi trời sinh voi phải sinh cỏ. Cô 7 vượt qua và nuôi các con đã khôn lớn hết. Ngày nay cô 7 trở về với cô đơn đây. Vì các con đã ra ở riêng từ lâu rồi.
               
              Cô chân thành chia xẻ nỗi niềm của HT - Và cầu chúc HT can đảm để vượt qua cơn bệnh và những sống gió hiện tại. Hãy ráng qua năm mới mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
              Thương HT nhiều
              [sm=kissing.gif][sm=rose.gif]
              Cô Bảy_vdn
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2009 16:07:46 bởi Viet duong nhan >
              #7
                Hà Thu 20.01.2009 11:44:15 (permalink)
                Con cảm ơn cô Bảy!
                Cô biết không? Lúc con khốn khổ nhất, một mình nhất, con chẳng có ai để sẻ chia ngoài nơi này. Vì ít nhất con cũng có thể giãi bày lòng mình một cách thẳng thắn và chân thật nhất. Lúc đó con cũng chợt nghĩ về cô và thấy mình còn hạnh phúc hơn cô nhiều, vì bên con còn có cha mẹ, em trai và em gái, cô thì chỉ có một mình.
                Con thương cô nhiều!
                #8
                  Viet duong nhan 20.01.2009 16:00:32 (permalink)


                  Cô Bảy 'thỉnh' Mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát về "nhà" Hà Thu đây - Khi nào 'vào ngõ cụt' chỉ một đường cứu cánh đó là con nhìn Mẹ Quan Âm Từ Bi mà cầu xin với tất cả lòng thành thì Mẹ sẽ ứng hiện bằng cách gởi Quí Nhân đến giúp đỡ con ngay.
                   
                  "TÂM THÀNH THÔNG THIÊN - LÒNG THÀNH THÔNG THÁNH"
                   
                  HT hãy vững niềm tin để vượt qua giông bão (đời) này nha !
                  Chúc 3 mẹ con của con được vạn sự AN LÀNH.
                   
                  Thương 
                   [sm=kissing.gif][sm=rose.gif] [sm=kissing.gif][sm=rose.gif] [sm=kissing.gif][sm=rose.gif]
                  Cô Bảy
                  #9
                    Hà Thu 23.01.2009 03:44:27 (permalink)
                    Con cảm ơn cô Bảy nhiều!
                    Con chúc cô năm mới mạnh khỏe, và hạnh phúc!
                    [sm=kissing.gif]
                    #10
                      Hà Thu 26.01.2009 00:16:14 (permalink)
                      Các con yêu thương của mẹ!
                      Đây là những giờ phút đầu tiên của năm mới. Mẹ một mình ngồi đây, viết những dòng này để cầu chúc cho các con yêu thương của mẹ, khỏe mạnh, ngoan ngoãn, và luôn được bình an.
                      Giờ này các con đang đi xem pháo hoa với bố. Chắc các con vui lắm. Mẹ cũng vậy.
                      Mâm cỗ giao thừa đã bày xong. Những lời khấn của mẹ cũng bay xa lắm rồi. Mẹ đợi bố và các con về để ăn chung bữa cơm đầu tiên của năm mới. Ước  gì gia đình ta mãi mãi được xum vầy vui vẻ như vậy. Ước gì những buồn phiền năm cũ cũng trôi qua từ sau bữa tất niên. Ước gì cuộc đời sau này sẽ đừng mang thêm sóng gió!
                      Cầu chúc tất cả mọi người mùa xuân an lành!
                       
                       
                      #11
                        Viet duong nhan 26.01.2009 02:22:12 (permalink)
                        Năm Mới Kỷ Sửu vừa bước qua (bên VN)- cô Bảy thương chúc Hà Thu và gia đình thật bình an hạnh phúc và vạn sự như ý
                        Ly Rượu Mừng

                        Lì xì nè

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2009 02:23:50 bởi Viet duong nhan >
                        #12
                          Hà Thu 29.01.2009 05:03:02 (permalink)
                          Con cũng chúc cô Bảy và gia đình VNTQ một năm mới thành công và hạnh phúc![sm=rose.gif]
                           
                          #13
                            Hà Thu 29.01.2009 15:49:51 (permalink)
                            Các con yêu thương của mẹ!
                            Những ngày qua bố con đã mải mê đi tìm một bến bờ khác. Nhưng đến hôm nay mẹ nghĩ rằng có thể bố đã nhận ra, bến đỗ bình yên nhất của bố chính là bên mẹ con mình.
                            Cả đêm mẹ trăn trở, nghĩ mãi về lời đề nghị của bố. Tha thứ, hay không tha thứ? Mẹ nói để cho mẹ một tuần suy nghĩ. Nhưng trong lòng có lẽ đã có quyết định rồi.
                            Khi bố phản bội mẹ con mình, mẹ con mình đã đau như thế nào, thì bây giờ bố của các con cũng đang phải trải qua chính nỗi đau ấy. Mẹ từng rất đau nên mẹ hiểu, và dù có oán hận đến thế nào đi nữa, mẹ vẫn thấy có chút xót xa khi nhìn bộ dạng thất thần của bố con. Tết nhất mà cũng chẳng có nơi nào để trở về, đó chẳng phải là hình phạt với bố con rồi sao? Bao nhiêu tiền do công sức bố làm ra, bị người ấy lừa gạt hết, chẳng phải bố còn đau hơn mẹ con mình đó sao?
                             
