14. Phan-sinh đến thăm cô ở Kim-lăng Ai ngờ một tấm tự-nhiên,
Có khi cũng động đến trên chuyển vần.
Hai phương chỉ Tấn, tơ Tần,
Bỗng đâu như giắt dần-dần lại cho.
Phan-sinh từ ở Thành-đô,
Lần lần nắng hạ, mưa thu từng ngày.
Nhớ song thân, ngậm-ngùi thay,
Nhớ hương-thôn, cách nước mây mấy từng.
Nhớ xưa còn nhỏ nghe rằng :
Có cô tu ở Kim-lăng cũng gần.
Tức thì trỏ nẻo dời chân,
Thênh-thênh bãi bạc, lần lần dậm xanh.
Mới hay sơn thủy hữu tình,
Cỏ hoa đón khách, én anh đưa người.
Cửa chùa phơi-phới gần nơi,
Nhác trông cảnh bụt bầu trời lạ sao !
Chập-chồng quán thấp, lầu cao,
Hương nghi-ngút tỏa, hoa ngào-ngạt bay.
Chuông rền, mõ ruổi, khánh lay,
Thông già điểm trống, trúc gầy khua sênh.
Thầy đương kinh-giáo tập-tành,
Diệu-Thường đứng tựa bên mành câu-lơn.
Nhác trông ra mái tam-quan,
Thấy chàng niên-thiếu lạc ngàn ngẩn-ngơ.
Lạ con mắt, hãy còn ngờ,
Thác mành-mành, hỏi: "Khách thơ quê nào ?
Vả con người cửa mận đào,
Việc gì mà khéo tìm vào non sâu ?"
Sinh nghe khúm núm dưới lầu,
Gửi rằng: "Con cháu sang hầu sư cô.
Trình tên tuổi, bạch duyên-do,
Giở nông-nỗi trước, kể trò-chuyện sau."
Sư nghe lặng ngắm giờ lâu,
Quyển vàng sẽ gác, hạt châu sụt-sùi.
Dạy rằng: "Hãy bước vào ngồi,
Thế mà cô nghĩ là ai, vô tình !
Mới thăm hỏi sự nhà mình,
Anh thong-thả, chị bình-ninh, cô mừng.
Khen ai tỏ nẻo đưa chừng,
Cho con lặn suối, băng rừng tới đây !
Đây tuy thú mọn cỏ cây,
Thanh nhàn cứ ở lâu ngày cũng quen.
Gần cô cho tiện sách đèn,
Lọ là khuất-nhiễu chốn phiền-hoa chi !
Cũng đừng áy-náy lòng quê,
Bao giờ áo gấm mặc về mới cam !
Ngựa hồng, đai bạc, áo lam,
Trời cho, vả có chí làm thì nên !
Phải khi hương lửa bén duyên,
Bõ công tuổi-tác, rạng nền tổ-tông."