CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 65 trên tổng số 65 bài trong đề mục
chuonggio_ngaytrove0 19.02.2011 14:01:45 (permalink)

LẶNG LẼ NHỮNG GIỌT
ĐỜI


Anh Trần Quang Dũng Chủ tịch Hội người khuyết tật tỉnh Hà Nam là một người khuyết tật
đã nói với tôi qua tin nhắn điện thoại: - "Cám ơn em Phong Linh cg vì tập thơ ''Giọt Lệ Đơn Côi'' em tặng! Anh đang đọc nó. Chúc em luôn tự tin hơn nữa trong cuộc sống. Anh thấy ấn tượng với mấy bài thơ của em, anh luôn cười nhưng lại thích buồn. Em hãy cười lên nhé! Cứ cười cho lòng thoải mái, ít nhất cũng làm người khác thấy vui. Chúc em làm được nhiều việc cho mọi người vui. Có chị lễ tân ở khách sạn Khăn Quàng Đỏ (nơi đón khách mời của báo Thanh Niên về nhận giải VƯỢT LÊN SỐ PHẬN lần 3) nói khi đọc thơ của em chị ấy đã khóc''! Tôi nói lại với anh: -"Anh chúc em làm được nhiều việc cho mọi người vui, vậy mà em đã làm cho bao người buồn và khóc khi đọc thơ của em như chị lễ tân ở khách sạn Khăn Quàng Đỏ"! Anh Trần Quang Dũng an ủi: -''Em không tin có những niềm vui đến từ những giọt nước mắt sao? Ai bảo khóc là buồn? Ai nói cười là vui? Em giúp mọi người hiểu giá trị cuộc sống! Em hãy mạnh mẽ lên. Chúc em khỏe, và có những bài thơ hay nhé Phong Linh''.
Tôi
đã khóc khi đọc những lời tâm tình thật sự của anh. Tuy là một người khuyết tật nhưng anh đã là một tấm gương mà bao người lành lặn như tôi không thể nào với tới được. Có những điều anh làm mà những người như tôi không thể nào làm nổi. Anh thật mạnh mẽ, nụ cười luôn nở trên môi, tự tin đến không ngờ. Tôi không thể không ngưỡng mộ anh. Con người ta không chỉ có đầy đủ mọi thứ mới là hoàn hảo. Tôi đã nói với anh: -''Em rất thích nụ cười của anh, nó làm em thấy tự tin hơn trong cuộc sống này''. Dũng rất hòa đồng, giọng nói rắn rỏi của anh làm người khác thấy mình nhỏ bé trước anh, trước một trái tim tàn nhưng không phế.
Con người ta sống không chỉ với những ước mơ mà cần dám nghĩ dám làm. Nhìn anh, tôi hiểu không có việc gì là không thể làm
được, mà quan trọng là cách nhìn và làm như thế nào của từng người. Nếu con người ai cũng biết vươn lên số phận, không bị gục ngã trước cám dỗ thì cuộc sống này sẽ hoàn hảo biết bao nhiêu.
Cuộc
đời của mỗi con người ai cũng mong muốn có được cuộc sống đầy đủ, bình yên và hạnh phúc. Nhưng vẫn còn những con người kém may mắn, thiệt thòi từ lúc mới sinh ra. Tuy nhiên họ vẫn tràn đầy niềm tin, bởi họ biết nỗ lực vượt khó để vươn lên. Có những hoàn cảnh sống làm xúc động lòng người. Nghị lực, ý chí mãnh liệt khiến họ phấn đấu khẳng định mình trở thành người có ích. Những con người ấy thật đáng khâm phục và trân trọng biết bao.
Những con người vượt lên số phận trong nhiều hoàn cảnh khác nhau. Họ là ai? Họ làm
được những gì? Những thành tích, thành công của họ mang lại cho chính cá nhân hay cho đoàn thể cộng đồng? Những thành công ấy, nhiều người lành lặn hẳn hoi cũng cũng không thể sánh bằng. Họ cho chúng ta nhận biết thêm về sức mạnh tinh thần tiềm ẩn trong mỗi một con người là mạnh mẽ biết bao nhiêu.
Chuyện về những người khuyết tật giống như những câu chuyện cổ tích có thật giữa
đời thường để chúng ta học tập và khâm phục.
Chuyện về nhà thơ "viết nằm"
Đỗ Trọng Khơi ở Thái Bình vì bị bạo bệnh từ bé nên phải nằm một chỗ, thế mà ông vẫn viết đều đặn nhiều tập thơ, nhiều tác phẩm văn học xuất sắc, đoạt nhiều giải thưởng. Trên 50 tuổi may mắn có người phụ nữ cảm phục và yêu thương nên ông mới được làm cha. Rồi chuyện nhà văn "viết đứng” Trần Văn Thước cũng ở Thái Bình, bị tai nạn lao động hỏng cả hai chân, bại liệt nửa người. Ông phải cột nạng gỗ vào chân tựa người vào bàn để đứng viết, thế mà đã cho ra đời nhiều tác phẩm văn với đủ thể loại đoạt nhiều giải thưởng. Cả hai người đã đều là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Trần Văn Thước nói: -''Tôi rất buồn vì chưa đủ tài viết nhiều về nông dân, nông thôn, chừng nào còn đứng lên ngồi xuống mà viết được nữa, chừng ấy tôi không rời cây bút. Một từ một câu tôi viết là một sự chứng tỏ tôi đang còn tồn tại, tôi đang còn hạnh phúc được phục vụ con người''. Thật là những tấm gương sáng về nghị lực, tinh thần lao động nghệ thuật.
Chuyện về hai cậu học trò nhỏ người dân tộc thiểu số chỉ
đi bằng… một đôi chân ở trường Tiểu học Ya Chim tỉnh Kon Tum khiến ai cũng phải mủi lòng. Suốt nhiều năm liền A Trâm đến trường bằngđôi chân của A Pyĩưh! A Trâm hiếu học, nhìn những đứa bạn trong làng đến lớp, A Trâm nói với bà và mẹ: -"Bà, mẹ ơi, thà con nhịn ăn chứ đừng bắt con phải nghỉ học''. Đôi chân tật nguyền không đi được, A Trâm mỗi ngày đến trường trên lưng bạn A Pyĩưh cõng. A Pyĩưh là một tấm gương sáng.
Tôi gặp hai em trong phòng số 106 khi
đi cùng Nguyễn Hữu Thịnh (một bạn thơ cũng bị tật nguyền do chất độc da cam) tại khách sạn Khăn Quàng Đỏ. Hai em là nhân vật ra nhận giải thưởng ''VƯỢT LÊN SỐ PHẬN" lần 3 này. A Trâm đã 14 tuổi học lớp 8 rồi. Tôi hỏi bây giờ A Pyĩưh còn phải cõng bạn đến trường nữa không? A Pyĩưh nói: -"Bây giờ em không phải cõng bạn nữa bởi đã có chiếc xe đạp của Chủ tịch nước tặng, hai đứa em đèo nhau đến trường”. Thịnh hỏi hai em đoạt giải gì trong đợt này. A Trâm nói hai đứa em là nhân vật trong bài viết đoạt giả A. Tạm biệt đôi bạn, tôi và Thịnh tặng hai em hai tập thơ của tôi và Thịnh ''Giọt Lệ Đơn Côi''''Thương Lắm Mai Sau''.

Người tôi muốn nói
đến nữa là chị Thạch Thị Dân, Đại biểu Quốc hội tỉnh Trà Vinh, dân tộc Khơme, giảng viên trường Cao đẳng Sư phạm Trà Vinh, người có dáng "đi nghiêng" của người khuyết tật. Chị là con út trong gia đình có 5 chị em, mồ côi mẹ năm Dân lên 8 tuổi. Lúc mẹ đang bế kẹp sườn thì người anh nô đùa kéo mạnh chân trái làm trật khớp xương, chị phải mang thương tật vĩnh viễn.
Cho dù khuyết tật, mồ côi, nhà nghèo, nhưng với bản tính ham học cộng thêm ý chí quyết tâm, Dân học rất giỏi, là một tấm gương sáng cho các bạn noi theo. Chị nói: -''Em biết mình là người khuyết tật và chính vì
điều đó mà em luôn nỗ lực phấn đấu để biến điểm yếu của mình thành điểm mạnh''. Và không hổ thẹn với lời nói ấy, chị đã tốt nghiệp thạc sĩ ở Hà Nội về quê làm giảng viên Cao đẳng Sư phạm và trở thành Đại biểu Quốc hội. Bài viết của chị có đoạn: -''Bây giờ tôi đã là Đại biểu Quốc hội khuyết tật, tôi rất hạnh phúc, càng hạnh phúc hơn khi tôi có tổ ấm gia đình và một con trai khoẻ mạnh''.
Chuyện tiếp theo xin nói về một cậu bé không có hai tay, mọi sinh hoạt
đều nằm trên đôi chân kỳ diệu. Đó là Nguyễn Minh Trí sinh 11/12/1992 ở tổ 14 Ấp Tây A xã Thạch Mỹ Tây huyện Châu Phú tỉnh An Giang. Thế mà khi tròn 5 tuổi Nguyễn Minh Trí đã biết bơi rất giỏi. Hành trình đến với con chữ của Trí cũng là một kỳ tích. Việc học viết bằng chân thật khó khăn nên đến năm 10 tuổi em bắt đầu xin vào lớp một. Hiện Nguyễn Minh Trí đang là học sinh lớp 9. Được siêu thị thành phố Long Xuyên tặng một máy vi tính, sau khi học lớp tin học hè năm 2007 em đã sử dụng thuần thục bằng chân như những người bình thường. Nguyễn Minh Trí ước mơ trở thành kỹ sư tin học. Ước mơ ấy đối với em chỉ còn là vấn đề thời gian.

Còn
đây là nghị lực phi thường của một cô giáo chỉ cao… 65 cm (!) Huỳnh Thanh Thảo ở Áp Ròng xã Trung Lập Thượng huyện Củ Chi thành phố Hồ Chí Minh. Thảo sinh năm 1986, năm nay đã 25 tuổi nhưng chỉ cao 65 cm. Luôn ngồi trên chiếc xe lăn nhưng cô có một lớp học đặc biệt vẫn diễn ra vào mỗi buổi sáng. Thảo tự bạch: -''Ước mơ, mong muốn lớn nhất của em là sẽ mãi mãi được làm cô giáo dạy dỗ cho các em học sinh nghèo''.
Còn Trần Minh Hoàng cũng là người
đã chiến thắng số phận nghiệt ngã. Sinh năm 1981 tại Ấp Dốc Mơ 2 xã Gia Tân huyện Thống Nhất tỉnh Đồng Nai. Bằng ý chí, nghị lực kiên cường, niềm tin vào cuộc sống, Hoàng cố gắng tập luyện những bước đi tập tễnh với sự hỗ trợ của đôi nạng gỗ. Hoàng đi học nghề với bao vất vả khó khăn để kết quả bây giờ Hoàng đã là ông chủ một cửa hàng sửa chữa điện cơ có tiếng ở xã Gia Tân 1. Câu nói của Hoàng làm cho bao người tâm đắc: -''Dường như tạo hóa luôn đặt ra những khó khăn trong cuộc sống để thử thách lòng người''!
Trong cuộc sống này có biết bao nhiêu người tàn tật nhưng tràn
đầy nghị lực, tự tin mạnh mẽ như vậy? Họ luôn làm nên những điều kỳ diệu cứ như phiên bản của chuyện cổ tích. Họ là những con người tàn mà không phế khiến nhiều người khoẻ mạnh, lành lặn phải ngước mắt dõi trông và thèm muốn.
Còn tôi? Tuy là một người lành lặn nhưng
đã phải vượt qua những cơn đau phẫu thuật u não. Giờ trí nhớ đã giảm đi rất nhiều, hàng ngày vật lộn với những cơn đau tái tê. Nhiều lúc thấy mình không thể nào sống được. Nhưng nhờ những tấm gương kể trên, nhờ nghĩ đến trường hợp Nguyễn Hồng Công, Nguyễn Hữu Thịnh... mà tôi thấy mình sao lại yếu đuối, hèn nhát. Tôi cố lần mò viết văn, làm thơ để quên đi những cơn đau như muốn nổ tung đầu trong những đêm thức trắng.
Tôi cần học tính kiên cường
để có nghị lực sống như bao người. Không lẽ tôi lành lặn lại để mình bị khuyết dở không tròn hay sao?
Vẫn biết rằng cuộc sống này còn lắm gian truân vất vả, nhưng tương lai phía trước
đã hứa hẹn bao điều tươi sáng. Tôi đã để vơi đi gần nửa cuộc đời lệ chảy. Tôi lập trang Website www.thuhoiquan.net để làm nguồn an ủi một phần trong cuộc sống. Đó là nơi giao lưu, chia sẻ của những tâm hồn bay bổng văn thơ. Mà ở chính nơi đây tôi muốn làm từ thiện cùng bao bạn trẻ tâm huyết cũng có mong muốn được làm việc gì đó giúp ích cho đời... Đôi khi viện phí chẳng còn lấy một đồng xu nhỏ nhưng tôi vẫn thấy vui.

