Các con yêu thương của mẹ!
Những ngày qua bố con đã mải mê đi tìm một bến bờ khác. Nhưng đến hôm nay mẹ nghĩ rằng có thể bố đã nhận ra, bến đỗ bình yên nhất của bố chính là bên mẹ con mình.
Cả đêm mẹ trăn trở, nghĩ mãi về lời đề nghị của bố. Tha thứ, hay không tha thứ? Mẹ nói để cho mẹ một tuần suy nghĩ. Nhưng trong lòng có lẽ đã có quyết định rồi.
Khi bố phản bội mẹ con mình, mẹ con mình đã đau như thế nào, thì bây giờ bố của các con cũng đang phải trải qua chính nỗi đau ấy. Mẹ từng rất đau nên mẹ hiểu, và dù có oán hận đến thế nào đi nữa, mẹ vẫn thấy có chút xót xa khi nhìn bộ dạng thất thần của bố con. Tết nhất mà cũng chẳng có nơi nào để trở về, đó chẳng phải là hình phạt với bố con rồi sao? Bao nhiêu tiền do công sức bố làm ra, bị người ấy lừa gạt hết, chẳng phải bố còn đau hơn mẹ con mình đó sao?
Các con yêu thương!
Tình yêu mẹ dành cho bố con đã theo mây trời trôi đi xa mãi rồi. Nhưng bên nhau một ngày cũng là nghĩa vợ chồng. Lúc mẹ cần bố con nhất, lúc tính mạng mẹ bị đe dọa nhiều nhất thì bố con công khai quan hệ với người thứ ba để rời xa mẹ con mình. Nhưng mọi việc đâu đơn giản như bố con nghĩ? Bố con đặt hy vọng vào cô ấy nhiều quá nên thất vọng càng nhanh và càng nhiều. Lúc này bố lại chẳng còn nơi nào ngoài mấy mẹ con mình để quay về. Nếu mẹ không dang tay đón bố con về thì cảm thấy có lỗi với các con, nếu mẹ đồng ý thì lại có lỗi với hạnh phúc của cuộc đời mình. Nhưng vì các con mẹ sẽ cho bố con một cơ hội cuối cùng. Hy vọng sẽ không bị bố con làm đau thêm lần nữa, vì lần này bố con đã thấm thía nỗi đau của mẹ lắm rồi!
Tha thứ cho bố, các con nhé!
Thôi! Anh hãy về đi, trời cũng đã khuya rồi.
Mâm cơm nguội con mong anh lắm đấy!
Và sâu thẳm trong lòng em cũng vậy.
Dù dỗi hờn còn vây kín trong tim.
Bỏ rơi mẹ con em, anh mê mải đi tìm,
Những ảo vọng ở chân trời xa quá.
Nhưng hạnh phúc đâu mỏng manh như chiếc lá,
Để dễ dàng anh nắm ở trong tay.
Anh đã yêu, yêu điên đảo mê say
Thứ tình yêu anh chưa bao giờ có.
Bỏ rơi em, quên đi bầy con nhỏ
Nhưng ảo vọng tan rồi anh lại thật đơn côi.
Trái tim em dù nhỏ bé thế thôi
Vẫn đủ chỗ cho anh sau một lần lầm lỗi.
Anh hãy về ăn cùng em và con bữa tối.
Để hiểu rằng hạnh phúc chính là đây.
Nó dung dị chứ không phải đủ đầy
Và gần gũi chứ không hề xa quá!
Mẹ con em không mỏng manh như chiếc lá.
Mà có thật bên anh cho đến hết cuộc đời.