                            Các con yêu thương!
                            Tình yêu mẹ dành cho bố con đã theo mây trời trôi đi xa mãi rồi. Nhưng bên nhau một ngày cũng là nghĩa vợ chồng. Lúc mẹ cần bố con nhất, lúc tính mạng mẹ bị đe dọa nhiều nhất thì bố con công khai quan hệ với người thứ ba để rời xa mẹ con mình. Nhưng mọi việc đâu đơn giản như bố con nghĩ? Bố con đặt hy vọng vào cô ấy nhiều quá nên thất vọng càng nhanh và càng nhiều. Lúc này bố lại chẳng còn nơi nào ngoài mấy mẹ con mình để quay về. Nếu mẹ không dang tay đón bố con về thì cảm thấy có lỗi với các con, nếu mẹ đồng ý thì lại có lỗi với hạnh phúc của cuộc đời mình. Nhưng vì các con mẹ sẽ cho bố con một cơ hội cuối cùng. Hy vọng sẽ không bị bố con làm đau thêm lần nữa, vì lần này bố con đã thấm thía nỗi đau của mẹ lắm rồi!
                            Tha thứ cho bố, các con nhé!
                             
                             
                            Thôi! Anh hãy về đi, trời cũng đã khuya rồi.
                            Mâm cơm nguội con mong anh lắm đấy!
                            Và sâu thẳm trong lòng em cũng vậy.
                            Dù dỗi hờn còn vây kín trong tim.
                            Bỏ rơi mẹ con em, anh mê mải đi tìm,
                            Những ảo vọng ở chân trời xa quá.
                            Nhưng hạnh phúc đâu mỏng manh như chiếc lá,
                            Để dễ dàng anh nắm ở trong tay.
                            Anh đã yêu, yêu điên đảo mê say
                            Thứ tình yêu anh chưa bao giờ có.
                            Bỏ rơi em, quên đi bầy con nhỏ
                            Nhưng ảo vọng tan rồi anh lại thật đơn côi.
                            Trái tim em dù nhỏ bé thế thôi
                            Vẫn đủ chỗ cho anh sau một lần lầm lỗi.
                            Anh hãy về ăn cùng em và con bữa tối.
                            Để hiểu rằng hạnh phúc chính là đây.
                            Nó dung dị chứ không phải đủ đầy
                            Và gần gũi chứ không hề xa quá!
                            Mẹ con em không mỏng manh như chiếc lá.
                            Mà có thật bên anh cho đến hết cuộc đời.
                             
                            #14
                              Hà Thu 03.02.2009 07:01:50 (permalink)
                              Nhiều lúc soi gương, thấy khuôn mặt mình hiện lên, cứ quen quen, lạ lạ. Người đàn bà trong gương không lẽ là mình đấy sao?
                              Khuôn mặt gầy, những vết nhăn đã hằn lên đuôi mắt, những vết rạn chân chim nối nhau chạy vòng quanh như những con sóng nhỏ. Bao nhiêu lo âu, bao nhiêu buồn phiền giờ chẳng giấu được ai. Khuôn mặt của mình đã hiển hiện lên tất cả, sau nhiều năm mình cố tình kìm giữ. Mỗi vết rạn như một nỗi đau mà bao năm nay không thể nào phai mờ.
                              Nào là nỗi lo khi con ốm, nỗi lo khi công việc không được như ý mình, nỗi lo cho cuộc sống thường nhật, từ chuyện cơm, áo, gạo, tiền đến chuyện cái xe hư...
                              Thảng hoặc xen vào đó cũng có những niềm vui, những niềm hạnh phúc nho nhỏ, nhưng cũng theo thời gian hằn lên khuôn mặt mình dấu vết. Niềm vui khi con yêu lần đầu gọi Mẹ, niềm vui khi con chập chững bước đi, niềm vui bất chợt được đôi tay bé xíu của con ôm mẹ vào lòng, và còn nhiều niềm vui khác nữa....
                              Nhưng bây giờ mình già mất rồi. Mỗi ngày con lớn là mỗi ngày mình già đi. Thời gian cũng trôi qua hối hả, dù chặng đường phía trước vẫn còn dài.
                              Và rồi, mình luôn hy vọng những bước chân còn dang dở của mình, chắc chắn sẽ có con mình đi tiếp...
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 29 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9