Trên
đời này không còn gì làm tôi sợ bằng những cơn đau. Nó làm tôi như chết đi phân nửa trong hồn. Tôi luôn chỉ có một mình, cô đơn trong căn phòng trống cùng với giọt lệ đơn côi chảy dài theo quỹ thời gian tôi sống.
Hôm nay tôi còn
đây nhưng không biết tôi có ngày mai nữa không?! Trong lúc đau tôi hình dung ra nụ cười của anh Trần Quang Dũng, hình bóng cô giáo Huỳnh Thanh Thảo chỉ cao 65 cm, nghị lực kiên cường của người không tay Nguyễn Minh Trí, rồi Nguyễn Hữu Thịnh với thân thể tật nguyền do chất độc da cam đã viết lên những bài thơ thắm đượm lòng người… Và còn nhiều lắm những nghị lực phi thường khác nữa.
Trong cơn
đau tôi lịm đi sau khi uống vài viên thuốc an thần. Trong cơn mộng mị tôi thấy những tấm gương khuyết tật cứ ngời sáng lên. Họ tàn mà không phế, họ khuyết nhưng không khuyết dở. Vậy thì tôi ơi, tôi đừng là một vầng nhật khuyết giữa những cơn đau, tôi nhé!

Bao nhiêu số phận hiểm nghèo
Tật nguyền, khiếm khuyết
đã đeo theo người

Cuộc
đời thấy họ vẫn cười

Vượt lên số phận làm người tài n
ăng.


Tài ba ý chí ai bằng
Kiên cường nghị lực mọi
đằng vẹn nguyên
Vượt lên số phận
để quên
Tàn mà không phế
đứng lên trong đời…



Phong Linh cg
#61
    chuonggio_ngaytrove0 19.02.2011 14:06:15 (permalink)
     
    SÁCH SẮP PHÁT HÀNH CỦA THUHOIQUAN.NET


    * Tuyển tập truyện ngắn - Phong Linh cg

    * Tuyển tập Thơ của nhiều tác giả (Đang tham gia Thư Hội Quán)


    Phong Linh cg người sáng lập nên thuhoiquan.net với mong muốn được giao lưu, chia sẻ và làm từ thiện. Tôn chỉ mục tiêu của trang web là kết nối yêu thương chung tay cùng giúp đỡ các trẻ em nghèo dân tộc thiểu số miền núi, những người khuyết tật, người nghèo neo đơn không nơi nương tựa. Diễn đàn sẽ kết nối được những bạn tình nguyện viên cùng tâm huyết, chung ý tưởng dể cùng hành động.


    Được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất rừng núi phía bắc. Phong Linh cg đã phẫu thuật u não một lần và đã thành công nhưng vì biến chứng của lần phẫu thuật làm cho cô không ngớt những cơn đau, điều đáng tiếc nữa là do bị ảnh hưởng sau lần ấy mà trí nhớ đã giảm đi nhiều. Việc đánh máy tính cũng khó khăn hơn vì do dây thần kinh bị ảnh hưởng nên đôi lúc không thể làm chủ được những cảm xúc trên đầu ngón tay... Phong Linh cg vẫn phải uống thuốc hàng ngày, mỗi tháng đến viện hai lần. Sống hôm nay mà không biết ngày mai mình có còn tồn tại hay không. Nhưng vì nghị lực sống, vì lòng nhân ái có một tấm lòng, tâm hồn ngời sáng... nên Phong Linh cg luôn nghĩ mình cần phải làm một việc gì đó giúp ích cho đời, cho nhân loại, xã hội, và ít nhất cũng là giúp cho chính bản thân mình được thoải mái, tin yêu hạnh phúc trong cuộc đời này.

    Không thể làm tất cả mọi việc một mình. ''Người giỏi đâu phải là người làm được tất cả'', chính vì thế nên bằng cách kêu gọi lòng hảo tâm của các cá nhân, tổ chức... và sử dụng chính các tác phẩm của mình để in sách truyện bán lấy tiền làm từ thiện.


    - Phong Linh cg cũng mong có nhiều người ủng hộ cho những cuốn sách đầu tiên này cũng như ủng hộ cho Thư Hội Quán bằng tấm lòng, bằng hành động cụ thể bằng cách tham gia diễn đàn tuyên truyền, ủng hộ và mua sách để tiếp sức chung tay đồng hành cùng Thư Hội Quán.

    Cuốn ''LẶNG LẼ NHỮNG GIỌT ĐỜI'' Là một tác phẩm đầu tay gồm nhiều truyện ngắn, dòng cảm xúc... Đặc biệt là nói về một số hoàn cảnh có thật làm cảm động lòng người. Đặc biệt còn viết về những truyện đời có thật mà khi đọc cứ ngỡ như truyện cổ tích thời hiện đại. Những con người vượt lên số phận như chính tác giả.

    - Cuốn sách truyện lần này đặc biệt có thể dành cho mọi lứa tuổi cùng đọc và yêu thích.


    Cuốn thơ: Là tuyển tập thơ của nhiều tác giả đang là thành viên tham gia ở Thư Hội Quán. Với những bài thơ hay, xúc động, nói về cuộc sống, tình yêu đôi lứa, tình đời, hạnh phúc gia đình...


    * Các bạn nhớ đón đọc nhé! Ai muốn ủng hộ cho Thư Hội Quán cùng chung tay giúp đỡ trẻ em nghèo hãy đăng ký mua sách.
    Đăng ký: Email: chuonggio_1981@yahoo.com
    Y!M: chuonggio_1981
    Điện Thoại: 0983 73 33 73


    - Điều cuối cùng Phong Linh cg muốn nói với bạn đọc và với mọi người là: "Ngày nào tôi còn sống trên cõi đời này, tôi còn làm từ thiện đến hơi thở cuối cùng! Điều đó giúp tôi có thêm nghị lực vượt qua bệnh tật sống hạnh phúc yêu đời và có ý nghĩa hơn!''

    Chúc các bạn thành công và may mắn, an lành hạnh phúc
    Ban thuhoiquan.net
    19/02/2011

    .

    Đây là bìa của cuốn sách: ''LẶNG LẼ NHỮNG GIỌT ĐỜI'' sắp xuất bản.














     
     

    NHỮNG ƯỚC MƠ XANH


    Tôi yêu cuộc sống này, biết ơn tạo hóa đã sinh ra con người cũng như ban cho con người sự sinh tồn và phát triển, biết thương yêu chia sẻ, đùm bọc lẫn nhau.

    - Cuộc sống:

    Tạo hóa sinh ra con người nhưng không phải tạo hóa ban cho họ sự sống giầu sang hay nghèo khó...
    - Có những người phải sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn cuộc sống cơ hàn, gian lao, khổ cực… nhưng những người đã sinh ra trong no ấm đầy đủ có thể nào hình dung nổi cái nghèo ra sao không?

    - Trong xã hội vẫn có những gia đình thật sự khó khăn, những đứa trẻ sinh ra thật đáng thương hơn là đáng tội nghiệp. Tôi có chung sự đồng cảm cùng những đứa trẻ nghèo vượt khó, ham học những tâm hồn thơ ngây trong sáng… Chúng không có tội vì nghèo mà từ bỏ những ước mơ. Chính vì vậy mới đề ra mục '' Những ước mơ xanh ''. Dành cho trẻ em nghèo để cho tôi và các bạn có thể tham gia làm tình nguyện viên, làm những nhà hảo tâm với vòng tay nhân ái.

    - Bản thân:

    Tôi cũng là một đứa trẻ sinh ra trong bần hàn, nghèo nàn, cơ cực, ở một vùng quê dân tộc miền núi phía Bắc Tuyên Quang. Ai mà chẳng có ước mơ ? Tôi cũng cũng khát khao, trĩu nặng u hoài… Việc đi học thật xa vời, tất cả lũ trẻ chúng tôi thời đó đứa học cao nhất cũng chỉ tới lớp 9 có đứa chỉ được học hết lớp hai thậm trí không được đến trường đi học.
    Chính vì vậy tôi có những cảm thông, thiện cảm , muốn thực hiện một việc gì thật hữu ích để xoa dịu những mảnh đời kém may mắn.
    Đã là một con người trước hoàn cảnh sống khó khăn, hay những bất cập của bản thân, trước vui buồn, hạnh phúc, khổ đau...Ta phải làm gì ?

    * Sau đây là đoạn văn đọc và suy ngẫm:


    LÁ LÀNH ĐÙM LÁ RÁCH

    ''Còn nước thì còn tát''! chỉ sợ một ngày kia có muốn làm cũng không thể nào làm được. Câu nói này khi tôi nói với nhà thơ Đặng Vương Hưng làm anh suy nghĩ cho chính anh, khi tôi hỏi anh, sao anh lại im lặng?
    - Khi con người ta khoẻ mạnh họ có rất nhiều mơ ước, hoài bão cao cả. Muốn làm được thật nhiều việc còn khi bệnh tật ốm đau tới khi đó con người ta chỉ cầu một điều duy nhất đó là sức khoẻ. Ví như tôi lúc này chỉ cầu mong làm được thật nhiều việc tốt ! '' Nếu thật sự có thiên đàng và địa ngục, bạn sẽ chọn thiên đàng hay địa ngục?''. Tôi sẽ không chọn gì trong hai điều đó! Chỉ đơn giản là tôi muốn sống, tôi muốn chọn được sống ở thế gian này!.


    * Suy Ngẫm:

    Vẫn biết rằng “ bấc đến đâu, dầu đến đó”. Nhưng ai là người đổ dầu ở đây? Không có ai! Vậy cây đèn ấy không thể đốt sáng mãi không? Sao chúng ta không nối cho sợi bấc dài, dẫu dầu có gần cạn kiệt thì ngọn đèn ấy vẫn cháy sáng!!!

    * Sống:

    - Giống như con người, sống là cần cố gắng vươn lên, cần giúp ích cho xã hội, sống mà một người vô tâm trở thành vô tri, vô giác thì liệu sự trường tồn của chúng ta có ý nghĩa gì, khác nào có dầu mà không có bấc .

    * Tâm Huyết:

    - Điều đó giúp tôi bỏ hết tâm huyết của mình cống hiến, sáng lập làm lên THƯ HỘI QUÁN. Có mục từ thiện dành cho những nhà hảo tâm. Trong giấc mơ xanh đến với Vòng tay nhân ái. Đem đến cho những con người thiếu may mắn có cơ hội hy vọng biến ước mơ thành hiện thực .

    * Tôi đáng sống:
    - Dù tôi đang mang bệnh. Tôi ví mình là một ngọn nến đang cháy leo lét trước gió đông, không biết khi nào thì tắt. Kiếp con người cũng giống như những ngọn nến, có ngọn cháy sáng có ngọn lập lòe có ngọn le lói và có những ngọn âm ỉ cháy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến, có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Trước gió nến có thể tắt, nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp người tắt rồi có thể thắp lại không? Kiếp người chết đi là hết !

    - Tôi không biết còn sống tồn tại trong kiếp này được bao lâu một năm, hai năm, mười năm hay cũng có thể lâu hơn nữa, nhưng vẫn muốn quãng thời gian ngắn ngủi còn lại trong cuộc đời Phải làm được một điều gì đó tốt đẹp cho cộng đồng cho xã hội này tốt đẹp hơn lên bớt đi những mảnh đời cơ cực và thiếu may mắn.
    '' Còn nước còn tát''.
    - Dù còn một giây phút sống tôi vẫn nguyện mang tâm huyết của mình giúp ích cho cộng đồng. '' Vì trẻ em nghèo hôm nay cho thế hệ mai sau''. Biết đâu ngày mai khi bình minh thức giấc tôi không còn trên cõi đời này nữa, tôi đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng !
    - Ước nguyện cuối cùng của tôi là có thể làm được một việc gì đó có ích. Giống như một bông hoa trước khi tàn cũng kịp để lại hương sắc cho đời và quả ngọt cho mai sau.
    - Mình có thể làm gì thì nên cố gắng để quãng đời còn lại không trở nên vô ích, cho dù mình không thể làm được nhiều bởi " Một bông lúa chín chẳng nên mùa vàng" . Một bông hoa không thể làm nên một vườn hoa ngát hương. Một giọt nước không thể làm nên một con suối hay một dòng sông. Nhưng... nửa cốc nước cũng làm vơi cơn khát." Một miếng khi đói, bằng một gói khi no".
    - Các bạn đang có cả một giếng nước đầy, cho đi nửa cốc nước không thể làm vơi đi được. Bạn hãy mở rộng vòng tay nhân ái, để giúp trẻ em nghèo tìm được niềm vui trong cuộc sống.

    * Nhìn lại:
    - Nếu bạn đã từng nghĩ rằng một mình bản thân thì không thể làm được gì. Ngay bây giờ '' Những ước mơ xanh'' trong Thư Hội Quán sẽ giúp cho bạn có một cái nhìn rộng mở. Nếu bạn làm được tất nhiên nhiều người sẽ làm được. Khi bạn làm, nhiều người sẽ làm theo bạn. Giống như tôi đang làm nếu bạn theo tôi sau đó có rất nhiều người đồng cảm sẽ bước đi theo bạn. Hãy chung tay, cùng nhau góp sức nhỏ bé của mình vì một ngày mai xã hội tốt đẹp hơn.
     
    ĐÔI DÒNG CẢM XÚC

    * Làm đi rồi biết:


    - Có những người cả đời chưa bao giờ làm một việc gì đó mang danh từ thiện vậy bây giờ là cơ hội cho bạn làm điều đó. Hãy giúp cho những ước mơ của những trẻ em bất hạnh được thành hiện thực.
    "Nửa cốc nước cũng làm vơi cơn khát
    Nửa câu chữ cũng làm nên bài thơ
    Nửa cuộc sống cũng cho ta thú vị…
    Nhưng ước mơ không một nửa bao giờ?''.

    _________ THƯ NGỎ________

    Một mình tôi liệu có thể làm được gì chứ, khi cái ngày tôi rời xa thế giới này càng gần !
    - Hãy là chính bạn, một lương tâm trong sáng cao cả, làm một nhà hảo tâm có tình nghĩa là chất Việt một con người Việt Nam dù bạn sống ở đâu, bất cứ nơi nào trên Trái đất này, màu da, sắc tộc hayTôn giáo.
    - Bạn cũng có thể làm gì đó giúp trẻ em nghèo nói riêng, cho xã hội nói chung.
    - Chỉ một chút ánh sáng từ ngọn nến leo lét, nhỏ bé không đủ làm tan bóng đêm trong tòa lâu đài nhưng cũng giúp bớt đi chút giá lạnh hoang vu. Nhưng một ngọn nến không thể đủ ánh sáng. Và qua đây hy vọng chúng ta sẽ đem ngọn lửa từ trái tim mình chung tay góp sức để thắp lên đài lửa của tình người nhân ái . Xua tan bóng đêm tòa lâu đài của chúng ta sẽ rực sáng lung linh.
    - Sống là để cái tâm cái đức. '' Sống ở trên đời cần có một tấm lòng''. Trong mỗi con người ai cũng có tấm lòng nhân ái dù bạn là ai, sinh ra trong giầu sang hay nghè khổ.
    - Các nhà hảo tâm sẽ là những ngọn nến sáng soi đường đi cho những bước đi còn đang bị lãng quên nơi bóng tối.

    * Lời Cuối:

    - Các bạn, đừng tiếc khi châm một ngọn nến sáng lên. Hãy làm điều đó khi vẫn còn có thể, dang rộng vòng tay đến với những trẻ em nghèo vùng quê sâu xa.
    - Mong các bạn có những suy nghĩ thật đồng cảm! Hãy hành động ngay ngày hôm nay!

    http://thuhoiquan.net
    Thân ái
    Tình nguyện viên - Nhà tài trợ


    (Đừng nói ! ........Hãy hành động!) 
     



    #62
      chuonggio_ngaytrove0 19.02.2011 14:08:54 (permalink)
       

      1. "EM GHÉT CHỊ" !
       
       

      Tôi làm việc và
      định cư ở nước ngoài. Mùa hè, công ty tổ chức về Việt Nam du lịch. Tuy sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nhưng tôi không thuộc địa danh từng vùng nên tất cả đoàn du lịch phải cần đến một hướng dẫn viên du lịch. Hướng dẫn viên của chúng tôi là một cô gái dễ thương với cặp kính cận trên đôi mắt buồn. Tôi có thói quen đi bộ vào sáng sớm, cô hướng dẫn viên cũng vậy, nên chúng tôi hay cùng đi với nhau mỗi sáng. Sáng sớm hôm đó, giữa muôn trùng tiếng sóng biển vỗ về, người hướng dẫn viên ngồi bên cạnh tôi - cô gái khả ái có đôi mắt buồn xa xăm ấy - kể về cuộc sống gia đình cho tôi nghe. Cô kể về những mất mát, những nỗi đau và nước mắt trong gia đình. Tiếng kể trong trẻo đều đều bên tai tôi…
      - …Gia
      đình! Hai chữ gia đình đối với chị em tôi thật xa vời ngay từ những ngày tôi đang học trung học. Bđã bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà lý tưởng của bố. Mẹ đau khổ, buồn rầu vì sự phản bội ấy nên lâm bệnh vài năm sau thì mất, bỏ lại hai chị em tôi. Cái tên Vân của tôi theo mẹ nói nghĩa là mây. Còn em trai tôi tên là Văn. Em kém tôi tám tuổi. Mẹ tôi mất đúng vào lúc tôi học năm thứ tư đại học. Mẹ mất, gánh nặng gia đình hằn lên vai tôi. Vừa đi học, vừa kiếm việc làm thêm để tự nuôi mình ăn học và còn lo cho thằng em nữa, nó rất thông minh và chịu nghe lời.
      Khi ra trường, tôi làm hướng dẫn viên du lịch. Mấy n
      ăm, mức lương cũng kha khá nên cuộc sống không còn chật vật như trước nữa. Em tôi cũng vào đại học ngành kiến trúc. Văn thông minh học giỏi. Em là niềm tự hào của tôi. Tôi còn nhớ khi tôi dạy em gõ bàn phím máy tính bằng mười ngón tay, em chỉ tập trong hai ngày là nhớ hết bàn phím và chỉ trong hai tuần sau em đã đánh nhanh bằng tôi.
      Mỗi tháng, ngoài tiền
      ăn học tôi còn cho thêm em một trăm đô để em tiêu vặt. Em vòi cái gì tôi cũng chiều. Tôi chỉ có ý nghĩ muốn bù đắp những thiếu hụt trong em. Em đòi tôi mua xe, mua điện thoại đắt tiền tôi cũng sắm đủ. Từ chỗ nuông chiều của tôi, em trở nên chơi bời và bắt đầu biết nói dối tôi. Có lần giặt quần áo cho em, thấy trong ví em có nhiều tiền, tôi hỏi, em nói là cầm giúp bạn. Nhiều lần như vậy, em nói gì tôi cũng tin. Thời gian trôi nhanh, cuốn đi dần sự hồn nhiên trong em. Càng ngày em càng về nhà muộn hơn với hết lý do này đến lý do kia. Thấy em có bạn gái, tôi nhắc nhở nhẹ nhàng:


      -Em có bạn gái chị không cấm, nhưng không
      được chểnh mảng việc học.

      Em chỉ dạ nhỏ. Tôi thấy em thực sự
      đã lớn. Tôi thương em và nghĩ nhu cầu tiêu tiền của em chắc cũng sẽ tăng lên, nên hàng tháng tôi đưa cho em thêm một trăm đô nữa. Trong đám bạn bè, em trở thành một người chịu chơi hơn hẳn, đủ cho em có một cái gì đó kênh kiệu, kiêu kỳ... Đi xe SH, dùng điện thoại đắt tiền… Tôi hài lòng vì làm được điều đó cho em, tôi nghĩ em mình hạnh phúc lắm.
      Nhiều lần khách du lịch muốn tìm chỗ
      ăn chơi, là hướng dẫn viên tôi phải đưa khách vào các quán bar, vũ trường, karaoke… Có lần đưa khách đến một nơi ăn chơi xa xỉ, tôi bàng hoàng khi nhận ra em cũng ở nơi ấy với cô bạn gái người mẫu chân dài.
      Hôm sau tôi hỏi em. Em giải thích là có bạn tổ chức sinh nhật ở
      đó mời. Tôi tạm tin lời em. Tôi cũng biết em lớn rồi, em cần có quyền tự do. Nhưng khi phát hiện em học hành sa sút, tôi nghĩ đã đến lúc cần ngồi nói chuyện với em. Tôi nhắc nhở em chú tâm vào học, đừng chơi nữa... Tôi dạy em phải có lòng tin, phải biết tạo dựng niềm tin. Em chỉ dạ vâng, hứa sẽ tốt hơn.
      Rồi em cũng
      đến năm thứđại học. Tôi mua tặng em chiếc đồng hồ dây da em thích, kèm lời dặn dò em hãy cố gắng chạy đua cùng thời gian, đừng để mình lùi lại.
      Từ chỗ chơi bời vì sự nuông chiều của tôi, em bập vào ma túy từ khi nào tôi không hay. Nhu cầu tiêu xài của em t
      ăng cao, tiền của tôi đưa cho em hàng tháng không đủ mà em không dám hỏi xin thêm. Em trở thành kẻ cướp giật, ăn cắp... Học hành càng ngày càng sút kém. Tôi vì công việc bận rộn nên thường xuyên vắng nhà. Đến khi thấy em hơi khang khác, tôi hỏi em có chuyện gì thay đổi, em nói không có gì. Tôi kể cho em nghe một câu chuyện cậu bé nói dối: "Ở làng nọ có chú bé rất nghịch phá. Cậu bé chăn một đàn cừu. Có lần cậu nghĩ ra một trò đùa lừa dân làng. Cậu thét thật to: - Cứu tôi với! Sói ăn cừu!... Dân làng nghe vậy cầm gậy chạy lên nhưng không có sói nào tới ăn cừu cả! Rồi lần thứ hai cậu bé lại làm y như lần thứ nhất, dân làng lại cầm gậy chạy đến cứu giúp nhưng cũng không có con sói nào đến ăn cừu cả! Cậu bé lấy làm vui lắm. Đến lần sói đến ăn cừu thật, cậu bé hoảng hồn gọi thật to: - Cứu tôi với! Sói ăn cừu!... Nhưng lần này dân làng không ai chạy đến nữa vì nghĩ chắc lại là trò đùa nghịch ngợm của cậu bé. Thế là bữa đó sói đã cắn chết cả đàn cừu.
      Em im lặng sau khi nghe tôi kể xong câu chuyện.
      Rồi một ngày, chuyện gì
      đến nó cũng đã đến. Em chạy về nhà vào buổi chiều tối, bàn tay và trên vạt áo lấm lem dính toàn máu. Em nói trong hơi thở gấp gáp, đầy hoảng loạn: -“Em giết thằng chó ấy”!

      Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì
      đang xảy ra. Tôi chưa kịp trấn tĩnh đã nghe em tiếp: -"Nó đáng bị như vậy vì đã xúc phạm chị. Nó bảo: -''Chị mày làm gái bao nên mới có tiền cho mày tiêu xài như vậy". Nó bảo nhiều lần nhìn thấy chị ở vũ trường, đi cùng mấy ông tây bước ra từ khách sạn nữa''.
      Tôi
      đứng chết lặng. Dường như trái tim không còn rung đập sau câu nói của em, không nói được lời nào. Em vừa dứt lời thì công an đến. Em nói chính em đã gọi điện thoại cho công an đến đây bắt em. Em thản nhiên đưa hai tay vào còng số tám.
      Tôi lao vào ôm lấy em, rồi họ
      đưa em đi. Tôi nghĩ mình đang ngủ mơ, hay ảo giác. Tôi chạy ra ngõ, chiếc xe đã đưa em đi rồi.
      Ba tháng sau em ra tòa. Phòng xử án hôm
      đó khá đông người hiếu kỳ. Nhìn em, tôi không tin vào mắt mình nữa. Chỉ ba tháng thôi mà em xanh xao, gầy đi rất nhiều, đôi mắt sáng trong thông minh của em đẫn đờ, xung quanh là những quầng thâm ôm lấy mắt. Có lẽ đêm qua hay trong nhiều đêm em đã mất ngủ. Buổi xử án diễn ra một cách nhanh chóng bởi bị cáo nhận tội, không kháng án. Trước khi hội đồng xét xử vào nghị án, em bất ngờ quay lại nhìn tôi, nói:
      - Chị ơi! Nếu thời gian có quay trở lại, em cũng không muốn mình không phạm tội mà em chỉ muốn mình
      đừng có tồn tại! Sao bao người có bố mẹ còn em thì không? Em ghét cuộc sống này và em ghét chị.
      Nói xong em òa khóc, tiếng khóc loang trong không gian, vỡ òa cả phòng xử án.
      Khi em
      được áp giải ra xe thùng để về lại trại giam, tôi chạy theo ra, em nhìn tôi lạnh lùng không nói thêm lời nào. Tôi đứng nhìn xe chuyển bánh khuất dần trong màn nước mắt nhòa trong cặp kính. Tôi thật sự đau khổ và day dứt. Thêm lần nữa trong đời tôi những người thương yêu nhất lại vuốt khỏi tầm tay...
      Ngực tôi
      đau nhói, quặn thắt. Tôi quỵ xuống trong mớ hỗn độn tiếng nói lao xao, tiếng bước chân rình rịch. Rồi mùi cồn, mùi kháng sinh nồng nặc làm tôi tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
      Một tháng sau tôi vào trại th
      ăm em. Em ngồi đối diện với tôi, mặt cúi xuống im lặng. Em đặt lên bàn chiếc đồng hồ đeo tay, nói với tôi:
      - Chị giữ
      đi, ở đây không được đeo đồng hồ chị ạ!

      Tôi hỏi em có cần gì không? Em im lặng lúc lâu mới nói:
      - Em không cần gì cả.
      Tôi lại hỏi em:
      - Vậy em có muốn nói gì với chị không?
      Em im lặng một lúc rồi nói.
      - Em vẫn ghét chị.
      Tôi nhìn em, em nhìn tôi. Tôi không ngạc nhiên vì câu nói của em nữa. Tôi nhìn thẳng vào
      đôi mắt em hỏi lại:

      - Tại sao?
      Em vẫn cúi mặt, nói:
      - Bởi chị là chị của em mà chị không biết dạy em! Em
      đòi gì chị cũng chiều. Sao lúc đó chị không la mắng em? Sao chị không đánh đòn em khi biết em hư? Chị cho em tiền, em không biết làm gì, em đã học thói đua đòi, tập hít ma túy. Tiền chị cho dần dần không đủ. Em cần tiền để dùng ma túy nên em trở thành một thằng cướp giật, trộm cắp. Những lần chị thấy em có nhiều tiền là những lúc em nói dối, tiền đó là do em ăn cướp. Em nghiện đã rất lâu mà chị có biết đâu. Nếu chị chịu quan tâm tới em nhiều hơn là cho em tiền thì… Chị đã làm em hư hỏng, giờ đây còn gì là tương lai nữa… Em ghét chị!
      Tôi vẫn im lặng nghe em nói tiếp:
      - Em không trách chị, em chỉ trách tự bản thân mình, chị ạ! Dù sao
      đi nữa chị vẫn là thần tượng của em.
      Tôi khóc. Hai hàng lệ chảy dài trên gò má. Ai nỡ mắng em? Ai nỡ không cho em những gì mà mình có
      đủ khả năng? Em thiếu tình cảm của một gia đình, thiếu tình thương yêu của bố mẹ, em cần được bù đắp.

      Em
      đưa hai tay bị còng số tám gỡ mắt kính cận tôi đang đeo để xuống bàn rồi lau nước mắt cho tôi. Đã hết giờ thăm nuôi, em phải vào. Trước khi đi em nói một câu cuối cùng mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu: - Em không có lỗi với chị nên em không xin lỗi đâu. Chẳng ai đi xin lỗi một người cũng có lỗi với mình cả. Có chăng em chỉ có lỗi với chính bản thân mình mà thôi, và em cũng đã tự xin lỗi mình rồi. Chị đừng khóc nữa. Em vẫn nhớ câu chuyện chị kể về cậu bé nói dối, em cũng giống như vậy. Bây giờ em nói thật chị có tin hay không? -Em sẽ cố gắng!
      Thời gian sẽ trôi
      đi, lời nói và tất cả những sự mất mát sẽ trôi đi, sẽ quên nguôi theo dòng đời đua chảy. Liệu sau khi em tại ngoại, em có dám đứng thẳng lên để nhìn ai không? Và còn đâu là tương lai của em? Tương lai của em mãi nằm lại nơi này. Em không trách tôi nhưng em nói ghét tôi. Đúng, tôi thật đáng ghét. Tại tôi, tại lòng thương sai lầm của tôi đã hại em, đã làm cả cuộc đời em trượt dốc, rơi xuống vực thẳm sâu đen. Nỗi đau của tôi là quá dài, dài vô cùng tận. Bản án em nhận là một bản án nặng nề đè nặng lên tôi. Đây là một bài học cả đời tôi sẽ không bao giờ quên, bài học về tình thương không đúng cách!...
      … Cô gái hướng dẫn viên du lịch ngừng kể chuyện mình. Chỉ còn tiếng sóng biển rầm rì bao quanh như khúc vọng âm. Bây giờ tôi
      đã hiểu ra tại sao cô gái có đôi mắt đẹp được giấu sau cặp kính cận như một nỗi buồn u uẩn xa xăm.


      2. KHOẢNG TRỐNG
      ĐƠN SƠ


      Chị hơn tôi tám tuổi. Chị là một phụ nữ thành
      đạt, sắc sảo và nhạy bén trong công việc. Chị không có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng xét về nhiều khía cạnh thì chị được xếp vào loại trung bình khá. Trong mắt tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời, tế nhị, dễ thương...
      Tuy nhiên, chị có thành công về
      đường kinh doanh, nhưng chuyện tình cảm chị lại không mấy suôn sẻ. Đã ngấp nghé tuổi ba mươi chị vẫn còn… "tôn thờ chủ nghĩa độc thân”! Chuyện về chị đều đơn giản, tự nhiên như hoa cỏ miền quê thôn dã.
      Sau mối tình
      đầu khi chị vừa hai mươi tuổi chị không biết đến với bất cứ ai nữa. Đến tận bây giờ, gặp được người đàn ông thứ hai trong đời đã vào tuổi ngấp nghé ba mươi. Tôi muốn ví tình yêu của chị như trăng muộn ngày cuối tháng.
      Chị có một cái tên khả ái như con người chị vậy: Khánh Ngọc! Cái tên ba tôi
      đã đặt cho chị ngày chị mới bước chân tới xứ lạnh này làm việc.
      Chị xin nghỉ chức phó giám
      đốc ở một công ty thời trang tại Mátxcova để đồng ý về thử sức nơi lạnh lẽo Saint - Petersburg với một công viêc mới. Theo ý chị là muốn bắt đầu làm lại từ đầu. Tôi đồng ý theo chị, bởi ở đó có ba tôi đang sống và làm việc. Chúng tôi muốn gần gũi với ba hơn để không khí gia đình ấm cúng, tuy không có mẹ ở bên.
      Ngày ra tầu rời Mátxcơva về Saint - Petersburg. Sáng sớm, tôi gõ cửa phòng chị không thấy chị trả lời, không thấy ra mở cửa. Tôi ghé cửa nhìn vào. Mắt tôi sững lại. Chị
      đang nằm dưới mặt thảm lạnh. Tôi lao vào ôm lấy chị. Hơi lạnh từ cơ thể chị hòa vào tôi một cái lạnh lùng giá buốt! Tôi gọi xe cứu thương đưa chị tới bệnh viện. Chị vẫn bất tỉnh. Bác sĩ cho biết chị bị khủng hoảng tinh thần, vết mổ u não cũ bị ảnh hưởng do suy nghĩ nhiều. Có lẽ chị bị sốc về chuyện gì đó nên ngất, cộng thêm nhiễm lạnh toàn thân.
      Chị nằm im lìm khoảng gần một tuần. Sực nhớ sau khi chị mổ, bác sĩ tâm lý học bảo chị không
      được dùng điện thoại, do vậy chị phải dùng máy tính. Lợi dụng những ngày chị còn bất tỉnh tôi quyết định xâm nhập vào thế giới online và email của chị xem thế nào. Tôi liền gọi một chuyên gia máy tính trợ giúp để tháo dỡ cài đặt bảo vệ, truy tìm mật khẩu nick yahoo, email và password của chị. Khi mọi chuyện đã ok được, tôi liền vào mạng. Sau hai buổi chiều loay hoay với chiếc computer của chị tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao chị lại bị như vậy. Tự dưng tôi khóc. Tôi thương chị quá! Chị rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Có một mục lưu giữ ở máy tính chị ghi Trang Khánh Ngọc (TrangKhanhNgoc). Tôi mở ra thấy vô số thư, truyện, thơ... của chị viết. Tìm lần chị lưu gần nhất thì là một lá thư chị gửi người yêu của chị như thế này:

      Gửi người
      đã hứa yêu em.
      Ngọc Biết Phải Làm Sao
      Đây?
      Tuấn ơi! Dù cố che giấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất
      đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thương trong tình yêu, trong cuộc sống. Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát. Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba: tình cảm - công việc - tiền tài như thế này! Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này? Đúng là không có gì là mãi mãi. Tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát từ những lời Tuấn nói. Tuy chưa có gì rõ nét nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên, còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
      Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà? Tại
      đâu hả Tuấn? Có lẽ lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc, làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư? Khi Ngọc đang ở xa nơi xứ lạ quê người, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc về mà? Tuấn yêu Ngọc để rồi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư? Không! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại những gì mà Tuấn đang có và khát khao, đừng nghĩ gì về Ngọc nữa! Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ như một người bộ hành lạc đường, được Tuấn ban cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát, nhưng... Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói. Thật lòng Ngọc không muốn tuột mất tình yêu một cách dễ dàng như thế này đâu.

      Tuấn ơi! Ngọc có làm gì sai
      để không thể nào tha thứ được? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm giận bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách. Nhưng với Tuấn, Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa, Tuấn ạ! Ngọc không muốn mình là người đáng ghét trước Tuấn. Ngọc thấy hận bản thân. Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn thì Ngọc không còn là một người phụ nữ đáng yêu nữa, phải không nào?
      Hôm nay Ngọc thức trắng
      đêm chỉ để khóc trước màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn khuyên Ngọc tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ, tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.
      Đời Ngọc từ nay sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai
      đi theo ngày tháng? Có phải "xa mặt cách lòng" không? Ngọc tự trách mình, suy nghĩ thật nhiều, nhớ Tuấn thật nhiều. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần!
      Ngày tháng sống nơi xứ người, tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng sâu
      đậm. Giờ đây trước những gì Tuấn nói, Ngọc không còn là mình nữa rồi, Tuấn ạ!
      Mọi chuyện buồn
      đau hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua, nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn - người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt, chỉ qua online với những dòng tin nhắn - vạn lần xin lỗi, dẫu có làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... Còn nhiều điều không nói ra chắc Tuấn cũng hiểu?
      Ngọc cầu mong một
      điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn. Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone:
      Lỗi lầm tình yêu, Chuyện tình dưới mưa... Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...
      Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn. "Tình chỉ
      đẹp khi còn dang dở"!... Bây giờ chúng ta chỉ còn để lại kỷ niệm đẹp lưu trong lòng.
      Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc hơn Tuấn cũng
      đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực, đừng ảo mộng những thứ thật xa vời, hư vô. Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu không có yêu thương, mà Ngọc luôn muốn được yêu thương, muốn có một tấm chân tình. Những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.

      Nếu như quay ngược lại
      được thời gian…
      Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ
      đầu…
      Nếu như Ngọc
      đừng quen Tuấn…
      Nếu như ...
      Cuộc sống có vô vàn
      điều trăn trở, éo le... cũng từ hai chữ "nếu như", Tuấn ạ!
      Tình yêu, hạnh phúc sao mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao? Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc, cho dù mọi thứ dường như
      đã quá muộn màng.
      Tất cả giờ
      đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.

      (Lá thư không gửi. Đêm 09/10/2009)

      Đọc thư, tôi có biết người
      đó, bởi chị có lần nói cho tôi nghe. Tuấn kém chị sáu tuổi, đang sinh sống tại Việt Nam. Tôi thương chị quá. Thật ra, ngay từ đầu tôi đã không thể nào tin vào tình yêu của Tuấn dành cho chị, bởi sự xa cách ngàn trùng và khoảng cách về độ tuổi. Nhưng chị thì ngược lại, rất tin tình yêu của Tuấn dành cho mình. Đúng là ảo mộng hư không...
      Tôi không trách Tuấn thay lòng
      đổi dạ, cũng không trách chị đã quá tin yêu vội vàng. Biết đâu những lời hứa của Tuấn lại rất tốt cho chị về sau này?
      N
      ăm ngày sau chị tỉnh lại. Chị hoàn toàn không nhớ một điều gì. Ông bác sĩ nhìn tôi với một ánh mắt đầy ái ngại, ngụ chút gì đó trắc ẩn, lo lắng. Tôi không biết rằng chị đang không nhớ thật hay đang cố tình không muốn nhớ? Nhưng dù sao chị còn ở bên tôi, xua đi bao buồn đau lo lắng những ngày qua. Mọi chuyện rồi sẽ bình thương…
      Tôi thấy chị bây giờ thật tội nghiệp. Sao những bất công, bất hạnh lại cứ dập
      đổ lên đầu chị như thế này? Chị đã gần ba mươi mà vẫn độc thân? Khi tôi và ba có nhắc nhở chị việc lấy chồng, chị chỉ cười xòa, bảo thời đại này thiếu gì người sống độc thân, miễn là cuộc sống có công việc, có tiền tài là ổn! Chị cứ lao vào công việc, không nghĩ gì đến chuyện riêng tư. Bao năm qua, chị mải mê phấn đấu trên con đường sự nghiệp. Đến bây giờ có trong tay tất cả thì tôi chợt nhận ra khoảng trống trong đời chị. Lúc sắp đưa chị xuất viện trở về nhà tôi càng thấy rõ khoảng thiếu vắng khủng khiếp này hơn, khi bên chị giờ này ngoài tôi ra không có ai để chia sẻ buồn vui. Tuấn cũng đã rời xa chị thì liệu còn ai trên đời này để chị tin tưởng, thương yêu? Tôi cảm nhận mọi thứ quanh chị đều vô nghĩa. Tiền bạc, công danh chẳng có ý nghĩa gì khi một mình cô đơn.
      Tôi chăm chú nhìn vào tờ giấy vị luật sư mang
      đến cho mình, không thể nào tin nổi! Chị đã hiến tất cả những gì chị kiếm được trong từng ấy năm vào quỹ từ thiện ủng hộ trẻ em tật nguyền của một công ty mà người đứng tên là… tôi!
      Tôi nhớ lại có lần chị nói với tôi, giọng xa vắng lẫn vào tiếng
      đêm: -Em biết không, chị luôn ước ao về một tình yêu chân thành, một hạnh phúc ấm êm. Những lúc đối diện với cô đơn chị cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Chị thèm khát một mái ấm của chính mình. Chị thấy nuối tiếc những năm tháng đã đi qua. Giá như chị có một mái ấm gia đình, một người chồng tốt biết thương yêu và những đứa con ngoan… Điều đó thật khó đối với chị? Giá như làm lại được từ đầu chị sẽ biết cách cân bằng mọi thứ, chị sẽ không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc của mình lấy bất cứ điều gì khác. Chị đã làm gì đó sai với Tuấn chăng? Tuấn nói vì yêu chị nên đã nhường nhịn, chịu đựng. Chị không hiểu là Tuấn đã nhường nhịn, chịu đựng chị từ những điều gì? Có lẽ Tuấn giận và không tha thứ. Khoảng cách xa quá chị cũng không biết phải làm sao cho lòng mình nhẹ bớt. Chị nghỉ việc rồi, có lẽ sẽ về Việt Nam để gặp Tuấn một lần. Chị muốn gần và đối diện với con người thật của Tuấn, biết đâu chị lại cảm nhận được một điều gì đó từ Tuấn... Chị suy nghĩ kỹ bấy lâu nay, chị sẽ làm từ thiện nhiều hơn như mong ước bấy lâu.
      Tôi không ngờ rằng nay chị
      đã làm thật điều đó, khi nhìn tờ giấy của vị luật sư vừa đưa. Tôi đắn đo ái ngại lẫn xót xa. Giờ chị còn là hai bàn tay trắng! Tiền bạc, địa vị, hạnh phúc, tình yêu… chị đều mất trắng cả rồi! Chị không còn nhớ gì hay chị cố ý giũ sạch, không cần vướng bận, không cần nhớ đến gì nữa đây?

      (25/11/09)



      3. CHUYỆN TÌNH ONLINE


      Trời
      đang đông lạnh, mùa đông Saint-Petersburg thường âm từ 20 đến 30 độ C. Có khi còn lạnh hơn rất nhiều. Nhưng cái lạnh của thời tiết không thấm thía gì so với cái lạnh tâm hồn đang cô đơn của Mai. Mai đến sống ở nơi này đã gần mười năm, đã qua nhiều lần mùa, xuân, hạ, thu, đông. Đã qua những niềm vui, những nỗi buồn, đắng cay, mất mát. Sự cô đơn càng tăng thêm vẻ lạnh giá của thành Len nơi Petersburg này, của tâm hồn xa xứ tha hương. Đã từ lâu rồi Mai đi về như một cái bóng thầm lặng. Căn phòng nhỏ với bốn bức tường im lìm, tĩnh lặng. Bạn thân với Mai lúc này là chiếc máy tính. Không biết từ khi nào Mai, một cô gái ít nói cười, bỗng trở nên sôi động, lộ trên đôi mắt một ánh sáng lạ lùng.
      Từ ngày quen Tuấn qua online Mai trở nên một con người khác. Hình như Mai biết yêu, yêu theo cách của Mai nghĩ, yêu theo kiểu tọa
      độ ngày xưa, cái thời yêu nhau qua thư từ! Trước kia Mai vẫn thường nghĩ yêu qua mạng thì yêu ảo ảnh, mơ hồ, không có thực. Nhưng bây giờ những ảo ảnh, mơ hồ ấy trở nên diệu kỳ đối với Mai. Đúng là khi yêu con người ta mù quáng, thậm chí không thể nhận ra đâu là thực, đâu là hư nữa.
      Tuấn ít nói ít cười, làm Mai càng cảm thấy yêu Tuấn hơn từ gương mặt ấy. Những tâm sự của Tuấn làm Mai thấy gần gũi, thân thiện hơn. Mai cởi mở hơn khi có Tuấn cùng ngồi online. Mai tâm sự hết về cuộc sống cho Tuấn nghe, không giấu giếm gì cả. Sau mỗi ngày làm việc trở về nhà, Mai như một người bận bịu, Mai háo hức vội vã như có ai
      đó đang chờ Mai vậy. Đúng! Tuấn đang chờ Mai về để cùng online. Mai thấy hạnh phúc như có Tuấn bên cạnh mặc dù chưa một lần gặp, chỉ nhìn nhau qua webcam.
      Yêu nhau thời hiện
      đại, thời vi tính thật lạ! Mai và Tuấn yêu nhau qua online thời gian khoảng 2 năm thì Mai quyết định gặp Tuấn. Tuấn cũng muốn gặp Mai. Đúng vào lúc ấy, công ty Địa chất của Tuấn cần gửi một kỹ sư sang Nga làm việc và học tập ba tháng. Tuấn nói với Mai nhân dịp này sẽ xin đi để được gặp Mai. Mai vui sướng mong từng ngày. Ôi, sao giờ đây đối với Mai một ngày lại trôi chậm đến thế.

      Rồi giây phút mong
      đợi cũng đến. Mai xin nghỉ vài ngày từ thành Len (Saint Petersburg) lên tận Mátxcơva đón Tuấn ngoài sân bay. Khác với cái nhìn qua webcam, Tuấn của Mai ở ngoài thực tế là một chàng trai phong độ, mái tóc cắt ngắn gạt gọn một bên khuôn mặt. Đôi mắt sâu thẳm hút hồn. Nụ cười của Tuấn làm Mai không thể không bình yên, Mai thấy an tâm. Mai ở lại Mátxcơva mấy ngày bên Tuấn. Tuấn hứa hẹn với Mai thật nhiều. Ba tháng ở Mátxcơva, cứ vào hai ngày cuối tuần là Tuấn về Saint - Petersburg để gặp Mai.
      Những giây phút bên Tuấn, Mai thật hạnh phúc. Mai cố dành thời gian
      để gần gũi Tuấn nhiều hơn. Mai mong thời gian ngừng trôi để có thể ở bên Tuấn lâu hơn.
      Hết hạn ba tháng,
      đã đến lúc Tuấn phải trở về Việt Nam. Ngày gặp nhau cuối cùng Tuấn chỉ im lặng. Mai cũng im lặng bước bên Tuấn dọc bờ sông Ne-va.
      Mai hỏi Tuấn :
      - Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không?
      Tuấn cười bảo Mai :
      - Chắc là không !
      Mai cười, nhìn Tuấn:
      - Em hay tin vào phép nhiệm mầu lắm anh ạ, chính vì có phép nhiệm mầu nên em mới gặp anh, mới biết yêu sau bao
      đổ nát, đắng cay. Em tin nếu em yêu anh thật lòng và anh cũng yêu em thật lòng thì chắc chắn sẽ có tuyết rơi mùa hè, chỉ có điều không biết bao giờ mới có mà thôi.
      Tuấn véo mũi Mai :
      -
      Đúng là ý nghĩ của trẻ con! Em tưởng cuộc sống này là cổ tích hay sao!
      Mai nhìn Tuấn:
      -
      Đúng là cổ tích, và anh là ông tiên trong cổ tích của em! Hi !!!
      Cả hai cùng cười vui vẻ.
      Thời gian như xua
      đuổi đi tất cả. Tuấn nói lời chia tay với Mai trong tiếc nuối. Mai tiễn Tuấn ra tận sân ga. Tuấn trao cho Mai chiếc nhẫn bạc. Tuấn nói kỷ niệm của mẹ và bảo Mai giữ lấy. Tầu chuyển bánh, nước mắt Mai rơi nhỏ giọt. Mai đứng nhìn theo con tầu đang khuất dần phía xa xa rồi mất hẳn. Mai ngợp chìm trong một ý thơ.

      Con tầu
      đưa anh xa em

      Lòng anh vẫn còn ở lại
      Tình em
      đuổi theo lưu luyến

      Mạnh hơn những bánh xe l
      ăn


      Thời gian bên anh trôi nhanh
      Em mong thời gian ngừng lại
      Để em mãi được bên anh
      Cùng mơ, trọn giấc mơ xanh.

      Mai bỗng giật mình khi
      điện thoại rung. Tuấn gọi bảo Mai về nhà đi, mùa hè anh sẽ trở lại thăm. Tuấn còn bảo Mai mở bài hát "Giây phút chia xa" mà lúc ngồi trên xe taxi anh đã bắn từ máy điện thoại của anh sang máy của Mai. Mai nghe lời như một đứa trẻ nhỏ. Ngồi trên taxi trở về nhà Mai nghe đi nghe lại bài hát, tâm trí vẫn tận nơi đâu.

      Mai trở lại cuộc sống bình thường, với công việc hàng ngày. Mỗi tối Mai như một người vợ hiền thục về nhà sau giờ làm việc.
      Đơn giản thôi, vì Tuấn đang đợi Mai về để online trước khi đi ngủ.

      Mai gửi bài hát "Tuyết rơi mùa hè" cho Tuấn và hỏi câu hỏi cũ:
      - Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không?
      Tuấn trả lời:
      -
      Đúng là trẻ nhỏ, làm gì có điều đó hả bé!

      Mai gửi:
      - Nếu có thì sao?
      Tuấn gửi:
      - Nếu ngay bây giờ có tuyết mùa hè rơi thì em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, là nhìn thấy anh trước mặt em ngay. Hiii!
      Mai
      đánh vội chữ:

      - Xấu tính!
      - Làm sao bảo anh xấu tính hả bé?
      - Tại anh trêu em. Làm gì có chuyện ấy! Anh làm như là giấc mơ! Mơ cũng không có
      đến kỳ diệu như vậy!

      Tuấn gửi:
      - Thế em bảo có tuyết mùa hè. Làm gì mùa hè có tuyết rơi!
      Mai gửi:
      -
      Đó là phép nhiệm mầu, một điều kỳ diệu. Anh không tin vào điều kỳ diệu à?
      - Vậy hả? Nếu có phép nhiệm mầu thì
      điều gì cũng có thể, đúng không nhỏ?

      Mai im lặng.
      Tuấn gửi:
      - Nếu thật sự có tuyết rơi mùa hè, lúc
      đó anh sẽ mãi ở bên em ... sẽ thuộc về em, sẽ chẳng bao giờ rời xa em như thế này nữa.

      Thời gian qua
      đi thật nhanh. Một mùa đông nữa lại đến mang theo cái lạnh lùng, da diết. Mai và Tuấn tưởng chừng như lòng gần nhau hơn, tưởng như không gì có thể ngăn cách, tách rời hai người ra được. Mai cảm thấy không thể sống mà thiếu Tuấn. Vậy mà, cuộc sống thật muôn hình muôn vẻ. Mai nhận được tin từ một người bạn ở Việt Nam bảo Tuấn sắp lấy vợ! Mai bàng hoàng. Mai online gặp Tuấn, vẫn nói chuyện, Mai có hỏi chuyện tin đồn, Tuấn lảng tránh. Mai gọi điện thoại, Tuấn không nhấc máy.
      Hôm sau Tuấn nhắn tin vào
      điện thoại: "Em yên tâm đi, anh lúc nào cũng ở bên em, đừng lo lắng quá em nhé, hãy tin vào anh, tại anh bận quá nên không online, ngủ quên không nghe chuông điện thoại".
      Đến một hôm, Mai nghe
      điện thoại của bạn mà không tin vào tai mình nữa. Ngày mai ăn hỏi của Tuấn! Mai không còn tâm trạng gì nữa. Điện thoại Tuấn đã tắt từ khi nào, Mai không liên lạc được, Mai nôn nóng hết giờ làm việc để về nhà vào online hỏi Tuấn cho cặn kẽ thực hư ra sao. Không lẽ bao nhiêu hứa hẹn giờ đây Tuấn trót quên đi?

      Mai online rồi
      đợi. Một mầu tối đèn từ nick chát yahoo của Tuấn. Một ngày. hai ngày, ba ngày.... Mai gửi tin nhắn vào điện thoại và vào nick yahoo, vào email cho Tuấn thật nhiều, nhưng đều không thấy Tuấn pm lại.
      Một tuần Mai mất
      ăn, mất ngủ. Hôm nay Mai nhận được điện thoại của Tuấn. Vẫn giọng nói dịu dàng, nồng ấm như ngày nào. Tuấn nói lời xin lỗi rằng tình cảm của Tuấn dành cho Mai không phải là tình yêu mà chỉ như một người anh dành cho em gái, không hơn không kém. Tuấn thừa nhận ngày mai anh lấy vợ. Mai không thể nói lời hờn trách mà bật khóc. Trong nước mắt nghẹn ngào Mai hỏi Tuấn sao lại vậy, em đã làm gì sai sao? Mai năn nỉ Tuấn quay lại, nghĩ lại. Mai cho rằng Tuấn nói dối, Tuấn vẫn yêu Mai cũng như Mai rất yêu Tuấn, cần Tuấn, không thể nào thiếu Tuấn. Tuấn xin lỗi và mong Mai hãy quên đi những đã xảy ra giữa hai người. Tuấn bảo không hề yêu Mai, chẳng qua những ngày người yêu Tuấn sang bên Anh quốc, Tuấn buồn, lên mạng để giải khuây, bất ngờ gặp Mai trên online Tuấn thấy rất mến Mai và chỉ thế mà thôi. Mai khóc thật nhiều sau mỗi lời Tuấn nói. Mai không thể làm gì để Tuấn thay đổi quyết định. Mai đành chấp nhận với câu nói Tuấn: -Chỉ trừ khi có phép nhiệm mầu là tuyết rơi mùa hè!
      Mai cố nén lại tiếng nấc, nói từng tiếng:
      -
      Đúng 0 giờ đêm nay anh hãy dành cho em một phút, anh nhé? Chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi, hãy dành cho em một phút Tuấn ạ! Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi đấy! Tình yêu thiêng liêng lắm, nó luôn có phép nhiệm mầu. Em không muốn xa anh…
      Tuấn khẳng
      định rằng đúng 0 giờ đêm nay Tuấn sẽ nghĩ về Mai.
      Tuấn tắt
      điện thoại. Mai ngồi lặng lẽ, tâm trạng rỗng không, ý nghĩ không.
      Tuấn
      đặt chuông báo thức 4 giờ sáng, giờ đó ở bên Mai sẽ là 0 giờ. Rồi tiếng chuông báo thức kêu vang. Tuấn nghĩ đến Mai. Thế là đã 0 giờ bên Saint - Petersburg rồi đấy. Bất giác Tuấn cảm thấy mặt nóng ran, có cảm tưởng như có ai đó đang nhìn mình. Một làn gió ào vào phòng qua khung cửa sổ để mở, cảm giác gai gai lạnh làm Tuấn quay vội nhìn ra khung cửa. Tuấn giật mình. Dưới ánh đèn lờ mờ là một cô gái đang từ xa bước lại nở một nụ cười rạng ngời với Tuấn. Mai! Là Mai ư? Mai đang từ từ đi lại phía Tuấn. Tuấn thấy nao nao bồn chồn lòng dạ. Tuấn chớp mắt. Cái bóng biến mất. Tuấn dụi mắt, mở cửa chạy ra nhưng không thấy gì cả. Lòng Tuấn như lửa đốt, nghe như réo rắt âm vang vọng lại tiếng khóc của Mai... Tuấn không sao ngủ lại được.
      Hôm sau, ngay trong ngày cưới, Tuấn nhận
      được điện thoại của một người bạn thân cũ ở Saint-Petersburg:
      - Mai mất rồi!
      Tuấn hơi khựng lại, như không tin vào tai mình hỏi, lại bạn:
      - Khi nào? Cậu
      đừng đùa chứ, mình vừa nói chuyện với cô ấy chiều qua thôi mà.
      - Thật chứ không
      đùa, mới mất đêm qua.
      -
      Đêm qua?
      - Ừ! 0 giờ
      đêm qua!
      Tuấn im lặng nhớ câu nói chiều qua của Mai: ''Chỉ một lần cuối này nữa thôi, hãy dành cho em một phút Tuấn ạ!''.
      Hình ảnh
      đêm cuối cùng ở sân ga thành Len ngày nào cứ bám đuổi theo Tuấn. Và câu nói của Mai: Tình yêu chân thành sẽ khiến có tuyết rơi vào mùa hè đấy anh ạ!


      Trời bắt
      đầu hết đông. Đã sang tháng năm. Tuấn sang Mátxcơva và về thăm lại nơi Mai đã sống. Trời bắt đầu vào hè, nắng tỏa khắp nơi, vàng trên con phố. Dòng sông Ne-va nước lững lờ trôi.
      Tuấn nhớ
      đến câu nói của Mai ngày nào khi Mai đi bên Tuấn: –"Anh ơi! Mùa hè anh nhớ về thăm em nhé, chúng ta sẽ cùng đợi 2 giờ sáng để nhìn cầu mở, bao nhiêu năm em nhìn cầu mở một mình, có anh chắc vui lắm, anh nhỉ''?
      Tuấn lang thang dọc theo bờ sông,
      đi qua những nơi mà trước đây Tuấn và Mai hay đi cho đến khi chiếc cầu đầu tiên mở ra trên dòng Ne-va lúc 1 giờ 45 phút đêm Tuấn mới trở về khách sạn. Hình ảnh Mai cứ theo đuổi Tuấn. Câu hỏi của Mai lại vang lên từ tiềm thức: -"Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết mùa hè không anh?".
      Qua một
      đêm với giấc ngủ muộn, Tuấn thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại của bạn nói sẽ ghé khách sạn thăm Tuấn, có chuyện muốn nói.
      Tuấn vén ri-
      đô, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuấn ngạc nhiên nhìn một mầu trắng xóa. Những sợi tuyết bụi nhỏ bay như những sợi mưa phùn mùa xuân nơi đất Việt. Tuấn không thể nào tin nổi vào mắt mình. Mầu trắng của tuyết vướng trên nóc những chiếc xe ôtô, những sợi mưa tuyết đang tỏa bay trước mắt Tuấn.
      Tuấn chạy xuống phố
      để xem điều mình nhìn thấy là thật hay ảo. Tuấn thốt lên khe khẽ: -Tuyết, đúng tuyết rồi, tuyết rơi mùa hè! Tuấn gọi thầm: -Mai ơi! Tuyết rơi mùa hè rồi, em ạ! Câu nói lần cuối cùng của Mai qua điện thoại lại vang lên trong đầu Tuấn: -"Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi, Tuấn ạ! Tình yêu thiêng liêng lắm, nó luôn có phép nhiệm mầu. Bởi em không muốn xa anh. Tuyết đó là em đó!".
      Bất chợt một luồng gió lạnh lùa tới làm Tuấn lạnh tê người với cảm giác gai gai, ơn ớn như có ai
      đó đang đứng ở ngay bên cạnh mình đang đưa đôi tay lạnh lẽo sờ vuốt má mình. Tuấn nghĩ đến câu nói của Mai: "Đó là em!". Không lẽ…
      Bạn Tuấn
      đến mang theo một lá thư. Tuấn mở ra xem. Chỉ có một mặt giấy viết chữ, những nét chữ nghiêng nghiêng thấm nước nhoè nhoẹt. Thư của Mai! Chiếc nhẫn bạc rơi ra khỏi phong bì. Tuấn ngạc nhiên, sao Mai viết thư cho Tuấn không gửi vào Email mà lại đưa cho bạn Tuấn, Tuấn đọc thư.

      Sanit-Petersburg 25/12/07
      Gửi người
      đã muốn xa em.
      Anh yêu của em! Hãy cho phép em một lần cuối
      được gọi anh bằng lời thương yêu ấy. Khi anh đọc lá thư này cũng là lúc chẳng bao giờ anh còn nhìn thấy em nữa, và lúc đó chắc anh đang hạnh phúc bên gia đình của anh. Em đã rất cô đơn nơi viễn xứ, tâm hồn như chết đi. Từ ngày gặp anh em thấy mình như hồi sinh trở lại. Anh như ông tiên trong chuyện cổ tích mang đến cho em phép nhiệm mầu ấy. Nhưng nay đã mất anh rồi, xa anh thật rồi, cuộc sống của em còn ý nghĩa gì nữa? Tạm biệt anh! Anh nói mùa hè sẽ lại ghé thăm em. Anh ơi, qua đông là đến mùa hè, anh về Saint-Petersburg anh nhé! Khi anh trở lại đây sẽ vẫn còn em, còn hình bóng em vì lúc anh về chính là lúc tuyết sẽ rơi trong mùa hè đó anh! Chúc anh hạnh phúc bên người phụ nữ mà anh đã chọn. Nếu lúc anh đang đọc lá thư này mà thấy có tuyết rơi thì là em đã đúng. Phép nhiệm mầu đã nghiệm, thật là điều kỳ diệu, phải không anh? Còn nếu như lúc ấy tuyết không rơi thì em đã sai, và trên đời không có phép nhiệm mầu như em nghĩ. Chúc anh vui và hạnh phúc. Rất nhớ anh. Ngàn ngày vẫn ở bên anh…
      Một phút xa nhau ngàn phút nhớ
      Một lần gặp gỡ vạn lần mơ
      Nhiều
      đêm thao thức lòng trăn trở

      Tình mộng tr
      ăm năm vĩnh viễn chờ…

      Tuấn chết lặng, lẩm nhẩm: Thế là em
      đã đúng! Tuấn nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay nhớ lời mẹ dặn: -"Con hãy trao cho người con yêu. Chiếc nhẫn này rất nhiệm mầu đấy con ạ. Nếu con trân trọng người mà con gửi tặng con sẽ gặp hạnh phúc. Ngược lại, mọi thứ có thể đổi thay"! Tuấn có cảm giác mẹ đang ở bên cạnh vỗ về, lẫn trách móc.
      Tuấn khóc, lần
      đầu tiên một thằng đàn ông mạnh mẽ như Tuấn đã bật khóc. Tuấn thấy nhớ Mai mãnh liệt.
      Tuấn ép lá thư vào ngực lẩm nhẩm: Mai ơi, anh
      đã sai, còn em ngàn lần đúng! Tuyết mùa hè đã về giữa tháng năm và anh đang đi tìm em. Anh rất yêu em!
      Và bài hát Tuyết rơi mùa hè lại vẳng lặng du dương
      đâu đó trong đầu Tuấn!

      (28/02/2009)


      4. CHỊ TÔI


      Tôi vẫn thích nghe bài hát "Chị tôi" của nhạc sĩ Trọng
      Đài. –"Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo, ô hay trời không nín gió cho ngày chị sinh"…
      Chị hơn tôi hai tuổi, là một phụ nữ
      đảm đang, hiền thục, sinh ra ở một vùng quê miền núi phía Bắc. Chị có mái tóc dài đen láy, lúm đồng tiền in trên má, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, cộng thêm chiếc răng khểnh đáng yêu duyên dáng làm sao! Mỗi khi chị cười làm bao chàng trai ngất ngây. Ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau. Người ta nói thường ồng nhan bạc phận. Câu nói ấy quả đúng với cuộc đời của chị.

      Ngày tôi vào
      đại học cũng là lúc chị lên xe hoa về nhà chồng. Chị khóc nhiều trong ngày cưới. Tôi cũng khóc theo!Vậy là hai chị em tôi xa nhau, xa tiếng cười khúc khích trẻ thơ mỗi khi bên nhau.
      Thời gian trôi. Tôi vừa mới khóc ngày chị
      đi lấy chồng thì hôm nay tôi lại khóc khi nghe tin chị ra tòa ly dị! Chị không chịu nổi những trận đòn của anh! Tôi thấy thương chị quá và tự giận mình thời gian qua đã ít về thăm nhà, thăm chị. Tôi bị tai nạn phải nghỉ học, sau đó đi làm vũ công, làm nhảy mẫu cho một số vũ trường ở Hà Nội.
      Ly dị xong, chị xuống Hà Nội ở cùng tôi, giúp tôi cơm nước dọn dẹp nhà cửa. Rồi tôi làm mối anh cho chị, một người Hà Nội gốc. Anh hơn chị
      đúng một con giáp, đã từng có vợ và đã chia tay.
      Tôi chép miệng:
      - Thôi thì rổ rá cạp lại, mong sao hai người hợp nhau, sau này hạnh phúc là
      được.

      Gia
      đình tôi ai cũng phản đối nên chị không ở với tôi nữa, chị trốn chạy anh, trở về quê với mẹ. Anh vẫn không từ bỏ quyết tâm chinh phục gia đình tôi. Anh vẫn từ Hà Nội lên tận Tuyên Quang thăm chị.

      Tôi lo làm
      ăn ít dịp về quê thăm nhà. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Chị có bầu với anh. Tôi lo lắng thay cho chị. Thế mà gia đình tôi vẫn không chấp nhận anh. Đủ ngày đủ tháng chị sinh một bé trai thật kháu, không giống anh, cũng không giống chị. Mẹ gọi điện bảo tôi bỏ hết công việc để về thăm chị. Tôi thấy lòng vui rạo rực khó tả. Nhìn đứa trẻ đang ngủ trong tay chị thật đáng yêu. Mẹ nói tôi đặt tên cho cháu. Tôi đặt tên Kiên. Anh họ Đỗ thì cháu là Đỗ Trung Kiên. Mẹ tôi sửa là Đỗ Minh Kiên, vì theo mẹ, Minh là sáng, mẹ muốn cái tên phải sáng sủa, thông minh. Cả nhà không ngờ anh cũng cùng ý nghĩ, đồng ý cái tên Kiên. Cả nhà ồ lên ngạc nhiên, thích thú.
      Từ ngày chị sinh con với anh, cả nhà tôi và anh dường như khoảng cách
      đã gần hơn. Mọi người không cấm cản việc anh về thăm chị nữa. Thấy anh hiền lành, biết cách ăn nói, biết ứng xử nên mọi người cũng xí xóa cho qua.
      Anh nghiễm nhiên
      đã trở thành anh rể tôi với chỉ vài mâm cơm ra mắt họ hàng và thắp nén hương kính cáo tổ tiên. Chị về Hà Nội ở với anh cùng với một đứa con riêng của anh với người vợ trước rất tình cảm, thuận hòa.
      Anh rể tôi rất hòa
      đồng với mọi người trong gia đình, thương yêu và quý trọng mọi người bên nhà vợ, nhất là tôi, anh rất thương tôi, anh nói:
      - Dì có
      đôi mắt buồn thật!
      Chị tôi cũng thêm vào:
      - Ừ, lúc nào cũng thấy nó cười mà ánh mắt lại buồn như muốn khóc!
      Tôi vẫn thường xuyên sang th
      ăm anh chị. Tôi làm ở vũ trường ban đêm, ngày chỉ ngủ, đi chơi, mua sắm. Công việc chị nhiều nên tôi thường sang trông giúp nhóc Kiên cho chị. Tối tôi lại đi làm, hơi mệt nhưng tôi thấy vui. Thằng nhóc càng lớn càng dễ thương. Anh chị có ý định bảo tôi đến ở cùng, vì nhà rộng mà chỉ có hai vợ chồng và hai đứa con thì cũng trống vắng. Anh rể nói tôi đến ở để chị em được gần nhau, tiện cho việc đi lại mà tôi cũng đỡ tốn tiền thuê nhà trọ. Tôi đồng ý dọn đến ở cùng anh chị. Anh tranh thủ chạy xe ôm vào buổi tối. Nhân đó anh hay đánh bài đến sáng. Những lúc như thế chị vẫn để cửa đợi anh về. Chị nhắc nhở, anh chỉ ừ à…
      Có những ngày mưa anh lại
      đi đánh bài cả ngày. Chị không khuyên được anh. Tôi thường bao che cho anh. Rồi nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, anh chị thường xuyên cãi cọ. Chị không cho anh đi làm thêm ban đêm nữa. Anh nói vẫn đi vì buổi tối ở nhà không biết làm gì cũng buồn. Rồi anh lại về muộn. Rồi anh chị lại lùng bùng, lại cãi nhau. Những lúc như thế chị lại sang ngủ với tôi, làm anh chị lại càng xích mích nhiều hơn. Anh trai tôi khuyên tôi nên dọn ra ngoài ở. Tôi lại tất tả đi tìm thuê nhà trọ.
      Nhiều lúc thấy chị
      để cửa thức đợi anh về tôi thấy chạnh lòng xót xa. Thương chị cả đời sao cứ lận đận. Hai đời chồng mà vẫn không như ý, vẫn khổ. Cuộc sống gia đình làm chị trở nên cứng cáp, rắn rỏi và ghê gớm hơn trước. Chị hay cáu gắt với chồng. Anh chị cãi nhau thường xuyên hơn.
      Thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn về th
      ăm chị và nhóc Kiên. Thường ngày, nhiều khi nhớ nhóc Kiên quá tôi đến nhà trẻ để thăm cháu một lúc. Mọi chuyện trong cuộc sống tưởng như yên bình. Nhưng nếu cuộc sống này cứ bình lặng mãi thì liệu nó còn có gì để nói nữa không? Một hôm tôi vừa thức giấc sau một giấc ngủ muộn thì nhận được điện thoại của chị bảo sang ngay. Tôi tất tả đến chỗ chị. Chị đã chuẩn bị sẵn một ít đồ. Hỏi ra mới hay là do anh rể thường đi đêm về hôm, chị khuyên bảo mãi không được, anh hứa rồi quên, chị không thể cam chịu, chị đòi về nhà mẹ ở.
      Tôi
      đồng ý ngay, không một chút phân vân. Tôi ôm nhóc Kiên giúp chị ra bến xe. Mẹ tôi hiểu và thông cảm cho chị. Mẹ và anh trai tôi làm cho chị một căn nhà nhỏ, mở một đại lý bán đồ lặt vặt, sống qua ngày. Anh rể lại lần mò lên thăm chị. Mọi chuyện diễn ra theo vòng quay của cuộc sống. Tôi vẫn ở Hà Nội làm việc.
      Mưa dầm thấm lâu. Cuối cùng anh cũng thuyết phục
      được chị trở về lại Hà Nội. Thế là một lần nữa chị trở về sống cùng anh. Anh ngoan hơn, tôn trọng vợ và chịu khó làm ăn. Anh chị vay tiền trồng hai vườn quất. Nhóc Kiên đã lớn, đã biết nói chuyện rất nhiều, hay hát và tô vẽ nguệch ngoạc nghịch giấy.
      Rồi một ngày tôi xa nhà, làm một chuyến phiêu lưu tới vùng trời khác. Ở một
      đất nước bên trời Tây xa lạ, không tiếng nói chung, không mẹ cha anh chị, không nhóc Kiên, không người thân, bè bạn…
      Trước khi ra sân bay tôi có ghé th
      ăm chị. Bao lo toan, áp lực cuộc sống gia đình hằn rõ trên khuôn mặt chị, nhưng khuôn mặt vẫn phảng phất một nét đẹp trời ban. Nụ cười chị vẫn khiến tôi an tâm.
      Thỉnh thoảng tôi vẫn gọi
      điện về cho mẹ, cho chị. Nhóc Kiên giờ đã biết huyên thuyên qua điện thoại với tôi, vòi vĩnh tôi mua cái này, cái nọ. Chị sinh thêm một đứa con trai nhỏ nữa. Nhóc Kiên đã học lớp Hai, rất thích và thương yêu em.
      Suốt thời gian xa ấy, nụ cười của chị vẫn theo tôi, giúp tôi tự tin. Nụ cười an ủi tôi những n
      ăm tháng tha phương. Xứ người lạnh lẽo trở nên ấm áp.
      Tôi làm quản lý cho một công ty thời trang kiêm thiết kế mẫu. Cuộc sống
      độc thân làm tôi cảm thấy cô đơn và hiu quạnh. Nhận được điện thoại của anh trai, tôi chết đứng người khi hay tin anh rể tôi mất do tai nạn. Tôi khóc. Khóc vì thương chị, thương hai đứa cháu nhỏ sớm bơ vơ.
      Một tuần qua, tôi gọi
      điện thoại về cho chị. Khác với những lo lắng của tôi, giọng nói chị thật chững chạc, bình tĩnh. Hình như chị không muốn lộ vẻ buồn cho tôi thấy. Chị cười qua điện thoại, nói: -"Chuyện gì đến nó đã đến rồi em ạ! Ta có muốn tránh nó cũng không được. Chị không sao, không có gì đâu, em đừng lo... Tôi biết chị làm vậy vì sợ tôi buồn mà thôi, biết đâu chị đang khóc? Chị đưa điện thoại cho nhóc Kiên nói chuyện với tôi. Thằng bé khóc òa khi nghe tôi hỏi con có nhớ bố không? Tôi vô tình quá! Tự dưng lại làm thằng bé khóc. Lẫn trong tiếng nấc nghẹn, giọng thằng bé run run: -"Con nhớ bố lắm dì ạ!". Rồi điện thoại được chuyển cho mẹ tôi. Mẹ vẫn ở đấy cùng chị và cháu cho đỡ trống vắng lúc ban đầu. Mẹ bảo sau 49 ngày anh rể mẹ mới về quê.
      Chị tôi vẫn ở lại trong c
      ăn nhà ấy. Chị đã cho thằng cu thứ hai làm con nuôi một gia đình họ hàng bên chông hiếm muộn. Tôi không hiểu được lý do gì chị lại cho con như thế? Tôi lại ngại không muốn hỏi rõ căn nguyên.
      Một hôm tôi gọi về máy
      điện thoại di động của chị, máy tắt. Tôi liền gọi về điện thoại bàn. Người nhấc máy là nhóc Kiên. Nó chào tôi rồi im lặng chờ tôi nói.
      Tôi hỏi nhóc Kiên:
      - Mẹ
      đâu, con?
      Nó trả lời:
      - Mẹ ở bên bà nội.
      Tôi hỏi:
      - Con không sang bà nội cùng mẹ à?
      Tiếng nó vọng qua
      điện thoại:

      - Con phải học viết bài, dì quên à?
      Tôi nói ừ, dì quên mất!
      - Dì ơi! Con
      được điểm 10 dì mua màu vẽ cho con dì nhé. Con muốn học vẽ để vẽ được đẹp như dì vẽ vậy!
      - Ừ,
      để dì mua và gửi về cho con.
      Bỗng nhóc Kiên nói nhỏ qua
      điện thoại:
      - Dì ơi!
      Đêm nào mẹ cũng khóc. Nhiều lúc thấy mẹ thức, con hỏi sao mẹ không vào ngủ với con? Mẹ bảo mẹ đợi bố về.
      Tôi giật mình im lặng chìm vào suy nghĩ.
      Đầu dây bên kia tiếng nhóc Kiên nói:
      - Dì
      đâu rồi, sao không nói với con nữa?
      Tôi ấp úng nói nhanh:
      - Con học viết bài tiếp
      đi nhé, dì bận rồi, lúc khác dì gọi về!
      Thằng bé dạ, chào tôi rồi cúp máy.
      Thì ra chị vẫn khóc,
      đêm đêm vẫn đợi anh về trong ảo vọng! Tôi nằm úp mặt xuống nệm khóc. Giá như tôi đang ở bên chị lúc này để có thể nhìn thẳng vào nỗi đau của chị, để hiểu chị hơn. Tôi thương chị và nhóc Kiên quá.
      Tôi tự hẹn ngày giỗ
      đầu của anh rể tôi sẽ cố gắng trở về thăm chị.

      Chị ơi! Chị
      đừng buồn chị nhé, mọi nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi, sẽ không còn gì là tồn tại vĩnh hằng, vĩnh cửu. Em thương chị rất nhiều. ''Nếu cái gì cũng trở nên tốt đẹp, dễ dàng, suôn sẻ... thì cuộc sống sẽ không còn là cuộc sống''.

      (27/11/2008)



      5.CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG


      Khi tôi nói với bà nội:
      - Lớn lên con ước muốn
      được làm cô giáo dạy văn hay, hoặc sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang thật giỏi, làm việc thật tốt để cho nội tự hào về con!
      Lúc
      đó bà nội tôi đang ốm vì tuổi già. Nội xoa đầu tôi và nói:
      - Khi còn trẻ và mạnh khoẻ con người ta ước muốn nhiều thứ lắm, thậm chí ước muốn cả những thứ thật cao xa con à! Ước muốn thì như cánh diều, nếu ta biết cách, cánh diều sẽ bay cao, bay xa, còn nếu không thì sẽ nhào xuống
      đất. Khi nào con thực sự lớn khôn con sẽ hiểu. Bà chỉ mong sao con lớn khôn và khoẻ mạnh. Còn như bà bây giờ chỉ ước có sức khoẻ, được sống để nhìn con trưởng thành như thế nào...
      Rồi bà nội tôi mất. Lúc nội mất, chỉ có mình tôi bên bà. Nội nói thèm
      ăn một miếng trầu, rồi bà đi xa thật xa, không về cùng tôi nữa.
      Lúc
      đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được những gì bà nói. Bây giờ ôm ủ trong người căn bệnh u não quái ác tôi mới hiểu. Quả thật khi ta sống, ai cũng có những ước mơ hoài bão thật lớn lao, cao cả... Nhưng khi đứng giữa sự sống và cái chết lúc đó người ta sẽ thấy mình như người liệt chân, ước sao được chạy nhảy trên đôi chân của chính mình. Người ta sẽ ước ngay đến sự sống, đến sức khoẻ. Như tôi bây giờ ước sao trên đôi mắt long lanh hồn nhiên của em gái Linh Phương không ngấn những giọt lệ to tròn vì thương quý tôi. Tôi biết đôi khi em giấu đi giọt nước mắt vừa rơi vội, lăn nhanh.
      Em gái Linh Phương là người gần gũi và hiểu tôi nhất. Em rất thuơng tôi trong những n
      ăm tháng tôi tha hương xứ lạ gian truân. Em an ủi chia sẻ bao vui buồn thăng trầm trong cuộc sống. Em là người mang đến cho tôi những nụ cười, cũng như một công việc tốt trong công ty của ba em.

      Hiện tại tôi chỉ ước muốn một
      điều mình có sức khoẻ để có thể trở về nhà, đi làm việc trở lại và đơn giản là có thể cười đùa cùng em gái Linh Phương và bé Jenly. Điều giản đơn thế mà giờ này tôi cũng không thể nào có được. Đứng trước bệnh tật ta chỉ có điều duy nhất là ước mình có sức khoẻ, bởi có sức khoẻ là sẽ có tất cả. Sức khỏe là một tài sản lớn nhất của mỗi con người. Tự dưng tôi thấy ghét thời gian quá. Tôi nuối tiếc những ngày khỏe mạnh đã qua. Tôi chưa tìm được gì cho riêng mình, có chăng chỉ là những ước mơ thật xa xôi. Hạnh phúc thật xa vời trong cuộc sống của tôi...
      ... Cận kề ngày phẫu thuật, tôi thấy mình giống như một chiếc lá trong mùa thu vàng. Một chiếc lá cuối cùng sắp rời cành trong những ngày thu cuối. Nhưng những chiếc lá kia rời cành rồi mùa xuân sẽ mọc ra lớp khác. Còn tôi mất
      đi có thể nào trở lại nữa không?... Sự sống con người như nước chảy xuôi, không bao giờ trở lại.
      Tôi hình dung ra mình như một chiếc lá cuối cùng trong mùa thu sắp tàn mà nhớ lại
      đã được đọc một truyện ngắn của một nhà văn Mỹ:
      Có một em bé nhà nghèo bị bệnh ở cạnh nhà một người họa sĩ. Vì bệnh tật, cô bé sống rất bi quan. Giường em nằm cạnh một khung cửa sổ nhìn ra một thân cây. Em bị bệnh từ mùa hè,
      đến mùa thu, trong mùa thu em nhìn từng chiếc lá thu vàng rơi trong gió nhẹ nhàng, lặng lẽ. Em thấy vui khi nhìn từng chiếc lá rơi rơi theo gió. Nhưng đến một ngày kia chỉ còn sót lại trên cây một chiếc lá cuối cùng thì em chợt nghĩ em cũng giống như chiếc lá ấy vậy, nay mai nó cũng vàng úa rồi rụng đi. Em nhìn chiếc lá cuối cùng ấy mỗi buổi sáng thầm đếm từng giờ, từng giờ qua... Một ngày, hai ngày, ba ngày.... Ôi, chiếc lá mỏng manh trong gió, giống như em... Em nghĩ nếu chiếc lá kia rụng chắc lúc đó em cũng sẽ chết. Em bất giác thốt lên điều đó. Người họa sĩ ở kế bên vô tình nghe thấy, ông liền vẽ một chiếc lá giống như chiếc lá thật lén gắn lên cành thay cho chiếc lá cuối cùng vừa rụng trong đêm mưa gió. Ngày ngày em vẫn nhìn chiếc lá với chút hy vọng mỏng manh và thầm đếm… Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Niềm hy vọng mỏng manh được đốt lên khi đã hết mùa thu mà chiếc lá vẫn trên cành cho đến những ngày đầu đông giá rét. Rồi em lạc quan và vượt qua bệnh tật, khoẻ mạnh trở lại. Em lóe lên ý nghĩ rằng chiếc lá không rời cành cho dù mưa to gió lớn, dù mùa đông giá lạnh... Chiếc lá mỏng manh mà vững vàng đến vậy ư? Em thấy mình cũng phải mạnh mẽ, không buông xuôi đầu hàng bệnh tật... Sau này biết là lá giả, nhưng trong em đã vững một niềm tin.
      Tôi cũng hy vọng vào những phép nhiệm mầu lắm. Nếu thế gian tỏa sáng
      đó là phép nhiệm mầu đang có và tồn tại. Còn trong tim tôi lúc này phép nhiệm mầu đó là tình yêu. Và người đang thương yêu tôi là anh, tôi ví anh là phép nhiệm mầu của tôi, bởi mỗi ý nghĩ, nỗi nhớ về anh làm tôi cảm thấy mình vui, hạnh phúc... Tôi hy vọng phép nhiệm mầu tình yêu ấy sẽ giúp tôi đừng như chiếc lá sẽ rời cành...
      Ước muốn
      được khoẻ mạnh, giống như bà nội tôi ngày nào, giờ đây tôi mới hiểu. Tôi uớc muốn được trở về nhà gần gũi bên bao người thân, để được cười vui, hạnh phúc. Tôi mong chiếc lá cuối cùng trong tôi đừng rời lìa cành, dẫu cho là lá giả! Một ý thơ ập đến với tôi:

      Em như là chiếc lá
      Sót lại ở trên cành
      Một hy vọng mỏng manh
      Mong sao
      đừng gặp gió...


      Em nằm mắt lệ rưng
      Chảy dài theo ý nghĩ
      Ước một
      điều giản dị
      đừng vàng, đừng rơi!...

      Kiếp con người giống như những ngọn nến, bập bùng trước những cơn gió
      đêm. Qua một đêm, có mấy ngọn còn cháy được? Nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp người có thể nào cháy lại được đâu?đôi lúc tôi thấy cuộc đời này nhàm chán, không ý nghĩa gì, tôi bất cần sự sống, nhưng lúc này đây tôi lại thấy trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống hơn bao giờ hết. Gần tôi lúc này có Linh Phương và bé Jenly. Mà còn quan trọng hơn nữa là có một người tôi yêu và yêu tôi đang đợi tôi ở quê nhà, đợi tôi trở về. Tôi ước muốn được sống và sống thật sự có ý nghĩa bên những người tôi yêu thương. Tôi sẽ vững tâm dù tôi có đang là chiếc lá vàng cuối cùng trước gió... Tôi vẫn là tôi. Mãi mãi tôi như chiếc lá cuối cùng còn sót lại.

      (19/07/2009)
      #63
        chuonggio_ngaytrove0 24.11.2011 19:39:38 (permalink)
        .............
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 19:47:10 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
        #64
          chuonggio_ngaytrove0 24.11.2011 19:45:17 (permalink)
          lllllllllllll
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 19:46:36 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
          #65
            Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 65 trên tổng số 65 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9